Trời yên biển lặng!
Trong phòng chỉ có mùi mồ hôi và nước hoa xen lấn nhau, rất nhạt, nhưng rất rõ ràng.
Kim Lộ rúc trong lòng Trần Kinh giống như con mèo con, mặt cô ta áp vào ngực Trần Kinh, nhẹ nhàng nói.
Cô kê những chuyện của mình trong mấy năm gần đây, kể nổi khổ sở vất vả mấy năm nay, và tất cả những thứ mà mình phải trải qua.
Trần Kinh gối đầu thật cao, thỏa thích tận hưởng, sau đó là mùi vị dễ chịu của điếu thuốc, hắn không hề nghe những thứ mà Kim Lộ nói.
Kim Lộ vì sao mang họ Âu, Kim Lộ trải qua bao nhiêu chuyện, Kim Lộ có bối cảnh và tài nguyên gì, tất cả những thứ này, hắn đều không muốn đi sâu vào tìm hiểu.
Có thể nhiều cái không giống trước, nhưng hiện tại, thời khắc này, mùi vị của người con gái đang nằm trong lòng hắn, vẫn giống như năm đó vậy, điều này không thay đổi chút nào, cái này mới là quan trọng nhất!
Người con gái của ta!
Trần Kinh cắn cắn môi, hắn nhẹ nhàng dùng một chút lực, ôm Kim Lộ chặt hơn một chút, lúc này trong lòng hắn hiểu rõ, người đang tựa vào lòng hắn, chính là nữ nhân của hắn!
Sau khi vuốt ve âu yếm, hai người đi đến phòng tắm.
Kim Lộ nhẹ nhàng tắm cho Trần Kinh, hai người***lẫn nhau, trong phòng tắm sương mù bao phủ, có lúc ngưng tụ lại, da thịt tiếp xúc, trong lòng Trần Kinh lại có chút xao động.
Mặt Kim Lộ hơi đỏ, mắt nhìn phía dưới Trần Kinh, gắt một cái nói:
-Tên tiểu tử này hư quá!
Trần Kinh cười nói:
-Hư đâu, là tham ăn! Không cho nó ăn no thì nó không nghe lời!
Kim Lộ đỏ mặt, trừng mắt nhìn Trần Kinh nói:
-Đức hành!
Trần Kinh cười ha ha, Kim Lộ đột nhiên ngẩng đầu nói:
-Anh thật sự có thể chứ?
Trần Kinh hơi sửng sốt, Kim Lộ vội quay đầu đi.
Trần Kinh nhìn chằm chằm vết đỏ ở tai cô ta, còn cả hai ngọn núi cao ngất trước ngực, cơ thể hắn đột nhiên dán vào ôm lấy cô ta.
Kim Lộ hét lên một tiếng, nhìn Trần Kinh, dường như muốn tan chảy ra.
Hoàn cảnh mới, chiến trường mới, hai người quấn lấy nhau, trải qua cảnh mưa gió điên cuồng vừa rồi, chiến tranh dễ ợt nghiêng về một bên.
Lần này hia người đánh trần đánh lâu dài.
Trần Kinh là thâm nhập vào sâu, Kim Lộ muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, tư thế của hai người thay đổi liên tục, thay nhau nắm giữ thế chủ động.
Lần này, hai người thật sự chìm đắm trong đại dương tình yêu, như say như mê.
Giữa nam và nữ, nỗi khổ tương tư,có lúc nào có thể buông thả hơn là lúc đan vào nhau?
-Kinh…em…không chịu được nữa rồi!
Cuối cùng Kim Lộ đầu hàng trước, hét lên một tiếng, liền bỏ chạy tơi bời.
Trần Kinh thì thở hỗn hển, tiến hành vòng xông kích mạnh mẽ cuối cùng, cuối cùng cũng ào ra như rót...
Quét dọn lại chiến trường, rửa ráy sạch sẽ lần nữa, lại quay vào giường.
Kim Lộ cười nói:
-Ông xã, hôm nay anh khỏe thật, làm em chịu không nổi…
Trần Kinh ngẩn người, hơi ngạc nhiên về cách xưng hô của Kim Lộ, Kim Lộ lại không phát hiện ra. Một lúc sau, cô nói:
-Lúc nãy anh rất giận em đúng không? Anh yên tâm, lần này êm trở về, cũng coi như lần đầu tiên đến Sở Thành, sẽ không cạn tàu ráo máng đâu, chuyện tấp đoàn khách sạn Sở Thành em sẽ không nhúng tay vào nữa!
Cô ngẩng đầu nhìn Trần Kinh, nũng nịu:
-Em sao dám đối đầu với ông xã? Cho em một trăm cái gan cũng không dám!
Trần Kinh nhẹ nhàng cười không nói lời nào, môt lúc sau nói:
-Lộ à, Sở Giang không phải là Hồng Kong, cũng không phải Lĩnh Nam. Là tỉnh nội địa, có một vài quy tắc không giống với bên ngoài, em đó, thật sự cho rằng dừa vào những lối mòn bên ngoài là có thể giải quyết vấn đề Sở Giang sao?
Kim Lộ chau mày nói:
-Nói vậy là có ý gì? Em rửa tai lắng nghe. Ý anh là đã làm sai khi nhằm vào vấn đề khách sạn tập đoàn Sở Giang.
Trần Kinh lạnh lùng hừ một tiếng nói:
-Em làm đúng! Chỉ là nếu tiếp tục làm tiếp, việc làm ăn của Âu Lãng ở Sở Giang sẽ bị thất bại dưới tay em!
Kim Lộ ngạc nhiên, đột nhiên ngồi dậy nhìn Trần Kinh.
Trần Kinh nói:
-Sao thế? em không tin?
Trần Kinh chỉ bàn trà nói:
-Cái công văn bọc hai lớp đó, bên trong có một tài liệu, em tự xem đi!
Kim Lộ từ giường leo xuống, lấy công văn từ bàn trà, làm theo chỉ dẫn của Trần Kinh, lấy ra tài liệu in bằng giấy A4, cô xem kĩ từng trang từng trang một, chậm rãi, sắc mặt bắt đầu tái đi…
Cô kinh ngạc nhìn Trần Kinh nói:
-Ông xã…cái này…cái này…
Trần Kinh cười lạnh nói:
-Tập đoàn khách sạn Âu Lãng của em câu kết tập đoàn khách sạn Sở Giang, bị nghi ngờ chiếm hữu quốc sản, tài liệu này tổng cộng đề cập đến bốn người, Hàn Cương đứng đầu. Tất cả những bưu kiện trao đổi qua lại của các người, đều nằm trong tài liệu này, em xem kỹ đi...
Kim Lộ nói:
-Anh…anh cắt xén thêm bớt rồi, em đâu có sai Hàn Cương tham ô đút lót đâu? Còn nữa, bồn người này nễu đã tham ô nhiều tiền như vậy, em... em chưa từng chỉ thị bọn họ!
Trần Kinh lạnh lùng nói:
-Ai có thể chứng minh e không sai bảo bọn họ? bọn họ đều là những người bị em mua chuộc, bọn họ nhân lúc cháy nhà đi hôi của, lất tài sản quốc gia làm của riêng, em tự đi ra tòa mà giải thích với thẩm phán, nói em không biết gì về chuyện này! Em nói xem thẩm phán sẽ phán quyết như thế nào!
Kim Lộ ngồi trê giường, mồ hôi trên trán chảy ra, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Mấy tên lòng tham không đáy này, bọn họ đang đấu em, bọn họ muốn lấy mạng em!
Trần Kinh nghiêm túc nói:
-Bản thân làm không đến nơi đến chốn, lại đùn đẩy trách nhiệm cho người khác? Em xem diễn xuất của em, trăm ngàn chỗ sơ hở, lại còn cho rằng cao minh dương dương đắc ý, anh không biết em sao lại làm tổng giám đốc Âu Lãng vậy!
Kim Lộ uất ức nói:
-Em chỉ là…chỉ là không nghĩ đến dùng người không thích hợp thôi! Em...em thực ra...
Cô dừng một chút, chau mày nói:
-Không đúng, ông xã! Việc này không đúng, nếu em có nhiều sơ hở như vậy, vậy Cao Thọ Sơn là ăn chay? Anh không thấy hôm đó Cao Thọ Sơn cầu xin trước mặt em, vẻ mặt rất đáng thương.
Nói thật, anh ta lớn tuổi hơn em nhiều, em thấy có chút không đành lòng!
Nếu Cao Thọ Sơn nắm được nhiều tin tức như vậy, anh ta không lật lọng quay lại dồn em vào chỗ chết sao?
Sắc mặt Trần Kinh biến đổi, không nói được gì.
Kim Lộ lập tức nhảy dựng lên, những mệt mỏi lúc nãy như biến mất, cười khanh khách nói:
-Em nói rồi mà, chỉ có ông xã của em mới có bản lĩnh như vậy, bỗng nhiên khám phá điểm yếu của em, anh xem lần này nói ra, không lấy mạng của em thì không xong.
Cô chui vào chăn, cầm văn kiện trong tay, hôn mạnh vào má Trần Kinh nói:
-Ông xã giỏi lắm, tiểu nữ bái phục, sau này em không dám rời anh ra nữa, mong anh giơ cao đánh khẽ, tha mạng cho em!
Trần Kinh cười cười, hắn làm ra tài liệu này cũng không nghĩ là sẽ dung đến nó, chỉ là thói quen của Trần Kinh là thích nắm quyền chủ động trong tay, cho nên, hắn mới làm ra tài liệu này.
Cao Thọ Sơn, giảo hoạt cực độ, không cho nếm chút khổ cực, Trần Kinh không cam tâm.
Trần Kinh không muốn thực sự động thủ đi giải quyết vấn đề tập đoàn khách sạn Sở Giang, hắn đã quy định hoạt động cho Cao Thọ Sơn, hắn chỉ cần đứng đằng sau cầm roi thúc Cao Thọ Sơn chạy về phía trước, tất cả tự nhiên nước chảy thành sông.
Hiện tại bên Âu Lãng nếu đã là nhà của Kim Lộ, quan hệ của hai người hiện tại đã thành như vậy, tài liệu này lại càng không dùng đến.
Nếu không phải Kim Lộ quá kiêu ngạo, thêm vào đó Trần Kinh mất nhiều công sức làm ra cái tài liệu này, chỉ cần nói chuyện với Hàn Cường, bắt anh ta mở miệng, hắn đã vắt hết óc, nghĩ hết cách đấy, không dễ gì làm ra được cái mà không dùng đến, Trần Kinh cảm thấy hơi khó chịu.
Tổng hợp những nhân tố này, Trần Kinh mới đem những thứ này cho Kim Lộ xem, để cô ta không tự cao tự đại, coi thường người ở Sở Giang, sau này trèo cao ngã đau.
Kim Lộ có chút vô tâm, cô lật tài liệu ra xem, chốc lạI gật đầu cười, lúc thì lại chọc chọc cằm Trần Kinh nói:
-Ông xã, anh xem cái này, quá nham hiểm! chiêu này của anh làm em có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết tội.
Còn nữa, còn cái này, anh rõ ràng là trắng đen lẫn lộn, lại có lí có căn cứ như vậy, làm em khó mà phòng bị.
Nếu em bước lên một bước, hoàn toàn rơi vào bẫy của anh, anh thừa thế ôm cây đợi thỏ, em lập tức không có chỗ đứng rồi...
Trần Kinh không nhịn được cười, nằm ngửa trên giường, hai đợt chiến đấu hao sức, hai đêm ngủ không đủ mắt, hắn lúc này đã kiệt sức rồi.
Người con gái bên cạnh nũng nịu nói, hắn cảm thấy thư giãn và ấm áp trước nay chưa từng có, dần dần cơn buồn ngủ kéo đến, cứ như vậy chìm vào mộng đẹp...
Sáng sớm thức dậy, giai nhân bên cạnh đã biến mất không chút tông tích, chỉ còn lại hơi ấm và mùi thơm.
Đầu giường có một mảnh giấy nhỏ, bên trên viết chữ rất đẹp:
-Kinh, dáng anh ngủ nhìn mãi cũng không chán, thật sự rất cuốn hút, rất gợi cảm! Em đi làm đây, tối nay em vẫn muốn nhìn nữa đấy!
Sang hàng khác lại viết:
-Có một việc, vị hôn thê của anh em gặp rồi, rất xinh đẹp, rất mạnh mẽ, ông xã mắt anh rất độc, khâm phục! khâm phục!
Trần Kinh ngẩn người nhìn dòng chữ này, rất lâu vẫn không nói được lời nào.
Hắn luôn cảm thấy ngực mình như có cái gì đè lên, các loại cảm giác hoang đường, xấu hổ, ấy náy, bất đắc dĩ đan xen lẫn lộn, loại cảm giác nói không nên lời.
-Ring!Ring!
Điện thoại trên bàn reo lên, Trần Kinh hồi phục tinh thần nhấc điện thoại lên.
-Trưởng phòng, vẫn chưa dậy à?
Tiếng của Diêm Cương vang lên.
Trần Kinh hàm hồ trả lời:
-Dậy ngay đây! Có phải hôm nay điều tra có biến động gì không?
Diêm Cương cười ha ha nói:
-Không có biến động, chỉ là cao bộ chỉ thị anh muốn dùng người! Bảo người tổ điều tra bọn em đến cho anh chọn trước, chọn xong còn thừa lại thì đi điều tra nghiên cứu theo lịch trình, người anh chọn sẽ nghe anh chỉ huy!
Diêm Cương dừng một chút nói:
-Cho nên, anh không dậy, bọn em cũng không làm việc được, cao bộ đều phải đợi hành động của anh.
Trần Kinh lập tức đứng dậy, trong lòng chỉ muốn chửi rủa.
Cao Vệ này, cho mình đội mũ cao như vậy, không phải là muốn mình giải quyết công việc cho anh ta sao?
Trong phòng chỉ có mùi mồ hôi và nước hoa xen lấn nhau, rất nhạt, nhưng rất rõ ràng.
Kim Lộ rúc trong lòng Trần Kinh giống như con mèo con, mặt cô ta áp vào ngực Trần Kinh, nhẹ nhàng nói.
Cô kê những chuyện của mình trong mấy năm gần đây, kể nổi khổ sở vất vả mấy năm nay, và tất cả những thứ mà mình phải trải qua.
Trần Kinh gối đầu thật cao, thỏa thích tận hưởng, sau đó là mùi vị dễ chịu của điếu thuốc, hắn không hề nghe những thứ mà Kim Lộ nói.
Kim Lộ vì sao mang họ Âu, Kim Lộ trải qua bao nhiêu chuyện, Kim Lộ có bối cảnh và tài nguyên gì, tất cả những thứ này, hắn đều không muốn đi sâu vào tìm hiểu.
Có thể nhiều cái không giống trước, nhưng hiện tại, thời khắc này, mùi vị của người con gái đang nằm trong lòng hắn, vẫn giống như năm đó vậy, điều này không thay đổi chút nào, cái này mới là quan trọng nhất!
Người con gái của ta!
Trần Kinh cắn cắn môi, hắn nhẹ nhàng dùng một chút lực, ôm Kim Lộ chặt hơn một chút, lúc này trong lòng hắn hiểu rõ, người đang tựa vào lòng hắn, chính là nữ nhân của hắn!
Sau khi vuốt ve âu yếm, hai người đi đến phòng tắm.
Kim Lộ nhẹ nhàng tắm cho Trần Kinh, hai người***lẫn nhau, trong phòng tắm sương mù bao phủ, có lúc ngưng tụ lại, da thịt tiếp xúc, trong lòng Trần Kinh lại có chút xao động.
Mặt Kim Lộ hơi đỏ, mắt nhìn phía dưới Trần Kinh, gắt một cái nói:
-Tên tiểu tử này hư quá!
Trần Kinh cười nói:
-Hư đâu, là tham ăn! Không cho nó ăn no thì nó không nghe lời!
Kim Lộ đỏ mặt, trừng mắt nhìn Trần Kinh nói:
-Đức hành!
Trần Kinh cười ha ha, Kim Lộ đột nhiên ngẩng đầu nói:
-Anh thật sự có thể chứ?
Trần Kinh hơi sửng sốt, Kim Lộ vội quay đầu đi.
Trần Kinh nhìn chằm chằm vết đỏ ở tai cô ta, còn cả hai ngọn núi cao ngất trước ngực, cơ thể hắn đột nhiên dán vào ôm lấy cô ta.
Kim Lộ hét lên một tiếng, nhìn Trần Kinh, dường như muốn tan chảy ra.
Hoàn cảnh mới, chiến trường mới, hai người quấn lấy nhau, trải qua cảnh mưa gió điên cuồng vừa rồi, chiến tranh dễ ợt nghiêng về một bên.
Lần này hia người đánh trần đánh lâu dài.
Trần Kinh là thâm nhập vào sâu, Kim Lộ muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, tư thế của hai người thay đổi liên tục, thay nhau nắm giữ thế chủ động.
Lần này, hai người thật sự chìm đắm trong đại dương tình yêu, như say như mê.
Giữa nam và nữ, nỗi khổ tương tư,có lúc nào có thể buông thả hơn là lúc đan vào nhau?
-Kinh…em…không chịu được nữa rồi!
Cuối cùng Kim Lộ đầu hàng trước, hét lên một tiếng, liền bỏ chạy tơi bời.
Trần Kinh thì thở hỗn hển, tiến hành vòng xông kích mạnh mẽ cuối cùng, cuối cùng cũng ào ra như rót...
Quét dọn lại chiến trường, rửa ráy sạch sẽ lần nữa, lại quay vào giường.
Kim Lộ cười nói:
-Ông xã, hôm nay anh khỏe thật, làm em chịu không nổi…
Trần Kinh ngẩn người, hơi ngạc nhiên về cách xưng hô của Kim Lộ, Kim Lộ lại không phát hiện ra. Một lúc sau, cô nói:
-Lúc nãy anh rất giận em đúng không? Anh yên tâm, lần này êm trở về, cũng coi như lần đầu tiên đến Sở Thành, sẽ không cạn tàu ráo máng đâu, chuyện tấp đoàn khách sạn Sở Thành em sẽ không nhúng tay vào nữa!
Cô ngẩng đầu nhìn Trần Kinh, nũng nịu:
-Em sao dám đối đầu với ông xã? Cho em một trăm cái gan cũng không dám!
Trần Kinh nhẹ nhàng cười không nói lời nào, môt lúc sau nói:
-Lộ à, Sở Giang không phải là Hồng Kong, cũng không phải Lĩnh Nam. Là tỉnh nội địa, có một vài quy tắc không giống với bên ngoài, em đó, thật sự cho rằng dừa vào những lối mòn bên ngoài là có thể giải quyết vấn đề Sở Giang sao?
Kim Lộ chau mày nói:
-Nói vậy là có ý gì? Em rửa tai lắng nghe. Ý anh là đã làm sai khi nhằm vào vấn đề khách sạn tập đoàn Sở Giang.
Trần Kinh lạnh lùng hừ một tiếng nói:
-Em làm đúng! Chỉ là nếu tiếp tục làm tiếp, việc làm ăn của Âu Lãng ở Sở Giang sẽ bị thất bại dưới tay em!
Kim Lộ ngạc nhiên, đột nhiên ngồi dậy nhìn Trần Kinh.
Trần Kinh nói:
-Sao thế? em không tin?
Trần Kinh chỉ bàn trà nói:
-Cái công văn bọc hai lớp đó, bên trong có một tài liệu, em tự xem đi!
Kim Lộ từ giường leo xuống, lấy công văn từ bàn trà, làm theo chỉ dẫn của Trần Kinh, lấy ra tài liệu in bằng giấy A4, cô xem kĩ từng trang từng trang một, chậm rãi, sắc mặt bắt đầu tái đi…
Cô kinh ngạc nhìn Trần Kinh nói:
-Ông xã…cái này…cái này…
Trần Kinh cười lạnh nói:
-Tập đoàn khách sạn Âu Lãng của em câu kết tập đoàn khách sạn Sở Giang, bị nghi ngờ chiếm hữu quốc sản, tài liệu này tổng cộng đề cập đến bốn người, Hàn Cương đứng đầu. Tất cả những bưu kiện trao đổi qua lại của các người, đều nằm trong tài liệu này, em xem kỹ đi...
Kim Lộ nói:
-Anh…anh cắt xén thêm bớt rồi, em đâu có sai Hàn Cương tham ô đút lót đâu? Còn nữa, bồn người này nễu đã tham ô nhiều tiền như vậy, em... em chưa từng chỉ thị bọn họ!
Trần Kinh lạnh lùng nói:
-Ai có thể chứng minh e không sai bảo bọn họ? bọn họ đều là những người bị em mua chuộc, bọn họ nhân lúc cháy nhà đi hôi của, lất tài sản quốc gia làm của riêng, em tự đi ra tòa mà giải thích với thẩm phán, nói em không biết gì về chuyện này! Em nói xem thẩm phán sẽ phán quyết như thế nào!
Kim Lộ ngồi trê giường, mồ hôi trên trán chảy ra, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Mấy tên lòng tham không đáy này, bọn họ đang đấu em, bọn họ muốn lấy mạng em!
Trần Kinh nghiêm túc nói:
-Bản thân làm không đến nơi đến chốn, lại đùn đẩy trách nhiệm cho người khác? Em xem diễn xuất của em, trăm ngàn chỗ sơ hở, lại còn cho rằng cao minh dương dương đắc ý, anh không biết em sao lại làm tổng giám đốc Âu Lãng vậy!
Kim Lộ uất ức nói:
-Em chỉ là…chỉ là không nghĩ đến dùng người không thích hợp thôi! Em...em thực ra...
Cô dừng một chút, chau mày nói:
-Không đúng, ông xã! Việc này không đúng, nếu em có nhiều sơ hở như vậy, vậy Cao Thọ Sơn là ăn chay? Anh không thấy hôm đó Cao Thọ Sơn cầu xin trước mặt em, vẻ mặt rất đáng thương.
Nói thật, anh ta lớn tuổi hơn em nhiều, em thấy có chút không đành lòng!
Nếu Cao Thọ Sơn nắm được nhiều tin tức như vậy, anh ta không lật lọng quay lại dồn em vào chỗ chết sao?
Sắc mặt Trần Kinh biến đổi, không nói được gì.
Kim Lộ lập tức nhảy dựng lên, những mệt mỏi lúc nãy như biến mất, cười khanh khách nói:
-Em nói rồi mà, chỉ có ông xã của em mới có bản lĩnh như vậy, bỗng nhiên khám phá điểm yếu của em, anh xem lần này nói ra, không lấy mạng của em thì không xong.
Cô chui vào chăn, cầm văn kiện trong tay, hôn mạnh vào má Trần Kinh nói:
-Ông xã giỏi lắm, tiểu nữ bái phục, sau này em không dám rời anh ra nữa, mong anh giơ cao đánh khẽ, tha mạng cho em!
Trần Kinh cười cười, hắn làm ra tài liệu này cũng không nghĩ là sẽ dung đến nó, chỉ là thói quen của Trần Kinh là thích nắm quyền chủ động trong tay, cho nên, hắn mới làm ra tài liệu này.
Cao Thọ Sơn, giảo hoạt cực độ, không cho nếm chút khổ cực, Trần Kinh không cam tâm.
Trần Kinh không muốn thực sự động thủ đi giải quyết vấn đề tập đoàn khách sạn Sở Giang, hắn đã quy định hoạt động cho Cao Thọ Sơn, hắn chỉ cần đứng đằng sau cầm roi thúc Cao Thọ Sơn chạy về phía trước, tất cả tự nhiên nước chảy thành sông.
Hiện tại bên Âu Lãng nếu đã là nhà của Kim Lộ, quan hệ của hai người hiện tại đã thành như vậy, tài liệu này lại càng không dùng đến.
Nếu không phải Kim Lộ quá kiêu ngạo, thêm vào đó Trần Kinh mất nhiều công sức làm ra cái tài liệu này, chỉ cần nói chuyện với Hàn Cường, bắt anh ta mở miệng, hắn đã vắt hết óc, nghĩ hết cách đấy, không dễ gì làm ra được cái mà không dùng đến, Trần Kinh cảm thấy hơi khó chịu.
Tổng hợp những nhân tố này, Trần Kinh mới đem những thứ này cho Kim Lộ xem, để cô ta không tự cao tự đại, coi thường người ở Sở Giang, sau này trèo cao ngã đau.
Kim Lộ có chút vô tâm, cô lật tài liệu ra xem, chốc lạI gật đầu cười, lúc thì lại chọc chọc cằm Trần Kinh nói:
-Ông xã, anh xem cái này, quá nham hiểm! chiêu này của anh làm em có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết tội.
Còn nữa, còn cái này, anh rõ ràng là trắng đen lẫn lộn, lại có lí có căn cứ như vậy, làm em khó mà phòng bị.
Nếu em bước lên một bước, hoàn toàn rơi vào bẫy của anh, anh thừa thế ôm cây đợi thỏ, em lập tức không có chỗ đứng rồi...
Trần Kinh không nhịn được cười, nằm ngửa trên giường, hai đợt chiến đấu hao sức, hai đêm ngủ không đủ mắt, hắn lúc này đã kiệt sức rồi.
Người con gái bên cạnh nũng nịu nói, hắn cảm thấy thư giãn và ấm áp trước nay chưa từng có, dần dần cơn buồn ngủ kéo đến, cứ như vậy chìm vào mộng đẹp...
Sáng sớm thức dậy, giai nhân bên cạnh đã biến mất không chút tông tích, chỉ còn lại hơi ấm và mùi thơm.
Đầu giường có một mảnh giấy nhỏ, bên trên viết chữ rất đẹp:
-Kinh, dáng anh ngủ nhìn mãi cũng không chán, thật sự rất cuốn hút, rất gợi cảm! Em đi làm đây, tối nay em vẫn muốn nhìn nữa đấy!
Sang hàng khác lại viết:
-Có một việc, vị hôn thê của anh em gặp rồi, rất xinh đẹp, rất mạnh mẽ, ông xã mắt anh rất độc, khâm phục! khâm phục!
Trần Kinh ngẩn người nhìn dòng chữ này, rất lâu vẫn không nói được lời nào.
Hắn luôn cảm thấy ngực mình như có cái gì đè lên, các loại cảm giác hoang đường, xấu hổ, ấy náy, bất đắc dĩ đan xen lẫn lộn, loại cảm giác nói không nên lời.
-Ring!Ring!
Điện thoại trên bàn reo lên, Trần Kinh hồi phục tinh thần nhấc điện thoại lên.
-Trưởng phòng, vẫn chưa dậy à?
Tiếng của Diêm Cương vang lên.
Trần Kinh hàm hồ trả lời:
-Dậy ngay đây! Có phải hôm nay điều tra có biến động gì không?
Diêm Cương cười ha ha nói:
-Không có biến động, chỉ là cao bộ chỉ thị anh muốn dùng người! Bảo người tổ điều tra bọn em đến cho anh chọn trước, chọn xong còn thừa lại thì đi điều tra nghiên cứu theo lịch trình, người anh chọn sẽ nghe anh chỉ huy!
Diêm Cương dừng một chút nói:
-Cho nên, anh không dậy, bọn em cũng không làm việc được, cao bộ đều phải đợi hành động của anh.
Trần Kinh lập tức đứng dậy, trong lòng chỉ muốn chửi rủa.
Cao Vệ này, cho mình đội mũ cao như vậy, không phải là muốn mình giải quyết công việc cho anh ta sao?