Mục tiêu thị sát tiếp theo của Trần Kinh là khu công nghiệp sản nghiệp vườn của công nhân thất nghiệp Viên Kỵ Hạ Cương.
Sản nghiệp vườn này có từ trước kia, Kinh Giang đã phải bỏ ra rất nhiều công sức mới vực được dậy, nhưng vẫn chưa phát huy được tác dụng cần có.
Sau khi Trần Kinh lên đài, vì suy xét đến tập thể công nhân thất nghiệp, để khích lệ công nhân thất nghiệp ra nhập vào sản nghiệp vườn, sản nghiệp vườn lại một lần nữa treo biển hoạt động, nên có cái tên mới như hiện nay.
Chủ nhiệm ban quản lý sản nghiệp Chu Tiến Cường là Bí thư từ Quận ủy điều đến, có bối cảnh tốt.
Thực ra, Trần Kinh không có kỳ vọng nhiều vào sản nghiệp vườn, bởi vì vấn đề số một của Kinh Giang khi đó là vấn đề doanh nghiệp nhà nước.
Vấn đề doanh nghiệp nhà nước tựa như một ngọn núi, ép chính quyền Kinh Giang đến nghẹt thở, Trần Kinh định cho mình phương châm là toàn bộ tinh lực đều dồn vào vấn đề này, cho nên, công việc khác hắn có thể cho qua đều cho qua hết.
Nhưng tình hình bây giờ không giống với lúc trước.
Xưởng động cơ đốt đã tìm thấy nhà chồng, vấn đề của xưởng đóng tàu Kinh Giang cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Một số loại hình doanh nghiệp nhà nước nhỏ đã có tấm gương phía trước, công việc này giao cho Liễu Tân Lâm, Trần Kinh cũng có thể yên tâm.
Tình hình biến hóa như thế, Trần Kinh lại cần điều chỉnh lại một lần nữa công việc trọng điểm của bản thân, đương nhiên kiến thiết khu công nghiệp vườn của công nhân thất nghiệp lại có vấn đề, cần phải lên chương trình rồi.
Trên đường Trần Kinh tự hỏi hai vấn đề.
Vấn đề thứ nhất là Kinh Giang thiếu cán bộ chính thứ hiểu về kinh tế, Liễu Tân Lâm tính là có năng lực, nhưng trên vai ông ta gánh vác trọng trách đã rất nặng rồi, không còn tinh lực chuyên môn đi nắm bắt kinh tế nữa.
Chính quyền Kinh Giang Từ Binh cần nắm đại cục, hơn nữa Từ Binh gìn giữ cái đã có thì được, muốn khai thác gây dựng sự nghiệp thì nhuệ khí hơi kém, biện pháp cũng không có nhiều.
Về phần Phó chủ tịch thành phố Lưu Đức Tài, gần đây người này rất không ổn định, ngầm làm không ít chuyện, gần đây trong bộ máy điều chỉnh hài hòa, điều duy nhất không hài hòa là Lưu Đức Tài đang âm thầm làm mấy chuyện xấu, hiện tại Trần Kinh vẫn chưa rút tay ra đối phó với ông ta.
Vấn đề thứ hai, hiện nay Kinh Giang thiếu con đường phát triển kinh tế và dịch vụ, người muốn giàu, cần phải tìm ra con đường, nơi phát triển, lão bách tính muốn giàu cũng cần tìm ra con đường mới.
Gần đây Trần Kinh luôn phân tích ưu thế của Kinh Giang, làm sao để phát huy ưu thế của Kinh Giang, tìm ra một con đường thích hợp để phát triển kinh tế và dịch vụ của Kinh Giang, đây là vấn đề hắn cần suy nghĩ.
Khép hờ hai mắt, đầu óc Trần Kinh có chút quay cuồng, nghĩ đến có chút đau đầu.
Mà cảnh tưởng ở nhà ăn xưởng dệt vừa rồi, mãi không thoát ra khỏi đầu hắn.
Một đứa trẻ chưa đến năm tuổi, ở cái tuổi này là tuổi đi học, thế nhưng không biết điều kiện gia đình thế nào, cả ngày chỉ có thể để nó ở chung một chỗ với đám dê bẩn thỉu, hoàn cảnh môi trường cực kém.
Còn có một cô bé hơn mười tuổi, bởi vì một chút thịt, một cô bé ngượng ngùng như vậy, lại không giữ hình tượng, ăn như hổ đói.
Đây là cuộc sống của nhân dân Kinh Giang.
Trần Kinh chấp chính ở Kinh Giang vừa tròn một năm, nhưng một năm nay, vấn đề hắn suy nghĩ, làm các loại cố gắng, vượt qua cả cương vị của hắn trước kia.
Mà vô hình, trong lòng hắn đã gắn bó chặt chẽ với mảnh đất Kinh Giang này.
Trên phương diện công việc, hắn chưa bao giờ thực sự tập trung, về phương diện làm việc hắn chưa bao giờ nghiêm túc.
Hắn không cảm thấy mình cao thượng bao nhiêu, chỉ là hắn thấy đời sống nhân dân Kinh Giang, hắn liền nghĩ đến nỗi khổ của chính mình.
Khi đó vẫn là kế hoạch thể chế kinh tế, mẹ vẫn là giáo sư, còn chưa được ăn đồ tốt, một nhà miệng ăn đều trông vào cha, trông vào cái sổ đỏ kia để giải quyết.
Khi đó một nhà Trần Kinh năm miệng ăn, một tháng thực phẩm chỉ có hơn hai mươi ki lô gam gạo, ngoài ra tiền lương của hai cha mẹ cộng lại cũng chỉ đủ mua thêm hai mươi kilogam gạo nữa, thêm vào số gạo kia.
Hơn nữa hai mươi cân đó, rất khó có gạo, có khi là ngô, gạo kê.
Có đôi khi thực phẩm cung cấp eo hẹp, trong nhà còn mua khoai lang.
Trần Kinh nhớ rõ khi đó hắn không thích nhất là ăn khoai lang, một nồi cơm trộn lẫn khoai lang, cơm trắng thì ở bên dưới, khoai lang ở hết bên trên.
Trần Kinh luôn gạt hết khoai lang ra, chỉ ăn cơm trắng bên dưới, thường xuyên đánh nhau với em gái vì tranh giành đồ ăn.
Hiện tại thoáng cái đã qua bao nhiêu năm rồi, nhưng năm tháng như vậy dường như dần dần mờ đi trong ký ức của Trần Kinh.
Nhưng ở Kinh Giang này, toàn bộ những gì Trần Kinh nghe thấy, nhìn thấy, Trần Kinh thực sự tiếp xúc với lão bách tính, không ngờ lại khiến hắn nhớ về những năm tháng gian khổ trước kia.
Khi đó, cha mẹ nói chuyện phiếm, bọn họ khao khát người làm quan có thể đưa ra quyết sách tốt, yêu cầu của họ không cao, chỉ hy vọng các con có thể ăn no bụng, yêu cầu này có quá đáng không?
Trần Kinh còn nhớ rõ, năm đó tam trung toàn hội, cải cách mở rộng chính sách xuống dưới.
Khi đó hắn ở ngoại thành đám nông dân từng đám vui mừng phấn khích, vui đến nỗi phát khóc, họ tìm cha mẹ của mình, mời phần tử trí thức giúp họ đo đạc ruộng đất. giúp họ tính toán phân chia đất cho từng nhà từng hộ, còn có núi, ruộng nước.
Khi đó họ biết ơn Đảng và lãnh đạo quốc gia biết bao nhiêu?
Bây giờ, sau bao nhiêu năm, bản thân Trần Kinh đi lên vị trí lãnh đạo, lãnh đạo mấy trăm vạn người Kinh Giang.
Trong đầu hắn thường xuyên nghĩ, trong mấy trăm vạn người, có bao nhiêu người làm quan có thể cho họ cuộc sống tốt hơn một chút.
Yêu cầu của họ cao sao?
Đối với gia đình lão Hạ mà nói, yêu cầu của họ có lẽ chỉ là một chỗ ở ngày mưa không bị dột, ngày nắng không bị chiếu lọt, sau đó trong nhà có nhà vệ sinh.
Đối với đứa trẻ kia mà nói, có thể nó chỉ hy vọng, mỗi ngày được ăn một quả táo.
Còn đối với cô bé ăn như hổ đói kia mà nói, có thể nó chỉ hy vọng, mỗi tháng được ăn mấy bữa thịt mà thôi.
Bây giờ Trần Kinh lại không làm được.
Cảm giác này đối với hắn là một sự tấn công cực lớn, đây cũng là công việc khiến hắn ra sức liều mạng, mà nó cũng chính là nguyên nhân khiến cảm tình của hắn với Kinh Giang không thể phân cách, cũng chính vì nguyên nhân này....
- Đinh, đinh!
Di động vang lên.
Ngồi ở ghế phụ Phương Cương nghe điện thoại, mặt anh ta biến sắc, quay đầu nói:
- Bí thư, điện thoại của ngài..
Trần Kinh không chút để ý cầm lấy điện thoại, nói:
- Tôi là Trần Kinh, ngài....
- Trần Kinh!
Một thanh âm trầm thấp rất quen thuộc, rõ ràng là Uông Minh Phong!
- Cậu quá khách khí rồi, Thanh tiên sinh họa tác quý trọng như vậy, cậu nói tặng người liền tặng người, cũng không sợ đệ muội biết, khiến cậu quỳ vào bàn giặt?
Uông Minh Phong cười nói.
Trần Kinh thản nhiên cười nói:
- Chủ tịch Uông, ông cụ thích là được rồi, thứ này để ở chỗ tôi sẽ biến thành “áo gấm đi trong đêm” cũng chỉ có ông cụ nhà ngài là hiểu được ý nhị của bức tranh, đúng rồi, ông cụ thích chứ!
Uông Minh Phong cười nói:
- Cũng không biết có thích hay không, dù sao tôi đưa cho ông cụ, ông liền đóng cửa thư phòng cả một buổi sáng, buổi chiều tôi đến thư phòng của ông cụ, bức họa liền được treo ở vị trí bắt mắt nhất trong thư phòng, nói thực lòng, cậu khiến tôi rất hổ thẹn a, ông cụ nuôi dưỡng tôi lớn như vậy, tôi cũng không hiểu được sở thích của người.
Đứa con như tôi, không xứng đáng a!
Trần Kinh nói:
- Chủ tịch Uông, ông đừng nói lời khách sáo, nói thế tôi rất ngại, Uông lão gia là bậc thầy học thuật Sở Giang, tôi vẫn rất kính trọng, tôi và ông đời này khó mà với tới độ cao như ông cụ rồi.
Nói thực lòng, tôi và ông bây giờ đều trong hồng trần, dính đầy cát bụi, tục không chịu được.
Cho nên, lần này tôi cũng không dám tự mình đến bái phỏng ông cụ, sợ ông nhìn thấy thì mất hứng, cũng sợ bẩn thư phòng của ông cụ.
Uông Minh Phong cười ha hả nói:
- Trần Kinh, cậu được đấy, cậu vẫn là tài tử Sở Giang, tôi thì không được, nếu không phải hôm nay là ngày đặc biệt, ngay đến thư phòng ông cụ cũng không cho tôi vào, ông cụ nói tôi bước vào thư phòng của ông, ba ngày ông đều không viết nổi chữ!
Trần Kinh hiểu ý cười, ngắn gọn vài câu chuyện phiếm, tuy rằng nói về ông cụ, kỳ thực đâu có đơn giản như vậy?
Nói chuyện về ông cụ là giả, tìm đề tài để hóa giải hiềm khích lúc trước là chính, Trần Kinh nói tục là tục.
Trên quan trường, thường thường chính là giả dối, rõ ràng nói chuyện là đồ tốt, nhưng bao hàm bên trong lại hết sức tục khí, danh và lợi, thể diện và kiều tình, đều ẩn sâu trong đó rồi.
Rất nhanh, hai người nói mấy câu, rất tự nhiên kéo đến sự việc xưởng đóng tàu Kinh Giang.
Trên vấn đề này Trần Kinh tự nhiên không tránh khỏi “báo cáo” một phen.
Uông Minh Phong không ngừng nêu ra vấn đề, Trần Kinh đương nhiên đối đáp trôi chảy.
Hai người rất quen thuộc với hạng mục này, cái gọi là báo cáo vấn đề, càng giống một hồi diễn luyện, nhưng quá trình này bắt buộc phải có, nếu không làm sao thể hiện ai là lãnh đạo, ai là cấp dưới?
Ban đầu, Trần Kinh còn muốn nói chuyện khai thác Lãng Châu với Uông Minh Phong.
Hắn cũng đã nghĩ kỹ rồi, từ chỗ nào đó nói chuyện về vấn đề này, nhưng bỗng nhiên lúc đó, hắn liền không có nhiều tâm tình.
Người có đôi khi chính là lạ lùng, trước kia Trần Kinh và Uông Minh Phong không có gì giấu nhau, công việc của Trần Kinh, chuyện cá nhân, chỉ cần có phiền não, hoặc có ý tưởng, hắn đều mong muốn trao đổi với Uông Minh Phong.
Nhưng hiện tại, giờ khắc này, hắn cũng rất theo bản năng lựa chọn giữ lại.
Nguyên nhân này chính hắn cũng khó có thể nói rõ ràng.
Cũng bởi vì hai người có một lần mâu thuẫn, khiến khoảng cách giữa Trần Kinh và Uông Minh Phong kéo giãn càng xa sao?
Khả năng này không hẳn là vậy.
Hai người đều là cán bộ cao cấp, lòng dạ không thể so với người thường, một chút mâu thuẫn nhỏ, cuối cùng có thể tiêu tan, căn bản sẽ không lưu lại quá nhiều dấu vết trong lòng nhau.
Muốn nói nguyên nhân, có thể là liên quan đến tâm tình lúc này của Trần Kinh.
Cảm xúc Trần Kinh có chút suy sụp, bởi vì hắn nghĩ đến lão bách tính ngày ngày hy vọng người làm quan có thể làm hiện thực, cho họ một cuộc sống tốt hơn, mà người làm quan, cho dù là đồng nghiệp nói chuyện chính trị thân mật thì cũng là lời nói sắc bén, dụng tâm.
Từng phút từng giây đều gắn với thân phận của mình, đều thông qua một số lời nói truyền đạt để diễn đạt ý tứ chẳng liên quan gì đến ngôn từ của mình.
Cuối cùng có bao nhiêu ý tứ?
Trần Kinh nhất thời chỉ cảm thấy buồn tẻ vô vị, cũng chẳng có bao nhiêu tâm tư tiếp tục nói chuyện với Uông Minh Phong.
Mà Uông Minh Phong cũng không cảm nhận được suy nghĩ hiện tại của Trần Kinh, trong điện thoại Trần Kinh cảm giác được ông ta rất vui, tâm tình có thể nói là vô cùng mừng rỡ.
Sản nghiệp vườn này có từ trước kia, Kinh Giang đã phải bỏ ra rất nhiều công sức mới vực được dậy, nhưng vẫn chưa phát huy được tác dụng cần có.
Sau khi Trần Kinh lên đài, vì suy xét đến tập thể công nhân thất nghiệp, để khích lệ công nhân thất nghiệp ra nhập vào sản nghiệp vườn, sản nghiệp vườn lại một lần nữa treo biển hoạt động, nên có cái tên mới như hiện nay.
Chủ nhiệm ban quản lý sản nghiệp Chu Tiến Cường là Bí thư từ Quận ủy điều đến, có bối cảnh tốt.
Thực ra, Trần Kinh không có kỳ vọng nhiều vào sản nghiệp vườn, bởi vì vấn đề số một của Kinh Giang khi đó là vấn đề doanh nghiệp nhà nước.
Vấn đề doanh nghiệp nhà nước tựa như một ngọn núi, ép chính quyền Kinh Giang đến nghẹt thở, Trần Kinh định cho mình phương châm là toàn bộ tinh lực đều dồn vào vấn đề này, cho nên, công việc khác hắn có thể cho qua đều cho qua hết.
Nhưng tình hình bây giờ không giống với lúc trước.
Xưởng động cơ đốt đã tìm thấy nhà chồng, vấn đề của xưởng đóng tàu Kinh Giang cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Một số loại hình doanh nghiệp nhà nước nhỏ đã có tấm gương phía trước, công việc này giao cho Liễu Tân Lâm, Trần Kinh cũng có thể yên tâm.
Tình hình biến hóa như thế, Trần Kinh lại cần điều chỉnh lại một lần nữa công việc trọng điểm của bản thân, đương nhiên kiến thiết khu công nghiệp vườn của công nhân thất nghiệp lại có vấn đề, cần phải lên chương trình rồi.
Trên đường Trần Kinh tự hỏi hai vấn đề.
Vấn đề thứ nhất là Kinh Giang thiếu cán bộ chính thứ hiểu về kinh tế, Liễu Tân Lâm tính là có năng lực, nhưng trên vai ông ta gánh vác trọng trách đã rất nặng rồi, không còn tinh lực chuyên môn đi nắm bắt kinh tế nữa.
Chính quyền Kinh Giang Từ Binh cần nắm đại cục, hơn nữa Từ Binh gìn giữ cái đã có thì được, muốn khai thác gây dựng sự nghiệp thì nhuệ khí hơi kém, biện pháp cũng không có nhiều.
Về phần Phó chủ tịch thành phố Lưu Đức Tài, gần đây người này rất không ổn định, ngầm làm không ít chuyện, gần đây trong bộ máy điều chỉnh hài hòa, điều duy nhất không hài hòa là Lưu Đức Tài đang âm thầm làm mấy chuyện xấu, hiện tại Trần Kinh vẫn chưa rút tay ra đối phó với ông ta.
Vấn đề thứ hai, hiện nay Kinh Giang thiếu con đường phát triển kinh tế và dịch vụ, người muốn giàu, cần phải tìm ra con đường, nơi phát triển, lão bách tính muốn giàu cũng cần tìm ra con đường mới.
Gần đây Trần Kinh luôn phân tích ưu thế của Kinh Giang, làm sao để phát huy ưu thế của Kinh Giang, tìm ra một con đường thích hợp để phát triển kinh tế và dịch vụ của Kinh Giang, đây là vấn đề hắn cần suy nghĩ.
Khép hờ hai mắt, đầu óc Trần Kinh có chút quay cuồng, nghĩ đến có chút đau đầu.
Mà cảnh tưởng ở nhà ăn xưởng dệt vừa rồi, mãi không thoát ra khỏi đầu hắn.
Một đứa trẻ chưa đến năm tuổi, ở cái tuổi này là tuổi đi học, thế nhưng không biết điều kiện gia đình thế nào, cả ngày chỉ có thể để nó ở chung một chỗ với đám dê bẩn thỉu, hoàn cảnh môi trường cực kém.
Còn có một cô bé hơn mười tuổi, bởi vì một chút thịt, một cô bé ngượng ngùng như vậy, lại không giữ hình tượng, ăn như hổ đói.
Đây là cuộc sống của nhân dân Kinh Giang.
Trần Kinh chấp chính ở Kinh Giang vừa tròn một năm, nhưng một năm nay, vấn đề hắn suy nghĩ, làm các loại cố gắng, vượt qua cả cương vị của hắn trước kia.
Mà vô hình, trong lòng hắn đã gắn bó chặt chẽ với mảnh đất Kinh Giang này.
Trên phương diện công việc, hắn chưa bao giờ thực sự tập trung, về phương diện làm việc hắn chưa bao giờ nghiêm túc.
Hắn không cảm thấy mình cao thượng bao nhiêu, chỉ là hắn thấy đời sống nhân dân Kinh Giang, hắn liền nghĩ đến nỗi khổ của chính mình.
Khi đó vẫn là kế hoạch thể chế kinh tế, mẹ vẫn là giáo sư, còn chưa được ăn đồ tốt, một nhà miệng ăn đều trông vào cha, trông vào cái sổ đỏ kia để giải quyết.
Khi đó một nhà Trần Kinh năm miệng ăn, một tháng thực phẩm chỉ có hơn hai mươi ki lô gam gạo, ngoài ra tiền lương của hai cha mẹ cộng lại cũng chỉ đủ mua thêm hai mươi kilogam gạo nữa, thêm vào số gạo kia.
Hơn nữa hai mươi cân đó, rất khó có gạo, có khi là ngô, gạo kê.
Có đôi khi thực phẩm cung cấp eo hẹp, trong nhà còn mua khoai lang.
Trần Kinh nhớ rõ khi đó hắn không thích nhất là ăn khoai lang, một nồi cơm trộn lẫn khoai lang, cơm trắng thì ở bên dưới, khoai lang ở hết bên trên.
Trần Kinh luôn gạt hết khoai lang ra, chỉ ăn cơm trắng bên dưới, thường xuyên đánh nhau với em gái vì tranh giành đồ ăn.
Hiện tại thoáng cái đã qua bao nhiêu năm rồi, nhưng năm tháng như vậy dường như dần dần mờ đi trong ký ức của Trần Kinh.
Nhưng ở Kinh Giang này, toàn bộ những gì Trần Kinh nghe thấy, nhìn thấy, Trần Kinh thực sự tiếp xúc với lão bách tính, không ngờ lại khiến hắn nhớ về những năm tháng gian khổ trước kia.
Khi đó, cha mẹ nói chuyện phiếm, bọn họ khao khát người làm quan có thể đưa ra quyết sách tốt, yêu cầu của họ không cao, chỉ hy vọng các con có thể ăn no bụng, yêu cầu này có quá đáng không?
Trần Kinh còn nhớ rõ, năm đó tam trung toàn hội, cải cách mở rộng chính sách xuống dưới.
Khi đó hắn ở ngoại thành đám nông dân từng đám vui mừng phấn khích, vui đến nỗi phát khóc, họ tìm cha mẹ của mình, mời phần tử trí thức giúp họ đo đạc ruộng đất. giúp họ tính toán phân chia đất cho từng nhà từng hộ, còn có núi, ruộng nước.
Khi đó họ biết ơn Đảng và lãnh đạo quốc gia biết bao nhiêu?
Bây giờ, sau bao nhiêu năm, bản thân Trần Kinh đi lên vị trí lãnh đạo, lãnh đạo mấy trăm vạn người Kinh Giang.
Trong đầu hắn thường xuyên nghĩ, trong mấy trăm vạn người, có bao nhiêu người làm quan có thể cho họ cuộc sống tốt hơn một chút.
Yêu cầu của họ cao sao?
Đối với gia đình lão Hạ mà nói, yêu cầu của họ có lẽ chỉ là một chỗ ở ngày mưa không bị dột, ngày nắng không bị chiếu lọt, sau đó trong nhà có nhà vệ sinh.
Đối với đứa trẻ kia mà nói, có thể nó chỉ hy vọng, mỗi ngày được ăn một quả táo.
Còn đối với cô bé ăn như hổ đói kia mà nói, có thể nó chỉ hy vọng, mỗi tháng được ăn mấy bữa thịt mà thôi.
Bây giờ Trần Kinh lại không làm được.
Cảm giác này đối với hắn là một sự tấn công cực lớn, đây cũng là công việc khiến hắn ra sức liều mạng, mà nó cũng chính là nguyên nhân khiến cảm tình của hắn với Kinh Giang không thể phân cách, cũng chính vì nguyên nhân này....
- Đinh, đinh!
Di động vang lên.
Ngồi ở ghế phụ Phương Cương nghe điện thoại, mặt anh ta biến sắc, quay đầu nói:
- Bí thư, điện thoại của ngài..
Trần Kinh không chút để ý cầm lấy điện thoại, nói:
- Tôi là Trần Kinh, ngài....
- Trần Kinh!
Một thanh âm trầm thấp rất quen thuộc, rõ ràng là Uông Minh Phong!
- Cậu quá khách khí rồi, Thanh tiên sinh họa tác quý trọng như vậy, cậu nói tặng người liền tặng người, cũng không sợ đệ muội biết, khiến cậu quỳ vào bàn giặt?
Uông Minh Phong cười nói.
Trần Kinh thản nhiên cười nói:
- Chủ tịch Uông, ông cụ thích là được rồi, thứ này để ở chỗ tôi sẽ biến thành “áo gấm đi trong đêm” cũng chỉ có ông cụ nhà ngài là hiểu được ý nhị của bức tranh, đúng rồi, ông cụ thích chứ!
Uông Minh Phong cười nói:
- Cũng không biết có thích hay không, dù sao tôi đưa cho ông cụ, ông liền đóng cửa thư phòng cả một buổi sáng, buổi chiều tôi đến thư phòng của ông cụ, bức họa liền được treo ở vị trí bắt mắt nhất trong thư phòng, nói thực lòng, cậu khiến tôi rất hổ thẹn a, ông cụ nuôi dưỡng tôi lớn như vậy, tôi cũng không hiểu được sở thích của người.
Đứa con như tôi, không xứng đáng a!
Trần Kinh nói:
- Chủ tịch Uông, ông đừng nói lời khách sáo, nói thế tôi rất ngại, Uông lão gia là bậc thầy học thuật Sở Giang, tôi vẫn rất kính trọng, tôi và ông đời này khó mà với tới độ cao như ông cụ rồi.
Nói thực lòng, tôi và ông bây giờ đều trong hồng trần, dính đầy cát bụi, tục không chịu được.
Cho nên, lần này tôi cũng không dám tự mình đến bái phỏng ông cụ, sợ ông nhìn thấy thì mất hứng, cũng sợ bẩn thư phòng của ông cụ.
Uông Minh Phong cười ha hả nói:
- Trần Kinh, cậu được đấy, cậu vẫn là tài tử Sở Giang, tôi thì không được, nếu không phải hôm nay là ngày đặc biệt, ngay đến thư phòng ông cụ cũng không cho tôi vào, ông cụ nói tôi bước vào thư phòng của ông, ba ngày ông đều không viết nổi chữ!
Trần Kinh hiểu ý cười, ngắn gọn vài câu chuyện phiếm, tuy rằng nói về ông cụ, kỳ thực đâu có đơn giản như vậy?
Nói chuyện về ông cụ là giả, tìm đề tài để hóa giải hiềm khích lúc trước là chính, Trần Kinh nói tục là tục.
Trên quan trường, thường thường chính là giả dối, rõ ràng nói chuyện là đồ tốt, nhưng bao hàm bên trong lại hết sức tục khí, danh và lợi, thể diện và kiều tình, đều ẩn sâu trong đó rồi.
Rất nhanh, hai người nói mấy câu, rất tự nhiên kéo đến sự việc xưởng đóng tàu Kinh Giang.
Trên vấn đề này Trần Kinh tự nhiên không tránh khỏi “báo cáo” một phen.
Uông Minh Phong không ngừng nêu ra vấn đề, Trần Kinh đương nhiên đối đáp trôi chảy.
Hai người rất quen thuộc với hạng mục này, cái gọi là báo cáo vấn đề, càng giống một hồi diễn luyện, nhưng quá trình này bắt buộc phải có, nếu không làm sao thể hiện ai là lãnh đạo, ai là cấp dưới?
Ban đầu, Trần Kinh còn muốn nói chuyện khai thác Lãng Châu với Uông Minh Phong.
Hắn cũng đã nghĩ kỹ rồi, từ chỗ nào đó nói chuyện về vấn đề này, nhưng bỗng nhiên lúc đó, hắn liền không có nhiều tâm tình.
Người có đôi khi chính là lạ lùng, trước kia Trần Kinh và Uông Minh Phong không có gì giấu nhau, công việc của Trần Kinh, chuyện cá nhân, chỉ cần có phiền não, hoặc có ý tưởng, hắn đều mong muốn trao đổi với Uông Minh Phong.
Nhưng hiện tại, giờ khắc này, hắn cũng rất theo bản năng lựa chọn giữ lại.
Nguyên nhân này chính hắn cũng khó có thể nói rõ ràng.
Cũng bởi vì hai người có một lần mâu thuẫn, khiến khoảng cách giữa Trần Kinh và Uông Minh Phong kéo giãn càng xa sao?
Khả năng này không hẳn là vậy.
Hai người đều là cán bộ cao cấp, lòng dạ không thể so với người thường, một chút mâu thuẫn nhỏ, cuối cùng có thể tiêu tan, căn bản sẽ không lưu lại quá nhiều dấu vết trong lòng nhau.
Muốn nói nguyên nhân, có thể là liên quan đến tâm tình lúc này của Trần Kinh.
Cảm xúc Trần Kinh có chút suy sụp, bởi vì hắn nghĩ đến lão bách tính ngày ngày hy vọng người làm quan có thể làm hiện thực, cho họ một cuộc sống tốt hơn, mà người làm quan, cho dù là đồng nghiệp nói chuyện chính trị thân mật thì cũng là lời nói sắc bén, dụng tâm.
Từng phút từng giây đều gắn với thân phận của mình, đều thông qua một số lời nói truyền đạt để diễn đạt ý tứ chẳng liên quan gì đến ngôn từ của mình.
Cuối cùng có bao nhiêu ý tứ?
Trần Kinh nhất thời chỉ cảm thấy buồn tẻ vô vị, cũng chẳng có bao nhiêu tâm tư tiếp tục nói chuyện với Uông Minh Phong.
Mà Uông Minh Phong cũng không cảm nhận được suy nghĩ hiện tại của Trần Kinh, trong điện thoại Trần Kinh cảm giác được ông ta rất vui, tâm tình có thể nói là vô cùng mừng rỡ.