Trời âm u, thời tiết hôm nay cũng giống với tâm trạng Ân Đình Đình lúc này
Cô đứng ngồi không yên, cảm thấy khát cầm cốc nước uống một ngụm rồi lại đặt cốc nước xuống.
Ở nhà cô, hiểu được tình hình khó khăn của cô lúc này, người bạn cũ thân thiết tin cậy của cô cũng đã từ Việt Châu tới đây, giúp đỡ cô, cũng hy vọng cô có thể thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn này.
Người bạn này của cô tên là Đường Hải Yến, tuổi xấp xỉ cô, dáng người mập mạp, mặt tròn, đeo thêm một cặp kính gọng đen nhìn khá dễ thương.
Nhưng ánh mắt khi nhìn quanh một lượt của cô lại mang đầy cảnh giác, dường như luôn phát tín hiệu cho ai đó, báo hiệu cô tuyệt đối không phải một kẻ dễ bắt chuyện.
- Đình Đình, đầu óc cậu bị gỉ hả? Cậu lại đi tin tưởng để một tên nhóc vắt mũi chưa sạch đi giải quyết công việc giúp cậu? Hoa Kỳ là công ty như thế nào? Họ là doanh nghiệp tư nhân, ngành này trong nước cũng có hơn một trăm công ty con, còn có cố vấn chuyên môn về pháp luật.
Bọn họ một mực chiếm đoạt quyền lợi của cậu, cậu thì có khả năng chống lại bọn họ sao?
Ngô Hải Yến lo lắng nhìn Ân Đình Đình rồi cao giọng nói.
Từ khi Ân Đình Đình nói cô đã tìm người nhờ giải quyết vấn đề của mình, cô đã có cảm giác Ân Đình Đình đã bị mắc lừa. Một thằng cha trẻ măng, cũng chưa tới Hải Sơn được bao năm, cậu ta thì giúp được Ân Đình Đình bao nhiêu?
Không chừng cậu ta cũng vì thấy Ân Đình Đình xinh đẹp, chẳng có chuyện gì cũng xun xoe tiếp cận, đến lúc xảy ra chuyện, không chừng lại chuồn nhanh nhất.
Ân Đình Đình lắc đầu nói:
- Hải Yến, người bạn này của mình cũng khá đáng tin, anh ấy gần đây rất bận, phải đi Việt Châu một tiếng, đợi một lát nữa sẽ về thôi. Tớ cũng phải nói với cậu, đợi lát nữa chắc chắn cậu sẽ không dùng thái độ này để nói chuyện với anh ấy đâu.
Dù sao người ta cũng đồng ý giúp chúng ta, chúng ta cũng không nên quá đáng quá, đúng không?
- Được rồi, được rồi!
Ngô Hải Yến có hơi mất kiên nhẫn đáp,
- Tớ cũng muốn xem xem người ta có gì giỏi giang, lại khiến cho Đình Đình của chúng ta bận tâm như vậy. Sớm biết thế này, tớ cũng chẳng cần mất công chạy từ Việt Châu xuống đây, có người nguyện lòng giúp cậu đòi lại công bằng cơ mà!
- Cậu nói linh tinh gì thế!
Khuôn mặt Ân Đình Đình có chút ửng hồng, thần sắc cũng hơi mất tự nhiên.
Trong lòng cô cũng vô cùng lo lắng. Cô và Trần Kinh đã hẹn hôm nay nhất định có kết quả, vậy mà tới tận lúc này Trần Kinh vẫn chưa thấy về, một lúc nữa cô đã phải đi gặp Lục Đào rồi.
Lúc này cô chẳng thể chú ý tới gì khác được, đi gặp Lục Đào không phải sẽ rất nhục nhã sao?
Nhưng trước mặt Ngô Hải Yến, cô lai không thể để Trần Kinh mất mặt, không phải luôn không thể để Ngô Hải Yến xem thường sao?
Đúng vào lúc đó, có ai đó gõ cửa.
Trong lòng Ân Đình Đình vui mừng khôn xiết, lập tức chạy ra mở cửa.
Lại nói sau khi Trần Kinh tan làm về nhà, trên đường hắn nhìn thấy Trần Lập Trung cầm tài liệu về Hoa Kỳ tới.
Hắn vừa thấy Lục Đào – luật sư đại diện công ty con của công ty Hoa Kỳ ở Hải Sơn, hắn chợt giật mình.
Lục Đào không phải lãnh đạo quan trọng của Khu mỏ Việt Tây sao? Một trong mười nhân tài trẻ của Lĩnh Nam, đại gia trẻ tuổi đời thứ nhất của Lĩnh Nam, có ông bố Lục Tử Sơn nắm trong tay cục Công an thành phố Việt Châu, chính là Lục Đào này sao?
Trong lòng Trần Kinh bỗng thấy nghi hoặc, hắn khẽ cười khẩy.
Cho dù có phải là Lục Đào này hay không, công ty Hoa Kỳ này thực sự chẳng ra làm sao. Những phương thức tiếp thị kinh doanh như thế này, có rất nhiều điểm hoàn toàn là lừa gạt không đáng tin, nếu như đã có chứng cứ xác thực, lần này bản thân cũng quan tâm một chút.
Nếu như đối phương đúng thật là Lục Đào của Khu mỏ Việt Tây, vậy mình có qua không có lại thì thật không hiểu lễ nghĩa, bao nhiêu lần tên tiểu tử này bịa đặt dựng chuyện, mang đến phiền phức cho mình. Lúc này thế sự luân chuyển, cũng nên đến lúc mình cho hắn thấy một chút màu sắc rồi.
Sau khi gõ cửa phòng Ân Đình Đình, Trần Kinh trước tiên nhìn thấy một cô gái khá mập.
Ân Đình Đình thấy Trần Kinh, tỏ ra hết sức mừng rỡ nói:
- Trần Kinh, cuối cùng anh cũng tới, khiến tụi em chờ sốt cả ruột!
Cô chỉ vào cô gái mập nói:
- Đây là bạn em, Hải Yến, có thể nói là người bạn thân tốt nhất của em!
Trần Kinh lịch sự gật đầu với Ngô Hải Yến
Hắn có thể cảm thấy thái độ dò xét và cảnh giác của cô gái này với mình, cặp mắt kia chắc chắn đã coi mình là kẻ tội phạm bị tình nghi.
- Xin chào!
Ngô Hải Yến thản nhiên nói, trong lòng thầm đánh giá.
Chẳng trách đầu óc Ân Đình Đình lại mờ đi như bị gỉ, hóa ra thằng cha này cũng có cái xác rất khá đấy chứ, hình tượng của hắn có thể nói hoàn toàn giống với một chàng bạch mã hoàng tử.
Vậy nhưng, ánh mắt sắc sảo của Ngô Hải Yến vẫn tiến hành phân tích sâu Trần Kinh, sau đó đưa ra kết luận, thằng cha này hơi giả tạo.
Tuổi trẻ nhưng lại làm ra vẻ già dặn, lúc vào thì mang bộ dáng tùy tiện, nhìn qua có thể thấy được tính cách theo chủ nghĩa đại nam tử, nhưng lại thích phồng má làm người mập, là loại người thích khoe mẽ trước mặt phụ nữ.
Có được kết luận này, Ngô Hải Yến chợt thấy không vừa mắt với Trần Kinh, trong lòng càng thêm cảnh giác.
Trần Kinh đành cười, đặt tập tài liệu lên bàn trà, nói:
- Tiểu Ân, em không cần quá lo lắng. Chuyện này anh đã xem kĩ rồi, muốn phá cũng là Hoa Kỳ bọn họ ăn không nổi thì bọc lai mang đi. Tối nay em và họ định hẹn gặp nhau ở đâu?
Ân Đình Đình thở dài, đáp:
- Hình như gọi là gì mà Khải Hoàn Hội, em chưa từng nghe nói, em cũng đã nhờ người tìm hiểu giúp, ở ngoại ô, thuộc quận Lân Giác! Là một hộp đêm mới mở!
Trần Kinh hơi nhíu mày, chợt, khóe miệng hắn không kìm được khẽ nở một nụ cười.
- Anh cười cái gì?
Ngô Hải Yến chợt lên tiếng.
Cô nhìn chằm chằm vào Trần Kinh, trong đầu rất muốn vạch trần bộ mặt dối trá của Trần Kinh, để Ân Đình Đình nhìn rõ bộ mặt của thằng cha này, để cô ấy không mắc lừa hắn.
Trần Kinh ngạc nhiên, Ân Đình Đình vội nói:
- Thôi được rồi, Hải Yến, cũng nhất trí mọi người cùng đi rồi, cậu cũng đừng quá tích cực như vậy!
Ánh mắt Ân Đình Đình lại trở nên ảm đạm, cô nói:
- Trần Kinh, em hiểu tình hình hiện tại, vụ án này của em đã được viện kiểm sát Vọng Giang lập án rồi, lúc nào cũng có thể công tố em. Sự việc lúc này đã như vậy rồi, dân đen chúng ta cũng không thể trêu vào được, em còn muốn tìm cách hòa giải, xem có thể…
- Em nhiều tiền lắm hả?
Trần Kinh hỏi.
Ân Đình Đình gật đầu, nói:
- Cũng gần đủ rồi, lần này Hải Yến cho em mượn hai vạn, em bù vào phần tổn thất đã gây ra cho công ty…
Trần Kinh trầm ngâm không nói, trong lòng nghĩ rốt cuộc Ân Đình Đình còn trẻ, trải đời ít, trong lòng sợ xảy ra chuyện.
Nhìn chung trong chuyện này, tình hình rất rõ ràng, đối phương lần này túm được tóc Ân Đình Đình, cơ bản muốn cuốn cô vào, không có cách thoát thân.
Nếu như mấy vạn tệ là có thể giải quyết vấn đề, còn cần phải huy động trận chiến lớn như vậy?
Trần Kinh dùng ngón tay nhịp nhẹ trên tay vịn ghế, nói:
- Thôi được! Hôm nay chúng ta đi nói chuyện trước, xét tình hình rồi quyết định vậy! Không nên quyết định ngay từ lúc này!
Ân Đình Đình gật đầu đáp:
- Vậy cũng được, em đi làm cơm trước, tối chúng ta cùng ăn!
Ân Đình Đình đi làm cơm, phong khách chỉ còn lại Trần Kinh và Ngô Hải Yến.
Ngô Hải Yến toàn hỏi Trần Kinh những câu hỏi kì cục, khiến Trần Kinh cảm thấy khó mà ứng phó.
Hắn biết cô gái này dè chừng mình, nhưng có những chuyện không cách nào giải thích, vì vậy Trần Kinh chỉ đành ứng phó qua quýt.
Lúc này, Ngô Hải Yến càng cảm thấy Trần Kinh là một tên đại lừa bịp, cơ bản chẳng có lường trước gì hết, vậy mà cứ vờ vịt làm bộ trong lòng đã có dự tính cả, định lừa gạt ai đây?
Reng, reng!
Đúng lúc này, điện thoại Trần Kinh chợt vang lên.
Trần Kinh như trút được gánh nặng, cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể không cần tiếp tục chịu đựng cô bé đang tra khảo kẻ lừa đảo này rồi.
Hắn đứng dậy gật đầu với Ngô Hải Yến, nhấc điện thoại ấn phím nhận máy, nhân cơ hội đi vào buồng vệ sinh.
Điện thoại là do Chu Quốc Hoa gọi tới, sau khi nhận điện, giọng nói trầm mạnh của Chu Quốc Hoa vang lên, ông ta nói:
- Trần Kinh cậu được lắm, lần này cậu đi công tác tỉnh lại có ý tưởng mới hả? Tôi phải cảnh cáo cậu, lần sau nếu cậu có ý tưởng gì mới, phải báo cáo như bình thương với tôi, không được làm làm báo cáo vượt cấp!
Trần Kinh lặng người, đáp:
- Ngài trưởng ban thư ký, những lời này của ông là sao? Lần này tôi chỉ là tới học hỏi kinh nghiệm từ những người bạn trong giới doanh nghiệp Việt Châu, tôi cũng phải nói với ông, ông cũng không làm báo cáo vượt cấp gì hết!
- Cậu còn nói không có? Không có vậy tại sao bí thư lai biết được suy nghĩ của cậu?
Chu Quốc Hoa gằm âm nói.
Trần Kinh khẽ cau mày, trong lòng cảm thấy kì lạ. Hắn từ Bắc Việt về Việt Châu, lúc đó trong đầu chỉ luôn nghĩ chuyện hợp tác của khu vực.
Hợp tác khu vực, thành lập đơn vị hành chính ngoài khu vực, con đường này rốt cuộc có tính khả dụng hay không, hắn vẫn không hoàn toàn tự tin.
Quan trọng là cách nghĩ này có nhận được sự đồng tình ủng hộ của lãnh đạo hay không, đây là một con số chưa thể xác định.
Dưới tình hình này, sau khi cẩn thận cân nhắc Trần Kinh gọi cho Kiều Chính Thanh để bàn luận, chủ yếu muốn xem xem thái độ của Kiều Chính Thanh như thế nào. Nếu như anh ta ủng hộ, Trần Kinh sẽ chuẩn bị để tiếp tục cố gắng trên mặt này, tranh thủ thúc đẩy nhanh nhất có thể việc này.
Tại sao suy nghĩ này lại nhanh chóng truyền tới tai Hoàng Hồng Viễn như vậy?
- Ngài trưởng ban thư ký, chuyện này tôi thực sự không tiện giải thích. Tôi cũng mới có suy nghĩ này, tìm vài người bạn ở Việt Châu hỏi ý kiến, phương án cụ thể còn chưa đâu vào đâu, trong lúc này đã vội báo cáo…
- Được rồi, cậu nói những chuyện này với tôi cũng không tác dụng gì, tôi hoàn toàn tin tưởng cậu! Vậy đi, hôm nay Bí thư tăng ca đêm, ông ấy sai tôi hẹn cậu tới gặp ông ấy nói chuyện, hiểu thấu đáo cách nghĩ của cậu, cậu mau qua đó đi, tôi đợi cậu ở cổng ủy ban thành phố!
Chu Quốc Hoa cao giọng nói.
- Bây giờ lập tức qua đó?
Trần Kinh ngạc nhiên đáp, hắn hơi trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu đáp:
- Được rồi, tôi sẽ qua đó ngay…
Trần Kinh ngắt điện thoại, đầu óc hơi loạn.
Hắn và Hoàng Hồng Viễn quen biết cũng phải ngày một ngày hai, cũng chưa từng thấy Hoàng Hồng Viễn lo lắng như vậy, tại sao ông ta cũng tham gia vào cuộc hợp tác giữa hai người?
Từ phòng vệ sinh bước ra, Ân Đình Đình đã dọn cơm lên bàn ăn, gọi Trần Kinh ra ăn cơm.
Trần Kinh khoát tay nói:
- Tiểu Ân, hai người ăn cơm trước đi, ăn xong tới địa điểm gặp mặt trước, anh có chút việc gấp, cần phải đi xử lý ngay lập tức. Em yên tâm, anh sẽ quay lại nhanh thôi! Chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!
Ân Đình Đình lặng người, đáp:
- Sao cơ? Bây giờ anh phải đi có việc? Sao… Có chuyện gì nhất định phải xử lý ngay lúc này?
Trần Kinh buông lỏng tay, nói:
- Một lời khó nói hết, lúc đi em mang theo tập tài liệu này. Em yên tâm, cứ thoải mái qua đó, tuyệt đối đừng để xảy ra chuyện là được!
Trần Kinh nói xong, cũng không nhiều lời, thay giày, cầm cặp tài liệu rồi đi ra khỏi cửa, nhanh chóng mất hình mất dạng, để lại hai cô gái kinh ngạc ngẩn người, đều không biết phải ứng phó thế nào với cục diện trước mắt.
- Biết ngay là một tên không đáng tin mà, đúng là mũi heo cắm hành tây, còn giả bộ thấy thối. Bình thường nói chuyện thì oai phong thế nào, gặp chuyện một cái, bước chân tiêu sái nhanh hơn tất thảy! Tớ bảo này Đình Đình, cậu cũng kết giao với loại người này sao?
Ngô Hải Yến ồm ồm nói, sắc mặt vô cùng khó coi…
(còn tiếp)
DG: Du Lạc Tiểu ^^
Cô đứng ngồi không yên, cảm thấy khát cầm cốc nước uống một ngụm rồi lại đặt cốc nước xuống.
Ở nhà cô, hiểu được tình hình khó khăn của cô lúc này, người bạn cũ thân thiết tin cậy của cô cũng đã từ Việt Châu tới đây, giúp đỡ cô, cũng hy vọng cô có thể thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn này.
Người bạn này của cô tên là Đường Hải Yến, tuổi xấp xỉ cô, dáng người mập mạp, mặt tròn, đeo thêm một cặp kính gọng đen nhìn khá dễ thương.
Nhưng ánh mắt khi nhìn quanh một lượt của cô lại mang đầy cảnh giác, dường như luôn phát tín hiệu cho ai đó, báo hiệu cô tuyệt đối không phải một kẻ dễ bắt chuyện.
- Đình Đình, đầu óc cậu bị gỉ hả? Cậu lại đi tin tưởng để một tên nhóc vắt mũi chưa sạch đi giải quyết công việc giúp cậu? Hoa Kỳ là công ty như thế nào? Họ là doanh nghiệp tư nhân, ngành này trong nước cũng có hơn một trăm công ty con, còn có cố vấn chuyên môn về pháp luật.
Bọn họ một mực chiếm đoạt quyền lợi của cậu, cậu thì có khả năng chống lại bọn họ sao?
Ngô Hải Yến lo lắng nhìn Ân Đình Đình rồi cao giọng nói.
Từ khi Ân Đình Đình nói cô đã tìm người nhờ giải quyết vấn đề của mình, cô đã có cảm giác Ân Đình Đình đã bị mắc lừa. Một thằng cha trẻ măng, cũng chưa tới Hải Sơn được bao năm, cậu ta thì giúp được Ân Đình Đình bao nhiêu?
Không chừng cậu ta cũng vì thấy Ân Đình Đình xinh đẹp, chẳng có chuyện gì cũng xun xoe tiếp cận, đến lúc xảy ra chuyện, không chừng lại chuồn nhanh nhất.
Ân Đình Đình lắc đầu nói:
- Hải Yến, người bạn này của mình cũng khá đáng tin, anh ấy gần đây rất bận, phải đi Việt Châu một tiếng, đợi một lát nữa sẽ về thôi. Tớ cũng phải nói với cậu, đợi lát nữa chắc chắn cậu sẽ không dùng thái độ này để nói chuyện với anh ấy đâu.
Dù sao người ta cũng đồng ý giúp chúng ta, chúng ta cũng không nên quá đáng quá, đúng không?
- Được rồi, được rồi!
Ngô Hải Yến có hơi mất kiên nhẫn đáp,
- Tớ cũng muốn xem xem người ta có gì giỏi giang, lại khiến cho Đình Đình của chúng ta bận tâm như vậy. Sớm biết thế này, tớ cũng chẳng cần mất công chạy từ Việt Châu xuống đây, có người nguyện lòng giúp cậu đòi lại công bằng cơ mà!
- Cậu nói linh tinh gì thế!
Khuôn mặt Ân Đình Đình có chút ửng hồng, thần sắc cũng hơi mất tự nhiên.
Trong lòng cô cũng vô cùng lo lắng. Cô và Trần Kinh đã hẹn hôm nay nhất định có kết quả, vậy mà tới tận lúc này Trần Kinh vẫn chưa thấy về, một lúc nữa cô đã phải đi gặp Lục Đào rồi.
Lúc này cô chẳng thể chú ý tới gì khác được, đi gặp Lục Đào không phải sẽ rất nhục nhã sao?
Nhưng trước mặt Ngô Hải Yến, cô lai không thể để Trần Kinh mất mặt, không phải luôn không thể để Ngô Hải Yến xem thường sao?
Đúng vào lúc đó, có ai đó gõ cửa.
Trong lòng Ân Đình Đình vui mừng khôn xiết, lập tức chạy ra mở cửa.
Lại nói sau khi Trần Kinh tan làm về nhà, trên đường hắn nhìn thấy Trần Lập Trung cầm tài liệu về Hoa Kỳ tới.
Hắn vừa thấy Lục Đào – luật sư đại diện công ty con của công ty Hoa Kỳ ở Hải Sơn, hắn chợt giật mình.
Lục Đào không phải lãnh đạo quan trọng của Khu mỏ Việt Tây sao? Một trong mười nhân tài trẻ của Lĩnh Nam, đại gia trẻ tuổi đời thứ nhất của Lĩnh Nam, có ông bố Lục Tử Sơn nắm trong tay cục Công an thành phố Việt Châu, chính là Lục Đào này sao?
Trong lòng Trần Kinh bỗng thấy nghi hoặc, hắn khẽ cười khẩy.
Cho dù có phải là Lục Đào này hay không, công ty Hoa Kỳ này thực sự chẳng ra làm sao. Những phương thức tiếp thị kinh doanh như thế này, có rất nhiều điểm hoàn toàn là lừa gạt không đáng tin, nếu như đã có chứng cứ xác thực, lần này bản thân cũng quan tâm một chút.
Nếu như đối phương đúng thật là Lục Đào của Khu mỏ Việt Tây, vậy mình có qua không có lại thì thật không hiểu lễ nghĩa, bao nhiêu lần tên tiểu tử này bịa đặt dựng chuyện, mang đến phiền phức cho mình. Lúc này thế sự luân chuyển, cũng nên đến lúc mình cho hắn thấy một chút màu sắc rồi.
Sau khi gõ cửa phòng Ân Đình Đình, Trần Kinh trước tiên nhìn thấy một cô gái khá mập.
Ân Đình Đình thấy Trần Kinh, tỏ ra hết sức mừng rỡ nói:
- Trần Kinh, cuối cùng anh cũng tới, khiến tụi em chờ sốt cả ruột!
Cô chỉ vào cô gái mập nói:
- Đây là bạn em, Hải Yến, có thể nói là người bạn thân tốt nhất của em!
Trần Kinh lịch sự gật đầu với Ngô Hải Yến
Hắn có thể cảm thấy thái độ dò xét và cảnh giác của cô gái này với mình, cặp mắt kia chắc chắn đã coi mình là kẻ tội phạm bị tình nghi.
- Xin chào!
Ngô Hải Yến thản nhiên nói, trong lòng thầm đánh giá.
Chẳng trách đầu óc Ân Đình Đình lại mờ đi như bị gỉ, hóa ra thằng cha này cũng có cái xác rất khá đấy chứ, hình tượng của hắn có thể nói hoàn toàn giống với một chàng bạch mã hoàng tử.
Vậy nhưng, ánh mắt sắc sảo của Ngô Hải Yến vẫn tiến hành phân tích sâu Trần Kinh, sau đó đưa ra kết luận, thằng cha này hơi giả tạo.
Tuổi trẻ nhưng lại làm ra vẻ già dặn, lúc vào thì mang bộ dáng tùy tiện, nhìn qua có thể thấy được tính cách theo chủ nghĩa đại nam tử, nhưng lại thích phồng má làm người mập, là loại người thích khoe mẽ trước mặt phụ nữ.
Có được kết luận này, Ngô Hải Yến chợt thấy không vừa mắt với Trần Kinh, trong lòng càng thêm cảnh giác.
Trần Kinh đành cười, đặt tập tài liệu lên bàn trà, nói:
- Tiểu Ân, em không cần quá lo lắng. Chuyện này anh đã xem kĩ rồi, muốn phá cũng là Hoa Kỳ bọn họ ăn không nổi thì bọc lai mang đi. Tối nay em và họ định hẹn gặp nhau ở đâu?
Ân Đình Đình thở dài, đáp:
- Hình như gọi là gì mà Khải Hoàn Hội, em chưa từng nghe nói, em cũng đã nhờ người tìm hiểu giúp, ở ngoại ô, thuộc quận Lân Giác! Là một hộp đêm mới mở!
Trần Kinh hơi nhíu mày, chợt, khóe miệng hắn không kìm được khẽ nở một nụ cười.
- Anh cười cái gì?
Ngô Hải Yến chợt lên tiếng.
Cô nhìn chằm chằm vào Trần Kinh, trong đầu rất muốn vạch trần bộ mặt dối trá của Trần Kinh, để Ân Đình Đình nhìn rõ bộ mặt của thằng cha này, để cô ấy không mắc lừa hắn.
Trần Kinh ngạc nhiên, Ân Đình Đình vội nói:
- Thôi được rồi, Hải Yến, cũng nhất trí mọi người cùng đi rồi, cậu cũng đừng quá tích cực như vậy!
Ánh mắt Ân Đình Đình lại trở nên ảm đạm, cô nói:
- Trần Kinh, em hiểu tình hình hiện tại, vụ án này của em đã được viện kiểm sát Vọng Giang lập án rồi, lúc nào cũng có thể công tố em. Sự việc lúc này đã như vậy rồi, dân đen chúng ta cũng không thể trêu vào được, em còn muốn tìm cách hòa giải, xem có thể…
- Em nhiều tiền lắm hả?
Trần Kinh hỏi.
Ân Đình Đình gật đầu, nói:
- Cũng gần đủ rồi, lần này Hải Yến cho em mượn hai vạn, em bù vào phần tổn thất đã gây ra cho công ty…
Trần Kinh trầm ngâm không nói, trong lòng nghĩ rốt cuộc Ân Đình Đình còn trẻ, trải đời ít, trong lòng sợ xảy ra chuyện.
Nhìn chung trong chuyện này, tình hình rất rõ ràng, đối phương lần này túm được tóc Ân Đình Đình, cơ bản muốn cuốn cô vào, không có cách thoát thân.
Nếu như mấy vạn tệ là có thể giải quyết vấn đề, còn cần phải huy động trận chiến lớn như vậy?
Trần Kinh dùng ngón tay nhịp nhẹ trên tay vịn ghế, nói:
- Thôi được! Hôm nay chúng ta đi nói chuyện trước, xét tình hình rồi quyết định vậy! Không nên quyết định ngay từ lúc này!
Ân Đình Đình gật đầu đáp:
- Vậy cũng được, em đi làm cơm trước, tối chúng ta cùng ăn!
Ân Đình Đình đi làm cơm, phong khách chỉ còn lại Trần Kinh và Ngô Hải Yến.
Ngô Hải Yến toàn hỏi Trần Kinh những câu hỏi kì cục, khiến Trần Kinh cảm thấy khó mà ứng phó.
Hắn biết cô gái này dè chừng mình, nhưng có những chuyện không cách nào giải thích, vì vậy Trần Kinh chỉ đành ứng phó qua quýt.
Lúc này, Ngô Hải Yến càng cảm thấy Trần Kinh là một tên đại lừa bịp, cơ bản chẳng có lường trước gì hết, vậy mà cứ vờ vịt làm bộ trong lòng đã có dự tính cả, định lừa gạt ai đây?
Reng, reng!
Đúng lúc này, điện thoại Trần Kinh chợt vang lên.
Trần Kinh như trút được gánh nặng, cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể không cần tiếp tục chịu đựng cô bé đang tra khảo kẻ lừa đảo này rồi.
Hắn đứng dậy gật đầu với Ngô Hải Yến, nhấc điện thoại ấn phím nhận máy, nhân cơ hội đi vào buồng vệ sinh.
Điện thoại là do Chu Quốc Hoa gọi tới, sau khi nhận điện, giọng nói trầm mạnh của Chu Quốc Hoa vang lên, ông ta nói:
- Trần Kinh cậu được lắm, lần này cậu đi công tác tỉnh lại có ý tưởng mới hả? Tôi phải cảnh cáo cậu, lần sau nếu cậu có ý tưởng gì mới, phải báo cáo như bình thương với tôi, không được làm làm báo cáo vượt cấp!
Trần Kinh lặng người, đáp:
- Ngài trưởng ban thư ký, những lời này của ông là sao? Lần này tôi chỉ là tới học hỏi kinh nghiệm từ những người bạn trong giới doanh nghiệp Việt Châu, tôi cũng phải nói với ông, ông cũng không làm báo cáo vượt cấp gì hết!
- Cậu còn nói không có? Không có vậy tại sao bí thư lai biết được suy nghĩ của cậu?
Chu Quốc Hoa gằm âm nói.
Trần Kinh khẽ cau mày, trong lòng cảm thấy kì lạ. Hắn từ Bắc Việt về Việt Châu, lúc đó trong đầu chỉ luôn nghĩ chuyện hợp tác của khu vực.
Hợp tác khu vực, thành lập đơn vị hành chính ngoài khu vực, con đường này rốt cuộc có tính khả dụng hay không, hắn vẫn không hoàn toàn tự tin.
Quan trọng là cách nghĩ này có nhận được sự đồng tình ủng hộ của lãnh đạo hay không, đây là một con số chưa thể xác định.
Dưới tình hình này, sau khi cẩn thận cân nhắc Trần Kinh gọi cho Kiều Chính Thanh để bàn luận, chủ yếu muốn xem xem thái độ của Kiều Chính Thanh như thế nào. Nếu như anh ta ủng hộ, Trần Kinh sẽ chuẩn bị để tiếp tục cố gắng trên mặt này, tranh thủ thúc đẩy nhanh nhất có thể việc này.
Tại sao suy nghĩ này lại nhanh chóng truyền tới tai Hoàng Hồng Viễn như vậy?
- Ngài trưởng ban thư ký, chuyện này tôi thực sự không tiện giải thích. Tôi cũng mới có suy nghĩ này, tìm vài người bạn ở Việt Châu hỏi ý kiến, phương án cụ thể còn chưa đâu vào đâu, trong lúc này đã vội báo cáo…
- Được rồi, cậu nói những chuyện này với tôi cũng không tác dụng gì, tôi hoàn toàn tin tưởng cậu! Vậy đi, hôm nay Bí thư tăng ca đêm, ông ấy sai tôi hẹn cậu tới gặp ông ấy nói chuyện, hiểu thấu đáo cách nghĩ của cậu, cậu mau qua đó đi, tôi đợi cậu ở cổng ủy ban thành phố!
Chu Quốc Hoa cao giọng nói.
- Bây giờ lập tức qua đó?
Trần Kinh ngạc nhiên đáp, hắn hơi trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu đáp:
- Được rồi, tôi sẽ qua đó ngay…
Trần Kinh ngắt điện thoại, đầu óc hơi loạn.
Hắn và Hoàng Hồng Viễn quen biết cũng phải ngày một ngày hai, cũng chưa từng thấy Hoàng Hồng Viễn lo lắng như vậy, tại sao ông ta cũng tham gia vào cuộc hợp tác giữa hai người?
Từ phòng vệ sinh bước ra, Ân Đình Đình đã dọn cơm lên bàn ăn, gọi Trần Kinh ra ăn cơm.
Trần Kinh khoát tay nói:
- Tiểu Ân, hai người ăn cơm trước đi, ăn xong tới địa điểm gặp mặt trước, anh có chút việc gấp, cần phải đi xử lý ngay lập tức. Em yên tâm, anh sẽ quay lại nhanh thôi! Chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!
Ân Đình Đình lặng người, đáp:
- Sao cơ? Bây giờ anh phải đi có việc? Sao… Có chuyện gì nhất định phải xử lý ngay lúc này?
Trần Kinh buông lỏng tay, nói:
- Một lời khó nói hết, lúc đi em mang theo tập tài liệu này. Em yên tâm, cứ thoải mái qua đó, tuyệt đối đừng để xảy ra chuyện là được!
Trần Kinh nói xong, cũng không nhiều lời, thay giày, cầm cặp tài liệu rồi đi ra khỏi cửa, nhanh chóng mất hình mất dạng, để lại hai cô gái kinh ngạc ngẩn người, đều không biết phải ứng phó thế nào với cục diện trước mắt.
- Biết ngay là một tên không đáng tin mà, đúng là mũi heo cắm hành tây, còn giả bộ thấy thối. Bình thường nói chuyện thì oai phong thế nào, gặp chuyện một cái, bước chân tiêu sái nhanh hơn tất thảy! Tớ bảo này Đình Đình, cậu cũng kết giao với loại người này sao?
Ngô Hải Yến ồm ồm nói, sắc mặt vô cùng khó coi…
(còn tiếp)
DG: Du Lạc Tiểu ^^