Báo cáo này của Trần Kinh đã suy nghĩ rất lâu, cho nên viết liền một mạch trôi chảy.
Nội dung chủ yếu của báo cáo cũng không phải là về việc tổ điều tra đến Hoành Châu gặp phải khó khăn, khó khăn này ngay từ đầu đã được dự liệu trước rồi, Trần Kinh có thể dự liệu trước được, lãnh đạo tỉnh ủy chắc chắn cũng dự đoán trước được.
Văn bản báo cáo của Trần Kinh, chủ yếu là báo cáo về cục diện phá băng Hoành Châu và đề nghị ý kiến.
Hiện tại Trần Kinh đã suy xét rất rõ ràng, nếu muốn công tác của tổ chức tiếp tục thực hiện được, điều đầu tiên phải là tạo uy lực, phải cho mọi người thấy được năng lực và năng lượng của tổ điều tra.
Làm được điểm này, tổ điều tra mới có thể tiếp tục làm tốt công việc của mình, làm đến hoàn hảo.
Mà để đạt đến mục đích này, Trần Kinh đề nghị tỉnh ủy phải hạ quyết tâm đối với nhân sự của Hoành Châu, trước mắt bộ máy của Hoành Châu có thể căn cứ vào kết quả công tác của tổ điều tra và khảo sát để thực hiện thay mấy vị trí trước, dùng biện pháp này để phối hợp với công việc của tổ điều tra.
Mặt khác, Trần Kinh cho rằng, muốn đem vấn đề của Hoành Châu điều tra rõ ràng, việc đầu tiên là phải làm phân hóa bộ máy nội bộ của Hoành Châu, để một bộ phận nội bộ của họ chủ động phối hợp với tổ điều tra, báo cáo vấn đề cho tổ điều tra, làm được điểm này, công việc của tổ công tác sẽ nhìn thấy thành công rực rỡ rồi.
Để đạt đến mục đích này, Trần Kinh đề bạt lên tỉnh ủy năm ý kiến, trong đó có một ý kiến là hy vọng lãnh đạo tỉnh ủy có thể xem xét và giao thêm quyền lực xử lý cho tổ điều tra, như vậy sẽ càng thuận tiện hơn cho công tác triển khai của tổ điều tra…
Toàn bộ báo cáo của Trần Kinh có khoảng ba nghìn từ, sau khi hắn viết xong, lại kiểm tra lại từng câu từng chữ, cuối cùng mới gửi đi.
Hắn viết xong báo cáo này, phát hiện đã mười rưỡi đêm rồi, bụng cũng kêu la rồi, định sẽ đi pha mì ăn liền trong khách sạn ăn qua loa một chút, sau đó tắm rửa đi ngủ.
Đúng lúc này, Phương Uyển Kỳ gọi điện thoại tới, hai người lại một hồi tâm sự nỗi khổ tương tư.
Trần Kinh nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không yên.
Vừa rồi nói chuyện điện thoại với Phương Uyển Kỳ, khiến hắn hết cả buồn ngủ, dường như càng lúc càng tỉnh rồi.
Không tự chủ, hắn lại nghĩ đến Kim Lộ, hiện tại hắn và Kim Lộ hai người là đoàn tụ thì ít mà phân ly thì nhiều, việc của hai người đều rất nhiều, đều là người rất bận rộn.
Có đôi khi, rất lâu hai người đều không gọi điện thoại cho nhau.
Nhưng dù là như thế, giữa hai người luôn luôn nhớ đến nhau.
Trần Kinh rất hiểu, đối với mình mà nói, Kim Lộ có thể còn nhớ nhung nhiều hơn mình.
Có đôi khi rất khuya rồi, Trần Kinh bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Kim Lộ, không có nhiều ký tự, chỉ có mấy câu:
- “Em nhớ anh rồi!”, “còn nhớ chân giò Hà Tịch không? Hôm nay em ăn rồi, rất thơm”, “rất nhớ anh”…..
Chỉ những lời nói ngắn gọn này thôi, nhưng giữa những câu chữ đó toát lên tình cảm, khiến trong lòng Trần Kinh cảm thấy vô cùng ấm áp và thỏa mãn.
Trần Kinh nghĩ đi nghĩ lại, lại không tự nhiên cầm điện thoại lên viết một tin nhắn cho Kim Lộ:
- Hoành Châu cô đơn buồn chán, nhớ em quá…
Hắn nhấn nút gửi đi, mắt nhìn thấy tin nhắn gửi đi, trong lòng hắn bỗng cảm thấy vô cùng bình yên, áp lực nặng nề buổi sáng trên người giờ phút này dường như đã được giải tỏa rồi.
- Đinh, đinh.
Hắn vừa mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, di động bỗng dồn dập vang lên.
Hắn đưa tay ra quờ quờ điện thoại, lơ mơ nói:
- A lô, muộn như vậy rồi…..
- Sao thế? Đã ngủ rồi sao?
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm, thoáng có chứa từ tính, Trần Kinh hơi sửng sốt, lập tức ngồi thẳng người dậy, đầu óc nhanh chóng trở nên tỉnh táo.
- Trưởng ban, muộn như vậy rồi ông còn chưa nghỉ sao?
Trần Kinh nói.
Không sai, điện thoại gọi đến chính là Mễ Tiềm, Trần Kinh bật đèn, nhìn lên đồng hồ treo tường vừa vặn chỉ một giờ sáng.
- Cậu đã gửi cho tôi một bản báo cáo nghiêm túc như thế, tôi làm sao có thể ngủ được? bây giờ tôi muốn hỏi cậu một vấn đề, nếu như chúng tôi có thể đáp ứng yêu cầu của cậu, vậy cậu nắm chắc bao nhiêu phần có thể hoàn thành nhiệm vụ?
Mễ Tiềm nói.
Trần Kinh hơi sửng sốt, nói:
- Tôi…tôi nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ!
Trong lòng Trần Kinh có chút bất ổn, nhưng Mễ Tiềm hỏi đến vấn đề này, hắn cũng không chấp nhận lùi bước.
Hắn vốn nghĩ rằng, bản báo cáo này của mình gửi đi, ít nhất phải ngày mai mới nhận được trả lời, hơn nữa câu trả lời có thể không được như mình mong muốn.
Hắn tuyệt đối không dự đoán được Mễ Tiềm bên này, vừa nhận được báo cáo mấy tiếng đồng hồ, liền chủ động gọi điện thoại cho hắn.
Phải biết rằng mọi thứ Trần Kinh gửi là gửi cho Liên thư ký, bình thường buổi tối Liên thư ký không làm việc, và Liên thư ký sẽ chuyển lại cho Mễ Tiềm, nếu như tốc độ nhanh như vậy, điều này chứng tỏ tỉnh ủy có một số thay đổi rồi.
- Được, có câu này của cậu, tôi liền dám to gan để cậu làm, cậu có thể làm theo ý kiến của cậu, chúng tôi sẽ phối hợp theo mỗi bước đi của cậu
Mễ Tiềm nói.
Ông ta dừng một chút, lại nói:
- Sau này cậu trực tiếp gọi di động cho tôi, hoặc là gọi điện thoại đến văn phòng của tôi, chúng ta có thể trực tiếp trao đổi, cậu phải nhớ, một tuần, trong vòng một tuần, Hoành Châu phải mang về cho tôi.
- Một tuần?
Trần Kinh cả kinh nói:
- Không phải là hai tháng sao? Sao lại biến thành một tuần?
- Tình hình có thay đổi, hiện tại chúng ta càng tiến hành điều chỉnh xong nhanh bộ máy Hoành Châu, thì càng có lợi cho đại cục, điểm này cậu nhất định phải nắm rõ.
Mễ Tiềm nghiêm túc nói, ông ta dừng một chút, lại nói:
- Nếu như cậu có gì không hiểu, sẽ có người báo cho cậu, được rồi, như vậy đi, sau này chúng ta sẽ trao đổi điện thoại hàng ngày.
Mễ Tiềm cúp máy, đầu óc Trần Kinh hỗn loạn, nhất là hai lỗ tai, ong ong ồn ào.
Một tuần muốn hoàn thành nhiệm vụ, điều này làm sao có thể?
Trần Kinh rốt cuộc cũng không ngủ được nữa, đứng dậy mặc quần áo xong, đi dạo trong phòng.
- Đinh, đinh
Di động lại vang lên, Trần Kinh vừa thấy điện thoại báo, đứng lại nghe điện thoại:
- Chủ nhiệm Uông, muộn như vậy…..
- Vừa rồi trưởng ban của các cậu điện thoại cho cậu rồi, đúng không?
Uông Minh Phong vừa mở lời liền nói, ông ta dừng một chút, nói tiếp:
- Đối với việc cậu báo cáo, bí thư và trưởng ban Mễ vô cùng coi trọng, trước đó hai người vừa nói chuyện nửa giờ điện thoại.
Hai người nhất trí cho rằng, ý kiến của cậu cho thể tiếp thu, để cậu dụng tâm, can đảm đi làm việc, không có băn khoăn gì.
- Vâng, chủ nhiệm Uông!
Trần Kinh nghiêm túc nói, hắn trầm ngâm một lúc, hạ thấp giọng nói:
- Nhưng chủ nhiệm Uông, vì sao bây giờ lại là trong vòng một tuần phải hoàn thành nhiệm vụ? thời gian này cũng quá gấp gáp.
Uông Minh Phong ở đầu dây bên kia không lên tiếng, một lúc sau, ông ta nói sang chuyện khác:
- Gần đây trung ương lần thứ ba tuần tra ở Lĩnh Nam, trong đó, bọn họ có một bộ phận nhân viên đi về hướng bắc, trong tổ tuần tra có một vị lãnh đạo là Vụ trưởng ủy ban cải cách đầu tư và phát triển quốc gia tên là Hồng Tỉnh Sinh….
Uông Minh Phong nói được một nửa, dường như không biết nên nói tiếp thế nào.
Lại qua một lúc, ông ta nói:
- Vị vụ trưởng Hồng này có thể sẽ đến Hoành Châu lần này, nếu như cậu thấy tung tích của ông ta, bằng bất kỳ giá nào, cậu phải lập tức báo cáo, cậu biết chưa?
Trần Kinh choáng váng một lúc.
Lời nói của Uông Minh Phong hắn tiêu hóa nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu, nhưng hắn vừa hiểu ra, thì đầu óc cũng phát mộng.
Tổ tuần tra lần thứ ba của Trung ương đến Lĩnh nam tuần tra, sao lại có một bộ phận nhân viên đột nhiên đến hướng bắc? mà Uông Minh Phong lại nhắc đến vụ trưởng ủy ban cải cách đầu tư và phát triển quốc gia Hồng Tỉnh Sinh, một người như vậy đi về hướng bắc mất tung tích, đây thực sự là việc không thể tưởng tượng được.
Bây giờ là thời đại gì? Bây giờ đã là thời đại thông tin rồi, đừng nói là một vụ trưởng lãnh đạo cấp quan trọng, cho dù là một người dân bé nhỏ cũng không giấu được, nhưng vụ trưởng Hồng này lại không thấy đâu nữa?
Trần Kinh nói:
- Chủ nhiệm Uông, hôm nay tôi gặp người của cục an ninh, có phải bọn họ đang tìm vụ trưởng Hồng?
- Cậu gặp người của cục an ninh khi nào?
Uông Minh Phong thốt nhiên hỏi, giọng điệu rất khẩn trương.
- Chính là buổi chiều hôm nay, khoảng tầm bốn giờ chiều.
Trần Kinh trả lời.
Uông Minh Phong không nói nữa, Trần Kinh cũng không tiện bổ xung gì thêm, hai người cứ như vậy rơi vào trầm mặc.
Hai người trầm mặc cũng không phải không có gì để nói, mà là đều đang suy nghĩ đến vấn đề này, Trần Kinh nhạy bén ý thức được, lần này Mễ Tiềm và Sa Minh Đức phản ứng nhanh như vậy, chắc là có liên quan đến Vụ trưởng Hồng này.
Trực giác này có chút không đầu, thậm chí có thể nói là vớ vẩn, bởi vì một vụ trưởng của ủy ban cải cách đầu tư và phát triển, tuy rằng là trong đoàn tuần tra trung ương, nhưng cũng không đến nỗi làm cho các lãnh đạo cấp cao khẩn trương như vậy, cho dù là toàn bộ đoàn tuần tra đến Sở Giang tuần tra, cũng không thấy nghiêm trọng như vậy.
Đột nhiên trong đầu Trần Kinh xuất hiện một tia chớp, hắn thốt lên nói:
- Chủ nhiệm Uông, có phải là bộ máy tỉnh ủy cần điều chỉnh phải không?
Uông Minh Phong hắc một tiếng nói:
- Cậu a, cái gì cũng không gạt được cậu, cậu quả nhiên rất nhạy bén, suy nghĩ rất nhanh nhẹn!
- Tôi vẫn luôn do dự, có nên nói cho cậu biết một số việc, nhưng bây giờ xem ra do dự của tôi là dư thừa rồi, tôi còn chưa nói gì, bản thân cậu đã nghĩ được rất nhiều rồi!
Uông Minh Phong chép miệng nói.
- Bổ nhiệm mới đây của trung ương, bổ nhiệm vụ trưởng Hồng Tỉnh Sinh làm phó bí thư tỉnh ủy Sở Giang.
Bổ nhiệm này chiều hôm qua mới in phát, mà vụ trưởng Hồng chiều hôm qua mới rời khỏi Lĩnh Nam đi về hướng bắc, hẳn là đến Hoành Châu rồi, nhưng đột nhiên lại không thấy đâu cả.
Việc này phía tổ chức tuần tra gọi điện thoại cho bí thư rồi, để bí thư lập tức đi tìm người, cậu nói xem chuyện này có gấp không?
Uông Minh Phong nói như vậy, Trần Kinh liền sáng tỏ rồi.
Đúng vậy, Hồng Tỉnh Sinh nếu như là phó bí thư tỉnh ủy Sở Giang, cho dù ông ta không đến đó nhận chức, một phó bí thư đột nhiên biến mất, đây đúng là chuyện lớn, điều này cũng có thể giải thích cho việc Sa Minh Đức dùng đến người của cục an ninh, và vì sao Diệp Hải Duyên lại tìm mình.
Ngoài ra Sa Minh Đức và Mễ Tiềm phải gấp rút giải quyết vấn đề của Hoành Châu, chuyện này cũng hoàn toàn lô- gic.
Trung ương đang nổi lên việc điều chỉnh bộ máy tỉnh ủy, một phó bí thư đến có thể chỉ là một mở đầu, tiếp theo có thể sẽ có càng nhiều sự điều chỉnh.
Ở thời điểm này, vấn đề của Hoành Châu mà vẫn treo ở đó thì rõ ràng là không thích hợp, cần phải nhanh chóng giải quyết, thế lực khắp nơi cần phải đạt tới thỏa hiệp cân bằng, nếu không mọi người còn cứ tranh đấu gay gắt, đến lúc đó bộ máy trung ương điều chỉnh của Sở Giang đến, một khi xảy ra vấn đề, hậu quả thực sự không gánh nổi.
Một tỉnh không bằng một thành phố hoặc một huyện, điều chỉnh bộ máy của một tỉnh dẫn đến rung chuyển, ảnh hưởng đó chính là cực lớn.
Nội dung chủ yếu của báo cáo cũng không phải là về việc tổ điều tra đến Hoành Châu gặp phải khó khăn, khó khăn này ngay từ đầu đã được dự liệu trước rồi, Trần Kinh có thể dự liệu trước được, lãnh đạo tỉnh ủy chắc chắn cũng dự đoán trước được.
Văn bản báo cáo của Trần Kinh, chủ yếu là báo cáo về cục diện phá băng Hoành Châu và đề nghị ý kiến.
Hiện tại Trần Kinh đã suy xét rất rõ ràng, nếu muốn công tác của tổ chức tiếp tục thực hiện được, điều đầu tiên phải là tạo uy lực, phải cho mọi người thấy được năng lực và năng lượng của tổ điều tra.
Làm được điểm này, tổ điều tra mới có thể tiếp tục làm tốt công việc của mình, làm đến hoàn hảo.
Mà để đạt đến mục đích này, Trần Kinh đề nghị tỉnh ủy phải hạ quyết tâm đối với nhân sự của Hoành Châu, trước mắt bộ máy của Hoành Châu có thể căn cứ vào kết quả công tác của tổ điều tra và khảo sát để thực hiện thay mấy vị trí trước, dùng biện pháp này để phối hợp với công việc của tổ điều tra.
Mặt khác, Trần Kinh cho rằng, muốn đem vấn đề của Hoành Châu điều tra rõ ràng, việc đầu tiên là phải làm phân hóa bộ máy nội bộ của Hoành Châu, để một bộ phận nội bộ của họ chủ động phối hợp với tổ điều tra, báo cáo vấn đề cho tổ điều tra, làm được điểm này, công việc của tổ công tác sẽ nhìn thấy thành công rực rỡ rồi.
Để đạt đến mục đích này, Trần Kinh đề bạt lên tỉnh ủy năm ý kiến, trong đó có một ý kiến là hy vọng lãnh đạo tỉnh ủy có thể xem xét và giao thêm quyền lực xử lý cho tổ điều tra, như vậy sẽ càng thuận tiện hơn cho công tác triển khai của tổ điều tra…
Toàn bộ báo cáo của Trần Kinh có khoảng ba nghìn từ, sau khi hắn viết xong, lại kiểm tra lại từng câu từng chữ, cuối cùng mới gửi đi.
Hắn viết xong báo cáo này, phát hiện đã mười rưỡi đêm rồi, bụng cũng kêu la rồi, định sẽ đi pha mì ăn liền trong khách sạn ăn qua loa một chút, sau đó tắm rửa đi ngủ.
Đúng lúc này, Phương Uyển Kỳ gọi điện thoại tới, hai người lại một hồi tâm sự nỗi khổ tương tư.
Trần Kinh nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không yên.
Vừa rồi nói chuyện điện thoại với Phương Uyển Kỳ, khiến hắn hết cả buồn ngủ, dường như càng lúc càng tỉnh rồi.
Không tự chủ, hắn lại nghĩ đến Kim Lộ, hiện tại hắn và Kim Lộ hai người là đoàn tụ thì ít mà phân ly thì nhiều, việc của hai người đều rất nhiều, đều là người rất bận rộn.
Có đôi khi, rất lâu hai người đều không gọi điện thoại cho nhau.
Nhưng dù là như thế, giữa hai người luôn luôn nhớ đến nhau.
Trần Kinh rất hiểu, đối với mình mà nói, Kim Lộ có thể còn nhớ nhung nhiều hơn mình.
Có đôi khi rất khuya rồi, Trần Kinh bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Kim Lộ, không có nhiều ký tự, chỉ có mấy câu:
- “Em nhớ anh rồi!”, “còn nhớ chân giò Hà Tịch không? Hôm nay em ăn rồi, rất thơm”, “rất nhớ anh”…..
Chỉ những lời nói ngắn gọn này thôi, nhưng giữa những câu chữ đó toát lên tình cảm, khiến trong lòng Trần Kinh cảm thấy vô cùng ấm áp và thỏa mãn.
Trần Kinh nghĩ đi nghĩ lại, lại không tự nhiên cầm điện thoại lên viết một tin nhắn cho Kim Lộ:
- Hoành Châu cô đơn buồn chán, nhớ em quá…
Hắn nhấn nút gửi đi, mắt nhìn thấy tin nhắn gửi đi, trong lòng hắn bỗng cảm thấy vô cùng bình yên, áp lực nặng nề buổi sáng trên người giờ phút này dường như đã được giải tỏa rồi.
- Đinh, đinh.
Hắn vừa mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, di động bỗng dồn dập vang lên.
Hắn đưa tay ra quờ quờ điện thoại, lơ mơ nói:
- A lô, muộn như vậy rồi…..
- Sao thế? Đã ngủ rồi sao?
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm, thoáng có chứa từ tính, Trần Kinh hơi sửng sốt, lập tức ngồi thẳng người dậy, đầu óc nhanh chóng trở nên tỉnh táo.
- Trưởng ban, muộn như vậy rồi ông còn chưa nghỉ sao?
Trần Kinh nói.
Không sai, điện thoại gọi đến chính là Mễ Tiềm, Trần Kinh bật đèn, nhìn lên đồng hồ treo tường vừa vặn chỉ một giờ sáng.
- Cậu đã gửi cho tôi một bản báo cáo nghiêm túc như thế, tôi làm sao có thể ngủ được? bây giờ tôi muốn hỏi cậu một vấn đề, nếu như chúng tôi có thể đáp ứng yêu cầu của cậu, vậy cậu nắm chắc bao nhiêu phần có thể hoàn thành nhiệm vụ?
Mễ Tiềm nói.
Trần Kinh hơi sửng sốt, nói:
- Tôi…tôi nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ!
Trong lòng Trần Kinh có chút bất ổn, nhưng Mễ Tiềm hỏi đến vấn đề này, hắn cũng không chấp nhận lùi bước.
Hắn vốn nghĩ rằng, bản báo cáo này của mình gửi đi, ít nhất phải ngày mai mới nhận được trả lời, hơn nữa câu trả lời có thể không được như mình mong muốn.
Hắn tuyệt đối không dự đoán được Mễ Tiềm bên này, vừa nhận được báo cáo mấy tiếng đồng hồ, liền chủ động gọi điện thoại cho hắn.
Phải biết rằng mọi thứ Trần Kinh gửi là gửi cho Liên thư ký, bình thường buổi tối Liên thư ký không làm việc, và Liên thư ký sẽ chuyển lại cho Mễ Tiềm, nếu như tốc độ nhanh như vậy, điều này chứng tỏ tỉnh ủy có một số thay đổi rồi.
- Được, có câu này của cậu, tôi liền dám to gan để cậu làm, cậu có thể làm theo ý kiến của cậu, chúng tôi sẽ phối hợp theo mỗi bước đi của cậu
Mễ Tiềm nói.
Ông ta dừng một chút, lại nói:
- Sau này cậu trực tiếp gọi di động cho tôi, hoặc là gọi điện thoại đến văn phòng của tôi, chúng ta có thể trực tiếp trao đổi, cậu phải nhớ, một tuần, trong vòng một tuần, Hoành Châu phải mang về cho tôi.
- Một tuần?
Trần Kinh cả kinh nói:
- Không phải là hai tháng sao? Sao lại biến thành một tuần?
- Tình hình có thay đổi, hiện tại chúng ta càng tiến hành điều chỉnh xong nhanh bộ máy Hoành Châu, thì càng có lợi cho đại cục, điểm này cậu nhất định phải nắm rõ.
Mễ Tiềm nghiêm túc nói, ông ta dừng một chút, lại nói:
- Nếu như cậu có gì không hiểu, sẽ có người báo cho cậu, được rồi, như vậy đi, sau này chúng ta sẽ trao đổi điện thoại hàng ngày.
Mễ Tiềm cúp máy, đầu óc Trần Kinh hỗn loạn, nhất là hai lỗ tai, ong ong ồn ào.
Một tuần muốn hoàn thành nhiệm vụ, điều này làm sao có thể?
Trần Kinh rốt cuộc cũng không ngủ được nữa, đứng dậy mặc quần áo xong, đi dạo trong phòng.
- Đinh, đinh
Di động lại vang lên, Trần Kinh vừa thấy điện thoại báo, đứng lại nghe điện thoại:
- Chủ nhiệm Uông, muộn như vậy…..
- Vừa rồi trưởng ban của các cậu điện thoại cho cậu rồi, đúng không?
Uông Minh Phong vừa mở lời liền nói, ông ta dừng một chút, nói tiếp:
- Đối với việc cậu báo cáo, bí thư và trưởng ban Mễ vô cùng coi trọng, trước đó hai người vừa nói chuyện nửa giờ điện thoại.
Hai người nhất trí cho rằng, ý kiến của cậu cho thể tiếp thu, để cậu dụng tâm, can đảm đi làm việc, không có băn khoăn gì.
- Vâng, chủ nhiệm Uông!
Trần Kinh nghiêm túc nói, hắn trầm ngâm một lúc, hạ thấp giọng nói:
- Nhưng chủ nhiệm Uông, vì sao bây giờ lại là trong vòng một tuần phải hoàn thành nhiệm vụ? thời gian này cũng quá gấp gáp.
Uông Minh Phong ở đầu dây bên kia không lên tiếng, một lúc sau, ông ta nói sang chuyện khác:
- Gần đây trung ương lần thứ ba tuần tra ở Lĩnh Nam, trong đó, bọn họ có một bộ phận nhân viên đi về hướng bắc, trong tổ tuần tra có một vị lãnh đạo là Vụ trưởng ủy ban cải cách đầu tư và phát triển quốc gia tên là Hồng Tỉnh Sinh….
Uông Minh Phong nói được một nửa, dường như không biết nên nói tiếp thế nào.
Lại qua một lúc, ông ta nói:
- Vị vụ trưởng Hồng này có thể sẽ đến Hoành Châu lần này, nếu như cậu thấy tung tích của ông ta, bằng bất kỳ giá nào, cậu phải lập tức báo cáo, cậu biết chưa?
Trần Kinh choáng váng một lúc.
Lời nói của Uông Minh Phong hắn tiêu hóa nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu, nhưng hắn vừa hiểu ra, thì đầu óc cũng phát mộng.
Tổ tuần tra lần thứ ba của Trung ương đến Lĩnh nam tuần tra, sao lại có một bộ phận nhân viên đột nhiên đến hướng bắc? mà Uông Minh Phong lại nhắc đến vụ trưởng ủy ban cải cách đầu tư và phát triển quốc gia Hồng Tỉnh Sinh, một người như vậy đi về hướng bắc mất tung tích, đây thực sự là việc không thể tưởng tượng được.
Bây giờ là thời đại gì? Bây giờ đã là thời đại thông tin rồi, đừng nói là một vụ trưởng lãnh đạo cấp quan trọng, cho dù là một người dân bé nhỏ cũng không giấu được, nhưng vụ trưởng Hồng này lại không thấy đâu nữa?
Trần Kinh nói:
- Chủ nhiệm Uông, hôm nay tôi gặp người của cục an ninh, có phải bọn họ đang tìm vụ trưởng Hồng?
- Cậu gặp người của cục an ninh khi nào?
Uông Minh Phong thốt nhiên hỏi, giọng điệu rất khẩn trương.
- Chính là buổi chiều hôm nay, khoảng tầm bốn giờ chiều.
Trần Kinh trả lời.
Uông Minh Phong không nói nữa, Trần Kinh cũng không tiện bổ xung gì thêm, hai người cứ như vậy rơi vào trầm mặc.
Hai người trầm mặc cũng không phải không có gì để nói, mà là đều đang suy nghĩ đến vấn đề này, Trần Kinh nhạy bén ý thức được, lần này Mễ Tiềm và Sa Minh Đức phản ứng nhanh như vậy, chắc là có liên quan đến Vụ trưởng Hồng này.
Trực giác này có chút không đầu, thậm chí có thể nói là vớ vẩn, bởi vì một vụ trưởng của ủy ban cải cách đầu tư và phát triển, tuy rằng là trong đoàn tuần tra trung ương, nhưng cũng không đến nỗi làm cho các lãnh đạo cấp cao khẩn trương như vậy, cho dù là toàn bộ đoàn tuần tra đến Sở Giang tuần tra, cũng không thấy nghiêm trọng như vậy.
Đột nhiên trong đầu Trần Kinh xuất hiện một tia chớp, hắn thốt lên nói:
- Chủ nhiệm Uông, có phải là bộ máy tỉnh ủy cần điều chỉnh phải không?
Uông Minh Phong hắc một tiếng nói:
- Cậu a, cái gì cũng không gạt được cậu, cậu quả nhiên rất nhạy bén, suy nghĩ rất nhanh nhẹn!
- Tôi vẫn luôn do dự, có nên nói cho cậu biết một số việc, nhưng bây giờ xem ra do dự của tôi là dư thừa rồi, tôi còn chưa nói gì, bản thân cậu đã nghĩ được rất nhiều rồi!
Uông Minh Phong chép miệng nói.
- Bổ nhiệm mới đây của trung ương, bổ nhiệm vụ trưởng Hồng Tỉnh Sinh làm phó bí thư tỉnh ủy Sở Giang.
Bổ nhiệm này chiều hôm qua mới in phát, mà vụ trưởng Hồng chiều hôm qua mới rời khỏi Lĩnh Nam đi về hướng bắc, hẳn là đến Hoành Châu rồi, nhưng đột nhiên lại không thấy đâu cả.
Việc này phía tổ chức tuần tra gọi điện thoại cho bí thư rồi, để bí thư lập tức đi tìm người, cậu nói xem chuyện này có gấp không?
Uông Minh Phong nói như vậy, Trần Kinh liền sáng tỏ rồi.
Đúng vậy, Hồng Tỉnh Sinh nếu như là phó bí thư tỉnh ủy Sở Giang, cho dù ông ta không đến đó nhận chức, một phó bí thư đột nhiên biến mất, đây đúng là chuyện lớn, điều này cũng có thể giải thích cho việc Sa Minh Đức dùng đến người của cục an ninh, và vì sao Diệp Hải Duyên lại tìm mình.
Ngoài ra Sa Minh Đức và Mễ Tiềm phải gấp rút giải quyết vấn đề của Hoành Châu, chuyện này cũng hoàn toàn lô- gic.
Trung ương đang nổi lên việc điều chỉnh bộ máy tỉnh ủy, một phó bí thư đến có thể chỉ là một mở đầu, tiếp theo có thể sẽ có càng nhiều sự điều chỉnh.
Ở thời điểm này, vấn đề của Hoành Châu mà vẫn treo ở đó thì rõ ràng là không thích hợp, cần phải nhanh chóng giải quyết, thế lực khắp nơi cần phải đạt tới thỏa hiệp cân bằng, nếu không mọi người còn cứ tranh đấu gay gắt, đến lúc đó bộ máy trung ương điều chỉnh của Sở Giang đến, một khi xảy ra vấn đề, hậu quả thực sự không gánh nổi.
Một tỉnh không bằng một thành phố hoặc một huyện, điều chỉnh bộ máy của một tỉnh dẫn đến rung chuyển, ảnh hưởng đó chính là cực lớn.