...Ngũ Đại Minh sắc mặt có chút u ám, bởi vì khi ông ta hỏi Trần Kinh, bí thư Sa và hắn nói chuyện gì vậy thì liền nhận được một đáp án bất ngờ ngoài sức tưởng tượng của ông ta.
Theo như những gì Trần Kinh nói, Bí thư Sa và hắn nói toàn những chuyện vặt vãnh, Ngũ Đại Minh tự thấy cũng không có nói chuyện gì đặc biệt.
Điều này khiến Ngũ Đại Minh có chút không hiểu được ý đồ của Sa Minh Đức.
Lẽ ra, Sa Minh Đức bỏ ra cái giá đắt như vậy, tự mình gặp Trần Kinh, đáng lý nên phải nhắc nhở Trần Kinh một chút mới phải, nhưng lại có thể nói chuyện qua loa như vậy, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Không mời mà đến, Ngũ Đại Minh mang theo nghi vấn xông vào phòng làm việc của Sa Minh Đức.
Sa Minh Đức thấy Ngũ Đại Minh liền cau mày, nói:
- Lão Ngũ này, cậu tính khiến tôi một ngày liền phải đau đầu về chuyện của Đức Cao đấy à? Uông Minh Phong rốt cuộc đã nhận được hậu đãi gì của cậu vậy? Cậu muốn vào, anh ta liền bật đèn xanh cho cậu là sao?
Ngũ Đại Minh nói:
- Bí thư Sa, anh đừng trách Uông chủ nhiệm, là chính tôi chịu không nói mới xông vào đây, tôi thật không hiểu, muốn hỏi anh cho rõ ràng đây, mới rồi không phải Trần Kinh đã phạm lỗi gì rồi đấy chứ?
Sa Minh Đức nhìn chằm chằm Ngũ Đại Minh một lúc lâu, ánh mắt có chút mơ hồ.
Ông ta thản nhiên nói:
- Hủy bỏ tên của Trần Kinh ra khỏi danh sách đề cử đi! Lần đi Singapore này hắn tạm thời không đi!
Ngũ Đại Minh hơi sửng sốt, mặt biến sắc, nói:
- Bí thư...
Sa Minh Đức nói:
- Hoặc không gạch tên cũng được, nhưng cuối cùng phải khiến hắn thi rớt, hai con đường này tùy cậu cân nhắc!
- Vì sao vậy?
Ngũ Đại Minh cuối cùng cũng thốt ra ba chữ ấy.
Sa Minh Đức lắc lắc đầu nói:
- Không vì sao cả, cậu cứ theo ý tôi mà tiến hành đi! Còn nữa, chuyện hôm nay, cậu phải nhớ kỹ, không được để ai khác biết, cậu và tôi biết là đủ rồi!
Ngũ Đại Minh mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng Sa Minh Đức đã khoát tay nói:
- Được rồi! Chuyện cậu tự ý xông vào như vậy, về sau không được tái phạm, tôi có việc phải ra ngoài bây giờ. Có một cuộc họp quan trọng nhất định phải tham dự, không có nhiều thời gian nói với cậu!
Sa Minh Đức nhìn thẳng Ngũ Đại Minh một cái rồi nói,:
- Làm một cán bộ cao cấp, bất cứ lúc nào cũng phải nhớ kỹ, đừng để cho lý trí không khống chế được tình cảm, đây là điều tối kỵ!
Ngũ Đại Minh sững người, thở dài một cái, nói:
- Vâng, về sau tôi nhất định chú ý. Đã quấy rầy Bí thư rồi, tôi đi ngay đây!
Ngũ Đại Minh xoay người định rời khỏi, Sa Minh Đức nói:
- Từ từ đã!
Ngũ Đại Minh ngoái lại, Sa Minh Đức nói:
- Chuyện đã qua thì cũng qua rồi, phải chú ý cách nói chuyện, mặc kệ thế nào, không được đụng chạm đến nhiệt huyết của cán bộ trẻ tuổi! Chuyện này so với tôi cậu hiểu hơn nhiều, cũng làm tốt hơn tôi nhiều, cậu làm cho tốt nhé!
Ngũ Đại Minh biến mất sau cánh cửa, Uông Minh Phong lại vào mời Bí thư Sa đi...không một lời nào đã có một chiếc xe đợi sẵn ở cửa.
Như một thói quen, Uông Minh Phong đi trước dẫn đường, giúp Cát Minh Đức mở cửa xe xong, anh chuẩn bị lên ghế lái phụ thì Sa Minh Đức lên tiếng:
- Cậu ngồi phía sau đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu!
Uông Minh Phong lúc này mới ngồi ra ghế sau của xe.
Trong lòng anh có chút không yên, lo sợ bí thư trách mắng mình.
Bởi vì, anh vừa mới thấy Ngũ Đại Minh đi ra, bộ dạng như đưa đám, Ngũ Đại Minh và Sa Minh Đức bình thường vô cùng thoải mái, quan hệ với Uông Minh Phong tất nhiên cũng đã rất thân thiết.
Chuyện Ngũ Đại Minh xông thẳng vào văn phòng bí thư như vậy, bình thường cũng không thấy nhiều.
Uông Minh Phong cẩn thận không muốn làm mất lòng, mới để Ngũ Đại Minh đi vào, anh tin chắc rằng Ngũ Đại Minh có thể giữ được chừng mực.
Kết quả cho thấy không giống như những gì anh nghĩ, điều này khiến cho Uông Minh Phong ý thức được sự không lành sắp đến với mình.
- Minh Phong, cậu có biết Ngũ Đại Minh vì sao lại ủ rũ như vậy không?
Sa Minh Đức thản nhiên nói,
- Cậu không cần nói không biết, cậu thông minh như vậy, không thể nào đến chuyện này cũng không đoán ra!
- Uông Minh Phong ngại ngùng cười cười nói:Hẳn là có liên qua đến cậu Trần kia, anh không thấy sau khi gặp cậu Trần, tâm tình anh ấy có chút không tốt sao!
- Hắc
Sa Minh Đức hừ một tiếng,
- Cậu đoán đúng một nửa!
- Lại nói, hôm nay thu hoạch không nhỏ, tôi thấy cậu Trần Kinh này, thật ra luôn giữ một bí mật nhỏ!
Sa Minh Đức nói.
- Trần Kinh là Đại Minh một tay cất nhắc lên làm cán bộ, từ một khoa của thị trấn xa xôi liền được cất nhắc lên thành thư ký của Bí thư Thành ủy, Ngũ Đại Minh dùng người thật lớn mật, cũng thật quyết đoán! Chính xác, cậu Trần này cũng không tồi, công tác rất khá.
Nhưng có chút kỳ lạ, Ngũ Đại Minh có chút dung túng cho đứa nhỏ này, hắn lại không kiên định ủng hộ Đại Minh, ngược lại đối với vấn đề phát triển của Đức Thủy, hắn và Đại Minh lại hoàn toàn đối lập, điểm này tôi thật sự có chút không hiểu...
Uông Minh Phong nhíu nhíu mày, ánh mắt có chút mơ hồ.
Cát Minh Đức cười cười nói:
- Ồ, tôi quên mất, cậu không biết đó! Cặp công văn nãy cậu vừa cầm ra, trong đó có 1 tập tài liệu, tất cả đều là về cậu Trần, cậu bớt chút thời gian xem qua đi!
Uông Minh Phong lấy từ trong cặp ra một tập tài liệu nói:
- Vâng, Phẩm chất mà bí thư coi trọng nhất chính là có ơn tất báo, cậu thanh niên Trần Kinh này năng lực làm việc rất xuất sắc, còn trẻ mà đã có thành tích như vật thật đúng là đáng quý.
Nhưng, người trẻ tuổi, lại không có phẩm chất kiên định, điều này thật sự là có chút đáng tiếc!
Tôi thấy vừa rồi Ngũ bí thư ủ rũ như vậy, e rằng cũng là vì thấy được điểm này!
Sa Minh Đức lắc đầu, trong ánh mắt lấp lóe vài đạo tinh quang, nói:
- Không! Hoàn toàn ngược lại, tôi cảm thấy cậu Trần này tiền đồ thật không thể lường được, đúng là một hạt giống tốt!
Sa Minh Đức dừng lại một chút rồi nói:
- Chúng ta thấy một người có tiền đồ hay không, đầu tiên là xem tâm tình và khí phách, ngoài ra còn có phẩm cách! Đứa nhỏ này rất tốt, rất có chủ kiến, rất kiên định với nguyên tắc của mình!
Đối với vấn đề này, chúng ta không thể dùng tư tưởng cổ hủ để nhìn nhận.
Nếu theo tư tưởng phong kiến, từ khi Trần Kinh đến Đức Thủy, không tuân theo ý đồ của Ngũ Đại Minh, không giương cao quan điểm của Ngũ Đại Minh, ở điểm này đúng là phẩm cách có vấn đề. Nhưng xem xét cụ thể vấn đề cậu sẽ thấy, Đức Thủy đúng thật khác Đức Cao, Đức Thủy là dựa vào ưu thế tự nhiên của mình để cạnh tranh, muốn đưa Đức Thủy vươn lên, thật đúng không thể hoàn toàn dựa vào quan điểm của Ngũ Đại Minh.
Trần Kinh có thể đã phân tích được tình hình thực tế và những vấn đề cụ thể, không đưa tình cảm vào công việc, điểm này, hiếm có người có thể làm được...
Sa Minh Đức nói nói, Uông Minh Phong nghe đến mơ hồ.
Trong lời nói của Sa Minh Đức điểm nào cũng đều cho thấy anh rất tán thưởng Trần Kinh, nhưng nếu là như vậy, Sa Minh Đức vì sao lại loại Trần Kinh ra khỏi danh sách? Hơn nữa còn khiến Ngũ Đại Minh buồn bực như vậy?
Ánh mắt Sa Minh Đức sáng lên ,toàn bộ khí thế toát ra, anh nói với giọng vừa uy hiếp vừa quyết đoán:
- Chúng ta càng coi trong ai, càng không thể đặt họ ở vị trí số mộg, chúng ta muốn bồi dưỡng cán bộ nhưng cũng phải khéo trong việc bảo vệ bọn họ.
Trước mắt mà nói, lượng cán bộ trẻ tuổi còn rất ít, chúng ta không thể cho bọn họ sân khấu quá lớn được.
Có câu, cây to đón gió, chúng ta không thể đem cả ván bài ra đánh đổi, quá vẹn toàn rồi sẽ không có không gian, không thể lâu dài, đây là điều tối kỵ!
- Haha!
Sa Minh Đức lạnh lùng cười
- Còn nữa, chúng ta thường nói chúng ta bồi dưỡng cán bộ, kỳ thật những lời này cũng không hẳn là cần người ưu tú chân chính thực sự, cần có sự rèn luyện và kinh nghiệm!
- Cậu xem qua về Trần Kinh đi, tại sao hắn còn trẻ tuổi lại có thể đảm nhiệm tốt vị trí hiện tại? Đây là công lao của việc tổ chức bồi dưỡng hay là do hắn tự mình rèn luyện và trải nghiệm mà thành? Mỗi ngày đều phải gánh vác bao chuyện hệ trọng như vậy, nhất định phải lao tâm khổ tứ, hao tổn bao nhiêu sức lực, đi giải quyết những rắc rối đó, Trần Kinh có thể ngồi vào vị trí ngày hôm nay, đó đều nhờ vào sự nỗ lực của hắn mà thôi.
Cho nên, chúng ta không thể chỉ nhìn mọi chuyện từ một phía mà xem nhẹ mặt khác. Không có thất bại sẽ không có thành công, không có thất bại sẽ không có được người tài, đây chính là chân chính bất diệt!
Uông Minh Phong lẳng lặng nghe bí thư Sa nói mà trong lòng âm thầm hổ thẹn
Anh đảm nhiệm chức vụ thư ký bí thư nhiều năm như vậy, đến bây giờ mới thôi, mà lại không thể hiểu hết được ý đồ của bí thư, thật sự là hổ thẹn!
Mặt khác, Uông Minh Phong cũng vì vận may của Trần Kinh mà suy nghĩ không thôi.
Tuổi còn trẻ đã có tiền đồ, hơn nữa còn trẻ như vậy đã được bí thư Sa đánh giá cao như vậy, thật sự rất có tài.
Xem ra bây giờ, Trần Kinh nhất định đã trở thành một hạt giống trọng điểm trong suy nghĩ của bí thư, mà con đường làm quan của Trần Kinh nhờ vậy cũng sẽ lên như diều gặp gió. Việc Trần Kinh tham gia vào chính đàn của Đức Cao và Sở Giang đã là điều không thể thay đổi được rồi.
Hiện nay có một thuyết pháp rất thịnh hành, nói rằng tương trợ không bằng tranh tài, xem ra bí thư Sa đã lý giải được điều này khá thấu đáo.
Tiền đồ của Trần Kinh nắm trong tay hắn, nếu như hắn có thể từng bước một vượt qua bằng sự cố gắng của mình, chắc chắn sẽ được coi trọng.
Cái gọi là trau dồi kinh nghiệm, kỳ thật chính là muốn tự hắn từng bước tự mình vươn lên, không nóng vội mà dung túng, không vì hắn mà mở rộng cánh cửa thuận lợi.
Uông Minh Phong lại nghĩ lới bí thư Sa từng nói qua nhiều trường hợp, thời đại này, tri thức dễ có, người từng trải hiếm gặp, chuyện không biết có thể học nhưng sự từng trải chỉ có thể tự mình xông pha bão táp mà lĩnh hội, mà điểm này mới là điểm mà Cát bí thư coi trọng.
- Minh Phong, theo như những gì cậu nói, cũng có một chút trọng điểm
Sa Minh Đức nói:
- Từ nay về sau, đứa nhỏ Trần Kinh này giao cho cậu. Nền móng của hắn quá nhỏ bé, quan hệ lại ít, đây là hai chướng ngại lớn chặn ngang con đường của hắn, hy vọng cậu có thể dụng chút tâm tư dạy dỗ hắn.
Sở Giang sau này, là thiên hạ cho bọn trẻ tung hoành, tôi hy vọng cho đến lúc đó, vì nhân dân Sở Giang phục vụ chính là một đội ngũ cán bộ có sức chiến đấu!
- Vâng, thưa bí thư!
Uông Minh Phong nghiêm túc nói.
Anh hít một hơi thật sâu, trong lòng có chút xúc động.
Vừa nghĩ tới tương lai của Sở Giang, bất giác anh liền nghĩ tới tiền đồ của mình.
Công tác bên cạnh bí thư đã lâu, Uông Minh Phong đã mưa dầm thấm đất, cũng dần dần lĩnh hội được tinh túy của chính đàn, mà về phương diện đối nhân xử thế cùng con mắt nhìn người của anh hiện tại và trước kia đã không thể so sánh được rồi.
Anh có thể hiểu được cái cảm giác ngứa ngáy tay chân của bí thư Sa khi ở Sở Giang, mà chủ yếu là trong chuyện này, anh cũng từng chứng kiến sự rèn luyện kỹ năng chính trị của bí thư Sa mỗi ngày, anh tin chắc rằng chỉ một thời gian nữa, những kỹ năng đó sẽ có lúc cần dùng đến.
Đến một ngày nào đó, cục diện bây giờ và lúc đó không thể so sánh được.
Đội tuyển mới chính là hy vọng mới, mà trong đội tuyển mới, ai mới là người bí thư coi trọng nhất, có tiền đồ nhất, chỉ sợ chỉ có mình hắn, Uông Minh Phong mới biết!
Theo như những gì Trần Kinh nói, Bí thư Sa và hắn nói toàn những chuyện vặt vãnh, Ngũ Đại Minh tự thấy cũng không có nói chuyện gì đặc biệt.
Điều này khiến Ngũ Đại Minh có chút không hiểu được ý đồ của Sa Minh Đức.
Lẽ ra, Sa Minh Đức bỏ ra cái giá đắt như vậy, tự mình gặp Trần Kinh, đáng lý nên phải nhắc nhở Trần Kinh một chút mới phải, nhưng lại có thể nói chuyện qua loa như vậy, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Không mời mà đến, Ngũ Đại Minh mang theo nghi vấn xông vào phòng làm việc của Sa Minh Đức.
Sa Minh Đức thấy Ngũ Đại Minh liền cau mày, nói:
- Lão Ngũ này, cậu tính khiến tôi một ngày liền phải đau đầu về chuyện của Đức Cao đấy à? Uông Minh Phong rốt cuộc đã nhận được hậu đãi gì của cậu vậy? Cậu muốn vào, anh ta liền bật đèn xanh cho cậu là sao?
Ngũ Đại Minh nói:
- Bí thư Sa, anh đừng trách Uông chủ nhiệm, là chính tôi chịu không nói mới xông vào đây, tôi thật không hiểu, muốn hỏi anh cho rõ ràng đây, mới rồi không phải Trần Kinh đã phạm lỗi gì rồi đấy chứ?
Sa Minh Đức nhìn chằm chằm Ngũ Đại Minh một lúc lâu, ánh mắt có chút mơ hồ.
Ông ta thản nhiên nói:
- Hủy bỏ tên của Trần Kinh ra khỏi danh sách đề cử đi! Lần đi Singapore này hắn tạm thời không đi!
Ngũ Đại Minh hơi sửng sốt, mặt biến sắc, nói:
- Bí thư...
Sa Minh Đức nói:
- Hoặc không gạch tên cũng được, nhưng cuối cùng phải khiến hắn thi rớt, hai con đường này tùy cậu cân nhắc!
- Vì sao vậy?
Ngũ Đại Minh cuối cùng cũng thốt ra ba chữ ấy.
Sa Minh Đức lắc lắc đầu nói:
- Không vì sao cả, cậu cứ theo ý tôi mà tiến hành đi! Còn nữa, chuyện hôm nay, cậu phải nhớ kỹ, không được để ai khác biết, cậu và tôi biết là đủ rồi!
Ngũ Đại Minh mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng Sa Minh Đức đã khoát tay nói:
- Được rồi! Chuyện cậu tự ý xông vào như vậy, về sau không được tái phạm, tôi có việc phải ra ngoài bây giờ. Có một cuộc họp quan trọng nhất định phải tham dự, không có nhiều thời gian nói với cậu!
Sa Minh Đức nhìn thẳng Ngũ Đại Minh một cái rồi nói,:
- Làm một cán bộ cao cấp, bất cứ lúc nào cũng phải nhớ kỹ, đừng để cho lý trí không khống chế được tình cảm, đây là điều tối kỵ!
Ngũ Đại Minh sững người, thở dài một cái, nói:
- Vâng, về sau tôi nhất định chú ý. Đã quấy rầy Bí thư rồi, tôi đi ngay đây!
Ngũ Đại Minh xoay người định rời khỏi, Sa Minh Đức nói:
- Từ từ đã!
Ngũ Đại Minh ngoái lại, Sa Minh Đức nói:
- Chuyện đã qua thì cũng qua rồi, phải chú ý cách nói chuyện, mặc kệ thế nào, không được đụng chạm đến nhiệt huyết của cán bộ trẻ tuổi! Chuyện này so với tôi cậu hiểu hơn nhiều, cũng làm tốt hơn tôi nhiều, cậu làm cho tốt nhé!
Ngũ Đại Minh biến mất sau cánh cửa, Uông Minh Phong lại vào mời Bí thư Sa đi...không một lời nào đã có một chiếc xe đợi sẵn ở cửa.
Như một thói quen, Uông Minh Phong đi trước dẫn đường, giúp Cát Minh Đức mở cửa xe xong, anh chuẩn bị lên ghế lái phụ thì Sa Minh Đức lên tiếng:
- Cậu ngồi phía sau đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu!
Uông Minh Phong lúc này mới ngồi ra ghế sau của xe.
Trong lòng anh có chút không yên, lo sợ bí thư trách mắng mình.
Bởi vì, anh vừa mới thấy Ngũ Đại Minh đi ra, bộ dạng như đưa đám, Ngũ Đại Minh và Sa Minh Đức bình thường vô cùng thoải mái, quan hệ với Uông Minh Phong tất nhiên cũng đã rất thân thiết.
Chuyện Ngũ Đại Minh xông thẳng vào văn phòng bí thư như vậy, bình thường cũng không thấy nhiều.
Uông Minh Phong cẩn thận không muốn làm mất lòng, mới để Ngũ Đại Minh đi vào, anh tin chắc rằng Ngũ Đại Minh có thể giữ được chừng mực.
Kết quả cho thấy không giống như những gì anh nghĩ, điều này khiến cho Uông Minh Phong ý thức được sự không lành sắp đến với mình.
- Minh Phong, cậu có biết Ngũ Đại Minh vì sao lại ủ rũ như vậy không?
Sa Minh Đức thản nhiên nói,
- Cậu không cần nói không biết, cậu thông minh như vậy, không thể nào đến chuyện này cũng không đoán ra!
- Uông Minh Phong ngại ngùng cười cười nói:Hẳn là có liên qua đến cậu Trần kia, anh không thấy sau khi gặp cậu Trần, tâm tình anh ấy có chút không tốt sao!
- Hắc
Sa Minh Đức hừ một tiếng,
- Cậu đoán đúng một nửa!
- Lại nói, hôm nay thu hoạch không nhỏ, tôi thấy cậu Trần Kinh này, thật ra luôn giữ một bí mật nhỏ!
Sa Minh Đức nói.
- Trần Kinh là Đại Minh một tay cất nhắc lên làm cán bộ, từ một khoa của thị trấn xa xôi liền được cất nhắc lên thành thư ký của Bí thư Thành ủy, Ngũ Đại Minh dùng người thật lớn mật, cũng thật quyết đoán! Chính xác, cậu Trần này cũng không tồi, công tác rất khá.
Nhưng có chút kỳ lạ, Ngũ Đại Minh có chút dung túng cho đứa nhỏ này, hắn lại không kiên định ủng hộ Đại Minh, ngược lại đối với vấn đề phát triển của Đức Thủy, hắn và Đại Minh lại hoàn toàn đối lập, điểm này tôi thật sự có chút không hiểu...
Uông Minh Phong nhíu nhíu mày, ánh mắt có chút mơ hồ.
Cát Minh Đức cười cười nói:
- Ồ, tôi quên mất, cậu không biết đó! Cặp công văn nãy cậu vừa cầm ra, trong đó có 1 tập tài liệu, tất cả đều là về cậu Trần, cậu bớt chút thời gian xem qua đi!
Uông Minh Phong lấy từ trong cặp ra một tập tài liệu nói:
- Vâng, Phẩm chất mà bí thư coi trọng nhất chính là có ơn tất báo, cậu thanh niên Trần Kinh này năng lực làm việc rất xuất sắc, còn trẻ mà đã có thành tích như vật thật đúng là đáng quý.
Nhưng, người trẻ tuổi, lại không có phẩm chất kiên định, điều này thật sự là có chút đáng tiếc!
Tôi thấy vừa rồi Ngũ bí thư ủ rũ như vậy, e rằng cũng là vì thấy được điểm này!
Sa Minh Đức lắc đầu, trong ánh mắt lấp lóe vài đạo tinh quang, nói:
- Không! Hoàn toàn ngược lại, tôi cảm thấy cậu Trần này tiền đồ thật không thể lường được, đúng là một hạt giống tốt!
Sa Minh Đức dừng lại một chút rồi nói:
- Chúng ta thấy một người có tiền đồ hay không, đầu tiên là xem tâm tình và khí phách, ngoài ra còn có phẩm cách! Đứa nhỏ này rất tốt, rất có chủ kiến, rất kiên định với nguyên tắc của mình!
Đối với vấn đề này, chúng ta không thể dùng tư tưởng cổ hủ để nhìn nhận.
Nếu theo tư tưởng phong kiến, từ khi Trần Kinh đến Đức Thủy, không tuân theo ý đồ của Ngũ Đại Minh, không giương cao quan điểm của Ngũ Đại Minh, ở điểm này đúng là phẩm cách có vấn đề. Nhưng xem xét cụ thể vấn đề cậu sẽ thấy, Đức Thủy đúng thật khác Đức Cao, Đức Thủy là dựa vào ưu thế tự nhiên của mình để cạnh tranh, muốn đưa Đức Thủy vươn lên, thật đúng không thể hoàn toàn dựa vào quan điểm của Ngũ Đại Minh.
Trần Kinh có thể đã phân tích được tình hình thực tế và những vấn đề cụ thể, không đưa tình cảm vào công việc, điểm này, hiếm có người có thể làm được...
Sa Minh Đức nói nói, Uông Minh Phong nghe đến mơ hồ.
Trong lời nói của Sa Minh Đức điểm nào cũng đều cho thấy anh rất tán thưởng Trần Kinh, nhưng nếu là như vậy, Sa Minh Đức vì sao lại loại Trần Kinh ra khỏi danh sách? Hơn nữa còn khiến Ngũ Đại Minh buồn bực như vậy?
Ánh mắt Sa Minh Đức sáng lên ,toàn bộ khí thế toát ra, anh nói với giọng vừa uy hiếp vừa quyết đoán:
- Chúng ta càng coi trong ai, càng không thể đặt họ ở vị trí số mộg, chúng ta muốn bồi dưỡng cán bộ nhưng cũng phải khéo trong việc bảo vệ bọn họ.
Trước mắt mà nói, lượng cán bộ trẻ tuổi còn rất ít, chúng ta không thể cho bọn họ sân khấu quá lớn được.
Có câu, cây to đón gió, chúng ta không thể đem cả ván bài ra đánh đổi, quá vẹn toàn rồi sẽ không có không gian, không thể lâu dài, đây là điều tối kỵ!
- Haha!
Sa Minh Đức lạnh lùng cười
- Còn nữa, chúng ta thường nói chúng ta bồi dưỡng cán bộ, kỳ thật những lời này cũng không hẳn là cần người ưu tú chân chính thực sự, cần có sự rèn luyện và kinh nghiệm!
- Cậu xem qua về Trần Kinh đi, tại sao hắn còn trẻ tuổi lại có thể đảm nhiệm tốt vị trí hiện tại? Đây là công lao của việc tổ chức bồi dưỡng hay là do hắn tự mình rèn luyện và trải nghiệm mà thành? Mỗi ngày đều phải gánh vác bao chuyện hệ trọng như vậy, nhất định phải lao tâm khổ tứ, hao tổn bao nhiêu sức lực, đi giải quyết những rắc rối đó, Trần Kinh có thể ngồi vào vị trí ngày hôm nay, đó đều nhờ vào sự nỗ lực của hắn mà thôi.
Cho nên, chúng ta không thể chỉ nhìn mọi chuyện từ một phía mà xem nhẹ mặt khác. Không có thất bại sẽ không có thành công, không có thất bại sẽ không có được người tài, đây chính là chân chính bất diệt!
Uông Minh Phong lẳng lặng nghe bí thư Sa nói mà trong lòng âm thầm hổ thẹn
Anh đảm nhiệm chức vụ thư ký bí thư nhiều năm như vậy, đến bây giờ mới thôi, mà lại không thể hiểu hết được ý đồ của bí thư, thật sự là hổ thẹn!
Mặt khác, Uông Minh Phong cũng vì vận may của Trần Kinh mà suy nghĩ không thôi.
Tuổi còn trẻ đã có tiền đồ, hơn nữa còn trẻ như vậy đã được bí thư Sa đánh giá cao như vậy, thật sự rất có tài.
Xem ra bây giờ, Trần Kinh nhất định đã trở thành một hạt giống trọng điểm trong suy nghĩ của bí thư, mà con đường làm quan của Trần Kinh nhờ vậy cũng sẽ lên như diều gặp gió. Việc Trần Kinh tham gia vào chính đàn của Đức Cao và Sở Giang đã là điều không thể thay đổi được rồi.
Hiện nay có một thuyết pháp rất thịnh hành, nói rằng tương trợ không bằng tranh tài, xem ra bí thư Sa đã lý giải được điều này khá thấu đáo.
Tiền đồ của Trần Kinh nắm trong tay hắn, nếu như hắn có thể từng bước một vượt qua bằng sự cố gắng của mình, chắc chắn sẽ được coi trọng.
Cái gọi là trau dồi kinh nghiệm, kỳ thật chính là muốn tự hắn từng bước tự mình vươn lên, không nóng vội mà dung túng, không vì hắn mà mở rộng cánh cửa thuận lợi.
Uông Minh Phong lại nghĩ lới bí thư Sa từng nói qua nhiều trường hợp, thời đại này, tri thức dễ có, người từng trải hiếm gặp, chuyện không biết có thể học nhưng sự từng trải chỉ có thể tự mình xông pha bão táp mà lĩnh hội, mà điểm này mới là điểm mà Cát bí thư coi trọng.
- Minh Phong, theo như những gì cậu nói, cũng có một chút trọng điểm
Sa Minh Đức nói:
- Từ nay về sau, đứa nhỏ Trần Kinh này giao cho cậu. Nền móng của hắn quá nhỏ bé, quan hệ lại ít, đây là hai chướng ngại lớn chặn ngang con đường của hắn, hy vọng cậu có thể dụng chút tâm tư dạy dỗ hắn.
Sở Giang sau này, là thiên hạ cho bọn trẻ tung hoành, tôi hy vọng cho đến lúc đó, vì nhân dân Sở Giang phục vụ chính là một đội ngũ cán bộ có sức chiến đấu!
- Vâng, thưa bí thư!
Uông Minh Phong nghiêm túc nói.
Anh hít một hơi thật sâu, trong lòng có chút xúc động.
Vừa nghĩ tới tương lai của Sở Giang, bất giác anh liền nghĩ tới tiền đồ của mình.
Công tác bên cạnh bí thư đã lâu, Uông Minh Phong đã mưa dầm thấm đất, cũng dần dần lĩnh hội được tinh túy của chính đàn, mà về phương diện đối nhân xử thế cùng con mắt nhìn người của anh hiện tại và trước kia đã không thể so sánh được rồi.
Anh có thể hiểu được cái cảm giác ngứa ngáy tay chân của bí thư Sa khi ở Sở Giang, mà chủ yếu là trong chuyện này, anh cũng từng chứng kiến sự rèn luyện kỹ năng chính trị của bí thư Sa mỗi ngày, anh tin chắc rằng chỉ một thời gian nữa, những kỹ năng đó sẽ có lúc cần dùng đến.
Đến một ngày nào đó, cục diện bây giờ và lúc đó không thể so sánh được.
Đội tuyển mới chính là hy vọng mới, mà trong đội tuyển mới, ai mới là người bí thư coi trọng nhất, có tiền đồ nhất, chỉ sợ chỉ có mình hắn, Uông Minh Phong mới biết!