Trần Kinh chạm mặt với Ngũ Đại Minh, là công việc báo cáo giữa cấp trên và cấp dưới, đồng thời cũng là gặp lại bạn bè.
Trần Kinh biết rõ Ngũ Đại Minh rất khó khăn, còn chỗ khó của Trần Kinh thì Ngũ Đại Minh cũng biết rõ.
Hai người bình thường đều rất ăn ý.
Ngũ Đại Minh bình thường sẽ không ngả bài cho Trần Kinh công việc gì, còn Trần Kinh trong chuyện công việc, cũng ít khi trực tiếp đi tìm Ngũ Đại Minh giải quyết.
Trần Kinh đến Kinh Giang làm việc đã hơn một năm, bao nhiêu mưa gió, khó khăn gặp phải cũng nhiều vô số kể, nhưng phần lớn khó khăn hắn đều là dựa vào năng lực của mình để hóa giải, cũng chính vì cách thức làm việc của hắn như này, trợ giúp rất nhiều cho Ngũ Đại Minh.
Còn Ngũ Đại Minh cũng cố gắng tạo võ đài để Trần Kinh phát triển sự tài hoa của mình.
Mặc dù bên ngoài lời ong tiếng ve, nói cái gì mà Tỉnh ủy Sở Giang ký thác kỳ vọng vào Trần Kinh, Ngũ Đại Minh ký thác kỳ vọng vào Trần Kinh.
Nhưng thực tế Ngũ Đại Minh chưa bao giờ gây áp lực cho Trần Kinh, lại càng chưa ngả bài công việc cho Trần Kinh, sự phát triển của Kinh Giang, gã chỉ là đứng sau lưng tận lực ủng hộ hết mình.
Ví dụ như tư tưởng hai thành phố Kinh-Sở hợp tác phát triển, người đưa ra đầu tiên chính là Ngũ Đại Minh.
Ngũ Đại Minh đưa ra ý tưởng này, thực ra cũng là hi vọng Trần Kinh có thể mượn một ít ưu thế tài nguyên của Sở Thành, và một số ưu đãi chính sách của tỉnh đối với các thành phố tỉnh lẻ, khiến Kinh Giang càng thêm tốt hơn mà thôi.
Mặc dù diễn biến của chuyện này, xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
Nhưng đây nhất định không phải là ý của Ngũ Đại Minh.
Hơi nước trong phòng tắm rất dày, Trần Kinh và Ngũ Đại Minh song song tựa hai bên hồ, hai người đều rất buông lỏng thoải mái.
Ngũ Đại Minh nói:
- Trần Kinh, cậu còn nhớ tình huống năm đó chúng ta làm việc ở Đức Cao không?
Trần Kinh cười cười, gật đầu nói:
- Đương nhiên là biết, ở Đức Cao dưới sự lãnh đạo của anh đã gặt được rất nhiều thành tích. Bây giờ hơn mười thành phố trong tỉnh chúng ta, kinh tế của Đức Cao là sống động nhất, xây dựng thành phố đẹp nhất.
Mặc dù cơ sở của bọn họ không lớn, nhưng tiềm lực phát triển cũng không thể khinh thường được, đây đều là công lao của anh khổ ải năm đó!
Ngũ Đại Minh cười nói:
- Tôi không hỏi cậu cái này, tôi đột nhiên nhớ đến ở Đức Cao năm đó, cậu còn là một tiểu tử còn non xanh, lúc đó nếu không phải cậu viết văn giỏi, tôi sẽ không nhắm trúng cho cậu làm bí thư. Không ngờ thoắt một cái, chọn lựa can đảm, bây giờ lại bồi dưỡng cho Đảng một một cán bộ cao cấp một mình gánh vác một phương như này!
Trần Kinh nói:
- Bí thư, tôi là dựa vào mỗi tài mọn đó để mưu sinh.
Ngũ Đại Minh lắc đầu nói:
- Không phải, ngộ tính của cậu rất cao, rất thông minh, thích cân nhắc. Quan trọng hơn chính là bên trong cậu dám đánh dám liều, không ngại khó khăn. Mấy năm nay tôi căn bản nhìn cậu trưởng thành, bây giờ rất nhiều người nói cậu có bối cảnh thâm hậu, đối với những lời này tôi không cho là đúng.
Quan trọng còn là sự nỗ lực của bản thân cậu, hăng hái tranh giành phấn đấu mới có ngày hôm nay.
Gã thở dài một hơi, tiếp tục nói:
- Thời gian trôi đi thật nhanh, thoắt một cái đã hơn mười năm rồi.
Trần Kinh nói:
- Mấy năm nay anh và tôi làm việc vất vả, anh quản đống chuyện lớn như này ở Sở Giang, ngày đêm vất vả. Tôi đến Kinh Giang bắt đầu cũng là hai mắt đen thui, đến bây giờ mới có chút thành tích. Cũng may, lúc khó khăn nhất thì cũng qua rồi, mùa xuân đến ròi…
Ngũ Đại Minh gật đầu nói:
- Kinh Giang làm tốt lắm, cậu có gan chơi liều, có thể chăm chú nhìn. Cái này cũng rất tốt!
Trần Kinh nói:
- Tình thế cũng không tệ lắm, chỉ có điều đắc tội với nhiều người, lần này tôi đắc tội với Lôi Minh Phong quá, sau này e rằng không tiện gặp mặt!
Ngũ Đại Minh hừ hừ, liếc mắt nhìn Trần Kinh nói:
- Sao? Cậu còn băn khoăn như này sao? Đây không phải là phong cách của cậu mà!
Trần Kinh nói:
- Phong cách của tôi là người không động đến tôi, thì tôi không động đến họ, một khi họ động đến tôi rồi, thì tôi quyết không yếu thế. Lôi Minh Phong quá hống hách khoa trương, chuyện hợp tác của Kinh Giang chúng ta vốn là hạng mục rất được. Nhiều lần đều là gã khơi mào, còn tụ tập nhóm lớn muốn lấy lợi ích mà bôi đen chuyện của Kinh Giang.
Tôi nếu không có động tĩnh gì, người ta sẽ cho rằng Kinh Giang tôi chực sự sẽ hoàn toàn đầu hàng!
Ngũ Đại Minh trầm ngâm không nói gì, một lúc lâu sau, gã bỗng nhiên nói:
- Cậu chuẩn bị chút đi, tuần này Tỉnh ủy chúng ta mở cuộc họp cân đối chuyện hợp tác giữa Kinh-Sở, hợp tác hai thành phố là do Tỉnh ủy định ra, thực hiện cụ thể thế nào là do chính phủ Tỉnh hoàn thành.
Theo như tôi biết, các cậu đã mở mấy lần cuộc họp cân đối điều chỉnh như này rồi, lần nào cũng không công mà lui.
Cứ tiếp tục như vậy không được, phải từ trên tư tưởng ý thức nhắc nhở các cậu một lần nữa, sau này giữa hai thành phố Kinh-Sở quan trọng vẫn là phải phối hợp hợp tác, giống như chuyện quậy phá lần này bên các cậu, cùng nhau đoạt tư nguyên, nếu lại xảy ra lần nữa, thì phải trị nghiêm không tha!
Trần Kinh ngẩn người, chợt hắn không nhịn được cười.
Ngũ Đại Minh chọn lúc này, do Tỉnh ủy ra mặt tổ chức cuộc họp cân đối hợp tác Kinh-Sở, đây không phải là đánh thẳng mặt Từ Tự Thanh và Lôi Minh Phong sao?
Lúc này Trần Kinh là nhân vật thắng, thắng làm vua thua làm giặc, Lôi Minh Phong gậy ông đập lưng ông, tự mình chuốc lấy vạ. Bây giờ mở cuộc họp, Ngũ Đại Minh nhấn mạnh hai thành phố hợp tác, đưa ra sau này phải nghiêm túc cùng nhau phá hỏng cùng nhau gianh giành tài nguyên và hạng mục.
Cái này hoàn toàn là chặt đứt thủ đoạn trả thù của Lôi Minh Phong.
Nói cách khác Thanh Như bây giờ chiếm thế thượng phong hoàn toàn, sau này hai thành phố hợp tác rồi, Trần Kinh còn sẽ chiếm có nhiều lợi ích trong Sở Thành nhiều hơn nữa.
Gừng càng già càng cay, Ngũ Đại Minh phất tay một cái, đã phê phán sự bất lực trong công tác của chính phủ, lại đánh đòn cảnh cáo Lôi Minh Phong, thúc đẩy gã mau chóng nhận rõ tình thế.
Còn trụ cột mà gã làm như này, chính là Trần Kinh và Kinh Giang bây giờ đang chiếm vị trí cực kỳ có lợi.
Lập tức trong cuộc họp tổng kết nửa năm của Tỉnh ủy, Kinh Giang tất nhiên sẽ rực rỡ sáng lạng nhất trong toàn Tỉnh.
Sự phát triển của hơn mười thành phố toàn tỉnh, số liệu các mặt của Kinh Giang năm nay đều như ngựa xung trận lên trước. Thu hút đầu tư, như hạng mục Lãng Châu lần này, tính sơ sơ cũng hơn chục tỉ đồng. Các khu huyện của toàn bộ Kinh Giang, bây giờ đều đặt thu hút đầu tư lên vị trí quan trọng số một.
Đoàn khảo sát các doanh nghiệp đên từ toàn quốc và đặc biệt là Lĩnh Nam, sắp tơi Kinh Giang khảo sát.
Thời gian trước mặt dù có chút tin tức trái chiều, nhưng tin tức trái chiều này sau khi được làm sáng tỏ không chỉ ảnh hướng đến tiến độ thu hút đầu tư của Kinh Giang, ngược lại lại khiến Kinh Giang nổi tiếng phóng đại hơn.
Kế hoạch toàn bộ dây chuyền của sản nghiệp chế tạo động cơ đốt trong của Kinh Giang, sản nghiệp đóng thuyền được đưa lên mặt báo.
Gần đây Trần Kinh dưới sự đề nghị của chính quyền, cũng đem sản nghiệp gia công điện tử lên mặt báo, bây giờ sức lao động của Kinh Giang rất đông, nhất là sức lao động phụ nữ lại càng đông.
Kết cấu sức lao động đặc biệt như này rất thích hợp phát triển gia công điện tử, sản nghiệp điện tử tương đối mà nói thì ít ô nhiễm, xây xưởng nhanh, dễ làm nên thành tích.
Kinh Giang bây giờ có thêm một cỗ xe ngựa cùng tiến về phía trước, các trào lưu tư tưởng trong toàn thành phố tương đối náo nhiệt, nhất là bối cảnh phát triển, có thể nói là ai cũng có thể thấy được.
Đầu mạo của Kinh Giang xuất hiện rồi, điều này chứng tỏ Kinh Giang đi đúng đường rồi, Sở Thành có gì không phục?
Sở Thành năm nay làm gì? Hay là đang làm xây dựng cơ bản, đầu tư làm cái gọi là tuyến đường cao tốc, mà xây thành trì của tuyến đường cao tốc, nhưng lại không thúc giục khai thác hạng mục Ngọc Sơn, ngược lại lại tạo điều kiện cho Lãng Châu của Kinh Giang khai phá.
Phần lớn chính trị đều nói đến quan hệ, nói đến bối cảnh, nói đến đánh cờ.
Nhưng có lúc lại cứ nói đến thực lực.
Kinh Giang bây giờ có thực lực, có năng lực dựa vào lực lượng của mình phát triển tốt, đây chính là quân cờ lớn nhất của Kinh Giang.
…
Kinh thành, đại viện Bát Nhất.
Thu Nhược Hàn tức giận ngồi trên ghế sofa, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Bên cạnh cô, chồng cô Hách Danh đang ngồi cùng cô, sắc mặt có chút bất đắc dĩ.
Hách Danh bây giờ đang làm việc ở Lĩnh Nam, danh tiếng cực lớn, được cho rằng là quan lớn cấp phó trẻ tuổi nhất của toàn nước.
Nhưng hôm nay nhìn ra, giữa gã và Thu Nhược Hàn đang có chiến tranh.
- Nhược Hàn, em ít gây gổ với ông nội đi, em nói ông nội là lãnh đạo lớn như vậy, sao có thể can thiệp vào công việc của em được? Em nói chuyện với với ông, ông chắc chắn sẽ không vui!
Hách Danh nói.
Thu Nhược Hàn trừng mắt nhìn Hách Danh, nói:
- Hách Danh, chúng ta biết nhau bao lâu rồi, từ khi quen biết kết hôn đến bây giờ, anh đến nói hộ em một câu cũng không có? Anh đã từng đứng trên lập trường của em nghĩ chưa? Cả ngày anh chỉ làm chuyện của anh, quan tâm đến mẫu ruộng của anh, lần này nếu không phải Kinh thành mở cuộc họp, anh e rằng không quay về được!
Hách Danh nóng mặt nói:
- Nhược Hàn, sao em lại nói như vậy? Anh đối tốt với em thế nào, em không phải không biết. Bình thường công việc của anh cho dù có bận đi nữa, nhưng cũng chưa bao giờ đứt đoạn điện thoại với em. Em biết, bây giờ anh cũng là mới bắt đầu, Lĩnh Nam rất phức tạp, anh cần phải toàn tâm làm việc…
- Được rồi, được rồi... Hách Danh, anh đi làm việc của anh đi! Chuyện của em không cần anh lo, còn nữa, lần này cha mẹ muốn chúng ta có con, chúng ta cũng sẽ mặc kệ! Thế nào?
Thu Nhược Hàn lạnh giọng nói.
Hách Danh lắc đầu nói:
- Nhược Hàn, em xem em đi, lại nói đến chuyện này rồi. Em không phải không biết anh cái đó… cái đó có chút vấn đề, anh đang tích cực trị liệu, bây giờ e rằng vẫn chưa được, bác sĩ nói bệnh tâm lý của anh quá nghiêm trọng, bình thường công việc có chút quá mệt nhọc…
Thu Nhược Hàn hừ lạnh một tiếng nói:
- Đó đều la do anh tự làm tự chịu, năm đó anh nếu không trăng hoa, túng dục quá độ, anh sẽ rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay sao? Anh bảo em nói thế nào với cha mẹ? Em nói anh không được? Chúng ta đã hơn năm nay không ngủ cùng phòng rồi?
Hách Danh sắc mặt lạnh lẽo, trên mặt có chút phẫn nộ nói:
- Nhược Hàn, em nói cái gì vậy? Em biết em đang nói gì không? Nói nhăng nói cuội! Anh nói với em này Thu Nhược Hàn, Hách Danh anh không bạc với em, em gả cho anh, em chịu oan ức gì sao?
Hách Danh anh bây giờ sự nghiệp thành công, ngoan ngoãn phục tùng em, em còn muốn anh thế nào?
Em nói những lời này chỉ làm thương tình cảm vợ chồng chúng ta mà thôi, ngoài ra, cũng không có tác dụng gì, em biết không?
Thu Nhược Hàn lạnh lùng chằm chằm nhìn Hách Danh, một lúc lâu sau cô phất tay lên nói:
- Anh tốt, cái gì anh cũng tốt! Em thấy trong đầu anh đầy những mưu mô quỷ kế của anh, đầy những kế sách phát tài thăng quan của anh! Vậy được, chúng ta nửa câu không hợp, hôm nay không nói được chưa?
Cô dừng lại một chút, nói:
- Dù sao em nói cho anh biết, Kinh Giang em tuyệt đối sẽ không đi. Nếu ai ép em đến Kinh Giang, em sẽ chuyển nghề, em không làm không được sao? Em không tin cả đời này em phải làm quân mới có lối ra!
Thu Nhược Hàn nói xong, quay người chạy ra ngoài, Hách Danh đứng dậy định đuổi theo.
Thu Nhược Hàn đột nhiên mở cửa, bịch một tiếng, cửa đóng lại, Hách Danh đứng sau bị cánh cửa đập mạnh vào mặt…
Trần Kinh biết rõ Ngũ Đại Minh rất khó khăn, còn chỗ khó của Trần Kinh thì Ngũ Đại Minh cũng biết rõ.
Hai người bình thường đều rất ăn ý.
Ngũ Đại Minh bình thường sẽ không ngả bài cho Trần Kinh công việc gì, còn Trần Kinh trong chuyện công việc, cũng ít khi trực tiếp đi tìm Ngũ Đại Minh giải quyết.
Trần Kinh đến Kinh Giang làm việc đã hơn một năm, bao nhiêu mưa gió, khó khăn gặp phải cũng nhiều vô số kể, nhưng phần lớn khó khăn hắn đều là dựa vào năng lực của mình để hóa giải, cũng chính vì cách thức làm việc của hắn như này, trợ giúp rất nhiều cho Ngũ Đại Minh.
Còn Ngũ Đại Minh cũng cố gắng tạo võ đài để Trần Kinh phát triển sự tài hoa của mình.
Mặc dù bên ngoài lời ong tiếng ve, nói cái gì mà Tỉnh ủy Sở Giang ký thác kỳ vọng vào Trần Kinh, Ngũ Đại Minh ký thác kỳ vọng vào Trần Kinh.
Nhưng thực tế Ngũ Đại Minh chưa bao giờ gây áp lực cho Trần Kinh, lại càng chưa ngả bài công việc cho Trần Kinh, sự phát triển của Kinh Giang, gã chỉ là đứng sau lưng tận lực ủng hộ hết mình.
Ví dụ như tư tưởng hai thành phố Kinh-Sở hợp tác phát triển, người đưa ra đầu tiên chính là Ngũ Đại Minh.
Ngũ Đại Minh đưa ra ý tưởng này, thực ra cũng là hi vọng Trần Kinh có thể mượn một ít ưu thế tài nguyên của Sở Thành, và một số ưu đãi chính sách của tỉnh đối với các thành phố tỉnh lẻ, khiến Kinh Giang càng thêm tốt hơn mà thôi.
Mặc dù diễn biến của chuyện này, xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
Nhưng đây nhất định không phải là ý của Ngũ Đại Minh.
Hơi nước trong phòng tắm rất dày, Trần Kinh và Ngũ Đại Minh song song tựa hai bên hồ, hai người đều rất buông lỏng thoải mái.
Ngũ Đại Minh nói:
- Trần Kinh, cậu còn nhớ tình huống năm đó chúng ta làm việc ở Đức Cao không?
Trần Kinh cười cười, gật đầu nói:
- Đương nhiên là biết, ở Đức Cao dưới sự lãnh đạo của anh đã gặt được rất nhiều thành tích. Bây giờ hơn mười thành phố trong tỉnh chúng ta, kinh tế của Đức Cao là sống động nhất, xây dựng thành phố đẹp nhất.
Mặc dù cơ sở của bọn họ không lớn, nhưng tiềm lực phát triển cũng không thể khinh thường được, đây đều là công lao của anh khổ ải năm đó!
Ngũ Đại Minh cười nói:
- Tôi không hỏi cậu cái này, tôi đột nhiên nhớ đến ở Đức Cao năm đó, cậu còn là một tiểu tử còn non xanh, lúc đó nếu không phải cậu viết văn giỏi, tôi sẽ không nhắm trúng cho cậu làm bí thư. Không ngờ thoắt một cái, chọn lựa can đảm, bây giờ lại bồi dưỡng cho Đảng một một cán bộ cao cấp một mình gánh vác một phương như này!
Trần Kinh nói:
- Bí thư, tôi là dựa vào mỗi tài mọn đó để mưu sinh.
Ngũ Đại Minh lắc đầu nói:
- Không phải, ngộ tính của cậu rất cao, rất thông minh, thích cân nhắc. Quan trọng hơn chính là bên trong cậu dám đánh dám liều, không ngại khó khăn. Mấy năm nay tôi căn bản nhìn cậu trưởng thành, bây giờ rất nhiều người nói cậu có bối cảnh thâm hậu, đối với những lời này tôi không cho là đúng.
Quan trọng còn là sự nỗ lực của bản thân cậu, hăng hái tranh giành phấn đấu mới có ngày hôm nay.
Gã thở dài một hơi, tiếp tục nói:
- Thời gian trôi đi thật nhanh, thoắt một cái đã hơn mười năm rồi.
Trần Kinh nói:
- Mấy năm nay anh và tôi làm việc vất vả, anh quản đống chuyện lớn như này ở Sở Giang, ngày đêm vất vả. Tôi đến Kinh Giang bắt đầu cũng là hai mắt đen thui, đến bây giờ mới có chút thành tích. Cũng may, lúc khó khăn nhất thì cũng qua rồi, mùa xuân đến ròi…
Ngũ Đại Minh gật đầu nói:
- Kinh Giang làm tốt lắm, cậu có gan chơi liều, có thể chăm chú nhìn. Cái này cũng rất tốt!
Trần Kinh nói:
- Tình thế cũng không tệ lắm, chỉ có điều đắc tội với nhiều người, lần này tôi đắc tội với Lôi Minh Phong quá, sau này e rằng không tiện gặp mặt!
Ngũ Đại Minh hừ hừ, liếc mắt nhìn Trần Kinh nói:
- Sao? Cậu còn băn khoăn như này sao? Đây không phải là phong cách của cậu mà!
Trần Kinh nói:
- Phong cách của tôi là người không động đến tôi, thì tôi không động đến họ, một khi họ động đến tôi rồi, thì tôi quyết không yếu thế. Lôi Minh Phong quá hống hách khoa trương, chuyện hợp tác của Kinh Giang chúng ta vốn là hạng mục rất được. Nhiều lần đều là gã khơi mào, còn tụ tập nhóm lớn muốn lấy lợi ích mà bôi đen chuyện của Kinh Giang.
Tôi nếu không có động tĩnh gì, người ta sẽ cho rằng Kinh Giang tôi chực sự sẽ hoàn toàn đầu hàng!
Ngũ Đại Minh trầm ngâm không nói gì, một lúc lâu sau, gã bỗng nhiên nói:
- Cậu chuẩn bị chút đi, tuần này Tỉnh ủy chúng ta mở cuộc họp cân đối chuyện hợp tác giữa Kinh-Sở, hợp tác hai thành phố là do Tỉnh ủy định ra, thực hiện cụ thể thế nào là do chính phủ Tỉnh hoàn thành.
Theo như tôi biết, các cậu đã mở mấy lần cuộc họp cân đối điều chỉnh như này rồi, lần nào cũng không công mà lui.
Cứ tiếp tục như vậy không được, phải từ trên tư tưởng ý thức nhắc nhở các cậu một lần nữa, sau này giữa hai thành phố Kinh-Sở quan trọng vẫn là phải phối hợp hợp tác, giống như chuyện quậy phá lần này bên các cậu, cùng nhau đoạt tư nguyên, nếu lại xảy ra lần nữa, thì phải trị nghiêm không tha!
Trần Kinh ngẩn người, chợt hắn không nhịn được cười.
Ngũ Đại Minh chọn lúc này, do Tỉnh ủy ra mặt tổ chức cuộc họp cân đối hợp tác Kinh-Sở, đây không phải là đánh thẳng mặt Từ Tự Thanh và Lôi Minh Phong sao?
Lúc này Trần Kinh là nhân vật thắng, thắng làm vua thua làm giặc, Lôi Minh Phong gậy ông đập lưng ông, tự mình chuốc lấy vạ. Bây giờ mở cuộc họp, Ngũ Đại Minh nhấn mạnh hai thành phố hợp tác, đưa ra sau này phải nghiêm túc cùng nhau phá hỏng cùng nhau gianh giành tài nguyên và hạng mục.
Cái này hoàn toàn là chặt đứt thủ đoạn trả thù của Lôi Minh Phong.
Nói cách khác Thanh Như bây giờ chiếm thế thượng phong hoàn toàn, sau này hai thành phố hợp tác rồi, Trần Kinh còn sẽ chiếm có nhiều lợi ích trong Sở Thành nhiều hơn nữa.
Gừng càng già càng cay, Ngũ Đại Minh phất tay một cái, đã phê phán sự bất lực trong công tác của chính phủ, lại đánh đòn cảnh cáo Lôi Minh Phong, thúc đẩy gã mau chóng nhận rõ tình thế.
Còn trụ cột mà gã làm như này, chính là Trần Kinh và Kinh Giang bây giờ đang chiếm vị trí cực kỳ có lợi.
Lập tức trong cuộc họp tổng kết nửa năm của Tỉnh ủy, Kinh Giang tất nhiên sẽ rực rỡ sáng lạng nhất trong toàn Tỉnh.
Sự phát triển của hơn mười thành phố toàn tỉnh, số liệu các mặt của Kinh Giang năm nay đều như ngựa xung trận lên trước. Thu hút đầu tư, như hạng mục Lãng Châu lần này, tính sơ sơ cũng hơn chục tỉ đồng. Các khu huyện của toàn bộ Kinh Giang, bây giờ đều đặt thu hút đầu tư lên vị trí quan trọng số một.
Đoàn khảo sát các doanh nghiệp đên từ toàn quốc và đặc biệt là Lĩnh Nam, sắp tơi Kinh Giang khảo sát.
Thời gian trước mặt dù có chút tin tức trái chiều, nhưng tin tức trái chiều này sau khi được làm sáng tỏ không chỉ ảnh hướng đến tiến độ thu hút đầu tư của Kinh Giang, ngược lại lại khiến Kinh Giang nổi tiếng phóng đại hơn.
Kế hoạch toàn bộ dây chuyền của sản nghiệp chế tạo động cơ đốt trong của Kinh Giang, sản nghiệp đóng thuyền được đưa lên mặt báo.
Gần đây Trần Kinh dưới sự đề nghị của chính quyền, cũng đem sản nghiệp gia công điện tử lên mặt báo, bây giờ sức lao động của Kinh Giang rất đông, nhất là sức lao động phụ nữ lại càng đông.
Kết cấu sức lao động đặc biệt như này rất thích hợp phát triển gia công điện tử, sản nghiệp điện tử tương đối mà nói thì ít ô nhiễm, xây xưởng nhanh, dễ làm nên thành tích.
Kinh Giang bây giờ có thêm một cỗ xe ngựa cùng tiến về phía trước, các trào lưu tư tưởng trong toàn thành phố tương đối náo nhiệt, nhất là bối cảnh phát triển, có thể nói là ai cũng có thể thấy được.
Đầu mạo của Kinh Giang xuất hiện rồi, điều này chứng tỏ Kinh Giang đi đúng đường rồi, Sở Thành có gì không phục?
Sở Thành năm nay làm gì? Hay là đang làm xây dựng cơ bản, đầu tư làm cái gọi là tuyến đường cao tốc, mà xây thành trì của tuyến đường cao tốc, nhưng lại không thúc giục khai thác hạng mục Ngọc Sơn, ngược lại lại tạo điều kiện cho Lãng Châu của Kinh Giang khai phá.
Phần lớn chính trị đều nói đến quan hệ, nói đến bối cảnh, nói đến đánh cờ.
Nhưng có lúc lại cứ nói đến thực lực.
Kinh Giang bây giờ có thực lực, có năng lực dựa vào lực lượng của mình phát triển tốt, đây chính là quân cờ lớn nhất của Kinh Giang.
…
Kinh thành, đại viện Bát Nhất.
Thu Nhược Hàn tức giận ngồi trên ghế sofa, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Bên cạnh cô, chồng cô Hách Danh đang ngồi cùng cô, sắc mặt có chút bất đắc dĩ.
Hách Danh bây giờ đang làm việc ở Lĩnh Nam, danh tiếng cực lớn, được cho rằng là quan lớn cấp phó trẻ tuổi nhất của toàn nước.
Nhưng hôm nay nhìn ra, giữa gã và Thu Nhược Hàn đang có chiến tranh.
- Nhược Hàn, em ít gây gổ với ông nội đi, em nói ông nội là lãnh đạo lớn như vậy, sao có thể can thiệp vào công việc của em được? Em nói chuyện với với ông, ông chắc chắn sẽ không vui!
Hách Danh nói.
Thu Nhược Hàn trừng mắt nhìn Hách Danh, nói:
- Hách Danh, chúng ta biết nhau bao lâu rồi, từ khi quen biết kết hôn đến bây giờ, anh đến nói hộ em một câu cũng không có? Anh đã từng đứng trên lập trường của em nghĩ chưa? Cả ngày anh chỉ làm chuyện của anh, quan tâm đến mẫu ruộng của anh, lần này nếu không phải Kinh thành mở cuộc họp, anh e rằng không quay về được!
Hách Danh nóng mặt nói:
- Nhược Hàn, sao em lại nói như vậy? Anh đối tốt với em thế nào, em không phải không biết. Bình thường công việc của anh cho dù có bận đi nữa, nhưng cũng chưa bao giờ đứt đoạn điện thoại với em. Em biết, bây giờ anh cũng là mới bắt đầu, Lĩnh Nam rất phức tạp, anh cần phải toàn tâm làm việc…
- Được rồi, được rồi... Hách Danh, anh đi làm việc của anh đi! Chuyện của em không cần anh lo, còn nữa, lần này cha mẹ muốn chúng ta có con, chúng ta cũng sẽ mặc kệ! Thế nào?
Thu Nhược Hàn lạnh giọng nói.
Hách Danh lắc đầu nói:
- Nhược Hàn, em xem em đi, lại nói đến chuyện này rồi. Em không phải không biết anh cái đó… cái đó có chút vấn đề, anh đang tích cực trị liệu, bây giờ e rằng vẫn chưa được, bác sĩ nói bệnh tâm lý của anh quá nghiêm trọng, bình thường công việc có chút quá mệt nhọc…
Thu Nhược Hàn hừ lạnh một tiếng nói:
- Đó đều la do anh tự làm tự chịu, năm đó anh nếu không trăng hoa, túng dục quá độ, anh sẽ rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay sao? Anh bảo em nói thế nào với cha mẹ? Em nói anh không được? Chúng ta đã hơn năm nay không ngủ cùng phòng rồi?
Hách Danh sắc mặt lạnh lẽo, trên mặt có chút phẫn nộ nói:
- Nhược Hàn, em nói cái gì vậy? Em biết em đang nói gì không? Nói nhăng nói cuội! Anh nói với em này Thu Nhược Hàn, Hách Danh anh không bạc với em, em gả cho anh, em chịu oan ức gì sao?
Hách Danh anh bây giờ sự nghiệp thành công, ngoan ngoãn phục tùng em, em còn muốn anh thế nào?
Em nói những lời này chỉ làm thương tình cảm vợ chồng chúng ta mà thôi, ngoài ra, cũng không có tác dụng gì, em biết không?
Thu Nhược Hàn lạnh lùng chằm chằm nhìn Hách Danh, một lúc lâu sau cô phất tay lên nói:
- Anh tốt, cái gì anh cũng tốt! Em thấy trong đầu anh đầy những mưu mô quỷ kế của anh, đầy những kế sách phát tài thăng quan của anh! Vậy được, chúng ta nửa câu không hợp, hôm nay không nói được chưa?
Cô dừng lại một chút, nói:
- Dù sao em nói cho anh biết, Kinh Giang em tuyệt đối sẽ không đi. Nếu ai ép em đến Kinh Giang, em sẽ chuyển nghề, em không làm không được sao? Em không tin cả đời này em phải làm quân mới có lối ra!
Thu Nhược Hàn nói xong, quay người chạy ra ngoài, Hách Danh đứng dậy định đuổi theo.
Thu Nhược Hàn đột nhiên mở cửa, bịch một tiếng, cửa đóng lại, Hách Danh đứng sau bị cánh cửa đập mạnh vào mặt…