Hongkong, màn đêm của vịnh Victoria trêu chọc người.
Khách sạn Minh Châu Đông phương, phòng tổng thống xa hoa ung dung đại khí, thảm Italy mềm mại, trang trí tinh mỹ phía trên hòa nhập với làn gió hiện đại và đơn giản thời phục hưng, phối hợp với sô pha hoa lệ, cả gian phòng lộ ra phong tình thời thượng của Italya.
Liêu Triết Du nằm ngửa trên vị trí chính của sô pha, trên bàn bên cạnh đặt một cốc cà phê đại tượng hảo hạng. Khí nóng của cốc cà phê bốc lên xung quanh, khiến không khí trong phòng có một sự yên tĩnh đặc biệt.
Trên ghế salon dài đối diện Liêu Triết Du có hai người ngồi, một nam một nữ.
Người đàn ông chừng 40 tuổi, vẻ mặt có chút bí hiểm, người phụ nữ cũng tương đương, trang sức rất xa hoa, mặc lễ phục kiểu Trung Quốc, toàn thân lại không có vẻ thản nhiên và thanh lịch của con gái Phương Đông, mà lại khiến người ta có cảm giác hào sảng mà thẳng thắn của phụ nữ phương Tây.
Người đàn ông ánh mắt nhìn chằm chằm Liêu Triết Du, mặc dù ông ta giấu rất kĩ, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ nịnh bợ.
- Anh rể ba, anh hiện tại chuẩn bị xử lý sự việc như nào?
Liêu Triết Du thản nhiên nói.
Người đàn ông trung niên ngồi thẳng người, bộ mặt bí hiểm dần tan biến, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.
Ông ta không phải ai khách, chính là Lưu Thịnh gần đây vẫn tránh ở Hongkong.
Một câu anh rể của Liêu Triết Du khiến ông ta vui như mở cờ trong bụng.
Vợ Lưu Thịnh, Liêu Hà chỉ là nhánh bên của Liêu gia, cũng không tính là chị em của Lưu Triết Du, quan hệ khá xa.
Liêu gia đông con nhiều cháu, tới đời Liêu Triết Du và Liêu Hà, anh em họ Liêu có tới mấy chục người, chân chính có thể dựa vào cây to Liêu gia này không nhiều.
Dòng như Lưu Hà, bà ấy và Lưu Thịnh kết hợp, ra ngoài cơ bản đều là nước cờ của Liêu gia, Lưu Thịnh mạnh vì gạo bạo vì tiền, người không rõ nội tình sẽ cho rằng ông ta con rể của Liêu gia danh tiếng lừng lẫy của thủ đô, kỳ thật ông ta cách trung tâm Liêu gia khá xa.
Bình thường với thân phận của Lưu Thịnh, cơ hội tiếp xúc với Liêu Triết Du cũng không nhiều, ông ta tiếp xúc với Liêu Triết Du cũng là chuyện mấy năm gần đây.
Liêu Triết Du từ trung nguyên chuyển tới chiến đấu ở các chiến trường vùng duyên hải. Lưu Thịnh được nếm vị ngọt từ quan hệ với Liêu gia, cho nên ông ta vắt óc nghĩ cách kéo gần mối quan hệ với Liêu gia.
Liêu Triết Du vừa tới vùng duyên hải, các phương diện công tác đều chưa quen thuộc, Lưu Thịnh liền chủ động tiếp cận giúp anh ta.
Mà bà xã Lưu Thịnh, Liêu Hà càng liên tiếp tiếp xúc với Liêu Triết Du cho dù trước kia mọi người thân thích như nào, nhưng không tách ra khỏi chữ “Liêu”, đồng thời người của Liêu gia ở thủ đô có tầng quan hệ này, nỗ lực của hai người cũng là thu được chút hậu quả, Liêu Triết Du quan cảm đối với hai người họ rất tốt.
Đương nhiên, Liêu Triết Du ở thủ đô là công tử quyền quý, anh ta cũng có sự kiêu ngạo của công tử.
Tuy rằng quan cảm của anh ta đối với Lưu Thịnh không tệ, nhưng hơi thở giang hồ trên người Lưu Thịnh quá mạnh, Liêu Triết Du cũng có ý giữ một khoảng cách với ông ta.
Giống như chuyện Lưu Thịnh ở Lân giác nhắm vào Trần Kinh, Liêu Triết Du liền chưa từng hỏi tới, cũng chưa từng đề cấp chuyện gì liên quan đến phương diện này.
Liêu Triết Du không hỏi qua, Lưu Thịnh lại giỏi phỏng đoán tâm tư của anh ta, ông ta từng nghiên cứu tỉ mỉ ân oán giữa Trần Kinh và Liêu Triết Du, biết Liêu Triết Du và Trần Kinh không chỉ là tình địch, hai người căn bản là không đội trời chung.
Khi Trần Kinh ở Sở Giang, hắn là người bản địa, rồng mạnh không đè được rắn địa phương, Liêu Triết Du mỗi lần đụng nhau với Trần Kinh đều rơi vào thế hạ phong.
Sau khi liên tiếp bị sỉ nhục, anh ta rút cục chọn rời khỏi Sở Giang tới chiến trường vùng duyên hải.
Không phải oan gia không đập đầu, Liêu Triết Du chuyển sang chiến đấu trên chiến trường vùng duyên hải không bao lâu, Trần Kinh không ngờ cũng đi theo sau.
Hai người ở Lĩnh Nam hiện tại mặc dù không va chạm gì, nhưng cùng với sự phát triển của hai người, dần dần mỗi người thẩm thấu sức ảnh hưởng của mình tới Lĩnh Nam, giữa hai người sớm muộn gì cũng sẽ giao tranh.
Ở thời điểm như vậy, Lưu Thịnh có thể đảm đương việc dẫn đầu đối phó với Trần Kinh, ông ta tin tưởng điểm này hẳn là Liêu Triết Du rất mong đợi được nhìn thấy.
Trên thực tế, Lưu Thịnh đoán không lầm, khoảng cách giữa ông ta và Liêu Triết Du càng ngày càng gần, hôm nay Liêu Triết Du còn chủ động gọi ông ta là anh rể ba.
Lưu Thịnh vẻ mặt tươi cười, nhưng nhanh chóng thu lại, sắc mặt lại u ám, nói:
- Triết Du, Trần Kinh này tuổi quá nhỏ, sau khi hắn đến Hải Sơn chỉ biết tập trung vào chủ nghĩa anh hùng của bản thân, đắc tội với người ở mọi nơi, mấy lãnh đạo chủ yếu của chính đàn Hải Sơn hắn cũng đắc tội.
Không chỉ thế, Trần Kinh lần này lại chọc vào cái sọt lớn, bởi vì thù riêng của bản thân, khiến toàn bộ Hải Sơn thần hồn nát thần tính, chỉ riêng lần này cán bộ bị xét xử của Hải Sơn đã lên tới hơn 10 người, hơn nữa trong đó còn dính đến thành viên bộ máy Hải Sơn.
Trần Kinh hành động quá khích như vậy, bản thân đối lập với toàn bộ chính đàn Hải Sơn, sau này hắn ở Hải Sơn nửa bước khó đi.
Lưu Thịnh càng nói càng kích động, mặt mày hớn hở, ánh mắt ông ta không ngừng do dự nhìn Liêu Triết Du, hy vọng tâm tình của mình có thể truyền sang cho anh ta.
Bà xã Liêu Hà của ông ta phụ họa nói:
- Triết Du, hôm nay chị vừa từ Hải Sơn qua Hongkong, chủ tịch Thanh Hương của thành phố Hải Sơn nghe nói rất giận, chuẩn bị điều tra rõ một loạt vấn đề liên quan tới việc chiếm dụng đất canh tác tạo thành do việc mở rộng quận Lân giác, tham ô phi pháp tiền tài chính hỗ trợ năm ngoái.
Trần Kinh vì muốn làm cái gọi là đặc sắc kinh tế, năm ngoái khai thác phát triển mang tính phá hoại Lân giác, trong vòng một năm khiến tài chính chính trị Lân giác nộ hàng tỷ nhân dân tệ, mà những thứ Lân giác bỏ đống tiền to làm ra đều là công trình chiến tích, Lân giác hiện tại dân kêu loạn tứ phía, khai thác liên tục, tình cảnh Trần Kinh hiện tại cũng rất rủi ro.
Lần này hắn là xách tảng đá đập chân mình rồi.
Liêu Triết Du lẳng lặng nghe hai người nói, vẻ mặt rất bình tĩnh, qua thật lâu, anh ta nhíu mày nhìn chằm chằm Lưu Thịnh nói:
- Anh rể, anh có chút lạc đề thì phải? Em hỏi anh tính như nào?
Lưu Thịnh ngẩn người, mặt đỏ lên.
Vừa rồi ông ta phạm một sai lầm, từ đầu đến cuối việc ông ta nói với Liêu Triết Du đều là vấn đề bão táp phong ba của Hải Sơn, hai người chỉ chỉ trích Trần Kinh.
Lưu Thịnh bỗng nhiên kích động nói tới Trần Kinh, dường như đúng là lạc đề.
Tuy nhiên Lưu Thịnh phản ứng rất nhanh, bản thân ông ta chính là một người có máu giang hồ, Liêu Triết Du đẩy ông ta vào đường cùng, ông ta không chỉ không lùi bước, ngược lại còn vững vàng trước khó khăn nói:
- Triết Du, nghe anh nói một câu, vào thời điểm mấu chốt này, Trần Kinh rất rủi ro, nếu lúc này chúng ta nghĩ cách đẩy việc này đi xa hơn, Trần Kinh sẽ vạn kiếp bất phục. Trần Kinh này lòng trả thù rất mạnh, trừng mặt tất báo, hơn nữa rất nhiều quỷ kế, đặc biệt giỏi về mưu mô chước quỷ.
Đối với người như vậy, từng giây từng phút đều cần phải cẩn thẩn đề phòng, chúng ta không thể lại khiến hắn có cơ hội đông sơn tái khởi.
Ông ta nuốt nước miếng một cái nói:
- Em yên tâm, anh rể như anh đây mấy năm nay cũng không phải lăn lộn vô ích, ở Hải Sơn vẫn là có nhân mạch ở bên cạnh Trần Kinh, anh đặt quả bom hẹn giờ, Chủ tịch quận Lý Quốc Vĩ đã bị anh nắm trong tay.
Người này là một con cờ chôn rất sâu, lúc mấu chốt có thể phát huy tác dụng lớn.
Còn nữa, anh em Quan thị bất động sản Ôn Hải hiện tại cũng bị Trần Kinh đẩy vào tuyệt lộ, bọn họ hiện tại con đường duy nhất là đấu một mất một còn với Trần Kinh. Nếu Trần Kinh không ngã, bọn họ cũng không giải trừ được uy hiếp, cho nên nguy cơ của Trần Kinh tuyệt đối chưa từng có.
Liêu Triết Du bỗng nhiên nói:
- Lão Liêu, anh đã nói nhiều nguy cơ như vậy, vì sao anh còn ở mãi ở Hongkong?
Liêu Triết Du lặng lẽ thay đổi cách xưng hô, Lưu Thịnh không nghe ra, ông ta cẩn thận trả lời Liêu Triết Du, đáng tiếc ông ta lại có chút á khẩu không nói nên lời.
Liêu Triết Du trong lòng thầm thở dài.
Anh ta không thích loại người đậm chất giang hồ như Lưu Thịnh, cảm thấy nhân phẩm như vậy rất thấp, Liêu Triết Du từ nhỏ sinh ra trong nhà quan lớn, được hưởng sự giáo dục tốt đẹp, tiếp xúc với những người quang minh chính đại.
Người như Lưu Thịnh, vừa mở miệng đã trực tiếp, không biết cách hàm xúc, anh ta rất phản cảm.
Ngoài ra, Liêu Triết Du giao tiếp với Trần Kinh nhiều hơn Lưu Thịnh, anh ta hiểu rõ Trần Kinh hơn Lưu Thịnh.
Trần Kinh làm việc từ trước tới nay đều là mưu định hậu động, hơn nữa tính mục đích rất mạnh, chưa bao giờ làm những việc khiến bản thân bị lâm vào thế bị động.
Hiện tại Hải Sơn xảy ra vài vấn đề, nhưng mấy vấn đề này có thể làm gì được Trần Kinh?
Trần Kinh rất giỏi xử lý loạn cục, làm thế nào tìm được phương hướng trong thế cục loạn, sau đó giành lấy lợi ích lớn nhất cho bản thân, đây là điều Trần Kinh tinh thông nhất.
Năm đó ở Sở Giang, Trần Kinh cũng dùng cách như vậy, ánh mắt của hắn rất nhạy bén, cá tính rất mạnh lại không mất đi mưu mô chước quỷ, hắn luôn tìm được cơ hội, tìm được con đường đột phá trong những cái người khách cho là tầm thường.
Cho nên lời của Lưu Thịnh mười phần là nói hươu nói vượn, đang khoác lác.
Phản ứng khoác lác đó thể hiện là trong lòng Lưu Thịnh chột dạ, hốt hoảng, bởi vì sự việc của Hải Sơn ông ta không thể thoát khỏi liên quan, một khi điều tra ra vấn đề, ngoài cách chạy trốn ông ta không còn cách nào nữa.
Đương nhiên, Lưu Thịnh lúc này điều muốn làm chính là chỉnh đổ Trần Kinh, chỉ cần Trần Kinh suy sụp, vấn đề nằm sâu bên trong hạng mục Bán sơn hào đình sẽ có thể che đậy, trong tình huống như vậy, ông ta có khả năng tránh được một kiếp.
- Anh rể ba à, em tính cách khá thẳng, em có thể cho anh một tin chính xác, đó là chúng ta nói một ngàn, mười ngàn, đều là người một nhà, anh có gì khó xử, cần giúp đỡ, em chắc chắn sẽ không bàng quan.
Liêu Triết Du chuyển chủ đề.
Anh ta cười nói:
- Anh vẫn nên quay về Lĩnh Nam đi, Lĩnh Nam có lợi cho công tác của anh, anh muốn đi Hải Sơn, có thể dừng lại ở Việt Châu thôi, Việt Châu cũng có cơ hội…
- Cái này…
Lưu Thịnh có chút do dự.
Thái độ của Liêu Triết Du bỗng nhiên thay đổi khiến trong lòng ông ta vui vẻ, nhưng Liêu Triết Du bảo ông ta về Lĩnh Nam, trong lòng ông ta không yên.
Hiện tại ông ta muốn nhờ lực lượng của Liêu gia giúp đỡ làm cú đánh cược cuối cùng, chính ông ta lại không muốn ở vào hiểm cảnh.
Liêu Triết Du thừa nhận ông ta đầy đủ, nhưng cùng với việc thừa nhận, ông ta phải mạo hiểm phiêu lưu, ông ta nên làm gì bây giờ?
- Lão Lưu, trở về đi, đợi em ở Việt Châu em thấy cũng không tồi, trời của Hải Sơn không sập được. chủ tịch Thanh Hương hiện tại chẳng phải rất khá sao? chúng ta và bất động sản Ôn Hải cùng tiến lùi, em cũng không tin bọn họ không có hành động gì, thế cục như vậy sẽ xấu đi.
Hơn nữa chúng ta trở về mọi người cũng có thể thương lượng…
Liêu Hà khuyên can.
Liêu Hà và Lưu Thịnh tính cách hợp nhau, đều là đồ giả dối, nhưng Liêu Hà có gan mạo hiểm hơn Lưu Thịnh.
Điểm này chắc có quan hệ với xuất thân của hai người, Lưu Thịnh xuất thân dân đen, đi được tới hôm nay không dễ dàng, ông ta càng quý trọng những gì mình đã có.
Khách sạn Minh Châu Đông phương, phòng tổng thống xa hoa ung dung đại khí, thảm Italy mềm mại, trang trí tinh mỹ phía trên hòa nhập với làn gió hiện đại và đơn giản thời phục hưng, phối hợp với sô pha hoa lệ, cả gian phòng lộ ra phong tình thời thượng của Italya.
Liêu Triết Du nằm ngửa trên vị trí chính của sô pha, trên bàn bên cạnh đặt một cốc cà phê đại tượng hảo hạng. Khí nóng của cốc cà phê bốc lên xung quanh, khiến không khí trong phòng có một sự yên tĩnh đặc biệt.
Trên ghế salon dài đối diện Liêu Triết Du có hai người ngồi, một nam một nữ.
Người đàn ông chừng 40 tuổi, vẻ mặt có chút bí hiểm, người phụ nữ cũng tương đương, trang sức rất xa hoa, mặc lễ phục kiểu Trung Quốc, toàn thân lại không có vẻ thản nhiên và thanh lịch của con gái Phương Đông, mà lại khiến người ta có cảm giác hào sảng mà thẳng thắn của phụ nữ phương Tây.
Người đàn ông ánh mắt nhìn chằm chằm Liêu Triết Du, mặc dù ông ta giấu rất kĩ, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ nịnh bợ.
- Anh rể ba, anh hiện tại chuẩn bị xử lý sự việc như nào?
Liêu Triết Du thản nhiên nói.
Người đàn ông trung niên ngồi thẳng người, bộ mặt bí hiểm dần tan biến, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.
Ông ta không phải ai khách, chính là Lưu Thịnh gần đây vẫn tránh ở Hongkong.
Một câu anh rể của Liêu Triết Du khiến ông ta vui như mở cờ trong bụng.
Vợ Lưu Thịnh, Liêu Hà chỉ là nhánh bên của Liêu gia, cũng không tính là chị em của Lưu Triết Du, quan hệ khá xa.
Liêu gia đông con nhiều cháu, tới đời Liêu Triết Du và Liêu Hà, anh em họ Liêu có tới mấy chục người, chân chính có thể dựa vào cây to Liêu gia này không nhiều.
Dòng như Lưu Hà, bà ấy và Lưu Thịnh kết hợp, ra ngoài cơ bản đều là nước cờ của Liêu gia, Lưu Thịnh mạnh vì gạo bạo vì tiền, người không rõ nội tình sẽ cho rằng ông ta con rể của Liêu gia danh tiếng lừng lẫy của thủ đô, kỳ thật ông ta cách trung tâm Liêu gia khá xa.
Bình thường với thân phận của Lưu Thịnh, cơ hội tiếp xúc với Liêu Triết Du cũng không nhiều, ông ta tiếp xúc với Liêu Triết Du cũng là chuyện mấy năm gần đây.
Liêu Triết Du từ trung nguyên chuyển tới chiến đấu ở các chiến trường vùng duyên hải. Lưu Thịnh được nếm vị ngọt từ quan hệ với Liêu gia, cho nên ông ta vắt óc nghĩ cách kéo gần mối quan hệ với Liêu gia.
Liêu Triết Du vừa tới vùng duyên hải, các phương diện công tác đều chưa quen thuộc, Lưu Thịnh liền chủ động tiếp cận giúp anh ta.
Mà bà xã Lưu Thịnh, Liêu Hà càng liên tiếp tiếp xúc với Liêu Triết Du cho dù trước kia mọi người thân thích như nào, nhưng không tách ra khỏi chữ “Liêu”, đồng thời người của Liêu gia ở thủ đô có tầng quan hệ này, nỗ lực của hai người cũng là thu được chút hậu quả, Liêu Triết Du quan cảm đối với hai người họ rất tốt.
Đương nhiên, Liêu Triết Du ở thủ đô là công tử quyền quý, anh ta cũng có sự kiêu ngạo của công tử.
Tuy rằng quan cảm của anh ta đối với Lưu Thịnh không tệ, nhưng hơi thở giang hồ trên người Lưu Thịnh quá mạnh, Liêu Triết Du cũng có ý giữ một khoảng cách với ông ta.
Giống như chuyện Lưu Thịnh ở Lân giác nhắm vào Trần Kinh, Liêu Triết Du liền chưa từng hỏi tới, cũng chưa từng đề cấp chuyện gì liên quan đến phương diện này.
Liêu Triết Du không hỏi qua, Lưu Thịnh lại giỏi phỏng đoán tâm tư của anh ta, ông ta từng nghiên cứu tỉ mỉ ân oán giữa Trần Kinh và Liêu Triết Du, biết Liêu Triết Du và Trần Kinh không chỉ là tình địch, hai người căn bản là không đội trời chung.
Khi Trần Kinh ở Sở Giang, hắn là người bản địa, rồng mạnh không đè được rắn địa phương, Liêu Triết Du mỗi lần đụng nhau với Trần Kinh đều rơi vào thế hạ phong.
Sau khi liên tiếp bị sỉ nhục, anh ta rút cục chọn rời khỏi Sở Giang tới chiến trường vùng duyên hải.
Không phải oan gia không đập đầu, Liêu Triết Du chuyển sang chiến đấu trên chiến trường vùng duyên hải không bao lâu, Trần Kinh không ngờ cũng đi theo sau.
Hai người ở Lĩnh Nam hiện tại mặc dù không va chạm gì, nhưng cùng với sự phát triển của hai người, dần dần mỗi người thẩm thấu sức ảnh hưởng của mình tới Lĩnh Nam, giữa hai người sớm muộn gì cũng sẽ giao tranh.
Ở thời điểm như vậy, Lưu Thịnh có thể đảm đương việc dẫn đầu đối phó với Trần Kinh, ông ta tin tưởng điểm này hẳn là Liêu Triết Du rất mong đợi được nhìn thấy.
Trên thực tế, Lưu Thịnh đoán không lầm, khoảng cách giữa ông ta và Liêu Triết Du càng ngày càng gần, hôm nay Liêu Triết Du còn chủ động gọi ông ta là anh rể ba.
Lưu Thịnh vẻ mặt tươi cười, nhưng nhanh chóng thu lại, sắc mặt lại u ám, nói:
- Triết Du, Trần Kinh này tuổi quá nhỏ, sau khi hắn đến Hải Sơn chỉ biết tập trung vào chủ nghĩa anh hùng của bản thân, đắc tội với người ở mọi nơi, mấy lãnh đạo chủ yếu của chính đàn Hải Sơn hắn cũng đắc tội.
Không chỉ thế, Trần Kinh lần này lại chọc vào cái sọt lớn, bởi vì thù riêng của bản thân, khiến toàn bộ Hải Sơn thần hồn nát thần tính, chỉ riêng lần này cán bộ bị xét xử của Hải Sơn đã lên tới hơn 10 người, hơn nữa trong đó còn dính đến thành viên bộ máy Hải Sơn.
Trần Kinh hành động quá khích như vậy, bản thân đối lập với toàn bộ chính đàn Hải Sơn, sau này hắn ở Hải Sơn nửa bước khó đi.
Lưu Thịnh càng nói càng kích động, mặt mày hớn hở, ánh mắt ông ta không ngừng do dự nhìn Liêu Triết Du, hy vọng tâm tình của mình có thể truyền sang cho anh ta.
Bà xã Liêu Hà của ông ta phụ họa nói:
- Triết Du, hôm nay chị vừa từ Hải Sơn qua Hongkong, chủ tịch Thanh Hương của thành phố Hải Sơn nghe nói rất giận, chuẩn bị điều tra rõ một loạt vấn đề liên quan tới việc chiếm dụng đất canh tác tạo thành do việc mở rộng quận Lân giác, tham ô phi pháp tiền tài chính hỗ trợ năm ngoái.
Trần Kinh vì muốn làm cái gọi là đặc sắc kinh tế, năm ngoái khai thác phát triển mang tính phá hoại Lân giác, trong vòng một năm khiến tài chính chính trị Lân giác nộ hàng tỷ nhân dân tệ, mà những thứ Lân giác bỏ đống tiền to làm ra đều là công trình chiến tích, Lân giác hiện tại dân kêu loạn tứ phía, khai thác liên tục, tình cảnh Trần Kinh hiện tại cũng rất rủi ro.
Lần này hắn là xách tảng đá đập chân mình rồi.
Liêu Triết Du lẳng lặng nghe hai người nói, vẻ mặt rất bình tĩnh, qua thật lâu, anh ta nhíu mày nhìn chằm chằm Lưu Thịnh nói:
- Anh rể, anh có chút lạc đề thì phải? Em hỏi anh tính như nào?
Lưu Thịnh ngẩn người, mặt đỏ lên.
Vừa rồi ông ta phạm một sai lầm, từ đầu đến cuối việc ông ta nói với Liêu Triết Du đều là vấn đề bão táp phong ba của Hải Sơn, hai người chỉ chỉ trích Trần Kinh.
Lưu Thịnh bỗng nhiên kích động nói tới Trần Kinh, dường như đúng là lạc đề.
Tuy nhiên Lưu Thịnh phản ứng rất nhanh, bản thân ông ta chính là một người có máu giang hồ, Liêu Triết Du đẩy ông ta vào đường cùng, ông ta không chỉ không lùi bước, ngược lại còn vững vàng trước khó khăn nói:
- Triết Du, nghe anh nói một câu, vào thời điểm mấu chốt này, Trần Kinh rất rủi ro, nếu lúc này chúng ta nghĩ cách đẩy việc này đi xa hơn, Trần Kinh sẽ vạn kiếp bất phục. Trần Kinh này lòng trả thù rất mạnh, trừng mặt tất báo, hơn nữa rất nhiều quỷ kế, đặc biệt giỏi về mưu mô chước quỷ.
Đối với người như vậy, từng giây từng phút đều cần phải cẩn thẩn đề phòng, chúng ta không thể lại khiến hắn có cơ hội đông sơn tái khởi.
Ông ta nuốt nước miếng một cái nói:
- Em yên tâm, anh rể như anh đây mấy năm nay cũng không phải lăn lộn vô ích, ở Hải Sơn vẫn là có nhân mạch ở bên cạnh Trần Kinh, anh đặt quả bom hẹn giờ, Chủ tịch quận Lý Quốc Vĩ đã bị anh nắm trong tay.
Người này là một con cờ chôn rất sâu, lúc mấu chốt có thể phát huy tác dụng lớn.
Còn nữa, anh em Quan thị bất động sản Ôn Hải hiện tại cũng bị Trần Kinh đẩy vào tuyệt lộ, bọn họ hiện tại con đường duy nhất là đấu một mất một còn với Trần Kinh. Nếu Trần Kinh không ngã, bọn họ cũng không giải trừ được uy hiếp, cho nên nguy cơ của Trần Kinh tuyệt đối chưa từng có.
Liêu Triết Du bỗng nhiên nói:
- Lão Liêu, anh đã nói nhiều nguy cơ như vậy, vì sao anh còn ở mãi ở Hongkong?
Liêu Triết Du lặng lẽ thay đổi cách xưng hô, Lưu Thịnh không nghe ra, ông ta cẩn thận trả lời Liêu Triết Du, đáng tiếc ông ta lại có chút á khẩu không nói nên lời.
Liêu Triết Du trong lòng thầm thở dài.
Anh ta không thích loại người đậm chất giang hồ như Lưu Thịnh, cảm thấy nhân phẩm như vậy rất thấp, Liêu Triết Du từ nhỏ sinh ra trong nhà quan lớn, được hưởng sự giáo dục tốt đẹp, tiếp xúc với những người quang minh chính đại.
Người như Lưu Thịnh, vừa mở miệng đã trực tiếp, không biết cách hàm xúc, anh ta rất phản cảm.
Ngoài ra, Liêu Triết Du giao tiếp với Trần Kinh nhiều hơn Lưu Thịnh, anh ta hiểu rõ Trần Kinh hơn Lưu Thịnh.
Trần Kinh làm việc từ trước tới nay đều là mưu định hậu động, hơn nữa tính mục đích rất mạnh, chưa bao giờ làm những việc khiến bản thân bị lâm vào thế bị động.
Hiện tại Hải Sơn xảy ra vài vấn đề, nhưng mấy vấn đề này có thể làm gì được Trần Kinh?
Trần Kinh rất giỏi xử lý loạn cục, làm thế nào tìm được phương hướng trong thế cục loạn, sau đó giành lấy lợi ích lớn nhất cho bản thân, đây là điều Trần Kinh tinh thông nhất.
Năm đó ở Sở Giang, Trần Kinh cũng dùng cách như vậy, ánh mắt của hắn rất nhạy bén, cá tính rất mạnh lại không mất đi mưu mô chước quỷ, hắn luôn tìm được cơ hội, tìm được con đường đột phá trong những cái người khách cho là tầm thường.
Cho nên lời của Lưu Thịnh mười phần là nói hươu nói vượn, đang khoác lác.
Phản ứng khoác lác đó thể hiện là trong lòng Lưu Thịnh chột dạ, hốt hoảng, bởi vì sự việc của Hải Sơn ông ta không thể thoát khỏi liên quan, một khi điều tra ra vấn đề, ngoài cách chạy trốn ông ta không còn cách nào nữa.
Đương nhiên, Lưu Thịnh lúc này điều muốn làm chính là chỉnh đổ Trần Kinh, chỉ cần Trần Kinh suy sụp, vấn đề nằm sâu bên trong hạng mục Bán sơn hào đình sẽ có thể che đậy, trong tình huống như vậy, ông ta có khả năng tránh được một kiếp.
- Anh rể ba à, em tính cách khá thẳng, em có thể cho anh một tin chính xác, đó là chúng ta nói một ngàn, mười ngàn, đều là người một nhà, anh có gì khó xử, cần giúp đỡ, em chắc chắn sẽ không bàng quan.
Liêu Triết Du chuyển chủ đề.
Anh ta cười nói:
- Anh vẫn nên quay về Lĩnh Nam đi, Lĩnh Nam có lợi cho công tác của anh, anh muốn đi Hải Sơn, có thể dừng lại ở Việt Châu thôi, Việt Châu cũng có cơ hội…
- Cái này…
Lưu Thịnh có chút do dự.
Thái độ của Liêu Triết Du bỗng nhiên thay đổi khiến trong lòng ông ta vui vẻ, nhưng Liêu Triết Du bảo ông ta về Lĩnh Nam, trong lòng ông ta không yên.
Hiện tại ông ta muốn nhờ lực lượng của Liêu gia giúp đỡ làm cú đánh cược cuối cùng, chính ông ta lại không muốn ở vào hiểm cảnh.
Liêu Triết Du thừa nhận ông ta đầy đủ, nhưng cùng với việc thừa nhận, ông ta phải mạo hiểm phiêu lưu, ông ta nên làm gì bây giờ?
- Lão Lưu, trở về đi, đợi em ở Việt Châu em thấy cũng không tồi, trời của Hải Sơn không sập được. chủ tịch Thanh Hương hiện tại chẳng phải rất khá sao? chúng ta và bất động sản Ôn Hải cùng tiến lùi, em cũng không tin bọn họ không có hành động gì, thế cục như vậy sẽ xấu đi.
Hơn nữa chúng ta trở về mọi người cũng có thể thương lượng…
Liêu Hà khuyên can.
Liêu Hà và Lưu Thịnh tính cách hợp nhau, đều là đồ giả dối, nhưng Liêu Hà có gan mạo hiểm hơn Lưu Thịnh.
Điểm này chắc có quan hệ với xuất thân của hai người, Lưu Thịnh xuất thân dân đen, đi được tới hôm nay không dễ dàng, ông ta càng quý trọng những gì mình đã có.