Sơn trang Việt Bắc ban đêm rất yên lặng.
Trần Kinh tâm thần có chút không yên, hắn bước đi chậm rãi trên con đường vòng của sơn trang, trong lòng nghĩ chuyện vừa nói với Thẩm Bắc Vọng.
Lục Đào người này hắn đã từng nghe nói, ông chủ công ty khai thác mỏ Việt Tây, một nhân vật nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi, có danh hiệu đại biểu hội đồng nhân dân trẻ nhất, hơn nữa bố anh ta còn là nhân vật số một của Cục công an thành phố Việt Châu, Lục Tử Sơn.
Trần Kinh không nghi ngờ lời nói của Thẩm Bắc Vọng, bởi vì Thẩm Bắc Vọng không nói nhiều, lời nói gói vàng, tính cách anh ta cũng không phải loại người châm ngòi ly gián.
Hơn nữa, sau khi gặp chuyện không may, trong lòng Trần Kinh cũng có phần nghi ngờ.
Lẽ ra câu lạc bộ Hồng Vân sừng sững ở Việt Châu lâu như vậy, với thủ đoạn của Thẩm Bắc Vọng, cũng không thấy ai thêu dệt chuyện, sao lại gặp tình huống kiểm tra bất ngờ của Cục công an như vậy?
Hơn nữa căn cứ kết quả kiểm tra cuối cùng của Cục công an, kết quả này vẫn luôn không công bố ra bên ngoài, công chúng không hề biết rõ chuyện này.
Điều này có thể lý giải hẳn là Thẩm Bắc Vọng sau lưng đã làm rất nhiều công tác.
Tuy nhiên trong lòng Trần Kinh rõ ràng, vì chuyện này hắn cũng đã cầu cứu người khác, nếu Trần Kinh không hành động, Tương Hằng Vân và Chu Thanh Lưu liệu có thể toàn thân lui không?
Trong đầu nghĩ những việc này, Trần Kinh có cảm giác nằm cũng trúng đạn.
Trần Kinh chưa từng gặp Lục Đào, nhưng nếu người thanh niên này đã tài năng tuấn kiệt như vậy, sao lại bụng dạ nhỏ hẹp như kia? Chưa tìm hiểu rõ ràng sự việc, đã chỉ đầu mâu vào mình?
Trần Kinh lấy điện thoại ra, định gọi cho Đường Ngọc xác minh lại, có phải Lục Đào là một trong số nhiều người theo đuổi Đường Ngọc không.
Nhưng hắn ngẫm lại, lại dập máy.
Trần Kinh hiện tại là con rận không ngại cắn, từ khi tới Lĩnh Nam, người khác không ngừng dùng thủ đoạn đối phó với hắn.
Trần Kinh đã quen với việc đối mặt với đủ loại khiêu chiến uy hiếp, tuy có chút không hiểu ra sao cả, nhưng thêm một Lục Đào cũng chẳng đáng kể gì.
Nghĩ thông suốt điểm này, bực bội trong lòng Trần Kinh cũng không thấy mất đi, một cảm giác xao động không hiểu sao khiến tim hắn bất an.
Hắn nhìn thấy quảng trường nhỏ phía trước dường không có không ít người, nam nữ, líu ríu, rất náo nhiệt.
Hắn hơi nhăn mày, vừa đúng lúc này, đèn đường hai bên sáng lên theo thứ tự, sau đó đèn toàn bộ quảng trường sáng bừng, khúc nhạc êm dịu chậm rãi vang lên, hai bên quảng trường bất ngờ dâng lên một màn pháo hoa sáng chói.
Trần Kinh trong lòng cả kinh, ngay sau đó nghe thấy ở quảng trường có tiếng hét chói tai, còn có người vỗ tay.
Một tấm biểu ngữ lớn từ trên trời rơi xuống.
Trên biểu ngữ viết:
- Niệm Tinh, anh yêu em.
Trần Kinh hơi sững sờ, sau đó liền thấy biểu ngữ di động, ánh hào quang bừng sáng chiếu lên người một người.
Người nọ rõ ràng là Đông Kỳ Vi.
Đông Kỳ Vi ăn mặc rất mới mẻ, mặc một bộ âu phục trắng, tóc chải về sau, sáng loáng.
Trên tay ông ta đang cầm một bó hoa hồng đỏ rực, hoa hồng như lửa, hai tay đang cầm, đó là 99 đóa, tượng trưng cho thiên trường địa cửu.
Niệm Tinh?
Trần Kinh giật mình, ngay sau đó sắc mặt biến đổi, Niệm Tinh không phải là Âu Niệm Tinh đấy chứ? Chẳng có lẽ…
Trần Kinh trong đầu nháy một cái, trong nháy mắt thân mình biến đổi.
Kim Lộ?
Đông Kỳ Vi?
Các ý niệm lướt qua trong đầu Trần Kinh, sau đó hắn chỉ thấy cảnh sắc trước mắt biến đổi, chùm tia sáng thay đổi, một luồng sáng chiếu vào một góc bình thường của quảng trường.
Nơi đó có một người đứng.
Đứng cao vòi vọi, mặc một bộ quần áo lao động sẫm màu, tóc dài vén sau gáy, không ăn mặc cầu kỳ, nhưng vừa nhìn, liền có thể cảm nhận được phong cách trác tuyệt của người phụ nữ này.
Trần Kinh tâm động một chút, thân mình đột nhiên đứng lại.
Cô gái kia chẳng phải Kim Lộ sao?
Lúc này Kim Lộ hai mắt mở to, đỏ bừng mặt, cô trực tiếp nhìn chằm chằm biểu ngữ thật lớn kia, hai tay bó hai má của mình, khiến người ta không nhìn rõ mặt cô.
Trần Kinh chậm rãi lái lui về sau.
Cả người hắn trong nháy mắt như bị rút rỗng, trong lòng trào lên một sự mất mát không nói thành lời, sắc mặt hắn trắng bệch, thân mình bất giác run rẩy, hắn có một cảm giác kích động, muốn xông tới lôi tay Kim Lộ, kéo cô tới bên cạnh mình.
Nhưng…
Trần Kinh hít một hơi thật sâu, hắn biết rõ, mình đã không còn tư cách.
Mình đã là chồng người khác rồi, Kim Lộ có thể cả đời lén lén lút lút với mình như vậy sao?
Cô còn trẻ, phong thái nổi bật, sự nghiệp thành công, vệ tinh vô số. cô nên có được cuộc sống hạnh phúc của riêng mình, mình đâu có quyền cứ ích kỉ khiến cô cho trả giá không có kết quả gì như vậy?
Đông Kỳ Vi là một người có thể tin được, là một người có sức ảnh hưởng trên thương giới.
Việc hôn sự của ông ta gặp nhiều trắc trở, cuộc đời lắm khúc quanh, đến tận hiện tại vẫn còn độc thân.
Trần Kinh kết giao với Đông Kỳ Vi, cũng đặc biệt tìm hiểu con người này, tiếng tăm của người này về các mặt cũng không tồi, hiện tại ông ta có một đứa con gái học ở nước ngoài, nhiều năm như vậy Đông Kỳ Vi vẫn luôn độc thân, không biết có bao nhiêu người phụ nữ muốn lại gần ông ta, đều bị từ chối nhẹ nhàng.
Hôm nay Đông Kỳ Vi bày ra trận chiến lớn cảnh tượng tỏ tình lãng mạn như vậy, đối với người có thân phận như ông ta mà nói, lần này ông ta chắc đã động lòng thật.
Trần Kinh biết rõ, bất kể là phương diện nào ảnh hưởng xã hội hay mạng lưới quan hệ, sự nghiệp, Đông Kỳ Vi đều cao hơn Trần Kinh cả ngọn núi.
Xí nghiệp Đông thị là một dấu tích lớn của sản nghiệp thông tin trong nước. hiện tại cũng là một doanh nghiệp sản nghiệp kĩ thuật mới cao mũi nhọn vừa tiến vào thị trường quốc tế duy nhất của cả nước.
Xí nghiệp Đông thị hiện lại là một tấm danh thiếp của đặc khu Lâm Cảng, mà Đông Kỳ Vi cũng là một tấm danh thiếp của sản nghiệp kĩ thuật cao của nước cộng hòa.
Bất kì một cô gái nào có được trái tim người đàn ông này, còn gì mong mỏi hơn?
Trần Kinh từ từ lùi bước.
Mặc dù trong lòng hắn rất đau đớn, cái cảm giác này đơn giản chính là khắc cốt ghi tâm.
Nhưng…
“Chỉ mong Kim Lộ có thể có một tương lai tốt đẹp, có chút đau khổ tự mình âm thầm chịu đựng là được”. Trần Kinh trong lòng thầm nghĩ.
Lúc này quảng trường vẫn sáng trưng, tiếng người vẫn ồn ào như trước.
Hiển nhiên Đông Kỳ Vi hôm nay đã đặt ra kế hoạch rất tỉ mỉ. Rất nhiều người tới đây cổ vũ, mọi người cùng ồn ào, thét lên chói tai, cùng chứng kiến cảnh tượng lãng mạn này, lại ghen tị với màn tỏ tình lãng mạn của người bên cạnh, tối nay rất nhiều người vui mừng.
Nhưng những điều này đều không liên quan gì tới Trần Kinh, Trần Kinh một mình quay về phòng, cả người mệt mỏi nằm trên giường, đầu nhìn lên trần nhà, đóng chặt toàn bộ cửa, buông rèm, tắt đèn, trong phòng chỉ có bóng tối vô tận.
Lý trí bảo Trần Kinh, hắn không nên như vậy, không nên có cảm giác mất mát gì, hắn đã có người phụ nữ của mình, nên buông tay Kim Lộ.
Nhưng Trần Kinh chung quy không còn lý trí đến cùng, trong lòng hắn vẫn có cảm giác không thể buông tay, không thể bình tĩnh được, không thể quên được.
Mỗi người đàn ông đều có ham muốn chiếm giữ, người phụ nữ của mình trở thành bạn gái của người khác, cho dù hiện tại người phụ nữ này vẫn chưa thuộc về mình, điều này vẫn khiến người ta khó chịu được.
Trong đầu Trần Kinh nghĩ ngợi rất nhiều.
Nghĩ tới con sông lớn uốn lượn ở Lễ Hà, còn cả vùng núi mây mù vô bờ mệnh mông kia.
ở hai bở con đê, trên con đường vòng quanh núi, những nơi đó đều từng chứng kiến tình yêu của Trần Kinh và Kim Lộ.
Lúc đó, Trần Kinh không nhiều quyền thế như hiện tại, chỉ là một cán bộ nhỏ biên giới.
Kim Lộ cũng chưa nổi bật như hiện nay, cô chỉ là chủ quán nhỏ ở huyện thành.
Tình yêu giữa một bà chủ nhỏ và một cán bộ nhỏ trên thế giới này rất nhiều, thật bình thường, bình thường như vậy nhưng khiến người ta nhớ cả đời.
Trần Kinh đột nhiên cảm thấy mình và Kim Lộ là hai người bị lạc đường.
Giấc mộng của tuổi trẻ khi đó.
Giấc mộng là gì?
Giấc mộng của Trần Kinh là được làm một cán bộ tốt, có đủ lực lượng để thay đổi cái mà bản thân cho rằng đáng thay đổi.
Giấc mộng của Kim Lộ là gì? Giấc mộng đó chính là bản thân có được sự nghiệp lớn, có sân khấu lớn hơn, có thể đứng trên đỉnh cao thành đạt.
Hiện tại Trần Kinh bước từng bước vững chắc về phía giấc mộng của mình, trong mắt mọi người, tiền đồ của Trần Kinh vô cùng rộng mở.
Kim Lộ hiện tại đã trở thành Chủ tịch Khu Đại Trung Hoa Âu Lãng, danh tiếng cả nước, ở Sở Giang cô gần như tới mức nhà nhà đều biết rồi, cô cũng đứng trong bảng xếp hàng các nữ phú hào trong cả nước.
Nói về sự nghiệp, bất kể Trần Kinh hay Kim Lộ, không nghi ngờ gì nữa đều rất thành công.
Nhưng thành công đó phải trả giá rất cao…
Trần Kinh thở dài một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, từ từ đếm số.
Cho dù lúc này nội tâm hắn cực kì đau đớn, nhưng điều duy nhất hắn có thể làm là đếm số, trong lúc im lặng đếm số lấy lại sự bình tĩnh, sau đó nặng nề ngủ.
Trong cơn mê man, Trần Kinh mơ lung tung.
Mơ mình và Kim Lộ cùng thả câu bên bờ sông, câu được rất nhiều cá, sau đó hai người ôm nhau chúc mừng, thật sung sướng.
Nhưng…
Nửa đêm bừng tỉnh mộng, Trần Kinh đứng thẳng người, hắn mở to mắt, cảm thấy rất đau đớn.
Ngọn đèn trong phòng đột nhiên bật sáng.
Hắn dùng sức dụi mắt, trong đầu mơ màng, hắn có chút ảo não, giấc mộng vừa rồi đẹp như vậy mà bị cắt đứt, không có kết quả.
Mà đúng lúc này, chóp mũi hắn ngửi thấy một hương thơm quen thuộc của phụ nữ.
Thân thể hắn cứng lên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn quanh, xung quanh đều trống rỗng.
Hắn đứng dậy xuống giường đi ra phòng khách, mở đèn phòng khách, trong phòng vẫn không có người.
Lòng hắn lại trở nên uể oải.
Hắn cảm giác mình xuất hiện ảo giác, căn bản chính là ảo giác, chính mình căn bản không thể còn ngửi thấy hương thơm này, không thể.
Hắn khẽ thở dài một hơi, quay đầu lại chui vào chăn ngủ.
Đúng lúc này, phía sau sô pha bỗng hiện lên một bóng người.
Không đợi hắn phục hồi tinh thần, bóng người kia đã đi tới trước mặt hắn, hắn theo bản năng lùi về sau.
Nhưng tốc độ lùi quá chậm, đối phương đã ôm lấy eo hắn, mùi hương quen thuộc của phụ nữ lại đập vào mặt hắn lần nữa.
- Khích khích
Một tiếng cười quen thuộc.
Tiếng cười phiêu đãng:
- Em thấy anh lơ ma lơ mơ, anh đúng là rất được, đến đây không ngờ cũng không gọi cho em, anh quen em rồi, có phải tân hôn hoan lạc, vui tới quên cả trời đất rồi hả?
Trần Kinh một lời không nói, dùng hai tay hết sức tách người đang ôm ra, lấy tay chạm vào mặt đối phương, sau đó cẩn thận quan sát.
Cô gái cười tươi như hoa, phong tình chất ngất kia chẳng phải Kim Lộ sao?
Trần Kinh tâm thần có chút không yên, hắn bước đi chậm rãi trên con đường vòng của sơn trang, trong lòng nghĩ chuyện vừa nói với Thẩm Bắc Vọng.
Lục Đào người này hắn đã từng nghe nói, ông chủ công ty khai thác mỏ Việt Tây, một nhân vật nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi, có danh hiệu đại biểu hội đồng nhân dân trẻ nhất, hơn nữa bố anh ta còn là nhân vật số một của Cục công an thành phố Việt Châu, Lục Tử Sơn.
Trần Kinh không nghi ngờ lời nói của Thẩm Bắc Vọng, bởi vì Thẩm Bắc Vọng không nói nhiều, lời nói gói vàng, tính cách anh ta cũng không phải loại người châm ngòi ly gián.
Hơn nữa, sau khi gặp chuyện không may, trong lòng Trần Kinh cũng có phần nghi ngờ.
Lẽ ra câu lạc bộ Hồng Vân sừng sững ở Việt Châu lâu như vậy, với thủ đoạn của Thẩm Bắc Vọng, cũng không thấy ai thêu dệt chuyện, sao lại gặp tình huống kiểm tra bất ngờ của Cục công an như vậy?
Hơn nữa căn cứ kết quả kiểm tra cuối cùng của Cục công an, kết quả này vẫn luôn không công bố ra bên ngoài, công chúng không hề biết rõ chuyện này.
Điều này có thể lý giải hẳn là Thẩm Bắc Vọng sau lưng đã làm rất nhiều công tác.
Tuy nhiên trong lòng Trần Kinh rõ ràng, vì chuyện này hắn cũng đã cầu cứu người khác, nếu Trần Kinh không hành động, Tương Hằng Vân và Chu Thanh Lưu liệu có thể toàn thân lui không?
Trong đầu nghĩ những việc này, Trần Kinh có cảm giác nằm cũng trúng đạn.
Trần Kinh chưa từng gặp Lục Đào, nhưng nếu người thanh niên này đã tài năng tuấn kiệt như vậy, sao lại bụng dạ nhỏ hẹp như kia? Chưa tìm hiểu rõ ràng sự việc, đã chỉ đầu mâu vào mình?
Trần Kinh lấy điện thoại ra, định gọi cho Đường Ngọc xác minh lại, có phải Lục Đào là một trong số nhiều người theo đuổi Đường Ngọc không.
Nhưng hắn ngẫm lại, lại dập máy.
Trần Kinh hiện tại là con rận không ngại cắn, từ khi tới Lĩnh Nam, người khác không ngừng dùng thủ đoạn đối phó với hắn.
Trần Kinh đã quen với việc đối mặt với đủ loại khiêu chiến uy hiếp, tuy có chút không hiểu ra sao cả, nhưng thêm một Lục Đào cũng chẳng đáng kể gì.
Nghĩ thông suốt điểm này, bực bội trong lòng Trần Kinh cũng không thấy mất đi, một cảm giác xao động không hiểu sao khiến tim hắn bất an.
Hắn nhìn thấy quảng trường nhỏ phía trước dường không có không ít người, nam nữ, líu ríu, rất náo nhiệt.
Hắn hơi nhăn mày, vừa đúng lúc này, đèn đường hai bên sáng lên theo thứ tự, sau đó đèn toàn bộ quảng trường sáng bừng, khúc nhạc êm dịu chậm rãi vang lên, hai bên quảng trường bất ngờ dâng lên một màn pháo hoa sáng chói.
Trần Kinh trong lòng cả kinh, ngay sau đó nghe thấy ở quảng trường có tiếng hét chói tai, còn có người vỗ tay.
Một tấm biểu ngữ lớn từ trên trời rơi xuống.
Trên biểu ngữ viết:
- Niệm Tinh, anh yêu em.
Trần Kinh hơi sững sờ, sau đó liền thấy biểu ngữ di động, ánh hào quang bừng sáng chiếu lên người một người.
Người nọ rõ ràng là Đông Kỳ Vi.
Đông Kỳ Vi ăn mặc rất mới mẻ, mặc một bộ âu phục trắng, tóc chải về sau, sáng loáng.
Trên tay ông ta đang cầm một bó hoa hồng đỏ rực, hoa hồng như lửa, hai tay đang cầm, đó là 99 đóa, tượng trưng cho thiên trường địa cửu.
Niệm Tinh?
Trần Kinh giật mình, ngay sau đó sắc mặt biến đổi, Niệm Tinh không phải là Âu Niệm Tinh đấy chứ? Chẳng có lẽ…
Trần Kinh trong đầu nháy một cái, trong nháy mắt thân mình biến đổi.
Kim Lộ?
Đông Kỳ Vi?
Các ý niệm lướt qua trong đầu Trần Kinh, sau đó hắn chỉ thấy cảnh sắc trước mắt biến đổi, chùm tia sáng thay đổi, một luồng sáng chiếu vào một góc bình thường của quảng trường.
Nơi đó có một người đứng.
Đứng cao vòi vọi, mặc một bộ quần áo lao động sẫm màu, tóc dài vén sau gáy, không ăn mặc cầu kỳ, nhưng vừa nhìn, liền có thể cảm nhận được phong cách trác tuyệt của người phụ nữ này.
Trần Kinh tâm động một chút, thân mình đột nhiên đứng lại.
Cô gái kia chẳng phải Kim Lộ sao?
Lúc này Kim Lộ hai mắt mở to, đỏ bừng mặt, cô trực tiếp nhìn chằm chằm biểu ngữ thật lớn kia, hai tay bó hai má của mình, khiến người ta không nhìn rõ mặt cô.
Trần Kinh chậm rãi lái lui về sau.
Cả người hắn trong nháy mắt như bị rút rỗng, trong lòng trào lên một sự mất mát không nói thành lời, sắc mặt hắn trắng bệch, thân mình bất giác run rẩy, hắn có một cảm giác kích động, muốn xông tới lôi tay Kim Lộ, kéo cô tới bên cạnh mình.
Nhưng…
Trần Kinh hít một hơi thật sâu, hắn biết rõ, mình đã không còn tư cách.
Mình đã là chồng người khác rồi, Kim Lộ có thể cả đời lén lén lút lút với mình như vậy sao?
Cô còn trẻ, phong thái nổi bật, sự nghiệp thành công, vệ tinh vô số. cô nên có được cuộc sống hạnh phúc của riêng mình, mình đâu có quyền cứ ích kỉ khiến cô cho trả giá không có kết quả gì như vậy?
Đông Kỳ Vi là một người có thể tin được, là một người có sức ảnh hưởng trên thương giới.
Việc hôn sự của ông ta gặp nhiều trắc trở, cuộc đời lắm khúc quanh, đến tận hiện tại vẫn còn độc thân.
Trần Kinh kết giao với Đông Kỳ Vi, cũng đặc biệt tìm hiểu con người này, tiếng tăm của người này về các mặt cũng không tồi, hiện tại ông ta có một đứa con gái học ở nước ngoài, nhiều năm như vậy Đông Kỳ Vi vẫn luôn độc thân, không biết có bao nhiêu người phụ nữ muốn lại gần ông ta, đều bị từ chối nhẹ nhàng.
Hôm nay Đông Kỳ Vi bày ra trận chiến lớn cảnh tượng tỏ tình lãng mạn như vậy, đối với người có thân phận như ông ta mà nói, lần này ông ta chắc đã động lòng thật.
Trần Kinh biết rõ, bất kể là phương diện nào ảnh hưởng xã hội hay mạng lưới quan hệ, sự nghiệp, Đông Kỳ Vi đều cao hơn Trần Kinh cả ngọn núi.
Xí nghiệp Đông thị là một dấu tích lớn của sản nghiệp thông tin trong nước. hiện tại cũng là một doanh nghiệp sản nghiệp kĩ thuật mới cao mũi nhọn vừa tiến vào thị trường quốc tế duy nhất của cả nước.
Xí nghiệp Đông thị hiện lại là một tấm danh thiếp của đặc khu Lâm Cảng, mà Đông Kỳ Vi cũng là một tấm danh thiếp của sản nghiệp kĩ thuật cao của nước cộng hòa.
Bất kì một cô gái nào có được trái tim người đàn ông này, còn gì mong mỏi hơn?
Trần Kinh từ từ lùi bước.
Mặc dù trong lòng hắn rất đau đớn, cái cảm giác này đơn giản chính là khắc cốt ghi tâm.
Nhưng…
“Chỉ mong Kim Lộ có thể có một tương lai tốt đẹp, có chút đau khổ tự mình âm thầm chịu đựng là được”. Trần Kinh trong lòng thầm nghĩ.
Lúc này quảng trường vẫn sáng trưng, tiếng người vẫn ồn ào như trước.
Hiển nhiên Đông Kỳ Vi hôm nay đã đặt ra kế hoạch rất tỉ mỉ. Rất nhiều người tới đây cổ vũ, mọi người cùng ồn ào, thét lên chói tai, cùng chứng kiến cảnh tượng lãng mạn này, lại ghen tị với màn tỏ tình lãng mạn của người bên cạnh, tối nay rất nhiều người vui mừng.
Nhưng những điều này đều không liên quan gì tới Trần Kinh, Trần Kinh một mình quay về phòng, cả người mệt mỏi nằm trên giường, đầu nhìn lên trần nhà, đóng chặt toàn bộ cửa, buông rèm, tắt đèn, trong phòng chỉ có bóng tối vô tận.
Lý trí bảo Trần Kinh, hắn không nên như vậy, không nên có cảm giác mất mát gì, hắn đã có người phụ nữ của mình, nên buông tay Kim Lộ.
Nhưng Trần Kinh chung quy không còn lý trí đến cùng, trong lòng hắn vẫn có cảm giác không thể buông tay, không thể bình tĩnh được, không thể quên được.
Mỗi người đàn ông đều có ham muốn chiếm giữ, người phụ nữ của mình trở thành bạn gái của người khác, cho dù hiện tại người phụ nữ này vẫn chưa thuộc về mình, điều này vẫn khiến người ta khó chịu được.
Trong đầu Trần Kinh nghĩ ngợi rất nhiều.
Nghĩ tới con sông lớn uốn lượn ở Lễ Hà, còn cả vùng núi mây mù vô bờ mệnh mông kia.
ở hai bở con đê, trên con đường vòng quanh núi, những nơi đó đều từng chứng kiến tình yêu của Trần Kinh và Kim Lộ.
Lúc đó, Trần Kinh không nhiều quyền thế như hiện tại, chỉ là một cán bộ nhỏ biên giới.
Kim Lộ cũng chưa nổi bật như hiện nay, cô chỉ là chủ quán nhỏ ở huyện thành.
Tình yêu giữa một bà chủ nhỏ và một cán bộ nhỏ trên thế giới này rất nhiều, thật bình thường, bình thường như vậy nhưng khiến người ta nhớ cả đời.
Trần Kinh đột nhiên cảm thấy mình và Kim Lộ là hai người bị lạc đường.
Giấc mộng của tuổi trẻ khi đó.
Giấc mộng là gì?
Giấc mộng của Trần Kinh là được làm một cán bộ tốt, có đủ lực lượng để thay đổi cái mà bản thân cho rằng đáng thay đổi.
Giấc mộng của Kim Lộ là gì? Giấc mộng đó chính là bản thân có được sự nghiệp lớn, có sân khấu lớn hơn, có thể đứng trên đỉnh cao thành đạt.
Hiện tại Trần Kinh bước từng bước vững chắc về phía giấc mộng của mình, trong mắt mọi người, tiền đồ của Trần Kinh vô cùng rộng mở.
Kim Lộ hiện tại đã trở thành Chủ tịch Khu Đại Trung Hoa Âu Lãng, danh tiếng cả nước, ở Sở Giang cô gần như tới mức nhà nhà đều biết rồi, cô cũng đứng trong bảng xếp hàng các nữ phú hào trong cả nước.
Nói về sự nghiệp, bất kể Trần Kinh hay Kim Lộ, không nghi ngờ gì nữa đều rất thành công.
Nhưng thành công đó phải trả giá rất cao…
Trần Kinh thở dài một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, từ từ đếm số.
Cho dù lúc này nội tâm hắn cực kì đau đớn, nhưng điều duy nhất hắn có thể làm là đếm số, trong lúc im lặng đếm số lấy lại sự bình tĩnh, sau đó nặng nề ngủ.
Trong cơn mê man, Trần Kinh mơ lung tung.
Mơ mình và Kim Lộ cùng thả câu bên bờ sông, câu được rất nhiều cá, sau đó hai người ôm nhau chúc mừng, thật sung sướng.
Nhưng…
Nửa đêm bừng tỉnh mộng, Trần Kinh đứng thẳng người, hắn mở to mắt, cảm thấy rất đau đớn.
Ngọn đèn trong phòng đột nhiên bật sáng.
Hắn dùng sức dụi mắt, trong đầu mơ màng, hắn có chút ảo não, giấc mộng vừa rồi đẹp như vậy mà bị cắt đứt, không có kết quả.
Mà đúng lúc này, chóp mũi hắn ngửi thấy một hương thơm quen thuộc của phụ nữ.
Thân thể hắn cứng lên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn quanh, xung quanh đều trống rỗng.
Hắn đứng dậy xuống giường đi ra phòng khách, mở đèn phòng khách, trong phòng vẫn không có người.
Lòng hắn lại trở nên uể oải.
Hắn cảm giác mình xuất hiện ảo giác, căn bản chính là ảo giác, chính mình căn bản không thể còn ngửi thấy hương thơm này, không thể.
Hắn khẽ thở dài một hơi, quay đầu lại chui vào chăn ngủ.
Đúng lúc này, phía sau sô pha bỗng hiện lên một bóng người.
Không đợi hắn phục hồi tinh thần, bóng người kia đã đi tới trước mặt hắn, hắn theo bản năng lùi về sau.
Nhưng tốc độ lùi quá chậm, đối phương đã ôm lấy eo hắn, mùi hương quen thuộc của phụ nữ lại đập vào mặt hắn lần nữa.
- Khích khích
Một tiếng cười quen thuộc.
Tiếng cười phiêu đãng:
- Em thấy anh lơ ma lơ mơ, anh đúng là rất được, đến đây không ngờ cũng không gọi cho em, anh quen em rồi, có phải tân hôn hoan lạc, vui tới quên cả trời đất rồi hả?
Trần Kinh một lời không nói, dùng hai tay hết sức tách người đang ôm ra, lấy tay chạm vào mặt đối phương, sau đó cẩn thận quan sát.
Cô gái cười tươi như hoa, phong tình chất ngất kia chẳng phải Kim Lộ sao?