Hoa bách hợp, tinh khiết hoàn mĩ.
Trần Kinh cẩn thận cắm bông hoa đó vào lọ, hắn lặng nhìn bông hoa, trong đầu xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.
Bách hợp trắng, thường được dùng trong các đám ma hoặc để trên mộ của người đã khuất, Trần Kinh mang tặng Thẩm Hải một bức tranh, ông ta lại đáp lại bằng một bông hoa bách hợp trắng, chắc chắn là có ẩn tình trong việc này.
Bức tranh rất bình thường, Trần Kinh đã từng làm công tác cơ sở, theo người nông dân trong các loại thợ thủ công có một loại gọi là họa tượng, những đồ vật mà họ vẽ đều rất nghệ thuật, nhưng những đồ vật vẽ rất đơn giản, không cầu kì.
Mà nội dung tranh của họ thì lại cố định, đều là tranh cát tường, may mắn, chúc phát tài.
Những bức tranh như vậy cũng chẳng có giá trị nghệ thuật gì, nhưng có quan hệ mật thiết với cuộc sống của nhân dân, bức tranh mà Trần Kinh tặng hôm nay chắc chắn là được vẽ bởi một họa tượng.
Nhưng Trần Kinh có thể cảm nhận được Thẩm Hải rất thích bức tranh đó, mà sao lại đáp lễ bằng một bông bách hợp trắng, ông ta định tế lễ ai sao.
Người đó sẽ là ai? Có xuất thân từ quân đội như Thẩm Hải, ở Đại Lục còn ai đáng bị như vậy đây?
Nếu có thì người đó nhất định không tầm thường.
-Ting, ting!
Điện thoại đổ chuông, làm ngắt dòng suy nghĩ của Trần Kinh.
Trần Kinh liền bắt máy, người ở đầu dây bên kia là Diệp Hải Duyên, tiếng của cô ta rất rõ:
-Có phải Trần Kinh không? Thế này là thế nào? Sao anh vẫn chưa tới câu lạc bộ Thẩm Hải?
Trần Kinh nói:
-Cái gì mà câu lạc bộ Thẩm Hải? Tôi đồng ý đi câu lạc bộ Thẩm Hải khi nào?
Diệp Hải Duyên tức giận nói:
-Anh…
Trần Kinh thản nhiên nói:
-Tôi đang ở khách sạn, chúng ta cần nói chuyện, ở đây là tốt nhất, những chỗ khác không thể bằng được!
Trần Kinh không nói nhiều liền tắt máy.
Trong khách sạn có máy tính, Trần Kinh mở máy tính ra, nhanh chóng tìm một cái bản đồ của Hồng Kong.
Hắn nhìn kĩ bản đồ, bắt đầu trầm ngầm suy nghĩ!
Triệu Đại Lâm vẫn còn ở Hồng Kong, đây là một điều đáng mừng. Nhưng Triệu Đại Lâm rất giảo hoạt, ở Hồng Kong anh ta có rất nhiều tai mắt của Đại Lục, vì vậy anh ta không cần xuất đầu lộ diện.
Hơn nữa, đường đi ra nước ngoài chắc chắn anh ta sẽ chọn rất cẩn thận, dựa vào những hành động trước mắt, anh ta chắc chắn đang chuẩn bị xuất cảnh.
Hồng Kong là thành phố quốc tế hóa, là một thiên đường của sự tự do, hơn nữa lại bị hấp dẫn bởi lợi nhuận cao, nên việc nhập cư bất hợp pháp ở Hồng Kong không ngừng ra tăng.
Rất nhiều thế lực ngầm ở Hồng Kong đã tham gia vào việc này, kinh doanh nhập cư bất hợp pháp mang lại lợi nhuận rất cao.
Nếu Triệu Đại Lâm nhập cư bất hợp pháp, thì khó có thể lường được.
-Cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa dồn dập, Trần Kinh nhíu mày đi ra mở cửa.
Cửa mở ra, Diệp Hải Duyên như một con báo xông vào, cô ta dung sức của mình đẩy Trần Kinh một cái, tức giận nói:
-Vậy là ý gì? Anh rốt cuộc là tới đây làm việc hay là muốn tới đây chơi vài ngày. Nhìn thái độ không hợp tác của anh, tôi nghi ngờ rằng anh và tên Triệu Đại Lâm đó là cùng một bọn!
Trần Kinh hừ một cái, giọng đầy mỉa mai, hắn tiếp tục ngồi xuống máy tính xem bản đồ.
Diệp Hải Duyên ngồi cách hắn không xa, lâu sau. Sự bực tức trong lòng cô ta đã giảm đi một nửa, cô ta nói:
-Theo tin tức từ người của chúng ta ở Hồng Kong thì Triệu Đại Lâm chắc chắn vẫn còn ở đây! Đây cũng coi như là một tin vui!
Trần Kinh không nói gì. Một lúc sau, Diệp Hải Duyên lại nói:
-Nhưng Hồng Kong quá rộng, chúng ta không thể tìm từng ngõ ngách ở đây được. Hơn nữa anh cũng biết, thời gian chúng ta ở đây có hạn, nơi này đối với chúng ta mà nói như là cấm địa…
Trần Kinh thản nhiên nói:
-Tại sao? Cô muốn tìm người của Thẩm Hải giúp đỡ sao?
Diệp Hải Duyên sửng sốt nói:
-Anh biết Thẩm Hải?
Trần Kinh ngây ra cười và nói:
-Nếu thật sự có sự giúp đỡ của Thẩm Hải thì mấy năm nay chúng ta đã không để nhiều người chạy mất như vậy! Cô nghĩ thử đi, từ khi Hồng Kong sát nhập lại, có bao nhiều người đã mượn con đường này mà chạy trốn, một đạo lý đơn giản vậy mà cô cũng không hiểu sao, còn tự đi tìm khó khăn, cô còn dám tự cho mình là thông minh sao?
Diệp Hải Duyên đỏ mặt, có chút ngượng, nói:
-Anh thì thần kì gì, chẳng nhẽ anh có chủ ý nào hay hơn?
Trần Kinh quay đầu nhìn Diệp Hải Duyên, lạnh lùng nói:
-Loại con gái tôi ghét nhất chính là luôn tự cho mình là đúng, còn việc mà tôi ghét nhất đó là diễn kịch, hai điều này cô đều có…
-Trần Kinh! Anh không nên khinh người khác quá!
Diệp Hải Duyên hét lên.
Trần Kinh hừ một tiếng, nói:
-Diệp Hải Duyên, thu cái ánh mắt tức giận ngút trời của cô lại đi! Cùng tôi tới chỗ này, cũng không phải làm gì nhiều! Chúng ta lần này đi là có nhiệm vụ trên người, cô lúc nào cũng phải chú ý tới lời ăn tiếng nói của mình, chỉ cần động vào là phát hỏa, cả ngày mặt lạnh, tật xấu này cô nhất định phải sửa ngay!
Mặt Diệp Hải Duyên chuyển xanh, cả người run lên.
Trần Kinh cười nhạt, vẫn dán mắt vào màn hình, tay đặt vào màn hình, nói:
-Chỗ này, là biệt thự nằm ở giữa núi số 1045, Triệu Đại Lâm chắc đang ẩn lấp ở đây! Anh ta ở Hồng Kong có một người tình tên là Chu Nhu, người Lĩnh Nam, người phụ nữ này đã đến Hồng Kong lăm năm, luôn sống ở khu biệt thự này!
Trần Kinh dừng một lúc lại nói:
-Hiện giờ cách tòa nhà số 1045 này gần nhất là những căn biệt thự trong ảnh này, một cái số 1033, một cái số 1028, đặc biệt là căn số 1028 này, nếu mà vào ở được trong căn số 1028 thì chúng ta có thể giám sát nhất cử nhất động của Triệu Đại Lâm!
-Còn nữa, người phụ nữ tên Chu Nhu này không có ý muốn ở cùng Triệu Đại Lâm. Cô ta chỉ vì tiền Triệu Đại Lâm thôi, sau đó nghĩ cách giúp cho Triệu Đại Lâm xuất cảnh, như thế những tài sản ở Hồng Kong đều thuộc về cô ta, cô ta có thể sống một đời an nhàn.
Người phụ nữ này có một sở thích đó là ăn cá tương ở hội quán trung hoàn Pari, ở hội quán Pari có một chuyên gia ẩm thực tên là Sanni, cô ta và tên Sanni rất thân thiết với nhau, chắc chắn là vượt qua tình bạn đơn thuần rồi…
Trần Kinh chậm rãi nói, nói rõ mọi sự tình cho Diệp Hải Duyên nghe.
Diệp Hải Duyên ngẩn người nhìn hắn, trong lòng có chút kinh hãi lạ thường.
Trần Kinh mới đến Hồng Kong một thời gian ngắn, hắn làm sao nắm rõ tin tức ở đây vậy.
Tuy Diệp Hải Duyên là người của Cục An Ninh Quốc Gia, nhưng ở Hồng Kong, vì nhiều lý do mà Cục An Ninh phải giữ bí mật những hành động của mình, chỉ dựa vào khả năng của Diệp Hải Duyên để nắm rõ tường tận thông tin của ai đó là rất khó.
Nhưng có khó thì cũng không thể không bằng một người mới đến Hồng Kong được.
Nhưng Trần Kinh…
Trong lòng Diệp Hải Duyên hiểu rõ, những lời Trần Kinh nói mười phần thì đúng cả mười, vì cô ta cũng tìm hiểu rất kĩ về Triệu Đại Lâm, những tin đồn và những điều Trần Kinh vừa nói cũng không khác nhau là bao!
Cô ta hít một hơi thật sâu, từ từ bình tĩnh lại!
Đối với Trần Kinh mà nói, thực ra cô ta vẫn còn rất mơ hồ, Trần Kinh của năm đó đúng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt.
Nhưng chỉ trong vài năm trở lại đây, hắn đã có thể vào được tỉnh, hơn nữa lại vào được Ban Tổ Chức Tỉnh Ủy, hắn ta thăng tiến quá nhanh khiến cho người khác kinh hãi.
Điểm này, nếu cố gắng giải thích, thì có thể nói là vì mối quan hệ với Phương Uyển Kỳ.
Thế lực của Phương gia thực sự rất mạnh, tuy người của Phương gia ở Sở Giang không nhiều, nhưng muốn có một chỗ đứng ở đây thì quá đơn giản.
Nhưng hôm này, chính xác là hiện giờ, tại sao Trần Kinh lại có những tin tức chính xác như vậy về Triệu Đại Lâm?
Thế lực của Phương gia mạnh vậy ư? Mặc dù có mạnh như vậy đi chăng nữa, chỉ trong một thời gian ngắn lại có thể tìm ra những tin tức chính xác đến như vậy, hơn nữa ở Hồng Kong người có thể làm được việc này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nói một vài người nhưng thực ra chỉ có một người nhưng người này chắc chắn Trần Kinh không thể nào tiếp cận được.
Diệp Hải Duyên bắt đầu mơ hồ, cô ta càng cảm thấy trong lòng có chút uất ức, tận sau trong lòng cô ta thì cô ta có chút khinh thường Trần Kinh.
Cô ta thậm chí còn không rõ, một việc như vậy, tại sao Tỉnh Ủy lại để ban Tổ Chức can dự vào nữa, Trần Kinh đi cùng cô ta tới Hồng Kong hoàn toàn là để ngụy trang cho cô.
Hắn cũng chỉ đóng vai người thừa, là lá chắn cho cô mà thôi, nhưng bây giờ, hắn lại nghĩ ra nhiều cách như vậy, khiến cô ta rất ngạc nhiên.
-Tình hình cơ bản thì rất nhiều, còn cụ thể thế nào thì cô phụ trách sắp xếp, xem có chỗ nào đột phá!
Trần Kinh thản nhiên nói.
Diệp Hải Duyên lấy lại bình tĩnh, nói:
-Đơn giản, chúng ta giám sát Triệu Đại Lâm, xem hắn làm sao mà nhập cư trái phép được đây, đến lúc đó chúng ta phải kiểm soát cả việc nhập cư trái phép bằng đường thủy nữa, ở vùng biển quốc tế thì chúng ta có thể bắt lại ngay!
Trần Kinh lắc đầu, nói:
-Chúng ta không thể chỉ có cách này, bất cứ việc gì cũng không thể chắc chắn thành công được…
Diệp Hải Duyên nhíu mày, nói:
-Cách này chắc chắn không thể nào thất bại được, thế ngoài cách này ra, anh nói xem còn cách nào nữa?
Trần Kinh lại lắc đầu, hắn ta định nói thì có tiếng điện thoại kêu.
Hắn nghe điện thoại, đầu bên kia là Biên Kỳ:
-Trần Kinh đó hả? Sáng sớm ngày mai cậu tới đại học Hồng Kong đăng ký nhập học nhé! Môn học là môn kinh tế phương Tây, thời gian học là nửa tháng…
-Sao lại thế?
Trần Kinh ngạc nhiên hỏi.
Hắn đứng phất dậy khỏi ghế, vội vàng đi vào phòng riêng.
Biên Kỳ ồm ồm nói:
-Cậu hãy làm theo sắp xếp! Cậu phải hiểu rõ, tin tức Triệu Đại Lâm chạy trốn đã bị lọt ra ngoài! Hơn nữa, cậu ở Hồng Kong, rất dễ bị phát hiện! Nếu tin này mà lộ ra ngoài, cậu có nghĩ tới hậu quả không
Điều này đối với công việc của các cậu không có lợi, thậm chí còn có thể dẫn đến những tình huống không lường trước được…
Trần Kinh hít một hơi thật sâu, nói:
-Được rồi! Tôi hiểu rõ sự sắp xếp của Tổ Chức!
-Cậu phải nhớ kĩ, bất luận thế nào, cậu phải ngừng ngay cái vụ án này lại, mặc kệ tình hình có thế nào, mười lăm ngày sau cậu phải trở về đây!
Biên Kỳ nghiêm khắc nói.
Trần Kinh định nói gì đo nhưng điện thoại chỉ còn kêu tiếng “tút” “tút”.
Trần Kinh quay đầu lại, đằng sau bỗng có một tiếng “A…” hắn chỉ cảm thấy như hắn vừa va phải một cái gì đó rất mềm.
Phương Uyển Kỳ bị va vào lùi lại mấy bước.
-Em…
Theo bản năng Phương Uyển Kỳ sờ về phía ngực, nhưng rất nhanh cô ta thu tay lại, mặt vừa ngại vừa giận, Trần Kinh lạnh lùng nói:
-Em đang làm gì vậy? Em không biết là anh đang gọi điện sao?
-Em…em…
Phương Uyển Kỳ lắp ba lắp bắt mãi không ra lời, Trần Kinh thở dài một cái, nói:
-Tin tức Triệu Đại Lâm chạy trốn đã bị lộ ra bên ngoài rồi…
Trần Kinh cẩn thận cắm bông hoa đó vào lọ, hắn lặng nhìn bông hoa, trong đầu xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.
Bách hợp trắng, thường được dùng trong các đám ma hoặc để trên mộ của người đã khuất, Trần Kinh mang tặng Thẩm Hải một bức tranh, ông ta lại đáp lại bằng một bông hoa bách hợp trắng, chắc chắn là có ẩn tình trong việc này.
Bức tranh rất bình thường, Trần Kinh đã từng làm công tác cơ sở, theo người nông dân trong các loại thợ thủ công có một loại gọi là họa tượng, những đồ vật mà họ vẽ đều rất nghệ thuật, nhưng những đồ vật vẽ rất đơn giản, không cầu kì.
Mà nội dung tranh của họ thì lại cố định, đều là tranh cát tường, may mắn, chúc phát tài.
Những bức tranh như vậy cũng chẳng có giá trị nghệ thuật gì, nhưng có quan hệ mật thiết với cuộc sống của nhân dân, bức tranh mà Trần Kinh tặng hôm nay chắc chắn là được vẽ bởi một họa tượng.
Nhưng Trần Kinh có thể cảm nhận được Thẩm Hải rất thích bức tranh đó, mà sao lại đáp lễ bằng một bông bách hợp trắng, ông ta định tế lễ ai sao.
Người đó sẽ là ai? Có xuất thân từ quân đội như Thẩm Hải, ở Đại Lục còn ai đáng bị như vậy đây?
Nếu có thì người đó nhất định không tầm thường.
-Ting, ting!
Điện thoại đổ chuông, làm ngắt dòng suy nghĩ của Trần Kinh.
Trần Kinh liền bắt máy, người ở đầu dây bên kia là Diệp Hải Duyên, tiếng của cô ta rất rõ:
-Có phải Trần Kinh không? Thế này là thế nào? Sao anh vẫn chưa tới câu lạc bộ Thẩm Hải?
Trần Kinh nói:
-Cái gì mà câu lạc bộ Thẩm Hải? Tôi đồng ý đi câu lạc bộ Thẩm Hải khi nào?
Diệp Hải Duyên tức giận nói:
-Anh…
Trần Kinh thản nhiên nói:
-Tôi đang ở khách sạn, chúng ta cần nói chuyện, ở đây là tốt nhất, những chỗ khác không thể bằng được!
Trần Kinh không nói nhiều liền tắt máy.
Trong khách sạn có máy tính, Trần Kinh mở máy tính ra, nhanh chóng tìm một cái bản đồ của Hồng Kong.
Hắn nhìn kĩ bản đồ, bắt đầu trầm ngầm suy nghĩ!
Triệu Đại Lâm vẫn còn ở Hồng Kong, đây là một điều đáng mừng. Nhưng Triệu Đại Lâm rất giảo hoạt, ở Hồng Kong anh ta có rất nhiều tai mắt của Đại Lục, vì vậy anh ta không cần xuất đầu lộ diện.
Hơn nữa, đường đi ra nước ngoài chắc chắn anh ta sẽ chọn rất cẩn thận, dựa vào những hành động trước mắt, anh ta chắc chắn đang chuẩn bị xuất cảnh.
Hồng Kong là thành phố quốc tế hóa, là một thiên đường của sự tự do, hơn nữa lại bị hấp dẫn bởi lợi nhuận cao, nên việc nhập cư bất hợp pháp ở Hồng Kong không ngừng ra tăng.
Rất nhiều thế lực ngầm ở Hồng Kong đã tham gia vào việc này, kinh doanh nhập cư bất hợp pháp mang lại lợi nhuận rất cao.
Nếu Triệu Đại Lâm nhập cư bất hợp pháp, thì khó có thể lường được.
-Cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa dồn dập, Trần Kinh nhíu mày đi ra mở cửa.
Cửa mở ra, Diệp Hải Duyên như một con báo xông vào, cô ta dung sức của mình đẩy Trần Kinh một cái, tức giận nói:
-Vậy là ý gì? Anh rốt cuộc là tới đây làm việc hay là muốn tới đây chơi vài ngày. Nhìn thái độ không hợp tác của anh, tôi nghi ngờ rằng anh và tên Triệu Đại Lâm đó là cùng một bọn!
Trần Kinh hừ một cái, giọng đầy mỉa mai, hắn tiếp tục ngồi xuống máy tính xem bản đồ.
Diệp Hải Duyên ngồi cách hắn không xa, lâu sau. Sự bực tức trong lòng cô ta đã giảm đi một nửa, cô ta nói:
-Theo tin tức từ người của chúng ta ở Hồng Kong thì Triệu Đại Lâm chắc chắn vẫn còn ở đây! Đây cũng coi như là một tin vui!
Trần Kinh không nói gì. Một lúc sau, Diệp Hải Duyên lại nói:
-Nhưng Hồng Kong quá rộng, chúng ta không thể tìm từng ngõ ngách ở đây được. Hơn nữa anh cũng biết, thời gian chúng ta ở đây có hạn, nơi này đối với chúng ta mà nói như là cấm địa…
Trần Kinh thản nhiên nói:
-Tại sao? Cô muốn tìm người của Thẩm Hải giúp đỡ sao?
Diệp Hải Duyên sửng sốt nói:
-Anh biết Thẩm Hải?
Trần Kinh ngây ra cười và nói:
-Nếu thật sự có sự giúp đỡ của Thẩm Hải thì mấy năm nay chúng ta đã không để nhiều người chạy mất như vậy! Cô nghĩ thử đi, từ khi Hồng Kong sát nhập lại, có bao nhiều người đã mượn con đường này mà chạy trốn, một đạo lý đơn giản vậy mà cô cũng không hiểu sao, còn tự đi tìm khó khăn, cô còn dám tự cho mình là thông minh sao?
Diệp Hải Duyên đỏ mặt, có chút ngượng, nói:
-Anh thì thần kì gì, chẳng nhẽ anh có chủ ý nào hay hơn?
Trần Kinh quay đầu nhìn Diệp Hải Duyên, lạnh lùng nói:
-Loại con gái tôi ghét nhất chính là luôn tự cho mình là đúng, còn việc mà tôi ghét nhất đó là diễn kịch, hai điều này cô đều có…
-Trần Kinh! Anh không nên khinh người khác quá!
Diệp Hải Duyên hét lên.
Trần Kinh hừ một tiếng, nói:
-Diệp Hải Duyên, thu cái ánh mắt tức giận ngút trời của cô lại đi! Cùng tôi tới chỗ này, cũng không phải làm gì nhiều! Chúng ta lần này đi là có nhiệm vụ trên người, cô lúc nào cũng phải chú ý tới lời ăn tiếng nói của mình, chỉ cần động vào là phát hỏa, cả ngày mặt lạnh, tật xấu này cô nhất định phải sửa ngay!
Mặt Diệp Hải Duyên chuyển xanh, cả người run lên.
Trần Kinh cười nhạt, vẫn dán mắt vào màn hình, tay đặt vào màn hình, nói:
-Chỗ này, là biệt thự nằm ở giữa núi số 1045, Triệu Đại Lâm chắc đang ẩn lấp ở đây! Anh ta ở Hồng Kong có một người tình tên là Chu Nhu, người Lĩnh Nam, người phụ nữ này đã đến Hồng Kong lăm năm, luôn sống ở khu biệt thự này!
Trần Kinh dừng một lúc lại nói:
-Hiện giờ cách tòa nhà số 1045 này gần nhất là những căn biệt thự trong ảnh này, một cái số 1033, một cái số 1028, đặc biệt là căn số 1028 này, nếu mà vào ở được trong căn số 1028 thì chúng ta có thể giám sát nhất cử nhất động của Triệu Đại Lâm!
-Còn nữa, người phụ nữ tên Chu Nhu này không có ý muốn ở cùng Triệu Đại Lâm. Cô ta chỉ vì tiền Triệu Đại Lâm thôi, sau đó nghĩ cách giúp cho Triệu Đại Lâm xuất cảnh, như thế những tài sản ở Hồng Kong đều thuộc về cô ta, cô ta có thể sống một đời an nhàn.
Người phụ nữ này có một sở thích đó là ăn cá tương ở hội quán trung hoàn Pari, ở hội quán Pari có một chuyên gia ẩm thực tên là Sanni, cô ta và tên Sanni rất thân thiết với nhau, chắc chắn là vượt qua tình bạn đơn thuần rồi…
Trần Kinh chậm rãi nói, nói rõ mọi sự tình cho Diệp Hải Duyên nghe.
Diệp Hải Duyên ngẩn người nhìn hắn, trong lòng có chút kinh hãi lạ thường.
Trần Kinh mới đến Hồng Kong một thời gian ngắn, hắn làm sao nắm rõ tin tức ở đây vậy.
Tuy Diệp Hải Duyên là người của Cục An Ninh Quốc Gia, nhưng ở Hồng Kong, vì nhiều lý do mà Cục An Ninh phải giữ bí mật những hành động của mình, chỉ dựa vào khả năng của Diệp Hải Duyên để nắm rõ tường tận thông tin của ai đó là rất khó.
Nhưng có khó thì cũng không thể không bằng một người mới đến Hồng Kong được.
Nhưng Trần Kinh…
Trong lòng Diệp Hải Duyên hiểu rõ, những lời Trần Kinh nói mười phần thì đúng cả mười, vì cô ta cũng tìm hiểu rất kĩ về Triệu Đại Lâm, những tin đồn và những điều Trần Kinh vừa nói cũng không khác nhau là bao!
Cô ta hít một hơi thật sâu, từ từ bình tĩnh lại!
Đối với Trần Kinh mà nói, thực ra cô ta vẫn còn rất mơ hồ, Trần Kinh của năm đó đúng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt.
Nhưng chỉ trong vài năm trở lại đây, hắn đã có thể vào được tỉnh, hơn nữa lại vào được Ban Tổ Chức Tỉnh Ủy, hắn ta thăng tiến quá nhanh khiến cho người khác kinh hãi.
Điểm này, nếu cố gắng giải thích, thì có thể nói là vì mối quan hệ với Phương Uyển Kỳ.
Thế lực của Phương gia thực sự rất mạnh, tuy người của Phương gia ở Sở Giang không nhiều, nhưng muốn có một chỗ đứng ở đây thì quá đơn giản.
Nhưng hôm này, chính xác là hiện giờ, tại sao Trần Kinh lại có những tin tức chính xác như vậy về Triệu Đại Lâm?
Thế lực của Phương gia mạnh vậy ư? Mặc dù có mạnh như vậy đi chăng nữa, chỉ trong một thời gian ngắn lại có thể tìm ra những tin tức chính xác đến như vậy, hơn nữa ở Hồng Kong người có thể làm được việc này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nói một vài người nhưng thực ra chỉ có một người nhưng người này chắc chắn Trần Kinh không thể nào tiếp cận được.
Diệp Hải Duyên bắt đầu mơ hồ, cô ta càng cảm thấy trong lòng có chút uất ức, tận sau trong lòng cô ta thì cô ta có chút khinh thường Trần Kinh.
Cô ta thậm chí còn không rõ, một việc như vậy, tại sao Tỉnh Ủy lại để ban Tổ Chức can dự vào nữa, Trần Kinh đi cùng cô ta tới Hồng Kong hoàn toàn là để ngụy trang cho cô.
Hắn cũng chỉ đóng vai người thừa, là lá chắn cho cô mà thôi, nhưng bây giờ, hắn lại nghĩ ra nhiều cách như vậy, khiến cô ta rất ngạc nhiên.
-Tình hình cơ bản thì rất nhiều, còn cụ thể thế nào thì cô phụ trách sắp xếp, xem có chỗ nào đột phá!
Trần Kinh thản nhiên nói.
Diệp Hải Duyên lấy lại bình tĩnh, nói:
-Đơn giản, chúng ta giám sát Triệu Đại Lâm, xem hắn làm sao mà nhập cư trái phép được đây, đến lúc đó chúng ta phải kiểm soát cả việc nhập cư trái phép bằng đường thủy nữa, ở vùng biển quốc tế thì chúng ta có thể bắt lại ngay!
Trần Kinh lắc đầu, nói:
-Chúng ta không thể chỉ có cách này, bất cứ việc gì cũng không thể chắc chắn thành công được…
Diệp Hải Duyên nhíu mày, nói:
-Cách này chắc chắn không thể nào thất bại được, thế ngoài cách này ra, anh nói xem còn cách nào nữa?
Trần Kinh lại lắc đầu, hắn ta định nói thì có tiếng điện thoại kêu.
Hắn nghe điện thoại, đầu bên kia là Biên Kỳ:
-Trần Kinh đó hả? Sáng sớm ngày mai cậu tới đại học Hồng Kong đăng ký nhập học nhé! Môn học là môn kinh tế phương Tây, thời gian học là nửa tháng…
-Sao lại thế?
Trần Kinh ngạc nhiên hỏi.
Hắn đứng phất dậy khỏi ghế, vội vàng đi vào phòng riêng.
Biên Kỳ ồm ồm nói:
-Cậu hãy làm theo sắp xếp! Cậu phải hiểu rõ, tin tức Triệu Đại Lâm chạy trốn đã bị lọt ra ngoài! Hơn nữa, cậu ở Hồng Kong, rất dễ bị phát hiện! Nếu tin này mà lộ ra ngoài, cậu có nghĩ tới hậu quả không
Điều này đối với công việc của các cậu không có lợi, thậm chí còn có thể dẫn đến những tình huống không lường trước được…
Trần Kinh hít một hơi thật sâu, nói:
-Được rồi! Tôi hiểu rõ sự sắp xếp của Tổ Chức!
-Cậu phải nhớ kĩ, bất luận thế nào, cậu phải ngừng ngay cái vụ án này lại, mặc kệ tình hình có thế nào, mười lăm ngày sau cậu phải trở về đây!
Biên Kỳ nghiêm khắc nói.
Trần Kinh định nói gì đo nhưng điện thoại chỉ còn kêu tiếng “tút” “tút”.
Trần Kinh quay đầu lại, đằng sau bỗng có một tiếng “A…” hắn chỉ cảm thấy như hắn vừa va phải một cái gì đó rất mềm.
Phương Uyển Kỳ bị va vào lùi lại mấy bước.
-Em…
Theo bản năng Phương Uyển Kỳ sờ về phía ngực, nhưng rất nhanh cô ta thu tay lại, mặt vừa ngại vừa giận, Trần Kinh lạnh lùng nói:
-Em đang làm gì vậy? Em không biết là anh đang gọi điện sao?
-Em…em…
Phương Uyển Kỳ lắp ba lắp bắt mãi không ra lời, Trần Kinh thở dài một cái, nói:
-Tin tức Triệu Đại Lâm chạy trốn đã bị lộ ra bên ngoài rồi…