Trước khi Mã Bộ Bình đi Singapore cũng đã từng là Phó chủ tịch thành phố Đức Cao rồi.
Dựa theo quy tắc đề bạt cán bộ Đảng, Mã Bộ Bình lần này áo gấm vinh quy, theo lý nên được cất nhắc, nhưng cuối cùng nên cất nhắc Mã Bộ Bình vào vị trí nào mới thích hợp đây?
Mã Bộ Bình liền cùng Trần Kinh trao đổi ý kiến về vấn đề này, ý kiến của anh ta khiến Trần Kinh giật mình.
Mã Bộ Bình nói:
-Trần Kinh à, về vấn đề sắp xếp cán bộ đi xuất ngoại trở về, trước mắt có rất nhiều tranh luận. Về những tranh luận này khác đó, thật thật giả giả, khiến mọi người phân vân, nhưng tôi nghĩ rằng, lúc này những cán bộ xuất ngoại rèn luyện như chúng tôi, đều là cán bộ công chức trở lên.
Số lượng cũng không ít. Nếu như nói muốn đề bạt, trước mắt tỉnh Sở Giang chúng ta có nhiều vị trí để sắp xếp như vậy không?
Anh dừng một chút nói:
-Cho dù có nhiều vị trí sắp xếp như vậy, dựa theo tình hình trước mắt của tỉnh chúng ta, chúng tôi đây mới chỉ là nhóm đầu tiên, ngay sau còn có nhóm thứ 2, thứ 3, nếu đều dựa theo tiêu chuẩn của nhóm đầu, có phải chỉ mấy năm nữa thôi, tất cả chúng tôi sẽ bị cán bộ mới luân phiên thay thế hết sao?
Trần Kinh cau mày hỏi:
-Vậy ý của anh là?
Mã Bộ Bình thở dài một tiếng nói:
-Trần Kinh à, anh bây giờ đang ở Tỉnh thành, tuy rằng chức vị không cao nhưng cũng làm đến chức “tai nghe tứ phương, mắt nhìn tám hướng”. Theo như tôi phán đoán, ý kiến về công tác cải cách của Tỉnh ủy trước mắt cũng không thống nhất
Cải cách cán bộ nói dễ hơn làm, cũng không phải chỉ là một hành động, một hành động có thể giải quyết vấn đề này sao? Đây còn liên quan đến vấn đề thay đổi quan niệm, nếu quan niệm của mọi người không thay đổi, muốn đẩy mạnh công tác cải cách sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Từ góc độ này mà nói, đưa lãnh đạo của chúng ta xuất ngoại học tập, đây là một chuyện tốt, nhưng nếu cán bộ xuất ngoại học tập đều được cất nhắc giống nhau thì sẽ tồn tại rất nhiều phiền toái và khiếm khuyết, cho nên tôi thấy chuyện này chưa hẳn đã là tốt!
Mã Bộ Bình nhìn vấn đề trước sau như một, khách quan, rõ ràng, nhìn xa trông rộng, Trần Kinh nghe thấy cũng âm thầm đồng ý.
Kỳ thật mấy vấn đề này hắn cũng từng nghĩ qua, hắn cũng từng muốn cùng Sa Minh Đức và Mễ Tiềm thảo luận về những tồn tại trong công tác cải cách Tỉnh ủy, những bất cập này rất có thể sẽ bộc phát bất cứ lúc nào.
Bởi vì tranh đấu trong Tỉnh ủy, phần nhiều là thỏa hiệp nhượng bộ, song đường thẳng không thể đi vẫn có thể đi đường vòng.
Nhưng có những vấn đề chính là đường vòng cũng không thể đi qua.
Nói ví dụ như vấn đề sắp xếp cho một đoàn cán bộ xuất ngoại trở về. Hiện giờ, toàn tỉnh đều quan tâm đến chuyện này, Sa Minh Đức có ý tưởng của Sa Minh Đức, Mễ Tiềm có quan niệm của Mễ Tiềm, vấn đề này hai người không có chung quan điểm, đây chính là một vấn đề không thể đi đường vòng qua được.
Cùng Mã Bộ Bình uống rượu nói chuyện đến hơn 10 giờ, Trần Kinh đột nhiên nhận được một tin nhắn:
-Kinh tử à, em muốn nói chuyện với anh!
Trần Kinh ngẩn người. Nhìn tin nhắn đến, trong đầu Trần Kinh liền nghĩ đến vài đêm phóng đãng ở khách sạn Dung Châu kia.
Phong tư gợi tình của Kim Lộ kia, lúc hai người triền miên, khi cuồng nhiệt, khi hoang dại, còn có lúc trước hai người bên nhau ôn nhu, dịu dàng.
Gần như không tự chủ được, Trần Kinh liền theo địa chỉ trong tin nhắn mà đi!
Hôm nay, Kim Lộ mặc một bộ trang phục công sở, vest đen kiểu Tây, bên trong là sơ mi trắng như tuyết. Vest đen căn bản không ôm được hết dáng người đẫy đà của cô, bộ ngực của cô lộ ra hai khuôn tuyết đào trắng nõn, rãnh ngực lộ rõ khiến người ta phải chú ý, đặc biệt gợi cảm. Cái vẻ phong tình này thật khiến nội tâm người khác phải rung động!
Trong chốc lát khi nhìn thấy Trần Kinh, Kim Lộ hơi đỏ mặt, sau đó liền vứt bỏ hết sự kiêu ngạo, nhào vào trong lòng của Trần Kinh.
Hai tay cô ôm lấy eo của Trần Kinh, vùi chặt đầu vào lồng ngực của Trần Kinh.
Trần Kinh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, hai người đều không nói gì, tựa hồ như đang đắm chìm trong bầu không khí im lặng mà kiều diễm này.
-Đã đi Hongkong một chuyến rồi!
Rất lâu sau, Trần Kinh thản nhiên nói.
Kim Lộ gật đầu nói:
-Em biết! Còn có mỹ nữ làm bạn bên cạnh. Không biết có biết bao công tử chốn Sở Thành phải ghen tị với anh đó!
Trần Kinh hé miệng cười, nói:
-Em cũng hiểu được cách nhún nhường rồi à! Khó nuốt nhất chính là mỹ nhân, anh cũng không có cái phúc kia đâu!
Kim Lộ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Trần Kinh hỏi:
-Thật sự?
Trần Kinh cau mày nói:
-Còn có thể giả được sao? Em cho rằng Diệp Hải Duyên là ai? Đây chính là một bông hồng có gai, anh vẫn còn muốn sống an phận thêm vài năm nữa!
-Gạt người!
Kim Lộ nháy mắt nói. Cô giả bộ như đang giận mà lại ôn nhu đến vô cùng.
Trần Kinh dùng sức hôn lấy hôn để, hai người môi chạm môi, cuối cùng cũng không tách ra nổi....
...
Kim Lộ giống như một con mèo, nằm co trên giường.
Trần Kinh rút một điếu thuốc, châm lên rồi nói:
-Em thật kiên nhẫn, còn trì hoãn không buông ta cho tập đoàn khách sạn Sở Giang, xem ra em hận Cao Thọ Sơn không ít nhỉ!
Kim Lộ ngáp dài một cái, trắng trợn liếc Trần Kinh một cái nói:
-Sao có thể dễ dàng như vậy chứ? Cao Thọ Sơn chính là con sói đầu đàn, bây giờ không nắm bắt cơ hội cho hắn hưởng một chút nhan sắc, chờ đến lúc hắn trì hoãn quá lâu, có muốn ngăn chặn cũng khó lòng chặn nổi!
Trần Kinh cười cười nói:
-Vậy em định khi nào thì thu tay đây?
Đôi mắt Kim Lộ quyến lộ, mông lung, cười khanh khách nói:
-Hay cho anh, Trưởng phòng Trần lại muốn giảng hòa ư, muốn em phải nể mặt anh à! Em biết Cao Thọ Sơn suy nghĩ cho anh không ít, nhưng muốn em cho hắn đường lui, một chút cũng không có đâu!
Trần Kinh nhéo nhéo cái mũi của Kim Lộ, nói:
-Nha đầu này, không giống trước kia rồi, bây giờ tâm kế cũng nhiều hơn rồi!
Trần Kinh khẽ thở dài, vấn đề tập đoàn khách sạn Sở Giang, có thể nói là lửa sém lông mày rồi, Cao Thọ Sơn chần chừ không tìm đến mình, người kia thật là kiên định!
Trần Kinh đi làm, Trưởng phòng Liêu của phòng Nhân sự đến đưa cho Trần Kinh một danh sách, khóe miệng anh ta nhếch lên, nói:
-Trưởng phòng Trần, anh bây giờ nhân lực càng ngày càng đông. Theo ta thấy, thẳng thắn đề nghị Tỉnh ủy thành lập một bộ phận cán bộ giám sát, anh là Trưởng ban, tôi làm Trưởng phòng Nhân sự cho anh, có được không?
Liêu Hồng Viễn cười nói, không rõ là nói giỡn hay là thực lòng ngưỡng mộ Trần Kinh.
Lúc Trần Kinh nhậm chức là tìm anh ta sắp xếp, khi đó chỗ hắn tổng cộng có hơn 20 người, hiện giờ đã có hơn ba mươi người.
Ngay lúc đó, nhân sự nơi đây cũng phải tăng, tăng hai Phó trưởng ban và hai phó phòng giám sát, một phòng lại có trên dưới 60 người, trong Ban Tổ chức mà nói, phòng này coi như đứng đầu rồi!
Danh sách anh ta đưa cho Trần Kinh là danh sách nhân viên được đề bạt vào chỗ này, Trần Kinh xem qua danh sách, buông hờ, nói:
-Được rồi, Trưởng phòng Liêu, anh đừng trêu tôi nữa! Có câu nói rất hay, người sợ nổi tiếng, heo sợ mập! Hiện giờ nhân sự của chúng tôi càng ngày càng đông, nguy hiểm và áp lực sẽ càng lúc càng lớn, đây đâu phải chuyện đáng mừng chứ!
Danh sách này tôi sẽ xem lại, lúc nào có thời gian sẽ lấy ý kiến của tôi viết thành văn bản báo cáo cho anh!
Trần Kinh nhìn lướt qua danh sách, chỉ có điều liếc qua một cái, hắn liền nhìn ra phía sau danh sách này có rất nhiều nước cờ liên quan.
Hai Phó phòng, hai nhân viên giám sát cấp phó phòng, phải điều động 4 người, về vấn đề 4 người này, hiện nay bên trong Ban Tổ chức vẫn đang tranh luận rất gay gắt, mà trong chuyện này không chỉ có thống nhất tranh luận mà còn cả cân nhắc đến vấn đề “quan hệ”
Hiện nay, trong cơ quan, có một nếp sống, đó là mỗi lần điều chỉnh nhân sự, phía sau đều có đủ loại quan hệ thao túng.
Dần dà mọi người nghĩ muốn thăng quan, đề bạt, đầu tiên không phải nghĩ đến thành tích mà là phải tìm được quan hệ, quan niệm cổ hủ này tồn tại ở rất nhiều đơn vị, cho dù là trong Ban Tổ chức, cũng vẫn tồn tại rất nghiêm trọng.
Đây không thể nghi ngờ, đối với cải cách cán bộ, chế độ mà nói, là một vấn đề rất khó giải quyết, hiện tại gánh vác trọng trách này, cần phải đối mặt với nhiều vấn đề, nhưng đối với Trần Kinh mà nói, vấn đề lớn nhất chính là vấn đề phải tự mình giải quyết.
Mã Bộ Bình nói rất hay, vấn đề còn tồn tại trong công tác, có đến 80% là vấn đề nội bộ, chỉ có 20% là vấn đề từ bên ngoài, Trần Kinh bây giờ muốn giải quyết vấn đề này, đầu tiên phải nắm trong tay ban lãnh đạo, đoàn kết nội bộ và đổi mới năng lực của nhân viên, tôi luyện hàng ngày.
Những lời trước đây Mễ Tiềm nói với Trần Kinh quả không sai, làm cán bộ giám sát, giám sát toàn tỉnh, cai quản cán bộ toàn tỉnh, bản thân phải đáp ứng đủ điều kiện, nếu bản thân mình còn làm không được, công tác làm sao có thể triển khai đây?
Liêu Hồng Viễn đi rồi, Trưởng phòng phòng 1 Vương Nhữ Bồi lại vội vã gõ của phòng Trần Kinh.
-Trưởng phòng, Hoành Châu xảy ra chuyện rồi!
Vương Nhữ Bồi nói.
Trần Kinh nhíu mày hỏi:
-Chuyện gì?
-Vạn mẫu rừng du trà của Hoành Châu bị hỏa hoạn, thiêu trụi ba ngọn núi, tổng cộng hơn vạn héc – ta đất rừng...
Vương Nhữ Bồi nói.
-Hơn vạn héc – ta sao? Sao lại có thể nhiều như vậy? Đây .... đây....
Trần Kinh đứng dựng dậy nói:
-Việc này tôi có nghe qua, hôm nay tôi tìm hiểu tình hình bên Sở Lâm nghiệp được biết, không phải bọn họ và thành ủy Hoành Châu cùng với Ủy ban nhân dân thành phố đã bắt tay vào xử lý rồi sao?
Vương Nhữ Bồi ngồi xuống trước mặt Trần Kinh, hạ giọng nói:
-Không phải việc này! Trưởng phòng ngài xem...
Vương Nhữ Bồi đưa hồ sơ trên tay cho Trần Kinh, Trần Kinh rút văn kiện ra cẩn thận xem, mày cau lại.
Đây là một phần tài liệu tố cáo vạn mẫu rừng du trà của Hoành Châu có kẻ khả nghi xâm chiếm canh tác, dẫn đến mâu thuẫn với địa phương, biển thủ các hạng mục tài chính lâm nghiệp và nông nghiệp quốc gia, từng vấn đề một.
Hơn nữa, vạn mẫu rừng du trà của Hoành Châu thuộc về một đơn vị khai thác và phát triển tài nguyên sinh thái tự nhiên. Chủ tịch hội đồng quản trị Miêu Lực phát triển công ty trách nhiệm hữu hạn, là kẻ khả nghi vi phạm về quy định buôn bán tài nguyên thực vật quý hiếm, trong đó có cây bạch quả, hoàng dương, tử vi đằng được nhà nước bảo vệ, mà phía sau Miêu Lực rõ ràng là Giám đốc sở Nông nghiệp tỉnh, Cao Tiểu Thụ.
Phần tài liệu tố cáonày cuối cùng chỉ nhắm vào Giám đốc sở Nông Nghiệp Cao Tiểu Thụ thôi sao?
- Trưởng phòng Trần, vụ án này tôi thấy có gì đó không đúng!
Vương Nhữ Bồi nói:
-Tài liệu tố cáo kể lại rất tỉ mỉ, từ Cục Thông tin Đối ngoại gửi tới, anh nói trận hỏa hoạn ở Hoành Châu này, thiêu trụi không phải chỉ là mấy rừng du trà đâu!
Anh ta cầm lấy tập ảnh trong hồ sơ nói:
-Trưởng phòng, anh xem, còn có ảnh chụp! Hơn nữa những hình ảnh này còn đang bắt đầu lan truyền trên mạng. Chuyện này....
Trần Kinh thần sắc ngưng trọng, nói:
-Nhữ Bồi, vụ án này sao cô không thảo luận trong phòng đi?
Vương Nhữ Bồi biến sắc nói:
-Tôi nào dám thảo luận, vụ trọng án như vậy tôi có thể thảo luận hay sao? Anh nói xem trước tiên có phải chúng ta nên đêm vụ án này hủy đi không, có liên quan đến vấn đề đề án lâm nghiệp của sở Lâm Nghiệp đó?
Trần Kinh lắc đầu nói:
-Cô cứ đi trước đi! Để đó cho tôi suy nghĩ!
Cao Tiểu Thụ, cái tên này giống như sấm bên tai vậy, ngay lúc tỉnh đang điều chỉnh bộ máy, Cao Tiểu Thụ được Phó chủ tịch tỉnh chọn, vào lúc này gặp phải chuyện không may, Trần Kinh không thể không thận trọng.
Dựa theo quy tắc đề bạt cán bộ Đảng, Mã Bộ Bình lần này áo gấm vinh quy, theo lý nên được cất nhắc, nhưng cuối cùng nên cất nhắc Mã Bộ Bình vào vị trí nào mới thích hợp đây?
Mã Bộ Bình liền cùng Trần Kinh trao đổi ý kiến về vấn đề này, ý kiến của anh ta khiến Trần Kinh giật mình.
Mã Bộ Bình nói:
-Trần Kinh à, về vấn đề sắp xếp cán bộ đi xuất ngoại trở về, trước mắt có rất nhiều tranh luận. Về những tranh luận này khác đó, thật thật giả giả, khiến mọi người phân vân, nhưng tôi nghĩ rằng, lúc này những cán bộ xuất ngoại rèn luyện như chúng tôi, đều là cán bộ công chức trở lên.
Số lượng cũng không ít. Nếu như nói muốn đề bạt, trước mắt tỉnh Sở Giang chúng ta có nhiều vị trí để sắp xếp như vậy không?
Anh dừng một chút nói:
-Cho dù có nhiều vị trí sắp xếp như vậy, dựa theo tình hình trước mắt của tỉnh chúng ta, chúng tôi đây mới chỉ là nhóm đầu tiên, ngay sau còn có nhóm thứ 2, thứ 3, nếu đều dựa theo tiêu chuẩn của nhóm đầu, có phải chỉ mấy năm nữa thôi, tất cả chúng tôi sẽ bị cán bộ mới luân phiên thay thế hết sao?
Trần Kinh cau mày hỏi:
-Vậy ý của anh là?
Mã Bộ Bình thở dài một tiếng nói:
-Trần Kinh à, anh bây giờ đang ở Tỉnh thành, tuy rằng chức vị không cao nhưng cũng làm đến chức “tai nghe tứ phương, mắt nhìn tám hướng”. Theo như tôi phán đoán, ý kiến về công tác cải cách của Tỉnh ủy trước mắt cũng không thống nhất
Cải cách cán bộ nói dễ hơn làm, cũng không phải chỉ là một hành động, một hành động có thể giải quyết vấn đề này sao? Đây còn liên quan đến vấn đề thay đổi quan niệm, nếu quan niệm của mọi người không thay đổi, muốn đẩy mạnh công tác cải cách sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Từ góc độ này mà nói, đưa lãnh đạo của chúng ta xuất ngoại học tập, đây là một chuyện tốt, nhưng nếu cán bộ xuất ngoại học tập đều được cất nhắc giống nhau thì sẽ tồn tại rất nhiều phiền toái và khiếm khuyết, cho nên tôi thấy chuyện này chưa hẳn đã là tốt!
Mã Bộ Bình nhìn vấn đề trước sau như một, khách quan, rõ ràng, nhìn xa trông rộng, Trần Kinh nghe thấy cũng âm thầm đồng ý.
Kỳ thật mấy vấn đề này hắn cũng từng nghĩ qua, hắn cũng từng muốn cùng Sa Minh Đức và Mễ Tiềm thảo luận về những tồn tại trong công tác cải cách Tỉnh ủy, những bất cập này rất có thể sẽ bộc phát bất cứ lúc nào.
Bởi vì tranh đấu trong Tỉnh ủy, phần nhiều là thỏa hiệp nhượng bộ, song đường thẳng không thể đi vẫn có thể đi đường vòng.
Nhưng có những vấn đề chính là đường vòng cũng không thể đi qua.
Nói ví dụ như vấn đề sắp xếp cho một đoàn cán bộ xuất ngoại trở về. Hiện giờ, toàn tỉnh đều quan tâm đến chuyện này, Sa Minh Đức có ý tưởng của Sa Minh Đức, Mễ Tiềm có quan niệm của Mễ Tiềm, vấn đề này hai người không có chung quan điểm, đây chính là một vấn đề không thể đi đường vòng qua được.
Cùng Mã Bộ Bình uống rượu nói chuyện đến hơn 10 giờ, Trần Kinh đột nhiên nhận được một tin nhắn:
-Kinh tử à, em muốn nói chuyện với anh!
Trần Kinh ngẩn người. Nhìn tin nhắn đến, trong đầu Trần Kinh liền nghĩ đến vài đêm phóng đãng ở khách sạn Dung Châu kia.
Phong tư gợi tình của Kim Lộ kia, lúc hai người triền miên, khi cuồng nhiệt, khi hoang dại, còn có lúc trước hai người bên nhau ôn nhu, dịu dàng.
Gần như không tự chủ được, Trần Kinh liền theo địa chỉ trong tin nhắn mà đi!
Hôm nay, Kim Lộ mặc một bộ trang phục công sở, vest đen kiểu Tây, bên trong là sơ mi trắng như tuyết. Vest đen căn bản không ôm được hết dáng người đẫy đà của cô, bộ ngực của cô lộ ra hai khuôn tuyết đào trắng nõn, rãnh ngực lộ rõ khiến người ta phải chú ý, đặc biệt gợi cảm. Cái vẻ phong tình này thật khiến nội tâm người khác phải rung động!
Trong chốc lát khi nhìn thấy Trần Kinh, Kim Lộ hơi đỏ mặt, sau đó liền vứt bỏ hết sự kiêu ngạo, nhào vào trong lòng của Trần Kinh.
Hai tay cô ôm lấy eo của Trần Kinh, vùi chặt đầu vào lồng ngực của Trần Kinh.
Trần Kinh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, hai người đều không nói gì, tựa hồ như đang đắm chìm trong bầu không khí im lặng mà kiều diễm này.
-Đã đi Hongkong một chuyến rồi!
Rất lâu sau, Trần Kinh thản nhiên nói.
Kim Lộ gật đầu nói:
-Em biết! Còn có mỹ nữ làm bạn bên cạnh. Không biết có biết bao công tử chốn Sở Thành phải ghen tị với anh đó!
Trần Kinh hé miệng cười, nói:
-Em cũng hiểu được cách nhún nhường rồi à! Khó nuốt nhất chính là mỹ nhân, anh cũng không có cái phúc kia đâu!
Kim Lộ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Trần Kinh hỏi:
-Thật sự?
Trần Kinh cau mày nói:
-Còn có thể giả được sao? Em cho rằng Diệp Hải Duyên là ai? Đây chính là một bông hồng có gai, anh vẫn còn muốn sống an phận thêm vài năm nữa!
-Gạt người!
Kim Lộ nháy mắt nói. Cô giả bộ như đang giận mà lại ôn nhu đến vô cùng.
Trần Kinh dùng sức hôn lấy hôn để, hai người môi chạm môi, cuối cùng cũng không tách ra nổi....
...
Kim Lộ giống như một con mèo, nằm co trên giường.
Trần Kinh rút một điếu thuốc, châm lên rồi nói:
-Em thật kiên nhẫn, còn trì hoãn không buông ta cho tập đoàn khách sạn Sở Giang, xem ra em hận Cao Thọ Sơn không ít nhỉ!
Kim Lộ ngáp dài một cái, trắng trợn liếc Trần Kinh một cái nói:
-Sao có thể dễ dàng như vậy chứ? Cao Thọ Sơn chính là con sói đầu đàn, bây giờ không nắm bắt cơ hội cho hắn hưởng một chút nhan sắc, chờ đến lúc hắn trì hoãn quá lâu, có muốn ngăn chặn cũng khó lòng chặn nổi!
Trần Kinh cười cười nói:
-Vậy em định khi nào thì thu tay đây?
Đôi mắt Kim Lộ quyến lộ, mông lung, cười khanh khách nói:
-Hay cho anh, Trưởng phòng Trần lại muốn giảng hòa ư, muốn em phải nể mặt anh à! Em biết Cao Thọ Sơn suy nghĩ cho anh không ít, nhưng muốn em cho hắn đường lui, một chút cũng không có đâu!
Trần Kinh nhéo nhéo cái mũi của Kim Lộ, nói:
-Nha đầu này, không giống trước kia rồi, bây giờ tâm kế cũng nhiều hơn rồi!
Trần Kinh khẽ thở dài, vấn đề tập đoàn khách sạn Sở Giang, có thể nói là lửa sém lông mày rồi, Cao Thọ Sơn chần chừ không tìm đến mình, người kia thật là kiên định!
Trần Kinh đi làm, Trưởng phòng Liêu của phòng Nhân sự đến đưa cho Trần Kinh một danh sách, khóe miệng anh ta nhếch lên, nói:
-Trưởng phòng Trần, anh bây giờ nhân lực càng ngày càng đông. Theo ta thấy, thẳng thắn đề nghị Tỉnh ủy thành lập một bộ phận cán bộ giám sát, anh là Trưởng ban, tôi làm Trưởng phòng Nhân sự cho anh, có được không?
Liêu Hồng Viễn cười nói, không rõ là nói giỡn hay là thực lòng ngưỡng mộ Trần Kinh.
Lúc Trần Kinh nhậm chức là tìm anh ta sắp xếp, khi đó chỗ hắn tổng cộng có hơn 20 người, hiện giờ đã có hơn ba mươi người.
Ngay lúc đó, nhân sự nơi đây cũng phải tăng, tăng hai Phó trưởng ban và hai phó phòng giám sát, một phòng lại có trên dưới 60 người, trong Ban Tổ chức mà nói, phòng này coi như đứng đầu rồi!
Danh sách anh ta đưa cho Trần Kinh là danh sách nhân viên được đề bạt vào chỗ này, Trần Kinh xem qua danh sách, buông hờ, nói:
-Được rồi, Trưởng phòng Liêu, anh đừng trêu tôi nữa! Có câu nói rất hay, người sợ nổi tiếng, heo sợ mập! Hiện giờ nhân sự của chúng tôi càng ngày càng đông, nguy hiểm và áp lực sẽ càng lúc càng lớn, đây đâu phải chuyện đáng mừng chứ!
Danh sách này tôi sẽ xem lại, lúc nào có thời gian sẽ lấy ý kiến của tôi viết thành văn bản báo cáo cho anh!
Trần Kinh nhìn lướt qua danh sách, chỉ có điều liếc qua một cái, hắn liền nhìn ra phía sau danh sách này có rất nhiều nước cờ liên quan.
Hai Phó phòng, hai nhân viên giám sát cấp phó phòng, phải điều động 4 người, về vấn đề 4 người này, hiện nay bên trong Ban Tổ chức vẫn đang tranh luận rất gay gắt, mà trong chuyện này không chỉ có thống nhất tranh luận mà còn cả cân nhắc đến vấn đề “quan hệ”
Hiện nay, trong cơ quan, có một nếp sống, đó là mỗi lần điều chỉnh nhân sự, phía sau đều có đủ loại quan hệ thao túng.
Dần dà mọi người nghĩ muốn thăng quan, đề bạt, đầu tiên không phải nghĩ đến thành tích mà là phải tìm được quan hệ, quan niệm cổ hủ này tồn tại ở rất nhiều đơn vị, cho dù là trong Ban Tổ chức, cũng vẫn tồn tại rất nghiêm trọng.
Đây không thể nghi ngờ, đối với cải cách cán bộ, chế độ mà nói, là một vấn đề rất khó giải quyết, hiện tại gánh vác trọng trách này, cần phải đối mặt với nhiều vấn đề, nhưng đối với Trần Kinh mà nói, vấn đề lớn nhất chính là vấn đề phải tự mình giải quyết.
Mã Bộ Bình nói rất hay, vấn đề còn tồn tại trong công tác, có đến 80% là vấn đề nội bộ, chỉ có 20% là vấn đề từ bên ngoài, Trần Kinh bây giờ muốn giải quyết vấn đề này, đầu tiên phải nắm trong tay ban lãnh đạo, đoàn kết nội bộ và đổi mới năng lực của nhân viên, tôi luyện hàng ngày.
Những lời trước đây Mễ Tiềm nói với Trần Kinh quả không sai, làm cán bộ giám sát, giám sát toàn tỉnh, cai quản cán bộ toàn tỉnh, bản thân phải đáp ứng đủ điều kiện, nếu bản thân mình còn làm không được, công tác làm sao có thể triển khai đây?
Liêu Hồng Viễn đi rồi, Trưởng phòng phòng 1 Vương Nhữ Bồi lại vội vã gõ của phòng Trần Kinh.
-Trưởng phòng, Hoành Châu xảy ra chuyện rồi!
Vương Nhữ Bồi nói.
Trần Kinh nhíu mày hỏi:
-Chuyện gì?
-Vạn mẫu rừng du trà của Hoành Châu bị hỏa hoạn, thiêu trụi ba ngọn núi, tổng cộng hơn vạn héc – ta đất rừng...
Vương Nhữ Bồi nói.
-Hơn vạn héc – ta sao? Sao lại có thể nhiều như vậy? Đây .... đây....
Trần Kinh đứng dựng dậy nói:
-Việc này tôi có nghe qua, hôm nay tôi tìm hiểu tình hình bên Sở Lâm nghiệp được biết, không phải bọn họ và thành ủy Hoành Châu cùng với Ủy ban nhân dân thành phố đã bắt tay vào xử lý rồi sao?
Vương Nhữ Bồi ngồi xuống trước mặt Trần Kinh, hạ giọng nói:
-Không phải việc này! Trưởng phòng ngài xem...
Vương Nhữ Bồi đưa hồ sơ trên tay cho Trần Kinh, Trần Kinh rút văn kiện ra cẩn thận xem, mày cau lại.
Đây là một phần tài liệu tố cáo vạn mẫu rừng du trà của Hoành Châu có kẻ khả nghi xâm chiếm canh tác, dẫn đến mâu thuẫn với địa phương, biển thủ các hạng mục tài chính lâm nghiệp và nông nghiệp quốc gia, từng vấn đề một.
Hơn nữa, vạn mẫu rừng du trà của Hoành Châu thuộc về một đơn vị khai thác và phát triển tài nguyên sinh thái tự nhiên. Chủ tịch hội đồng quản trị Miêu Lực phát triển công ty trách nhiệm hữu hạn, là kẻ khả nghi vi phạm về quy định buôn bán tài nguyên thực vật quý hiếm, trong đó có cây bạch quả, hoàng dương, tử vi đằng được nhà nước bảo vệ, mà phía sau Miêu Lực rõ ràng là Giám đốc sở Nông nghiệp tỉnh, Cao Tiểu Thụ.
Phần tài liệu tố cáonày cuối cùng chỉ nhắm vào Giám đốc sở Nông Nghiệp Cao Tiểu Thụ thôi sao?
- Trưởng phòng Trần, vụ án này tôi thấy có gì đó không đúng!
Vương Nhữ Bồi nói:
-Tài liệu tố cáo kể lại rất tỉ mỉ, từ Cục Thông tin Đối ngoại gửi tới, anh nói trận hỏa hoạn ở Hoành Châu này, thiêu trụi không phải chỉ là mấy rừng du trà đâu!
Anh ta cầm lấy tập ảnh trong hồ sơ nói:
-Trưởng phòng, anh xem, còn có ảnh chụp! Hơn nữa những hình ảnh này còn đang bắt đầu lan truyền trên mạng. Chuyện này....
Trần Kinh thần sắc ngưng trọng, nói:
-Nhữ Bồi, vụ án này sao cô không thảo luận trong phòng đi?
Vương Nhữ Bồi biến sắc nói:
-Tôi nào dám thảo luận, vụ trọng án như vậy tôi có thể thảo luận hay sao? Anh nói xem trước tiên có phải chúng ta nên đêm vụ án này hủy đi không, có liên quan đến vấn đề đề án lâm nghiệp của sở Lâm Nghiệp đó?
Trần Kinh lắc đầu nói:
-Cô cứ đi trước đi! Để đó cho tôi suy nghĩ!
Cao Tiểu Thụ, cái tên này giống như sấm bên tai vậy, ngay lúc tỉnh đang điều chỉnh bộ máy, Cao Tiểu Thụ được Phó chủ tịch tỉnh chọn, vào lúc này gặp phải chuyện không may, Trần Kinh không thể không thận trọng.