Trần Kinh hiếm khi vui buồn tỏ ra mặt, còn chủ động ra tay đánh người, chuyện này chưa từng thấy qua.
Trần Kinh đầu tiên là một văn nhân, từ xưa đến nay, văn nhân đấu bút, người văn nhân không hợp đánh nhau, gặp tình huống chém giết cũng cũng khiến cho người cảm thấy khó chịu.
Mặt khác, Trần Kinh cũng là cán bộ lãnh đạo, là một cán bộ lãnh đạo của Đảng, tố chất và thái độ đặc biệt phải được nhấn mạnh, bình thường có tranh đấu gì, đều phải dựa vào trí tuệ, đâu có lý thấy lời nào không hợp là ra tay đánh nhau.
Trên thực tế, Trần Kinh rất tao nhã, cho dù là tức giận, hắn cũng chỉ dấu ở trong lòng.
Nhưng hôm nay, Trần Kinh làm ra hành động kinh người, không ngờ lấy chai rượu đập người, điều này hiển nhiên tương phản với ngày thường, thế cho nên mọi người trong phòng đều trợn mắt há mồm ra nhìn.
Trần Kinh sau khi cầm chai rượu đập xong, một cỗ lửa giận dữ trong lòng của hắn đã phát tiết rồi, đầu óc của hắn giờ cũng bình tĩnh hơn, đã ý thức được mình có chút lỗ mãng.
Nhưng hắn biết rõ, đã đâm lao thì phải theo lao, một việc nếu đã làm rồi thì không thể bỏ dở nửa chừng.
Trần Đoàn là ai? Cha của anh ta là Phó chủ tịch tỉnh Sở Giang, là nhân vật có quyền cao chức trọng, nhân vật như vậy muốn đối phó với chính mình, chỉ cần duỗi một đầu ngón tay, mình liền ăn không tiêu rồi.
Nếu như sự tình đánh người hôm nay, Trần Kinh không triệt để hạ Trần Đoàn, hậu quả kia không thể tưởng tượng nổi.
Qua hôm nay, chính mình sẽ không có những ngày bình an nữa rồi.
Trần Đoàn là tên đầu sỏ trưởng thành ở Sở Thành, anh ta quan hệ với đủ hạng người cùng với mạng lưới quan hệ của bên trong thể chế cũng khiến cho hắn không thể sánh bằng, anh ta muốn gạt chân hắn, là chuyện từng giây từng phút, hắn có đề phòng cũng không được.
Cũng không cần quá lâu, chính là mình hôm nay ra tay đánh người, Trần Đoàn hiện tại gọi mấy tên tiểu lâu la của Cục công an có thể danh chánh ngôn thuận mang hắn đi.
Hắn với thân phận là cán bộ Đảng viên, ratay động thủ đánh người, chuyện này mà lọt ra ngoài, tổn hại nghiêm trọng đến hình tượng của mình.
Trần Kinh hiểu rõ những quy luật này, cho nên sau khi hắn đánh người, cảm xúc không hề biến mất. Hắn lạilấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra, ánh mắt nhìn Trần Đoàn nói:
- Trần Đoàn à, có những chuyện tôi vốn không muốn nói nhiều với anh, nhưng anh người này à, dại dột như heo. Có đôi khi muốn nhịn cũng không nhịn được.
Tròng mắt của Trần Đoàn đỏ hoe, anh ta nhìn chằm chằm Trần Kinh, trong ánh mắt lộ ra sự ai oán căm phẫn, Trần Kinh tiến đến trước mặt Trần Đoàn, nhẹ nhàng nói:
- Sao rồi? Anh rất hận tôi phải không? Anh có tin tôi hiện tại có thể nện đứt một cánh tay của anh không.
Trần Đoàn ngẩn người, anh ta xuất thân là cậu ấm, bình thường cũng chỉ giở trò nham hiểm một tay đâm thọt dao sau lưng người khác nhưng thật sự cũng không thạo trong việc tranh đấu tàn nhẫn, anh ta hôm nay bị chai rượu của Trần Kinh nện vào có chút bất ngờ.
Trần Kinh không chờ anh ta đáp lời liền nói khẽ:
- Có một chuyện anh nên suy nghĩ một chút, Triệu Đại Lâm Giám đốc sở tài chính trước khi chạy trốn, đã đã gặp qua mấy người vào mấy ngày hôm trước, anh và ông ta gặp mặt là chuyện trước một ngày ông ta bỏ trốn. Các anh gặp mặt nhau ở quán Tam Giang Ngư. Từ 2 giờ chiều đến giờ chiều mới tan, tộng cộng nói chuyện là 3 tiếng.
Chuyện này anh có ấn tượng không?
Trần Đoàn ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm Trần Kinh, cuối cùng, trong ánh mắt anh ta lộ ra tia hoảng hốt nói:
- Cậu nói hươu nói vượn gì đó, cậu hoài nghi chuyện Triệu Đại Lâm bỏ trốn có liên quan đến tôi sao? Cậu.... cậu có chứng cứ gì chứ?
Trần Kinh lại hừ một tiếng nói:
- Không phải tôi có chứng cứ, chuyện này là trong tài liệu của Cục anh ninh quốc gia có ghi chép tỉ mỉ. Hiện tại Triệu Đại Lâm đã bị bắt giữ ở tỉnh Sở Bắc, anh có muốn Cục an nhinh quốc gia gọi anh đến đối chất với ôngta một chút không?
- Cậu… cậu làm sao biết, cậu sao biết hồ sơ của Cục an ninh quốc gia?
Trần Đoàn ngạc nhiên nói, trong giọng nói có chút yếu ớt.
- Tôi đã nói anh dại dột như heo, anh còn không tin. Ngày đó tôi ở sân bay, anh đúng lúc cũng ở sân bay, anh có biết hôm đó tôi đến đó để làm gì không? Là đi Hongkong giải quyết chuyện của Triệu Đại Lâm, anh nói đi hôm đó anh đến sân bay để làm gì? Là tiễn tôi hay là tiễn đồng chí của cục an ninh quốc gia đi?
Trần Kinh nói lớn tiếng.
- Ngày nào?
Trần Đoàn nói, anh ta cau mày, bất thình lình ngẩng đầu nói:
- Chính … chính ngày đó sao? Các anh không phải đi Lâm Hải?
Trần Kinh lạnh lùng khẽ hừ nói:
- Ai nói cho anh biết tụi tôi đi Lâm Hải chứ?
Hơn nữa, anh có biết là Lâm Hải cách Hongkong rất xa không?
Trần Kinh làm bộ giận không tranh giành, sắc mặt Trần Đoàn trắng bệch.
Trần Đoàn ngày đó đến sân bay là vì Diệp Hải Duyên, nhưng giải thích như vậy ai có thể tin?
Anh ta thoáng cái nghĩ đến Diệp Hải Duyên nói:
- Nhưng ngày hôm đó cậu đi cùng Diệp Hải Duyên mà, không có gặp qua người của an ninh.
Trần Kinh hừ hừ, không nói nữa,bắt chéo hai chân nằm ngửa trên ghế hút thuốc.
Hầu Quan Trung đến gần nói:
- Tôi nói lớp trưởng Trần, đám người kia của Cục an ninh quốc gia rất thần bí, ngay lúc đó để cho cho anh thấy sao? Chuyện đó tôi biết, trong lòng tôi còn buồn bực, tôi nghĩ lãnh đạo Trần sao dám đến cùng một nơi với Diệp Hải Duyên, cũng sợ phóng viên léo nhéo bên tai, phải quỳ mà giặt quần áo?
Hoá ra, đó chính là làm trò, làm trò che dấu tai mắt người. Hôm nay tôi xem như đã hiểu rồi.
Trần Kinh thở dài một hơi, sau lại nổi lên một tia cười lạnh nơi khoé miệng, nhìn chằm chằm Trần Đoàn nói:
- Anh đừng trách việc tôi nện anh, ngày đó nếu như không phải tôi che giấu anh, anh chẳng phải đã bị người của Cục an ninh mời đi uống trà rồi. Anh bây giờ còn không ghi nhớ, bộ không có việc gì lại kiếm chuyện gây sự sao. Anh nói anh…
Sắc mặt Trần Đoàn âm tình bất định, anh ta không thể nào xác thực chuyện mà Trần Kinh nói thật hay giả, nếu như chuyện thật sự như vậy, vậy thật sự là quá nham hiểm.
Trần Đoàn gặp mặt Triệu Đại Lâm, anh ta đương nhiên không biết Triệu Đại Lâm muốn bỏ trốn.
Nhưng, anh ta gặp mặt Triệu Đại Lâm tán gẫu đến 3 tiếng, vậy trong chuyện này chắc có một số bí mật, có một số việc còn chưa đưa ra mặt, nếu để chuyện này lọt ra ngoài, anh ta Trần Đoàn nhất định xảy ra chuyện, nhưng anh ta là con trai của Trần Chi Đức, đối thủ của Trần Chi Đức sẽ túm lấy điểm yếu này để quật ngã?
Lại nói tiếp, Trần Đoàn diễu võ dương oaiở Sở Thành, đi đến chỗ nào cũng có phái đoàn tạo ra kiểu cách phô trương, anh ta dựa vào cái gì?
Chẳng phải là dựa vào quyền hành trên tay của cha anh ta sao, nếu như anh ta để cho Trần Chi Đức bị liên luỵ, việc này sẽ ồn ào quá trớn.
Anh ta là người thông minh, trong tâm niệm đã có sự thay đổi đã nghĩ ra thông suốt mấu chốt bên trong, nên đã tự hạ bệ dáng điệu kiêu ngạo xuống.
Trong phòng rất im lặng, không ai nói tiếng nào.
Ánh mắt Hồng Đan sửng sốt nhìn chằm chằm Trần Kinh, âm thầm líu lưỡi, Trần Kinh cô có thể không xa lạ gì, ba của cô thường xuyên nhắc đến cái tên này.
Mỗi khi nhắc tới Trần Kinh, Hồng Lượng đều nói xem không hiểu, nói người này xem không hiểu, như vậy khiến cho Hồng Đan có hứng thú không nhỏ đối với lai lịch của Trần Kinh.
Còn cô ca sĩ nổi tiếng vừa rồi hát cùng Trần Đoàn kia lại đắm đuối nhìn Trần Kinh, trong ánh mắt đều muốn chảy ra nước.
Trong lòng cô ta Trần Đoàn quả là tuyệt vời, nhưng người đàn ông trước mắt không có chút nóng nảy lại mạnh mẽ nện một cái vào Trần Đoàn, đây chẳng phải là người đàn ông mà cô mơ ước sao?
Sắc mặt của anh em Hầu Thị rất cổ quái, hành động của Trần Kinh hôm nay khiến cho bọn họ rất giật mình, thủ đoạn của Trần Kinh bọn họ từng chứng kiến qua, là nhân vật lợi hại, nhưng Trần Kinh tàn nhẫn giẫm lên Trần Đoàn, hơn nữa lại có hành động lại trựctiếp như thế, điều này càng khiến cho bọn họ rất bất ngờ, hôm nay, bọn họ xem như ý thức được một mặt khác của Trần Kinh.
Trần Đoàn chập lâu sau mới mở miệng nói:
- Trần Kinh, cậu …cậu là người của Cục an ninh Quốc gia đúng hay không?
Trong lòng Trần Kinh sửng sốt, chợt thoải mái.
Người này, bắt đầu nghi thần nghi quỷ rồi, hắn và Cục an ninh Quốc gia không hề có quan hệ gì?
Nhưng, Trần Kinh biết rằng, việc này rất khó giải thích, hắn từ chối cho ý kiến chỉ cười nói:
- Tôi còn nói cho anh biết một người, anh có biết Liêu Triết Du không? Anh ta và anh giống nhau, anh ta cũng là gặp mặt Triệu Đại Lâm trước khi ông ta bỏ trốn, còn hôm đó anh ta và anh lại cùng lúc xuất hiện ở sân bay, thật sự là có chút thú vị.
Trần Kinh khẽ cười nói:
- Anh nghĩ Liêu Triết Du gần đây chạy đến Lĩnh Nam là muốn mở rộng nghiệp vụ gì? Chính là muốn ngày càng mở rộng công việc kinh doanh của tập đoàn Tam Giang?
Trần Kinh vừa nói đến Liêu Triết Du, khuôn mặt của Trần Đoàn hoàn toàn cứng nhắc.
Sự hoài nghi trong lòng của anh ta cuối cùng đã tiêu trừ, Liêu Triết Du đi Lĩnh Nam mở rộng nghiệp vụ, gần đây bị người của Sở Thành bàn tán sôi nổi.
Mọi người khắp nơi đều là tán dương, cho rằng Liêu Triết Du thật tài giỏi, quy mô kinh doanh của công ty ngày càng lớn, ngày càng làm nên thành tích rồi.
Mà ngay cả Trần Đoàn đều cảm thấy Liêu Triết Du hiện tại không giống lú ctrước, quả là phát đạt.
Mà Trần Đoàn vẫn mãi hoài nghi chính là, Liêu Triết Du tại sao mấy lần đều chịu thiệttrên tay của Trần Kinh, mãi vẫn chưa nghĩ tới lấy lại danh dự.
Liêu Triết Du là bối cảnh gì? Căn cơ của anh ta có thể là ở Bắc Kinh, còn Liêu gia so với Phương gia mà nói, thực lực mạnh chứ không yếu, cứ cho là Trần Kinh là trai bao theo chân Phương Uyển Kỳ, được sự nâng đỡ của Phương gia, nhưng Liêu Triết Du cũng quả quyết không có e ngại lý do của hắn.
Hiện tại Trần Kinh vừa nhắc tới chuyện này, Trần Đoàn lập tức muốn tìm hiểu ngọn ngành.
Trong lòng của anh ta càng ngày càng kiêng dè Trần Kinh.
Vụ án của Triệu Đại Lâm không đơn giản, vụ án này không chỉ kinh động đến tỉnh Sở Giang thậm chí còn kinh động đến Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Cán bộ mang theo khoản tiền lớn bỏ trốn, hơn nữa cấp bậc lại là cấp sở, chuyện như vậy sẽ có tổn hại lớn đến hình tượng của cả nước.
Tỉnh uỷ Sở Giang sau khi đem chuyện này báo cáo lên trên, Trung ương tức giận, nhân vật số một của Ủy ban Kỷ luật Trung ương tự mình phê chỉ thị phải chặt chẽ tra ra việc này.
Mà Triệu Đại Lâm sau khi được khuyến khích trở về nước, ông ta trực tiếp bị giam giữ nơi xứ người, do Ủy ban Kỷ luật Trung ương đích thân phái tổ công tác nghiêm mật khống chế, vụ án này đã xảy ra một thời gian, nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa có trình tự tư pháp.
Hiển nhiên, trong chuyện này có liên lụy đến rất nhiều vấn đề, thông qua Triệu Đại Lâm, có lẽ còn xuất hiện nhiều vấn đề tồn tại lớn hơn.
Buổi tối ngày Triệu Đại Lâm được khuyên trở về nước Trần Đoàn còn thấy lão nhân ngồi một mình ở phòng ngơ ngác sững sờ, thình lình nói một câu:
- Thời buổi rối ren quá.
Lúc ấy Trần Đoàn liền nhạy bén ý thức được có rất nhiều vấn đề sau lưng chuyện này.
Hiện tại gia thế và bối cảnh của Liêu Triết Du như vậy, nhưng vẫn lựa chọn trốn tránh tai họa, chính mình mặc dù có cha là chỗ dựa, nhưng đâu bì kịp Liêu Triết Du?
Trong lòng của anh ta đang sợ hãi, cho nên cảm thấy cánh tay cũng không đau đớn như lúc nãy nữa rồi, anh ta vốn nghĩ hôm nay sẽ không để yên cho Trần Kinh, nhưng hiện tại, Trần Kinh đangngồi trên sô pha, trong đầu anh ta lại không hề có chút dũng khí muốn đối nghịch với Trần Kinh.
- Kêu người lại đây xử lý vết thương một chút đi.
Trần Kinh khoát tay nói, giọng nói của hắn cực kỳ bình tĩnh.
Giống như việc Trần Đoàn bị thương dường như không có quan hệ gì với hắn, đột nhiên nhớ tới một câu, dân bản xứ Lễ Hà thường nói, nếu muốn bắt khỉ, phương pháp đáng tin cậy nhất là giẫm vào cái đuôi của nó, câu nói này rất có lý.
Trần Kinh đầu tiên là một văn nhân, từ xưa đến nay, văn nhân đấu bút, người văn nhân không hợp đánh nhau, gặp tình huống chém giết cũng cũng khiến cho người cảm thấy khó chịu.
Mặt khác, Trần Kinh cũng là cán bộ lãnh đạo, là một cán bộ lãnh đạo của Đảng, tố chất và thái độ đặc biệt phải được nhấn mạnh, bình thường có tranh đấu gì, đều phải dựa vào trí tuệ, đâu có lý thấy lời nào không hợp là ra tay đánh nhau.
Trên thực tế, Trần Kinh rất tao nhã, cho dù là tức giận, hắn cũng chỉ dấu ở trong lòng.
Nhưng hôm nay, Trần Kinh làm ra hành động kinh người, không ngờ lấy chai rượu đập người, điều này hiển nhiên tương phản với ngày thường, thế cho nên mọi người trong phòng đều trợn mắt há mồm ra nhìn.
Trần Kinh sau khi cầm chai rượu đập xong, một cỗ lửa giận dữ trong lòng của hắn đã phát tiết rồi, đầu óc của hắn giờ cũng bình tĩnh hơn, đã ý thức được mình có chút lỗ mãng.
Nhưng hắn biết rõ, đã đâm lao thì phải theo lao, một việc nếu đã làm rồi thì không thể bỏ dở nửa chừng.
Trần Đoàn là ai? Cha của anh ta là Phó chủ tịch tỉnh Sở Giang, là nhân vật có quyền cao chức trọng, nhân vật như vậy muốn đối phó với chính mình, chỉ cần duỗi một đầu ngón tay, mình liền ăn không tiêu rồi.
Nếu như sự tình đánh người hôm nay, Trần Kinh không triệt để hạ Trần Đoàn, hậu quả kia không thể tưởng tượng nổi.
Qua hôm nay, chính mình sẽ không có những ngày bình an nữa rồi.
Trần Đoàn là tên đầu sỏ trưởng thành ở Sở Thành, anh ta quan hệ với đủ hạng người cùng với mạng lưới quan hệ của bên trong thể chế cũng khiến cho hắn không thể sánh bằng, anh ta muốn gạt chân hắn, là chuyện từng giây từng phút, hắn có đề phòng cũng không được.
Cũng không cần quá lâu, chính là mình hôm nay ra tay đánh người, Trần Đoàn hiện tại gọi mấy tên tiểu lâu la của Cục công an có thể danh chánh ngôn thuận mang hắn đi.
Hắn với thân phận là cán bộ Đảng viên, ratay động thủ đánh người, chuyện này mà lọt ra ngoài, tổn hại nghiêm trọng đến hình tượng của mình.
Trần Kinh hiểu rõ những quy luật này, cho nên sau khi hắn đánh người, cảm xúc không hề biến mất. Hắn lạilấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra, ánh mắt nhìn Trần Đoàn nói:
- Trần Đoàn à, có những chuyện tôi vốn không muốn nói nhiều với anh, nhưng anh người này à, dại dột như heo. Có đôi khi muốn nhịn cũng không nhịn được.
Tròng mắt của Trần Đoàn đỏ hoe, anh ta nhìn chằm chằm Trần Kinh, trong ánh mắt lộ ra sự ai oán căm phẫn, Trần Kinh tiến đến trước mặt Trần Đoàn, nhẹ nhàng nói:
- Sao rồi? Anh rất hận tôi phải không? Anh có tin tôi hiện tại có thể nện đứt một cánh tay của anh không.
Trần Đoàn ngẩn người, anh ta xuất thân là cậu ấm, bình thường cũng chỉ giở trò nham hiểm một tay đâm thọt dao sau lưng người khác nhưng thật sự cũng không thạo trong việc tranh đấu tàn nhẫn, anh ta hôm nay bị chai rượu của Trần Kinh nện vào có chút bất ngờ.
Trần Kinh không chờ anh ta đáp lời liền nói khẽ:
- Có một chuyện anh nên suy nghĩ một chút, Triệu Đại Lâm Giám đốc sở tài chính trước khi chạy trốn, đã đã gặp qua mấy người vào mấy ngày hôm trước, anh và ông ta gặp mặt là chuyện trước một ngày ông ta bỏ trốn. Các anh gặp mặt nhau ở quán Tam Giang Ngư. Từ 2 giờ chiều đến giờ chiều mới tan, tộng cộng nói chuyện là 3 tiếng.
Chuyện này anh có ấn tượng không?
Trần Đoàn ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm Trần Kinh, cuối cùng, trong ánh mắt anh ta lộ ra tia hoảng hốt nói:
- Cậu nói hươu nói vượn gì đó, cậu hoài nghi chuyện Triệu Đại Lâm bỏ trốn có liên quan đến tôi sao? Cậu.... cậu có chứng cứ gì chứ?
Trần Kinh lại hừ một tiếng nói:
- Không phải tôi có chứng cứ, chuyện này là trong tài liệu của Cục anh ninh quốc gia có ghi chép tỉ mỉ. Hiện tại Triệu Đại Lâm đã bị bắt giữ ở tỉnh Sở Bắc, anh có muốn Cục an nhinh quốc gia gọi anh đến đối chất với ôngta một chút không?
- Cậu… cậu làm sao biết, cậu sao biết hồ sơ của Cục an ninh quốc gia?
Trần Đoàn ngạc nhiên nói, trong giọng nói có chút yếu ớt.
- Tôi đã nói anh dại dột như heo, anh còn không tin. Ngày đó tôi ở sân bay, anh đúng lúc cũng ở sân bay, anh có biết hôm đó tôi đến đó để làm gì không? Là đi Hongkong giải quyết chuyện của Triệu Đại Lâm, anh nói đi hôm đó anh đến sân bay để làm gì? Là tiễn tôi hay là tiễn đồng chí của cục an ninh quốc gia đi?
Trần Kinh nói lớn tiếng.
- Ngày nào?
Trần Đoàn nói, anh ta cau mày, bất thình lình ngẩng đầu nói:
- Chính … chính ngày đó sao? Các anh không phải đi Lâm Hải?
Trần Kinh lạnh lùng khẽ hừ nói:
- Ai nói cho anh biết tụi tôi đi Lâm Hải chứ?
Hơn nữa, anh có biết là Lâm Hải cách Hongkong rất xa không?
Trần Kinh làm bộ giận không tranh giành, sắc mặt Trần Đoàn trắng bệch.
Trần Đoàn ngày đó đến sân bay là vì Diệp Hải Duyên, nhưng giải thích như vậy ai có thể tin?
Anh ta thoáng cái nghĩ đến Diệp Hải Duyên nói:
- Nhưng ngày hôm đó cậu đi cùng Diệp Hải Duyên mà, không có gặp qua người của an ninh.
Trần Kinh hừ hừ, không nói nữa,bắt chéo hai chân nằm ngửa trên ghế hút thuốc.
Hầu Quan Trung đến gần nói:
- Tôi nói lớp trưởng Trần, đám người kia của Cục an ninh quốc gia rất thần bí, ngay lúc đó để cho cho anh thấy sao? Chuyện đó tôi biết, trong lòng tôi còn buồn bực, tôi nghĩ lãnh đạo Trần sao dám đến cùng một nơi với Diệp Hải Duyên, cũng sợ phóng viên léo nhéo bên tai, phải quỳ mà giặt quần áo?
Hoá ra, đó chính là làm trò, làm trò che dấu tai mắt người. Hôm nay tôi xem như đã hiểu rồi.
Trần Kinh thở dài một hơi, sau lại nổi lên một tia cười lạnh nơi khoé miệng, nhìn chằm chằm Trần Đoàn nói:
- Anh đừng trách việc tôi nện anh, ngày đó nếu như không phải tôi che giấu anh, anh chẳng phải đã bị người của Cục an ninh mời đi uống trà rồi. Anh bây giờ còn không ghi nhớ, bộ không có việc gì lại kiếm chuyện gây sự sao. Anh nói anh…
Sắc mặt Trần Đoàn âm tình bất định, anh ta không thể nào xác thực chuyện mà Trần Kinh nói thật hay giả, nếu như chuyện thật sự như vậy, vậy thật sự là quá nham hiểm.
Trần Đoàn gặp mặt Triệu Đại Lâm, anh ta đương nhiên không biết Triệu Đại Lâm muốn bỏ trốn.
Nhưng, anh ta gặp mặt Triệu Đại Lâm tán gẫu đến 3 tiếng, vậy trong chuyện này chắc có một số bí mật, có một số việc còn chưa đưa ra mặt, nếu để chuyện này lọt ra ngoài, anh ta Trần Đoàn nhất định xảy ra chuyện, nhưng anh ta là con trai của Trần Chi Đức, đối thủ của Trần Chi Đức sẽ túm lấy điểm yếu này để quật ngã?
Lại nói tiếp, Trần Đoàn diễu võ dương oaiở Sở Thành, đi đến chỗ nào cũng có phái đoàn tạo ra kiểu cách phô trương, anh ta dựa vào cái gì?
Chẳng phải là dựa vào quyền hành trên tay của cha anh ta sao, nếu như anh ta để cho Trần Chi Đức bị liên luỵ, việc này sẽ ồn ào quá trớn.
Anh ta là người thông minh, trong tâm niệm đã có sự thay đổi đã nghĩ ra thông suốt mấu chốt bên trong, nên đã tự hạ bệ dáng điệu kiêu ngạo xuống.
Trong phòng rất im lặng, không ai nói tiếng nào.
Ánh mắt Hồng Đan sửng sốt nhìn chằm chằm Trần Kinh, âm thầm líu lưỡi, Trần Kinh cô có thể không xa lạ gì, ba của cô thường xuyên nhắc đến cái tên này.
Mỗi khi nhắc tới Trần Kinh, Hồng Lượng đều nói xem không hiểu, nói người này xem không hiểu, như vậy khiến cho Hồng Đan có hứng thú không nhỏ đối với lai lịch của Trần Kinh.
Còn cô ca sĩ nổi tiếng vừa rồi hát cùng Trần Đoàn kia lại đắm đuối nhìn Trần Kinh, trong ánh mắt đều muốn chảy ra nước.
Trong lòng cô ta Trần Đoàn quả là tuyệt vời, nhưng người đàn ông trước mắt không có chút nóng nảy lại mạnh mẽ nện một cái vào Trần Đoàn, đây chẳng phải là người đàn ông mà cô mơ ước sao?
Sắc mặt của anh em Hầu Thị rất cổ quái, hành động của Trần Kinh hôm nay khiến cho bọn họ rất giật mình, thủ đoạn của Trần Kinh bọn họ từng chứng kiến qua, là nhân vật lợi hại, nhưng Trần Kinh tàn nhẫn giẫm lên Trần Đoàn, hơn nữa lại có hành động lại trựctiếp như thế, điều này càng khiến cho bọn họ rất bất ngờ, hôm nay, bọn họ xem như ý thức được một mặt khác của Trần Kinh.
Trần Đoàn chập lâu sau mới mở miệng nói:
- Trần Kinh, cậu …cậu là người của Cục an ninh Quốc gia đúng hay không?
Trong lòng Trần Kinh sửng sốt, chợt thoải mái.
Người này, bắt đầu nghi thần nghi quỷ rồi, hắn và Cục an ninh Quốc gia không hề có quan hệ gì?
Nhưng, Trần Kinh biết rằng, việc này rất khó giải thích, hắn từ chối cho ý kiến chỉ cười nói:
- Tôi còn nói cho anh biết một người, anh có biết Liêu Triết Du không? Anh ta và anh giống nhau, anh ta cũng là gặp mặt Triệu Đại Lâm trước khi ông ta bỏ trốn, còn hôm đó anh ta và anh lại cùng lúc xuất hiện ở sân bay, thật sự là có chút thú vị.
Trần Kinh khẽ cười nói:
- Anh nghĩ Liêu Triết Du gần đây chạy đến Lĩnh Nam là muốn mở rộng nghiệp vụ gì? Chính là muốn ngày càng mở rộng công việc kinh doanh của tập đoàn Tam Giang?
Trần Kinh vừa nói đến Liêu Triết Du, khuôn mặt của Trần Đoàn hoàn toàn cứng nhắc.
Sự hoài nghi trong lòng của anh ta cuối cùng đã tiêu trừ, Liêu Triết Du đi Lĩnh Nam mở rộng nghiệp vụ, gần đây bị người của Sở Thành bàn tán sôi nổi.
Mọi người khắp nơi đều là tán dương, cho rằng Liêu Triết Du thật tài giỏi, quy mô kinh doanh của công ty ngày càng lớn, ngày càng làm nên thành tích rồi.
Mà ngay cả Trần Đoàn đều cảm thấy Liêu Triết Du hiện tại không giống lú ctrước, quả là phát đạt.
Mà Trần Đoàn vẫn mãi hoài nghi chính là, Liêu Triết Du tại sao mấy lần đều chịu thiệttrên tay của Trần Kinh, mãi vẫn chưa nghĩ tới lấy lại danh dự.
Liêu Triết Du là bối cảnh gì? Căn cơ của anh ta có thể là ở Bắc Kinh, còn Liêu gia so với Phương gia mà nói, thực lực mạnh chứ không yếu, cứ cho là Trần Kinh là trai bao theo chân Phương Uyển Kỳ, được sự nâng đỡ của Phương gia, nhưng Liêu Triết Du cũng quả quyết không có e ngại lý do của hắn.
Hiện tại Trần Kinh vừa nhắc tới chuyện này, Trần Đoàn lập tức muốn tìm hiểu ngọn ngành.
Trong lòng của anh ta càng ngày càng kiêng dè Trần Kinh.
Vụ án của Triệu Đại Lâm không đơn giản, vụ án này không chỉ kinh động đến tỉnh Sở Giang thậm chí còn kinh động đến Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Cán bộ mang theo khoản tiền lớn bỏ trốn, hơn nữa cấp bậc lại là cấp sở, chuyện như vậy sẽ có tổn hại lớn đến hình tượng của cả nước.
Tỉnh uỷ Sở Giang sau khi đem chuyện này báo cáo lên trên, Trung ương tức giận, nhân vật số một của Ủy ban Kỷ luật Trung ương tự mình phê chỉ thị phải chặt chẽ tra ra việc này.
Mà Triệu Đại Lâm sau khi được khuyến khích trở về nước, ông ta trực tiếp bị giam giữ nơi xứ người, do Ủy ban Kỷ luật Trung ương đích thân phái tổ công tác nghiêm mật khống chế, vụ án này đã xảy ra một thời gian, nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa có trình tự tư pháp.
Hiển nhiên, trong chuyện này có liên lụy đến rất nhiều vấn đề, thông qua Triệu Đại Lâm, có lẽ còn xuất hiện nhiều vấn đề tồn tại lớn hơn.
Buổi tối ngày Triệu Đại Lâm được khuyên trở về nước Trần Đoàn còn thấy lão nhân ngồi một mình ở phòng ngơ ngác sững sờ, thình lình nói một câu:
- Thời buổi rối ren quá.
Lúc ấy Trần Đoàn liền nhạy bén ý thức được có rất nhiều vấn đề sau lưng chuyện này.
Hiện tại gia thế và bối cảnh của Liêu Triết Du như vậy, nhưng vẫn lựa chọn trốn tránh tai họa, chính mình mặc dù có cha là chỗ dựa, nhưng đâu bì kịp Liêu Triết Du?
Trong lòng của anh ta đang sợ hãi, cho nên cảm thấy cánh tay cũng không đau đớn như lúc nãy nữa rồi, anh ta vốn nghĩ hôm nay sẽ không để yên cho Trần Kinh, nhưng hiện tại, Trần Kinh đangngồi trên sô pha, trong đầu anh ta lại không hề có chút dũng khí muốn đối nghịch với Trần Kinh.
- Kêu người lại đây xử lý vết thương một chút đi.
Trần Kinh khoát tay nói, giọng nói của hắn cực kỳ bình tĩnh.
Giống như việc Trần Đoàn bị thương dường như không có quan hệ gì với hắn, đột nhiên nhớ tới một câu, dân bản xứ Lễ Hà thường nói, nếu muốn bắt khỉ, phương pháp đáng tin cậy nhất là giẫm vào cái đuôi của nó, câu nói này rất có lý.