Tác phong làm việc của Ngũ Đại Minh, có thể xứng đáng với bốn chữ nhanh gọn, dứt khoát!
Thời gian một ngày, hội nghị thường vụ họp suốt một ngày, cho đến tám giờ tối mới tan họp, cuối cùng đã xác định được việc chọn những nhân vật của chính đảng của quận huyện.
Mặc dù trời lạnh, có mấy lần, mồ hôi của Trần Kinh đều thấm ướt cả quần áo.
Cáo gì gọi là đao thật, súng thật, thế nào kêu là xé rách thể diện, trong hội nghị thường vụ, Trần Kinh cuối cùng cũng đã nhận thức được!
Bộ máy điềm đạm bình thường cho đến khi liên quan đến lợi ích trung tâm, sự đấu tranh giữa hai bên không có để lại con đường sống. Trong hội nghị thường vụ hôm nay, mấy thế lực chính trị của Đức Cao, tiến hành đánh giáp lá cà, bãi chiến trường tràn ngập mùi thuốc súng.
Có mấy ứng cử viên, cuối cùng đều không thể không thông qua việc biểu quyết để quyết định, khi bỏ phiếu, từng phiếu từng phiếu một luân phiên bay lên, làm cho người ta không ngừng hít thở, Trần Kinh lần đầu tiên trải qua điều này.
Mà thông qua việc trải qua lần này, Trần Kinh cuối cùng cũng nhận thức được sự phức tạp trong giới chính trị ở Đức Cao, các phe phái trong giới chính trị ở Đức Cao rất hỗn tạp, rất nhiều phe có liên lụy đển tỉnh, thậm chí còn cao hơn nữa. Giống như bí thư quận ủy quận Đức Thủy Lưu Tích Nhân, việc lựa chọn người này hẳn đã có sự tranh luận.
Nhưng kẻ đứng sau của Lưu Tích Nhân thật sự rất cứng rắn, hơn nữa Lưu Tích Nhân, con người đó có gốc rễ ở trong thành phố, lại có liên quan đến thành phố, cấp bậc này trong thành ủy vẫn có thể dùng đến.
Vì vậy, việc lựa chọn người làm bí thư quận ủy quận Đức Thủy, nhất loạt đều thông qua, đó cũng là sự hãnh diện nhất của Phương Khắc Ba khi đối mặt với Thanh Phi Hoa.
Cuối cùng, thông qua một hội nghị mang tính chất Ma- ra-tông, những nhân vật trong chính đảng ở năm huyện khu đã xác định được, bí thư Quận ủy quận Ngũ Tinh Lý Tòng Sinh, chủ tịch quận Phùng Thanh, bí thư Quận ủy quận Đức Thủy Lưu Tích Nhân, chủ tịch quận Niết Quang, bí thư huyện ủy huyện Vạn Thọ Lâm Thiệu Ngũ, chủ tịch huyện Cao Bình Đông, bí thư huyện ủy huyện Lạc Sơn Từ Kế Đường, chủ tịch huyện Lạc Công Danh, bí thư huyện ủy huyện Nhạc Sơn Phong Chu, chủ tịch huyện Mã Học Vượng.
Bắt đầu từ năm ngoái, việc điều chỉnh các nhân vật trong chính Đảng một bậc ở cấp quận huyện toàn bộ thành phố luôn nhận được sự chú ý quan tâm, cuối cùng cũng đã hoàn thành!
Bên ngoài đối với việc điều chỉnh lần này đã lý giải rằng đây là cuộc điều chỉnh nhân sự lớn đầu tiên từ khi Ngũ Đại Minh lên nhậm chức, thông qua việc điều chỉnh lần này, việc luân phiên thay thế nhau trong giới chính trị ở Đức Cao đã hoàn thành, giới chính trị cũng đã tiến hành tẩy bài một vòng!
...
Trong tỉnh thành, khách sạn Lệ Đô, đây là lần đầu tiên Ngũ Đại Minh trú ngụ lại ở đây.
Tổng giám đốc Hồng Lượng của khách sạn Lệ Đô vô cùng xúc động, bữa tối của Ngũ Đại Minh, Hồng Lượng cùng ngồi tiếp, y bừng bừng khí thế nói:
- Bí thư Ngũ, là một người của Đức Cao, tôi luôn nghĩ cần làm chút gì đó cho quê hương, lần này, Đức Cao chúng ta rốt cuộc cũng được nghênh đón cơ hội phát triển mà từ trước đến nay chưa hề có, đối với những người làm xí nghiệp như chúng tôi, là tin vô cùng thích thú.
Ngũ Đại Minh vô cùng hứng thú, nói:
- Tổng giám đốc Hồng, việc phát triển của Đức Cao hiện nay mới ở giai đoạn đầu, khi cần sự đầu tư ủng hộ của các xí nghiệp. Vào lúc này các xí nghiệp đầu tư vào Đức Cao, đều là các xí nghiệp có con mắt nhìn xa trông rộng, điều này không có gì đáng nghi ngờ.
- Tổng giám đốc Hồng lần này đầu tư khoản kinh phí lớn vào Đức Cao, xây dựng mới một khách sạn đệ nhất năm sao ở Đức Cao chúng tôi, cá nhân tôi vô cùng phấn khởi, cũng rất ủng hộ.
- Việc xây dựng khách sạn Lệ Đô, đã đánh dấu mới bậc thang mới trong hình tượng của toàn bộ thành phố Đức Cao từ nay về sau sẽ đi lên, ý nghĩa này đã vượt thời đại, thật đáng cho nhiều người khắc cốt ghi tâm!
Hồng Lượng và Ngũ Đại Minh nói chuyện rất vui vẻ, hai người có độ tuổi gần bằng nhau, họ một người là thương hải chìm nổi, từ tầng thấp nhất đi lên, từng bước từng bước trở thành một nhân sỹ thành công. Một người với sự lên xuống vài lần trong giới chính trị, một bá chủ trải qua những đợt sóng to gió lớn.
Lí lịch của hai người xem ra như tương đương, câu chuyện của họ là đề tài rất thích hợp, vì vậy càng nói chuyện lại càng hợp nhau.
Khi hai người nói chuyện về vấn đề kinh tế xí nghiệp, Ngũ Đại Minh bỗng nhiên nói:
- Tổng giám đốc Hồng, nói đến vấn đề xí nghiệp, Đức Cao của chúng tôi bây giờ đối mặt với những vấn đề như vậy. Nhà máy máy kéo Lâm Tinh của chúng tôi, luên tục thua lỗ, mỗi năm cần có nguồn trợ cấp tài chính lớn mới có thể tồn tại được.
Một cái quầy lớn, có nhiều người như vậy, nhiều tài sản như vậy, tại sao lại không có thành tích, trong đó có phải còn những vấn đề trọng tâm gì nữa?
Hồng Lượng hơi trầm ngâm một chút, nói:
- Tôi nghĩ vẫn là vấn đề kết cấu, nhà máy máy kéo Lâm Tinh vẫn cần hình thức cổ phần mới được. Một xí nghiệp lớn như vậy, nhà nước khống chế cổ phần, cho phép các doanh nghiệp tư nhân tham gia, đưa ra cơ chế cạnh tranh, có sự quản lý quy hoạch hợp lý, xí nghiệp nhất định sẽ phát triển rực rỡ!
Ngũ Đại Minh trầm ngâm không nói gì, Trần Kinh ở bên cạnh nói:
- Bí thư, vấn đề của Lâm Tinh, ngài tạm thời không nên nghĩ đến, vấn đề này có thể gác lại một thời gian được không?
Ngũ Đại Minh hừ lên một tiếng, nói:
- Vấn đề này làm sao lại gác lại? Có thể gác lại sao? Vấn đề này không giải quyết, Đức Cao sẽ không được yên bình, toàn bộ hình tượng của thành phố Đức Cao sẽ từ đó mà bị ảnh hưởng. Duy nhất là xí nghiệp nhà nước à, sau khi cải cách xí nghiệp quốc doanh, ngoại trừ xí nghiệp điện lực ra, chỉ còn lại một xí nghiệp thuộc thành phố, ánh mắt của nhiều người sẽ nhìn chằm chằm vào đó!
Ngũ Đại Minh nói đến đây, trong lòng hơi xúc động, y nói:
- Trần Kinh, cậu đến tỉnh thành một chuyến thật không dễ dàng gì, buổi tối ngươi tự mình sắp xếp đi! Ở đây có tổng giám đốc Hồng, sau khi ăn xong tôi sẽ nói chuyện với tổng giám đốc Hồng, cậu không cần quan tâm đến tôi!
Mặt Trần Kinh đỏ lên, muốn nói đến chính mình cũng không có chuyện gì, nhưng hãy thử nghĩ lại, Ngũ Đại Minh không nói bừa, vì thế không nên cãi lại, liền rời khỏi phòng!
Hắn vừa mới rời khỏi phòng, điện thoại của Hầu Lâm gọi đến, xe mà hắn điều đã đến bãi đỗ xe của khách sạn Lệ Đô, chỉ còn chờ Trần Kinh có cơ hội thoát đi.
Hầu Quan Trung là người thẳng thắn, buổi tối hôm đó, Hầu Quan Trung mời những cán bộ của Đức Cao, người làm kinh doanh giải trí, ăn cơm trước, sau đó đến hộp đêm Khải Hoàn Môn uống rượu ca hát, đợi Trần Kinh đến, liền đi thẳng vào trong hộp đêm Khải Hoàn Môn.
Hầu Quan Trung và Hầu Lâm ở trong cùng một phòng xa hoa, hai người đang ôm cô bé tươi ngon ở bên cạnh.
Trần Kinh nhìn thấy hai cô gái này, liền nghĩ đến khi Hầu Lâm ở Đức Cao nói với hắn:
- Hôm nào đi tỉnh thành, dẫn ngươi đi đến nơi tuyệt vời, gái ở đó vừa sạch sẽ vừa đúng giờ. Đều là học sinh cả, ta hiểu rõ được cả gốc rễ!
Hầu Quan Trung uống không ít rượu, nói nhiều hơn so với bình thường.
Y đứng dậy, một tay vén bức màn cửa sổ ra, đại sảnh của hộp đêm Khải Hoàn Môn nhìn thấy rõ mọi thứ.
Y nói:
- Chủ nhiệm Trần, mấy người này đều là khách mời của tôi hôm nay. Ông hẳn là đều quen chứ?
Trần Kinh dùng tay đẩy đẩy kính mắt, nhìn thấy rõ mấy người dân làm kinh doanh của Đức Cao, còn có phó chủ tịch Triệu quận Tiền Hà, phó cục trưởng Phòng cải cách thành phố, tổng cộng có trên mười người.
Hầu Lâm khà khà bước lại gần, nói:
- Trần Kinh, tôi ở Đức Cao đã hiểu rõ rất nhiều, chỉ có mấy người chấp nhận viên đạn bọc đường của tôi, hôm nay gọi ngươi tới đây, để anh làm quen với mọi người. Anh tôi nói, làm quan tham không thể sợ, chỉ sợ tham món lợi nhỏ, mất đi nguyên tắc, những người như vậy tóm lại không đáng tin cậy!
Trần Kinh âm thầm kinh hãi, hắn kinh hãi vì mình ở căn phòng này. Vị trí của căn phòng này thật tuyệt, những cặp trai gái ở phía dưới, nam giới thì thất thố, nữ giới lẳng lơ không bị gò bó, còn có nam nữ chen chúc với nhau làm những trò hề, nhìn không sót một cái gì.
Hầu Quan Trung nói:
- Chủ nhiệm Trần, Khải Hoàn có duyên với ta, việc này biết đến rất ít….
Hầu Lâm nói:
- Trần Kinh, anh trai ta đánh giá rất cao anh, thật sự muốn kết bạn với anh đó!
Trần Kinh thản nhiên mỉm cười, quay đầu nói với Hầu Quan Trung:
- Tổng giám đốc Hầu, anh phiền hà quá! Tôi rất cảm ơn anh.
Hầu Lâm tự mình đưa cho Trần Kinh một ly rượu vang, nói:
- Làm cán bộ a, thật sự mệt mỏi. Mỗi ngày trong đầu phải nghĩ đến rất nhiều việc. Chúng tôi chỉ đơn giản thôi, bây giờ tôi chỉ muốn làm thể nào để quy hoạch được mảnh đất trong tay mình, ngày mai, bí thư Cổ, phó chủ tịch Quận Dịch cũng sẽ đến đây.
Đến lúc đó, tôi mong anh có thể cùng chúng tôi xem xét các dự án ở tỉnh thành, một mặt hiểu được thực lực của chúng tôi, mặt khác, tìm ra được sự định vị chính xác, có thể quy hoạch dự án ở Đức Cao chúng tôi.
Trần Kinh khẽ lắc đầu nói:
- Ngày mai không có thời gian, lần này lịch trình của bí thư Ngũ rất gấp gáp, tối ngày mai chúng ta có thể phải trở về!
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Về vấn đề các anh đầu tư vào Đức Cao, ý kiến của tôi, tôi đề nghị các anh làm một khu dân cư nhỏ. Bây giờ Đức Cao không như trước nữa, toàn bộ chất lượng của thành phố Đức Cao đang đi lên, hơn nữa cuộc sống của nhân dân Đức Cao cũng ngày càng được nâng cao.
Cuộc sống tốt đẹp, đối với nhu cầu thuê nhà tự nhiên ngày càng cao, Đức Cao ở trước mắt, cấp bậc phổ biến về bất động sản ở Đức Cao vẫn chưa được, vì vậy, làm một khu chung cư cấp bậc thượng hạng, sự định vị này tuyệt đối không sai!
Đương nhiên, đây chỉ là ý kiến của cá nhân tôi, cụ thể làm như thế nào, còn do các anh tự quyết định.
Hầu Quan Trung nói:
- Ý kiến này của anh rất hay, hoàn toàn phù hợp với cách nghĩ của tôi. Ngày mai chúng ta đợi bí thư Cổ đến, tôi thật sự muốn mời các vị lãnh đạo tập trung lại, anh không thể tham gia, vậy thật là đáng tiếc!
Hầu Lâm nói:
- Thật không có ý nghĩa gì! Tôi đều muốn tìm cho ngươi một cô gái đẹp! Hôm nay tôi cho người đi tìm kiếm, những người phương phấn dung tục kia tôi cũng không muốn nghĩ đến, tôi tìm được nhất định…..
Được rồi, trong đầu cậu luôn lộ vẻ tâm địa gian sảo.
Trần Kinh ngắt lời Hầu Lâm, Hầu Lâm cười ha hả, nói:
- Đàn ông mà, không có tâm địa gian sảo làm sao được? Đàn ông không có tâm địa gian sảo, không phải là đàn ông tốt!
Hầu Lâm cười rất lớn, nhưng đột nhiên bỗng thu lại, chuyển sang đề tài khác:
Trần Kinh, lần này bí thư Ngũ vào tỉnh thành, có phải vì chuyện nhà máy máy kéo Lâm Tinh không? Tại sao lại vay tiền lại tìm đến tỉnh thành chứ? Lần này lại là khoản kinh phí lớn sao?
Hầu Lâm nói.
Trần Kinh thở ra một hơi, nói:
- Điều này tôi cũng không biết nữa! Việc của lãnh đạo tôi không dám hỏi nhiều, nhưng, việc đi thăm hỏi mấy ngân hàng là chắc chắn. Không có sự ủng hộ của ngân hàng, Đức Cao của chúng ta làm sao phát triển được? Huống chi, bây giờ chúng ta đang đầu tư vào kinh tế, không có sự tham gia của cơ quan tài chính, nguồn tài chính từ đâu mà có?
Một căn phòng có ba người, từ đầu đến cuối vẫn là ba người. Trần Kinh âm thầm kinh ngạc sự hiểu biết của Hầu Quan Trung với chính mình, Trần Kinh không thích môi trường quá hỗn loạn, cũng không thích nhiều người ở cùng nhau ôm gái uống rượu.
Điểm này không có liên quan gì đến thân phận hiện tại của Trần Kinh, đây là cá tính của Trần Kinh.
Hầu Quan Trung đã đoán trước được tâm tư của Trần Kinh, hôm nay y đã sắp xếp kỹ càng, giống như vậy, giống như các bằng hữu tụ tập, thong dong uống vài chén rượu, thẳng thắn giao lưu một chút, cảm giác đó rất nhỏ, rất có tình cảm, thật phù hợp với văn nhân như Trần Kinh.
Thời gian một ngày, hội nghị thường vụ họp suốt một ngày, cho đến tám giờ tối mới tan họp, cuối cùng đã xác định được việc chọn những nhân vật của chính đảng của quận huyện.
Mặc dù trời lạnh, có mấy lần, mồ hôi của Trần Kinh đều thấm ướt cả quần áo.
Cáo gì gọi là đao thật, súng thật, thế nào kêu là xé rách thể diện, trong hội nghị thường vụ, Trần Kinh cuối cùng cũng đã nhận thức được!
Bộ máy điềm đạm bình thường cho đến khi liên quan đến lợi ích trung tâm, sự đấu tranh giữa hai bên không có để lại con đường sống. Trong hội nghị thường vụ hôm nay, mấy thế lực chính trị của Đức Cao, tiến hành đánh giáp lá cà, bãi chiến trường tràn ngập mùi thuốc súng.
Có mấy ứng cử viên, cuối cùng đều không thể không thông qua việc biểu quyết để quyết định, khi bỏ phiếu, từng phiếu từng phiếu một luân phiên bay lên, làm cho người ta không ngừng hít thở, Trần Kinh lần đầu tiên trải qua điều này.
Mà thông qua việc trải qua lần này, Trần Kinh cuối cùng cũng nhận thức được sự phức tạp trong giới chính trị ở Đức Cao, các phe phái trong giới chính trị ở Đức Cao rất hỗn tạp, rất nhiều phe có liên lụy đển tỉnh, thậm chí còn cao hơn nữa. Giống như bí thư quận ủy quận Đức Thủy Lưu Tích Nhân, việc lựa chọn người này hẳn đã có sự tranh luận.
Nhưng kẻ đứng sau của Lưu Tích Nhân thật sự rất cứng rắn, hơn nữa Lưu Tích Nhân, con người đó có gốc rễ ở trong thành phố, lại có liên quan đến thành phố, cấp bậc này trong thành ủy vẫn có thể dùng đến.
Vì vậy, việc lựa chọn người làm bí thư quận ủy quận Đức Thủy, nhất loạt đều thông qua, đó cũng là sự hãnh diện nhất của Phương Khắc Ba khi đối mặt với Thanh Phi Hoa.
Cuối cùng, thông qua một hội nghị mang tính chất Ma- ra-tông, những nhân vật trong chính đảng ở năm huyện khu đã xác định được, bí thư Quận ủy quận Ngũ Tinh Lý Tòng Sinh, chủ tịch quận Phùng Thanh, bí thư Quận ủy quận Đức Thủy Lưu Tích Nhân, chủ tịch quận Niết Quang, bí thư huyện ủy huyện Vạn Thọ Lâm Thiệu Ngũ, chủ tịch huyện Cao Bình Đông, bí thư huyện ủy huyện Lạc Sơn Từ Kế Đường, chủ tịch huyện Lạc Công Danh, bí thư huyện ủy huyện Nhạc Sơn Phong Chu, chủ tịch huyện Mã Học Vượng.
Bắt đầu từ năm ngoái, việc điều chỉnh các nhân vật trong chính Đảng một bậc ở cấp quận huyện toàn bộ thành phố luôn nhận được sự chú ý quan tâm, cuối cùng cũng đã hoàn thành!
Bên ngoài đối với việc điều chỉnh lần này đã lý giải rằng đây là cuộc điều chỉnh nhân sự lớn đầu tiên từ khi Ngũ Đại Minh lên nhậm chức, thông qua việc điều chỉnh lần này, việc luân phiên thay thế nhau trong giới chính trị ở Đức Cao đã hoàn thành, giới chính trị cũng đã tiến hành tẩy bài một vòng!
...
Trong tỉnh thành, khách sạn Lệ Đô, đây là lần đầu tiên Ngũ Đại Minh trú ngụ lại ở đây.
Tổng giám đốc Hồng Lượng của khách sạn Lệ Đô vô cùng xúc động, bữa tối của Ngũ Đại Minh, Hồng Lượng cùng ngồi tiếp, y bừng bừng khí thế nói:
- Bí thư Ngũ, là một người của Đức Cao, tôi luôn nghĩ cần làm chút gì đó cho quê hương, lần này, Đức Cao chúng ta rốt cuộc cũng được nghênh đón cơ hội phát triển mà từ trước đến nay chưa hề có, đối với những người làm xí nghiệp như chúng tôi, là tin vô cùng thích thú.
Ngũ Đại Minh vô cùng hứng thú, nói:
- Tổng giám đốc Hồng, việc phát triển của Đức Cao hiện nay mới ở giai đoạn đầu, khi cần sự đầu tư ủng hộ của các xí nghiệp. Vào lúc này các xí nghiệp đầu tư vào Đức Cao, đều là các xí nghiệp có con mắt nhìn xa trông rộng, điều này không có gì đáng nghi ngờ.
- Tổng giám đốc Hồng lần này đầu tư khoản kinh phí lớn vào Đức Cao, xây dựng mới một khách sạn đệ nhất năm sao ở Đức Cao chúng tôi, cá nhân tôi vô cùng phấn khởi, cũng rất ủng hộ.
- Việc xây dựng khách sạn Lệ Đô, đã đánh dấu mới bậc thang mới trong hình tượng của toàn bộ thành phố Đức Cao từ nay về sau sẽ đi lên, ý nghĩa này đã vượt thời đại, thật đáng cho nhiều người khắc cốt ghi tâm!
Hồng Lượng và Ngũ Đại Minh nói chuyện rất vui vẻ, hai người có độ tuổi gần bằng nhau, họ một người là thương hải chìm nổi, từ tầng thấp nhất đi lên, từng bước từng bước trở thành một nhân sỹ thành công. Một người với sự lên xuống vài lần trong giới chính trị, một bá chủ trải qua những đợt sóng to gió lớn.
Lí lịch của hai người xem ra như tương đương, câu chuyện của họ là đề tài rất thích hợp, vì vậy càng nói chuyện lại càng hợp nhau.
Khi hai người nói chuyện về vấn đề kinh tế xí nghiệp, Ngũ Đại Minh bỗng nhiên nói:
- Tổng giám đốc Hồng, nói đến vấn đề xí nghiệp, Đức Cao của chúng tôi bây giờ đối mặt với những vấn đề như vậy. Nhà máy máy kéo Lâm Tinh của chúng tôi, luên tục thua lỗ, mỗi năm cần có nguồn trợ cấp tài chính lớn mới có thể tồn tại được.
Một cái quầy lớn, có nhiều người như vậy, nhiều tài sản như vậy, tại sao lại không có thành tích, trong đó có phải còn những vấn đề trọng tâm gì nữa?
Hồng Lượng hơi trầm ngâm một chút, nói:
- Tôi nghĩ vẫn là vấn đề kết cấu, nhà máy máy kéo Lâm Tinh vẫn cần hình thức cổ phần mới được. Một xí nghiệp lớn như vậy, nhà nước khống chế cổ phần, cho phép các doanh nghiệp tư nhân tham gia, đưa ra cơ chế cạnh tranh, có sự quản lý quy hoạch hợp lý, xí nghiệp nhất định sẽ phát triển rực rỡ!
Ngũ Đại Minh trầm ngâm không nói gì, Trần Kinh ở bên cạnh nói:
- Bí thư, vấn đề của Lâm Tinh, ngài tạm thời không nên nghĩ đến, vấn đề này có thể gác lại một thời gian được không?
Ngũ Đại Minh hừ lên một tiếng, nói:
- Vấn đề này làm sao lại gác lại? Có thể gác lại sao? Vấn đề này không giải quyết, Đức Cao sẽ không được yên bình, toàn bộ hình tượng của thành phố Đức Cao sẽ từ đó mà bị ảnh hưởng. Duy nhất là xí nghiệp nhà nước à, sau khi cải cách xí nghiệp quốc doanh, ngoại trừ xí nghiệp điện lực ra, chỉ còn lại một xí nghiệp thuộc thành phố, ánh mắt của nhiều người sẽ nhìn chằm chằm vào đó!
Ngũ Đại Minh nói đến đây, trong lòng hơi xúc động, y nói:
- Trần Kinh, cậu đến tỉnh thành một chuyến thật không dễ dàng gì, buổi tối ngươi tự mình sắp xếp đi! Ở đây có tổng giám đốc Hồng, sau khi ăn xong tôi sẽ nói chuyện với tổng giám đốc Hồng, cậu không cần quan tâm đến tôi!
Mặt Trần Kinh đỏ lên, muốn nói đến chính mình cũng không có chuyện gì, nhưng hãy thử nghĩ lại, Ngũ Đại Minh không nói bừa, vì thế không nên cãi lại, liền rời khỏi phòng!
Hắn vừa mới rời khỏi phòng, điện thoại của Hầu Lâm gọi đến, xe mà hắn điều đã đến bãi đỗ xe của khách sạn Lệ Đô, chỉ còn chờ Trần Kinh có cơ hội thoát đi.
Hầu Quan Trung là người thẳng thắn, buổi tối hôm đó, Hầu Quan Trung mời những cán bộ của Đức Cao, người làm kinh doanh giải trí, ăn cơm trước, sau đó đến hộp đêm Khải Hoàn Môn uống rượu ca hát, đợi Trần Kinh đến, liền đi thẳng vào trong hộp đêm Khải Hoàn Môn.
Hầu Quan Trung và Hầu Lâm ở trong cùng một phòng xa hoa, hai người đang ôm cô bé tươi ngon ở bên cạnh.
Trần Kinh nhìn thấy hai cô gái này, liền nghĩ đến khi Hầu Lâm ở Đức Cao nói với hắn:
- Hôm nào đi tỉnh thành, dẫn ngươi đi đến nơi tuyệt vời, gái ở đó vừa sạch sẽ vừa đúng giờ. Đều là học sinh cả, ta hiểu rõ được cả gốc rễ!
Hầu Quan Trung uống không ít rượu, nói nhiều hơn so với bình thường.
Y đứng dậy, một tay vén bức màn cửa sổ ra, đại sảnh của hộp đêm Khải Hoàn Môn nhìn thấy rõ mọi thứ.
Y nói:
- Chủ nhiệm Trần, mấy người này đều là khách mời của tôi hôm nay. Ông hẳn là đều quen chứ?
Trần Kinh dùng tay đẩy đẩy kính mắt, nhìn thấy rõ mấy người dân làm kinh doanh của Đức Cao, còn có phó chủ tịch Triệu quận Tiền Hà, phó cục trưởng Phòng cải cách thành phố, tổng cộng có trên mười người.
Hầu Lâm khà khà bước lại gần, nói:
- Trần Kinh, tôi ở Đức Cao đã hiểu rõ rất nhiều, chỉ có mấy người chấp nhận viên đạn bọc đường của tôi, hôm nay gọi ngươi tới đây, để anh làm quen với mọi người. Anh tôi nói, làm quan tham không thể sợ, chỉ sợ tham món lợi nhỏ, mất đi nguyên tắc, những người như vậy tóm lại không đáng tin cậy!
Trần Kinh âm thầm kinh hãi, hắn kinh hãi vì mình ở căn phòng này. Vị trí của căn phòng này thật tuyệt, những cặp trai gái ở phía dưới, nam giới thì thất thố, nữ giới lẳng lơ không bị gò bó, còn có nam nữ chen chúc với nhau làm những trò hề, nhìn không sót một cái gì.
Hầu Quan Trung nói:
- Chủ nhiệm Trần, Khải Hoàn có duyên với ta, việc này biết đến rất ít….
Hầu Lâm nói:
- Trần Kinh, anh trai ta đánh giá rất cao anh, thật sự muốn kết bạn với anh đó!
Trần Kinh thản nhiên mỉm cười, quay đầu nói với Hầu Quan Trung:
- Tổng giám đốc Hầu, anh phiền hà quá! Tôi rất cảm ơn anh.
Hầu Lâm tự mình đưa cho Trần Kinh một ly rượu vang, nói:
- Làm cán bộ a, thật sự mệt mỏi. Mỗi ngày trong đầu phải nghĩ đến rất nhiều việc. Chúng tôi chỉ đơn giản thôi, bây giờ tôi chỉ muốn làm thể nào để quy hoạch được mảnh đất trong tay mình, ngày mai, bí thư Cổ, phó chủ tịch Quận Dịch cũng sẽ đến đây.
Đến lúc đó, tôi mong anh có thể cùng chúng tôi xem xét các dự án ở tỉnh thành, một mặt hiểu được thực lực của chúng tôi, mặt khác, tìm ra được sự định vị chính xác, có thể quy hoạch dự án ở Đức Cao chúng tôi.
Trần Kinh khẽ lắc đầu nói:
- Ngày mai không có thời gian, lần này lịch trình của bí thư Ngũ rất gấp gáp, tối ngày mai chúng ta có thể phải trở về!
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Về vấn đề các anh đầu tư vào Đức Cao, ý kiến của tôi, tôi đề nghị các anh làm một khu dân cư nhỏ. Bây giờ Đức Cao không như trước nữa, toàn bộ chất lượng của thành phố Đức Cao đang đi lên, hơn nữa cuộc sống của nhân dân Đức Cao cũng ngày càng được nâng cao.
Cuộc sống tốt đẹp, đối với nhu cầu thuê nhà tự nhiên ngày càng cao, Đức Cao ở trước mắt, cấp bậc phổ biến về bất động sản ở Đức Cao vẫn chưa được, vì vậy, làm một khu chung cư cấp bậc thượng hạng, sự định vị này tuyệt đối không sai!
Đương nhiên, đây chỉ là ý kiến của cá nhân tôi, cụ thể làm như thế nào, còn do các anh tự quyết định.
Hầu Quan Trung nói:
- Ý kiến này của anh rất hay, hoàn toàn phù hợp với cách nghĩ của tôi. Ngày mai chúng ta đợi bí thư Cổ đến, tôi thật sự muốn mời các vị lãnh đạo tập trung lại, anh không thể tham gia, vậy thật là đáng tiếc!
Hầu Lâm nói:
- Thật không có ý nghĩa gì! Tôi đều muốn tìm cho ngươi một cô gái đẹp! Hôm nay tôi cho người đi tìm kiếm, những người phương phấn dung tục kia tôi cũng không muốn nghĩ đến, tôi tìm được nhất định…..
Được rồi, trong đầu cậu luôn lộ vẻ tâm địa gian sảo.
Trần Kinh ngắt lời Hầu Lâm, Hầu Lâm cười ha hả, nói:
- Đàn ông mà, không có tâm địa gian sảo làm sao được? Đàn ông không có tâm địa gian sảo, không phải là đàn ông tốt!
Hầu Lâm cười rất lớn, nhưng đột nhiên bỗng thu lại, chuyển sang đề tài khác:
Trần Kinh, lần này bí thư Ngũ vào tỉnh thành, có phải vì chuyện nhà máy máy kéo Lâm Tinh không? Tại sao lại vay tiền lại tìm đến tỉnh thành chứ? Lần này lại là khoản kinh phí lớn sao?
Hầu Lâm nói.
Trần Kinh thở ra một hơi, nói:
- Điều này tôi cũng không biết nữa! Việc của lãnh đạo tôi không dám hỏi nhiều, nhưng, việc đi thăm hỏi mấy ngân hàng là chắc chắn. Không có sự ủng hộ của ngân hàng, Đức Cao của chúng ta làm sao phát triển được? Huống chi, bây giờ chúng ta đang đầu tư vào kinh tế, không có sự tham gia của cơ quan tài chính, nguồn tài chính từ đâu mà có?
Một căn phòng có ba người, từ đầu đến cuối vẫn là ba người. Trần Kinh âm thầm kinh ngạc sự hiểu biết của Hầu Quan Trung với chính mình, Trần Kinh không thích môi trường quá hỗn loạn, cũng không thích nhiều người ở cùng nhau ôm gái uống rượu.
Điểm này không có liên quan gì đến thân phận hiện tại của Trần Kinh, đây là cá tính của Trần Kinh.
Hầu Quan Trung đã đoán trước được tâm tư của Trần Kinh, hôm nay y đã sắp xếp kỹ càng, giống như vậy, giống như các bằng hữu tụ tập, thong dong uống vài chén rượu, thẳng thắn giao lưu một chút, cảm giác đó rất nhỏ, rất có tình cảm, thật phù hợp với văn nhân như Trần Kinh.