Chủ vườn ươm “ cây cọ” họ Khâu, Trần Kinh tiến vào trong phòng, ông rất nhiệt tình mời trà tiếp đón Trần Kinh.
Hai người rất nhanh liền nói chuyện đến chậu cảnh, ông hỏi Trần Kinh:
- Tiểu Trần, chậu cảnh cháu mang về vẫn vừa ý chứ? Chăm sóc thế nào?
Trần Kinh gật đầu nói:
- Chậu tùng la hán dễ chăm sóc, hiện tại rất đẹp, rất phù hợp với phòng làm việc.
Trần Kinh dừng một chút nói:
- Khâu tổng, cháu vừa rồi vào đây lại thấy ông nhập thêm rất nhiều cây mới a, điển hình nhất là Tử Vi, có mấy cây Tử Vi rất lớn, cháu đoán có được nó không dễ dàng đúng không?
Ông Khâu híp mắt nhìn Trần Kinh nói:
- Cháu biết Tử Vi?
Trần Kinh liên tục xua tay nói:
- Cháu không hiểu, cháu chỉ biết thời kỳ hoa Tử Vi nở rất dài, là loại cây có cảnh quan rất đẹp, hơn nữa giá cả rất đắt, một cây đến mấy chục vạn phải không?
Ông Khâu cười cười nói:
- Đều là cây từ Sở Giang chuyển đến, biệt thự cần đấy, ông chủ người ta nghĩ cách làm đấy, ta không có năng lượng lớn như vậy.
Ông Khâu rất khiêm tốn, thực ra Trần Kinh cũng rất khiêm tốn, trước kia hắn là cán bộ lâm nghiệp, biết cây Tử Vi có đường kính từ mười centimet trở nên mà vận chuyển ra ngoài bộ lâm nghiệp sẽ kiểm tra đấy, vườn ươm “cây cọ” có thể một lúc chuyển bốn, năm gốc cây to đường kính vượt quá hai mươi centimet từ Sở Giang đến đây, chứng tỏ ông chủ vườn ươm này tương đối có năng lực.
Hơn nữa Trần Kinh còn nhìn thấy cây Bạch Quả trong vườn ươm có đường kính to, còn có Vàng Dương hơn trăm năm, đây đều là đồ rất quý giá.
Trần Kinh tất nhiên sẽ không đánh vỡ cái nồi đất hỏi đến cùng, hắn đến đây thuần túy chỉ là muốn cùng người bản địa Hải Sơn nói chuyện, tìm hiểu thêm một chút về phong tục người Hải Sơn.
Kỳ thật từ khi Trần Kinh bước chân vào Lĩnh Nam, hắn vẫn luôn nỗ lực để bản thân dung nhập với Lĩnh Nam, để mình biến thành người Lĩnh Nam.
Chỉ có người Lĩnh Nam mới biết khát vọng cuộc sống của họ như thế nào, mà Trần Kinh là một người ngoài đến, với dân số hơn một ngàn vạn người Lĩnh Nam, đối với nhu cầu nội tâm của họ, Trần Kinh rất tự tin có thể thông cảm được.
Ông Khâu rất hay nói, hoàn cảnh nói chuyện cũng tốt, còn có Bích Loa Xuân tốt nhất.
Hai người hàn huyên hơn một giờ, cuối cùng Trần Kinh chọn lấy hai chậu cảnh đem về nhà.
Về đến nhà, Trần Kinh gọi hai bảo vệ chuyển hai chậu cây lên lầu, chậu cảnh vừa chuyển lên lầu, cửa phòng 501 mở ra, Ân Đình Đình thò đầu ra.
Cô liếc mắt một cái thấy Trần Kinh, quắt quắt miệng, Trần Kinh cười với cô, cô liếc mắt một cái “phanh” một tiếng, đóng cửa lại.
Trần kinh nhún nhún vai. Có chút bất đắc dĩ.
Hắn hiểu, cô bé đối diện này trong đầu nghĩ sai rồi, đúng thực là coi mình là trai bao ở bên cạnh phú bà rồi.
Vì việc cho thuê phòng, Trương Hiển Lệ hay gặp Trần Kinh, hơn nữa cô còn giới thiệu chủ thuê nhà cho Trần Kinh biết.
Chủ thuê nhà còn chưa đến bốn mươi tuổi, cũng chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, vóc người khá duyên dáng, không kinh khủng giống như Ân Đình Đình nói, cho nên Trần Kinh đoán Ân Đình Đình chắc là nói bậy, kết luận chủ quan.
Trần Kinh trở lại phòng, dùng vỉ nướng chút bánh mì, sau đó rót một ly sữa, vừa chuẩn bị ăn đồ.
- Đông, đông!
Có người gõ cửa.
Trần Kinh đi ra mở cửa, cửa mở ra người đứng sừng sững ở đây không phải là Ân Đình Đình thì là ai?
Đôi mắt của cô đảo xung quanh, bộ dáng rất kỳ lạ.
Trần Kinh cau mày nói:
- Sao thế? Chẳng phải nói chúng ta không quen biết sao?
Ân Đình Đình ha ha cười khan một tiếng nói:
- Cái kia…khụ, khụ tôi có thể vào trong không?
Trần Kinh lùi lại sau một bước nói:
- Vào đi, cô đường đường là thương vụ đến cố vấn, ai dám cản đường cô?
Ân Đình Đình ha hả cười, đi vào phòng Trần Kinh đánh giá mọi nơi, cô chậc chậc tán thưởng:
- Không tồi a, điều kiện trong nhà rất tốt, bày trí đều là đồ tốt, so với phòng của tôi còn tốt hơn nhiều.
Cô hoàn toàn tự nhiên, bắt đầu thong dong trong nhà Trần Kinh, cô đi thẳng đến tiểu hoa viên, ánh mắt nhìn chằm chằm hai chậu cảnh Trần Kinh vừa mua về, quay đầu về phía Trần Kinh nói:
- Trần Kinh, hai chậu cảnh này là mua ở “ cây cọ” phải không?
Trần Kinh ngạc nhiên hỏi:
- Cô cũng biết “cây cọ”?
Ân Đình Đình thở một hơi dài, nói:
- Tôi tất nhiên biết nơi này, người đó còn là khách hàng của tôi đấy.
Mặt cô chuyển biến rất nhanh, liền cười mủm mỉm nói với Trần Kinh:
- Trần Kinh, thế này được không, gần đây anh có thời gian không? Đưa tôi đến “ cây cọ” một chuyến được không?
- Sao thế? Cô cũng muốn mua chậu cảnh sao?
Trần Kinh cười nói.
- Không, không!
Ân Đình Đình lắc đầu liên tục.
- Tôi có chút chuyện, có chút chuyện, anh không cần nói nữa, một câu cũng không cần nói, anh cứ đưa tôi đi là được, có được không?
Trần Kinh nhìn Ân Đình Đình từ trên xuống dưới, không biết trong hồ lô của cô bé này có bán thuốc gì, hắn và Ân Đình Đình tuy rằng giao tiếp không nhiều lắm, nhưng hắn biết rõ người này khôn khéo cổ quái, hơn nữa tuyệt đối là người đen tối, lừa gạt người khác không nháy mắt.
Bình thường thấy cô ta líu ríu một bộ “ lý luận tiếp thị” là có thể nhìn ra người này không phải là đèn cạn dầu.
- Anh…không phải có gì khó xử chứ?
Ân Đình Đình híp mắt nhìn Trần Kinh, trên mặt như cười như không.
Trần Kinh cau mày nói:
- Cô gái này, trong đầu không biết nghĩ những gì nữa, cô cảm thấy tôi có gì khó xử?
- Haha, vậy thì nhận lời rồi nhé!
Ân Đình Đình khoa trương nhảy dựng lên, vươn tay nắm tay Trần Kinh nói:
- Cảm ơn, cảm ơn!
Xem bộ dạng khẩn cấp của cô ta, rõ ràng chỉ sợ Trần Kinh đổi ý.
Trần Kinh dở khóc dở cười, hắn hiện tại cũng là bí thư quận ủy, bình thường cũng là một người hiển hách, nhưng chưa từng gặp phải loại chuyện như Ân Đình Đình này? Hắn thật đúng là dở khóc dở cười.
…
Tổ điều tra Ủy ban kỷ luật thành phố chính thức kết thúc điều tra Lân Giác, kết quả điều tra là tố cáo không thật, Lý Quốc Vĩ hoàn toàn là sợ bóng sợ gió một hồi, chuyện này kết thúc rồi.
Mấy ngày nay Lý Quốc Vĩ ngược lại có vẻ thong dong, nhưng bà xã ông ta ở nhà lại sợ hãi không nhẹ, mãi cho đến khi tổ điều tra rời khỏi Lân Giác, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà ta nói với Lý Quốc Vĩ:
- Lão Lý, tôi thấy có phải ông bị người ta theo dõi rồi hay không, sao những người này còn tinh hơn chó vậy, việc của Triều Huy đã làm đến vết khâu không thấy chỉ, sao vẫn xuất hiện việc như thế này?
Lý Quốc Vĩ hừ nói:
- Cái này căn bản là hai việc khác nhau, người khác tố cáo và việc của Triều Huy không có liên quan.
- Không liên quan à?
Thư Phương có chút ngạc nhiên, bà nói một hơi dài:
- Không có liên quan thì tốt, không có liên quan thì tốt, hại tôi hoảng sợ một trận.
Lý Quốc Vĩ nhíu chặt mày, trầm ngâm không nói, một lúc lâu sau ông mới nói:
- Nhưng số tiền kia tạm thời không thể động vào, cứ để ở đó, tiền cho con gái xuất ngoại chúng ta tính cách khác, không được gây chú ý số tiền kia.
- Vì sao?
Thư Phương nói, vẻ mặt nghi hoặc.
Lý Quốc Vĩ không kiên nhẫn nói:
- Tôi nói tạm thời không dùng thì không dùng, hỏi nhiều như vậy làm gì?
Lý Quốc Vĩ chậm rãi nhắm mắt lại, ông lại nghĩ đến cú điện thoại Lưu Thịnh gọi cho ông ta lúc trước. cú điện thoại đó đã khiến Lý Quốc Vĩ yên tâm, nhưng đổi một góc độ khác, cú điện thoại đó lại là một loại uy hiếp?
Nếu Bành Triều Huy là vết khâu không thấy chỉ, vậy thì điện thoại của Lưu Thịnh sẽ không gọi đến cho Lý Quốc Vĩ.
Hiện tại điện thoại đã gọi đến rồi, chứng tỏ bên trong có vấn đề, có vấn đề không thể không cẩn thận.
Lý Quốc Vĩ xuất thân cùng khổ, từng bước một đến được vị trí ngày hôm nay, cái ông ta dựa vào chính là cẩn thận.
Mà cũng chính bởi vì từ nhỏ ông ta đã nếm trái đắng, hôm nay mới càng quý trọng cuộc sống hiện có, ông ta càng không muốn bởi vì vấn đề kinh tế mà lật thuyền trong mương, như vậy, nỗ lực cả một đời người chẳng khác gì nước chảy về biển đông, không thể bù đắp được cái đã mất.
Thảo luận lần thứ nhất về khu Lân Giác được khai mạc long trọng tại khách sạn quốc tế thành phố Hải Sơn.
Bí thư thành ủy thành phố Hải Sơn Hoàng Hoành Viễn tham dự khai mạc cũng đọc diễn văn, trong diễn văn Hoàng Hoành Viễn đánh giá cao đối với lần thảo luận diễn đàn xí nghiệp ở Lân Giác này.
Thảo luận lần này, là hành động cụ thể của quận ủy Lân Giác đối với câu hỏi của dân, là đột phá trọng đại của đảng ủy chính phủ Lân Giác.
Lần này diễn đàn mời rất nhiều xí nghiệp trứ danh của Lĩnh Nam tham gia, mà chủ đề thảo luận chủ lực vẫn là xí nghiệp của Hải Sơn bao gồm xí nghiệp của Lân Giác.
Chủ đề thảo luận là hình thức và phương hướng phát triển kinh tế Lân Giác.
Diễn đàn giả định tất cả các xí nghiệp tham gia diễn đàn đều chuẩn bị đầu tư vào Lân Giác, đứng ở góc độ xí nghiệp, họ hy vọng Lân Giác có hình dạng như thế nào, hoàn cảnh đầu tư vào Lân Giác phải như thế nào mới khiến họ hài lòng.
Chủ đề diễn đàn rất đơn giản, nhưng ý nghĩa rất lớn, ít nhất điều này chứng minh, đảng ủy chính quyền Lân Giác đang trong quá trình phát triển, vô cùng quan tâm cảm nhận của xí nghiệp, vô cùng quan tâm cảm nhận của người đầu tư.
Mà lần này diễn đàn cũng thu hút được Cục xúc tiến đầu tư tỉnh, sự chú ý của các bộ phận chức năng, Cục kinh tế thương mại v.v., Trần Kinh đọc diễn văn trong lễ khai mạc tỏ rõ, thực hiện biện pháp chính trị của Lân Giác chủ yếu lấy dân làm gốc, đầu tư của Lân Giác xây dựng bình đài, toàn bộ lấy xí nghiệp làm gốc.
Xí nghiệp cần hoàn thành đầu tư, chính là mục đích cải thiện hoàn cảnh đầu tư của Lân Giác.
Xí nghiệp cần môi trường phát triển, chính là cái Lân Giác cần xây dựng phát triển…
Lần này ảnh hưởng của diễn đàn còn lớn hơn so với tưởng tượng, mượn lực lượng truyền thông hiện có, sau khi các kênh thông tin đưa tin về các tỉnh thành phố, tin tức về diễn đàn tiếp tục lên men, rất nhiều người đều nhận thức được diễn đàn lần này có đặc điểm khác biệt.
Thậm chí tin tức này còn truyền đến Hong Kong và kênh truyền hình ngoài, còn có một kênh truyền hình ngoài đưa tin diễn đàn lần này là thử nghiệm cải cách của nước cộng hòa.
Cuộc họp diễn đàn lớn này hừng hực khí thế, Lân Giác nên phát triển thế nào, cần phải có phương hướng phát triển như thế nào, vấn đề dần dần được rõ ràng, giới tri thức đã ý thức được trước mắt Lân Giác phát triển có những khiếm khuyết gì, Trần Kinh làm lại quy hoạch kinh tế của Lân Giác thông qua cuộc đại thảo luận lần này, bắt đầu thành lập nên quần chúng cơ sở.
Đương nhiên tất cả những việc này mới chỉ là bắt đầu, đến cuối cùng Lân Giác phát triển theo con đường nào, trong này khẳng định còn rất nhiều ý kiến tranh luận, Trần Kinh còn phải chuẩn bị tốt cho một trận đánh ác liệt.
Chỉ là, Trần Kinh trải qua cuộc đại thảo luận lần này, hắn đã quyết tâm đem ý đồ của mình phóng ra rồi, là một cán bộ từ tỉnh khác tuyển chọn vào Lĩnh Nam, Trần Kinh đến Lĩnh Nam không phải thật giả lẫn lộn mà đến, hắn ý thức được sự phát triển của Lĩnh Nam không phải đơn giản nông cạn, đối với việc phát triển này hắn có cách nhìn và suy nghĩ của chính mình.
Hơn nữa hắn có gan đem quan niệm của mình quán triệt đến biện pháp chính trị,
Hai người rất nhanh liền nói chuyện đến chậu cảnh, ông hỏi Trần Kinh:
- Tiểu Trần, chậu cảnh cháu mang về vẫn vừa ý chứ? Chăm sóc thế nào?
Trần Kinh gật đầu nói:
- Chậu tùng la hán dễ chăm sóc, hiện tại rất đẹp, rất phù hợp với phòng làm việc.
Trần Kinh dừng một chút nói:
- Khâu tổng, cháu vừa rồi vào đây lại thấy ông nhập thêm rất nhiều cây mới a, điển hình nhất là Tử Vi, có mấy cây Tử Vi rất lớn, cháu đoán có được nó không dễ dàng đúng không?
Ông Khâu híp mắt nhìn Trần Kinh nói:
- Cháu biết Tử Vi?
Trần Kinh liên tục xua tay nói:
- Cháu không hiểu, cháu chỉ biết thời kỳ hoa Tử Vi nở rất dài, là loại cây có cảnh quan rất đẹp, hơn nữa giá cả rất đắt, một cây đến mấy chục vạn phải không?
Ông Khâu cười cười nói:
- Đều là cây từ Sở Giang chuyển đến, biệt thự cần đấy, ông chủ người ta nghĩ cách làm đấy, ta không có năng lượng lớn như vậy.
Ông Khâu rất khiêm tốn, thực ra Trần Kinh cũng rất khiêm tốn, trước kia hắn là cán bộ lâm nghiệp, biết cây Tử Vi có đường kính từ mười centimet trở nên mà vận chuyển ra ngoài bộ lâm nghiệp sẽ kiểm tra đấy, vườn ươm “cây cọ” có thể một lúc chuyển bốn, năm gốc cây to đường kính vượt quá hai mươi centimet từ Sở Giang đến đây, chứng tỏ ông chủ vườn ươm này tương đối có năng lực.
Hơn nữa Trần Kinh còn nhìn thấy cây Bạch Quả trong vườn ươm có đường kính to, còn có Vàng Dương hơn trăm năm, đây đều là đồ rất quý giá.
Trần Kinh tất nhiên sẽ không đánh vỡ cái nồi đất hỏi đến cùng, hắn đến đây thuần túy chỉ là muốn cùng người bản địa Hải Sơn nói chuyện, tìm hiểu thêm một chút về phong tục người Hải Sơn.
Kỳ thật từ khi Trần Kinh bước chân vào Lĩnh Nam, hắn vẫn luôn nỗ lực để bản thân dung nhập với Lĩnh Nam, để mình biến thành người Lĩnh Nam.
Chỉ có người Lĩnh Nam mới biết khát vọng cuộc sống của họ như thế nào, mà Trần Kinh là một người ngoài đến, với dân số hơn một ngàn vạn người Lĩnh Nam, đối với nhu cầu nội tâm của họ, Trần Kinh rất tự tin có thể thông cảm được.
Ông Khâu rất hay nói, hoàn cảnh nói chuyện cũng tốt, còn có Bích Loa Xuân tốt nhất.
Hai người hàn huyên hơn một giờ, cuối cùng Trần Kinh chọn lấy hai chậu cảnh đem về nhà.
Về đến nhà, Trần Kinh gọi hai bảo vệ chuyển hai chậu cây lên lầu, chậu cảnh vừa chuyển lên lầu, cửa phòng 501 mở ra, Ân Đình Đình thò đầu ra.
Cô liếc mắt một cái thấy Trần Kinh, quắt quắt miệng, Trần Kinh cười với cô, cô liếc mắt một cái “phanh” một tiếng, đóng cửa lại.
Trần kinh nhún nhún vai. Có chút bất đắc dĩ.
Hắn hiểu, cô bé đối diện này trong đầu nghĩ sai rồi, đúng thực là coi mình là trai bao ở bên cạnh phú bà rồi.
Vì việc cho thuê phòng, Trương Hiển Lệ hay gặp Trần Kinh, hơn nữa cô còn giới thiệu chủ thuê nhà cho Trần Kinh biết.
Chủ thuê nhà còn chưa đến bốn mươi tuổi, cũng chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, vóc người khá duyên dáng, không kinh khủng giống như Ân Đình Đình nói, cho nên Trần Kinh đoán Ân Đình Đình chắc là nói bậy, kết luận chủ quan.
Trần Kinh trở lại phòng, dùng vỉ nướng chút bánh mì, sau đó rót một ly sữa, vừa chuẩn bị ăn đồ.
- Đông, đông!
Có người gõ cửa.
Trần Kinh đi ra mở cửa, cửa mở ra người đứng sừng sững ở đây không phải là Ân Đình Đình thì là ai?
Đôi mắt của cô đảo xung quanh, bộ dáng rất kỳ lạ.
Trần Kinh cau mày nói:
- Sao thế? Chẳng phải nói chúng ta không quen biết sao?
Ân Đình Đình ha ha cười khan một tiếng nói:
- Cái kia…khụ, khụ tôi có thể vào trong không?
Trần Kinh lùi lại sau một bước nói:
- Vào đi, cô đường đường là thương vụ đến cố vấn, ai dám cản đường cô?
Ân Đình Đình ha hả cười, đi vào phòng Trần Kinh đánh giá mọi nơi, cô chậc chậc tán thưởng:
- Không tồi a, điều kiện trong nhà rất tốt, bày trí đều là đồ tốt, so với phòng của tôi còn tốt hơn nhiều.
Cô hoàn toàn tự nhiên, bắt đầu thong dong trong nhà Trần Kinh, cô đi thẳng đến tiểu hoa viên, ánh mắt nhìn chằm chằm hai chậu cảnh Trần Kinh vừa mua về, quay đầu về phía Trần Kinh nói:
- Trần Kinh, hai chậu cảnh này là mua ở “ cây cọ” phải không?
Trần Kinh ngạc nhiên hỏi:
- Cô cũng biết “cây cọ”?
Ân Đình Đình thở một hơi dài, nói:
- Tôi tất nhiên biết nơi này, người đó còn là khách hàng của tôi đấy.
Mặt cô chuyển biến rất nhanh, liền cười mủm mỉm nói với Trần Kinh:
- Trần Kinh, thế này được không, gần đây anh có thời gian không? Đưa tôi đến “ cây cọ” một chuyến được không?
- Sao thế? Cô cũng muốn mua chậu cảnh sao?
Trần Kinh cười nói.
- Không, không!
Ân Đình Đình lắc đầu liên tục.
- Tôi có chút chuyện, có chút chuyện, anh không cần nói nữa, một câu cũng không cần nói, anh cứ đưa tôi đi là được, có được không?
Trần Kinh nhìn Ân Đình Đình từ trên xuống dưới, không biết trong hồ lô của cô bé này có bán thuốc gì, hắn và Ân Đình Đình tuy rằng giao tiếp không nhiều lắm, nhưng hắn biết rõ người này khôn khéo cổ quái, hơn nữa tuyệt đối là người đen tối, lừa gạt người khác không nháy mắt.
Bình thường thấy cô ta líu ríu một bộ “ lý luận tiếp thị” là có thể nhìn ra người này không phải là đèn cạn dầu.
- Anh…không phải có gì khó xử chứ?
Ân Đình Đình híp mắt nhìn Trần Kinh, trên mặt như cười như không.
Trần Kinh cau mày nói:
- Cô gái này, trong đầu không biết nghĩ những gì nữa, cô cảm thấy tôi có gì khó xử?
- Haha, vậy thì nhận lời rồi nhé!
Ân Đình Đình khoa trương nhảy dựng lên, vươn tay nắm tay Trần Kinh nói:
- Cảm ơn, cảm ơn!
Xem bộ dạng khẩn cấp của cô ta, rõ ràng chỉ sợ Trần Kinh đổi ý.
Trần Kinh dở khóc dở cười, hắn hiện tại cũng là bí thư quận ủy, bình thường cũng là một người hiển hách, nhưng chưa từng gặp phải loại chuyện như Ân Đình Đình này? Hắn thật đúng là dở khóc dở cười.
…
Tổ điều tra Ủy ban kỷ luật thành phố chính thức kết thúc điều tra Lân Giác, kết quả điều tra là tố cáo không thật, Lý Quốc Vĩ hoàn toàn là sợ bóng sợ gió một hồi, chuyện này kết thúc rồi.
Mấy ngày nay Lý Quốc Vĩ ngược lại có vẻ thong dong, nhưng bà xã ông ta ở nhà lại sợ hãi không nhẹ, mãi cho đến khi tổ điều tra rời khỏi Lân Giác, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà ta nói với Lý Quốc Vĩ:
- Lão Lý, tôi thấy có phải ông bị người ta theo dõi rồi hay không, sao những người này còn tinh hơn chó vậy, việc của Triều Huy đã làm đến vết khâu không thấy chỉ, sao vẫn xuất hiện việc như thế này?
Lý Quốc Vĩ hừ nói:
- Cái này căn bản là hai việc khác nhau, người khác tố cáo và việc của Triều Huy không có liên quan.
- Không liên quan à?
Thư Phương có chút ngạc nhiên, bà nói một hơi dài:
- Không có liên quan thì tốt, không có liên quan thì tốt, hại tôi hoảng sợ một trận.
Lý Quốc Vĩ nhíu chặt mày, trầm ngâm không nói, một lúc lâu sau ông mới nói:
- Nhưng số tiền kia tạm thời không thể động vào, cứ để ở đó, tiền cho con gái xuất ngoại chúng ta tính cách khác, không được gây chú ý số tiền kia.
- Vì sao?
Thư Phương nói, vẻ mặt nghi hoặc.
Lý Quốc Vĩ không kiên nhẫn nói:
- Tôi nói tạm thời không dùng thì không dùng, hỏi nhiều như vậy làm gì?
Lý Quốc Vĩ chậm rãi nhắm mắt lại, ông lại nghĩ đến cú điện thoại Lưu Thịnh gọi cho ông ta lúc trước. cú điện thoại đó đã khiến Lý Quốc Vĩ yên tâm, nhưng đổi một góc độ khác, cú điện thoại đó lại là một loại uy hiếp?
Nếu Bành Triều Huy là vết khâu không thấy chỉ, vậy thì điện thoại của Lưu Thịnh sẽ không gọi đến cho Lý Quốc Vĩ.
Hiện tại điện thoại đã gọi đến rồi, chứng tỏ bên trong có vấn đề, có vấn đề không thể không cẩn thận.
Lý Quốc Vĩ xuất thân cùng khổ, từng bước một đến được vị trí ngày hôm nay, cái ông ta dựa vào chính là cẩn thận.
Mà cũng chính bởi vì từ nhỏ ông ta đã nếm trái đắng, hôm nay mới càng quý trọng cuộc sống hiện có, ông ta càng không muốn bởi vì vấn đề kinh tế mà lật thuyền trong mương, như vậy, nỗ lực cả một đời người chẳng khác gì nước chảy về biển đông, không thể bù đắp được cái đã mất.
Thảo luận lần thứ nhất về khu Lân Giác được khai mạc long trọng tại khách sạn quốc tế thành phố Hải Sơn.
Bí thư thành ủy thành phố Hải Sơn Hoàng Hoành Viễn tham dự khai mạc cũng đọc diễn văn, trong diễn văn Hoàng Hoành Viễn đánh giá cao đối với lần thảo luận diễn đàn xí nghiệp ở Lân Giác này.
Thảo luận lần này, là hành động cụ thể của quận ủy Lân Giác đối với câu hỏi của dân, là đột phá trọng đại của đảng ủy chính phủ Lân Giác.
Lần này diễn đàn mời rất nhiều xí nghiệp trứ danh của Lĩnh Nam tham gia, mà chủ đề thảo luận chủ lực vẫn là xí nghiệp của Hải Sơn bao gồm xí nghiệp của Lân Giác.
Chủ đề thảo luận là hình thức và phương hướng phát triển kinh tế Lân Giác.
Diễn đàn giả định tất cả các xí nghiệp tham gia diễn đàn đều chuẩn bị đầu tư vào Lân Giác, đứng ở góc độ xí nghiệp, họ hy vọng Lân Giác có hình dạng như thế nào, hoàn cảnh đầu tư vào Lân Giác phải như thế nào mới khiến họ hài lòng.
Chủ đề diễn đàn rất đơn giản, nhưng ý nghĩa rất lớn, ít nhất điều này chứng minh, đảng ủy chính quyền Lân Giác đang trong quá trình phát triển, vô cùng quan tâm cảm nhận của xí nghiệp, vô cùng quan tâm cảm nhận của người đầu tư.
Mà lần này diễn đàn cũng thu hút được Cục xúc tiến đầu tư tỉnh, sự chú ý của các bộ phận chức năng, Cục kinh tế thương mại v.v., Trần Kinh đọc diễn văn trong lễ khai mạc tỏ rõ, thực hiện biện pháp chính trị của Lân Giác chủ yếu lấy dân làm gốc, đầu tư của Lân Giác xây dựng bình đài, toàn bộ lấy xí nghiệp làm gốc.
Xí nghiệp cần hoàn thành đầu tư, chính là mục đích cải thiện hoàn cảnh đầu tư của Lân Giác.
Xí nghiệp cần môi trường phát triển, chính là cái Lân Giác cần xây dựng phát triển…
Lần này ảnh hưởng của diễn đàn còn lớn hơn so với tưởng tượng, mượn lực lượng truyền thông hiện có, sau khi các kênh thông tin đưa tin về các tỉnh thành phố, tin tức về diễn đàn tiếp tục lên men, rất nhiều người đều nhận thức được diễn đàn lần này có đặc điểm khác biệt.
Thậm chí tin tức này còn truyền đến Hong Kong và kênh truyền hình ngoài, còn có một kênh truyền hình ngoài đưa tin diễn đàn lần này là thử nghiệm cải cách của nước cộng hòa.
Cuộc họp diễn đàn lớn này hừng hực khí thế, Lân Giác nên phát triển thế nào, cần phải có phương hướng phát triển như thế nào, vấn đề dần dần được rõ ràng, giới tri thức đã ý thức được trước mắt Lân Giác phát triển có những khiếm khuyết gì, Trần Kinh làm lại quy hoạch kinh tế của Lân Giác thông qua cuộc đại thảo luận lần này, bắt đầu thành lập nên quần chúng cơ sở.
Đương nhiên tất cả những việc này mới chỉ là bắt đầu, đến cuối cùng Lân Giác phát triển theo con đường nào, trong này khẳng định còn rất nhiều ý kiến tranh luận, Trần Kinh còn phải chuẩn bị tốt cho một trận đánh ác liệt.
Chỉ là, Trần Kinh trải qua cuộc đại thảo luận lần này, hắn đã quyết tâm đem ý đồ của mình phóng ra rồi, là một cán bộ từ tỉnh khác tuyển chọn vào Lĩnh Nam, Trần Kinh đến Lĩnh Nam không phải thật giả lẫn lộn mà đến, hắn ý thức được sự phát triển của Lĩnh Nam không phải đơn giản nông cạn, đối với việc phát triển này hắn có cách nhìn và suy nghĩ của chính mình.
Hơn nữa hắn có gan đem quan niệm của mình quán triệt đến biện pháp chính trị,