Từ tỉnh thành trở lại Đức Cao, Trần Kinh cảm thấy bản thân cũng không thay đồi gì
Mục đích hắn đến tỉnh thành lần này trước là để chúc mừng Vương Phượng Phi thăng chức, sau là kêu gọi tiền đầu tư.
Kỳ thực, kêu gọi tiền đầu tư là chủ yếu, Vương Phượng Phi vào ban Cải cách và Phát triển, Trần Kinh liền nhắm vào anh ta.
Hiện tại, tình hình không tốt, Vương Phượng Phi cũng không cho Trần Kinh câu trả lời rỏ ràng, nhưng hai người bước đầu có sự đồng thuận rằng huyện Đức Thủy xây dựngkhu trung tâm thương mại Sở Bắc, xem ra rất hứa hẹn, nếu không trực tiếp đầu tư, Vuơng Phượng Phi củng đã hứa sẽ cho một số hcính sách có lợi riêng.
Có câu trả lời chắc chắn của Vuơng Phuợng Phi, Trấn Kinh đã tạm hài lòng. Còn đuợc gặp Bí thư Tỉnh ủy Cát, cũng được biết mình có cơ hội ra nước ngoài học tập, Trần Kinh rất bình tĩnh.
Đối với công việc trước mắt, Trần Kinh tương đối hài lòng, mặc dù khó khăn trùng trùng nhưng có chỗ để thể hiện tài năng, có đất để dụng võ, đây là điều quan trọng nhất, mấu chốt nhất.
Hiện tại, kinh tế ở Đức Cao phát triển rất tốt, nhưng vì chính sách nên các quận huyện đều gặp phài những thách thức chua từng có, trong bối cảnh hiện giờ, làm thế nào để Đức Thủy phát triển tốt, làm thế nào tiếp tục duy trì Đức Thủy là một trong những huyện ưu tú, là cả một vấn đề.
Trần Kinh may mắn được ủy thác trọng trách, ngay cả con đường phía trước khó khăn trùng trùng, hắn cũng rất nhiệt tình.
Từ tỉnh thành trở về Ngũ Đại Minh đối với Trần Kinh có hai điều dặn dò.
Thứ nhất là, bảo Trần Kinh không phải ra nước ngoài học tập, tình hình công việc nên làm thế nào thì làm như vậy, hoàn thành công việc, chức tốt, suy nghĩ bồi đắp các phương diện vấn đề của hắn, có mấy những đề không cần đến hắn bận tâm.
Một điểm nữa, Ngũ Đại Minh đề cập đến vấn đề cá nhân.
Ngũ Đại Minh hỏi Trần Kinh, nghe đồn rằng, hắn và nhà báo nổi tiếng của tỉnh, chủ tịch truyền thông Sở Giang hiện nay, Phương Uyển Kỳ có quan hệ mật thiết, nếu là quan hệ nam nữ, tại sao đến bây giở vẫn chưa kết hôn, lẽ nào có khó khăn gì sao?
Trần Kinh đối với câu hỏi này của Ngũ Đại Minh rất lúng túng, hắn tự mình cũng không biết giữa mình và Phương Uyển Kỳ đích thực là mối quan hệ gì.
Nhưng Ngũ Đại Minh đối với vấn đề này rất coi trọng, ông ta nói rõ với Trần Kinh, vấn đề cá nhân nhất định phải nắm rõ suy xét,cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi thấy cái gì? Cá nhân và gia đình đều phải thấy, đến một độ tuổi nhất định mà không có gia đình, đấy chính là vấn đề.
Ngũ Đại Minh nói như vậy rồi dừng lại, ông ta còn đặc biệt điện thoại tới nhà Trần Kinh, cùng ba mẹ Trần Kinh bàn bạc vấn đề này.
Vốn Trần Chi Đông và Trần Tú Quyên hai người họ đang lo lắng vấn đề này của con trai, bây giờ lại có lãnh đạo trực tiếp điện thoại tới nhà, hai người lại càng thêm lo.
Đêm đó Trần Kinh về nhà, hai người liền cùng nhau tìm Trần Kinh "tâm sự", tìm hiểu tình cảm của con trai hiện giờ.
Cha mẹ ở trên, không có biện pháp nào, Trần Kinh đem chuyện của mình thuật lại đúng sự thật, Trần Chi Đông hai người vừa nghe Trần Kinh tìm bạn gái, lại còn là chuyện mấy năm về trước. bây giờ cái bóng cũng không còn, gấp đến độ hai người đang đêm liền liên hệ các đường thân thích.
Sớm ngày hôm sau,Trần Kinh vẫn đang trong chăn ngủ say, mẹ Chung Tú Quyên đến bên giường gọi lớn, nói là Đại Bá mẫu giới thiệu cho hắn một đối tượng, bắt hắn phải dậy sớm đi xem.
Trần Kinh từ giường dựng thẳng dậy, bị đánh bại hoàn toàn, rửa mặt xong liền bỏ trốn mất dạng.
Vốn dĩ lúc đầu hắn muốn ở lại tỉnh thành là để gặp Phạm Giang, nghe nói gần đây Phạm Giang gặp một chút khó khăn, muốn tụ hợp lại một chút, biết thêm chút tình hình, Bây giờ đã rắc rối như vậy, cũng không còn tâm trạng nữa, đành quay về Đức Cao
Trở về nhà ở Đức Cao, trong phòng quạnh vắng, Trần Kinh cũng lười nấu cơm, gọi điện thoại cho tài xế đến, đến thẳng quận ủy.
Mã Tiến cùng tài xế đi đến, dọc đường đi anh ta không ngừng thuật cho Trần Kinh công việc ở quận ủy mấy ngày qua, hai người một người đáp một người hỏi, cuộc nói chuyện tương đối căng thẳng
"C-K-Í-T..T...T!" Một tiếng, xe bỗng nhiên thắng gấp, Trần Kinh bỗng nhiên ngã nhào về phía trước,đầu đập vào băng ghế trước, đập đau ông ông
- Có chuyện gì vậy?Trần Kinh có chút tức giận
Tài xế đã mở cửa xuống xe, đứng chặn phía trước xe là một ông lão đã hơn sáu mươi tuổi, tài xế Tiểu Trương đỏ mặt tía tai quát: - Ông cụ, không muốn sống nữa hả?:
Ông lão không để ý tới Tiểu Trương, bước nhanh chân đến ghế phụ , hai đầu gối mềm nhũn, liền hướng Mã Tiến quỳ xuống: - Ông thanh thiên a, ta có oan án
Mã Tiến tay chân luống cuống, giơ tay đỡ ông lão, Trần Kinh hạ kiếng cửa sau xuống, hòi: - Có chuyện gì thế ?
Lão nhân tinh mắt, liếc mắt một cái liền cảm thấy được Trần Kinh và Ma Tiến khí chất bất đồng, vội đứng lên hướng Trần Kinh mà quỳ.
Trần Kinh nháy mắt Mã Tiến nói: - Trưởng phòng Mã, cậu xuống xe sắp xếp ông lão nghỉ ngơi trước, bình tĩnh một chút rồi để những người liên quan tìm hiểu một chút tình hình.
Mã Tiến vội kéo lão nhân, vừa đỡ dậy vừa an ủi, hai người đi bộ về huớng Quận ủy.
Tiểu Trương vẫn chưa hoàn hồn, lên xe quay đầu lại định cùng Trần Kinh nói chuyện.
Trần Kinh đã cất tiếng:
- Lái xe, về sau phải chú ý thái độ.
- Vâng! Tiểu Trương nổ máy xe, ô tô chậm rãi đi vào, đánh một vòng vào cửa chính Huyện ủy
Xe số 3 của Huyện ủy bị người kêu oan ngăn cản, lại còn làm bị thương Phó bí thư Trần, chuyện này lập tức làm xôn xao cả huyện ủy.
Chân Củng rất nhanh, chỉ hơn 10 phút sau đã dẫn Chủ nhiệm phòng thông tin tới văn phòng Trần Kinh.
Chân Củng sắc mặt bình tĩnh vào cửa nói: - Phó Bí thư Trần, là tôi không hoàn thành tốt công việc, không ngờ để xảy ra chuyện như vậy, thật là không phải.
Trần Kinh đưa tay lên sờ cái trán băng bó nói: - Tôi đã làm cán bộ nhiều năm như vậy rồi, hôm nay mới gặp được một người kêu mình là ông trời, ông lão tuổi tác cũng đã cao, việc gì khiến ông ta quá kích như vậy?
Chủ nhiệm phòng thông tin Hạ Quân mồ hôi đầy đầu, sắc mặct trắng bệch, hắn ngập ngừng, cuối cùng đem sự tình nói rõ.
Ông lão tên Chương Vân Kinh, Con trai là Chương Võ Hiệp, trước kia làm ở Cục Công an, người này bình thường thích khoe khoang, ỷ vào thân phận cảnh sát của Cục Công an, diễu võ dương oai.
Hai năm trước, một người bạn của anh ta chữa bệnh ở khu bệnh viện Nhân dân, bị bác sĩ chẩn đoán nhầm, xảy ra một sự cố chữa bệnh lớn.
Anh ta liền kêu một nhóm người tới nói lý lẽ nhưng cũng xảy ra ẩu đả.
Sau này Cục Công an biết được tình huống này bèn khai trừ Chương Võ Hiệp ra khỏi cục, mà sự cố chữa bệnh cũng chưa giải quyết xong, bệnh viện lấy lý do bác sĩ bị ẩu đả, từ chối bồi thường, phủ nhận trách nhiệm.
Chương Võ Hiệp hảo tâm giúp nhưng nóng nảy làm mất cả công việc, việc bồi thường của bạn bè cũng không thành, cũng làm phí hoài bao công sức, năm ngoái té từ lầu ba xuống gãy chân.
Lão Chương vì đứa con đau bệnh lại không có tiền chạy chữa, bèn nơi nơi kêu oan, hy vọng có thể khiến cho lãnh đạo chú ý, nghĩ ra biện pháp có thể có tiền chạy chữa cho con.
Trần Kinh nghe Hạ Quân báo cáo xong, cau mày nói: - Hai sự việc này, một là sự cố chữa sai bệnh ở bệnh viện, chuyện này có thể yêu cầu đương sự đưa ra nhờ pháp luật can thiệp, còn về vấn đề của Chương Võ Hiệp, hắn coi nhẹ bản thân mình, lại còn áp lực chuyện sự cố chữa bệnh, có thể bàn bạc riêng với anh ta, thăm dò tình hình rõ ràng hơn.
- Các anh không đưa cho lão Chương một giải pháp nào sao?
Hạ Quân nghe Trần Kinh nói như vậy, liền khẩn trương nói: - Sao lại không có, những điều anh nói, chúng tôi đều tận lực làm rồi. Nhưng lão Chương cứng đầu không chịu, cách thông qua luật pháp, ông ta nói Cục Công an và tòa án thông đồng làm bậy, dân đấu với quan, có lẽ nào lại thắng?
Các biện pháp chúng tôi đều nghĩ đến cả rồi, nhưng ông lão này chỉ muốn nhận tiền, chúng tôi làm sao có thể đưa.?
- Được rồi, lão Hạ, việc này cứ giao cho cơ quan liên quan phụ trách, lão Chương đã sau mươi rồi ngươi không thề mong rằng ông ta sẽ có suy nghĩ giống như thanh niên chúng ta, có chút khó khăn mà cũng không giải quyết được? Chân Củng cố ý ngắt lời Hạ Quân.
Tay Hạ Quân này, nói chuyện không biết che miệng, ở trước mặt Phó bí thư có thể nói quan lại bao che thông đồng với nhau sao?
Xem ra, chủ nhiệm phòng thông tin đối ngoại gặp vấn đề lớn rồi, Hạ Quân sắp tổn thọ tới nơi rồi!
Hạ Quân đi rồi, Chân Củng lập tức cầm một bộ phương án giải quyết ra, đại khái dựa theo suy nghĩ của Trần Kinh sắp xếp, tận lực đem chuyện này giải quyết thích đáng.
Cuối cùng anh ta nói: - Bí thư Trần, việc ngày hôm nay, trước tiên phòng Thông tin đối ngoại chúng tôi, thậm chí văn phòng Huyện ủy đều phải làm kiểm điểm, từ nay về sau, tôi sẽ mở hội nghị chuyên môn. Tôi sau này sẽ không xảy ra những sự việc tương tự nữa.
Trần Kinh thản nhiên phất tay nói : - Nhân vô thập toàn, Công việc có sai sótcũng là chuyện không thể tránh được.Việc mở hội nghị chuyên môn là không cần thiết, cùng lắm thì ở hội nghị thường kỳ cường điệu lên một chút là được rồi.
- Được rồi, Hôm nay tôi mới từ tỉnh thành trở về, vốn định còn có thể làm thêm một chút công việc, bây giờ ngược lại, đều bị lão Chương làm cho rối cả lên Trần Kinh cười nói, giơ tay vẻ bày tỏ: - Thôi, tan sở rồi, vốn là sắp xếp cho bí thư làm báo cáo này, xem ra hôm này không được rồi.
Ngày mai dành chút thời gian sắp xếp đi!
Chân Củng nói: - Phó Bí thư Trần, cậu vừa mới quay về, bí thư sắp vào tỉnh thành! Ông ấy nhờ tôi nói với cậu, Việc ở Huyện ủy còn phải do cậu chủ trì.
Trần Kinh hơi nhíu mày, Lưu Tích Nhân.
Nghĩ chuyện như vây, còn có báo cáo sao? Bình thường còn muốn gặp nói chuyện trực tiếp, cho dù tình huống khẩn cấp, cũng phải tự mình gọi điện sắp xếp, cứ để Chân Củng báo cáo một tiếng thế thôi à?
- Tan sở Trần Kinh đứng dậy dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về.
Hắn cũng không hỏi Chân Củng gì nhiều, Lưu Tích Nhân nếu làm như vậy thì cũng có đạo lý của ông ta.
Về vấn đề Đức Thủy, Trần Kinh và Ngũ Đại Minh cũng đã thông qua, tình hình, điều kiện của Đức Thủy, cùng với ý tưởng phát triển Đức Thủy, Trần Kinh đều báo cáo tỉ mỉ với Ngũ Đại Minh.
Đối với việc báo cáo của Trần Kinh, Ngũ Đại Minh chỉ nói một câu "Về các báo cáo này, nếu như là Bí thưLưu mà nói thì hợp hơn.
Trần Kinh nghe xong những lời này, dĩ nhiên hiểu được, đối với vấn đề của Đức Thủy, Ngũ Đại Minh đã sớm điều tra nghiên cứu.
Thái độ của Ngũ Đại Minh đối với Đức Thủy, về một mặt nào đó, thể hiện thái độ của ông ta với Lưu Tích Nhân.
Chuyện của Lưu Tích Nhân không có làm sai, mà sai ở chỗ thái độ của ông ta, mà điều này với Trần Kinh mà nói, không là vấn đề gì, thế nên Trần Kinh không cần phải băn khoăn gì nhiều
Mục đích hắn đến tỉnh thành lần này trước là để chúc mừng Vương Phượng Phi thăng chức, sau là kêu gọi tiền đầu tư.
Kỳ thực, kêu gọi tiền đầu tư là chủ yếu, Vương Phượng Phi vào ban Cải cách và Phát triển, Trần Kinh liền nhắm vào anh ta.
Hiện tại, tình hình không tốt, Vương Phượng Phi cũng không cho Trần Kinh câu trả lời rỏ ràng, nhưng hai người bước đầu có sự đồng thuận rằng huyện Đức Thủy xây dựngkhu trung tâm thương mại Sở Bắc, xem ra rất hứa hẹn, nếu không trực tiếp đầu tư, Vuơng Phượng Phi củng đã hứa sẽ cho một số hcính sách có lợi riêng.
Có câu trả lời chắc chắn của Vuơng Phuợng Phi, Trấn Kinh đã tạm hài lòng. Còn đuợc gặp Bí thư Tỉnh ủy Cát, cũng được biết mình có cơ hội ra nước ngoài học tập, Trần Kinh rất bình tĩnh.
Đối với công việc trước mắt, Trần Kinh tương đối hài lòng, mặc dù khó khăn trùng trùng nhưng có chỗ để thể hiện tài năng, có đất để dụng võ, đây là điều quan trọng nhất, mấu chốt nhất.
Hiện tại, kinh tế ở Đức Cao phát triển rất tốt, nhưng vì chính sách nên các quận huyện đều gặp phài những thách thức chua từng có, trong bối cảnh hiện giờ, làm thế nào để Đức Thủy phát triển tốt, làm thế nào tiếp tục duy trì Đức Thủy là một trong những huyện ưu tú, là cả một vấn đề.
Trần Kinh may mắn được ủy thác trọng trách, ngay cả con đường phía trước khó khăn trùng trùng, hắn cũng rất nhiệt tình.
Từ tỉnh thành trở về Ngũ Đại Minh đối với Trần Kinh có hai điều dặn dò.
Thứ nhất là, bảo Trần Kinh không phải ra nước ngoài học tập, tình hình công việc nên làm thế nào thì làm như vậy, hoàn thành công việc, chức tốt, suy nghĩ bồi đắp các phương diện vấn đề của hắn, có mấy những đề không cần đến hắn bận tâm.
Một điểm nữa, Ngũ Đại Minh đề cập đến vấn đề cá nhân.
Ngũ Đại Minh hỏi Trần Kinh, nghe đồn rằng, hắn và nhà báo nổi tiếng của tỉnh, chủ tịch truyền thông Sở Giang hiện nay, Phương Uyển Kỳ có quan hệ mật thiết, nếu là quan hệ nam nữ, tại sao đến bây giở vẫn chưa kết hôn, lẽ nào có khó khăn gì sao?
Trần Kinh đối với câu hỏi này của Ngũ Đại Minh rất lúng túng, hắn tự mình cũng không biết giữa mình và Phương Uyển Kỳ đích thực là mối quan hệ gì.
Nhưng Ngũ Đại Minh đối với vấn đề này rất coi trọng, ông ta nói rõ với Trần Kinh, vấn đề cá nhân nhất định phải nắm rõ suy xét,cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi thấy cái gì? Cá nhân và gia đình đều phải thấy, đến một độ tuổi nhất định mà không có gia đình, đấy chính là vấn đề.
Ngũ Đại Minh nói như vậy rồi dừng lại, ông ta còn đặc biệt điện thoại tới nhà Trần Kinh, cùng ba mẹ Trần Kinh bàn bạc vấn đề này.
Vốn Trần Chi Đông và Trần Tú Quyên hai người họ đang lo lắng vấn đề này của con trai, bây giờ lại có lãnh đạo trực tiếp điện thoại tới nhà, hai người lại càng thêm lo.
Đêm đó Trần Kinh về nhà, hai người liền cùng nhau tìm Trần Kinh "tâm sự", tìm hiểu tình cảm của con trai hiện giờ.
Cha mẹ ở trên, không có biện pháp nào, Trần Kinh đem chuyện của mình thuật lại đúng sự thật, Trần Chi Đông hai người vừa nghe Trần Kinh tìm bạn gái, lại còn là chuyện mấy năm về trước. bây giờ cái bóng cũng không còn, gấp đến độ hai người đang đêm liền liên hệ các đường thân thích.
Sớm ngày hôm sau,Trần Kinh vẫn đang trong chăn ngủ say, mẹ Chung Tú Quyên đến bên giường gọi lớn, nói là Đại Bá mẫu giới thiệu cho hắn một đối tượng, bắt hắn phải dậy sớm đi xem.
Trần Kinh từ giường dựng thẳng dậy, bị đánh bại hoàn toàn, rửa mặt xong liền bỏ trốn mất dạng.
Vốn dĩ lúc đầu hắn muốn ở lại tỉnh thành là để gặp Phạm Giang, nghe nói gần đây Phạm Giang gặp một chút khó khăn, muốn tụ hợp lại một chút, biết thêm chút tình hình, Bây giờ đã rắc rối như vậy, cũng không còn tâm trạng nữa, đành quay về Đức Cao
Trở về nhà ở Đức Cao, trong phòng quạnh vắng, Trần Kinh cũng lười nấu cơm, gọi điện thoại cho tài xế đến, đến thẳng quận ủy.
Mã Tiến cùng tài xế đi đến, dọc đường đi anh ta không ngừng thuật cho Trần Kinh công việc ở quận ủy mấy ngày qua, hai người một người đáp một người hỏi, cuộc nói chuyện tương đối căng thẳng
"C-K-Í-T..T...T!" Một tiếng, xe bỗng nhiên thắng gấp, Trần Kinh bỗng nhiên ngã nhào về phía trước,đầu đập vào băng ghế trước, đập đau ông ông
- Có chuyện gì vậy?Trần Kinh có chút tức giận
Tài xế đã mở cửa xuống xe, đứng chặn phía trước xe là một ông lão đã hơn sáu mươi tuổi, tài xế Tiểu Trương đỏ mặt tía tai quát: - Ông cụ, không muốn sống nữa hả?:
Ông lão không để ý tới Tiểu Trương, bước nhanh chân đến ghế phụ , hai đầu gối mềm nhũn, liền hướng Mã Tiến quỳ xuống: - Ông thanh thiên a, ta có oan án
Mã Tiến tay chân luống cuống, giơ tay đỡ ông lão, Trần Kinh hạ kiếng cửa sau xuống, hòi: - Có chuyện gì thế ?
Lão nhân tinh mắt, liếc mắt một cái liền cảm thấy được Trần Kinh và Ma Tiến khí chất bất đồng, vội đứng lên hướng Trần Kinh mà quỳ.
Trần Kinh nháy mắt Mã Tiến nói: - Trưởng phòng Mã, cậu xuống xe sắp xếp ông lão nghỉ ngơi trước, bình tĩnh một chút rồi để những người liên quan tìm hiểu một chút tình hình.
Mã Tiến vội kéo lão nhân, vừa đỡ dậy vừa an ủi, hai người đi bộ về huớng Quận ủy.
Tiểu Trương vẫn chưa hoàn hồn, lên xe quay đầu lại định cùng Trần Kinh nói chuyện.
Trần Kinh đã cất tiếng:
- Lái xe, về sau phải chú ý thái độ.
- Vâng! Tiểu Trương nổ máy xe, ô tô chậm rãi đi vào, đánh một vòng vào cửa chính Huyện ủy
Xe số 3 của Huyện ủy bị người kêu oan ngăn cản, lại còn làm bị thương Phó bí thư Trần, chuyện này lập tức làm xôn xao cả huyện ủy.
Chân Củng rất nhanh, chỉ hơn 10 phút sau đã dẫn Chủ nhiệm phòng thông tin tới văn phòng Trần Kinh.
Chân Củng sắc mặt bình tĩnh vào cửa nói: - Phó Bí thư Trần, là tôi không hoàn thành tốt công việc, không ngờ để xảy ra chuyện như vậy, thật là không phải.
Trần Kinh đưa tay lên sờ cái trán băng bó nói: - Tôi đã làm cán bộ nhiều năm như vậy rồi, hôm nay mới gặp được một người kêu mình là ông trời, ông lão tuổi tác cũng đã cao, việc gì khiến ông ta quá kích như vậy?
Chủ nhiệm phòng thông tin Hạ Quân mồ hôi đầy đầu, sắc mặct trắng bệch, hắn ngập ngừng, cuối cùng đem sự tình nói rõ.
Ông lão tên Chương Vân Kinh, Con trai là Chương Võ Hiệp, trước kia làm ở Cục Công an, người này bình thường thích khoe khoang, ỷ vào thân phận cảnh sát của Cục Công an, diễu võ dương oai.
Hai năm trước, một người bạn của anh ta chữa bệnh ở khu bệnh viện Nhân dân, bị bác sĩ chẩn đoán nhầm, xảy ra một sự cố chữa bệnh lớn.
Anh ta liền kêu một nhóm người tới nói lý lẽ nhưng cũng xảy ra ẩu đả.
Sau này Cục Công an biết được tình huống này bèn khai trừ Chương Võ Hiệp ra khỏi cục, mà sự cố chữa bệnh cũng chưa giải quyết xong, bệnh viện lấy lý do bác sĩ bị ẩu đả, từ chối bồi thường, phủ nhận trách nhiệm.
Chương Võ Hiệp hảo tâm giúp nhưng nóng nảy làm mất cả công việc, việc bồi thường của bạn bè cũng không thành, cũng làm phí hoài bao công sức, năm ngoái té từ lầu ba xuống gãy chân.
Lão Chương vì đứa con đau bệnh lại không có tiền chạy chữa, bèn nơi nơi kêu oan, hy vọng có thể khiến cho lãnh đạo chú ý, nghĩ ra biện pháp có thể có tiền chạy chữa cho con.
Trần Kinh nghe Hạ Quân báo cáo xong, cau mày nói: - Hai sự việc này, một là sự cố chữa sai bệnh ở bệnh viện, chuyện này có thể yêu cầu đương sự đưa ra nhờ pháp luật can thiệp, còn về vấn đề của Chương Võ Hiệp, hắn coi nhẹ bản thân mình, lại còn áp lực chuyện sự cố chữa bệnh, có thể bàn bạc riêng với anh ta, thăm dò tình hình rõ ràng hơn.
- Các anh không đưa cho lão Chương một giải pháp nào sao?
Hạ Quân nghe Trần Kinh nói như vậy, liền khẩn trương nói: - Sao lại không có, những điều anh nói, chúng tôi đều tận lực làm rồi. Nhưng lão Chương cứng đầu không chịu, cách thông qua luật pháp, ông ta nói Cục Công an và tòa án thông đồng làm bậy, dân đấu với quan, có lẽ nào lại thắng?
Các biện pháp chúng tôi đều nghĩ đến cả rồi, nhưng ông lão này chỉ muốn nhận tiền, chúng tôi làm sao có thể đưa.?
- Được rồi, lão Hạ, việc này cứ giao cho cơ quan liên quan phụ trách, lão Chương đã sau mươi rồi ngươi không thề mong rằng ông ta sẽ có suy nghĩ giống như thanh niên chúng ta, có chút khó khăn mà cũng không giải quyết được? Chân Củng cố ý ngắt lời Hạ Quân.
Tay Hạ Quân này, nói chuyện không biết che miệng, ở trước mặt Phó bí thư có thể nói quan lại bao che thông đồng với nhau sao?
Xem ra, chủ nhiệm phòng thông tin đối ngoại gặp vấn đề lớn rồi, Hạ Quân sắp tổn thọ tới nơi rồi!
Hạ Quân đi rồi, Chân Củng lập tức cầm một bộ phương án giải quyết ra, đại khái dựa theo suy nghĩ của Trần Kinh sắp xếp, tận lực đem chuyện này giải quyết thích đáng.
Cuối cùng anh ta nói: - Bí thư Trần, việc ngày hôm nay, trước tiên phòng Thông tin đối ngoại chúng tôi, thậm chí văn phòng Huyện ủy đều phải làm kiểm điểm, từ nay về sau, tôi sẽ mở hội nghị chuyên môn. Tôi sau này sẽ không xảy ra những sự việc tương tự nữa.
Trần Kinh thản nhiên phất tay nói : - Nhân vô thập toàn, Công việc có sai sótcũng là chuyện không thể tránh được.Việc mở hội nghị chuyên môn là không cần thiết, cùng lắm thì ở hội nghị thường kỳ cường điệu lên một chút là được rồi.
- Được rồi, Hôm nay tôi mới từ tỉnh thành trở về, vốn định còn có thể làm thêm một chút công việc, bây giờ ngược lại, đều bị lão Chương làm cho rối cả lên Trần Kinh cười nói, giơ tay vẻ bày tỏ: - Thôi, tan sở rồi, vốn là sắp xếp cho bí thư làm báo cáo này, xem ra hôm này không được rồi.
Ngày mai dành chút thời gian sắp xếp đi!
Chân Củng nói: - Phó Bí thư Trần, cậu vừa mới quay về, bí thư sắp vào tỉnh thành! Ông ấy nhờ tôi nói với cậu, Việc ở Huyện ủy còn phải do cậu chủ trì.
Trần Kinh hơi nhíu mày, Lưu Tích Nhân.
Nghĩ chuyện như vây, còn có báo cáo sao? Bình thường còn muốn gặp nói chuyện trực tiếp, cho dù tình huống khẩn cấp, cũng phải tự mình gọi điện sắp xếp, cứ để Chân Củng báo cáo một tiếng thế thôi à?
- Tan sở Trần Kinh đứng dậy dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về.
Hắn cũng không hỏi Chân Củng gì nhiều, Lưu Tích Nhân nếu làm như vậy thì cũng có đạo lý của ông ta.
Về vấn đề Đức Thủy, Trần Kinh và Ngũ Đại Minh cũng đã thông qua, tình hình, điều kiện của Đức Thủy, cùng với ý tưởng phát triển Đức Thủy, Trần Kinh đều báo cáo tỉ mỉ với Ngũ Đại Minh.
Đối với việc báo cáo của Trần Kinh, Ngũ Đại Minh chỉ nói một câu "Về các báo cáo này, nếu như là Bí thưLưu mà nói thì hợp hơn.
Trần Kinh nghe xong những lời này, dĩ nhiên hiểu được, đối với vấn đề của Đức Thủy, Ngũ Đại Minh đã sớm điều tra nghiên cứu.
Thái độ của Ngũ Đại Minh đối với Đức Thủy, về một mặt nào đó, thể hiện thái độ của ông ta với Lưu Tích Nhân.
Chuyện của Lưu Tích Nhân không có làm sai, mà sai ở chỗ thái độ của ông ta, mà điều này với Trần Kinh mà nói, không là vấn đề gì, thế nên Trần Kinh không cần phải băn khoăn gì nhiều