Hôm nay Phương Lộ Bình tới núi Bát Bảo, vốn là vì tai nạn tuyết phương bắc, ngày mai ông phải tới khu gặp tai nạn điều tra nghiên cứu.
Chuyến đi xa vào tết âm lịch, điều này đã phản ánh hiện trạng công tác bận rộn hiện tại của Phương Lộ Bình.
Lại qua một năm, bộ máy lãnh đạo trung ương đổi nhiệm kỳ. Theo sự phỏng đoán của giới truyền thông hiện tại, Phương Lộ Bình rất có khả năng sẽ tiến một bước nữa.
Đầu tiên, về mặt tuổi tác, Phương Lộ Bình có được ưu thế nhất định, trong cục ủy viên chính trị đương nhiệm, ông ta coi như khá trẻ.
Ngoài ra, từ khi thủ tướng Lý lên nhậm chức, danh tiếng của Phương Lộ Bình rất tốt, ông chủ trì cải cach nông thôn và cải cách y tế vệ sinh. Thành quả mây năm nay rất cao. Ngoài ra, sự cần chính của Phương Lộ Bình khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.
Hơn ba mươi tỉnh, thành, khu tự trị toàn quốc, mấy năm nay cơ bản ông đều tới thăm qua. Tác phong công tác thực chất và làm việc kiên quyết, tính cách quả cảm này, khiến ông biểu hiện rất nổi bật trong phương diện thi hành chính sách trung ương.
Đương nhiên, khách quan mà nói, Phương Lộ Bình thân là con của Phương lão, căn cơ ở chính đàn rất sâu, nội tình rất khủng.
Nhất là lúc đối diện với cản trở lợi ích quần thể, ở thời khắc mấu chốt, ông ta thể hiện quyết đoán rất mạnh. Nhất là về mặt cải cách mấy tỉnh thành của tây bộ, ông ra sức gạt bỏ lời khuyên can của mọi người, kiên quyết yêu cầu đảng ủy và chính quyền địa phương bố trí xử lý theo quy định của trung ương, không thể giảm nhẹ.
Điều này vô hình trung, cộng thêm cho ông rất nhiều điểm số.
Ưu thế hơn người của Phương Lộ Bình có thể nói được thể hiện toàn diện trên cương vị hiện tại. Cán bộ lão thành của nước cộng hòa, lãnh đạo trung ương về hưu mấy nhiệm kỳ trước, cơ bản ông đều biết rõ. Về mặt chấp hành chính sách mấu chốt, vì mạng lưới quan hệ rộng, ông rất dễ dàng phối hợp quan hệ các phương diện.
Mà thời điểm đối diện với tập đoàn lợi ích, ông ta cũng rất dễ dàng tìm kiếm sự ủng hộ từ đủ loại quan hệ. Hiện tại ở vị trí này ông có được biểu hiện như vậy, nếu tiến thêm một bước, sau khi gia nhập thường vụ, biểu hiện của ông có thể càng khiến người ta mong đợi hơn.
Phương Lội Bình triển vọng rộng lớn, ưu thế này cũng khiến thực lực của toàn bộ Tây Bắc hệ tăng cường theo.
Từ Tự Thanh lần này điều trực tiếp từ Chủ tịch tỉnh Sở Giang tới đảm nhiệm nhân vật số một cục nguồn năng lượng quốc gia, điều này đã hoàn toàn thể hiện uy thế mạnh mẽ của Tây Bắc hệ hiện tại.
Phương Lộ Bình xuống xe, ôm Giai Giai, nói chuyện phiếm một lát với nhà Trần Kinh.
Giai Giai không chịu gò bó, giãy dụa đòi xuống. Phương Lộ Bình buông đứa bé, cô bé lại hét lên đòi ném tuyết với mẹ.
Phương Lộ Bình cười tươi, chỉ phía trước, nói:
- Chúng ta tới phía trước đi, còn sớm, lên núi chậm mấy phút cũng không sao.
Lúc này, bên ngoài gió lạnh thấu xương, bông tuyết lại bắt đầu bay nhảy.
Nhân viên cảnh vệ của Phương Lộ Bình đi sát theo hai bên, một người lấy ra khăn choàng.
Phương Lộ Bình khoát tay nói:
- Các cậu không phải nhanh vậy. Tôi đâu đã yếu thế.
Ông quay đầu nói với Trần Kinh:
- Trần Kinh, mấy năm công tác ở Sở Giang, gầy đi nhiều. Nghe nói còn bị bệnh, sự khỏe khoắn của con thật khiên người ta vui mừng.
Trần Kinh nói:
- Chú ba, sỏi thận là bệnh thông thường. Nhiều người đều bị sỏi thận lúc hơn 30, cái này không can hệ gì tới công tác vất vả. Bên ngoài đồn đại, quá khoa trương...
Phương Lộ Bình cười ha hả nói:
- Tâm tính của cháu cũng không tệ lắm, không quên quên nhớ nhớ. Đúng rồi, chú nghe nói lần này nghỉ một tháng. Cháu có ý kiến gì về công tác trong thời gian tới không? Còn muốn tiếp tục làm bí thư Thành ủy Kinh Giang không?
Trần Kinh nói:
- Kinh Giang vừa có chút thành tích, công tác về sau còn rất nhiều. Nếu là ý nguyện của cá nhân cháu, cháu hy vọng có thể tiếp tục làm nhiệm kỳ này.
-Ý nguyện cá nhân? Ý nguyện cá nhân có thể áp đảo ý đồ của tổ chức sao? Nói thật với cháu, hiện tại ở địa khu Hoa Đông chúng ta có cơ hội lớn. Cháu là cán bộ từng qua vùng duyên hải, những năm công tác ở Lĩnh Nam, danh tiếng của cháu rất tốt.
Lúc này, đối với sự phát triển của cá nhân cháu mà nói, chú thấy đi tỉnh Tô Bắc là lựa chọn tốt nhất.
Trước tiên làm Phó ở tỉnh, thích ứng học tập từng bước, thật vững vàng vài năm, sự phát triển tương lai của Hoa Bắc không tách rời lớp cán bộ trẻ bọn cháu.
Trần Kinh ngạc nhiên không nói gì, không biết nên nói sao.
Nghe ý tứ của Phương Lộ Bình, là muốn sắp xếp mình đi tỉnh Tô Bắc công tác, vậy mình giữ chức gì?
Nói thật, ý tưởng này Trần Kinh chưa từng nghĩ tới. Hắn ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ, hiện tại Phương Lộ Bình đột nhiên nhắc tới điểm này, hắn có chút trở tay không kịp.
Phương Lộ Bình quay đầu nhìn Trần Kinh, thật lâu sau, nói:
- Chú chỉ là nói một điều có tính khả năng, ý kiến cá nhân của cháu rất quan trọng. Chuyện công tác, vấn đề phát triển lâu dài của cá nhân, cháu phải thận trọng suy xét, mấu chốt là phải suy nghĩ một cách lý tính.
Đây không phải việc nói nghĩa khí anh em, nói quan hệ cá nhân. Cháu ấy à, khuyết điểm và ưu điểm đều rất rõ ràng, tự cháu suy nghĩ kĩ đi.
Ánh mắt Trần Kinh lóe sáng, hắn mơ hồ hiểu được lời Phương Lộ Bình.
Xem ra Phương Lộ Bình vẫn luôn có điều không hài lòng về công việc của mình ở Sở Giang. Nhất là mình không xử lý tốt quan hệ với Từ Tự Thanh, khiến Từ Tự Thanh bị bắt rời khỏi Sở Giang, điều này nên nói là đánh một cái vào mặt Tây Bắc hệ, khiến Phương Lộ Bình cũng cảm thấy xấu hổ.
Nhưng Trần Kinh cẩn thận nghĩ lại, chuyện này có thể trách mình sao?
Nếu không phải Từ Tự Thanh tự đi sai đường, ông ta là chủ tịch của một tỉnh, Trần Kinh có khả năng bẻ cổ tay ông ta sao?
Nhưng vấn đề này, giờ phút này Trần Kinh có giải thích cũng là dư thừa. vì Phương Lộ Bình cũng không phải người ngu ngốc, ông ta chắc chắn có thể tưởng tượng ra đủ loại tình hình bên trong.
Chỉ có điều cho tới bây giờ, Từ Tự Thanh dĩ nhiên là sức mạnh trung kiên nhất Tây Bắc hệ, Trần Kinh cũng tự do ở bên ngoài.
Trần Kinh cho tới bây giờ vẫn chưa từng coi mình là quan viên của Tây Bắc hệ. Sự ảnh hưởng lẫn nhau và độ tiếp xúc giữa hắn và cán bộ của Tây Bắc hệ càng ít. Ngược lại đối với cán bộ trung nguyên như Sa Minh Đức, Mễ Tiềm, Ngũ Đại Minh, Trần Kinh lại rất thân với họ.
Đối với Phương Lộ Bình, Trần Kinh chắc chắn đang đi đường biên.
Đương nhiên, quan hệ của Trần Kinh và Miêu Cường, Hồ Tuấn Trung ở Lĩnh Nam hệ cũng không tệ. còn cả Vương Phượng Phi của Bắc Kinh-Thiên Tân hệ, cũng hình như có liên quan.
Còn nữa, Trần Kinh và Mạc Chính cũng có qua lại, Mạc Chính là mãnh tướng số một phái Chính Hải.
Phương Lộ Bình đánh giá, Trần Kinh hiện tại chính là đi ới điểm nút mấu chốt của sự nghiệp, không xác định được phương hướng của mình, xây dựng quan niệm chính trị của mình, thời điểm cất nhắc trong tương lai tất nhiên sẽ gặp phải cổ chai.
Cán bộ cấp bộ nào không có quan niệm chính trị độc lập?
Cái gọi là cùng chung chí hướng, sự tranh giành giữa các phe phái chính trị của nước cộng hòa từ trước đến nay, phần lớn đều là do sự khác biệt về mặt quan điểm chính trị.
Cái gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, người phân theo nhóm, nơi có người thì sẽ có phân biệt, nơi có người sẽ có tranh đấu, nơi có người sẽ có phe phái, đây đều là sự việc bình thường.
Đương nhiên, Trần Kinh cũng sẽ có quan điểm của mình.
Hắn biết có thể thực sự Phương Lộ Bình quan tâm mình, nhưng đối với đủ loại quan niệm của Tây Bắc hệ, Trần Kinh cũng không hoàn toàn ủng hộ.
Ví như bộ dạng Từ Tự Thanh ở Sở Giang, Trần Kinh cũng không cho là đúng.
Hơn nữa, năm đó Trần Kinh bắt đầu với Sa Minh Đức, Mễ Tiềm sau đó, cho tới Ngũ Đại Minh hiện nay, những quan hệ này đều xử lý khá tốt.
Không khoa trương mà nói, Trần Kinh có thể có hôm nay, không có con mắt biết nhìn người của mấy vị này, đề bạt đặc biệt, hắn không thể có thành tựu hiện tại.
Mà hiện tại, quan niệm chính trị của Trần Kinh cũng phù hợp cao độ với họ, dưới tình huống như thế, đâu chỉ có thể đơn giản là quan hệ cá nhân?
Hơn nữa, nhân sinh một đời, không nói nghĩa khí bạn hiền, không nói quan hệ cá nhân, chỉ luôn nói lý tính, theo đuổi cái gọi là lợi ích lớn nhất, đây sao có thể là nam tử hán đầy nhiệt huyết?
Trần Kinh thừa nhận mình là một người cảm tính, cảm tính cũng không có gì không tốt.
Trần Kinh có dã tâm hay không? Đương nhiên là có dã tâm, ai không hy vọng mình có thể quyền cao chức trọng, có thể lãnh đạo khu vực rộng lớn hơn, vì dân chúng làm càng nhiều việc thực tế?
Nhưng Trần Kinh tuyệt đối không vắt óc tìm mưu kế đầu cơ luồn cúi, vì hắn biết rõ mình là ai.
Hắn chỉ là một sinh viên xuất thân từ một gia đình công chức bình thường, mấy năm nay có thể từng bước đi tới vị trí hiện tại, đây dã là sáng tạo ra kỳ tích.
Con đường phát triển của mình về sau, có thể nâng cao được một bước thì càng tốt, nếu chẳng may không thể đi lên, cũng không có gì quá tiếc nuối.
Đối với Trần Kinh mà nói, quan trọng nhất là công tác phải có động lực ban đầu, phải có đồng chí cùng chung chí hướng, còn phải có cảm giác thành tựu.
Hư vinh lỗ mãng, không phải tính cách của Trần Kinh. Thực chất bên trong Trần Kinh chính là một người tác phong cụ thể.
Phương Lộ Bình và Trần Kinh hàn huyên trong gió lạnh chừng hơn 10 phút, cuối cùng đón xe lên núi. Nhà Trần Kinh vẫy tay với ông, hắn đứng lặng thật lâu, tâm tư có chút phức tạp.
Hôm nay nói chuyện rất vui, vừa nói chuyện công tác, cuộc sống với tiền bối, lại báo cáo tư tưởng với lãnh đạo, nhận được sự dạy bảo ân cần của lãnh đạo.
Nhưng Trần Kinh lại có một loại cảm giác kỳ quái, hắn cảm thấy bản thân dường như càng lúc càng xa Tây Bắc hệ.
Trong đây không phân đúng sai, nói đến nguyên do, chỉ có thể quy kết do sự thay đổi địa vị của Trần Kinh.
Trước kia Trần Kinh chỉ là cán bộ cấp sở, cán bộ cấp phó giám đốc sở, đến Kinh Giang công tác cũng chỉ là bí thư Thành ủy cũng chỉ là cán bộ cấp sở. với tuổi của hắn, đi được tới bước này đã là rất giỏi rồi.
Nhưng trên bản đồ chính trị của cả nước, cấp bậc của Trần Kinh quá thấp, chung quy không vào được sân khấu trung tâm của chính trị nước cộng hòa.
Cho nên khi đó, quan hệ giữa Trần Kinh và Tây Bắc hệ như nào, cũng không thể hiện rõ ràng.
Còn hiện tại, tình hình âm thầm thay đổi. Trần Kinh có thể cảm giác được, mình ở vị trí giám đốc sở có lẽ không lâu lắm, mà một khi đi bạt lên cấp thứ trưởng, là thực sự bước vào vòng tròn trung tâm của chính đàn nước cộng hòa.
Địa vị tới bước này, Phương Lộ Bình nói rất đúng, phải có lập trường và quan niệm chính trị của mình.
Trần Kinh có thể tự do ở bên ngoài vòng tròn Tây Bắc hệ sao?
Trần Kinh ngẫm lại khả năng này không lớn lắm, mà sự tàn khốc tinh tế của chính trị cũng ngay ở đây.
Là con rể của Tây Bắc hệ, về sau Trần Kinh không thể tưởng tượng sau khi mình và Tây Bắc hệ xảy ra xô sát, chính đàn nước cộng hòa sẽ có ảnh hưởng lớn như nào.
Dưới tình huống như vậy, Trần Kinh còn có thể kiên trì đi con đường của mình không, còn có thể kiên trì quan niệm và nguyên tắc của mình không?
Trần Kinh âm thầm tự nói với mình, tất cả những điều này còn quá sớm, hiện tại hắn không muốn đối mặt với những vấn đề này.
Chuyến đi xa vào tết âm lịch, điều này đã phản ánh hiện trạng công tác bận rộn hiện tại của Phương Lộ Bình.
Lại qua một năm, bộ máy lãnh đạo trung ương đổi nhiệm kỳ. Theo sự phỏng đoán của giới truyền thông hiện tại, Phương Lộ Bình rất có khả năng sẽ tiến một bước nữa.
Đầu tiên, về mặt tuổi tác, Phương Lộ Bình có được ưu thế nhất định, trong cục ủy viên chính trị đương nhiệm, ông ta coi như khá trẻ.
Ngoài ra, từ khi thủ tướng Lý lên nhậm chức, danh tiếng của Phương Lộ Bình rất tốt, ông chủ trì cải cach nông thôn và cải cách y tế vệ sinh. Thành quả mây năm nay rất cao. Ngoài ra, sự cần chính của Phương Lộ Bình khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.
Hơn ba mươi tỉnh, thành, khu tự trị toàn quốc, mấy năm nay cơ bản ông đều tới thăm qua. Tác phong công tác thực chất và làm việc kiên quyết, tính cách quả cảm này, khiến ông biểu hiện rất nổi bật trong phương diện thi hành chính sách trung ương.
Đương nhiên, khách quan mà nói, Phương Lộ Bình thân là con của Phương lão, căn cơ ở chính đàn rất sâu, nội tình rất khủng.
Nhất là lúc đối diện với cản trở lợi ích quần thể, ở thời khắc mấu chốt, ông ta thể hiện quyết đoán rất mạnh. Nhất là về mặt cải cách mấy tỉnh thành của tây bộ, ông ra sức gạt bỏ lời khuyên can của mọi người, kiên quyết yêu cầu đảng ủy và chính quyền địa phương bố trí xử lý theo quy định của trung ương, không thể giảm nhẹ.
Điều này vô hình trung, cộng thêm cho ông rất nhiều điểm số.
Ưu thế hơn người của Phương Lộ Bình có thể nói được thể hiện toàn diện trên cương vị hiện tại. Cán bộ lão thành của nước cộng hòa, lãnh đạo trung ương về hưu mấy nhiệm kỳ trước, cơ bản ông đều biết rõ. Về mặt chấp hành chính sách mấu chốt, vì mạng lưới quan hệ rộng, ông rất dễ dàng phối hợp quan hệ các phương diện.
Mà thời điểm đối diện với tập đoàn lợi ích, ông ta cũng rất dễ dàng tìm kiếm sự ủng hộ từ đủ loại quan hệ. Hiện tại ở vị trí này ông có được biểu hiện như vậy, nếu tiến thêm một bước, sau khi gia nhập thường vụ, biểu hiện của ông có thể càng khiến người ta mong đợi hơn.
Phương Lội Bình triển vọng rộng lớn, ưu thế này cũng khiến thực lực của toàn bộ Tây Bắc hệ tăng cường theo.
Từ Tự Thanh lần này điều trực tiếp từ Chủ tịch tỉnh Sở Giang tới đảm nhiệm nhân vật số một cục nguồn năng lượng quốc gia, điều này đã hoàn toàn thể hiện uy thế mạnh mẽ của Tây Bắc hệ hiện tại.
Phương Lộ Bình xuống xe, ôm Giai Giai, nói chuyện phiếm một lát với nhà Trần Kinh.
Giai Giai không chịu gò bó, giãy dụa đòi xuống. Phương Lộ Bình buông đứa bé, cô bé lại hét lên đòi ném tuyết với mẹ.
Phương Lộ Bình cười tươi, chỉ phía trước, nói:
- Chúng ta tới phía trước đi, còn sớm, lên núi chậm mấy phút cũng không sao.
Lúc này, bên ngoài gió lạnh thấu xương, bông tuyết lại bắt đầu bay nhảy.
Nhân viên cảnh vệ của Phương Lộ Bình đi sát theo hai bên, một người lấy ra khăn choàng.
Phương Lộ Bình khoát tay nói:
- Các cậu không phải nhanh vậy. Tôi đâu đã yếu thế.
Ông quay đầu nói với Trần Kinh:
- Trần Kinh, mấy năm công tác ở Sở Giang, gầy đi nhiều. Nghe nói còn bị bệnh, sự khỏe khoắn của con thật khiên người ta vui mừng.
Trần Kinh nói:
- Chú ba, sỏi thận là bệnh thông thường. Nhiều người đều bị sỏi thận lúc hơn 30, cái này không can hệ gì tới công tác vất vả. Bên ngoài đồn đại, quá khoa trương...
Phương Lộ Bình cười ha hả nói:
- Tâm tính của cháu cũng không tệ lắm, không quên quên nhớ nhớ. Đúng rồi, chú nghe nói lần này nghỉ một tháng. Cháu có ý kiến gì về công tác trong thời gian tới không? Còn muốn tiếp tục làm bí thư Thành ủy Kinh Giang không?
Trần Kinh nói:
- Kinh Giang vừa có chút thành tích, công tác về sau còn rất nhiều. Nếu là ý nguyện của cá nhân cháu, cháu hy vọng có thể tiếp tục làm nhiệm kỳ này.
-Ý nguyện cá nhân? Ý nguyện cá nhân có thể áp đảo ý đồ của tổ chức sao? Nói thật với cháu, hiện tại ở địa khu Hoa Đông chúng ta có cơ hội lớn. Cháu là cán bộ từng qua vùng duyên hải, những năm công tác ở Lĩnh Nam, danh tiếng của cháu rất tốt.
Lúc này, đối với sự phát triển của cá nhân cháu mà nói, chú thấy đi tỉnh Tô Bắc là lựa chọn tốt nhất.
Trước tiên làm Phó ở tỉnh, thích ứng học tập từng bước, thật vững vàng vài năm, sự phát triển tương lai của Hoa Bắc không tách rời lớp cán bộ trẻ bọn cháu.
Trần Kinh ngạc nhiên không nói gì, không biết nên nói sao.
Nghe ý tứ của Phương Lộ Bình, là muốn sắp xếp mình đi tỉnh Tô Bắc công tác, vậy mình giữ chức gì?
Nói thật, ý tưởng này Trần Kinh chưa từng nghĩ tới. Hắn ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ, hiện tại Phương Lộ Bình đột nhiên nhắc tới điểm này, hắn có chút trở tay không kịp.
Phương Lộ Bình quay đầu nhìn Trần Kinh, thật lâu sau, nói:
- Chú chỉ là nói một điều có tính khả năng, ý kiến cá nhân của cháu rất quan trọng. Chuyện công tác, vấn đề phát triển lâu dài của cá nhân, cháu phải thận trọng suy xét, mấu chốt là phải suy nghĩ một cách lý tính.
Đây không phải việc nói nghĩa khí anh em, nói quan hệ cá nhân. Cháu ấy à, khuyết điểm và ưu điểm đều rất rõ ràng, tự cháu suy nghĩ kĩ đi.
Ánh mắt Trần Kinh lóe sáng, hắn mơ hồ hiểu được lời Phương Lộ Bình.
Xem ra Phương Lộ Bình vẫn luôn có điều không hài lòng về công việc của mình ở Sở Giang. Nhất là mình không xử lý tốt quan hệ với Từ Tự Thanh, khiến Từ Tự Thanh bị bắt rời khỏi Sở Giang, điều này nên nói là đánh một cái vào mặt Tây Bắc hệ, khiến Phương Lộ Bình cũng cảm thấy xấu hổ.
Nhưng Trần Kinh cẩn thận nghĩ lại, chuyện này có thể trách mình sao?
Nếu không phải Từ Tự Thanh tự đi sai đường, ông ta là chủ tịch của một tỉnh, Trần Kinh có khả năng bẻ cổ tay ông ta sao?
Nhưng vấn đề này, giờ phút này Trần Kinh có giải thích cũng là dư thừa. vì Phương Lộ Bình cũng không phải người ngu ngốc, ông ta chắc chắn có thể tưởng tượng ra đủ loại tình hình bên trong.
Chỉ có điều cho tới bây giờ, Từ Tự Thanh dĩ nhiên là sức mạnh trung kiên nhất Tây Bắc hệ, Trần Kinh cũng tự do ở bên ngoài.
Trần Kinh cho tới bây giờ vẫn chưa từng coi mình là quan viên của Tây Bắc hệ. Sự ảnh hưởng lẫn nhau và độ tiếp xúc giữa hắn và cán bộ của Tây Bắc hệ càng ít. Ngược lại đối với cán bộ trung nguyên như Sa Minh Đức, Mễ Tiềm, Ngũ Đại Minh, Trần Kinh lại rất thân với họ.
Đối với Phương Lộ Bình, Trần Kinh chắc chắn đang đi đường biên.
Đương nhiên, quan hệ của Trần Kinh và Miêu Cường, Hồ Tuấn Trung ở Lĩnh Nam hệ cũng không tệ. còn cả Vương Phượng Phi của Bắc Kinh-Thiên Tân hệ, cũng hình như có liên quan.
Còn nữa, Trần Kinh và Mạc Chính cũng có qua lại, Mạc Chính là mãnh tướng số một phái Chính Hải.
Phương Lộ Bình đánh giá, Trần Kinh hiện tại chính là đi ới điểm nút mấu chốt của sự nghiệp, không xác định được phương hướng của mình, xây dựng quan niệm chính trị của mình, thời điểm cất nhắc trong tương lai tất nhiên sẽ gặp phải cổ chai.
Cán bộ cấp bộ nào không có quan niệm chính trị độc lập?
Cái gọi là cùng chung chí hướng, sự tranh giành giữa các phe phái chính trị của nước cộng hòa từ trước đến nay, phần lớn đều là do sự khác biệt về mặt quan điểm chính trị.
Cái gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, người phân theo nhóm, nơi có người thì sẽ có phân biệt, nơi có người sẽ có tranh đấu, nơi có người sẽ có phe phái, đây đều là sự việc bình thường.
Đương nhiên, Trần Kinh cũng sẽ có quan điểm của mình.
Hắn biết có thể thực sự Phương Lộ Bình quan tâm mình, nhưng đối với đủ loại quan niệm của Tây Bắc hệ, Trần Kinh cũng không hoàn toàn ủng hộ.
Ví như bộ dạng Từ Tự Thanh ở Sở Giang, Trần Kinh cũng không cho là đúng.
Hơn nữa, năm đó Trần Kinh bắt đầu với Sa Minh Đức, Mễ Tiềm sau đó, cho tới Ngũ Đại Minh hiện nay, những quan hệ này đều xử lý khá tốt.
Không khoa trương mà nói, Trần Kinh có thể có hôm nay, không có con mắt biết nhìn người của mấy vị này, đề bạt đặc biệt, hắn không thể có thành tựu hiện tại.
Mà hiện tại, quan niệm chính trị của Trần Kinh cũng phù hợp cao độ với họ, dưới tình huống như thế, đâu chỉ có thể đơn giản là quan hệ cá nhân?
Hơn nữa, nhân sinh một đời, không nói nghĩa khí bạn hiền, không nói quan hệ cá nhân, chỉ luôn nói lý tính, theo đuổi cái gọi là lợi ích lớn nhất, đây sao có thể là nam tử hán đầy nhiệt huyết?
Trần Kinh thừa nhận mình là một người cảm tính, cảm tính cũng không có gì không tốt.
Trần Kinh có dã tâm hay không? Đương nhiên là có dã tâm, ai không hy vọng mình có thể quyền cao chức trọng, có thể lãnh đạo khu vực rộng lớn hơn, vì dân chúng làm càng nhiều việc thực tế?
Nhưng Trần Kinh tuyệt đối không vắt óc tìm mưu kế đầu cơ luồn cúi, vì hắn biết rõ mình là ai.
Hắn chỉ là một sinh viên xuất thân từ một gia đình công chức bình thường, mấy năm nay có thể từng bước đi tới vị trí hiện tại, đây dã là sáng tạo ra kỳ tích.
Con đường phát triển của mình về sau, có thể nâng cao được một bước thì càng tốt, nếu chẳng may không thể đi lên, cũng không có gì quá tiếc nuối.
Đối với Trần Kinh mà nói, quan trọng nhất là công tác phải có động lực ban đầu, phải có đồng chí cùng chung chí hướng, còn phải có cảm giác thành tựu.
Hư vinh lỗ mãng, không phải tính cách của Trần Kinh. Thực chất bên trong Trần Kinh chính là một người tác phong cụ thể.
Phương Lộ Bình và Trần Kinh hàn huyên trong gió lạnh chừng hơn 10 phút, cuối cùng đón xe lên núi. Nhà Trần Kinh vẫy tay với ông, hắn đứng lặng thật lâu, tâm tư có chút phức tạp.
Hôm nay nói chuyện rất vui, vừa nói chuyện công tác, cuộc sống với tiền bối, lại báo cáo tư tưởng với lãnh đạo, nhận được sự dạy bảo ân cần của lãnh đạo.
Nhưng Trần Kinh lại có một loại cảm giác kỳ quái, hắn cảm thấy bản thân dường như càng lúc càng xa Tây Bắc hệ.
Trong đây không phân đúng sai, nói đến nguyên do, chỉ có thể quy kết do sự thay đổi địa vị của Trần Kinh.
Trước kia Trần Kinh chỉ là cán bộ cấp sở, cán bộ cấp phó giám đốc sở, đến Kinh Giang công tác cũng chỉ là bí thư Thành ủy cũng chỉ là cán bộ cấp sở. với tuổi của hắn, đi được tới bước này đã là rất giỏi rồi.
Nhưng trên bản đồ chính trị của cả nước, cấp bậc của Trần Kinh quá thấp, chung quy không vào được sân khấu trung tâm của chính trị nước cộng hòa.
Cho nên khi đó, quan hệ giữa Trần Kinh và Tây Bắc hệ như nào, cũng không thể hiện rõ ràng.
Còn hiện tại, tình hình âm thầm thay đổi. Trần Kinh có thể cảm giác được, mình ở vị trí giám đốc sở có lẽ không lâu lắm, mà một khi đi bạt lên cấp thứ trưởng, là thực sự bước vào vòng tròn trung tâm của chính đàn nước cộng hòa.
Địa vị tới bước này, Phương Lộ Bình nói rất đúng, phải có lập trường và quan niệm chính trị của mình.
Trần Kinh có thể tự do ở bên ngoài vòng tròn Tây Bắc hệ sao?
Trần Kinh ngẫm lại khả năng này không lớn lắm, mà sự tàn khốc tinh tế của chính trị cũng ngay ở đây.
Là con rể của Tây Bắc hệ, về sau Trần Kinh không thể tưởng tượng sau khi mình và Tây Bắc hệ xảy ra xô sát, chính đàn nước cộng hòa sẽ có ảnh hưởng lớn như nào.
Dưới tình huống như vậy, Trần Kinh còn có thể kiên trì đi con đường của mình không, còn có thể kiên trì quan niệm và nguyên tắc của mình không?
Trần Kinh âm thầm tự nói với mình, tất cả những điều này còn quá sớm, hiện tại hắn không muốn đối mặt với những vấn đề này.