Cao Thọ Sơn không phải ngốc nghếch. Ông ta đủ thông minh nhận ra rằng Trần Kinh có ý định muốn giữ khoảng cách với ông ta, và cũng hiểu rất rõ cách giải quyết vụ tập đoàn khách sạn ở Sở Giang của Trần Kinh.
Nói cho cùng ông ta cũng là lão luyện trong giang hồ, giờ lại làm Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn khách sạn Sở Giang, cấp bậc của ông ta cũng ngang tầm với cấp Sở.
Vài năm trước ông ta đáng lẽ có cơ hội rời bỏ tập đoàn khách sạn để đi xuống phía dưới nhiệm chức trong chính Đảng, nếu ngày đó không có gì thay đổi, ông ta sớm đã gia nhập chốn quan trường rồi!
Nếu dựa vào cấp bậc, Trần Kinh chỉ là cấp phòng, so với ông ta còn kém hẳn hai cấp.
Còn nếu dựa vào tuổi tác mà nói, ông ta hơn Trần Kinh đến hơn hai mươi tuổi, gừng càng già thì càng cay, khoảng cách hai mươi năm cũng là khoảng cách của cả một thế hệ rồi, một con hồ ly già với một con chim vàng nhỏ bé, đây là chuyện hoàn toàn không còn gì phải băn khoăn cả.
Nhưng Cao Thọ Sơn lại cảm nhận được một cách rõ rệt áp lực từ phía Trần Kinh.
Trần Kinh đã bày mưu tính kế với ông ta xong xuôi cả rồi, từng bước đi như thế nào, đều đã từng nét vạch rõ khuôn sáo, Cao Thọ Sơn bản lĩnh khác gì Tôn Ngộ Không, nhưng không ngờ lại chỉ có thể đi theo những bước mà Trần Kinh đã vạch sẵn, và chỉ cần sai lệch một chút thôi sẽ không thể nào cứu vãn được.
Ở trong phòng giám sát cán bộ, Cao Thọ Sơn sớm đã có ý định nhúng tay vào.
Lúc đầu ngay từ khi Triệu An Sơn còn chưa lên được chức Trưởng phòng, ông ta đã nghĩ cách lôi kéo Triệu An Sơn về phía mình.
Nhưng ông ta không ngờ được rằng tự nhiên ở đâu lại nhảy ra một tên Trần Kinh, Triệu An Sơn đâu đủ khả năng làm đối thủ của hắn, giờ đây ở cục giám sát cán bộ, Cao Thọ Sơn thậm chí còn chẳng dám qua lại nhiều với Triệu An Sơn nữa.
Bởi vì, Triệu An Sơn không những không làm được việc, vả lại tiếp xúc nhiều với anh ta dễ làm cho Trần Kinh nảy sinh ngờ vực, bây giờ mà Trần Kinh muốn động đến Cao Thọ Sơn ông ta thì cũng là việc hết sức dễ dàng!
...
Với tâm trạng thấp thỏm, Cao Thọ Sơn đi đi lại lại trước quán cá Tam Giang, bao nhiêu năm nay, ông ta chưa từng bao giờ cảm thấy trong lòng thấp thỏm không yên như thế, bởi vì ông ta nhận ra rằng mình đã không còn nắm được thế bài của Trần Kinh, càng không rõ sau lưng Trần Kinh là thế lực như thế nào.
Trần Kinh xuất hiện quá đột ngột, từ khi nào mà Đức Cao lại bồi dưỡng được một nhân vật lợi hại như thế?
Một chiếc Santana cũ rích, từ từ đi tới, Cao Thọ Sơn vội vàng chạy qua nghênh đón.
Trần Kinh vừa đỗ vào vị trí đỗ xe, Cao Thọ Sơn đã giúp hắn mở cửa xe ra rồi.
Hành động này của Cao Thọ Sơn làm cho đám người đi theo ông ta trợn mắt kinh ngạc, đường đường là Chủ tịch Cao, hiển hách uy phong, người ngồi trong xe oai phong thế nào mà đến ông ta cũng phải tự tay mở cửa?
Trần Kinh xuống xe, nói:
-Chủ tịch Cao, ông khách sáo quá! Ông là lãnh đạo, tôi đâu dám để ông phải làm thế này chứ ?
Cao Thọ Sơn cười cười một cách ngượng ngùng, nói:
-Trưởng phòng Trần à, tôi giờ đang hấp hối rồi, lãnh đạo gì chứ, bây giờ cả Sở Giang này chỉ có Bồ tát anh đây mới cứu được tôi thôi!
Ông ta ngập ngừng một lát rồi nói:
-Được rồi, không nói những lời nặng trịch đó nữa, cứ vào trong phòng đã, anh thấy tôi chọn quán này thế nào ? Đủ thanh tĩnh chứ?
Trần Kinh cười cười, nói:
-Quán cá Tam Giang nổi tiếng lắm, kể ra thì nơi đây tiền thân cũng thuộc tập đoàn của ông mà, trước kia ông vứt bỏ nơi này, giờ xem lại dường như có chút không sáng suốt rồi đó!
Cao Thọ Sơn nói:
-Năm đó là do tôi đánh giá cao bản thân quá! Giờ ngoảnh đầu nhìn lại cảm thấy thật đáng chê cười, đúng là làm người không được tự cao tự đại!
Trần Kinh liếc mắt nhìn Cao Thọ Sơn một cái, những lời này của Cao Thọ Sơn mang tính tự giễu rất sâu sắc, không chỉ phải là những lời giả vờ khiêm tốn.
Trong sự vây quanh của đám người, Trần Kinh được mời vào trong phòng đã đặt sẵn.
Bà chủ quán cá Tam Giang Chu Đình xinh đẹp phong tình bước vào, cô ta cười dịu dàng nói:
- Hôm nay bảo sao Chủ tịch Cao tự mình đón khách, hóa ra là Trưởng phòng Trần, Trưởng phòng Trần vừa đến đây, không khí quán cá Tam Giang chúng tôi đúng là khác hẳn đi!
Liêu Hồng Viễn ưỡn bụng cười nói:
-Bà chủ Chu này, sao lại khác hẳn hả? Không phải là bị vẻ anh tuấn hào hoa của Trưởng phòng Trần mê hoặc rồi đấy chứ? Với mấy người chúng tôi đây, bà chủ Chu trước giờ đâu có nói như thế đâu!
Chu Đình đỏ mặt, nhưng vẫn hào phóng, nói:
-Trưởng phòng Liêu, những lời này không được nói tùy tiện đâu nhé, Trưởng phòng Trần là ai? Dân chúng thấp hèn như chúng tôi sao có thể lọt vào mắt của anh ấy được chứ? Để chào mừng sự có mặt của các vị lãnh đạo hôm nay, tôi đã đặc biệt cho người mua nấm Tùng Dương chính gốc ở Đức Cao.
Nấm Tùng Dương ngàn vàng khó mua, món ăn này coi như là để thể hiện sự tôn kính tới các vị lãnh đạo đây!
-Thế thì không được! Trưởng phòng Trần đến rồi, bà chủ Châu dù sao cũng phải ở lại uống cùng chúng tôi vài chén! Mang ghế lại đây cho bà chủ Chu, đãi khách thì phải thành tâm chứ!
Cao Thọ Sơn nói.
Chu Đình cũng không chối từ, tìm ghế rồi ngồi xuống, phục vụ mang đồ ăn lên rất nhanh, trong chốc lát, đồ ăn đã đầy bàn rồi.
Cao Thọ Sơn hết sức linh hoạt và khéo léo, cực kì biết cách tạo không khí.
Ông ta một từ cũng không nhắc đến công việc, chỉ chăm chú mời mọi người uống rượu, đặc biệt thích kể chuyện khôi hài, mỗi câu chuyện cười đều có chút nhạy cảm, làm cho mọi người cười không lộ vẻ tầm thường, nhạt nhẽo, tài ăn nói của ông ta thực sự rất đáng khâm phục.
Ông ta kính rượu Liêu Hồng Viễn, nói phải uống hết.
Liêu Hồng Viễn khua tay lia lịa, nói không được, tôi không làm!
Ông ta liền nói:
-Năm đó có một người đàn bà trẻ, vì khát tình, chồng lại không có nhà, cô ta liền nghĩ ra một cách, chuẩn bị một bàn rượu, gọi người em chồng sang uống rượu cùng, hai người mỗi lần chạm cốc đều rất có khí thế.
Đến sau cùng, đợi cho người chú uống đủ tầm rồi, cô ta rót đầy một cốc, nâng lên nói:
-Chú này, hôm nay chúng ta phải làm một phát!
Người em chồng lắc đầu nói:
-Không làm được rồi, không chịu nổi nữa rồi!
Người đàn bà bèn nói:
-Không làm được cũng phải làm, anh trai tráng thế này, phụ nữ nhỏ bé như tôi cũng không làm được sao?
Cao Thọ Sơn nói đến đây, cả phòng ai nấy cũng đều cười ha hả, Chu Đình mặt đỏ, cũng cười nghiêng ngả, lại cảm thấy có chút không trang nhã, liền lấy tay che miệng, ghé về phía sau Trần Kinh.
Cao Thọ Sơn cười ha ha nói:
-Trưởng phòng Liêu, tôi cũng mượn câu nói của người đàn bà kia, không làm được cũng phải làm, có mỗi chén rượu thôi mà! Anh không bằng người đàn bà kia?
Liêu Hồng Viễn bất đắc dĩ đành phải nâng cốc uống hết chén rượu, Cao Thọ Sơn sau đó liền giơ cao ngón tay cái về phía anh ta, nói:
-Trưởng phòng Liêu, quả là đàn ông chân chính! Được lắm!
Không khí trong phòng hết sức hòa hợp, mọi người ai cũng cười nghiêng ngả, Trần Kinh cũng hé miệng buồn cười.
Ông Cao Thọ Sơn này quả thật là có chút tài hoa.
Không khí bữa tiệc ngày hôm nay được ông ta làm cho hài hòa như thế, mọi người vui vẻ, gần gũi như thế cũng phải nói là phong độ của một đại tướng.
Bữa cơm xong xuôi, Cao Thọ Sơn lại mời mọi người đi rửa chân.
Trần Kinh nói:
-Ban ngày ban mặt rửa chân gì chứ? Mọi người ăn uống no nê rồi, còn có công việc nữa chứ!
Cao Thọ Sơn vỗ vỗ vai Trần Kinh, nói:
-Trưởng phòng Trần, hôm nay ngành khách sạn Sở Giang chúng ta có một đại sự, đó chính là việc long trọng khai trương khách sạn Âu Lãng(Oley) ! Nơi mà mọi người đi rửa chân cũng chính là trung tâm lễ tân giải trí thuộc khách sạn Âu Lãng.
Cùng làm trong ngành khách sạn, lão Cao tôi không thể cứ nói đồ nhà mình tốt đẹp mãi, chúng tôi cũng phải ủng hộ đồng nghiệp chứ, anh nói phải không?
Trần Kinh nhíu mày, trầm ngâm một lát, gật đầu nói:
-Vậy được! Tôi cũng đi để mở rộng tầm mắt, xem khách sạn cao cấp nhất Sở Thành chúng ta ra sao!
Cao Thọ Sơn nói:
-Vậy thì tốt rồi, tôi ngồi cùng xe với anh! Những người khác để tôi bảo ông Hoàng chở qua đó, mọi người chơi cho thỏa thích !
Bữa tiệc kết thúc trong tiếng hoan hô hò vang.
Trần Kinh uống rượu không được lái xe, Cao Thọ Sơn sớm đã chuẩn bị sẵn lái xe, hai người ngồi một xe, tiến thẳng về hướng khách sạn Âu Lãng.
Trung tâm lễ tân giải trí chiếm một diện tích cực lớn, sát với khu cải tạo của Sở Thành, bước vào một khu rộng lớn thế này, làm cho Trần Kinh cảm thấy giống như bước vào một làng du lịch vậy.
Đối với nơi này Cao Thọ Sơn lại quen thuộc như ngựa quen đường, chỉ trong chốc lát đã dẫn Trần Kinh đến một lầu nhỏ vô cùng kín đáo.
Ông ta nói khẽ với Trần Kinh :
-Trưởng phòng Trần, khu phục vụ khách quý ở đây tương đối cao cấp, chúng ta thử đi cảm nhận xem sao?
Khu mát xa rửa chân không ngờ lại được trang trí mang màu sắc và hương vị cổ xưa, Trần Kinh và Cao Thọ Sơn vào trong phòng, bên trong phòng đàn hương vấn vít, tiếng đàn từng nhịp, phía sau là những chóp lầu giả, núi giả rất có phong cảnh của sơn thủy Giang Nam.
Hai cô gái xinh xắn mặc đồng phục màu vàng nhạt, trên đầu quấn khăn, trên mặt luôn nở nụ cười khe khẽ, vừa kiều diễm vừa trẻ trung, rất thu hút ánh mắt.
Cao Thọ Sơn xua tay về phía hai cô gái, nói:
-Các cô cứ đi nghỉ đi, chúng tôi nói chuyện một lát đã!
Hai cô gái gật đầu, lần lượt đi ra, khẽ đóng cửa phòng lại.
Cao Thọ Sơn đi đi lại lại trong phòng, cẩn thận thăm dò cách bố trí và bày biện trong phòng, một hồi lâu sau, ông ta thở dài một hơi rồi nói:
-Quả nhiên đúng là thương hiệu quốc tế, hoàn toàn đạt đến mức hoàn mỹ, một trung tâm thư giãn có thể đạt đến mức độ thế này đúng là đáng nể phục.
Là người đồng hành kinh doanh khách sạn tôi thật sự rất khâm phục!
Ông ta ngồi xuống, rút ra điếu thuốc, đưa cho Trần Kinh một điếu, tự mình cũng châm một điếu.
-Trưởng phòng Trần, hiện tại những vấn đề nội bộ tập đoàn khách sạn Sở Thành đã được giải quyết xong rồi, có một đám lãnh đạo tồn tại nhiều vấn đề, tôi đã trực tiếp báo cáo lên Ủy ban kỷ luật và ban ngành có liên quan. Còn một số cán bộ bên dưới cần điều chỉnh, tôi sẽ nhanh chóng hoàn tất.
-Trải qua quá trình điều chỉnh cán bộ nghiêm túc lần này, hệ thống của chúng tôi đã được thay đổi hoàn toàn, bộ máy mới có sức chiến đấu và lòng cầu tiến hơn nhiều so với bộ máy cũ, biến động trong nội bộ tập đoàn khách sạn Sở Thành sẽ không bao giờ lặp lại nữa.
Cao Thọ Sơn nói.
Trần Kinh khẽ nhíu mày, hành động của Cao Thọ Sơn rất nhanh, nhanh đến nỗi hắn cảm thấy có chút giật mình!
Với tốc độ nhanh như thế, quét sạch mọi vấn đề trong nội bộ, điều này nói nên quyền hành và khả năng nắm bắt tập đoàn khách sạn Sở Giang của Cao Thọ Sơn tương đối cao.
Thần sắc của Trần Kinh vẫn thản nhiên, không có biểu hiện gì, Cao Thọ Sơn nói tiếp:
-Nhưng, cho dù chúng tôi có thay đổi thế nào đi chăng nữa thì tập đoàn khách sạn Sở Giang cũng không thể lấy lại sự huy hoàng như trước được nữa! Điều này không còn gì phải nghi ngờ nữa!
Cao Thọ Sơn chỉ vào bố cục căn phòng, nói :
-Anh xem cách bố cục thế này, anh xem những chi tiết của căn phòng này, chúng tôi thực sự là không làm được như thế, vĩnh viễn cũng không làm được như thế!
-Tập đoàn khách sạn Sở Giang chúng tôi là tập đoàn như thế nào? Nói là tập đoàn khách sạn, lãnh đạo khách sạn lại toàn là những quan viên, trong đó bao gồm cả tôi, đều là quan viên! Quản lý khách sạn hiện đại là gì, quan niệm khách sạn hiện đại là gì, phục vụ chí tôn là gì, tất cả nhưng thứ đó, chúng tôi đều không biết!
Quan viên vẫn chỉ là quan viên, không bao giờ rời bỏ được giá đỡ, không cam chịu đi tìm hiểu, học tập bản lĩnh của những người phục vụ, người hầu hạ. Một tập đoàn khách sạn như thế sao có thể cạnh tranh với những khách sạn quốc tế hóa tầm cỡ khác? Không thể nào đủ khả năng, vĩnh viễn không đủ khả năng...
Giọng điệu của Cao Thọ Sơn có chút xào xạc, ông ta khẽ tháo kính lão ra rồi lau cẩn thận, trong chốc lát, thần thái như già đi mười mấy tuổi...
----------oOo----------
(Tobe continued~ Nếu bạn thích tác phẩm này, hi vọng các bạn chia sẻ và giới thiệu rộng rãi hơn. Sự ủng hộ của các bạn là động lực lớn nhất cho chúng tôi tiếp tục hoàn thành tác phẩm. Chân thành cảm ơn !)
Nói cho cùng ông ta cũng là lão luyện trong giang hồ, giờ lại làm Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn khách sạn Sở Giang, cấp bậc của ông ta cũng ngang tầm với cấp Sở.
Vài năm trước ông ta đáng lẽ có cơ hội rời bỏ tập đoàn khách sạn để đi xuống phía dưới nhiệm chức trong chính Đảng, nếu ngày đó không có gì thay đổi, ông ta sớm đã gia nhập chốn quan trường rồi!
Nếu dựa vào cấp bậc, Trần Kinh chỉ là cấp phòng, so với ông ta còn kém hẳn hai cấp.
Còn nếu dựa vào tuổi tác mà nói, ông ta hơn Trần Kinh đến hơn hai mươi tuổi, gừng càng già thì càng cay, khoảng cách hai mươi năm cũng là khoảng cách của cả một thế hệ rồi, một con hồ ly già với một con chim vàng nhỏ bé, đây là chuyện hoàn toàn không còn gì phải băn khoăn cả.
Nhưng Cao Thọ Sơn lại cảm nhận được một cách rõ rệt áp lực từ phía Trần Kinh.
Trần Kinh đã bày mưu tính kế với ông ta xong xuôi cả rồi, từng bước đi như thế nào, đều đã từng nét vạch rõ khuôn sáo, Cao Thọ Sơn bản lĩnh khác gì Tôn Ngộ Không, nhưng không ngờ lại chỉ có thể đi theo những bước mà Trần Kinh đã vạch sẵn, và chỉ cần sai lệch một chút thôi sẽ không thể nào cứu vãn được.
Ở trong phòng giám sát cán bộ, Cao Thọ Sơn sớm đã có ý định nhúng tay vào.
Lúc đầu ngay từ khi Triệu An Sơn còn chưa lên được chức Trưởng phòng, ông ta đã nghĩ cách lôi kéo Triệu An Sơn về phía mình.
Nhưng ông ta không ngờ được rằng tự nhiên ở đâu lại nhảy ra một tên Trần Kinh, Triệu An Sơn đâu đủ khả năng làm đối thủ của hắn, giờ đây ở cục giám sát cán bộ, Cao Thọ Sơn thậm chí còn chẳng dám qua lại nhiều với Triệu An Sơn nữa.
Bởi vì, Triệu An Sơn không những không làm được việc, vả lại tiếp xúc nhiều với anh ta dễ làm cho Trần Kinh nảy sinh ngờ vực, bây giờ mà Trần Kinh muốn động đến Cao Thọ Sơn ông ta thì cũng là việc hết sức dễ dàng!
...
Với tâm trạng thấp thỏm, Cao Thọ Sơn đi đi lại lại trước quán cá Tam Giang, bao nhiêu năm nay, ông ta chưa từng bao giờ cảm thấy trong lòng thấp thỏm không yên như thế, bởi vì ông ta nhận ra rằng mình đã không còn nắm được thế bài của Trần Kinh, càng không rõ sau lưng Trần Kinh là thế lực như thế nào.
Trần Kinh xuất hiện quá đột ngột, từ khi nào mà Đức Cao lại bồi dưỡng được một nhân vật lợi hại như thế?
Một chiếc Santana cũ rích, từ từ đi tới, Cao Thọ Sơn vội vàng chạy qua nghênh đón.
Trần Kinh vừa đỗ vào vị trí đỗ xe, Cao Thọ Sơn đã giúp hắn mở cửa xe ra rồi.
Hành động này của Cao Thọ Sơn làm cho đám người đi theo ông ta trợn mắt kinh ngạc, đường đường là Chủ tịch Cao, hiển hách uy phong, người ngồi trong xe oai phong thế nào mà đến ông ta cũng phải tự tay mở cửa?
Trần Kinh xuống xe, nói:
-Chủ tịch Cao, ông khách sáo quá! Ông là lãnh đạo, tôi đâu dám để ông phải làm thế này chứ ?
Cao Thọ Sơn cười cười một cách ngượng ngùng, nói:
-Trưởng phòng Trần à, tôi giờ đang hấp hối rồi, lãnh đạo gì chứ, bây giờ cả Sở Giang này chỉ có Bồ tát anh đây mới cứu được tôi thôi!
Ông ta ngập ngừng một lát rồi nói:
-Được rồi, không nói những lời nặng trịch đó nữa, cứ vào trong phòng đã, anh thấy tôi chọn quán này thế nào ? Đủ thanh tĩnh chứ?
Trần Kinh cười cười, nói:
-Quán cá Tam Giang nổi tiếng lắm, kể ra thì nơi đây tiền thân cũng thuộc tập đoàn của ông mà, trước kia ông vứt bỏ nơi này, giờ xem lại dường như có chút không sáng suốt rồi đó!
Cao Thọ Sơn nói:
-Năm đó là do tôi đánh giá cao bản thân quá! Giờ ngoảnh đầu nhìn lại cảm thấy thật đáng chê cười, đúng là làm người không được tự cao tự đại!
Trần Kinh liếc mắt nhìn Cao Thọ Sơn một cái, những lời này của Cao Thọ Sơn mang tính tự giễu rất sâu sắc, không chỉ phải là những lời giả vờ khiêm tốn.
Trong sự vây quanh của đám người, Trần Kinh được mời vào trong phòng đã đặt sẵn.
Bà chủ quán cá Tam Giang Chu Đình xinh đẹp phong tình bước vào, cô ta cười dịu dàng nói:
- Hôm nay bảo sao Chủ tịch Cao tự mình đón khách, hóa ra là Trưởng phòng Trần, Trưởng phòng Trần vừa đến đây, không khí quán cá Tam Giang chúng tôi đúng là khác hẳn đi!
Liêu Hồng Viễn ưỡn bụng cười nói:
-Bà chủ Chu này, sao lại khác hẳn hả? Không phải là bị vẻ anh tuấn hào hoa của Trưởng phòng Trần mê hoặc rồi đấy chứ? Với mấy người chúng tôi đây, bà chủ Chu trước giờ đâu có nói như thế đâu!
Chu Đình đỏ mặt, nhưng vẫn hào phóng, nói:
-Trưởng phòng Liêu, những lời này không được nói tùy tiện đâu nhé, Trưởng phòng Trần là ai? Dân chúng thấp hèn như chúng tôi sao có thể lọt vào mắt của anh ấy được chứ? Để chào mừng sự có mặt của các vị lãnh đạo hôm nay, tôi đã đặc biệt cho người mua nấm Tùng Dương chính gốc ở Đức Cao.
Nấm Tùng Dương ngàn vàng khó mua, món ăn này coi như là để thể hiện sự tôn kính tới các vị lãnh đạo đây!
-Thế thì không được! Trưởng phòng Trần đến rồi, bà chủ Châu dù sao cũng phải ở lại uống cùng chúng tôi vài chén! Mang ghế lại đây cho bà chủ Chu, đãi khách thì phải thành tâm chứ!
Cao Thọ Sơn nói.
Chu Đình cũng không chối từ, tìm ghế rồi ngồi xuống, phục vụ mang đồ ăn lên rất nhanh, trong chốc lát, đồ ăn đã đầy bàn rồi.
Cao Thọ Sơn hết sức linh hoạt và khéo léo, cực kì biết cách tạo không khí.
Ông ta một từ cũng không nhắc đến công việc, chỉ chăm chú mời mọi người uống rượu, đặc biệt thích kể chuyện khôi hài, mỗi câu chuyện cười đều có chút nhạy cảm, làm cho mọi người cười không lộ vẻ tầm thường, nhạt nhẽo, tài ăn nói của ông ta thực sự rất đáng khâm phục.
Ông ta kính rượu Liêu Hồng Viễn, nói phải uống hết.
Liêu Hồng Viễn khua tay lia lịa, nói không được, tôi không làm!
Ông ta liền nói:
-Năm đó có một người đàn bà trẻ, vì khát tình, chồng lại không có nhà, cô ta liền nghĩ ra một cách, chuẩn bị một bàn rượu, gọi người em chồng sang uống rượu cùng, hai người mỗi lần chạm cốc đều rất có khí thế.
Đến sau cùng, đợi cho người chú uống đủ tầm rồi, cô ta rót đầy một cốc, nâng lên nói:
-Chú này, hôm nay chúng ta phải làm một phát!
Người em chồng lắc đầu nói:
-Không làm được rồi, không chịu nổi nữa rồi!
Người đàn bà bèn nói:
-Không làm được cũng phải làm, anh trai tráng thế này, phụ nữ nhỏ bé như tôi cũng không làm được sao?
Cao Thọ Sơn nói đến đây, cả phòng ai nấy cũng đều cười ha hả, Chu Đình mặt đỏ, cũng cười nghiêng ngả, lại cảm thấy có chút không trang nhã, liền lấy tay che miệng, ghé về phía sau Trần Kinh.
Cao Thọ Sơn cười ha ha nói:
-Trưởng phòng Liêu, tôi cũng mượn câu nói của người đàn bà kia, không làm được cũng phải làm, có mỗi chén rượu thôi mà! Anh không bằng người đàn bà kia?
Liêu Hồng Viễn bất đắc dĩ đành phải nâng cốc uống hết chén rượu, Cao Thọ Sơn sau đó liền giơ cao ngón tay cái về phía anh ta, nói:
-Trưởng phòng Liêu, quả là đàn ông chân chính! Được lắm!
Không khí trong phòng hết sức hòa hợp, mọi người ai cũng cười nghiêng ngả, Trần Kinh cũng hé miệng buồn cười.
Ông Cao Thọ Sơn này quả thật là có chút tài hoa.
Không khí bữa tiệc ngày hôm nay được ông ta làm cho hài hòa như thế, mọi người vui vẻ, gần gũi như thế cũng phải nói là phong độ của một đại tướng.
Bữa cơm xong xuôi, Cao Thọ Sơn lại mời mọi người đi rửa chân.
Trần Kinh nói:
-Ban ngày ban mặt rửa chân gì chứ? Mọi người ăn uống no nê rồi, còn có công việc nữa chứ!
Cao Thọ Sơn vỗ vỗ vai Trần Kinh, nói:
-Trưởng phòng Trần, hôm nay ngành khách sạn Sở Giang chúng ta có một đại sự, đó chính là việc long trọng khai trương khách sạn Âu Lãng(Oley) ! Nơi mà mọi người đi rửa chân cũng chính là trung tâm lễ tân giải trí thuộc khách sạn Âu Lãng.
Cùng làm trong ngành khách sạn, lão Cao tôi không thể cứ nói đồ nhà mình tốt đẹp mãi, chúng tôi cũng phải ủng hộ đồng nghiệp chứ, anh nói phải không?
Trần Kinh nhíu mày, trầm ngâm một lát, gật đầu nói:
-Vậy được! Tôi cũng đi để mở rộng tầm mắt, xem khách sạn cao cấp nhất Sở Thành chúng ta ra sao!
Cao Thọ Sơn nói:
-Vậy thì tốt rồi, tôi ngồi cùng xe với anh! Những người khác để tôi bảo ông Hoàng chở qua đó, mọi người chơi cho thỏa thích !
Bữa tiệc kết thúc trong tiếng hoan hô hò vang.
Trần Kinh uống rượu không được lái xe, Cao Thọ Sơn sớm đã chuẩn bị sẵn lái xe, hai người ngồi một xe, tiến thẳng về hướng khách sạn Âu Lãng.
Trung tâm lễ tân giải trí chiếm một diện tích cực lớn, sát với khu cải tạo của Sở Thành, bước vào một khu rộng lớn thế này, làm cho Trần Kinh cảm thấy giống như bước vào một làng du lịch vậy.
Đối với nơi này Cao Thọ Sơn lại quen thuộc như ngựa quen đường, chỉ trong chốc lát đã dẫn Trần Kinh đến một lầu nhỏ vô cùng kín đáo.
Ông ta nói khẽ với Trần Kinh :
-Trưởng phòng Trần, khu phục vụ khách quý ở đây tương đối cao cấp, chúng ta thử đi cảm nhận xem sao?
Khu mát xa rửa chân không ngờ lại được trang trí mang màu sắc và hương vị cổ xưa, Trần Kinh và Cao Thọ Sơn vào trong phòng, bên trong phòng đàn hương vấn vít, tiếng đàn từng nhịp, phía sau là những chóp lầu giả, núi giả rất có phong cảnh của sơn thủy Giang Nam.
Hai cô gái xinh xắn mặc đồng phục màu vàng nhạt, trên đầu quấn khăn, trên mặt luôn nở nụ cười khe khẽ, vừa kiều diễm vừa trẻ trung, rất thu hút ánh mắt.
Cao Thọ Sơn xua tay về phía hai cô gái, nói:
-Các cô cứ đi nghỉ đi, chúng tôi nói chuyện một lát đã!
Hai cô gái gật đầu, lần lượt đi ra, khẽ đóng cửa phòng lại.
Cao Thọ Sơn đi đi lại lại trong phòng, cẩn thận thăm dò cách bố trí và bày biện trong phòng, một hồi lâu sau, ông ta thở dài một hơi rồi nói:
-Quả nhiên đúng là thương hiệu quốc tế, hoàn toàn đạt đến mức hoàn mỹ, một trung tâm thư giãn có thể đạt đến mức độ thế này đúng là đáng nể phục.
Là người đồng hành kinh doanh khách sạn tôi thật sự rất khâm phục!
Ông ta ngồi xuống, rút ra điếu thuốc, đưa cho Trần Kinh một điếu, tự mình cũng châm một điếu.
-Trưởng phòng Trần, hiện tại những vấn đề nội bộ tập đoàn khách sạn Sở Thành đã được giải quyết xong rồi, có một đám lãnh đạo tồn tại nhiều vấn đề, tôi đã trực tiếp báo cáo lên Ủy ban kỷ luật và ban ngành có liên quan. Còn một số cán bộ bên dưới cần điều chỉnh, tôi sẽ nhanh chóng hoàn tất.
-Trải qua quá trình điều chỉnh cán bộ nghiêm túc lần này, hệ thống của chúng tôi đã được thay đổi hoàn toàn, bộ máy mới có sức chiến đấu và lòng cầu tiến hơn nhiều so với bộ máy cũ, biến động trong nội bộ tập đoàn khách sạn Sở Thành sẽ không bao giờ lặp lại nữa.
Cao Thọ Sơn nói.
Trần Kinh khẽ nhíu mày, hành động của Cao Thọ Sơn rất nhanh, nhanh đến nỗi hắn cảm thấy có chút giật mình!
Với tốc độ nhanh như thế, quét sạch mọi vấn đề trong nội bộ, điều này nói nên quyền hành và khả năng nắm bắt tập đoàn khách sạn Sở Giang của Cao Thọ Sơn tương đối cao.
Thần sắc của Trần Kinh vẫn thản nhiên, không có biểu hiện gì, Cao Thọ Sơn nói tiếp:
-Nhưng, cho dù chúng tôi có thay đổi thế nào đi chăng nữa thì tập đoàn khách sạn Sở Giang cũng không thể lấy lại sự huy hoàng như trước được nữa! Điều này không còn gì phải nghi ngờ nữa!
Cao Thọ Sơn chỉ vào bố cục căn phòng, nói :
-Anh xem cách bố cục thế này, anh xem những chi tiết của căn phòng này, chúng tôi thực sự là không làm được như thế, vĩnh viễn cũng không làm được như thế!
-Tập đoàn khách sạn Sở Giang chúng tôi là tập đoàn như thế nào? Nói là tập đoàn khách sạn, lãnh đạo khách sạn lại toàn là những quan viên, trong đó bao gồm cả tôi, đều là quan viên! Quản lý khách sạn hiện đại là gì, quan niệm khách sạn hiện đại là gì, phục vụ chí tôn là gì, tất cả nhưng thứ đó, chúng tôi đều không biết!
Quan viên vẫn chỉ là quan viên, không bao giờ rời bỏ được giá đỡ, không cam chịu đi tìm hiểu, học tập bản lĩnh của những người phục vụ, người hầu hạ. Một tập đoàn khách sạn như thế sao có thể cạnh tranh với những khách sạn quốc tế hóa tầm cỡ khác? Không thể nào đủ khả năng, vĩnh viễn không đủ khả năng...
Giọng điệu của Cao Thọ Sơn có chút xào xạc, ông ta khẽ tháo kính lão ra rồi lau cẩn thận, trong chốc lát, thần thái như già đi mười mấy tuổi...
----------oOo----------
(Tobe continued~ Nếu bạn thích tác phẩm này, hi vọng các bạn chia sẻ và giới thiệu rộng rãi hơn. Sự ủng hộ của các bạn là động lực lớn nhất cho chúng tôi tiếp tục hoàn thành tác phẩm. Chân thành cảm ơn !)