Đàm Thạch Tuyên không gọi điện thoại cho Trần Kinh, bởi vì không kịp.
Đúng lúc ông ta định gọi điện thoại, Chủ tịch Lý Thanh Hương đến thăm hỏi Hoàng Hoành Viễn.
Hoàng Hoành Viễn ra hiệu cho ông ta tạm thời không gọi điện thoại, cứ nghe xem Chủ tịch Thanh Hương có ý kiến gì đã.
Lý Thanh Hương hôm nay ăn mặc rất thời trang, mặc váy công sở ngắn, tóc vén lên cao, nhìn rất thành thục đoan trang, bộc lộ rõ phong phạm nữ cường nhân.
Hoàng Hoành Viễn bắt tay với bà, hai người chủ khách ngồi xuống, Chủ tịch Thanh Hương nói:
-Bí thư, hội nghị hôm nay tổ chức không có hiệu quả, thực sự khiến người ta tức giận. Xem ra cán bộ Hải Sơn chúng ta về mặt thống nhất tư tưởng phải thực sự cố gắng.
Bà dừng một chút nói:
-Hải Sơn chúng ta, những vấn đề tồn tại về bồi dưỡng cán bộ thật sự rất nhiều. Cán bộ của chúng ta cứ đến thời điểm quan trọng là lại như xe bị tuột xích, xảy ra chuyện liền không có chủ ý gì. Anh xem hội nghị hôm nay, ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, thực ra, không ai đưa ra được biện pháp giải quyết vấn đề mang tính thực tế, đều là những người ba phải!
Hoàng Hoành Viễn nhẹ nhàng cười cười, không nói lời nào.
Những người tham dự hội nghị hôm nay đa số đều là hậu duệ của Lý Thanh Hương, Lý Thanh Hương rất tức giận, có phải là bà ta đối với những người của mình cũng rất thất vọng?
Không thể không nói, những lời mà Lý Thanh Hương nói, Hoàng Hoành Viễn thấy rất đồng cảm.
Hải Sơn tại sao về vấn đề phát triển luôn không thể vươn lên toàn tỉnh? Nguyên nhân cơ bản là lòng người Hải Sơn không đồng nhất.
Tục ngữ nói con người đồng lòng có thể di chuyển Thái Sơn, con người không đồng lòng, không tập trung sức lực vào một việc. Tính toán cá nhân, mỗi người đều có chủ ý riêng, như vậy sao được?
Nói ra, đây là sai lầm trong công tác của Hoàng Hoành Viễn.
Có thể đào tạo được một đội ngũ cán bộ tốt hay không, có thể đoàn kết mọi người lại hay không, không phải là trách nhiệm của Bí thư, thì là trách nhiệm của ai?
Ông ta hổ thẹn nói:
-Chủ tịch Thanh Hương, nói ra tôi rất xấu hổ! Tôi điều hành Hải Sơn hai năm rồi, công việc của Đảng ủy luôn làm không tốt. Không thể đoàn kết các đồng chí, không xác định tốt tư tưởng, đây đều là tôi không làm tròn bổn phận!
Lý Thanh Hương nói:
Bí thư, anh đừng nói vậy. Bộ máy Hải Sơn chúng ta là vinh cùng vinh, tổn cùng tổn. Hiện tại thành tích công tác của chúng ta không tăng lên được, lãnh đạo phía trên cũng có ý kiến rất lớn với Hải Sơn chúng ta, vào lúc này, bộ máy chúng ta không được phân tán, phải nghĩ cách thống nhất tư tưởng.
Tôi cho rằng vào thời điểm quan trọng, chúng ta nên quyết định quyết đoán, trông cậy vào tất cả mọi người đều chú ý toàn diện, cũng là không thể nào.
Hải Sơn chúng ta không phải có một ví dụ thực tế sao? Trần Kinh tôi thấy là cán bộ có gan quyết đoán, hắn ở Lân Giác phát triển nhanh chóng, có thành tích, mọi người có phê bình hắn cũng chỉ giữ trong lòng. Hắn ở Hải Sơn đắc tội không ít người, người đố kỵ với hắn rất nhiều.
Nhưng vậy thì đã sao? Hắn vẫn hào quang tỏa ra bốn phía, uy vọng ở Lân Giác ngày càng cao.
Gần đây tôi nghe nói Quận ủy Lân Giác nhận được thư của quần chúng, đa số là thư viết cho Trần Kinh, đa số đều là sự ca ngợi và cổ vũ của người dân với hắn.
Đường dây nóng Chủ tịch thành phố chúng ta hiện tại đề cập đến vấn đề của Lân Giác đã ít lại càng ít, thỉnh thoảng mới có mấy vấn đề liên quan đến Lân Giác, đều là những thứ nhỏ nhặt vặt vãnh.
Còn có một số người dân Lân Giác chủ động gọi điện đến đường dây nóng Chủ tịch thành phố biểu dương Trần Kinh.
Nói thật, nhiều lúc tôi thật sự ngưỡng mộ Lân Giác, Trần Kinh thực sự có năng lực, rất thực tế, một quận được hắn dẫn dắt hoàn hảo không có kẽ hở, mọi phương diện đều dẫn đầu tỉnh, thật không dễ dàng!
Lý Thanh Hương có chút cảm thán, những lời nay bà nói một cách rất thành khẩn.
Hoàng Hoành Viễn khẽ nhíu mày, xem ra Lý Thanh Hương cũng giống mình, cũng đang thay đổi cái nhìn về Lân Giác.
Không sai, hiện tại Hải Sơn không có nhiều điểm sáng, Lân Giác là một điểm sáng không thể không nói đến.
Hiện tại làm lãnh đạo, có mấy người không thổi phồng làm quá lên?
Hải Sơn không có gì đáng để thổi phồng, nếu không nói về Lân Giác, thì chẳng còn gì đáng nói, cho nên bất kể là Lý Thanh Hương hay Hoàng Hoành Viễn, bọn họ đều không thể không đối mặt với hiện thực này.
Hai người trầm mặc thật lâu, Hoàng Hoành Viễn đột nhiên nói:
-Chủ tịch Thanh Hương, hội nghị ngày mai chúng ta tổ chức như thế nào? Một đoàn như vậy tan rã thì không được! Tôi lần này đến Việt Châu là Bí thư Miêu yêu cầu, hợp tác giữa hai thành phố chúng ta đã lọt vào tầm mắt của Bí thư Miêu.
Việc mà Bí thư đích thân quan tâm chúng ta không thể làm ra được kết quả tốt, phỏng chừng việc này khó ăn nói!
Lý Thanh Hương gật đầu nói:
-Vừa rồi giải tán, tôi cũng vẫn luôn đắn đo chuyện này. Tôi dự tính, chuyện này có một biện pháp khả thi duy nhất, đó chính là biện pháp mà Trần Kinh nói!
Bà ta đặt chén trà xuống nói:
-Chúng ta làm thí điểm trước, lấy Lân Giác làm thí điểm! Chúng ta cứ đáp ứng hết yêu cầu của đối phương ở Lân Giác, chúng ta thử một quận xem thế nào, nếu hiệu quả tốt, tôi cho rằng chúng ta có thể tiếp tục hợp tác toàn diện. Như vậy công việc của chúng ta sẽ dễ làm hơn, hơn nữa rủi ro cũng thấp hơn một chút!
Hoàng Hoành Viễn nhíu mày lại, nói:
-Đây là chủ ý của Trần Kinh sao?
Lý Thanh Hương cười cười nói:
-Không phải hắn thì ai? Điểm lợi hại của hắn chính là chỗ này, hắn chính là chỗ nào cũng nhúng tay vào, cho dù chỉ là một chút khe hở, hắn cũng nhất định chui vào. Tôi thấy lần này, hắn nắm được cơ hội rồi, chúng ta đều phải nghe hắn chỉ huy!
Hoàng Hoành Viễn miệng mấp mày, tâm niệm thay đổi chớp nhoáng.
Trước đây Trần Kinh không quan hệ tốt với các nhân vật chủ chốt ở thành phố.
Nhưng gần đây, cục diện này dường như có sự thay đổi.
Trước tiên là Giang Chú không biết vì nguyên nhân gì, đột nhiên thay đổi quan cảm về Trần Kinh. Trước đây gặp ai cũng nói Trần Kinh chỗ này không đúng chỗ kia không đúng, hiện tại lại có thái độ khác thường rất nhiều lần ủng hộ công tác của Lân Giác, bật đèn xanh cho một số công việc của Lân Giác.
Mà bất hòa giữa Trần Kinh và Lý Thanh Hương cũng là đã có từ lâu.
Toàn Hải Sơn đều biết rằng Lý Thanh Hương có ý kiến với Trần Kinh, khúc mắc của hai người rất sâu.
Nhưng hôm nay nghe Lý Thanh Hương nói vậy, dường như quan hệ này đã được hóa giải rất nhiều?
Hoàng Hoành Viễn không thể không nghĩ, cách đây không lâu Trần Kinh phát ngôn bừa bãi, nói muốn dựa vào đặc khu, khiến cho quan cảm của Hải Sơn với Trần Kinh rất xấu.
Chuyện này có phải là Trần Kinh và Lý Thanh Hương chơi trò điều khiển từ xa?
Hiện tại nhìn thế nào cũng thấy giống như vậy.
Lân Giác là điểm thí nghiệm giữa hai địa phương, Trần Kinh sớm đã trải xong đường đi cho mình rồi.
Những quận khác muốn giành cũng không giành được, bởi vì phía Nam Cảng có thể chỉ tin tưởng Trần Kinh, dù gì Trần Kinh cũng là cán bộ thực quyền duy nhất giơ cành ô liu ra cho bọn họ, bọn họ có thể tin tưởng Trần Kinh hơn một chút.
Những ý nghĩ này hợp lại, trong lòng Hoàng Hoành Viễn càng cảnh giác.
Lý Thanh Hương giỏi nhất là kéo bè kéo cánh, Trần Kinh nếu bị bà ta lôi kéo, sau này Hải Sơn còn có bao nhiêu việc đến lượt mình?
Tuy nhiên Hoàng Hoành Viễn chỉ nghĩ trong lòng như vậy, ông ta không hề để lộ ra bên ngoài.
Ông ta làm bộ dạng trầm tư, rất lâu sau gật đầu nói:
-Rất tốt, Trần Kinh rất biết tìm thời điểm đưa tay ra, chuyện này chỉ có thể làm theo hắn nói, ngày mai chúng ta sẽ đưa ra đề xuất này tại hội nghị, xem xem phản ứng của đối phương và ý kiến của lãnh đạo!
…
Tổng cộng họp năm ngày, do Bí thư Hoàng đích thân can thiệp vào hợp tác giữa hai địa phương Hải Sơn và Nam Cảng lần này.
Cuối cùng hai thành phố cơ bản đạt được hiệp định hợp tác mang tính thực tế.
Đầu tiên, giữa hai thành phố triển khai hợp tác rộng khắp về bảo vệ môi trường, nông nghiệp, nguồn nhân tài chung, giao lưu thanh thiếu niên... Đồng thời, hai quận Lân Giác của Hải Sơn và Lân Loan của Nam Cảng trở thành thí điểm hợp tác toàn diện của hai địa phương.
Hợp tác trong nội bộ thí điểm, hai bên hoàn toàn vứt bỏ mâu thuẫn và khúc mắc, hai bên tạo điều kiện thuận lợi có thể cho sự phát triển của đối phương.
Hai bên tôn trọng đầy đủ yêu cầu của đối phương, hoàn toàn mở cửa trên các lĩnh vực như hợp tác kinh tế và giao lưu cán bộ, mục đích là tạo nên tân khí tượng cho sự phát triển giao hòa hoàn toàn giữa hai địa phương.
Sau khi hai thành phố đạt được thỏa thuận, Bí thư Quận ủy quận Lân Giác Trần Kinh và Bí thư Quận ủy quận Lân Loan Đồ Nhất Sơ đã bắt tay hữu nghị và giao lưu thân thiết dưới sự chứng kiến của lãnh đạo Tỉnh ủy.
Hai bên thảo luận về vấn đề quận thực nghiệm.
Trần Kinh trong bài phát biểu đã nhấn mạnh, quận Lân Giác rất vinh hạnh trở thành quận thí điểm hợp tác giữa Hải Sơn và Nam Cảng, điều này đối với Lân Giác mà nói là một cơ hội cực lớn.
Học hỏi đặc khu, dựa vào đặc khu, đây là tinh thần hợp tác của Lân Giác.
Trần Kinh nhấn mạnh, tình thần này hiện tại không thể thay đổi, sau này cũng sẽ không đổi, Lân Giác nhất định học hỏi kinh nghiệm phát triển của đặc khu, cố gắng kết hợp phát triển kinh tế và quy hoạch lâu dài của quận, cố gắng cải tạo Lân Giác thành đất hợp tác giữa hai nơi.
Trong bài phát biểu, Trần Kinh tràn đầy hy vọng về triển vọng phát triển , đồng thời bày tỏ mình có đủ tự tin.
Hắn tuyên bố lần hợp tác này bất kể là đối với Nam Cảng hay Lân Giác đều có ý nghĩa tiêu chí, phát triển kinh tế hai nơi từ nay bước vào một thời đại hợp tác đa khu vực mới.
Kinh tế của một khu vực không thể tồn tại, hợp tác kinh tế khu vực, xây dựng quan hệ kinh tế khu vực mật thiết, đây là xu thế phát triển kinh tế trong tương lai.
Về mặt này Tô Bắc làm khá tốt, Lĩnh Nam mấy năm nay vì rất nhiều nguyên nhân khác nhau, chần chừ không chịu đi theo con đường này.
Trần Kinh cho rằng Lân Giác và Lân Loan sẽ dùng thành tích thực tế để chứng minh triển vọng rộng lớn của hợp tác thân thiết đa khu vực, Trần Kinh rất tự hào mình trở thành người mở đường.
Bài phát biểu của Trần Kinh rất mạnh mẽ, hơn nữa khiến người ra rất mong chờ, hiện trường mọi người đều tự phát vỗ tay nhiệt liệt.
Khi hội nghị kết thúc, Kiều Chính Thanh phát biểu tổng kết.
Trong bài phát biểu, Kiều Chính Thanh bày tỏ rõ ràng quá trình của hội nghị lần này mặc dù đứt đoạn, nhưng lại có được thành quả thực tế chứng minh hội nghị lần này là một hội nghị thành công.
Hải Sơn và Nam Cảng đều lấy hợp tác làm chủ, mặc dù hai bên có bất đồng lớn, nhưng cuối cùng lại tìm đượng một con đường hợp tác khả thì hơn nữa hai bên đều đồng ý tiếp nhận, đây là một sự khởi đầu tốt.
Kiều Chính Thanh cho biết, hội nghị lần này là một khởi đầu.
Giống như chạy bền cự li dài, vừa mới bắt đầu đã hoàn toàn xông lên, sau này hợp tác hai khu vực nhất định sẽ tiếp tục xâm nhập rộng khắp, mà thành quả thực tế mà hợp tác đem lại tất nhiên sẽ ban cho người dân hai địa phương.
Kiều Chính Thanh bày tỏ cổ vũ và chúc mừng đến hai quận trở thành thí điểm.
Ông ta thậm chí nói thời kì đầu cải cách mở cửa, Trung ương định ra hai đặc khu ở Lĩnh Nam, sau này sự thật chứng minh, hai đặc khu vì thế mà chấn danh cả nước.
Hiện tại ở Lĩnh Nam lại định ra hai thành phố thí điểm, chúng ta có lý do để tin rằng, Lân Giác và Lân Loan sẽ trở thành đặc khu của Lĩnh Nam, trở thành tấm gương để các quận khác cùng theo đuổi...
Đúng lúc ông ta định gọi điện thoại, Chủ tịch Lý Thanh Hương đến thăm hỏi Hoàng Hoành Viễn.
Hoàng Hoành Viễn ra hiệu cho ông ta tạm thời không gọi điện thoại, cứ nghe xem Chủ tịch Thanh Hương có ý kiến gì đã.
Lý Thanh Hương hôm nay ăn mặc rất thời trang, mặc váy công sở ngắn, tóc vén lên cao, nhìn rất thành thục đoan trang, bộc lộ rõ phong phạm nữ cường nhân.
Hoàng Hoành Viễn bắt tay với bà, hai người chủ khách ngồi xuống, Chủ tịch Thanh Hương nói:
-Bí thư, hội nghị hôm nay tổ chức không có hiệu quả, thực sự khiến người ta tức giận. Xem ra cán bộ Hải Sơn chúng ta về mặt thống nhất tư tưởng phải thực sự cố gắng.
Bà dừng một chút nói:
-Hải Sơn chúng ta, những vấn đề tồn tại về bồi dưỡng cán bộ thật sự rất nhiều. Cán bộ của chúng ta cứ đến thời điểm quan trọng là lại như xe bị tuột xích, xảy ra chuyện liền không có chủ ý gì. Anh xem hội nghị hôm nay, ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, thực ra, không ai đưa ra được biện pháp giải quyết vấn đề mang tính thực tế, đều là những người ba phải!
Hoàng Hoành Viễn nhẹ nhàng cười cười, không nói lời nào.
Những người tham dự hội nghị hôm nay đa số đều là hậu duệ của Lý Thanh Hương, Lý Thanh Hương rất tức giận, có phải là bà ta đối với những người của mình cũng rất thất vọng?
Không thể không nói, những lời mà Lý Thanh Hương nói, Hoàng Hoành Viễn thấy rất đồng cảm.
Hải Sơn tại sao về vấn đề phát triển luôn không thể vươn lên toàn tỉnh? Nguyên nhân cơ bản là lòng người Hải Sơn không đồng nhất.
Tục ngữ nói con người đồng lòng có thể di chuyển Thái Sơn, con người không đồng lòng, không tập trung sức lực vào một việc. Tính toán cá nhân, mỗi người đều có chủ ý riêng, như vậy sao được?
Nói ra, đây là sai lầm trong công tác của Hoàng Hoành Viễn.
Có thể đào tạo được một đội ngũ cán bộ tốt hay không, có thể đoàn kết mọi người lại hay không, không phải là trách nhiệm của Bí thư, thì là trách nhiệm của ai?
Ông ta hổ thẹn nói:
-Chủ tịch Thanh Hương, nói ra tôi rất xấu hổ! Tôi điều hành Hải Sơn hai năm rồi, công việc của Đảng ủy luôn làm không tốt. Không thể đoàn kết các đồng chí, không xác định tốt tư tưởng, đây đều là tôi không làm tròn bổn phận!
Lý Thanh Hương nói:
Bí thư, anh đừng nói vậy. Bộ máy Hải Sơn chúng ta là vinh cùng vinh, tổn cùng tổn. Hiện tại thành tích công tác của chúng ta không tăng lên được, lãnh đạo phía trên cũng có ý kiến rất lớn với Hải Sơn chúng ta, vào lúc này, bộ máy chúng ta không được phân tán, phải nghĩ cách thống nhất tư tưởng.
Tôi cho rằng vào thời điểm quan trọng, chúng ta nên quyết định quyết đoán, trông cậy vào tất cả mọi người đều chú ý toàn diện, cũng là không thể nào.
Hải Sơn chúng ta không phải có một ví dụ thực tế sao? Trần Kinh tôi thấy là cán bộ có gan quyết đoán, hắn ở Lân Giác phát triển nhanh chóng, có thành tích, mọi người có phê bình hắn cũng chỉ giữ trong lòng. Hắn ở Hải Sơn đắc tội không ít người, người đố kỵ với hắn rất nhiều.
Nhưng vậy thì đã sao? Hắn vẫn hào quang tỏa ra bốn phía, uy vọng ở Lân Giác ngày càng cao.
Gần đây tôi nghe nói Quận ủy Lân Giác nhận được thư của quần chúng, đa số là thư viết cho Trần Kinh, đa số đều là sự ca ngợi và cổ vũ của người dân với hắn.
Đường dây nóng Chủ tịch thành phố chúng ta hiện tại đề cập đến vấn đề của Lân Giác đã ít lại càng ít, thỉnh thoảng mới có mấy vấn đề liên quan đến Lân Giác, đều là những thứ nhỏ nhặt vặt vãnh.
Còn có một số người dân Lân Giác chủ động gọi điện đến đường dây nóng Chủ tịch thành phố biểu dương Trần Kinh.
Nói thật, nhiều lúc tôi thật sự ngưỡng mộ Lân Giác, Trần Kinh thực sự có năng lực, rất thực tế, một quận được hắn dẫn dắt hoàn hảo không có kẽ hở, mọi phương diện đều dẫn đầu tỉnh, thật không dễ dàng!
Lý Thanh Hương có chút cảm thán, những lời nay bà nói một cách rất thành khẩn.
Hoàng Hoành Viễn khẽ nhíu mày, xem ra Lý Thanh Hương cũng giống mình, cũng đang thay đổi cái nhìn về Lân Giác.
Không sai, hiện tại Hải Sơn không có nhiều điểm sáng, Lân Giác là một điểm sáng không thể không nói đến.
Hiện tại làm lãnh đạo, có mấy người không thổi phồng làm quá lên?
Hải Sơn không có gì đáng để thổi phồng, nếu không nói về Lân Giác, thì chẳng còn gì đáng nói, cho nên bất kể là Lý Thanh Hương hay Hoàng Hoành Viễn, bọn họ đều không thể không đối mặt với hiện thực này.
Hai người trầm mặc thật lâu, Hoàng Hoành Viễn đột nhiên nói:
-Chủ tịch Thanh Hương, hội nghị ngày mai chúng ta tổ chức như thế nào? Một đoàn như vậy tan rã thì không được! Tôi lần này đến Việt Châu là Bí thư Miêu yêu cầu, hợp tác giữa hai thành phố chúng ta đã lọt vào tầm mắt của Bí thư Miêu.
Việc mà Bí thư đích thân quan tâm chúng ta không thể làm ra được kết quả tốt, phỏng chừng việc này khó ăn nói!
Lý Thanh Hương gật đầu nói:
-Vừa rồi giải tán, tôi cũng vẫn luôn đắn đo chuyện này. Tôi dự tính, chuyện này có một biện pháp khả thi duy nhất, đó chính là biện pháp mà Trần Kinh nói!
Bà ta đặt chén trà xuống nói:
-Chúng ta làm thí điểm trước, lấy Lân Giác làm thí điểm! Chúng ta cứ đáp ứng hết yêu cầu của đối phương ở Lân Giác, chúng ta thử một quận xem thế nào, nếu hiệu quả tốt, tôi cho rằng chúng ta có thể tiếp tục hợp tác toàn diện. Như vậy công việc của chúng ta sẽ dễ làm hơn, hơn nữa rủi ro cũng thấp hơn một chút!
Hoàng Hoành Viễn nhíu mày lại, nói:
-Đây là chủ ý của Trần Kinh sao?
Lý Thanh Hương cười cười nói:
-Không phải hắn thì ai? Điểm lợi hại của hắn chính là chỗ này, hắn chính là chỗ nào cũng nhúng tay vào, cho dù chỉ là một chút khe hở, hắn cũng nhất định chui vào. Tôi thấy lần này, hắn nắm được cơ hội rồi, chúng ta đều phải nghe hắn chỉ huy!
Hoàng Hoành Viễn miệng mấp mày, tâm niệm thay đổi chớp nhoáng.
Trước đây Trần Kinh không quan hệ tốt với các nhân vật chủ chốt ở thành phố.
Nhưng gần đây, cục diện này dường như có sự thay đổi.
Trước tiên là Giang Chú không biết vì nguyên nhân gì, đột nhiên thay đổi quan cảm về Trần Kinh. Trước đây gặp ai cũng nói Trần Kinh chỗ này không đúng chỗ kia không đúng, hiện tại lại có thái độ khác thường rất nhiều lần ủng hộ công tác của Lân Giác, bật đèn xanh cho một số công việc của Lân Giác.
Mà bất hòa giữa Trần Kinh và Lý Thanh Hương cũng là đã có từ lâu.
Toàn Hải Sơn đều biết rằng Lý Thanh Hương có ý kiến với Trần Kinh, khúc mắc của hai người rất sâu.
Nhưng hôm nay nghe Lý Thanh Hương nói vậy, dường như quan hệ này đã được hóa giải rất nhiều?
Hoàng Hoành Viễn không thể không nghĩ, cách đây không lâu Trần Kinh phát ngôn bừa bãi, nói muốn dựa vào đặc khu, khiến cho quan cảm của Hải Sơn với Trần Kinh rất xấu.
Chuyện này có phải là Trần Kinh và Lý Thanh Hương chơi trò điều khiển từ xa?
Hiện tại nhìn thế nào cũng thấy giống như vậy.
Lân Giác là điểm thí nghiệm giữa hai địa phương, Trần Kinh sớm đã trải xong đường đi cho mình rồi.
Những quận khác muốn giành cũng không giành được, bởi vì phía Nam Cảng có thể chỉ tin tưởng Trần Kinh, dù gì Trần Kinh cũng là cán bộ thực quyền duy nhất giơ cành ô liu ra cho bọn họ, bọn họ có thể tin tưởng Trần Kinh hơn một chút.
Những ý nghĩ này hợp lại, trong lòng Hoàng Hoành Viễn càng cảnh giác.
Lý Thanh Hương giỏi nhất là kéo bè kéo cánh, Trần Kinh nếu bị bà ta lôi kéo, sau này Hải Sơn còn có bao nhiêu việc đến lượt mình?
Tuy nhiên Hoàng Hoành Viễn chỉ nghĩ trong lòng như vậy, ông ta không hề để lộ ra bên ngoài.
Ông ta làm bộ dạng trầm tư, rất lâu sau gật đầu nói:
-Rất tốt, Trần Kinh rất biết tìm thời điểm đưa tay ra, chuyện này chỉ có thể làm theo hắn nói, ngày mai chúng ta sẽ đưa ra đề xuất này tại hội nghị, xem xem phản ứng của đối phương và ý kiến của lãnh đạo!
…
Tổng cộng họp năm ngày, do Bí thư Hoàng đích thân can thiệp vào hợp tác giữa hai địa phương Hải Sơn và Nam Cảng lần này.
Cuối cùng hai thành phố cơ bản đạt được hiệp định hợp tác mang tính thực tế.
Đầu tiên, giữa hai thành phố triển khai hợp tác rộng khắp về bảo vệ môi trường, nông nghiệp, nguồn nhân tài chung, giao lưu thanh thiếu niên... Đồng thời, hai quận Lân Giác của Hải Sơn và Lân Loan của Nam Cảng trở thành thí điểm hợp tác toàn diện của hai địa phương.
Hợp tác trong nội bộ thí điểm, hai bên hoàn toàn vứt bỏ mâu thuẫn và khúc mắc, hai bên tạo điều kiện thuận lợi có thể cho sự phát triển của đối phương.
Hai bên tôn trọng đầy đủ yêu cầu của đối phương, hoàn toàn mở cửa trên các lĩnh vực như hợp tác kinh tế và giao lưu cán bộ, mục đích là tạo nên tân khí tượng cho sự phát triển giao hòa hoàn toàn giữa hai địa phương.
Sau khi hai thành phố đạt được thỏa thuận, Bí thư Quận ủy quận Lân Giác Trần Kinh và Bí thư Quận ủy quận Lân Loan Đồ Nhất Sơ đã bắt tay hữu nghị và giao lưu thân thiết dưới sự chứng kiến của lãnh đạo Tỉnh ủy.
Hai bên thảo luận về vấn đề quận thực nghiệm.
Trần Kinh trong bài phát biểu đã nhấn mạnh, quận Lân Giác rất vinh hạnh trở thành quận thí điểm hợp tác giữa Hải Sơn và Nam Cảng, điều này đối với Lân Giác mà nói là một cơ hội cực lớn.
Học hỏi đặc khu, dựa vào đặc khu, đây là tinh thần hợp tác của Lân Giác.
Trần Kinh nhấn mạnh, tình thần này hiện tại không thể thay đổi, sau này cũng sẽ không đổi, Lân Giác nhất định học hỏi kinh nghiệm phát triển của đặc khu, cố gắng kết hợp phát triển kinh tế và quy hoạch lâu dài của quận, cố gắng cải tạo Lân Giác thành đất hợp tác giữa hai nơi.
Trong bài phát biểu, Trần Kinh tràn đầy hy vọng về triển vọng phát triển , đồng thời bày tỏ mình có đủ tự tin.
Hắn tuyên bố lần hợp tác này bất kể là đối với Nam Cảng hay Lân Giác đều có ý nghĩa tiêu chí, phát triển kinh tế hai nơi từ nay bước vào một thời đại hợp tác đa khu vực mới.
Kinh tế của một khu vực không thể tồn tại, hợp tác kinh tế khu vực, xây dựng quan hệ kinh tế khu vực mật thiết, đây là xu thế phát triển kinh tế trong tương lai.
Về mặt này Tô Bắc làm khá tốt, Lĩnh Nam mấy năm nay vì rất nhiều nguyên nhân khác nhau, chần chừ không chịu đi theo con đường này.
Trần Kinh cho rằng Lân Giác và Lân Loan sẽ dùng thành tích thực tế để chứng minh triển vọng rộng lớn của hợp tác thân thiết đa khu vực, Trần Kinh rất tự hào mình trở thành người mở đường.
Bài phát biểu của Trần Kinh rất mạnh mẽ, hơn nữa khiến người ra rất mong chờ, hiện trường mọi người đều tự phát vỗ tay nhiệt liệt.
Khi hội nghị kết thúc, Kiều Chính Thanh phát biểu tổng kết.
Trong bài phát biểu, Kiều Chính Thanh bày tỏ rõ ràng quá trình của hội nghị lần này mặc dù đứt đoạn, nhưng lại có được thành quả thực tế chứng minh hội nghị lần này là một hội nghị thành công.
Hải Sơn và Nam Cảng đều lấy hợp tác làm chủ, mặc dù hai bên có bất đồng lớn, nhưng cuối cùng lại tìm đượng một con đường hợp tác khả thì hơn nữa hai bên đều đồng ý tiếp nhận, đây là một sự khởi đầu tốt.
Kiều Chính Thanh cho biết, hội nghị lần này là một khởi đầu.
Giống như chạy bền cự li dài, vừa mới bắt đầu đã hoàn toàn xông lên, sau này hợp tác hai khu vực nhất định sẽ tiếp tục xâm nhập rộng khắp, mà thành quả thực tế mà hợp tác đem lại tất nhiên sẽ ban cho người dân hai địa phương.
Kiều Chính Thanh bày tỏ cổ vũ và chúc mừng đến hai quận trở thành thí điểm.
Ông ta thậm chí nói thời kì đầu cải cách mở cửa, Trung ương định ra hai đặc khu ở Lĩnh Nam, sau này sự thật chứng minh, hai đặc khu vì thế mà chấn danh cả nước.
Hiện tại ở Lĩnh Nam lại định ra hai thành phố thí điểm, chúng ta có lý do để tin rằng, Lân Giác và Lân Loan sẽ trở thành đặc khu của Lĩnh Nam, trở thành tấm gương để các quận khác cùng theo đuổi...