Không đến Bắc Kinh, không biết chức quan mình nhỏ.
Về điểm này Trần Kinh cảm nhận rất rõ, chỉ trong vài ngày đi cùng Phương Uyển Kỳ, Phương Liên Kiệt và những anh chị em khác, Trần Kinh đã quen được rất nhiều người, hơn nữa muốn ra nhập vào Phương gia thì dù có trẻ nữa thì về cơ bản cũng phải là làm Trưởng phòng.
Thậm chí bạn gái của Phương Liên Kiệt, Tiêu Đồng của Tiêu gia, chỉ là một cô bé nhưng cũng là tân Trưởng phòng Phòng tin tức của một trang mạng, điều này khiến cho Trần Kinh có chút ái ngại.
Có lẽ là vì những điều mà Trần Kinh đã học được ở Bắc Kinh trong mấy ngày, hoặc có lẽ là vì hắn cách xa Sở Giang, bỏ toàn bộ công việc, có cơ hội hoàn toàn nghỉ ngơi, gần đây hắn rất hay suy nghĩ, nhìn lại công việc và những gì đã xảy ra mấy năm nay.
Từ Lễ Hà lên Đức Cao, sau đó lại đến Sở Giang, hắn đã tăng ba cấp, điều này giống như nằm mơ vậy, hắn không thể tin nổi.
Đã có dạo, Trần Kinh không thể nào ngủ được, vì hắn lúc nào cũng trong trạng thái biết ơn và cảm kích với những người đã giúp hắn, vì hắn hiểu rõ, hắn có thể leo tới được vị trí này quả thật không dễ dàng gì, thật quá may mắn.
Nhưng sau khi rất xúc động, hắn thấy hắn giống như một người mới giàu đang làm quen với cuộc sống của người có tiền, Trần Kinh cảm thấy hắn dường như là đã lạc đường.
Có lẽ bản thân hắn không cảm nhận được mình đã lạc đường, nhưng trong công việc và cuộc sống của hắn, đều vì thân phận của hắn mà thay đổi rất nhiều.
Công việc thậm chí chiếm hết không gian sống của hắn, hầu như cả ngày hắn đều dành cho công việc, trong đầu hắn lúc nào cũng nghĩ tới công việc, công việc và công việc.
Làm tốt công việc, cố gắng để được thăng chức, đây là quy luật phấn đấu thường thấy của những người trẻ tuổi.
Nhưng tới một ngày, sau khi thực sự lặng xuống, sau đó tiếp tục đi ra ngoài, gặp nhiều, học được cũng nhiều, sẽ thấy có những vấn đề lại trở nên khó có thể lý giải được.
Tiến bộ là là gì? Không ngừng thăng chức, không ngừng được người khác đề bạt sao?
Còn nữa, làm việc thế nào thì được gọi là làm việc tốt? Thận trọng, tỉ mỉ thì được được gọi là làm tốt sao?
Trong đầu Trần Kinh nghĩ tới rất nhiều người. Nghĩ tới Mã Bộ Bình, Ngũ Đại Minh, bất cứ khi nào nghĩ tới những người này trong lòng Trần Kinh đều có một thái độ đó là tôn trọng. Cái sự tôn trọng này có một nửa là vì họ đã từng là người chỉ đường cho Trần Kinh, nhưng phần lớn là vì Trần Kinh rất tôn sùng, ngưỡng mộ hai người này.
Trần Kinh thấy rằng dù hắn có cố gắng tới đâu, đều không thể vượt qua Mã Bộ Bình và Ngũ Đại Minh, không chỉ ở phương diện xử lý công việc, mà hắn còn cảm thấy hắn không thể nào so được với họ.
Càng vì Trần Kinh cảm thấy suy nghĩ, phong thái và cả thái độ, tư cách của hắn dường như rất kém.
Cái cảm giác này không thể nói rõ thành lời được, trước kia trong lòng Trần Kinh cũng mơ hồ có những cảm giác như vậy, nhưng bây giờ cái cảm giác ấy càng trở lên rõ ràng hơn.
Mãi đến lần này hắn tới Bắc Kinh. Sau khi gặp rất nhiều người, đi xa Sở Giang, những hào quang xung quanh nhạt đi, để cho bản thân thực sự lặng xuống suy nghĩ về mọi việc, hắn dần dần nhận ra được, trên người hắn luôn luôn không có được…
Sự điềm tĩnh, ung dung của Mã Bộ Bình và Ngũ Đại Minh.
Cả ngày hắn bận tối mắt tối mũi, một khi đã làm việc thì công việc là tất cả. Người thân, bạn bè hay người yêu thì hắn đều không quan tâm tới.
Có nhiều việc, hắn giống như con lừa con kéo xe ngựa vậy. Có đôi lúc cũng không hẳn là lừa con kéo xe ngựa, nhưng hắn lại để ý quá nhiều việc, theo cách nói của nhà phật thì hắn quá quan trọng hóa vấn đề.
Giống như một cô gái thôn quê chưa nhìn thấy thế giới rộng lớn bên ngoài, đột nhiên được sống trong một cung điện xa hoa tráng lệ, nên lúc nào cũng lo sợ mình làm sai việc gì, sẽ bị người khác cười chê, vì vậy lúc nào cũng dè dặt khiến cho bản thân luôn ở trong trạng thái nơm lớp lo sợ.
Một tên Trưởng phòng nhỏ bé thì có là gì?
Rất nhiều Bí thư Thành ủy, Bí thư Tỉnh ủy, còn có các nguyên thủ quốc qua, họ luôn luôn phải đối mặt với bao nhiêu vấn đề phức tạp? Họ còn phải chịu áp lực công việc rất lớn, trách nhiệm trên vai họ nặng nề bao nhiêu?
Nhưng họ vẫn có thể cân bằng giữa cuộc sống gia đình và công việc, có thể hòa hợp giữa công việc và khát vọng của một cá nhân với công việc và khát vọng của tập thể, lại dễ dàng, tự nhiên như vậy sao…
Không hiểu sao, sau khi hiểu rõ được những điều này, Trần Kinh đột nhiên cảm thấy lòng hắn như được mở rộng ra…
Trong lúc lòng hắn đang diễn ra sự thay đổi này thì có người trong Ban gọi tới đó là Diêm Cương.
Trong Ban đã quyết định cử một người trẻ tuổi xuất sắc đi học một năm ở Hồng Kong, Trần Kinh đã được chọn để đi lần này.
Giọng điệu của Diêm Cương có chút tiếc nuối, theo ông ta thì vào lúc này Trần Kinh phải đi là một việc bất đắc dĩ.
Trong Ban đã có sự thay đổi.
Người trực tiếp lãnh đạo Trần Kinh không được thay thế vị trí mà Trưởng Ban Mễ để lại, Biên Kỳ vẫn đang tranh giành cùng Lý Dật Phong và cuối cùng đã rơi vào tình thế bất lợi.
Hơn nữa, từ trước tới nay quan hệ của Lý Dật Phong và Trần Kinh không tốt, ở trong Ban đây là một bí mật mà mọi người truyền tai nhau.
Có vài việc mà Trần Kinh đều chống đối Lý Dật Phong, khiến cho ông ta cảm thấy không có chút thể diện nào.
Hiện giờ, Lý Dật Phong mới đảm nhiệm Trưởng Ban, liền cử ngay Trần Kinh đi học ở nơi khác, sau đó toàn bộ Phòng giám sát lớn mạnh này sẽ bị phân làm hai, hoàn toàn thay đổi.
Diêm Cương nói:
-Trưởng phòng Trần, có thể đi Hồng Kong học tập là một cơ hội tốt, trong lúc này đi cũng là một cơ hội rất tốt, dù sao cậu cũng mới hơn hai mươi tuổi, hồi tôi bằng tuổi cậu, tôi vẫn chỉ là một người dạy làm tượng thôi!
Trần Kinh nói:
-Trưởng phòng Diêm, cảm ơn anh! Anh thông báo trước cho tôi, là để tôi có sự chuẩn bị trước, đúng không?
Diêm Cương cười nói:
-Lão đệ, tôi với cậu là anh em! Tôi cầm được danh sách trên tay liền gọi ngay cho cậu đó, tuy không phải là thông báo chính thức, nhưng cũng gần như vậy rồi!
Sau khi nói chuyện xong với Diêm Cương, không biết sao, trong lòng Trần Kinh bỗng trở nên mù mịt.
Hắn thấy chuyến này tới Bắc Kinh, giống như là hắn bị Sở Giang bỏ rơi vậy.
Trước sau chỉ có mười ngày mà đã thay đổi quá nhiều rồi…
Một mình hắn ngồi trên ghế, theo thói quen hắn thò tay vào trong túi, mất rất nhiều sức hắn mới lấy được một điếu thuốc.
Sau khi hút hết điếu thuốc, hắn từ từ nhắm mắt lại, đột nhiên rất muốn nằm nghỉ một lúc.
…
Rất kinh ngạc khi nhận được điện thoại của Vương Phượng Phi, ngày đó đúng vào ngày mồng bốn tháng riêng, Vương Phượng Phi ở Bắc Kinh.
Trong điện thoại Vương Phượng Phi nói:
-Trần Kinh à, ở Bắc Kinh cậu có thu hoạch lớn rồi, cô cháu gái yêu quý của Phương lão tướng quân đã bị cậu cướp mất, nói thật, ở Bắc Kinh này có rất nhiều công tử là đối thủ của cậu đó.
Trần Kinh ngượng cười, nói:
-Được rồi, Lão Vương, tôi là một tên nhà quê vào thành phố, hiện giờ tôi đang rất khó chịu, cả ngày chả biết làm gì!
-Thật vậy ư? Vậy đến đây chơi! Hôm nay cậu hãy dẫn tiểu Phương cùng đi tới câu lạc bộ của Bắc Kinh, chúng ta cùng ngồi uống trà.
Vương Phượng Phi cao giọng nói.
Trần Kinh có ý muốn từ chối, nhưng suy nghĩ một hồi, hắn cũng không biết phải từ chối thế nào.
Hắn đưa tay lên nhìn đồng hồ, Vương Phượng Phi đầu dây bên kia nói:
-Thế nào? Việc đi lại ở Bắc Kinh cậu không thể làm chủ được sao?
Trần Kinh nhíu mày nói:
-Anh đó, cách khích tướng này đối với tôi có hiệu quả sao? Được rồi, chúng ta nói chuyện chút đi! Tôi nghe giọng điệu của anh, có phải là có chuyện vui gì rồi?
Vương Phượng Phi cười nói:
-Có thể có chuyện gì vui chứ? Tôi với cậu như anh em vậy, cậu cũng nên biết mặt chị dâu chứ, ở Bắc Kinh này tôi làm chủ, cậu đến đây, chẳng nhẽ tôi lại không thể hiện lòng hiếu khách của mình?
Vương Phượng Phi là một người rất chí khí, điều này Trần Kinh sớm đã biết.
Nói lại lần đầu tiên Trần Kinh gặp Vương Phượng Phi, hắn mới chỉ là một nhân vật nhỏ ở Lễ Hà.
Nhưng lúc đó, Vương Phượng Phi rất coi trọng Trần Kinh, có thể nói từ lúc đó hai người cảm thấy rất là hợp nhau.
Mà điểm này, cũng là điểm đáng coi trọng của Trần Kinh, cũng là điểm hắn rất thích ở Vương Phượng Phi.
Vương Phượng Phi là người có chí khí, có khí chất phong độ, có hậu thuẫn, có thể coi như là một nhân vật lớn.
Hậu thuẫn của Vương Phượng Phi, Trần Kinh cũng có tìm hiểu qua, Vương Phượng Phi có thể xem như một cán bộ của phe Tiêu gia, là cháu ngoại của Tiêu nguyên soái, là đời thứ ba của một gia đình có truyền thống chính trị.
Mà theo những gì mà Trần Kinh tìm hiểu được, ở Sở Giang mấy năm gần đây, Lộ Trọng Cường vẫn dựa vào thế lực của Tiêu gia, hiện tại Lộ Trọng Cường từ chức Chủ tịch Tỉnh được thăng lên chức Bí thư Tỉnh ủy, đối với Vương Phượng Phi mà nói, đây xem như là một việc may.
Còn về sự phát triển trước mắt Vương Phượng Phi ở Dung Châu, anh ta cũng đã có chỗ đứng ở đây rồi.
Hơn nữa, lúc trước Tỉnh ủy phái anh ta đi làm Phó bí thư Thành ủy Dung Châu, chính là phải đứng nhìn một cán bộ của chính Đảng đi.
Chỉ cần anh ta có thể đứng vững được ở Dung Châu, công tác của Đảng ủy hoặc Chính quyền Dung Châu có thể ổn định, bộ máy của Dung Châu ngay lập tức sẽ có những điều chỉnh mới.
Kế Tiểu Bình muốn có chỗ đứng, chỗ đứng đó là thay thế Vương Phượng Phi, đây chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Phương Uyển Kỳ nghe nói Trần Kinh muốn ra ngoài, có chút ngạc nhiên.
Cô ta vốn là người thông minh, mấy ngày hôm nay cô ta cảm thấy tinh thần Trần Kinh có chút không tốt, mà từ những tin tức ở Sở Giang tới, cô ta vẫn luôn âm thầm quan tâm, biết được những biến đổi trong chính đàn của Sở Giang.
Tất nhiên, cô ta cũng có thăm dò xem đúng là có việc Trần Kinh được cử đi học một năm.
Cử ra ngoài học tập, đây là hình thức đào tạo của Đảng dành cho cán bộ trẻ, có thể nói đây là việc sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.
Nhưng vấn đề này thường xuyên có những sai sót, Trần Kinh hiện nay có thể nói là đang là thời điểm đỉnh cao của hắn, để hắn đi học, việc này là đào tạo hay là chèn ép đây?
Phải biết rằng, việc đi đào tạo ở nước ngoài ở Sở Giang, trước đây đã có những tranh cãi rất lớn.
Đặc biệt là những cán bộ lần trước được cử qua Singapore học tập sau khi quay về không có gì nổi trội, trong nội bộ Sở Giang, đã có rất nhiều người nghi ngờ về kiểu đào tạo này.
Còn đối với nội bộ Đảng mà nói, thực sự nơi đào tạo uy tín nhất vẫn trường Đảng Trung Ương.
Trần Kinh làm sao có cơ hội như vậy, lại bị cử sang Hồng Kong học, việc này rơi vào tay người khác, có lẽ sẽ rất vui.
Vì việc của Trần Kinh mà Phương Uyển Kỳ rất bất mãn.
Nhưng cô ta đủ thông minh để hiểu không nên nói chuyện này với người trong nhà, ý của cô ta đã quá rõ, cuộc sống của cô ta và Trần Kinh, hoàn toàn do hai người nắm bắt, không có liên quan tới những thứ lợi lộc gì cả.
Chính vì như vậy, Phương Uyển Kỳ hủy bỏ luôn ý định đi chơi cùng với mấy người đồng nghiệp, lập tức thu dọn, cùng Trần Kinh đi ra khỏi nhà, tới một câu lạc bộ.
Mà cùng lúc đó, Phương Liên Kiệt gọi điện cho Trần Kinh, nói là phải về Trung Nguyên ngay, mọi người trong nhà hội họp lại, nhất định Trần Kinh phải tới chơi, còn địa điểm cũng ở một câu lạc bộ.
Về điểm này Trần Kinh cảm nhận rất rõ, chỉ trong vài ngày đi cùng Phương Uyển Kỳ, Phương Liên Kiệt và những anh chị em khác, Trần Kinh đã quen được rất nhiều người, hơn nữa muốn ra nhập vào Phương gia thì dù có trẻ nữa thì về cơ bản cũng phải là làm Trưởng phòng.
Thậm chí bạn gái của Phương Liên Kiệt, Tiêu Đồng của Tiêu gia, chỉ là một cô bé nhưng cũng là tân Trưởng phòng Phòng tin tức của một trang mạng, điều này khiến cho Trần Kinh có chút ái ngại.
Có lẽ là vì những điều mà Trần Kinh đã học được ở Bắc Kinh trong mấy ngày, hoặc có lẽ là vì hắn cách xa Sở Giang, bỏ toàn bộ công việc, có cơ hội hoàn toàn nghỉ ngơi, gần đây hắn rất hay suy nghĩ, nhìn lại công việc và những gì đã xảy ra mấy năm nay.
Từ Lễ Hà lên Đức Cao, sau đó lại đến Sở Giang, hắn đã tăng ba cấp, điều này giống như nằm mơ vậy, hắn không thể tin nổi.
Đã có dạo, Trần Kinh không thể nào ngủ được, vì hắn lúc nào cũng trong trạng thái biết ơn và cảm kích với những người đã giúp hắn, vì hắn hiểu rõ, hắn có thể leo tới được vị trí này quả thật không dễ dàng gì, thật quá may mắn.
Nhưng sau khi rất xúc động, hắn thấy hắn giống như một người mới giàu đang làm quen với cuộc sống của người có tiền, Trần Kinh cảm thấy hắn dường như là đã lạc đường.
Có lẽ bản thân hắn không cảm nhận được mình đã lạc đường, nhưng trong công việc và cuộc sống của hắn, đều vì thân phận của hắn mà thay đổi rất nhiều.
Công việc thậm chí chiếm hết không gian sống của hắn, hầu như cả ngày hắn đều dành cho công việc, trong đầu hắn lúc nào cũng nghĩ tới công việc, công việc và công việc.
Làm tốt công việc, cố gắng để được thăng chức, đây là quy luật phấn đấu thường thấy của những người trẻ tuổi.
Nhưng tới một ngày, sau khi thực sự lặng xuống, sau đó tiếp tục đi ra ngoài, gặp nhiều, học được cũng nhiều, sẽ thấy có những vấn đề lại trở nên khó có thể lý giải được.
Tiến bộ là là gì? Không ngừng thăng chức, không ngừng được người khác đề bạt sao?
Còn nữa, làm việc thế nào thì được gọi là làm việc tốt? Thận trọng, tỉ mỉ thì được được gọi là làm tốt sao?
Trong đầu Trần Kinh nghĩ tới rất nhiều người. Nghĩ tới Mã Bộ Bình, Ngũ Đại Minh, bất cứ khi nào nghĩ tới những người này trong lòng Trần Kinh đều có một thái độ đó là tôn trọng. Cái sự tôn trọng này có một nửa là vì họ đã từng là người chỉ đường cho Trần Kinh, nhưng phần lớn là vì Trần Kinh rất tôn sùng, ngưỡng mộ hai người này.
Trần Kinh thấy rằng dù hắn có cố gắng tới đâu, đều không thể vượt qua Mã Bộ Bình và Ngũ Đại Minh, không chỉ ở phương diện xử lý công việc, mà hắn còn cảm thấy hắn không thể nào so được với họ.
Càng vì Trần Kinh cảm thấy suy nghĩ, phong thái và cả thái độ, tư cách của hắn dường như rất kém.
Cái cảm giác này không thể nói rõ thành lời được, trước kia trong lòng Trần Kinh cũng mơ hồ có những cảm giác như vậy, nhưng bây giờ cái cảm giác ấy càng trở lên rõ ràng hơn.
Mãi đến lần này hắn tới Bắc Kinh. Sau khi gặp rất nhiều người, đi xa Sở Giang, những hào quang xung quanh nhạt đi, để cho bản thân thực sự lặng xuống suy nghĩ về mọi việc, hắn dần dần nhận ra được, trên người hắn luôn luôn không có được…
Sự điềm tĩnh, ung dung của Mã Bộ Bình và Ngũ Đại Minh.
Cả ngày hắn bận tối mắt tối mũi, một khi đã làm việc thì công việc là tất cả. Người thân, bạn bè hay người yêu thì hắn đều không quan tâm tới.
Có nhiều việc, hắn giống như con lừa con kéo xe ngựa vậy. Có đôi lúc cũng không hẳn là lừa con kéo xe ngựa, nhưng hắn lại để ý quá nhiều việc, theo cách nói của nhà phật thì hắn quá quan trọng hóa vấn đề.
Giống như một cô gái thôn quê chưa nhìn thấy thế giới rộng lớn bên ngoài, đột nhiên được sống trong một cung điện xa hoa tráng lệ, nên lúc nào cũng lo sợ mình làm sai việc gì, sẽ bị người khác cười chê, vì vậy lúc nào cũng dè dặt khiến cho bản thân luôn ở trong trạng thái nơm lớp lo sợ.
Một tên Trưởng phòng nhỏ bé thì có là gì?
Rất nhiều Bí thư Thành ủy, Bí thư Tỉnh ủy, còn có các nguyên thủ quốc qua, họ luôn luôn phải đối mặt với bao nhiêu vấn đề phức tạp? Họ còn phải chịu áp lực công việc rất lớn, trách nhiệm trên vai họ nặng nề bao nhiêu?
Nhưng họ vẫn có thể cân bằng giữa cuộc sống gia đình và công việc, có thể hòa hợp giữa công việc và khát vọng của một cá nhân với công việc và khát vọng của tập thể, lại dễ dàng, tự nhiên như vậy sao…
Không hiểu sao, sau khi hiểu rõ được những điều này, Trần Kinh đột nhiên cảm thấy lòng hắn như được mở rộng ra…
Trong lúc lòng hắn đang diễn ra sự thay đổi này thì có người trong Ban gọi tới đó là Diêm Cương.
Trong Ban đã quyết định cử một người trẻ tuổi xuất sắc đi học một năm ở Hồng Kong, Trần Kinh đã được chọn để đi lần này.
Giọng điệu của Diêm Cương có chút tiếc nuối, theo ông ta thì vào lúc này Trần Kinh phải đi là một việc bất đắc dĩ.
Trong Ban đã có sự thay đổi.
Người trực tiếp lãnh đạo Trần Kinh không được thay thế vị trí mà Trưởng Ban Mễ để lại, Biên Kỳ vẫn đang tranh giành cùng Lý Dật Phong và cuối cùng đã rơi vào tình thế bất lợi.
Hơn nữa, từ trước tới nay quan hệ của Lý Dật Phong và Trần Kinh không tốt, ở trong Ban đây là một bí mật mà mọi người truyền tai nhau.
Có vài việc mà Trần Kinh đều chống đối Lý Dật Phong, khiến cho ông ta cảm thấy không có chút thể diện nào.
Hiện giờ, Lý Dật Phong mới đảm nhiệm Trưởng Ban, liền cử ngay Trần Kinh đi học ở nơi khác, sau đó toàn bộ Phòng giám sát lớn mạnh này sẽ bị phân làm hai, hoàn toàn thay đổi.
Diêm Cương nói:
-Trưởng phòng Trần, có thể đi Hồng Kong học tập là một cơ hội tốt, trong lúc này đi cũng là một cơ hội rất tốt, dù sao cậu cũng mới hơn hai mươi tuổi, hồi tôi bằng tuổi cậu, tôi vẫn chỉ là một người dạy làm tượng thôi!
Trần Kinh nói:
-Trưởng phòng Diêm, cảm ơn anh! Anh thông báo trước cho tôi, là để tôi có sự chuẩn bị trước, đúng không?
Diêm Cương cười nói:
-Lão đệ, tôi với cậu là anh em! Tôi cầm được danh sách trên tay liền gọi ngay cho cậu đó, tuy không phải là thông báo chính thức, nhưng cũng gần như vậy rồi!
Sau khi nói chuyện xong với Diêm Cương, không biết sao, trong lòng Trần Kinh bỗng trở nên mù mịt.
Hắn thấy chuyến này tới Bắc Kinh, giống như là hắn bị Sở Giang bỏ rơi vậy.
Trước sau chỉ có mười ngày mà đã thay đổi quá nhiều rồi…
Một mình hắn ngồi trên ghế, theo thói quen hắn thò tay vào trong túi, mất rất nhiều sức hắn mới lấy được một điếu thuốc.
Sau khi hút hết điếu thuốc, hắn từ từ nhắm mắt lại, đột nhiên rất muốn nằm nghỉ một lúc.
…
Rất kinh ngạc khi nhận được điện thoại của Vương Phượng Phi, ngày đó đúng vào ngày mồng bốn tháng riêng, Vương Phượng Phi ở Bắc Kinh.
Trong điện thoại Vương Phượng Phi nói:
-Trần Kinh à, ở Bắc Kinh cậu có thu hoạch lớn rồi, cô cháu gái yêu quý của Phương lão tướng quân đã bị cậu cướp mất, nói thật, ở Bắc Kinh này có rất nhiều công tử là đối thủ của cậu đó.
Trần Kinh ngượng cười, nói:
-Được rồi, Lão Vương, tôi là một tên nhà quê vào thành phố, hiện giờ tôi đang rất khó chịu, cả ngày chả biết làm gì!
-Thật vậy ư? Vậy đến đây chơi! Hôm nay cậu hãy dẫn tiểu Phương cùng đi tới câu lạc bộ của Bắc Kinh, chúng ta cùng ngồi uống trà.
Vương Phượng Phi cao giọng nói.
Trần Kinh có ý muốn từ chối, nhưng suy nghĩ một hồi, hắn cũng không biết phải từ chối thế nào.
Hắn đưa tay lên nhìn đồng hồ, Vương Phượng Phi đầu dây bên kia nói:
-Thế nào? Việc đi lại ở Bắc Kinh cậu không thể làm chủ được sao?
Trần Kinh nhíu mày nói:
-Anh đó, cách khích tướng này đối với tôi có hiệu quả sao? Được rồi, chúng ta nói chuyện chút đi! Tôi nghe giọng điệu của anh, có phải là có chuyện vui gì rồi?
Vương Phượng Phi cười nói:
-Có thể có chuyện gì vui chứ? Tôi với cậu như anh em vậy, cậu cũng nên biết mặt chị dâu chứ, ở Bắc Kinh này tôi làm chủ, cậu đến đây, chẳng nhẽ tôi lại không thể hiện lòng hiếu khách của mình?
Vương Phượng Phi là một người rất chí khí, điều này Trần Kinh sớm đã biết.
Nói lại lần đầu tiên Trần Kinh gặp Vương Phượng Phi, hắn mới chỉ là một nhân vật nhỏ ở Lễ Hà.
Nhưng lúc đó, Vương Phượng Phi rất coi trọng Trần Kinh, có thể nói từ lúc đó hai người cảm thấy rất là hợp nhau.
Mà điểm này, cũng là điểm đáng coi trọng của Trần Kinh, cũng là điểm hắn rất thích ở Vương Phượng Phi.
Vương Phượng Phi là người có chí khí, có khí chất phong độ, có hậu thuẫn, có thể coi như là một nhân vật lớn.
Hậu thuẫn của Vương Phượng Phi, Trần Kinh cũng có tìm hiểu qua, Vương Phượng Phi có thể xem như một cán bộ của phe Tiêu gia, là cháu ngoại của Tiêu nguyên soái, là đời thứ ba của một gia đình có truyền thống chính trị.
Mà theo những gì mà Trần Kinh tìm hiểu được, ở Sở Giang mấy năm gần đây, Lộ Trọng Cường vẫn dựa vào thế lực của Tiêu gia, hiện tại Lộ Trọng Cường từ chức Chủ tịch Tỉnh được thăng lên chức Bí thư Tỉnh ủy, đối với Vương Phượng Phi mà nói, đây xem như là một việc may.
Còn về sự phát triển trước mắt Vương Phượng Phi ở Dung Châu, anh ta cũng đã có chỗ đứng ở đây rồi.
Hơn nữa, lúc trước Tỉnh ủy phái anh ta đi làm Phó bí thư Thành ủy Dung Châu, chính là phải đứng nhìn một cán bộ của chính Đảng đi.
Chỉ cần anh ta có thể đứng vững được ở Dung Châu, công tác của Đảng ủy hoặc Chính quyền Dung Châu có thể ổn định, bộ máy của Dung Châu ngay lập tức sẽ có những điều chỉnh mới.
Kế Tiểu Bình muốn có chỗ đứng, chỗ đứng đó là thay thế Vương Phượng Phi, đây chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Phương Uyển Kỳ nghe nói Trần Kinh muốn ra ngoài, có chút ngạc nhiên.
Cô ta vốn là người thông minh, mấy ngày hôm nay cô ta cảm thấy tinh thần Trần Kinh có chút không tốt, mà từ những tin tức ở Sở Giang tới, cô ta vẫn luôn âm thầm quan tâm, biết được những biến đổi trong chính đàn của Sở Giang.
Tất nhiên, cô ta cũng có thăm dò xem đúng là có việc Trần Kinh được cử đi học một năm.
Cử ra ngoài học tập, đây là hình thức đào tạo của Đảng dành cho cán bộ trẻ, có thể nói đây là việc sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.
Nhưng vấn đề này thường xuyên có những sai sót, Trần Kinh hiện nay có thể nói là đang là thời điểm đỉnh cao của hắn, để hắn đi học, việc này là đào tạo hay là chèn ép đây?
Phải biết rằng, việc đi đào tạo ở nước ngoài ở Sở Giang, trước đây đã có những tranh cãi rất lớn.
Đặc biệt là những cán bộ lần trước được cử qua Singapore học tập sau khi quay về không có gì nổi trội, trong nội bộ Sở Giang, đã có rất nhiều người nghi ngờ về kiểu đào tạo này.
Còn đối với nội bộ Đảng mà nói, thực sự nơi đào tạo uy tín nhất vẫn trường Đảng Trung Ương.
Trần Kinh làm sao có cơ hội như vậy, lại bị cử sang Hồng Kong học, việc này rơi vào tay người khác, có lẽ sẽ rất vui.
Vì việc của Trần Kinh mà Phương Uyển Kỳ rất bất mãn.
Nhưng cô ta đủ thông minh để hiểu không nên nói chuyện này với người trong nhà, ý của cô ta đã quá rõ, cuộc sống của cô ta và Trần Kinh, hoàn toàn do hai người nắm bắt, không có liên quan tới những thứ lợi lộc gì cả.
Chính vì như vậy, Phương Uyển Kỳ hủy bỏ luôn ý định đi chơi cùng với mấy người đồng nghiệp, lập tức thu dọn, cùng Trần Kinh đi ra khỏi nhà, tới một câu lạc bộ.
Mà cùng lúc đó, Phương Liên Kiệt gọi điện cho Trần Kinh, nói là phải về Trung Nguyên ngay, mọi người trong nhà hội họp lại, nhất định Trần Kinh phải tới chơi, còn địa điểm cũng ở một câu lạc bộ.