Chủ nhiệm Lã nhân vật số một của Hội đồng nhân dân tỉnh trúng gió.
Tin tức này giống như mọc cánh nhanh chóng truyền ra ngoài làm chấn động toàn tỉnh.
Lã Quân Niên công tác ở Sở Giang mười mấy năm, cây lớn rễ sâu, quan hệ rộng với các mặt, đồng thời kết thù cũng rất nhiều.
Tin tức này truyền tới, khiến không biết bao nhiêu người sợ hãi, cũng không biết bao nhiêu người vui mừng khôn xiết. Sau chuyện này Trần Kinh còn nghe được phía dưới có người nói, bởi vì bệnh tình của Lã Quân Năm, sau khi chuyện xảy ra, phía dưới có người đốt pháo pháo chúc mừng đấy.
Đương nhiên, Lã Quân Niên mấy năm kinh doanh lưu lại một đám hậu duệ, thoáng nhìn đã hoảng hồn.
Tuy nhiên cũng may mọi thứ đều đã là báo động giả.
Trần Kinh và Ngũ Đại Minh đến khu khám bệnh cán bộ cao cấp của bệnh viện Đệ Nhất thăm Lã Quân Niên, Pphó viện trưởng nghiệp vụ người dẫn đầu trong đoàn chuyên gia khám và chữa bệnh đã báo cáo.
Lã Quân Niên không phải trúng gió, mà chỉ bị choáng, loại bệnh này dễ phát ở người già.
Nguyên nhân cụ thể của bệnh chưa rõ ràng lắm, nhưng có thể chữa trị được loại bệnh này, Chủ nhiệm Lã không có bất cứ vấn đề gì, một tuần là khỏi hẳn.
Sau khi đoàn bác sĩ chuyên gia báo cáo cho Ngũ Đại Minh xong, phòng bệnh liền truyền đến tin tức, chủ nhiệm Lã đã tỉnh, nhận thức bình thường, ngoại trừ tinh thần hơi mỏi mệt, tất cả đều tốt, không có cảm giác khó chịu nhiều.
Ngũ Đại Minh và Trần Kinh hai người đi theo mọi người đến thẳng phòng bệnh của Lã Quân Niên.
Đứng ở cửa, Ngũ Đại Minh nói lớn:
- Lão Lã
Lã Quân Niên trên giường nghe rất rõ ràng, bỗng nhiên ngẩng đầu, thần sắc lúng túng, nói:
- Thư... Bí thư, Ngài... Ngài cũng biết tin rồi hả?
Ngũ Đại Minh khẽ cười, bước vào cửa, đưa tay ra nói:
- Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, anh đừng cử động. Bệnh của anh lần này, chấn động thật lớn, điện thoại đã gọi đến chỗ của tôi trước tiên, trận thế khó lường. Bọn họ nói anh sơ chẩn có thể là bị trúng gió, tôi lúc ấy đã nghĩ lão Lã là một người khỏe mạnh, bình thường thân thể có thể giậu đổ bìm leo, làm sao có thể trúng gió được chứ?
Sự thật chứng minh, bọn họ là đoán nhầm bệnh. Anh yên tâm. Không có vấn đề gì lớn, anh an tâm ở bệnh viện an dưỡng vài ngày, trở lại sẽ tốt hơn.
Lã Quân Niên mấy lần cố gượng người, đều bị Ngũ Đại Minh lấy tay ngăn chặn. Ánh mắt của ông ta nhìn lướt qua Ngũ Đại Minh rồi liếc nhìn về phía Trần Kinh.
Trần Kinh mỉm cười đứng sau Ngũ Đại Minh. Ông ta sửng sốt, nói lớn:
- Bí thư Trần cũng bị kinh động đến... Thật sự là...
Ngũ Đại Minh nói:
- Lão Lã, ông là nhân vật quan trọng của Sở Giang. Ông nếu xảy ra bất trắc, tôi thực cũng không biết ăn nói như thế nào với Trung ương. Được rồi, không có vấn đề gì lớn. Về sau không nên bán sức lực quá vào công việc, không cần đích thân làm mọi chuyện, để cho người trẻ tuổi thể hiện bản lĩnh.
Ông ta nhẹ nhàng khoát tay, nói với Trần Kinh:
- Trần Kinh, bên ngoài người trông coi cũng không ít, cậu ra ngoài làm việc với mọi người. Bảo hôm nay không cần đến đây thăm bệnh, hôm khác thăm vậy. Tôi muốn tâm sự cùng chủ nhiệm Lã, nói chuyện tâm tình. Nói bọn họ đồi ngày, đừng quấy nhiễu lão Lã nghỉ ngơi.
Trần Kinh gật đầu, từ trong phòng bệnh chậm rãi lui ra ngoài.
Đi đến hành lang, trong lòng của hắn đã cảm thấy có chút buồn cười.
Lã Quân Niên náo loạn như vậy? Vừa khóc vừa náo vừa thắt cổ sao?
Thời gian trước, ông vênh váo tự đắc, mỗi ngày đến các nơi khoa tay múa chân, chỉ cần ông xuất hiện chỗ nào, ông sẽ tán dóc, vấn đề nói đến rất sắc bén, trực chỉ rõ ràng dứt khoát, Trần Kinh trúng đạn mấy lần.
Mà hiện tại ngược lại, cục diện bây giờ đối với ông ta mà nói trong ngoài đều khốn đốn.
Ngũ đại Minh dứt khóat ra tay, một tay ttrực tiếp chọc xương sườn của ông, quần chúng nhân dân phản ánh lên cơ quan cấp trên và yêu cầu giải quyết vấn đề đại quân bức bí Bắc Kinh, tổ điều tra Trung ương rất nhanh đã xuống dưới.
Mặt khác, Mã Bách Khôn có hành động quyết đoán trong Hội đồng nhân dân, phất cờ phản đối rõ ràng dứt khoát Lã Quân Niên, tạo ra nhiều phiền toái cho Lã Quân Niên, Lã Quân Niên cũng là mệt mỏi ứng phó.
Về phần án của Tô Hoa Bình, Trần Kinh đã nắm giữ guyên vẹn chứng cớ rõ ràng, đang chuẩn bị động thủ, chỉ cần nắm chặt Tô Hoa Bình, vạch trần vấn đề của anh ta. Hắn vạch trần những quà tặng quý giá mà anh ta tặng cho Lã Quân Niên, chỉ cần đụng đến điểm này, cũng đủ để cho Lã Quân Niên ngã ngựa.
Trần Kinh làm sao có thể ngờ, chính là Lã Quân Niên đột nhiên ngã bệnh, hơn nữa lại làm ra vẻ bệnh cũng không nhẹ, trung tâm cứu hộ xe cứu thương vào trận chiến.
Trận thế thật lớn, thanh thế lại kinh người, cuối cùng cũng chỉ là dọa người nhát ma một trận.
Bện này đến cũng là vì có nhiều chuyện quá đau đầu xảy ra, hoảng sợ hoang mang không thể chịu nổi dù chỉ một ngày, bó tay không biện pháp, đấy mới là căn nguyên của bệnh.
Ông ta đang thể hiện một loại phương thức yếu thế phải không? Hay là giơ tay đầu hàng?
Có lẽ đây là một cơ hội duy nhất để ông ta xuống đài.
Ở trên giường bệnh, báo cáo, tâm sự, chủ động nói một số việc với Bí thư Tỉnh ủy Ngũ Đại Minh, thừa nhận sai lầm của mình, hứa hẹn cam đoan sau này không tái phạm sai lầm như vậy, còn có thời cơ gì thích hợp hơn so với hiện tại?
Từ góc độ này mà nói, coi như là gừng càng già càng cay.
Trần Kinh từ khu săn sóc đặc biệt đi ra, bên ngoài có rất nhiều người đang chờ.
Cửa vừa mở ra, có người liền nhanh chóng xúm lại hỏi.
Vừa thấy người đi ra, hầu hết mọi người đều không rút lui.
Ánh mắt Trần Kinh nhìn qua mọi người, hắn liếc mắt liền nhìn thấy Thiệu Vĩnh Cường nhân vật số một của Thành ủy, còn có Từ Binh. Hai người thân phận khá cao, mất gã phó chủ nhiệm của Hội đồng nhân dân cùng đi với bọn họ.
Trần Kinh rõ ràng phát hiện, trong đám người còn có sự xuất hiện của Tô Hoa Bình.
Trần Kinh vừa xuất hiện, Tô Hoa Bình hơi lúng túng, anh ta cố ý núp sau Thiệu Vĩnh Cường, chỉ nhìn thấy được dúm tóc trên đầu.
Ngoại trừ này phạm vi này ra, người của đơn vị trực thuộc Tỉnh đến đây cũng không ít, cơ bản đều là cấp Phó, có mấy người thực quyền cấp phó, đều là người thân tín của Lã Quân Niên, Trần Kinh trước kia còn không biết.
Ngoài ra còn có một số cán bộ của thành phố phía dưới, khu tự trị của Dung Châu, có một số người Trần Kinh không quen biết, nhưng mơ hồ lại có điểm ấn tượng, sự tình phát sinh mới có hơn 4, 5 tiếng.
Những người này có thể đều chạy tới, có thể thấy, bọn họ rất hồi hộp đối với việc Lã Quân Niên xảy ra chuyện.
Trần Kinh không có nhìn bọn họ nhiều, chỉ cần liếc mắt một cái, nhưng hắn đã thu hết mọi thứ trong tầm mắt.
Tiếu Khắc Toàn của văn phòng Hội đồng nhân dân tỉnh đi đến nói:
- Bí thư Trần, tình hình như thế nào rồi?
Trần Kinh khẽ mỉm cười, nói:
- Không có gì đáng ngại, khi sơ chẩn bác sĩ có sai xót, không phải trúng gió, chỉ đau đầu thôi. Đây là một sự cảnh giác đối với văn phòng Hội đồng nhân dân các anh, các anh có thể nâng cao công tác phục vụ cán bộ lãnh đạo. Rõ ràng biết công tác của chủ nhiệm Lã bận rộn, các anh sao không sắp xếp thời gian hợp lý để hỗ trợ ông ta?
Bình thường nên đốc thúc ông ta rèn luyện cơ thể, nên nghỉ ngơi nhiều, công việc này rất khó khăn hay sao?
May mắn không có chuyện gì lớn, nếu có chuyện lớn xảy ra, các anh chính là tội nhân. Vừa rồi Bí thư triển khai nhanh chóng, bảo tôi nhắc nhở các anh, lão Tiếu, anh là người lớn nhất của phòng, kinh nghiệm lý lịch lão luyện hơn tôi, về sau phải chú ý hơn.
Tiếu Khắc Toàn bị Trần Kinh phê bình một trận, khiến cho ông ta đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, liên tục gật đầu nhận sai.
Từ khi xảy ra chuyện đến hiện tại, tâm thần của ông không yên, rất nhiều công việc mấu chốt, đều là Trần Kinh trực tiếp sắp xếp ông ta làm.
Vô tình, hình ảnh Trần Kinh bỗng nhiên uy nghiêm tồn tại trong lòng của ông ta, ở phương diện nào đó, Trần Kinh nghiễm nhiên cũng thành người tâm phúc của ông ta rồi.
Trần Kinh phê bình Tiếu Khắc Toàn mấy câu, nói:
- Lão Tiếu, nói với tất cả mọi người, bệnh tình của chủ nhiệm Lã không nặng, nhưng vẫn còn yếu, hôm nay thăm hỏi đại quân không nên quấy rầy sự nghỉ ngơi của ông ta. Bảo mọi người giải tán đi. Muốn thăm bệnh, đợi tinh thần của chủ nhiệm Lã tốt hơn một chút mới đến.
Tiếu Khắc Toàn liên tục gật đầu, Trần Kinh thản nhiên cười xoay người chuẩn bị đi vào phòng nghỉ.
Hắn còn chờ Ngũ Đại Minh về cùng.
Nhưng đứng ở chỗ này, lại rất chướng mắt, hắn vừa đứng nơi này, rất nhiều người không được tự nhiên. Cái gọi là người không cùng một đường, đứng cùng một chỗ sẽ rất lúng túng.
Trần Kinh xuyên qua đám người, cũng không có mỉm cười gật đầu hỏi thăm mọi người, hắn vội vàng đi.
Từ Binh đi đến nói:
- Trưởng ban thư ký...
Trần Kinh lúc này mới dừng chân, đưa tay ra, bắt tay với Từ Binh, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Dù sao, hiện tại Từ Binh dĩ nhiên được mọi người cho rằng ông ta có quan hệ gần gũi với Trần Kinh, xem như là nhân vật quan trọng trong hàng ngũ sau này của Trần kinh ở Sở Giang.
Mà lúc này ông ta xuất hiện ở nơi này, hiển nhiên khiến một số người bất ngờ.
Trần Kinh có thể cảm nhận được tâm lý tinh tế của Từ Binh lúc này, Lã Quân Niên dù sao cũng là lãnh đạo nhiều năm qua của ông ta.
Tuy rằng mấy năm này quan hệ có chút xa cách, thậm chí hai người còn có một số mâu thuẫn nhỏ.
Nhưng đối với Từ Binh mà nói, ông ta trước sau vẫn khó có thể dứt bỏ Lã Quân Niên.
Đây là điều cũng là có thể lý giải được, dù sao ai cũng muốn có quan hệ nhiều với lãnh đạo, phía đông không sáng phía tây sáng?
Từ Binh bắt tay với Trần Kinh, nắm thật chặt, Trần Kinh nói:
- Làm mưa làm gió một chút, không có chuyện gì lớn, nghỉ ngơi tốt một chút sẽ không sao. Vừa rồi ông ta đã tỉnh, Bí thư ở lại nơi đó nói chuyện với ông ta rồi.
Từ Binh gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, Rất may mắn, rất may mắn.
Ông ta trầm ngâm một chút, nói:
- Gần đây chúng tôi muốn tổ chức cuộc họp mặt kêu gọi đầu tư, muốn mời Trưởng ban thư ký, rất hân hạnh được đón tiếp ngài, không biết ngài có thể giành chút ít thời gian tham dự hay không….
Trần Kinh thản nhiên nói:
- Đó là chuyện nhỏ, sau này hãy nói, hôm nay anh đã chạy tới đây, tàu xe mệt nhọc, hay là trước nên sắp xếp nghỉ ngơi đi. Lúc này cũng không thích hợp đi thăm bệnh, để cho lãnh đạo nghỉ ngơi đã.
Từ Binh liên tục gật đầu, buông tay ra, Trần Kinh chào ông, lập tức đi ra ngoài, trực tiếp đi đến khu nhà nghỉ của người nhà.
Từ Binh đưa tay nhìn đồng hồ, khoát tay nói với mấy người quen bên cạnh:
- Đi thôi, đi thôi! Trưởng ban thư ký mới vừa nói, chủ nhiệm Lã không có chuyện gì lớn, hôm nay không nên thăm bệnh, chúng ta hôm nào tới nữa. Hôm nay mọi người đừng về, buổi tối tôi làm ông chủ, chúng ta uống với nhau vài chén.
Sau đó lại sắp xếp một chút hoạt động, đến tỉnh thành, tôi xem như nửa chủ nhà, cho dù thế nào cũng phải tận tình tiếp đãi.
Giọng của ông ta hơi lớn, giống như là cố ý nói chuyện lớn tiếng, Trưởng ban thư ký đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ này, dường như đang thể hiện bản lĩnh khéo léo của ông ta.
Đám người thân cận với Lã Quân Niên, bên trong cũng có phân hoá, Từ Binh hiện tại như mặt trời ban trưa, đương nhiên cũng muốn có một đám người đoàn kết bên cạnh.
Ông vừa thét to, mấy cán bộ phía dưới đều đi theo ông ta, mấy người cười cười nói nói đi ra ngoài.
Trần Kinh đang ở phòng nghỉ ngơi hút thuốc, khi đốt đến điếu thứ ba, hắn thấy Ngũ Đại Minh từ bên trong đi ra.
Lúc này người ở phía ngoài cơ bản đều đi hết sạch, chỉ còn lại mấy người của văn phòng Hội đồng nhân dân phòng.
Từng người một đến chào Bí thư, Ngũ Đại Minh mỉm cười bắt tay họ, liên tục nói thật vất vả thật vất vả.
Cuối cùng đi tới bên cạnh Trần Kinh, hai người không nói lời nào, đã lên thẳng xe hơi đợi sẵn từ sớm.
Hai người đi thẳng đến Ngọc Sơn, trên đường Ngũ Đại Minh chỉ nói một câu:
- Sự tình của quan lớn, hãy buông đi! Gặp chuyện như vậy đã sinh bệnh, tóm lại không hay chút nào.
Tin tức này giống như mọc cánh nhanh chóng truyền ra ngoài làm chấn động toàn tỉnh.
Lã Quân Niên công tác ở Sở Giang mười mấy năm, cây lớn rễ sâu, quan hệ rộng với các mặt, đồng thời kết thù cũng rất nhiều.
Tin tức này truyền tới, khiến không biết bao nhiêu người sợ hãi, cũng không biết bao nhiêu người vui mừng khôn xiết. Sau chuyện này Trần Kinh còn nghe được phía dưới có người nói, bởi vì bệnh tình của Lã Quân Năm, sau khi chuyện xảy ra, phía dưới có người đốt pháo pháo chúc mừng đấy.
Đương nhiên, Lã Quân Niên mấy năm kinh doanh lưu lại một đám hậu duệ, thoáng nhìn đã hoảng hồn.
Tuy nhiên cũng may mọi thứ đều đã là báo động giả.
Trần Kinh và Ngũ Đại Minh đến khu khám bệnh cán bộ cao cấp của bệnh viện Đệ Nhất thăm Lã Quân Niên, Pphó viện trưởng nghiệp vụ người dẫn đầu trong đoàn chuyên gia khám và chữa bệnh đã báo cáo.
Lã Quân Niên không phải trúng gió, mà chỉ bị choáng, loại bệnh này dễ phát ở người già.
Nguyên nhân cụ thể của bệnh chưa rõ ràng lắm, nhưng có thể chữa trị được loại bệnh này, Chủ nhiệm Lã không có bất cứ vấn đề gì, một tuần là khỏi hẳn.
Sau khi đoàn bác sĩ chuyên gia báo cáo cho Ngũ Đại Minh xong, phòng bệnh liền truyền đến tin tức, chủ nhiệm Lã đã tỉnh, nhận thức bình thường, ngoại trừ tinh thần hơi mỏi mệt, tất cả đều tốt, không có cảm giác khó chịu nhiều.
Ngũ Đại Minh và Trần Kinh hai người đi theo mọi người đến thẳng phòng bệnh của Lã Quân Niên.
Đứng ở cửa, Ngũ Đại Minh nói lớn:
- Lão Lã
Lã Quân Niên trên giường nghe rất rõ ràng, bỗng nhiên ngẩng đầu, thần sắc lúng túng, nói:
- Thư... Bí thư, Ngài... Ngài cũng biết tin rồi hả?
Ngũ Đại Minh khẽ cười, bước vào cửa, đưa tay ra nói:
- Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, anh đừng cử động. Bệnh của anh lần này, chấn động thật lớn, điện thoại đã gọi đến chỗ của tôi trước tiên, trận thế khó lường. Bọn họ nói anh sơ chẩn có thể là bị trúng gió, tôi lúc ấy đã nghĩ lão Lã là một người khỏe mạnh, bình thường thân thể có thể giậu đổ bìm leo, làm sao có thể trúng gió được chứ?
Sự thật chứng minh, bọn họ là đoán nhầm bệnh. Anh yên tâm. Không có vấn đề gì lớn, anh an tâm ở bệnh viện an dưỡng vài ngày, trở lại sẽ tốt hơn.
Lã Quân Niên mấy lần cố gượng người, đều bị Ngũ Đại Minh lấy tay ngăn chặn. Ánh mắt của ông ta nhìn lướt qua Ngũ Đại Minh rồi liếc nhìn về phía Trần Kinh.
Trần Kinh mỉm cười đứng sau Ngũ Đại Minh. Ông ta sửng sốt, nói lớn:
- Bí thư Trần cũng bị kinh động đến... Thật sự là...
Ngũ Đại Minh nói:
- Lão Lã, ông là nhân vật quan trọng của Sở Giang. Ông nếu xảy ra bất trắc, tôi thực cũng không biết ăn nói như thế nào với Trung ương. Được rồi, không có vấn đề gì lớn. Về sau không nên bán sức lực quá vào công việc, không cần đích thân làm mọi chuyện, để cho người trẻ tuổi thể hiện bản lĩnh.
Ông ta nhẹ nhàng khoát tay, nói với Trần Kinh:
- Trần Kinh, bên ngoài người trông coi cũng không ít, cậu ra ngoài làm việc với mọi người. Bảo hôm nay không cần đến đây thăm bệnh, hôm khác thăm vậy. Tôi muốn tâm sự cùng chủ nhiệm Lã, nói chuyện tâm tình. Nói bọn họ đồi ngày, đừng quấy nhiễu lão Lã nghỉ ngơi.
Trần Kinh gật đầu, từ trong phòng bệnh chậm rãi lui ra ngoài.
Đi đến hành lang, trong lòng của hắn đã cảm thấy có chút buồn cười.
Lã Quân Niên náo loạn như vậy? Vừa khóc vừa náo vừa thắt cổ sao?
Thời gian trước, ông vênh váo tự đắc, mỗi ngày đến các nơi khoa tay múa chân, chỉ cần ông xuất hiện chỗ nào, ông sẽ tán dóc, vấn đề nói đến rất sắc bén, trực chỉ rõ ràng dứt khoát, Trần Kinh trúng đạn mấy lần.
Mà hiện tại ngược lại, cục diện bây giờ đối với ông ta mà nói trong ngoài đều khốn đốn.
Ngũ đại Minh dứt khóat ra tay, một tay ttrực tiếp chọc xương sườn của ông, quần chúng nhân dân phản ánh lên cơ quan cấp trên và yêu cầu giải quyết vấn đề đại quân bức bí Bắc Kinh, tổ điều tra Trung ương rất nhanh đã xuống dưới.
Mặt khác, Mã Bách Khôn có hành động quyết đoán trong Hội đồng nhân dân, phất cờ phản đối rõ ràng dứt khoát Lã Quân Niên, tạo ra nhiều phiền toái cho Lã Quân Niên, Lã Quân Niên cũng là mệt mỏi ứng phó.
Về phần án của Tô Hoa Bình, Trần Kinh đã nắm giữ guyên vẹn chứng cớ rõ ràng, đang chuẩn bị động thủ, chỉ cần nắm chặt Tô Hoa Bình, vạch trần vấn đề của anh ta. Hắn vạch trần những quà tặng quý giá mà anh ta tặng cho Lã Quân Niên, chỉ cần đụng đến điểm này, cũng đủ để cho Lã Quân Niên ngã ngựa.
Trần Kinh làm sao có thể ngờ, chính là Lã Quân Niên đột nhiên ngã bệnh, hơn nữa lại làm ra vẻ bệnh cũng không nhẹ, trung tâm cứu hộ xe cứu thương vào trận chiến.
Trận thế thật lớn, thanh thế lại kinh người, cuối cùng cũng chỉ là dọa người nhát ma một trận.
Bện này đến cũng là vì có nhiều chuyện quá đau đầu xảy ra, hoảng sợ hoang mang không thể chịu nổi dù chỉ một ngày, bó tay không biện pháp, đấy mới là căn nguyên của bệnh.
Ông ta đang thể hiện một loại phương thức yếu thế phải không? Hay là giơ tay đầu hàng?
Có lẽ đây là một cơ hội duy nhất để ông ta xuống đài.
Ở trên giường bệnh, báo cáo, tâm sự, chủ động nói một số việc với Bí thư Tỉnh ủy Ngũ Đại Minh, thừa nhận sai lầm của mình, hứa hẹn cam đoan sau này không tái phạm sai lầm như vậy, còn có thời cơ gì thích hợp hơn so với hiện tại?
Từ góc độ này mà nói, coi như là gừng càng già càng cay.
Trần Kinh từ khu săn sóc đặc biệt đi ra, bên ngoài có rất nhiều người đang chờ.
Cửa vừa mở ra, có người liền nhanh chóng xúm lại hỏi.
Vừa thấy người đi ra, hầu hết mọi người đều không rút lui.
Ánh mắt Trần Kinh nhìn qua mọi người, hắn liếc mắt liền nhìn thấy Thiệu Vĩnh Cường nhân vật số một của Thành ủy, còn có Từ Binh. Hai người thân phận khá cao, mất gã phó chủ nhiệm của Hội đồng nhân dân cùng đi với bọn họ.
Trần Kinh rõ ràng phát hiện, trong đám người còn có sự xuất hiện của Tô Hoa Bình.
Trần Kinh vừa xuất hiện, Tô Hoa Bình hơi lúng túng, anh ta cố ý núp sau Thiệu Vĩnh Cường, chỉ nhìn thấy được dúm tóc trên đầu.
Ngoại trừ này phạm vi này ra, người của đơn vị trực thuộc Tỉnh đến đây cũng không ít, cơ bản đều là cấp Phó, có mấy người thực quyền cấp phó, đều là người thân tín của Lã Quân Niên, Trần Kinh trước kia còn không biết.
Ngoài ra còn có một số cán bộ của thành phố phía dưới, khu tự trị của Dung Châu, có một số người Trần Kinh không quen biết, nhưng mơ hồ lại có điểm ấn tượng, sự tình phát sinh mới có hơn 4, 5 tiếng.
Những người này có thể đều chạy tới, có thể thấy, bọn họ rất hồi hộp đối với việc Lã Quân Niên xảy ra chuyện.
Trần Kinh không có nhìn bọn họ nhiều, chỉ cần liếc mắt một cái, nhưng hắn đã thu hết mọi thứ trong tầm mắt.
Tiếu Khắc Toàn của văn phòng Hội đồng nhân dân tỉnh đi đến nói:
- Bí thư Trần, tình hình như thế nào rồi?
Trần Kinh khẽ mỉm cười, nói:
- Không có gì đáng ngại, khi sơ chẩn bác sĩ có sai xót, không phải trúng gió, chỉ đau đầu thôi. Đây là một sự cảnh giác đối với văn phòng Hội đồng nhân dân các anh, các anh có thể nâng cao công tác phục vụ cán bộ lãnh đạo. Rõ ràng biết công tác của chủ nhiệm Lã bận rộn, các anh sao không sắp xếp thời gian hợp lý để hỗ trợ ông ta?
Bình thường nên đốc thúc ông ta rèn luyện cơ thể, nên nghỉ ngơi nhiều, công việc này rất khó khăn hay sao?
May mắn không có chuyện gì lớn, nếu có chuyện lớn xảy ra, các anh chính là tội nhân. Vừa rồi Bí thư triển khai nhanh chóng, bảo tôi nhắc nhở các anh, lão Tiếu, anh là người lớn nhất của phòng, kinh nghiệm lý lịch lão luyện hơn tôi, về sau phải chú ý hơn.
Tiếu Khắc Toàn bị Trần Kinh phê bình một trận, khiến cho ông ta đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, liên tục gật đầu nhận sai.
Từ khi xảy ra chuyện đến hiện tại, tâm thần của ông không yên, rất nhiều công việc mấu chốt, đều là Trần Kinh trực tiếp sắp xếp ông ta làm.
Vô tình, hình ảnh Trần Kinh bỗng nhiên uy nghiêm tồn tại trong lòng của ông ta, ở phương diện nào đó, Trần Kinh nghiễm nhiên cũng thành người tâm phúc của ông ta rồi.
Trần Kinh phê bình Tiếu Khắc Toàn mấy câu, nói:
- Lão Tiếu, nói với tất cả mọi người, bệnh tình của chủ nhiệm Lã không nặng, nhưng vẫn còn yếu, hôm nay thăm hỏi đại quân không nên quấy rầy sự nghỉ ngơi của ông ta. Bảo mọi người giải tán đi. Muốn thăm bệnh, đợi tinh thần của chủ nhiệm Lã tốt hơn một chút mới đến.
Tiếu Khắc Toàn liên tục gật đầu, Trần Kinh thản nhiên cười xoay người chuẩn bị đi vào phòng nghỉ.
Hắn còn chờ Ngũ Đại Minh về cùng.
Nhưng đứng ở chỗ này, lại rất chướng mắt, hắn vừa đứng nơi này, rất nhiều người không được tự nhiên. Cái gọi là người không cùng một đường, đứng cùng một chỗ sẽ rất lúng túng.
Trần Kinh xuyên qua đám người, cũng không có mỉm cười gật đầu hỏi thăm mọi người, hắn vội vàng đi.
Từ Binh đi đến nói:
- Trưởng ban thư ký...
Trần Kinh lúc này mới dừng chân, đưa tay ra, bắt tay với Từ Binh, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Dù sao, hiện tại Từ Binh dĩ nhiên được mọi người cho rằng ông ta có quan hệ gần gũi với Trần Kinh, xem như là nhân vật quan trọng trong hàng ngũ sau này của Trần kinh ở Sở Giang.
Mà lúc này ông ta xuất hiện ở nơi này, hiển nhiên khiến một số người bất ngờ.
Trần Kinh có thể cảm nhận được tâm lý tinh tế của Từ Binh lúc này, Lã Quân Niên dù sao cũng là lãnh đạo nhiều năm qua của ông ta.
Tuy rằng mấy năm này quan hệ có chút xa cách, thậm chí hai người còn có một số mâu thuẫn nhỏ.
Nhưng đối với Từ Binh mà nói, ông ta trước sau vẫn khó có thể dứt bỏ Lã Quân Niên.
Đây là điều cũng là có thể lý giải được, dù sao ai cũng muốn có quan hệ nhiều với lãnh đạo, phía đông không sáng phía tây sáng?
Từ Binh bắt tay với Trần Kinh, nắm thật chặt, Trần Kinh nói:
- Làm mưa làm gió một chút, không có chuyện gì lớn, nghỉ ngơi tốt một chút sẽ không sao. Vừa rồi ông ta đã tỉnh, Bí thư ở lại nơi đó nói chuyện với ông ta rồi.
Từ Binh gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, Rất may mắn, rất may mắn.
Ông ta trầm ngâm một chút, nói:
- Gần đây chúng tôi muốn tổ chức cuộc họp mặt kêu gọi đầu tư, muốn mời Trưởng ban thư ký, rất hân hạnh được đón tiếp ngài, không biết ngài có thể giành chút ít thời gian tham dự hay không….
Trần Kinh thản nhiên nói:
- Đó là chuyện nhỏ, sau này hãy nói, hôm nay anh đã chạy tới đây, tàu xe mệt nhọc, hay là trước nên sắp xếp nghỉ ngơi đi. Lúc này cũng không thích hợp đi thăm bệnh, để cho lãnh đạo nghỉ ngơi đã.
Từ Binh liên tục gật đầu, buông tay ra, Trần Kinh chào ông, lập tức đi ra ngoài, trực tiếp đi đến khu nhà nghỉ của người nhà.
Từ Binh đưa tay nhìn đồng hồ, khoát tay nói với mấy người quen bên cạnh:
- Đi thôi, đi thôi! Trưởng ban thư ký mới vừa nói, chủ nhiệm Lã không có chuyện gì lớn, hôm nay không nên thăm bệnh, chúng ta hôm nào tới nữa. Hôm nay mọi người đừng về, buổi tối tôi làm ông chủ, chúng ta uống với nhau vài chén.
Sau đó lại sắp xếp một chút hoạt động, đến tỉnh thành, tôi xem như nửa chủ nhà, cho dù thế nào cũng phải tận tình tiếp đãi.
Giọng của ông ta hơi lớn, giống như là cố ý nói chuyện lớn tiếng, Trưởng ban thư ký đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ này, dường như đang thể hiện bản lĩnh khéo léo của ông ta.
Đám người thân cận với Lã Quân Niên, bên trong cũng có phân hoá, Từ Binh hiện tại như mặt trời ban trưa, đương nhiên cũng muốn có một đám người đoàn kết bên cạnh.
Ông vừa thét to, mấy cán bộ phía dưới đều đi theo ông ta, mấy người cười cười nói nói đi ra ngoài.
Trần Kinh đang ở phòng nghỉ ngơi hút thuốc, khi đốt đến điếu thứ ba, hắn thấy Ngũ Đại Minh từ bên trong đi ra.
Lúc này người ở phía ngoài cơ bản đều đi hết sạch, chỉ còn lại mấy người của văn phòng Hội đồng nhân dân phòng.
Từng người một đến chào Bí thư, Ngũ Đại Minh mỉm cười bắt tay họ, liên tục nói thật vất vả thật vất vả.
Cuối cùng đi tới bên cạnh Trần Kinh, hai người không nói lời nào, đã lên thẳng xe hơi đợi sẵn từ sớm.
Hai người đi thẳng đến Ngọc Sơn, trên đường Ngũ Đại Minh chỉ nói một câu:
- Sự tình của quan lớn, hãy buông đi! Gặp chuyện như vậy đã sinh bệnh, tóm lại không hay chút nào.