Ngọc Sơn, Triệu Dịch tiến vào văn phòng của Ngũ Đại Minh liền cảm thấy có gì đó bất thường.
Trưởng ban thư ký Trần Kinh đang ngồi, sắc mặt rất khó coi, sắc mặt Ngũ Đại Minh càng khó coi.
Triệu Dịch cẩn thận nói:
-Bí thư, có chuyện gì vậy?
Ngũ Đạo Minh trừng mắt nói với Triệu Dịch:
-Tiểu Triệu, sao lại thế này, vì sao tôi không nhận được báo cáo điều tra về việc vi phạm kỷ luật của Công ty thủy sản Thiên Hà, Hành Châu vậy? Vừa rồi tôi hỏi Trưởng ban thư ký, anh ta nói báo cáo đã sớm được gửi tới, chuyện gì đây?
Triệu Dịch ngẩn người nói:
-Không có tài liệu này, một tuần này…
Trần Kinh trầm giọng nói:
-Tại sao không có? Hai tài liệu tôi ghim cùng một chỗ, một phần phía trên là tài liệu tố cáo một số cán bộ Đức Cao, phía dưới chính là tài liệu điều tra hành vi vi phạm của Công ty thủy sản Thiên Hà, Hành Châu!
Trần Kinh dừng một chút nói:
-Vừa rồi tôi đến phòng tài liệu để tìm, rõ ràng được để cùng chỗ với những tài liệu bình thường. Đây là tài liệu bí mật, sao có thể để lẫn lộn như vậy được chứ?
Đầu Triệu Dịch “oanh” một tiếng, liền si ngốc, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt, môi mấp máy định nói nhưng căn bản không nói được gì.
Anh ta cực kỳ lúng túng nói:
-Đây….đây….bí mật….Trưởng ban thư ký….Tôi….Tôi sơ suất!
Giọng điệu Trần Kinh chậm dần nói:
-Tiểu Triệu, may mà không có chuyện gì lớn xảy ra, công tác của anh quá rườm rà, có đôi khi khó tránh khỏi sơ suất, về sau chú ý một chút là được. Đúng rồi, anh lập tức đi lấy phần tài liệu kia tới cho Bí thư phê duyệt, tôi phải nhanh chóng mang đi, vụ án thủy sản Thiên Hà Hành Châu, vô cùng quan trọng.
Chúng ta trì hoãn một phút thôi có thể để cho tội phạm cơ hội kịp chạy trốn, tiêu hủy chứng cớ. Đi thôi!
Triệu Dịch gật đầu lia lịa, lưng đã sớm vã mồ hôi lạnh ướt sũng, anh ta cuống quít chạy đi, một lát sau liền cầm hồ sơ qua.
Anh ta nhẹ nhàng đặt lên bàn công tác của Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh liếc mắt nhìn anh ta, Triệu Dịch liền đỏ mặt.
-Trước tiên anh mau đi dặn dò phòng bếp, buổi tối khi nấu canh đừng cho nhiều gừng, trời bắt đầu nóng lên rồi!
Ngũ Đại Minh thản nhiên nói.
Triệu Dịch đờ đẫn gật đầu, chậm rãi lui ra cửa.
Ngũ Đại Minh lấy hồ sơ ra, chăm chú xem.
Khoảng chừng nửa giờ, ông ta phê duyệt lên mặt sau trong tài liệu, cho tài liệu lại vào túi văn kiện, đặt trên bàn làm việc.
Ông ta cất cây bút trong tay đi, ngẩng đầu nhìn Trần Kinh nói:
-Trần Kinh, chuyện thủy sản Thiên Hà cũng coi như có kết quả rồi. Lại là vấn đề của một doanh nghiệp nhà nước. Mô hình doanh nghiệp nhà nước ở chỗ chúng ta nhiều lần xảy ra vấn đề, sao không có địa phương nào có thể giống như Kinh Giang. Một đường thuận lợi được kia chứ!
Trần Kinh thở dài, nói:
-Tôi thấy vẫn là do vấn đề lợi ích tập đoàn, doanh nghiệp nhà nước càng ngày càng thua lỗ, lại gặp phải đám người suốt ngày mong kiếm tiền phát tài. Hiện tại đối với việc thay đổi chế độ của doanh nghiệp nhà nước, người khác đều hoan hô ủng hộ, tha thiết mong đợi, duy chỉ có đám ngừơi này là lo lắng hoảng sợ.
Những người này cơ bản đều là những người có liên quan chặt chẽ đến việc khống chế quyền lực, bọn họ mất hứng, tỷ lệ xảy ra vấn đề trong thời điểm thay đổi chế độ sẽ lớn hơn nhiều.
Ích lợi khiến cho con người ta bí quá hóa liều, có đôi khi ngẫm lại, có một số việc khiến nhiều người phải đau đầu suy nghĩ đó!
Ngũ Đại Minh trầm mặc không nói, thật lâu sau, ông ta chỉ chỉ hồ sơ trên bàn, giận giữ nói:
-Đưa những tài liệu của anh cho Ủy ban Kỷ luật, kêu họ nghiêm khắc điều tra, về sau phàm là những vụ án có liên quan đến việc thay đổi chế độ ở doanh nghiệp nhà nước, đều phải nghiêm túc giám sát, xét xử nghiêm túc.
Phải tạo ra một bầu không khí trong toàn tỉnh, để cho mọi người đều hiểu được, tài sản quốc gia là đường dây cao thế, bất kể là ai chạm vào cũng đều phải nghiêm túc xử lý!
Trần Kinh gật gật đầu, Ngũ Đại Minh nhẹ nhàng lắc đầu nói:
-Thư báo cáo này anh thấy thế nào?
Trần Kinh nhẹ nhàng cười cười nói:
-Chuyện của Đức Cao rất đáng coi trọng, muốn đoàn kết phải là một người cao tay. Nhưng những vấn đề trước mắt….
Ngũ Đại Minh nhíu mày, dụi dụi mắt, bỗng nhiên nói:
-Anh vẫn luôn nhạy bén như vậy, về điểm này, anh khiến tôi tỉnh ngộ hơn một chút đấy. Gần đây tôi có chút xa rời quần chúng, đều là do sức khỏe không ổn định.
Năm tháng không buông tha ai cả, lúc còn trẻ, người ta nói sức khỏe chính là nguồn vốn của cách mạng, bản thân mình lại không thèm để ý chút nào.
Hiện tại đến cái tuổi này rồi mới thấm thía những lời khuyên của các bậc tiền bối, cảm thấy hối hận khi không nghe lời khuyên của những bậc tiền nhân.
Ông ta dừng một chút nói:
-Trần Kinh, anh phải chú ý nhiều một chút. Gánh nặng công việc của anh rất lớn, công việc luôn bận rộn, việc rèn luyện luôn không được coi trọng. Lần này, bác sĩ lên cho tôi một kế hoạch tập luyện, tôi kêu ông ấy chuẩn bị cho tôi hai phần, cho anh một phần luôn.
Về sau, hai chúng ta quan sát lẫn nhau, mỗi ngày cùng nhau thực hiện, qua một thời gian ngắn tôi sẽ đến viện Ủy viên thường vụ.
Anh ở một mình cũng đến viện Ủy viên thường vụ ở đi, chúng ta cùng nhau rèn luyện!
Trần Kinh cười ha hả, nói:
-Chuyện đó đương nhiên không thành vấn đề, Bí thư quan tâm tôi, còn giúp tôi lên kế hoạch tập thể hình, tôi có thể không nhận tấm chân tình này được hay sao?
Ngũ Đại Minh cũng cười cười nói:
-Đúng, tôi điều anh đến Sở Giang, mấy năm nay đã khiến anh mệt mỏi rồi. Mấy ngày hôm trước tôi có nói chuyện điện thoại cùng Trưởng ban Mễ, chúng tôi có nói đến anh, ông ấy nói anh ở Sở Giang thật đúng là nhân tài không được trọng dụng rồi, làm trễ nải con đường phát triển của anh rồi, ông ấy bảo rằng trước khi về hưu ông ấy còn muốn thấy anh có thể thay đổi.
Tôi rất ích kỷ, cự tuyệt ông ấy, Sở Giang có gì không tốt chứ? Anh là người lớn lên ở Sở Giang, cống hiến sức mình để xây dựng quê hương, phát huy năng lực của mình, điều này anh đến nhận chức ở bất kỳ nơi nào cũng đều không thể có được!
Hai người nói chuyện với nhau, không khí rất hòa hợp, hôm nay Ngũ Đại Minh rất có hứng thú nói chuyện.
Hai người nhớ tới Đức Cao năm đó, cho tới vài năm trước khi Trần Kinh rời khởi Sở Giang, đã phát sinh một chuyện, Ngũ Đại Minh cũng gặp được một vài khó khăn.
Sở Giang là một tỉnh lớn ở Trung Nguyên, hơn 60 triệu nhân khẩu, địa phận lớn hơn 10 vạn km vuông, hai người ở trong một văn phòng nho nhỏ, chỉ chỉ vùng giang sơn rộng lớn này, hai người nói rất nhiều chuyện, chỉ e đôi câu vài lời này thôi, nếu truyền ra ngoài có thể gây chấn động cả một vùng Chính đàn nào đó.
Đây là nơi giao lưu quyền lợi tối cao của lãnh đạo khắp cả tỉnh, trong đó ẩn chứa một lượng năng lượng rất lớn, người bên dưới vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng nổi, ở trong một văn phòng nhỏ bé như vậy, trong khi đang nói chuyện phiếm vô cùng hòa hợp như vậy, khả năng có thể thay đổi vận mệnh cả đời của những người khác.
-Trần Kinh, anh sắp xếp một chút đi, sắp tới thu xếp một buổi thị sát, đi đến một số thành phố ở phương Bắc…trước tiên đến Đức Cao đi!
Ngũ Đại Minh bỗng nhiên nói.
Trần Kinh nói:
-Bí thư, sức khỏe của anh…
Ngũ Đại Minh cay mày nói:
-Anh coi tôi yếu ớt như vậy sao? Nếu thật là không nhúc nhích được, tôi ngồi trên vị trí này không phải chỉ làm ăn không ngồi rồi hay sao?
Trần Kinh gật gật đầu nói:
-Tốt, tôi đi sắp xếp, khoảng giữa tháng này đi, sắp xếp người cùng đi, anh xem…
Ngũ Đại Minh nhẹ nhàng khoát tay nói:
-Anh đi theo tôi, một số thành phố phương Bắc, anh cũng xa lạ như tôi thôi, chúng ta đi xem xem một chút, đã lâu không qua đó rồi, nếu không đi không được, sẽ gặp phải rắc rối đó!
Cuối cùng Trần Kinh cầm một tập tài liệu đi ra.
Vừa đi tới cửa, Ngũ Đại Minh liền gọi hắn lại nói:
-Tiểu Triệu này, chung quy mà nói vẫn luôn có trách nhiệm, lần này rắc rối rồi, mấy năm nay anh ta cũng không dễ dàng gì, tôi còn muốn giữ lại bên mình, những chuyện khác anh có thể phải nắm thật chắc vào nhé!
Bao gồm cả công tác phê bình giáo dục Tiểu Triệu…
Trần Kinh thản nhiên cười nói:
-Còn chuyện gì khác nữa không?
-Đi thôi, đi thôi! Anh vội đi gặp bạn gái thế sao? Vội vã như vậy, đi đi, anh đi mau đi!
Ngũ Đại Minh nói xong, bản thân cũng mỉm cười.
Triệu Dịch cực kỳ bất an, một mình anh ta dừng lại ở trong văn phòng, anh ta cảm thấy mình như đang đứng trong lồng giam vậy.
Tự ý giữ lại văn kiện trọng yếu, không xin chỉ thị của bất kỳ lãnh đạo nào, chỉ với điểm này, mười tên Triệu Dịch như anh ta cũng không gánh nổi trách nhiệm này rồi.
Quan trọng hơn là, trong lòng Triệu Dịch hiểu được, đây hết thảy đều là một cái bẫy do Trần Kinh tỉ mỉ sắp xếp, mục đích chính là để thử anh ta.
Chuyện giấu văn kiện đây không phải là lần đầu anh ta làm, lần trước có một phần văn kiện bất lợi cho Đức Cao, chính là anh ta âm thầm loại bỏ, cuối cùng nhân cơ hội nhét vào đống văn kiện bình thường kia.
Sức lực của Bí thư không chống đỡ nổi nữa, văn kiện nhiều như vậy, đưa hết lên ông ấy không phê duyệt nổi nữa, các ban ngành chức năng sẽ xem xét và xử lý.
Anh ta rất khéo léo đưa những văn kiện này xuống.
Người phía dưới làm sao dám ra tay với vấn đề của Đức Cao đây? Văn kiện Bí thư xem qua không có phê chỉ thị, bọn họ dám phê bừa vào đấy sao?
Nhưng Triệu Dịch vĩnh viễn không thể ngờ được, tai họa lại giáng đến nhanh như vậy.
Trần Kinh chỉ dùng một chút kỹ xảo nho nhỏ đã khiến mình bại lộ, ngay trong văn phòng của Bí thư, Triệu Dịch không biết mình sẽ phải làm sao đây.
Lúc đó anh ta chỉ cảm thấy hai tai ong ong, hai chân như nhũn ra. Toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Giờ nghĩ lại, anh ta càng nghĩ lại càng thấy đáng sợ, càng nghĩ càng thấy trong lòng run sợ.
Anh ta đi theo Bí thư nhiều năm như vậy, quan hệ với Bí thư có thể coi như tình phụ tử. Nhưng Trưởng ban bí thư Trần này thì sao? Sự tồn tại của Trần Kinh tạo cho anh ta một áp lực cực lớn, mà cách làm việc tàn nhẫn của Trần Kinh anh ta vô cùng rõ ràng.
Anh ta có thể cảm nhận được rõ ràng, chỉ cần Trần Kinh muốn giải quyết mình, chỉ e mình và Bí thư có tình sâu hơn nữa cũng chẳng có ích gì.
Bởi vì tình cảm là tình cảm, công việc là công việc, khi làm việc, Bí thư rất ỷ lại vào Trần Kinh, Triệu Dịch rất hiểu điều đó.
Gần như đã đến trình độ nói gì nghe nấy.
Giờ phút này, trong lòng anh ta lần đầu tiên cảm thấy hối hận, hối hận đã tiếp cận với Ân Lâm, Ân Lâm này quá kiêu ngạo, làm việc rất võ đoán, hơn nữa rất ương ngạnh khiến cho người khác không biết phải nói gì cho phải.
Triệu Dịch không chỉ một lần cảnh cáo anh ta, kêu anh ta đừng mưu tính chống lại Trần Kinh nhưng người này nhất quyết không nghe.
Anh ta cho là anh ta từng đảm nhiệm qua chức vụ Phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy, mạng lưới quan hệ ở Tỉnh rất nhiều, Trần Kinh chưa từng đắc tội với anh ta, chẳng qua là anh ta không nuối trôi cái giọng điệu đó, Trần Kinh có thể xử lý anh ta như thế nào đây?
Hiện tại Triệu Dịch cân nhắc một chút, Ân Lâm nhìn nhận vấn đề rất nông cạn, thật sự là không đáng tin.
Trần Kinh chỉ đơn giản là một Trưởng ban thư ký thôi sao? Người khác không biết, Triệu Dịch và Bí thư sớm chiều bên nhau, anh ta có thể không biết vị trí của Trần Kinh này trong lòng Bí thư hay sao?
Đáng tiếc, hiện tại, Triệu Dịch mới hiểu hết những điều này, anh ta cảm thấy có thể đã quá muộn rồi.
Mà đúng lúc này, Bí thư gọi điện qua, trong điện thoại, Ngũ Đại Minh dường như cũng không có gì khác biệt, rất ôn hòa, tùy ý nói:
-Tiểu Triệu à, có thời gian thì về nhà một chút. Hôm nay có thể về nhà chăm sóc lũ trẻ một chút đi, mỗi ngày đều đến Ngọc Sơn phục vụ lão già họm hẹm như tôi không về nhà, vợ con anh sắp tạo phản rồi đó!
Triệu Dịch ngẩn người, không đợi anh ta trả lời, Ngũ Đại Minh liền dập máy…
Trưởng ban thư ký Trần Kinh đang ngồi, sắc mặt rất khó coi, sắc mặt Ngũ Đại Minh càng khó coi.
Triệu Dịch cẩn thận nói:
-Bí thư, có chuyện gì vậy?
Ngũ Đạo Minh trừng mắt nói với Triệu Dịch:
-Tiểu Triệu, sao lại thế này, vì sao tôi không nhận được báo cáo điều tra về việc vi phạm kỷ luật của Công ty thủy sản Thiên Hà, Hành Châu vậy? Vừa rồi tôi hỏi Trưởng ban thư ký, anh ta nói báo cáo đã sớm được gửi tới, chuyện gì đây?
Triệu Dịch ngẩn người nói:
-Không có tài liệu này, một tuần này…
Trần Kinh trầm giọng nói:
-Tại sao không có? Hai tài liệu tôi ghim cùng một chỗ, một phần phía trên là tài liệu tố cáo một số cán bộ Đức Cao, phía dưới chính là tài liệu điều tra hành vi vi phạm của Công ty thủy sản Thiên Hà, Hành Châu!
Trần Kinh dừng một chút nói:
-Vừa rồi tôi đến phòng tài liệu để tìm, rõ ràng được để cùng chỗ với những tài liệu bình thường. Đây là tài liệu bí mật, sao có thể để lẫn lộn như vậy được chứ?
Đầu Triệu Dịch “oanh” một tiếng, liền si ngốc, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt, môi mấp máy định nói nhưng căn bản không nói được gì.
Anh ta cực kỳ lúng túng nói:
-Đây….đây….bí mật….Trưởng ban thư ký….Tôi….Tôi sơ suất!
Giọng điệu Trần Kinh chậm dần nói:
-Tiểu Triệu, may mà không có chuyện gì lớn xảy ra, công tác của anh quá rườm rà, có đôi khi khó tránh khỏi sơ suất, về sau chú ý một chút là được. Đúng rồi, anh lập tức đi lấy phần tài liệu kia tới cho Bí thư phê duyệt, tôi phải nhanh chóng mang đi, vụ án thủy sản Thiên Hà Hành Châu, vô cùng quan trọng.
Chúng ta trì hoãn một phút thôi có thể để cho tội phạm cơ hội kịp chạy trốn, tiêu hủy chứng cớ. Đi thôi!
Triệu Dịch gật đầu lia lịa, lưng đã sớm vã mồ hôi lạnh ướt sũng, anh ta cuống quít chạy đi, một lát sau liền cầm hồ sơ qua.
Anh ta nhẹ nhàng đặt lên bàn công tác của Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh liếc mắt nhìn anh ta, Triệu Dịch liền đỏ mặt.
-Trước tiên anh mau đi dặn dò phòng bếp, buổi tối khi nấu canh đừng cho nhiều gừng, trời bắt đầu nóng lên rồi!
Ngũ Đại Minh thản nhiên nói.
Triệu Dịch đờ đẫn gật đầu, chậm rãi lui ra cửa.
Ngũ Đại Minh lấy hồ sơ ra, chăm chú xem.
Khoảng chừng nửa giờ, ông ta phê duyệt lên mặt sau trong tài liệu, cho tài liệu lại vào túi văn kiện, đặt trên bàn làm việc.
Ông ta cất cây bút trong tay đi, ngẩng đầu nhìn Trần Kinh nói:
-Trần Kinh, chuyện thủy sản Thiên Hà cũng coi như có kết quả rồi. Lại là vấn đề của một doanh nghiệp nhà nước. Mô hình doanh nghiệp nhà nước ở chỗ chúng ta nhiều lần xảy ra vấn đề, sao không có địa phương nào có thể giống như Kinh Giang. Một đường thuận lợi được kia chứ!
Trần Kinh thở dài, nói:
-Tôi thấy vẫn là do vấn đề lợi ích tập đoàn, doanh nghiệp nhà nước càng ngày càng thua lỗ, lại gặp phải đám người suốt ngày mong kiếm tiền phát tài. Hiện tại đối với việc thay đổi chế độ của doanh nghiệp nhà nước, người khác đều hoan hô ủng hộ, tha thiết mong đợi, duy chỉ có đám ngừơi này là lo lắng hoảng sợ.
Những người này cơ bản đều là những người có liên quan chặt chẽ đến việc khống chế quyền lực, bọn họ mất hứng, tỷ lệ xảy ra vấn đề trong thời điểm thay đổi chế độ sẽ lớn hơn nhiều.
Ích lợi khiến cho con người ta bí quá hóa liều, có đôi khi ngẫm lại, có một số việc khiến nhiều người phải đau đầu suy nghĩ đó!
Ngũ Đại Minh trầm mặc không nói, thật lâu sau, ông ta chỉ chỉ hồ sơ trên bàn, giận giữ nói:
-Đưa những tài liệu của anh cho Ủy ban Kỷ luật, kêu họ nghiêm khắc điều tra, về sau phàm là những vụ án có liên quan đến việc thay đổi chế độ ở doanh nghiệp nhà nước, đều phải nghiêm túc giám sát, xét xử nghiêm túc.
Phải tạo ra một bầu không khí trong toàn tỉnh, để cho mọi người đều hiểu được, tài sản quốc gia là đường dây cao thế, bất kể là ai chạm vào cũng đều phải nghiêm túc xử lý!
Trần Kinh gật gật đầu, Ngũ Đại Minh nhẹ nhàng lắc đầu nói:
-Thư báo cáo này anh thấy thế nào?
Trần Kinh nhẹ nhàng cười cười nói:
-Chuyện của Đức Cao rất đáng coi trọng, muốn đoàn kết phải là một người cao tay. Nhưng những vấn đề trước mắt….
Ngũ Đại Minh nhíu mày, dụi dụi mắt, bỗng nhiên nói:
-Anh vẫn luôn nhạy bén như vậy, về điểm này, anh khiến tôi tỉnh ngộ hơn một chút đấy. Gần đây tôi có chút xa rời quần chúng, đều là do sức khỏe không ổn định.
Năm tháng không buông tha ai cả, lúc còn trẻ, người ta nói sức khỏe chính là nguồn vốn của cách mạng, bản thân mình lại không thèm để ý chút nào.
Hiện tại đến cái tuổi này rồi mới thấm thía những lời khuyên của các bậc tiền bối, cảm thấy hối hận khi không nghe lời khuyên của những bậc tiền nhân.
Ông ta dừng một chút nói:
-Trần Kinh, anh phải chú ý nhiều một chút. Gánh nặng công việc của anh rất lớn, công việc luôn bận rộn, việc rèn luyện luôn không được coi trọng. Lần này, bác sĩ lên cho tôi một kế hoạch tập luyện, tôi kêu ông ấy chuẩn bị cho tôi hai phần, cho anh một phần luôn.
Về sau, hai chúng ta quan sát lẫn nhau, mỗi ngày cùng nhau thực hiện, qua một thời gian ngắn tôi sẽ đến viện Ủy viên thường vụ.
Anh ở một mình cũng đến viện Ủy viên thường vụ ở đi, chúng ta cùng nhau rèn luyện!
Trần Kinh cười ha hả, nói:
-Chuyện đó đương nhiên không thành vấn đề, Bí thư quan tâm tôi, còn giúp tôi lên kế hoạch tập thể hình, tôi có thể không nhận tấm chân tình này được hay sao?
Ngũ Đại Minh cũng cười cười nói:
-Đúng, tôi điều anh đến Sở Giang, mấy năm nay đã khiến anh mệt mỏi rồi. Mấy ngày hôm trước tôi có nói chuyện điện thoại cùng Trưởng ban Mễ, chúng tôi có nói đến anh, ông ấy nói anh ở Sở Giang thật đúng là nhân tài không được trọng dụng rồi, làm trễ nải con đường phát triển của anh rồi, ông ấy bảo rằng trước khi về hưu ông ấy còn muốn thấy anh có thể thay đổi.
Tôi rất ích kỷ, cự tuyệt ông ấy, Sở Giang có gì không tốt chứ? Anh là người lớn lên ở Sở Giang, cống hiến sức mình để xây dựng quê hương, phát huy năng lực của mình, điều này anh đến nhận chức ở bất kỳ nơi nào cũng đều không thể có được!
Hai người nói chuyện với nhau, không khí rất hòa hợp, hôm nay Ngũ Đại Minh rất có hứng thú nói chuyện.
Hai người nhớ tới Đức Cao năm đó, cho tới vài năm trước khi Trần Kinh rời khởi Sở Giang, đã phát sinh một chuyện, Ngũ Đại Minh cũng gặp được một vài khó khăn.
Sở Giang là một tỉnh lớn ở Trung Nguyên, hơn 60 triệu nhân khẩu, địa phận lớn hơn 10 vạn km vuông, hai người ở trong một văn phòng nho nhỏ, chỉ chỉ vùng giang sơn rộng lớn này, hai người nói rất nhiều chuyện, chỉ e đôi câu vài lời này thôi, nếu truyền ra ngoài có thể gây chấn động cả một vùng Chính đàn nào đó.
Đây là nơi giao lưu quyền lợi tối cao của lãnh đạo khắp cả tỉnh, trong đó ẩn chứa một lượng năng lượng rất lớn, người bên dưới vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng nổi, ở trong một văn phòng nhỏ bé như vậy, trong khi đang nói chuyện phiếm vô cùng hòa hợp như vậy, khả năng có thể thay đổi vận mệnh cả đời của những người khác.
-Trần Kinh, anh sắp xếp một chút đi, sắp tới thu xếp một buổi thị sát, đi đến một số thành phố ở phương Bắc…trước tiên đến Đức Cao đi!
Ngũ Đại Minh bỗng nhiên nói.
Trần Kinh nói:
-Bí thư, sức khỏe của anh…
Ngũ Đại Minh cay mày nói:
-Anh coi tôi yếu ớt như vậy sao? Nếu thật là không nhúc nhích được, tôi ngồi trên vị trí này không phải chỉ làm ăn không ngồi rồi hay sao?
Trần Kinh gật gật đầu nói:
-Tốt, tôi đi sắp xếp, khoảng giữa tháng này đi, sắp xếp người cùng đi, anh xem…
Ngũ Đại Minh nhẹ nhàng khoát tay nói:
-Anh đi theo tôi, một số thành phố phương Bắc, anh cũng xa lạ như tôi thôi, chúng ta đi xem xem một chút, đã lâu không qua đó rồi, nếu không đi không được, sẽ gặp phải rắc rối đó!
Cuối cùng Trần Kinh cầm một tập tài liệu đi ra.
Vừa đi tới cửa, Ngũ Đại Minh liền gọi hắn lại nói:
-Tiểu Triệu này, chung quy mà nói vẫn luôn có trách nhiệm, lần này rắc rối rồi, mấy năm nay anh ta cũng không dễ dàng gì, tôi còn muốn giữ lại bên mình, những chuyện khác anh có thể phải nắm thật chắc vào nhé!
Bao gồm cả công tác phê bình giáo dục Tiểu Triệu…
Trần Kinh thản nhiên cười nói:
-Còn chuyện gì khác nữa không?
-Đi thôi, đi thôi! Anh vội đi gặp bạn gái thế sao? Vội vã như vậy, đi đi, anh đi mau đi!
Ngũ Đại Minh nói xong, bản thân cũng mỉm cười.
Triệu Dịch cực kỳ bất an, một mình anh ta dừng lại ở trong văn phòng, anh ta cảm thấy mình như đang đứng trong lồng giam vậy.
Tự ý giữ lại văn kiện trọng yếu, không xin chỉ thị của bất kỳ lãnh đạo nào, chỉ với điểm này, mười tên Triệu Dịch như anh ta cũng không gánh nổi trách nhiệm này rồi.
Quan trọng hơn là, trong lòng Triệu Dịch hiểu được, đây hết thảy đều là một cái bẫy do Trần Kinh tỉ mỉ sắp xếp, mục đích chính là để thử anh ta.
Chuyện giấu văn kiện đây không phải là lần đầu anh ta làm, lần trước có một phần văn kiện bất lợi cho Đức Cao, chính là anh ta âm thầm loại bỏ, cuối cùng nhân cơ hội nhét vào đống văn kiện bình thường kia.
Sức lực của Bí thư không chống đỡ nổi nữa, văn kiện nhiều như vậy, đưa hết lên ông ấy không phê duyệt nổi nữa, các ban ngành chức năng sẽ xem xét và xử lý.
Anh ta rất khéo léo đưa những văn kiện này xuống.
Người phía dưới làm sao dám ra tay với vấn đề của Đức Cao đây? Văn kiện Bí thư xem qua không có phê chỉ thị, bọn họ dám phê bừa vào đấy sao?
Nhưng Triệu Dịch vĩnh viễn không thể ngờ được, tai họa lại giáng đến nhanh như vậy.
Trần Kinh chỉ dùng một chút kỹ xảo nho nhỏ đã khiến mình bại lộ, ngay trong văn phòng của Bí thư, Triệu Dịch không biết mình sẽ phải làm sao đây.
Lúc đó anh ta chỉ cảm thấy hai tai ong ong, hai chân như nhũn ra. Toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Giờ nghĩ lại, anh ta càng nghĩ lại càng thấy đáng sợ, càng nghĩ càng thấy trong lòng run sợ.
Anh ta đi theo Bí thư nhiều năm như vậy, quan hệ với Bí thư có thể coi như tình phụ tử. Nhưng Trưởng ban bí thư Trần này thì sao? Sự tồn tại của Trần Kinh tạo cho anh ta một áp lực cực lớn, mà cách làm việc tàn nhẫn của Trần Kinh anh ta vô cùng rõ ràng.
Anh ta có thể cảm nhận được rõ ràng, chỉ cần Trần Kinh muốn giải quyết mình, chỉ e mình và Bí thư có tình sâu hơn nữa cũng chẳng có ích gì.
Bởi vì tình cảm là tình cảm, công việc là công việc, khi làm việc, Bí thư rất ỷ lại vào Trần Kinh, Triệu Dịch rất hiểu điều đó.
Gần như đã đến trình độ nói gì nghe nấy.
Giờ phút này, trong lòng anh ta lần đầu tiên cảm thấy hối hận, hối hận đã tiếp cận với Ân Lâm, Ân Lâm này quá kiêu ngạo, làm việc rất võ đoán, hơn nữa rất ương ngạnh khiến cho người khác không biết phải nói gì cho phải.
Triệu Dịch không chỉ một lần cảnh cáo anh ta, kêu anh ta đừng mưu tính chống lại Trần Kinh nhưng người này nhất quyết không nghe.
Anh ta cho là anh ta từng đảm nhiệm qua chức vụ Phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy, mạng lưới quan hệ ở Tỉnh rất nhiều, Trần Kinh chưa từng đắc tội với anh ta, chẳng qua là anh ta không nuối trôi cái giọng điệu đó, Trần Kinh có thể xử lý anh ta như thế nào đây?
Hiện tại Triệu Dịch cân nhắc một chút, Ân Lâm nhìn nhận vấn đề rất nông cạn, thật sự là không đáng tin.
Trần Kinh chỉ đơn giản là một Trưởng ban thư ký thôi sao? Người khác không biết, Triệu Dịch và Bí thư sớm chiều bên nhau, anh ta có thể không biết vị trí của Trần Kinh này trong lòng Bí thư hay sao?
Đáng tiếc, hiện tại, Triệu Dịch mới hiểu hết những điều này, anh ta cảm thấy có thể đã quá muộn rồi.
Mà đúng lúc này, Bí thư gọi điện qua, trong điện thoại, Ngũ Đại Minh dường như cũng không có gì khác biệt, rất ôn hòa, tùy ý nói:
-Tiểu Triệu à, có thời gian thì về nhà một chút. Hôm nay có thể về nhà chăm sóc lũ trẻ một chút đi, mỗi ngày đều đến Ngọc Sơn phục vụ lão già họm hẹm như tôi không về nhà, vợ con anh sắp tạo phản rồi đó!
Triệu Dịch ngẩn người, không đợi anh ta trả lời, Ngũ Đại Minh liền dập máy…