Phương Uyển Kỳ ôm bụng cười to, ngay ở cửa chùa Linh Tuyền... cười đến run rẩy cả người, lắc lư khiến người ta nhìn mà tròn mắt.
Trần Kinh có vẻ xấu hổ, vừa rồi hắn đem nguyên nhân chủ yếu về tin đồn giữa mình và Trần Phó chủ tịch tỉnh trước trước sau sau nói rõ với Phương Uyển Kỳ, Phương Uyển Kỳ liền bắt đầu không hề giữ hình tượng mà cười to.
Nhất là lúc Phương Uyển Kỳ nghe được phụ thân Trần Kinh, tên Trần Chi Đống mà Trần Phó chủ tịch tỉnh thì gọi là Trần Chi Đức, cô đã ôm bụng cười to. Cô còn hỏi phụ thân Trần Kinh bao nhiêu, rôi lại so sánh, phụ thân hắn so với Phó chủ tịch tỉnh Trần Chi Đức chỉ lớn hơn có một tuổi, Phương Uyển Kỳ liền cười hắn, nói phụ thân hắn và Trần Phó tỉnh hợp tuổi hợp cách. Bởi vì nếu hai người tuổi gần lại lại chút nữa, chỉ sợ chỉ có anh em sinh đôi mới có thể giải thích được rõ thôi.
Phương Uyển Kỳ còn cười nói
Khó trách anh lại có số làm quan như thế, hóa ra là có người chú lợi hại! Còn nữa, tôi giúp anh viết báo tuyên truyền cho bài diễn văn của anh kia đã lập được kỳ công nha, anh còn phải hảo hảo cảm ơn tôi...
Trần Kinh bị cô giễu cợt thật sự có chút xấu hổ, giơ tay túm cô, kéo cô rời khỏi cửa chính chùa Linh Tuyền, nói :
Buồn cười như vậy sao? Cô không biết ở đền chùa cười to sẽ làm Bồ Tát chấn kinh à.
Nụ cười của Phương Uyển Kỳ dần dần nhạt lại, đôi mắt lại linh động băn khoăn trên mặt Trần Kinh.
Trần Kinh thả tay cô ra, trên tay vẫn cảm thấy lưu lại một loại mùi hương kì lạ. Hắn lùi ra sau một bước, không quá dám đón nhận ánh mắt của cô, nói:
Được rồi, vấn đề thứ nhất của cô đến đây thôi, nói cái thứ hai đi...
Anh người này không có chút cảm xúc nào cả, truyện thú vị như thế mà lại chẳng thèm cười…
Phương Uyển Kỳ nâng tay nhìn đồng hồ, nói :
Đã đến giờ cơm trưa rồi sao. Buổi phỏng vấn chiều nay bố trí như thế nào rồi .
- Còn có nửa giờ ăn trưa, buổi chiều sẽ có Hoàng chủ nhiệm của Huyện ủy chúng tôi đến tiếp cô. Cụ thể phỏng vấn như thế nào anh ta sẽ bố trí...
Trần Kinh nói.
Phương Uyển Kỳ tròng mắt chuyển động, nói
Trần Kinh, anh nói nếu trong buổi phỏng vấn chiều nay, vấn đề tôi hỏi cái nào cũng khác người, thì nhân viên đi cùng tôi ba ngày nay là anh sẽ có kết cục gì nhỉ. Thân phận cháu trai của Trần Phó chủ tịch tỉnh này của anh có thể trở thành miễn tử kim bài sao.
Trần Kinh nhẹ nhàng cười cười, nói:
Những chuyện sau khi đi lễ bái xong, đều là do tính chất công việc của cô quyết định, không có quan hệ gì với tôi cả. Tôi mang cô đến Lễ Hà đi dạo, tham quan, chẳng qua là để cho cô xem một Lễ Hà chân thật. Một phóng viên chuyên nghiệp thấy được thực tế ở Lễ Hà, sau đó đi phỏng vấn người phụ trách hành chính và Đảng uỷ về mặt đó, có liên quan gì đến người hướng dẫn du lịch chứ .
Phương Uyển Kỳ khinh khỉnh cười nói
Anh đừng giả bộ ngớ ngẩn với tôi để lừa đảo, anh thật sự cảm thấy sẽ không có vấn đề gì ?
Trần Kinh không nói lời nào, trong đầu hắn thì lại đang suy nghĩ, nếu đúng như lời Phương Uyển Kỳ, Thư Trị Quốc sẽ xử trí mình như thế nào đây.
Trần Kinh thường xuyên xem tiểu thuyết, có mấy tên hung hãn, môn hạ của tiểu Thái Tử có chỗ dựa vững chắc xuống cơ sở hống hách ra oai mà Chủ tịch huyện, thậm chí là Chủ tịch thành phố nhìn thấy bọn họ cũng vô cùng cung kính, hận không thể theo chân bọn họ.
Nhưng chỉ người thực sự trải qua mới biết được đó căn bản tưởng tượng vô căn cứ trong tiểu thuyết hoang đường. Thực tế thì, đừng nói Chủ tịch thành phố, Chủ tịch huyện, mà ngay cả một Bí thư Đảng ủy xã, bọn họ cũng đều đã trải qua ẩu đả máu tanh mới có thể leo đến được vị trí kia.
Bọn họ nắm đại quyền, sẽ vì một người có thân phận nào đó mà trở nên mất nguyên tắc. Hơn nữa, gần đây có mấy ai là không có bối cảnh chứ. Ngay cả tiểu Thái Tử hoành tráng đến mấy, nếu quá kiêu ngạo không biết đối nhân xử thế , chung quy cũng sẽ gặp phải khó khăn. Chính trị cũng không phải là cứng đối cứng, mấy kẻ trâu bò Chủ tịch huyện Chủ tịch thành phố coi khinh cơ sở phía dưới, cuối cùng bị đùa chết còn ít lắm.
Quan trường chính là một cái lưới lớn, mỗi người đều là một nút thắt, nơi thần bí này, không ai biết được đằng sau người nào đó là kẻ nào, điểm này cũng vừa khéo khiến cho ván cờ quan trường giăng đầy biến số, lại phủ kín phong vân biến hoá lạ kỳ.
- Anh lại si si ngốc ngốc nghĩ cái gì...
Phương Uyển Kỳ hướng về phía Trần Kinh mà reo lên, cô vươn bàn tay như bạch ngọc kia lắc lắc trước mắt Trần Kinh.
Trần Kinh vội vàng trở về từ trong suy nghĩ, nâng tay xem đồng hồ, nói:
Sắp đến giờ ăn cơm rồi, tôi đang nghĩ vì sao cô còn chậm chạp chưa nói ra câu hỏi thứ hai...
- Thế sao ?
Phương Uyển Kỳ nhíu mày lại, Trần Kinh gọi lái xe đem xe chạy lại đây, hắn vươn tay ra hiệu mời Phương Uyển Kỳ lên xe.
Hai người vào trong xe, Trần Kinh ngồi ghế phụ lái, nói với lái xe:
Trở về đi, đi ăn cơm, vẫn chỗ cũ...
Phương Uyển Kỳ ở phía sau nói
Được rồi, Trần Kinh, câu hỏi thứ hai của tôi chính là trưa nay thật sự không muốn lại đến nhà hàng Kim Ngọc ăn cơm nữa. Chúng ta đổi một nhà hàng khác. Cứ quyết định thế đi...
Trần Kinh ngạc nhiên quay đầu, ngay cả lái xe cũng quay lại, Phương Uyển Kỳ đề cao giọng, nói
Như thế nào ? Yêu cầu thứ hai làm không được sao ?
Trần Kinh thật không biết nên khóc hay cười, khoát tay với lái xe, nói
Nghe Phương phóng viên vậy. Cô chọn chỗ đi…
Phương Uyển Kỳ ngồi ở ghế sau, nói:
Trần Kinh, anh mỗi ngày đều ăn ở nhà hàng Kim Ngọc, tôi thấy anh ăn cơm là giả, tranh thủ gặp bạn gái là thật. Anh đây là đãi nhân bất thành (tiếp đãi người khác không chân thành), cho nên về sau anh mời khách tốt nhất phải xem lại điểm này nha...
Trần Kinh thở dài một hơi, hắn mấy ngày nay mỗi ngày theo Thái Tử học bài, từ sáng đến tối chạy ở ngoài đường, căn bản không có tí thời gian nào mà gặp mặt Kim Lộ. Hơn nữa, ba ngày này tổng cộng mới chỉ ăn ở nhà hàng Kim Ngọc có hai bữa cơm thôi, còn là của Huyện ủy chiêu đãi nữa. Trần Kinh chiếu cố nhà hàng Kim Ngọc một chút coi như là vận dụng tài nguyên hợp lý, vấn đề vừa hở ra cái là đã bị Phương Uyển Kỳ coi là đãi nhân bất thành rồi.
Tuy nhiên cũng may là đã giải quyết xong hai vấn đề của Phương Uyển Kỳ, trong lòng Trần Kinh cũng thở phào nhẹ nhõm. Ba ngày này đóng tôn tử đóng đến khổ cực, có kết quả này cũng xem như thành công rồi.
Đồng thời, cái nhìn của Trần Kinh đối với Phương Uyển Kỳ cũng vì ba ngày này mà có chuyển biến. Phương Uyển Kỳ lanh lợi tuyệt đỉnh , bối cảnh cũng kinh người, người phụ nữ này thật khó lường.
Hoàng Tiểu Hoa vẫn thờ ơ lạnh nhạt với buổi phỏng vấn của Phương Uyển Kỳ, y biết, Thư Trị Quốc cũng khá lo lắng cho buổi phỏng vấn này. Bởi vì chuẩn bị cho thời gian phỏng vấn, Thư Trị Quốc đặc biệt xác nhận một lần nữa với Hoàng Tiểu Hoa.
Thư Trị Quốc xác nhận lịch trình trong này, cũng khá là ít việc .
Lần trước lúc y xác nhận lịch trình, cũng chính là ngày Phương Phó bí thư Thành ủy đến Lễ Hà khảo sát, y xác nhận thời điểm phương Phó bí thư đến nhà khách Phòng Sơn.
Lần trước là Thành ủy ủy viên thường vụ, Phó bí thư thị sát điều tra nghiên cứu, lúc này đây chỉ là một phóng viên phỏng vấn mà thôi, hai chuyện này có thể so ngang nhau sao ? Nhưng ở trong lòng Thư Trị Quốc lại đã xem hai chuyện này có tầm.quan trong như nhau rồi.
Hoàn cảnh khẩn trương rốt cục cũng không xảy ra, vấn đề mà Phương Uyển Kỳ hỏi đều khá ôn hòa. Mấy vấn đề bén nhọn từng xuất hiện trong chương trình câu chuyện kỳ lạ, cô cũng không hề đề cập, hỏi đều là về văn hóa địa phương, đoàn kết các dân tộc, từng bước phát triển kinh tế đặc sắc mà Lễ Hà vốn vẫn tự hào.
Phỏng vấn tổng cộng kéo dài mười năm phút đồng hồ, phỏng vấn xong thì Phương Uyển Kỳ và bí thư Thư Trị Quốc uống cà phê nói chuyện phiếm, lúc này Hoàng Tiểu Hoa cũng đến gia nhập.
Phương Uyển Kỳ cười cười với Hoàng Tiểu Hoa:
Hoàng chủ nhiệm, thật đúng là phải cảm ơn anh giới thiệu cho tôi một hướng dẫn viên du lịch tốt nha. Thật đúng là khó nhận ra Trần Kinh, hắn trước kia tùy tiện, không học vấn không nghề nghiệp, ở Lễ Hà vài năm không ngờ lại có chuyển biến lớn như vậy...
- Đâu có đâu có. Tôi chỉ là nghĩ là Trần trưởng phòng và cô đến từ cùng một thành phố, giữa hai ngươi có lẽ cũng dễ dàng kết nối…
Hoàng Tiểu Hoa vội khiêm tốn nói. Trong lòng y thì lại nổi lên sóng to gió lớn, lời này của Phương Uyển Kỳ cực kỳ đa nghĩa nha .
Đầu tiên, ý của Phương Uyển Kỳ là nói cô và Trần Kinh có quen nhau, nếu như hai người đã sớm quen biết, vậy Trần Kinh thật ra có điều kiện gì mà có thể có cơ hội quen biết từ sớm với Phương Uyển Kỳ.
Trong lòng Hoàng Tiểu Hoa đã sớm hiểu rõ, Phương Uyển Kỳ tuyệt đối không phải hạng người dễ dàng, nếu không Thư Trị Quốc sao có thể khẩn trương như vậy. Thể lệ quan hệ xã hội, chuẩn bị truyền thông này nọ hàng năm, Thư Trị Quốc đều cấm tiệt dùng, nếu Phương Uyển Kỳ chỉ là một phóng viên bình thường, Thư Trị Quốc sẽ không cẩn thận như vậy.
Hoàng Tiểu Hoa liếc nhìn Thư Trị Quốc một cái, thần sắc Thư Trị Quốc rất bình thản, nhưng Hoàng Tiểu Hoa có thể nhìn ra được nội tâm ông ta lại đang rất chấn kinh .
Trong ba người giờ chỉ có một người đang cười. Phương Uyển Kỳ cười tươi như hoa, môt bàn tay của cô còn đang ôm ngang bụng.
Tin đồn Trần Kinh là cháu của Trần Phó chủ tịch tỉnh là do có người vì muốn thêm thêm trùng mà chế tạo ra, Phương Uyển Kỳ cũng không ngại thêm một mồi lửa nữa. Có ngọn lửa này, Trần Kinh ở Lễ Hà hẳn là có thể dựng đài mà diễn kịch rồi .
Một đợt phong ba biến mất, đài truyền hình tỉnh ra một chương trình chuyên môn thảo luận về phim tài liệu của chính phủ ở địa phương có hợp lý hay không, lợi và hại đến tột cùng như thế nào ? Mời tới một đám chuyên gia, nhân sĩ xã hội nổi danh, sinh viên đến hiện trường biện luận.
Mà cùng lúc đó, bộ tuyên truyền khen thưởng của Thành ủy thành phố Đức Cao công bố với công chúng, “Ấn tượng Lễ Hà” - bộ phim truyên truyền về Lễ Hà là có chứa đầy đủ đặc sắc địa phương, có tính chất quảng cáo, theo nghệ thuật mà phóng đại phương diện nào đó thì cùng hợp tình hợp lý, không tính là chuyện lạ, càng không đáng trách.
Mà trong chương trình câu chuyện kỳ lạ của đài truyền hình tỉnh, người chủ trì cũng thường nhắc tới Ấn tượng Lễ Hà, tán thành nếu coi Ấn tượng Lễ Hà như phim quảng cáo, thì quả thực là không có vấn đề gì, mà rốt cuộc thấy thế nào, thì chỉ có mọi người lấy thị giác chính xác mà tìm hiểu.
Một hồi nguy cơ về quan hệ xã hội Lễ Hà cứ như vậy được giải quyết, rất nhiều người trên dưới Lễ Hà đều đến bác sĩ kính mắt. Mà đồng thời, tác dụng tuyên truyền của Trần Kinh ở trong đó dần dần hiện rõ.
Chuyện “ bối cảnh” của Trần Kinh trước kia bị giới hạn cho rất ít viên thường vụ của huyện ủy biết đến, dần dần bắt đầu mở rộng quy mô, ở trong bộ máy chính phủ, trong các lãnh đạo huyện, đều có rất nhiều truyền thuyết nghe phong phanh về “Bối cảnh” của Trần Kinh.
Mà biểu hiện của Trần Kinh ba năm ở Lễ Hà, cũng lại một lần nữa bị tìm hiểu. Hai năm hắn yên lặng, sau đó lại một nhát kinh người. Có những kẻ thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt này liều mạng cân nhắc, hắn vì sao lại có hai năm yên lặng đây ?. Trong hai năm đó, Trần Kinh ở Lễ Hà không có gì nổi bật, hắn thực sự chỉ yên tĩnh mà chìm xuống .
Còn có người đem chuyện thất thoát lâm sản trong rừng đều đỗ lỗi lên đầu Trần Kinh, cho rằng Trần Kinh vẫn yên tĩnh, có thể chính vì muốn lúc lục soát tìm được chứng cứ phạm tội nguyên vẹn.
Lại còn cách nói có tính chủ quan rằng Trần Kinh đến Lễ Hà, căn bản là vì lãnh đạo cấp trên thất vọng đối với bộ máy Lễ Hà, điều Trần Kinh đến đây thực địa hiểu biết tình huống, nắm giữ tin tức, sau đó mới để cấp trên giải phẫu toàn thể Lễ Hà.
Trần Kinh có vẻ xấu hổ, vừa rồi hắn đem nguyên nhân chủ yếu về tin đồn giữa mình và Trần Phó chủ tịch tỉnh trước trước sau sau nói rõ với Phương Uyển Kỳ, Phương Uyển Kỳ liền bắt đầu không hề giữ hình tượng mà cười to.
Nhất là lúc Phương Uyển Kỳ nghe được phụ thân Trần Kinh, tên Trần Chi Đống mà Trần Phó chủ tịch tỉnh thì gọi là Trần Chi Đức, cô đã ôm bụng cười to. Cô còn hỏi phụ thân Trần Kinh bao nhiêu, rôi lại so sánh, phụ thân hắn so với Phó chủ tịch tỉnh Trần Chi Đức chỉ lớn hơn có một tuổi, Phương Uyển Kỳ liền cười hắn, nói phụ thân hắn và Trần Phó tỉnh hợp tuổi hợp cách. Bởi vì nếu hai người tuổi gần lại lại chút nữa, chỉ sợ chỉ có anh em sinh đôi mới có thể giải thích được rõ thôi.
Phương Uyển Kỳ còn cười nói
Khó trách anh lại có số làm quan như thế, hóa ra là có người chú lợi hại! Còn nữa, tôi giúp anh viết báo tuyên truyền cho bài diễn văn của anh kia đã lập được kỳ công nha, anh còn phải hảo hảo cảm ơn tôi...
Trần Kinh bị cô giễu cợt thật sự có chút xấu hổ, giơ tay túm cô, kéo cô rời khỏi cửa chính chùa Linh Tuyền, nói :
Buồn cười như vậy sao? Cô không biết ở đền chùa cười to sẽ làm Bồ Tát chấn kinh à.
Nụ cười của Phương Uyển Kỳ dần dần nhạt lại, đôi mắt lại linh động băn khoăn trên mặt Trần Kinh.
Trần Kinh thả tay cô ra, trên tay vẫn cảm thấy lưu lại một loại mùi hương kì lạ. Hắn lùi ra sau một bước, không quá dám đón nhận ánh mắt của cô, nói:
Được rồi, vấn đề thứ nhất của cô đến đây thôi, nói cái thứ hai đi...
Anh người này không có chút cảm xúc nào cả, truyện thú vị như thế mà lại chẳng thèm cười…
Phương Uyển Kỳ nâng tay nhìn đồng hồ, nói :
Đã đến giờ cơm trưa rồi sao. Buổi phỏng vấn chiều nay bố trí như thế nào rồi .
- Còn có nửa giờ ăn trưa, buổi chiều sẽ có Hoàng chủ nhiệm của Huyện ủy chúng tôi đến tiếp cô. Cụ thể phỏng vấn như thế nào anh ta sẽ bố trí...
Trần Kinh nói.
Phương Uyển Kỳ tròng mắt chuyển động, nói
Trần Kinh, anh nói nếu trong buổi phỏng vấn chiều nay, vấn đề tôi hỏi cái nào cũng khác người, thì nhân viên đi cùng tôi ba ngày nay là anh sẽ có kết cục gì nhỉ. Thân phận cháu trai của Trần Phó chủ tịch tỉnh này của anh có thể trở thành miễn tử kim bài sao.
Trần Kinh nhẹ nhàng cười cười, nói:
Những chuyện sau khi đi lễ bái xong, đều là do tính chất công việc của cô quyết định, không có quan hệ gì với tôi cả. Tôi mang cô đến Lễ Hà đi dạo, tham quan, chẳng qua là để cho cô xem một Lễ Hà chân thật. Một phóng viên chuyên nghiệp thấy được thực tế ở Lễ Hà, sau đó đi phỏng vấn người phụ trách hành chính và Đảng uỷ về mặt đó, có liên quan gì đến người hướng dẫn du lịch chứ .
Phương Uyển Kỳ khinh khỉnh cười nói
Anh đừng giả bộ ngớ ngẩn với tôi để lừa đảo, anh thật sự cảm thấy sẽ không có vấn đề gì ?
Trần Kinh không nói lời nào, trong đầu hắn thì lại đang suy nghĩ, nếu đúng như lời Phương Uyển Kỳ, Thư Trị Quốc sẽ xử trí mình như thế nào đây.
Trần Kinh thường xuyên xem tiểu thuyết, có mấy tên hung hãn, môn hạ của tiểu Thái Tử có chỗ dựa vững chắc xuống cơ sở hống hách ra oai mà Chủ tịch huyện, thậm chí là Chủ tịch thành phố nhìn thấy bọn họ cũng vô cùng cung kính, hận không thể theo chân bọn họ.
Nhưng chỉ người thực sự trải qua mới biết được đó căn bản tưởng tượng vô căn cứ trong tiểu thuyết hoang đường. Thực tế thì, đừng nói Chủ tịch thành phố, Chủ tịch huyện, mà ngay cả một Bí thư Đảng ủy xã, bọn họ cũng đều đã trải qua ẩu đả máu tanh mới có thể leo đến được vị trí kia.
Bọn họ nắm đại quyền, sẽ vì một người có thân phận nào đó mà trở nên mất nguyên tắc. Hơn nữa, gần đây có mấy ai là không có bối cảnh chứ. Ngay cả tiểu Thái Tử hoành tráng đến mấy, nếu quá kiêu ngạo không biết đối nhân xử thế , chung quy cũng sẽ gặp phải khó khăn. Chính trị cũng không phải là cứng đối cứng, mấy kẻ trâu bò Chủ tịch huyện Chủ tịch thành phố coi khinh cơ sở phía dưới, cuối cùng bị đùa chết còn ít lắm.
Quan trường chính là một cái lưới lớn, mỗi người đều là một nút thắt, nơi thần bí này, không ai biết được đằng sau người nào đó là kẻ nào, điểm này cũng vừa khéo khiến cho ván cờ quan trường giăng đầy biến số, lại phủ kín phong vân biến hoá lạ kỳ.
- Anh lại si si ngốc ngốc nghĩ cái gì...
Phương Uyển Kỳ hướng về phía Trần Kinh mà reo lên, cô vươn bàn tay như bạch ngọc kia lắc lắc trước mắt Trần Kinh.
Trần Kinh vội vàng trở về từ trong suy nghĩ, nâng tay xem đồng hồ, nói:
Sắp đến giờ ăn cơm rồi, tôi đang nghĩ vì sao cô còn chậm chạp chưa nói ra câu hỏi thứ hai...
- Thế sao ?
Phương Uyển Kỳ nhíu mày lại, Trần Kinh gọi lái xe đem xe chạy lại đây, hắn vươn tay ra hiệu mời Phương Uyển Kỳ lên xe.
Hai người vào trong xe, Trần Kinh ngồi ghế phụ lái, nói với lái xe:
Trở về đi, đi ăn cơm, vẫn chỗ cũ...
Phương Uyển Kỳ ở phía sau nói
Được rồi, Trần Kinh, câu hỏi thứ hai của tôi chính là trưa nay thật sự không muốn lại đến nhà hàng Kim Ngọc ăn cơm nữa. Chúng ta đổi một nhà hàng khác. Cứ quyết định thế đi...
Trần Kinh ngạc nhiên quay đầu, ngay cả lái xe cũng quay lại, Phương Uyển Kỳ đề cao giọng, nói
Như thế nào ? Yêu cầu thứ hai làm không được sao ?
Trần Kinh thật không biết nên khóc hay cười, khoát tay với lái xe, nói
Nghe Phương phóng viên vậy. Cô chọn chỗ đi…
Phương Uyển Kỳ ngồi ở ghế sau, nói:
Trần Kinh, anh mỗi ngày đều ăn ở nhà hàng Kim Ngọc, tôi thấy anh ăn cơm là giả, tranh thủ gặp bạn gái là thật. Anh đây là đãi nhân bất thành (tiếp đãi người khác không chân thành), cho nên về sau anh mời khách tốt nhất phải xem lại điểm này nha...
Trần Kinh thở dài một hơi, hắn mấy ngày nay mỗi ngày theo Thái Tử học bài, từ sáng đến tối chạy ở ngoài đường, căn bản không có tí thời gian nào mà gặp mặt Kim Lộ. Hơn nữa, ba ngày này tổng cộng mới chỉ ăn ở nhà hàng Kim Ngọc có hai bữa cơm thôi, còn là của Huyện ủy chiêu đãi nữa. Trần Kinh chiếu cố nhà hàng Kim Ngọc một chút coi như là vận dụng tài nguyên hợp lý, vấn đề vừa hở ra cái là đã bị Phương Uyển Kỳ coi là đãi nhân bất thành rồi.
Tuy nhiên cũng may là đã giải quyết xong hai vấn đề của Phương Uyển Kỳ, trong lòng Trần Kinh cũng thở phào nhẹ nhõm. Ba ngày này đóng tôn tử đóng đến khổ cực, có kết quả này cũng xem như thành công rồi.
Đồng thời, cái nhìn của Trần Kinh đối với Phương Uyển Kỳ cũng vì ba ngày này mà có chuyển biến. Phương Uyển Kỳ lanh lợi tuyệt đỉnh , bối cảnh cũng kinh người, người phụ nữ này thật khó lường.
Hoàng Tiểu Hoa vẫn thờ ơ lạnh nhạt với buổi phỏng vấn của Phương Uyển Kỳ, y biết, Thư Trị Quốc cũng khá lo lắng cho buổi phỏng vấn này. Bởi vì chuẩn bị cho thời gian phỏng vấn, Thư Trị Quốc đặc biệt xác nhận một lần nữa với Hoàng Tiểu Hoa.
Thư Trị Quốc xác nhận lịch trình trong này, cũng khá là ít việc .
Lần trước lúc y xác nhận lịch trình, cũng chính là ngày Phương Phó bí thư Thành ủy đến Lễ Hà khảo sát, y xác nhận thời điểm phương Phó bí thư đến nhà khách Phòng Sơn.
Lần trước là Thành ủy ủy viên thường vụ, Phó bí thư thị sát điều tra nghiên cứu, lúc này đây chỉ là một phóng viên phỏng vấn mà thôi, hai chuyện này có thể so ngang nhau sao ? Nhưng ở trong lòng Thư Trị Quốc lại đã xem hai chuyện này có tầm.quan trong như nhau rồi.
Hoàn cảnh khẩn trương rốt cục cũng không xảy ra, vấn đề mà Phương Uyển Kỳ hỏi đều khá ôn hòa. Mấy vấn đề bén nhọn từng xuất hiện trong chương trình câu chuyện kỳ lạ, cô cũng không hề đề cập, hỏi đều là về văn hóa địa phương, đoàn kết các dân tộc, từng bước phát triển kinh tế đặc sắc mà Lễ Hà vốn vẫn tự hào.
Phỏng vấn tổng cộng kéo dài mười năm phút đồng hồ, phỏng vấn xong thì Phương Uyển Kỳ và bí thư Thư Trị Quốc uống cà phê nói chuyện phiếm, lúc này Hoàng Tiểu Hoa cũng đến gia nhập.
Phương Uyển Kỳ cười cười với Hoàng Tiểu Hoa:
Hoàng chủ nhiệm, thật đúng là phải cảm ơn anh giới thiệu cho tôi một hướng dẫn viên du lịch tốt nha. Thật đúng là khó nhận ra Trần Kinh, hắn trước kia tùy tiện, không học vấn không nghề nghiệp, ở Lễ Hà vài năm không ngờ lại có chuyển biến lớn như vậy...
- Đâu có đâu có. Tôi chỉ là nghĩ là Trần trưởng phòng và cô đến từ cùng một thành phố, giữa hai ngươi có lẽ cũng dễ dàng kết nối…
Hoàng Tiểu Hoa vội khiêm tốn nói. Trong lòng y thì lại nổi lên sóng to gió lớn, lời này của Phương Uyển Kỳ cực kỳ đa nghĩa nha .
Đầu tiên, ý của Phương Uyển Kỳ là nói cô và Trần Kinh có quen nhau, nếu như hai người đã sớm quen biết, vậy Trần Kinh thật ra có điều kiện gì mà có thể có cơ hội quen biết từ sớm với Phương Uyển Kỳ.
Trong lòng Hoàng Tiểu Hoa đã sớm hiểu rõ, Phương Uyển Kỳ tuyệt đối không phải hạng người dễ dàng, nếu không Thư Trị Quốc sao có thể khẩn trương như vậy. Thể lệ quan hệ xã hội, chuẩn bị truyền thông này nọ hàng năm, Thư Trị Quốc đều cấm tiệt dùng, nếu Phương Uyển Kỳ chỉ là một phóng viên bình thường, Thư Trị Quốc sẽ không cẩn thận như vậy.
Hoàng Tiểu Hoa liếc nhìn Thư Trị Quốc một cái, thần sắc Thư Trị Quốc rất bình thản, nhưng Hoàng Tiểu Hoa có thể nhìn ra được nội tâm ông ta lại đang rất chấn kinh .
Trong ba người giờ chỉ có một người đang cười. Phương Uyển Kỳ cười tươi như hoa, môt bàn tay của cô còn đang ôm ngang bụng.
Tin đồn Trần Kinh là cháu của Trần Phó chủ tịch tỉnh là do có người vì muốn thêm thêm trùng mà chế tạo ra, Phương Uyển Kỳ cũng không ngại thêm một mồi lửa nữa. Có ngọn lửa này, Trần Kinh ở Lễ Hà hẳn là có thể dựng đài mà diễn kịch rồi .
Một đợt phong ba biến mất, đài truyền hình tỉnh ra một chương trình chuyên môn thảo luận về phim tài liệu của chính phủ ở địa phương có hợp lý hay không, lợi và hại đến tột cùng như thế nào ? Mời tới một đám chuyên gia, nhân sĩ xã hội nổi danh, sinh viên đến hiện trường biện luận.
Mà cùng lúc đó, bộ tuyên truyền khen thưởng của Thành ủy thành phố Đức Cao công bố với công chúng, “Ấn tượng Lễ Hà” - bộ phim truyên truyền về Lễ Hà là có chứa đầy đủ đặc sắc địa phương, có tính chất quảng cáo, theo nghệ thuật mà phóng đại phương diện nào đó thì cùng hợp tình hợp lý, không tính là chuyện lạ, càng không đáng trách.
Mà trong chương trình câu chuyện kỳ lạ của đài truyền hình tỉnh, người chủ trì cũng thường nhắc tới Ấn tượng Lễ Hà, tán thành nếu coi Ấn tượng Lễ Hà như phim quảng cáo, thì quả thực là không có vấn đề gì, mà rốt cuộc thấy thế nào, thì chỉ có mọi người lấy thị giác chính xác mà tìm hiểu.
Một hồi nguy cơ về quan hệ xã hội Lễ Hà cứ như vậy được giải quyết, rất nhiều người trên dưới Lễ Hà đều đến bác sĩ kính mắt. Mà đồng thời, tác dụng tuyên truyền của Trần Kinh ở trong đó dần dần hiện rõ.
Chuyện “ bối cảnh” của Trần Kinh trước kia bị giới hạn cho rất ít viên thường vụ của huyện ủy biết đến, dần dần bắt đầu mở rộng quy mô, ở trong bộ máy chính phủ, trong các lãnh đạo huyện, đều có rất nhiều truyền thuyết nghe phong phanh về “Bối cảnh” của Trần Kinh.
Mà biểu hiện của Trần Kinh ba năm ở Lễ Hà, cũng lại một lần nữa bị tìm hiểu. Hai năm hắn yên lặng, sau đó lại một nhát kinh người. Có những kẻ thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt này liều mạng cân nhắc, hắn vì sao lại có hai năm yên lặng đây ?. Trong hai năm đó, Trần Kinh ở Lễ Hà không có gì nổi bật, hắn thực sự chỉ yên tĩnh mà chìm xuống .
Còn có người đem chuyện thất thoát lâm sản trong rừng đều đỗ lỗi lên đầu Trần Kinh, cho rằng Trần Kinh vẫn yên tĩnh, có thể chính vì muốn lúc lục soát tìm được chứng cứ phạm tội nguyên vẹn.
Lại còn cách nói có tính chủ quan rằng Trần Kinh đến Lễ Hà, căn bản là vì lãnh đạo cấp trên thất vọng đối với bộ máy Lễ Hà, điều Trần Kinh đến đây thực địa hiểu biết tình huống, nắm giữ tin tức, sau đó mới để cấp trên giải phẫu toàn thể Lễ Hà.