Trần Kinh ở nhà bế quan ba ngày, chuyện trong phòng ùn lại rất nhiều, hình như hắn phải đến thì công tác mới có thể vận hành bình thường.
Đầu tiên chuyện thứ nhất, Trần Kinh không tới làm việc, mâu thuẫn giữa Triệu An Sơn và Thượng Vinh từ âm thầm thành công khai. Thượng Vinh và Triệu An Sơn vỗ bàn, chửi nhau, tình hình rất tệ.
Thượng Vinh đi điều tra vụ án Vu Hồng Cương quận Lâm Giang. Triệu An Sơn liền nói xấu anh ta với bộ phận nhân sự.
Nội bộ phòng giám sát cán bộ, tất cả cán bộ nòng cốt Triệu An Sơn đều quen, Thượng Vinh dùng người của phòng giám sát cán bộ đi điều tra, muốn đạt được kết quả như ý đâu dễ vậy?
Cuối cùng, Thượng Vinh không chỉ quán triệt ý đồ không xuống, ngược lại chỗ nào cũng gặp phải tay cản, chỗ nào cũng phải chịu nhục.
Thượng Vinh không thể nhịn được nữa, rút cục anh ta tuổi trẻ khí thịnh, hầm hầm chạy tới phòng Triệu An Sơn đập bàn mắng nhau, khiến toàn bộ ban đều biết. Còn Triệu An Sơn và Thượng Vinh đều bị phê bình nghiêm khắc, về việc xử lý hai người như nào, hiện tại bên trong ban còn phải trưng cầu ý kiến của Trần Kinh.
Trần Kinh xin phép bảy ngày, đây là Mễ Tiềm đích thân phê chuẩn.
Cho nên, dù trong phòng xảy ra nhiều chuyện, chuyện xảy ra sẽ thông báo cho Trần Kinh, nhưng Trần Kinh không đi làm, bọn họ cũng không biết làm thế nào.
Trần Kinh hiện tại đặt tất cả tinh lực vào tài liệu lớn này, viết tài liệu lớn thường bản thảo thì dễ, nhưng sửa chữa thì cực kỳ phức tạp.
Tài liệu lớn giống như vậy, gần như mỗi câu, thậm chí từng dấu câu đều phải chăm chỉ suy tính cẩn thận cân nhắc, đầu tiên, toàn bộ tài liệu mình phải hài lòng trước, bản thân không nhìn ra vấn đề nữa, sẽ cầm tài liệu đi thảo luận với người khác.
Trần Kinh hiện tại tìm được chút bí quyết, phương pháp làm tài liệu của hắn cũng thay đổi sách lược.
Hắn làm xong sơ thảo, liền hẹn Uông Minh Phong, bảo ông ta xem qua bản thảo.
Uông Minh Phong xem qua bản thảo, mày nhíu lại, nói với Trần Kinh:
- Thứ này của cậu khẳng định là không ổn, có những quan niệm và tư tưởng quá bảo thủ, bước đi quá nhỏ. Làm theo cách của cậu, cải cách tổ chức của chúng ta bao nhiêu năm mới có thể có hiệu quả?
Uông Minh Phong lúc đó cho Trần Kinh một cái gọi là “5 điểm ý kiến”, bảo Trần Kinh sửa chữa theo “5 điểm ý kiến” đó.
Trần Kinh cầm 5 điểm ý kiến này về cũng không lập tức sửa. Hắn lại cầm tài liệu tới chỗ Liên Cường, bảo Liên Cường giúp tham gia ý kiến, xem có ổn không.
Liên Cường nhìn thứ Trần Kinh viết, đột nhiên biến sắc nói:
- Trưởng phòng Trần, gan cậu lớn quá đó. Cậu làm công tác cải cách tổ chức là một câu, đầu lưỡi uốn cong, nói cải cách là có thể cải cách thành sao? Bản thảo này của cậu quá cấp tiến, bước đi quá lớn, hẳn sẽ xảy ra vấn đề.
Nhất là đề xuất cái gì mà phái cán bộ tỉnh tới vùng duyên hải, làm gì có cách làm như vậy? Tôi còn chỉ nghe qua cách nói cán bộ hỗ trợ biên giới, Tây Tạng, chưa từng nghe phái cán bộ tới duyên hải.
Vùng duyên hải là nơi phồn hoa, chúng ta phải phái những cán bộ ưu tú tới đó, mấy năm sau, chúng ta còn giữ lại được mấy nhân tài?
Quan niệm của Liên Cường và Uông Minh Phong hoàn toàn trái ngược. Nhưng đều thể hiện rất nhiệt tình đối với bản thảo này của Trần Kinh, đặc biệt viết 3 điểm ý kiến sửa chữa cho Trần Kinh.
Trần Kinh cầm bản ý kiến sửa chữa của hai người, có chút dở khóc dở cười.
Lúc này rút cục hắn hiểu được sự khác nhau sâu đậm giữa Sa Minh Đức và Mễ Tiềm rồi.
Sa Minh Đức là điển hình phái cải cách, chủ trương bạo dạn cải cách, dũng cảm mở rộng. Còn Mễ Tiềm là điển hình phái bảo thủ. Theo ý nghĩ của Mễ Tiềm, cải cách tổ chức không giống cải cách kinh tế, không thể xuất hiện bất cứ sai lầm và sơ hở nào.
Bởi vì cải cách tổ chức liên quan tới công tác tổ chức nhân sự cả một tỉnh, liên quan tới căn bản của cả một tỉnh, sao có thể nóng lòng cầu thành?
Trần Kinh suy nghĩ cẩn thận, tổng hợp ý kiến của hai người Uông Minh Phong và Liên Cường. Cuối cùng lại tiến hành sửa chữa tài liệu của mình, hắn đột nhiên phát hiện, tài liệu này của mình ngày càng giống thứ viết theo ý chí của mình rồi.
Quan niệm của Liên Cường và Uông Minh Phong một hướng đông, một hướng tây, căn bản không có cách để quy nạp thống nhất.
Nhưng bên trong ý kiến của hai người, lại có một phần tương đương là trọng tâm, điều này ít nhất có tác dụng tốt đối với việc Trần Kinh lý giải toàn bộ khó khăn và hiện trạng của Sở Giang. Mỗi phần Trần Kinh lý giải sâu hơn, đương nhiên thứ viết ra cũng sẽ tốt hơn một phần.
Nhưng tới ngày thứ năm, toàn bộ tài liệu của Trần Kinh cuối cùng xét duyệt xong, hắn liền cầm nó mang tới trước mặt Mễ Tiềm.
Mễ Tiềm rất nghiêm túc đọc hết từ đầu tới cuối tài liệu của Trần Kinh viết, một lời không nói, lại không nói Trần Kinh viết tốt, cũng không nói viết tồi.
Cuối cùng ông ta nói thẳng một câu:
- Thứ này tôi còn phải xem kỹ một chút, công tác của cậu xem như hoàn thành, ngày mai cậu có thể bắt đầu đi làm rồi.
Đối với chuyện Thượng Vinh và Triệu An Sơn đối đầu, Trần Kinh ra mặt tới chỗ Biên Kỳ nói đỡ, cuối cùng hai người cùng bị thông báo phê bình, chuyện này kết thúc như vậy.
Thượng Vinh đưa hồ sơ tới chỗ Trần Kinh, vẻ mặt hổ thẹn nói:
- Trưởng phòng, vụ án này cuối cùng tôi không thể theo, phụ kỳ vọng của anh rồi.
Trần Kinh lấy tài liệu trong túi hồ sơ ra, lật từng trang xem kỹ, một lát sau, hắn hỏi:
- Vụ án này chúng ta không theo nữa. Đem toàn bộ những vấn đề vi phạm có khả năng liên quan tới Vu Hồng Cương trong tố cáo giao cho Uỷ ban kỷ luật, bảo họ đi điều tra.
Hồ sơ này để tôi giữ, tạm thời kết thúc vụ án.
Trần Kinh lệnh dừng điều tra, bởi vì thường khi nhận được tố cáo, điều tra nhưng không tìm thấy chứng cứ, đều trực tiếp kết thúc vụ án. Còn ở vụ án này, Trần Kinh chuyển cho Uỷ ban kỷ luật tiếp tục điều tra, hắn làm như vậy cũng là quyết định được đưa ra sau khi hắn suy tính cẩn thận.
Dù sao, thứ Vu Hồng Cương tặng mình hôm đó cũng quá đáng ngạc nhiên, sau sự việc hắn cẩn thận suy nghĩ, giá trị của gói quà hôm đó lên tới hơn năm mươi ngàn, làm một Bí thư quận ủy, sao ông ta lại có năng lực tặng món quà quý giá như vậy.
Cho nên, Trần Kinh cảm giác Vu Hồng Cương vẫn là có vấn đề, trước mắt trở ngại ban tổ chức gặp phải khi điều tra vấn đề của ông ta quá lớn, bên trong chắc có nguyên nhân từ nhiều phương diện.
Đã như vậy, nếu chuyển vụ án này cho Uỷ ban kỷ luật, bên đó liệu có căn cứ những manh mối này điều tra ra vấn đề không?
Thượng Vinh vừa nghe Trần Kinh muốn chuyển vụ án cho Uỷ ban kỷ luật, không biết tại sao, trong lòng anh ta bỗng có chút kích động.
Anh ta vốn tưởng rằng Trần Kinh hẳn là phải thiên vị Triệu An Sơn, sẽ dìm vụ án này xuống, hiện tại Trần Kinh lại muốn chuyển vụ án cho Uỷ ban kỷ luật, điều này ít nhất chứng minh, về mặt làm việc, tính nguyên tắc của Trần Kinh khá mạnh, điểm này Thượng Vinh thật ra xem nhẹ hắn.
…
Hội nghị toàn thể tỉnh ủy khai mạc tại phòng hội nghị số một của tỉnh ủy đúng như dự định. Lần hội nghị này là hội nghị lần thứ 16 kỳ thứ tám. Đề tài thảo luận trọng tâm của hội nghị là thảo luận con đường mới, phương pháp mới phát triển kinh tế tỉnh ủy Sở Giang, ngoài ra thảo luận phương thức và phương pháp tính khả thi của việc tiếp tục đi sâu đẩy mạnh việc cải cách xã hội, cải cách tổ chức… tỉnh Sở Giang.
Mà đề tài thảo luận quan trọng nhất là kế hoạch và phương án điều chỉnh bộ máy lãnh đạo chủ yếu của thành phố cấp địa và các đơn vị toàn tỉnh trong năm mới, và cách giải quyết và công bố chuẩn tắc đối với chuyện lớn phát sinh trong một năm.
Trong cuộc họp, Sa Minh Đức phát biểu bài diễn văn quan trọng, trong bài diễn văn, Sa Minh Đức thể hiện rõ ràng việc ủng hộ tiếp tục cải cách, tiếp tục cải cách mở cửa, nỗ lực phá vỡ chủ nghĩa bảo thủ, kiện lập kiện toàn quyết tâm và mục tiêu thể chế kinh tế thị trường xã hội chủ nghĩa.
Sa Minh Đức trong cuộc họp đề xuất phát triển kinh tế là đứng đầu, cải thiện điều kiện sống của dân chúng, nâng cao mức sống là nhiệm vụ quan trọng nhất, đảm bảo ổn định, đoàn kết xã hội là trách nhiệm thứ nhất.
Ngoài ra, trong cuộc họp, Sa Minh Đức còn đưa ra, tăng tầm quan trọng của cải cách tổ chức và cải cách chế độ cán bộ, đưa ra mục tiêu rèn luyện tố chất cán bộ toàn diện.
Mà bài phát biểu liên quan tới vấn đề cải cách cán bộ của Sa Minh Đức, dẫn tới bài phát biểu chuyên đề liên quan tới vấn đề cải cách chế độ tổ chức và cải cách chế độ cán bộ của trưởng ban thư ký Mễ Tiềm trong cuộc họp. Bài phát biểu của Mễ Tiềm thay đổi cách nhìn bảo thủ thường ngày, lộ ra nhiều điểm sáng, tâm ý.
Nhất là bài phát biểu nhấn mạnh, phải tăng cường cơ chế bồi dưỡng và học tập của cán bộ, phải bình thường hóa cơ chế huấn luyện và học tập của cán bộ, phải tiếp tục mở rộng quy mô chỉnh thể của việc học tập cán bộ, phải thử nghiệm thành lập cơ chế hợp tác và liên hợp với các trường đại học, cơ quan nghiên cứu trong và ngoài nước. Từ đó đưa ra càng nhiều chọn lựa cho việc bồi dưỡng cán bộ toàn tỉnh.
Mà trong phương diện lựa chọn cán bộ, Mễ Tiềm nhấn mạnh, phải cố gắng đề bạt cán sự có năng lực, cán sự biết việc, cán bộ làm được việc mà không xảy ra chuyện, phải luôn tôn sùng nguyên tắc thứ nhất về thực tích, phải cổ vũ cán bộ làm nhiều việc thiết thực.
Ngoài ra, Mễ Tiềm còn đề xuất, về sau việc lựa chọn cán bộ trong cơ quan phải thử nghiệm công tuyển, tuyển cử dân chủ. Phải đặt tiếng nói của dân chúng ở một vị trí quan trọng, lúc tổ chức khảo sát cán bộ, phải lắng nghe tiếng nói dân chúng, phải trù tính chung để ý tới ý kiến của các đồng chí Mặt trận Tổ quốc, hội đồng nhân dân và các đồng chí lão thành, phải chân chính làm được theo nguyên tắc công khai, dân chủ, rõ ràng, hiệu suất cao chọn lựa cán bộ.
Cả bài phát biểu của Mễ Tiềm đầy ý kiến mới mẻ, rất nhiều ý tưởng cải cách nằm trong những dòng chữ của bài phát biểu. Điều này khiến tất cả các ủy viên tham dự đều cảm thấy mới mẻ, còn việc cải cách tổ chức trong hội nghị tỉnh ủy thì thành một chủ đề bàn luận sôi nổi của các ủy viên.
Mà các giới truyền thống chú ý tới hội nghị lần này, cũng tiến hành báo cáo tỉ mỉ về hướng đi mới của cải cách tổ chức, trong đó đài truyền hình vệ tinh tỉnh có truyền lại tỉ mỉ cách lý giả của các ủy viên tới từ thành phố Đức Cao đối với bài phát biểu của trưởng ban Mễ.
Phó bí thư Thành ủy, chủ tịch thành phố Đức Cao, Đàm Phi Hoa nhận được phỏng vấn của giới truyền thông tỏ vẻ ủng hộ, bởi vì tỉnh ủy cuối cùng ý thức được tầm quan trọng của việc cải cách tổ chức.
Đàm Phi Hoa nhấn mạnh, cải cách kinh tế không thể tiến hành cổ vũ, tiến bộ kinh tế nhất định phải đi đôi phối hợp với tiến bộ chính trị, quan niệm kinh tế đơn thuần không thể duy trì, cũng không thể thành hiện thực, hơn nữa cải cách tổ chức, trong việc cải cách chính chị chiếm một tác dụng cực kỳ quan trọng.
Thay đổi cơ chế bồi dưỡng cán bộ hiện hữu, cơ chế chọn lựa còn cả cơ phân công, điều này cuối cùng thay đổi tố chất chỉnh thể của cán bộ tỉnh Sở Giang.
Cho tới tận khi bài phát biểu của Mễ Tiềm kết thúc, Trần Kinh mới giật mình phát hiện, bài phát biểu của Mễ Tiềm sử dụng không ngờ chính là bản thảo của mình viết kia, ông ta không sửa chữa một chữ nào, từ khi in bản thảo ra, đến dấu chấm câu cũng không thay đổi.
Điều này khiến Trần Kinh vừa giật mình vừa sợ hãi, hắn thật không biết đây là phúc hay họa.
Đầu tiên chuyện thứ nhất, Trần Kinh không tới làm việc, mâu thuẫn giữa Triệu An Sơn và Thượng Vinh từ âm thầm thành công khai. Thượng Vinh và Triệu An Sơn vỗ bàn, chửi nhau, tình hình rất tệ.
Thượng Vinh đi điều tra vụ án Vu Hồng Cương quận Lâm Giang. Triệu An Sơn liền nói xấu anh ta với bộ phận nhân sự.
Nội bộ phòng giám sát cán bộ, tất cả cán bộ nòng cốt Triệu An Sơn đều quen, Thượng Vinh dùng người của phòng giám sát cán bộ đi điều tra, muốn đạt được kết quả như ý đâu dễ vậy?
Cuối cùng, Thượng Vinh không chỉ quán triệt ý đồ không xuống, ngược lại chỗ nào cũng gặp phải tay cản, chỗ nào cũng phải chịu nhục.
Thượng Vinh không thể nhịn được nữa, rút cục anh ta tuổi trẻ khí thịnh, hầm hầm chạy tới phòng Triệu An Sơn đập bàn mắng nhau, khiến toàn bộ ban đều biết. Còn Triệu An Sơn và Thượng Vinh đều bị phê bình nghiêm khắc, về việc xử lý hai người như nào, hiện tại bên trong ban còn phải trưng cầu ý kiến của Trần Kinh.
Trần Kinh xin phép bảy ngày, đây là Mễ Tiềm đích thân phê chuẩn.
Cho nên, dù trong phòng xảy ra nhiều chuyện, chuyện xảy ra sẽ thông báo cho Trần Kinh, nhưng Trần Kinh không đi làm, bọn họ cũng không biết làm thế nào.
Trần Kinh hiện tại đặt tất cả tinh lực vào tài liệu lớn này, viết tài liệu lớn thường bản thảo thì dễ, nhưng sửa chữa thì cực kỳ phức tạp.
Tài liệu lớn giống như vậy, gần như mỗi câu, thậm chí từng dấu câu đều phải chăm chỉ suy tính cẩn thận cân nhắc, đầu tiên, toàn bộ tài liệu mình phải hài lòng trước, bản thân không nhìn ra vấn đề nữa, sẽ cầm tài liệu đi thảo luận với người khác.
Trần Kinh hiện tại tìm được chút bí quyết, phương pháp làm tài liệu của hắn cũng thay đổi sách lược.
Hắn làm xong sơ thảo, liền hẹn Uông Minh Phong, bảo ông ta xem qua bản thảo.
Uông Minh Phong xem qua bản thảo, mày nhíu lại, nói với Trần Kinh:
- Thứ này của cậu khẳng định là không ổn, có những quan niệm và tư tưởng quá bảo thủ, bước đi quá nhỏ. Làm theo cách của cậu, cải cách tổ chức của chúng ta bao nhiêu năm mới có thể có hiệu quả?
Uông Minh Phong lúc đó cho Trần Kinh một cái gọi là “5 điểm ý kiến”, bảo Trần Kinh sửa chữa theo “5 điểm ý kiến” đó.
Trần Kinh cầm 5 điểm ý kiến này về cũng không lập tức sửa. Hắn lại cầm tài liệu tới chỗ Liên Cường, bảo Liên Cường giúp tham gia ý kiến, xem có ổn không.
Liên Cường nhìn thứ Trần Kinh viết, đột nhiên biến sắc nói:
- Trưởng phòng Trần, gan cậu lớn quá đó. Cậu làm công tác cải cách tổ chức là một câu, đầu lưỡi uốn cong, nói cải cách là có thể cải cách thành sao? Bản thảo này của cậu quá cấp tiến, bước đi quá lớn, hẳn sẽ xảy ra vấn đề.
Nhất là đề xuất cái gì mà phái cán bộ tỉnh tới vùng duyên hải, làm gì có cách làm như vậy? Tôi còn chỉ nghe qua cách nói cán bộ hỗ trợ biên giới, Tây Tạng, chưa từng nghe phái cán bộ tới duyên hải.
Vùng duyên hải là nơi phồn hoa, chúng ta phải phái những cán bộ ưu tú tới đó, mấy năm sau, chúng ta còn giữ lại được mấy nhân tài?
Quan niệm của Liên Cường và Uông Minh Phong hoàn toàn trái ngược. Nhưng đều thể hiện rất nhiệt tình đối với bản thảo này của Trần Kinh, đặc biệt viết 3 điểm ý kiến sửa chữa cho Trần Kinh.
Trần Kinh cầm bản ý kiến sửa chữa của hai người, có chút dở khóc dở cười.
Lúc này rút cục hắn hiểu được sự khác nhau sâu đậm giữa Sa Minh Đức và Mễ Tiềm rồi.
Sa Minh Đức là điển hình phái cải cách, chủ trương bạo dạn cải cách, dũng cảm mở rộng. Còn Mễ Tiềm là điển hình phái bảo thủ. Theo ý nghĩ của Mễ Tiềm, cải cách tổ chức không giống cải cách kinh tế, không thể xuất hiện bất cứ sai lầm và sơ hở nào.
Bởi vì cải cách tổ chức liên quan tới công tác tổ chức nhân sự cả một tỉnh, liên quan tới căn bản của cả một tỉnh, sao có thể nóng lòng cầu thành?
Trần Kinh suy nghĩ cẩn thận, tổng hợp ý kiến của hai người Uông Minh Phong và Liên Cường. Cuối cùng lại tiến hành sửa chữa tài liệu của mình, hắn đột nhiên phát hiện, tài liệu này của mình ngày càng giống thứ viết theo ý chí của mình rồi.
Quan niệm của Liên Cường và Uông Minh Phong một hướng đông, một hướng tây, căn bản không có cách để quy nạp thống nhất.
Nhưng bên trong ý kiến của hai người, lại có một phần tương đương là trọng tâm, điều này ít nhất có tác dụng tốt đối với việc Trần Kinh lý giải toàn bộ khó khăn và hiện trạng của Sở Giang. Mỗi phần Trần Kinh lý giải sâu hơn, đương nhiên thứ viết ra cũng sẽ tốt hơn một phần.
Nhưng tới ngày thứ năm, toàn bộ tài liệu của Trần Kinh cuối cùng xét duyệt xong, hắn liền cầm nó mang tới trước mặt Mễ Tiềm.
Mễ Tiềm rất nghiêm túc đọc hết từ đầu tới cuối tài liệu của Trần Kinh viết, một lời không nói, lại không nói Trần Kinh viết tốt, cũng không nói viết tồi.
Cuối cùng ông ta nói thẳng một câu:
- Thứ này tôi còn phải xem kỹ một chút, công tác của cậu xem như hoàn thành, ngày mai cậu có thể bắt đầu đi làm rồi.
Đối với chuyện Thượng Vinh và Triệu An Sơn đối đầu, Trần Kinh ra mặt tới chỗ Biên Kỳ nói đỡ, cuối cùng hai người cùng bị thông báo phê bình, chuyện này kết thúc như vậy.
Thượng Vinh đưa hồ sơ tới chỗ Trần Kinh, vẻ mặt hổ thẹn nói:
- Trưởng phòng, vụ án này cuối cùng tôi không thể theo, phụ kỳ vọng của anh rồi.
Trần Kinh lấy tài liệu trong túi hồ sơ ra, lật từng trang xem kỹ, một lát sau, hắn hỏi:
- Vụ án này chúng ta không theo nữa. Đem toàn bộ những vấn đề vi phạm có khả năng liên quan tới Vu Hồng Cương trong tố cáo giao cho Uỷ ban kỷ luật, bảo họ đi điều tra.
Hồ sơ này để tôi giữ, tạm thời kết thúc vụ án.
Trần Kinh lệnh dừng điều tra, bởi vì thường khi nhận được tố cáo, điều tra nhưng không tìm thấy chứng cứ, đều trực tiếp kết thúc vụ án. Còn ở vụ án này, Trần Kinh chuyển cho Uỷ ban kỷ luật tiếp tục điều tra, hắn làm như vậy cũng là quyết định được đưa ra sau khi hắn suy tính cẩn thận.
Dù sao, thứ Vu Hồng Cương tặng mình hôm đó cũng quá đáng ngạc nhiên, sau sự việc hắn cẩn thận suy nghĩ, giá trị của gói quà hôm đó lên tới hơn năm mươi ngàn, làm một Bí thư quận ủy, sao ông ta lại có năng lực tặng món quà quý giá như vậy.
Cho nên, Trần Kinh cảm giác Vu Hồng Cương vẫn là có vấn đề, trước mắt trở ngại ban tổ chức gặp phải khi điều tra vấn đề của ông ta quá lớn, bên trong chắc có nguyên nhân từ nhiều phương diện.
Đã như vậy, nếu chuyển vụ án này cho Uỷ ban kỷ luật, bên đó liệu có căn cứ những manh mối này điều tra ra vấn đề không?
Thượng Vinh vừa nghe Trần Kinh muốn chuyển vụ án cho Uỷ ban kỷ luật, không biết tại sao, trong lòng anh ta bỗng có chút kích động.
Anh ta vốn tưởng rằng Trần Kinh hẳn là phải thiên vị Triệu An Sơn, sẽ dìm vụ án này xuống, hiện tại Trần Kinh lại muốn chuyển vụ án cho Uỷ ban kỷ luật, điều này ít nhất chứng minh, về mặt làm việc, tính nguyên tắc của Trần Kinh khá mạnh, điểm này Thượng Vinh thật ra xem nhẹ hắn.
…
Hội nghị toàn thể tỉnh ủy khai mạc tại phòng hội nghị số một của tỉnh ủy đúng như dự định. Lần hội nghị này là hội nghị lần thứ 16 kỳ thứ tám. Đề tài thảo luận trọng tâm của hội nghị là thảo luận con đường mới, phương pháp mới phát triển kinh tế tỉnh ủy Sở Giang, ngoài ra thảo luận phương thức và phương pháp tính khả thi của việc tiếp tục đi sâu đẩy mạnh việc cải cách xã hội, cải cách tổ chức… tỉnh Sở Giang.
Mà đề tài thảo luận quan trọng nhất là kế hoạch và phương án điều chỉnh bộ máy lãnh đạo chủ yếu của thành phố cấp địa và các đơn vị toàn tỉnh trong năm mới, và cách giải quyết và công bố chuẩn tắc đối với chuyện lớn phát sinh trong một năm.
Trong cuộc họp, Sa Minh Đức phát biểu bài diễn văn quan trọng, trong bài diễn văn, Sa Minh Đức thể hiện rõ ràng việc ủng hộ tiếp tục cải cách, tiếp tục cải cách mở cửa, nỗ lực phá vỡ chủ nghĩa bảo thủ, kiện lập kiện toàn quyết tâm và mục tiêu thể chế kinh tế thị trường xã hội chủ nghĩa.
Sa Minh Đức trong cuộc họp đề xuất phát triển kinh tế là đứng đầu, cải thiện điều kiện sống của dân chúng, nâng cao mức sống là nhiệm vụ quan trọng nhất, đảm bảo ổn định, đoàn kết xã hội là trách nhiệm thứ nhất.
Ngoài ra, trong cuộc họp, Sa Minh Đức còn đưa ra, tăng tầm quan trọng của cải cách tổ chức và cải cách chế độ cán bộ, đưa ra mục tiêu rèn luyện tố chất cán bộ toàn diện.
Mà bài phát biểu liên quan tới vấn đề cải cách cán bộ của Sa Minh Đức, dẫn tới bài phát biểu chuyên đề liên quan tới vấn đề cải cách chế độ tổ chức và cải cách chế độ cán bộ của trưởng ban thư ký Mễ Tiềm trong cuộc họp. Bài phát biểu của Mễ Tiềm thay đổi cách nhìn bảo thủ thường ngày, lộ ra nhiều điểm sáng, tâm ý.
Nhất là bài phát biểu nhấn mạnh, phải tăng cường cơ chế bồi dưỡng và học tập của cán bộ, phải bình thường hóa cơ chế huấn luyện và học tập của cán bộ, phải tiếp tục mở rộng quy mô chỉnh thể của việc học tập cán bộ, phải thử nghiệm thành lập cơ chế hợp tác và liên hợp với các trường đại học, cơ quan nghiên cứu trong và ngoài nước. Từ đó đưa ra càng nhiều chọn lựa cho việc bồi dưỡng cán bộ toàn tỉnh.
Mà trong phương diện lựa chọn cán bộ, Mễ Tiềm nhấn mạnh, phải cố gắng đề bạt cán sự có năng lực, cán sự biết việc, cán bộ làm được việc mà không xảy ra chuyện, phải luôn tôn sùng nguyên tắc thứ nhất về thực tích, phải cổ vũ cán bộ làm nhiều việc thiết thực.
Ngoài ra, Mễ Tiềm còn đề xuất, về sau việc lựa chọn cán bộ trong cơ quan phải thử nghiệm công tuyển, tuyển cử dân chủ. Phải đặt tiếng nói của dân chúng ở một vị trí quan trọng, lúc tổ chức khảo sát cán bộ, phải lắng nghe tiếng nói dân chúng, phải trù tính chung để ý tới ý kiến của các đồng chí Mặt trận Tổ quốc, hội đồng nhân dân và các đồng chí lão thành, phải chân chính làm được theo nguyên tắc công khai, dân chủ, rõ ràng, hiệu suất cao chọn lựa cán bộ.
Cả bài phát biểu của Mễ Tiềm đầy ý kiến mới mẻ, rất nhiều ý tưởng cải cách nằm trong những dòng chữ của bài phát biểu. Điều này khiến tất cả các ủy viên tham dự đều cảm thấy mới mẻ, còn việc cải cách tổ chức trong hội nghị tỉnh ủy thì thành một chủ đề bàn luận sôi nổi của các ủy viên.
Mà các giới truyền thống chú ý tới hội nghị lần này, cũng tiến hành báo cáo tỉ mỉ về hướng đi mới của cải cách tổ chức, trong đó đài truyền hình vệ tinh tỉnh có truyền lại tỉ mỉ cách lý giả của các ủy viên tới từ thành phố Đức Cao đối với bài phát biểu của trưởng ban Mễ.
Phó bí thư Thành ủy, chủ tịch thành phố Đức Cao, Đàm Phi Hoa nhận được phỏng vấn của giới truyền thông tỏ vẻ ủng hộ, bởi vì tỉnh ủy cuối cùng ý thức được tầm quan trọng của việc cải cách tổ chức.
Đàm Phi Hoa nhấn mạnh, cải cách kinh tế không thể tiến hành cổ vũ, tiến bộ kinh tế nhất định phải đi đôi phối hợp với tiến bộ chính trị, quan niệm kinh tế đơn thuần không thể duy trì, cũng không thể thành hiện thực, hơn nữa cải cách tổ chức, trong việc cải cách chính chị chiếm một tác dụng cực kỳ quan trọng.
Thay đổi cơ chế bồi dưỡng cán bộ hiện hữu, cơ chế chọn lựa còn cả cơ phân công, điều này cuối cùng thay đổi tố chất chỉnh thể của cán bộ tỉnh Sở Giang.
Cho tới tận khi bài phát biểu của Mễ Tiềm kết thúc, Trần Kinh mới giật mình phát hiện, bài phát biểu của Mễ Tiềm sử dụng không ngờ chính là bản thảo của mình viết kia, ông ta không sửa chữa một chữ nào, từ khi in bản thảo ra, đến dấu chấm câu cũng không thay đổi.
Điều này khiến Trần Kinh vừa giật mình vừa sợ hãi, hắn thật không biết đây là phúc hay họa.