Hành động của Trần Kinh rất nhanh, hắn chọn hai địa điểm làm nơi thí điểm cải cách tổ chức.
Một nơi đó là khu Đức Thủy của Đức Cao, ngoài ra một nơi nữa đó là huyện Trương Khê của Dung Châu.
Chọn huyện Trương Khê của Dung Châu là vì Vương Phượng Phi, Vương Phượng Phi ở Dung Châu không có chút cảm giác nào, lần này Trần Kinh tìm nơi thí điểm cải cách, hắn nhìn ngay ra đây là một nơi rất lý tưởng cho việc này.
Cuối cùng hắn đưa ra lựa chọn là chọn Trương Khê làm một vùng thí điểm.
Trần Kinh hiểu rõ những tính toán của Vương Phượng Phi, tình hình trước mắt của Dung Châu, bất luận là Kế Tiểu Bình hay Tương Bình, hai cán bộ này đã công tác ở Dung Châu nhiều năm, Vương Phượng Phi rõ ràng yếu thế hơn so với họ.
Mà điểm mạnh của Vương Phượng Phi đó là có các mối quan hệ ở Tỉnh, sau đó trong Ủy Ban Cải Cách và Phát Triển, anh ta cũng quen nhiều người.
Về vấn đề vốn đầu tư, anh ta có ưu thế vượt trội.
Nhưng Vương Phượng Phi hiểu rõ, trừ phi là có lợi ích chính trị, không thì anh ta sẽ không dễ dàng lật ngửa hết những con bài trong tay mình.
Trong lúc này, bất luận là Kế Tiểu Bình hay là Tương Bình, thì đều tin tưởng anh ta, dưới tình hình này, Vương Phượng Phi muốn tìm không gian để trổ tài, Vương Phượng Phi đã nhìn thấy Trương Khê, đã rất sẵn sàng để thực hiện cải cách, đây là kế hoạch lâu dài của anh ta.
Còn Trần Kinh chọn được Trương Khê và Đức Thủy làm hai vùng thí điểm, hắn rất vừa ý.
Lần đầu tiên Mễ Tiềm thể hiện thái độ của mình trong buổi họp, trong một thời gian ngắn như vậy Trần Kinh đã tìm ra được hai vùng thí điểm, có thể nói là hắn vẫn chưa hồ đồ, Trưởng Ban Tổ Chức nói được làm được.
Trần Kinh từ Trương Khê trở về, trên đường về trong lòng hắn thấy rất bồn chồn khó chịu, lái xe Trương không biết sao lại vậy, còn tưởng là công việc ở Trương Khê có gì bất lợi.
Anh ta quay đầu lại nói với Trần Kinh:
-Trưởng phòng, anh hãy nghĩ thoáng một chút, tôi thấy khí hậu ở đây rất tốt, tôi đoán chúng ta vẫn còn cơ hội để tới đây.
Trần Kinh nhíu mày nói:
-Chú ý lái xe đi, đừng có nghĩ linh tinh nữa.
Trần Kinh trách Trương Thừa suy nghĩ linh tinh, nhưng thực ra trong đầu hắn cũng đang nghĩ ngợi lung tung.
Gần đây công việc rất bận, sau khi những việc này xong, sự trống trải cô đơn trong lòng Trần Kinh không hiểu sao lại xuất hiện.
Đã một thời gian dài rồi hắn không đi chơi cùng Phương Uyển Kỳ. Còn Kim Lộ thì hai người đều bận, đã lâu rồi hai người không còn quan hệ thân thiết với nhau nữa.
Nhất là khi nghĩ về Kim Lộ, trong lòng Trần Kinh càng thêm khó chịu.
Là một người con trai bình thường, bên cạnh không có một người con gái, lâu dài sẽ cảm thấy rất khó chịu…
Nhưng tình hình này, Trần Kinh cũng không có cách nào giải quyết cả.
Về phía Phương Uyển Kỳ, hai người đã sống chung với nhau, Phương Uyển Kỳ là một người rất là thời thượng, nhưng cô ta cũng là một người rất bảo thủ, hai người ôm ôm ấp ấp, giai đoạn hôn nhau sớm đã có rồi. Nhưng cửa cuối cùng thì không thể nào qua được.
Còn về phía Kim Lộ, hai người đều rất bận, Trần Kinh cũng không thể nào quá lộ liễu, không suy nghĩ tới cảm nhận của Phương Uyển Kỳ, vì vậy đôi lúc hắn có chút khó khăn lung túng.
Về tới Ban Tổ Chức, Trần Kinh báo cáo lại tình hình chuyến đi lần này với Biên Kỳ, Biên Kỳ nhíu mày nói:
-Cậu tích cực quá, hiện giờ ở ngoài mọi người đều nói, một mình cậu chiếm hết một nửa Ban Tổ Chức rồi, tôi xem cậu mà bận tâm việc gì cũng là mối bận tâm của một nửa Ban Tổ Chức.
Trần Kinh ngượng cười, nói:
-Đã là những việc trong phạm vi công tác của tôi thì tôi nhất định sẽ hết lòng làm việc, dù phải lo nghĩ nhiều tôi cũng cam lòng.
Biên Kỳ cười, nói:
-Cậu có biết, về việc Phòng giám sát các cậu phát triển quá nhanh, lãnh đạo trong Ban đều có những suy nghĩ khác nhau, đặc biệt là các cậu mỗi phòng lại có một văn phòng riêng, ngoài ra, biên chế dành cho các Phó phòng thường vụ, Đảng ủy chưa từng phê duyệt những biên chế như vậy.
Trần Kinh chỉ khẽ cười, không nói gì.
Hiện giờ cái gọi là cách nhìn của Ban, Trần Kinh không có chút kiêng dè gì cả.
Hắn bây giờ đã rất rõ thân phận của mình, hắn là con cờ trong tay Mễ Tiềm và Sa Minh Đức, hắn phải đạt được yêu cầu của hai bên.
Sự cân bằng này giống như chúng ta đi dây trên không vậy, chỉ cần nghiêng sang trái một chút hoặc nghiêng sang phải một chút thì đều gặp nguy hiểm.
Đây không phải là nguy hiểm của một người, nó còn khiến cho mối quan hệ giữa Mễ Tiềm và Sa Minh Đức gặp trục trặc.
Trong hoàn cảnh hiện tại thì cần sự hợp tác giữa hai người, chỉ khi hai người hợp tác với nhau thì mới luôn đảm bảo được sự đồng nhất về những việc quan trọng và trong những chính sách quan trọng của toàn Tỉnh, đây là việc được ưu tiên hàng đầu.
Trần Kinh rơi vào cái tính thế này tuy không phải hắn tự nguyện, có chút bị động.
Nhưng sự việc đã xảy ra, hắn cũng chỉ có thể cố gắng giữ sự cân bằng này, cố gắng làm tốt công việc, cũng mong là công việc của mình có thể đem lại lợi ích cho Sở Giang.
…
Hòm thư của Trưởng Ban Tổ Chức Tỉnh Ủy đã có từ rất lâu rồi.
Cái hòm thư này có vị trí rất quan trọng, vì tất cả những thư tín trong hòm thư này đều được chuyển thẳng tới Trưởng Ban.
Những người khác, bao gồm cả Phó ban đều không có chìa khóa của hòm thư này, chỉ có Trưởng Ban mới có thể mở hòm thư này.
Hòm thư này bình thường hai tuần mở một lần, thường là sẽ mở vào ngày chủ nhật. Vì lúc đó không có ai tới làm việc, người khác sẽ không biết là hòm thư này được mở.
Trong lần gặp trước giữa Trần Kinh và Mễ Tiềm, Mễ Tiềm đã đưa chìa khóa hòm thư đó cho Trần Kinh, và dặn dò Trần Kinh phải quản lý tốt hòm thư đó, phải đọc kĩ tất cả thư ở trong hòm thư đó, sau đó chọn ra những điểm quan trọng nhất, nhạy cảm nhất báo cáo lại với ông ta.
Mới đầu Trần Kinh không coi trọng việc này, nhưng rất nhanh, hắn đã nhận ra sự lợi hại của hòm thư này.
Những tin tức, báo cáo trong hòm thư này thường là nhằm vào những cán bộ ở trên, có những thư tố cáo những vấn đề còn tồn tại trong các cán bộ, về việc đề bạt cán bộ còn có rất nhiều nghi ngờ, hơn nữa có thư tố cáo còn trực tiếp nói lên những vấn đề còn tồn tại, những thư tố cáo như vậy rất đúng, thường là thông qua một việc cụ thể để nói về vấn đề đó.
Ví dụ, trong khoảng thời gian nào đó, vị lãnh đạo của một phòng nào đó trong quá trình làm việc đã mắc phải lỗi gì, đã đưa ra những chỉ thị gì, lần đầu tiên Trần Kinh xem những tài liệu như vậy, người hắn mồ hôi đầm đìa, cảm thấy rùng rợn.
Trong lòng hắn nghĩ, những tài liệu như thế này đúng là những tài liệu trí mạng, chỉ có thể là do những người bên cạnh lãnh đạo, hoặc những người rất là hiểu lãnh đạo mới có thể kể ra tỉ mỉ như vậy.
Không thì những người xung quanh làm sao mà biết được nội tình bên trong?
Từ kinh nghiệm lần đầu tiên, Trần Kinh hết sức coi trọng hòm thư đó, hôm nay là lần thứ hai hắn mở hòm thư đó.
Trong hai tuần vừa qua không có nhiều thư, chỉ có ba lá thư.
Trần Kinh lấy những lá thư đó, lập tức đi về phòng làm việc của mình xem thư.
Trong đó, có hai lá thư thì nội dung không quan trọng lắm, chủ yếu là có người đưa ra ý kiến về việc cải cách tổ chức và ý kiến về việc nên xem xét thực lực làm việc của những người trong Ban Tổ Chức, hai lá thư này có thể tóm gọn lại vài câu rồi báo cáo với Mễ Tiềm.
Nhưng tới lúc Trần Kinh mở lá thư thứ ba ra, hắn đột nhiên đứng dậy, tim hắn nhảy dựng lên.
Đây là một lá thư tố cáo, đối tượng tố cáo trong thư là Ủy viên Tỉnh Ủy, Trưởng Ban thư kí của Tỉnh Ủy Đường Kiếm Bình.
Nội dung thư là tố cáo Đường Kiếm Bình có quan hệ nam nữ không rõ ràng với một người dẫn chương trình nổi tiếng của đài truyền hình.
Nội dung tố cáo rất tỉ mỉ, nói rõ được thời gian quen nhau và phát triển mối quan hệ giữa Đường Kiếm Bình và người dẫn chương trình nổi tiếng đó.
Hơn nữa còn nói rõ ràng giữa Đường Kiếm Bình và người dẫn chương trình nổi tiếng đó đã có với nhau một người con gái, hiện nay đã sáu tuổi, đang học lớp một của một trường tiểu học nào đó trong tỉnh.
Trong thư còn tố cáo Đường Kiếm Bình mỗi tháng đều đến thăm con gái ít nhất một lần.
Mà ông ta thường đi vào ngày thứ bảy, không mang theo một ai, chỉ mình ông ta đi, sau hai tiếng thì ông ta rời đi.
Trần Kinh đọc đi đọc lại hai lượt lá thư tố cáo đó, nhìn vào nội dung tố cáo của bức thư rất là chặt chẽ, cần phải cân nhắc, tuyệt đối không được làm qua loa.
Vì đã có người có thể viết ra lá thư tố cáo như thế này, người viết lá thư này chắc chắn không phải là một cán bộ nhà nước, chắc chắn là một biên tập của phim truyền hình hoặc là người cùng nhà, không thì sao có thể viết nắm được những thông tin rõ ràng tới vậy.
Trần Kinh nằm ngửa ra ghế, cất bức thư tố cáo vào trong ngăn kéo và khóa lại.
Hắn kiểm tra ngăn kéo vài lần thấy rằng ngăn kéo đã được khóa chắc chắn, hắn mới đứng dậy đi về.
Đường Kiếm Bình và Trần Kinh đã gặp nhau vài lần, ông ta cũng không còn trẻ nữa, nhưng vẫn rất phong độ. Từ tướng mạo của Đường Kiếm Bình, người ta có thể cảm thấy ông ta là một người có địa vị rất cao, nhìn Đường Kiếm Bình người khác sẽ cảm thấy rằng ông ta là người được sống trong cuộc sống đầy đủ an nhàn lâu rồi, toát lên vẻ rất là cao quý.
Những lời bàn tán về Đường Kiếm Bình ở Sở Giang thì rất nhiều, hầu hết đều nói người này rất lợi hại, ông ta có rất nhiều tiền.
Ông ta nắm trong tay cả Tỉnh Ủy, làm việc thì rất chu đáo, đến con muỗi cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của ông ta, một số lãnh đạo đánh giá ông ta rất cao, nhưng những người ở dưới và một số lãnh đạo thì rất ghét ông ta, nhưng không biết phải làm thế nào đối phó với ông ta.
Ngoài ra, Đường Kiếm Bình còn có một biệt danh đó là “Con lật đật chính trị”, ông ta ở Sở Giang không thuộc về phe phái nào, nhưng vận mệnh của ông ta cũng không vì sự suy thịnh của những phe phái đó mà bị ảnh hưởng nhiều, ông ta lúc nào cũng hướng về phía trước tiến, từ một người không biết gì mà giờ trở thành Thường vụ Tỉnh Ủy, Trưởng Ban thư kí Tỉnh Ủy, còn không phải là một kì tích sao.
Thực ra, Trần Kinh sau khi nghe câu chuyện về Đường Kiếm Bình, hắn rất cảm phục một người như vậy, hắn thấy làm người ít ra cũng phải giống như Đường Kiếm Bình, luôn luôn ngoan cường cố gắng, phấn đấu hết mình.
Nhưng, Trần Kinh không thể nào nghĩ được, hôm nay hắn lại đọc được một lá thư tố cáo tỉ mỉ tội của Đường Kiếm Bình như vậy.
Một lá thư tố cáo như vậy đương nhiên là chính xác rồi, nếu Trần Kinh giấu lá thư tố cáo này đi, lập tực bí mật điều tra, rất nhanh sẽ có thể biết được thực hư việc này.
Một khi việc này được làm rõ, điều này đồng nghĩa với việc gì?
Trần Kinh cố sức lắc đầu, hắn nghĩ tới một câu, bất kể là ai đều có nhược điểm, điểm yếu của mình, Đường Kiếm Bình được coi như một con lật đật chính trị vậy, nếu làm rõ lá thư tố cáo này, sau đó nghĩ cách khống chế ảnh hưởng của việc này, phiền toái mà việc này đem lại cho Đường Kiếm Bình có thể khiến ông ta không thể thăng tiến được nữa.
Không trừng phải nghỉ hưu sớm, Trần Kinh mới nghĩ tới đây, trong lòng có chút sợ hãi, cảm thấy hôm nay hắn đã cầm phải hòn than nóng rồi…
Một nơi đó là khu Đức Thủy của Đức Cao, ngoài ra một nơi nữa đó là huyện Trương Khê của Dung Châu.
Chọn huyện Trương Khê của Dung Châu là vì Vương Phượng Phi, Vương Phượng Phi ở Dung Châu không có chút cảm giác nào, lần này Trần Kinh tìm nơi thí điểm cải cách, hắn nhìn ngay ra đây là một nơi rất lý tưởng cho việc này.
Cuối cùng hắn đưa ra lựa chọn là chọn Trương Khê làm một vùng thí điểm.
Trần Kinh hiểu rõ những tính toán của Vương Phượng Phi, tình hình trước mắt của Dung Châu, bất luận là Kế Tiểu Bình hay Tương Bình, hai cán bộ này đã công tác ở Dung Châu nhiều năm, Vương Phượng Phi rõ ràng yếu thế hơn so với họ.
Mà điểm mạnh của Vương Phượng Phi đó là có các mối quan hệ ở Tỉnh, sau đó trong Ủy Ban Cải Cách và Phát Triển, anh ta cũng quen nhiều người.
Về vấn đề vốn đầu tư, anh ta có ưu thế vượt trội.
Nhưng Vương Phượng Phi hiểu rõ, trừ phi là có lợi ích chính trị, không thì anh ta sẽ không dễ dàng lật ngửa hết những con bài trong tay mình.
Trong lúc này, bất luận là Kế Tiểu Bình hay là Tương Bình, thì đều tin tưởng anh ta, dưới tình hình này, Vương Phượng Phi muốn tìm không gian để trổ tài, Vương Phượng Phi đã nhìn thấy Trương Khê, đã rất sẵn sàng để thực hiện cải cách, đây là kế hoạch lâu dài của anh ta.
Còn Trần Kinh chọn được Trương Khê và Đức Thủy làm hai vùng thí điểm, hắn rất vừa ý.
Lần đầu tiên Mễ Tiềm thể hiện thái độ của mình trong buổi họp, trong một thời gian ngắn như vậy Trần Kinh đã tìm ra được hai vùng thí điểm, có thể nói là hắn vẫn chưa hồ đồ, Trưởng Ban Tổ Chức nói được làm được.
Trần Kinh từ Trương Khê trở về, trên đường về trong lòng hắn thấy rất bồn chồn khó chịu, lái xe Trương không biết sao lại vậy, còn tưởng là công việc ở Trương Khê có gì bất lợi.
Anh ta quay đầu lại nói với Trần Kinh:
-Trưởng phòng, anh hãy nghĩ thoáng một chút, tôi thấy khí hậu ở đây rất tốt, tôi đoán chúng ta vẫn còn cơ hội để tới đây.
Trần Kinh nhíu mày nói:
-Chú ý lái xe đi, đừng có nghĩ linh tinh nữa.
Trần Kinh trách Trương Thừa suy nghĩ linh tinh, nhưng thực ra trong đầu hắn cũng đang nghĩ ngợi lung tung.
Gần đây công việc rất bận, sau khi những việc này xong, sự trống trải cô đơn trong lòng Trần Kinh không hiểu sao lại xuất hiện.
Đã một thời gian dài rồi hắn không đi chơi cùng Phương Uyển Kỳ. Còn Kim Lộ thì hai người đều bận, đã lâu rồi hai người không còn quan hệ thân thiết với nhau nữa.
Nhất là khi nghĩ về Kim Lộ, trong lòng Trần Kinh càng thêm khó chịu.
Là một người con trai bình thường, bên cạnh không có một người con gái, lâu dài sẽ cảm thấy rất khó chịu…
Nhưng tình hình này, Trần Kinh cũng không có cách nào giải quyết cả.
Về phía Phương Uyển Kỳ, hai người đã sống chung với nhau, Phương Uyển Kỳ là một người rất là thời thượng, nhưng cô ta cũng là một người rất bảo thủ, hai người ôm ôm ấp ấp, giai đoạn hôn nhau sớm đã có rồi. Nhưng cửa cuối cùng thì không thể nào qua được.
Còn về phía Kim Lộ, hai người đều rất bận, Trần Kinh cũng không thể nào quá lộ liễu, không suy nghĩ tới cảm nhận của Phương Uyển Kỳ, vì vậy đôi lúc hắn có chút khó khăn lung túng.
Về tới Ban Tổ Chức, Trần Kinh báo cáo lại tình hình chuyến đi lần này với Biên Kỳ, Biên Kỳ nhíu mày nói:
-Cậu tích cực quá, hiện giờ ở ngoài mọi người đều nói, một mình cậu chiếm hết một nửa Ban Tổ Chức rồi, tôi xem cậu mà bận tâm việc gì cũng là mối bận tâm của một nửa Ban Tổ Chức.
Trần Kinh ngượng cười, nói:
-Đã là những việc trong phạm vi công tác của tôi thì tôi nhất định sẽ hết lòng làm việc, dù phải lo nghĩ nhiều tôi cũng cam lòng.
Biên Kỳ cười, nói:
-Cậu có biết, về việc Phòng giám sát các cậu phát triển quá nhanh, lãnh đạo trong Ban đều có những suy nghĩ khác nhau, đặc biệt là các cậu mỗi phòng lại có một văn phòng riêng, ngoài ra, biên chế dành cho các Phó phòng thường vụ, Đảng ủy chưa từng phê duyệt những biên chế như vậy.
Trần Kinh chỉ khẽ cười, không nói gì.
Hiện giờ cái gọi là cách nhìn của Ban, Trần Kinh không có chút kiêng dè gì cả.
Hắn bây giờ đã rất rõ thân phận của mình, hắn là con cờ trong tay Mễ Tiềm và Sa Minh Đức, hắn phải đạt được yêu cầu của hai bên.
Sự cân bằng này giống như chúng ta đi dây trên không vậy, chỉ cần nghiêng sang trái một chút hoặc nghiêng sang phải một chút thì đều gặp nguy hiểm.
Đây không phải là nguy hiểm của một người, nó còn khiến cho mối quan hệ giữa Mễ Tiềm và Sa Minh Đức gặp trục trặc.
Trong hoàn cảnh hiện tại thì cần sự hợp tác giữa hai người, chỉ khi hai người hợp tác với nhau thì mới luôn đảm bảo được sự đồng nhất về những việc quan trọng và trong những chính sách quan trọng của toàn Tỉnh, đây là việc được ưu tiên hàng đầu.
Trần Kinh rơi vào cái tính thế này tuy không phải hắn tự nguyện, có chút bị động.
Nhưng sự việc đã xảy ra, hắn cũng chỉ có thể cố gắng giữ sự cân bằng này, cố gắng làm tốt công việc, cũng mong là công việc của mình có thể đem lại lợi ích cho Sở Giang.
…
Hòm thư của Trưởng Ban Tổ Chức Tỉnh Ủy đã có từ rất lâu rồi.
Cái hòm thư này có vị trí rất quan trọng, vì tất cả những thư tín trong hòm thư này đều được chuyển thẳng tới Trưởng Ban.
Những người khác, bao gồm cả Phó ban đều không có chìa khóa của hòm thư này, chỉ có Trưởng Ban mới có thể mở hòm thư này.
Hòm thư này bình thường hai tuần mở một lần, thường là sẽ mở vào ngày chủ nhật. Vì lúc đó không có ai tới làm việc, người khác sẽ không biết là hòm thư này được mở.
Trong lần gặp trước giữa Trần Kinh và Mễ Tiềm, Mễ Tiềm đã đưa chìa khóa hòm thư đó cho Trần Kinh, và dặn dò Trần Kinh phải quản lý tốt hòm thư đó, phải đọc kĩ tất cả thư ở trong hòm thư đó, sau đó chọn ra những điểm quan trọng nhất, nhạy cảm nhất báo cáo lại với ông ta.
Mới đầu Trần Kinh không coi trọng việc này, nhưng rất nhanh, hắn đã nhận ra sự lợi hại của hòm thư này.
Những tin tức, báo cáo trong hòm thư này thường là nhằm vào những cán bộ ở trên, có những thư tố cáo những vấn đề còn tồn tại trong các cán bộ, về việc đề bạt cán bộ còn có rất nhiều nghi ngờ, hơn nữa có thư tố cáo còn trực tiếp nói lên những vấn đề còn tồn tại, những thư tố cáo như vậy rất đúng, thường là thông qua một việc cụ thể để nói về vấn đề đó.
Ví dụ, trong khoảng thời gian nào đó, vị lãnh đạo của một phòng nào đó trong quá trình làm việc đã mắc phải lỗi gì, đã đưa ra những chỉ thị gì, lần đầu tiên Trần Kinh xem những tài liệu như vậy, người hắn mồ hôi đầm đìa, cảm thấy rùng rợn.
Trong lòng hắn nghĩ, những tài liệu như thế này đúng là những tài liệu trí mạng, chỉ có thể là do những người bên cạnh lãnh đạo, hoặc những người rất là hiểu lãnh đạo mới có thể kể ra tỉ mỉ như vậy.
Không thì những người xung quanh làm sao mà biết được nội tình bên trong?
Từ kinh nghiệm lần đầu tiên, Trần Kinh hết sức coi trọng hòm thư đó, hôm nay là lần thứ hai hắn mở hòm thư đó.
Trong hai tuần vừa qua không có nhiều thư, chỉ có ba lá thư.
Trần Kinh lấy những lá thư đó, lập tức đi về phòng làm việc của mình xem thư.
Trong đó, có hai lá thư thì nội dung không quan trọng lắm, chủ yếu là có người đưa ra ý kiến về việc cải cách tổ chức và ý kiến về việc nên xem xét thực lực làm việc của những người trong Ban Tổ Chức, hai lá thư này có thể tóm gọn lại vài câu rồi báo cáo với Mễ Tiềm.
Nhưng tới lúc Trần Kinh mở lá thư thứ ba ra, hắn đột nhiên đứng dậy, tim hắn nhảy dựng lên.
Đây là một lá thư tố cáo, đối tượng tố cáo trong thư là Ủy viên Tỉnh Ủy, Trưởng Ban thư kí của Tỉnh Ủy Đường Kiếm Bình.
Nội dung thư là tố cáo Đường Kiếm Bình có quan hệ nam nữ không rõ ràng với một người dẫn chương trình nổi tiếng của đài truyền hình.
Nội dung tố cáo rất tỉ mỉ, nói rõ được thời gian quen nhau và phát triển mối quan hệ giữa Đường Kiếm Bình và người dẫn chương trình nổi tiếng đó.
Hơn nữa còn nói rõ ràng giữa Đường Kiếm Bình và người dẫn chương trình nổi tiếng đó đã có với nhau một người con gái, hiện nay đã sáu tuổi, đang học lớp một của một trường tiểu học nào đó trong tỉnh.
Trong thư còn tố cáo Đường Kiếm Bình mỗi tháng đều đến thăm con gái ít nhất một lần.
Mà ông ta thường đi vào ngày thứ bảy, không mang theo một ai, chỉ mình ông ta đi, sau hai tiếng thì ông ta rời đi.
Trần Kinh đọc đi đọc lại hai lượt lá thư tố cáo đó, nhìn vào nội dung tố cáo của bức thư rất là chặt chẽ, cần phải cân nhắc, tuyệt đối không được làm qua loa.
Vì đã có người có thể viết ra lá thư tố cáo như thế này, người viết lá thư này chắc chắn không phải là một cán bộ nhà nước, chắc chắn là một biên tập của phim truyền hình hoặc là người cùng nhà, không thì sao có thể viết nắm được những thông tin rõ ràng tới vậy.
Trần Kinh nằm ngửa ra ghế, cất bức thư tố cáo vào trong ngăn kéo và khóa lại.
Hắn kiểm tra ngăn kéo vài lần thấy rằng ngăn kéo đã được khóa chắc chắn, hắn mới đứng dậy đi về.
Đường Kiếm Bình và Trần Kinh đã gặp nhau vài lần, ông ta cũng không còn trẻ nữa, nhưng vẫn rất phong độ. Từ tướng mạo của Đường Kiếm Bình, người ta có thể cảm thấy ông ta là một người có địa vị rất cao, nhìn Đường Kiếm Bình người khác sẽ cảm thấy rằng ông ta là người được sống trong cuộc sống đầy đủ an nhàn lâu rồi, toát lên vẻ rất là cao quý.
Những lời bàn tán về Đường Kiếm Bình ở Sở Giang thì rất nhiều, hầu hết đều nói người này rất lợi hại, ông ta có rất nhiều tiền.
Ông ta nắm trong tay cả Tỉnh Ủy, làm việc thì rất chu đáo, đến con muỗi cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của ông ta, một số lãnh đạo đánh giá ông ta rất cao, nhưng những người ở dưới và một số lãnh đạo thì rất ghét ông ta, nhưng không biết phải làm thế nào đối phó với ông ta.
Ngoài ra, Đường Kiếm Bình còn có một biệt danh đó là “Con lật đật chính trị”, ông ta ở Sở Giang không thuộc về phe phái nào, nhưng vận mệnh của ông ta cũng không vì sự suy thịnh của những phe phái đó mà bị ảnh hưởng nhiều, ông ta lúc nào cũng hướng về phía trước tiến, từ một người không biết gì mà giờ trở thành Thường vụ Tỉnh Ủy, Trưởng Ban thư kí Tỉnh Ủy, còn không phải là một kì tích sao.
Thực ra, Trần Kinh sau khi nghe câu chuyện về Đường Kiếm Bình, hắn rất cảm phục một người như vậy, hắn thấy làm người ít ra cũng phải giống như Đường Kiếm Bình, luôn luôn ngoan cường cố gắng, phấn đấu hết mình.
Nhưng, Trần Kinh không thể nào nghĩ được, hôm nay hắn lại đọc được một lá thư tố cáo tỉ mỉ tội của Đường Kiếm Bình như vậy.
Một lá thư tố cáo như vậy đương nhiên là chính xác rồi, nếu Trần Kinh giấu lá thư tố cáo này đi, lập tực bí mật điều tra, rất nhanh sẽ có thể biết được thực hư việc này.
Một khi việc này được làm rõ, điều này đồng nghĩa với việc gì?
Trần Kinh cố sức lắc đầu, hắn nghĩ tới một câu, bất kể là ai đều có nhược điểm, điểm yếu của mình, Đường Kiếm Bình được coi như một con lật đật chính trị vậy, nếu làm rõ lá thư tố cáo này, sau đó nghĩ cách khống chế ảnh hưởng của việc này, phiền toái mà việc này đem lại cho Đường Kiếm Bình có thể khiến ông ta không thể thăng tiến được nữa.
Không trừng phải nghỉ hưu sớm, Trần Kinh mới nghĩ tới đây, trong lòng có chút sợ hãi, cảm thấy hôm nay hắn đã cầm phải hòn than nóng rồi…