Trong quan hệ phức tạp khó phân của lãnh đạo Tỉnh ủy, quan hệ giữa Hạ Quân và Hồ Ttuấn Trung khá tinh tế.
Hạ Quân là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, công việc quan trọng của ông ta chính là phục vụ lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy.
Ở Tỉnh ủy bên này, Bí thư Miêu là đối tượng mà ông ta phục vụ, Hồ Tuấn Trung cũng là đối tượng mà ông ta phục vụ.
Mối quan hệ giữa chức vị Bí thư và Phó bí thư, luôn luôn khó đối phó, Hạ Quân từ trước đến giờ trong những vấn đề này cơ bản cũng chưa có linh hoạt khéo léo.
Giữa Bí thư Miêu và Hồ Tuấn Trung, thái độ của ông ta hẳn nghiêng lệch về Bí thư Miêu, còn có phần xem nhẹ Hồ Tuấn Trung.
Sự xem nhẹ này của Hạ Quân, có đôi khi nguyên nhân là do lời phát biểu của Hồ Tuấn Trung không linh lắm ở Tỉnh ủy.
Trưởng ban thư ký là người chấp hành truyền đạt cụ thể, Hạ Quân không đắc lực, Hồ Tuấn Trung làm sao không bị cản trở?
Cho nên trong âm thầm, hai ngươi vẫn luôn tồn tại trò chơi tranh đấu, điểm này không phải là chuyện bí mật ở Lĩnh Nam.
Hôm nay Hạ Quân vào sáng sớm đã đến văn phòng của Bí thư Hà, khi trở về, vừa lúc đến đầu bậc thang, đã thấy Hồ Tuấn Trung.
Ông ta hơi kinh ngạc nói: - Bí thư Hồ, chào, đến báo cáo cho Bí thư à?
Hồ Tuấn Trung liếc mắt nhìn ông ta, khóe miệng cong lên nói: - Lão Hạ, tôi gần đây nghe nói Nam Cảng đang điều chỉnh bộ máy, anh tiếp xúc nhiều với Bí thư, ông ta bình thường có nhắc tới vấn đề này không?
Hạ Quân lắc đầu nói: - Tôi vừa nãy nghe anh nói tôi mới biết. Nam Cảng muốn điều chỉnh bộ máy sao? Là nguyện vọng của Tỉnh ủy hay là nguyện vọng của chính bọn họ bên dưới?
Hồ Tuấn Trung dường như không nghe thấy lời của ông ta, khẽ nhíu mày, xoay người rời đi, trong miệng còn lầm bầm mấy câu.
Hạ Quân hơi cười, bỗng nhiên ông ta nhíu mày nói: - Bí thư Hồ, đúng rồi. Vừa nãy khi tôi đến báo cáo công việc cho Bí thư, ông ta dường như...
Hồ Tuấn Trung nhanh chóng xoay người, nói: - Bí thư có nhắc tới vấn đề này không?
Hạ Quân thở dài nói: - Cũng không nhắc đến vấn đề này, chỉ là hôm nay tôi báo cáo chuyện hợp tác giữa hai địa phương Nam Cảng và Hải Sơn cho ông ta, ông ta không hài lòng lắm về tiến độ hợp tác. Nhất là Nam Cảng bên kia, Bí thư cho rằng bọn họ quá lo ngại nhiều thứ, đi quá chậm.
Hồ Tuấn Trung tràn đầy đồng cảm nói:
- Bí thư nói rất có lý, Nam Cảng thật sự là quá do dự trì trệ, cũng không biết giữa Diêu Quân Huy và Trần Cường đã xảy ra chuyện gì, làm sao lại chậm chạp đưa ra quyết tâm này chứ?
- Cũng không phải không hạ quyết tâm.Theo tôi biết, Nam Cảng hiện tại bị động, nguyên nhân căn bản vẫn là Trần Kinh của Hải Sơn đứng đằng sau quất roi vào bọn họ. Trần Kinh ở Lân Giác tìm chiêu đánh vào đặc khu, đi đến đâu cũng tìm tiền, tìm tài chính, tìm dự án, khiến cho lửa nóng triều thiên.
Nội bộ Nam Cảng còn xảy ra cãi cọ lộn xộn, Hải Sơn ngược lại hừng hực lao vào làm, đây là vấn đề tốc độ. Hạ Quân nói.
Ông ta dừng một chút lại chuyển lời nói: - Thời gian trước Diêu Quân Huy còn gọi điện thoại cho Tỉnh ủy, nói ông ta thiếu cán bộ, muốn điều Trần Kinh đến Nam Cảng. Nam Cảng hoan nghênh cán bộ như Trần Kinh, có thể đề bạt thăng chức.
Hồ Tuấn Trung chỉ cười, không nói gì.
Trầm ngâm hồi lâu, ông ta mới nói: - Diêu Quân Huy này ngày càng không coi ai ra gì rồi, muốn điều chỉnh bộ máy, lại không thông qua tổ chức, tự mình giở trò, trong suy nghĩ của ông ta có còn khái niệm về tổ chức hay không?
Hồ Tuấn Trung bực tức nói, sau xoay người đi về phòng làm việc của mình.
Nụ cười trên mặt của Hạ Quân cũng tắt ngấm, nhìn chằm chằm bóng lưng của Hồ Tuấn Trung cho đến khi khuất bong cũng không nói gì.
Sự tình của Hải Sơn và Nam Cảng, Hạ Quân đang tìm cơ hội báo cáo cho bí thư Miêu, ông ta báo cáo chủ yếu những động tác nhỏ nghiêng về Trần Kinh.
Nói mưu lược của Trần Kinh lợi hại, biết sử dụng roi rút người đi tới.
Tiến triển hợp tác quận Lân Giác của hắn và quận Lân Loan của Nam Cảng hàng xóm đang thong thả, hắn rõ ràng tự mình mượn danh nghĩa của đặc khu để làm dự án lớn, chẳng khác gì là bức bách hàng xóm bước nhanh, từ đó hai bên nhất trí thúc đẩy sự hợp tác hai địa phương đi vào khai triển mở rộng.
Chỉ là Trần Kinh lần này đến, làm cho Nam Cảng từ trên xuống dưới đều luống cuống tay chân, trong ngoài đều trở tay không kịp.
Bí thư Quận ủy của quận Lân Loan đứng ngồi không yên, muốn cất bước trước.
Nam Cảng từ Diêu Quân Huy, cũng bắt đầu nhanh chóng thống nhất tư tưởng bên trong, khẩn trương chế định phương án hợp tác thí điểm.
Bí thư Miêu nghe xong báo cáo của Hạ Quân, giận dữ mắng hành động của Nam Cảng quá chậm chạp, làm mất mặt đặc khu.
Còn nói Diêu Quân Huy tiến Việt Châu may mắn không để ông ta biết, nếu đểị ông ta biết, ông ta nhất định sẽ phê bình nặng nề.
Hạ Quân nhân cơ hội này thổi phồng Trần Kinh một phen, để cho Bí thư Miêu tán thưởng mấy câu với Trần Kinh.
Hạ Quân nhân tiện nói: - Bí thư, ngài khoan hãy nói, Trần Kinh người thanh niên này làm việc rất nhạy bén. Am hiểu đổi mới, biết nắm chắc cơ hội, quyết sách quyết đoán, có gan khiêu chiến. Hiện tại Nam Cảng và Hải Sơn rất cần cán bộ như vậy.
Bây giờ chẳng phải hai thành phố này đang nổi lên việc điều chỉnh bộ máy hay sao?
Tôi thấy Trần Kinh này rất lợi hại, giao thêm trọng trách cho hắn.
Bí thư Miêu vội hỏi Hạ Quân có ý tưởng gì hay không.
Ở thời khắc mấu chốt, Hạ Quân lại không hề lấy tôi là chủ. Ông ta thuận nước đẩy thuyền, nói Diêu Quân Huy muốn điều Trần Kinh, muốn đề bạt hắn đến Ủy ban nhân dân quận đặc biệt quản lý khu vực hợp tác.
Miêu Cường nghe Hạ Quân nói như vậy, ông ta trầm tư thật lâu, cuối cùng đã đưa ra lời khẳng định cho quyết sách này.
Hạ Quân lại nói: - Tuy nhiên có một vấn đề, Trần Kinh năm nay vừa mới 30 tuổi, còn trẻ như vậy đã được đề bạt làm cán bộ cấp Phó giám đốc sở, điều này trên cơ bản chẳng phải rất chói mắt sao? Tôi xem ra, các tỉnh của cả nước, Trần Kinh một khi được đề bạt, có thể hắn là người trẻ tuổi nhất đấy.
Miêu Cường vội hỏi: - Điều này thì có lien quan gì? Lĩnh Nam chúng ta chính là phải làm cọc tiêu cho các tỉnh thành khác của cả nước, tôi mấy năm nay cất nhắc người trẻ tuổi cũng không ít, hiện tại đề bạt một người trẻ tuổi nhất, thì sao nào?
Miêu Cường trả lời như vậy, trong lòng của Hạ Quân như đang ăn phải viên thuốc an thần.
Thái độ của Bí thư đã rõ ràng, Hạ Quân liền có biện pháp đem ý tưởng biến thành sự thật.
Khả năng duy nhất có chút phiền toái chính là Hồ Tuấn Trung.
Nhưng Hồ Tuấn Trung rất chiếu cố Trần Kinh, hiện tại Trần Kinh được đề bạt nhậm chức, ông ta sẽ cản trở việc này sao?
Hạ Quân phán đoán, Hồ Tuấn Trung hẳn là không cản trở, chỉ cần ông ta không làm trái lại.
Hạ Quân sẽ thuận lợi điều chuyển Trần Kinh đến Hải Sơn, kinh tế của Hải Sơn còn có điểm sáng gì?
Vấn đề nổi bật của Hải Sơn, thế tất sẽ một lần nữa điều chỉnh bộ máy, Hạ Quân đã nghĩ kỹ, nếu Hoàng Hồng Viễn không chịu được thằng ngu, vậy rõ phải thay đổi người.
Dù sao mặc kệ như thế nào, Hạ Quân nhất định phải nắm chặt Hải Sơn trên tay, tuyệt đối không thể để cho Lý Thanh Hương nắm giữ Hải Sơn.
.
Hạ Quân tan tầm về nhà, hôm nay tâm tình không tệ.
Ông ta bình thường rất ít về nhà, bởi vì trong nhà trống rỗng, về đến nhà ông ta rất cô đơn, một mình một bóng, có cái gì tốt chứ?
Về nhà cô độc tịch mịch, chi bằng ở bên ngoài vui vẻ một chút.
Nhưng hôm nay, con gái Hạ Quyên từ nước ngoài trở về, ông ta và Lý Thanh Hương kết hôn hơn hai mươi năm, chỉ có một cô con gái, ông ta rất mực yêu thương con.
Đến cửa nhà, ông vẫn có thói quen dùng chìa khóa mở cửa.
Cửa vừa mở ra, ông ta nhanh chóng nói: - Quyên Quyên, Quyên Quyên?
Ông ta cất cao tiếng nói, vẫn không nghe thấy giọng nói của con gái, ông than thở một câu: - Đứa nhỏ này...
Tự đi tìm dép thay xong bước vào phòng khách.
Vừa vào phòng khách, ông liền ngây ngẩn cả người.
Trên ghế sa lon của phòng khách có một người ngồi rất ngay ngắn người này vừa quen thuộc, lại vừa có chút xa lạ.
Bà ta lạnh như băng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Quân, khiến Hạ Quân không khỏi nhíu mày.
- Cô.. cô đến Việt Châu khi nào ? Hạ Quân nói.
Đối phương không phải là ai khác, chính là Lý Thanh Hương, người mà ông a không muốn gặp.
Lý Thanh Hương lạnh lùng nói: - Sao vậy? Tôi đến Việt Châu cũng phải báo cáo với Trưởng ban thư ký sao? Tôi không thể sang đây thăm con gái sao?
Hạ Quân hơi sửng sốt, khoát tay nói: - Được rồi, được rồi, Thanh Hương, chúng ta không ầm ĩ được không? Hôm nay Quyên Quyên vất vả trở về, chúng ta giữ hòa khí một chút.
- Ai ầm ĩ với anh chứ? Là anh chọn trước đề tài đấy, tôi mới là người lười tranh cãi với anh đấy. Lý Thanh Hương nói lớn.
Hạ Quân xấu hổ ho khụ, đặt giỏ xuống, sau đó cũng ngồi ở bên cạnh ghế sa lon.
Không có những người khác, hai người lại không nói lời nào, không khí có chút lạnh lẽo.
Qua thật lâu, Hạ Quân nói: - Thanh Hương, Quyên Quyên đâu rồi? Quyên Quyên...
- Anh còn quan tâm đến con gái sao? Tôi còn tưởng trong đầu của anh chỉ chứa những âm mưu quỷ đạo, ngấm ngầm giở trò lừa bịp hại người. Con gái trở về một tuần lễ rồi, anh bây giờ lần đầu tiên về nhà, thật không biết anh sao đáng làm cha chứ.
Sớm biết rằng như vậy, sẽ không để cho con gái đi theo anh. - Lý Thanh Hương cả giận nói.
Cổ của Hạ Quân như bị bóp, nói: - Thanh Hương, cô hôm nay sao vậy? Cô có phải muốn đến đây thêu dệt chuyện với tôi không. Tôi làm cha không được tốt lắm, cô làm mẹ cũng có hơn gì tôi.
- Tôi thêu dệt chuyện thì sao? Lý Thanh Hương đột nhiên nói. - Hạ Quân tôi nói cho anh biết, anh đừng tưởng rằng những động tác nhỏ của anh tôi không biết. Anh đang đánh sự chú ý vào Hải Sơn phải không? Tôi nói trong đầu của anh có thể giả vờ làm việc thiện tích đức được không.
Đã biết làm những chuyện âm mưu quỷ kế hại người, anh cũng không sợ tương lai anh chết cũng không vào được địa ngục sao?
- Lý Thanh Hương cô nói thế nào?
Hạ Quân cũng bắt đầu nổi giận. - Cô
- Cái gì cô tôi chứ? Anh đừng tưởng rằng động tác nhỏ này của anh người khác không biết. Thấy Hải Sơn hơi có chút thành tích, lập tức đã nghĩ làm cho người ta xuống núi hái quả đào. Muốn điều động Trần Kinh, sau đó xếp vào thân tín của mình.
Sau đó nhân cơ hội này đi Hải Sơn phá đổ đài, anh có thể tha hồ khoe khoang quyền mưu này của anh.
Lý Thanh Hương không chút nào yếu thế, trực chỉ thẳng vào suy nghĩ tính toán của Hạ Quân.
Môi của Hạ Quân khẽ động, nhưng không nói nên lời, sắc mặt trắng bệt, vô cùng khó coi.
Mà Lý Thanh Hương lại không muốn buông tha ông ta, cô ta tiếp tục nói:
- Hạ Quân, mọi người đều sợ anh người giáo phụ này, tôi họ Lý không sợ anh. Ngày mai tôi phải đi gặp Bí thư Miêu, tôi muốn nói rõ ràng việc này với ông ta. Tôi muốn phanh phui những thủ đoạn nhỏ này của anh.
Hạ Quân đứng dậy, thở dài một hơi, ông ta đường đường là Trưởng ban thư ký Thành ủy, bình thường chưa từng chịu quá loại khí phách này?
Nhưng
Vừa đúng lúc này, cửa phòng lại mở.
Một cô gái cột tóc đuôi ngựa khoảng 20 tuổi đi vào, khuôn mặt cô gái rất xinh đẹp, khí chất tao nhã, sắc mặt hơi chút khó coi.
- Ba mẹ, hai người đừng có ầm ĩ được không, từ nhỏ đến lớn, cái mà con thấy nhiều nhất chính là chuyện ba mẹ cãi nhau. Ba mẹ nói xem con khi nào mới có thể nhìn thấy hai người hòa thuận một chút, chỉ cần một ngày thôi lòng của con cũng sẽ không bực bội như vậy..
Hạ Quân là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, công việc quan trọng của ông ta chính là phục vụ lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy.
Ở Tỉnh ủy bên này, Bí thư Miêu là đối tượng mà ông ta phục vụ, Hồ Tuấn Trung cũng là đối tượng mà ông ta phục vụ.
Mối quan hệ giữa chức vị Bí thư và Phó bí thư, luôn luôn khó đối phó, Hạ Quân từ trước đến giờ trong những vấn đề này cơ bản cũng chưa có linh hoạt khéo léo.
Giữa Bí thư Miêu và Hồ Tuấn Trung, thái độ của ông ta hẳn nghiêng lệch về Bí thư Miêu, còn có phần xem nhẹ Hồ Tuấn Trung.
Sự xem nhẹ này của Hạ Quân, có đôi khi nguyên nhân là do lời phát biểu của Hồ Tuấn Trung không linh lắm ở Tỉnh ủy.
Trưởng ban thư ký là người chấp hành truyền đạt cụ thể, Hạ Quân không đắc lực, Hồ Tuấn Trung làm sao không bị cản trở?
Cho nên trong âm thầm, hai ngươi vẫn luôn tồn tại trò chơi tranh đấu, điểm này không phải là chuyện bí mật ở Lĩnh Nam.
Hôm nay Hạ Quân vào sáng sớm đã đến văn phòng của Bí thư Hà, khi trở về, vừa lúc đến đầu bậc thang, đã thấy Hồ Tuấn Trung.
Ông ta hơi kinh ngạc nói: - Bí thư Hồ, chào, đến báo cáo cho Bí thư à?
Hồ Tuấn Trung liếc mắt nhìn ông ta, khóe miệng cong lên nói: - Lão Hạ, tôi gần đây nghe nói Nam Cảng đang điều chỉnh bộ máy, anh tiếp xúc nhiều với Bí thư, ông ta bình thường có nhắc tới vấn đề này không?
Hạ Quân lắc đầu nói: - Tôi vừa nãy nghe anh nói tôi mới biết. Nam Cảng muốn điều chỉnh bộ máy sao? Là nguyện vọng của Tỉnh ủy hay là nguyện vọng của chính bọn họ bên dưới?
Hồ Tuấn Trung dường như không nghe thấy lời của ông ta, khẽ nhíu mày, xoay người rời đi, trong miệng còn lầm bầm mấy câu.
Hạ Quân hơi cười, bỗng nhiên ông ta nhíu mày nói: - Bí thư Hồ, đúng rồi. Vừa nãy khi tôi đến báo cáo công việc cho Bí thư, ông ta dường như...
Hồ Tuấn Trung nhanh chóng xoay người, nói: - Bí thư có nhắc tới vấn đề này không?
Hạ Quân thở dài nói: - Cũng không nhắc đến vấn đề này, chỉ là hôm nay tôi báo cáo chuyện hợp tác giữa hai địa phương Nam Cảng và Hải Sơn cho ông ta, ông ta không hài lòng lắm về tiến độ hợp tác. Nhất là Nam Cảng bên kia, Bí thư cho rằng bọn họ quá lo ngại nhiều thứ, đi quá chậm.
Hồ Tuấn Trung tràn đầy đồng cảm nói:
- Bí thư nói rất có lý, Nam Cảng thật sự là quá do dự trì trệ, cũng không biết giữa Diêu Quân Huy và Trần Cường đã xảy ra chuyện gì, làm sao lại chậm chạp đưa ra quyết tâm này chứ?
- Cũng không phải không hạ quyết tâm.Theo tôi biết, Nam Cảng hiện tại bị động, nguyên nhân căn bản vẫn là Trần Kinh của Hải Sơn đứng đằng sau quất roi vào bọn họ. Trần Kinh ở Lân Giác tìm chiêu đánh vào đặc khu, đi đến đâu cũng tìm tiền, tìm tài chính, tìm dự án, khiến cho lửa nóng triều thiên.
Nội bộ Nam Cảng còn xảy ra cãi cọ lộn xộn, Hải Sơn ngược lại hừng hực lao vào làm, đây là vấn đề tốc độ. Hạ Quân nói.
Ông ta dừng một chút lại chuyển lời nói: - Thời gian trước Diêu Quân Huy còn gọi điện thoại cho Tỉnh ủy, nói ông ta thiếu cán bộ, muốn điều Trần Kinh đến Nam Cảng. Nam Cảng hoan nghênh cán bộ như Trần Kinh, có thể đề bạt thăng chức.
Hồ Tuấn Trung chỉ cười, không nói gì.
Trầm ngâm hồi lâu, ông ta mới nói: - Diêu Quân Huy này ngày càng không coi ai ra gì rồi, muốn điều chỉnh bộ máy, lại không thông qua tổ chức, tự mình giở trò, trong suy nghĩ của ông ta có còn khái niệm về tổ chức hay không?
Hồ Tuấn Trung bực tức nói, sau xoay người đi về phòng làm việc của mình.
Nụ cười trên mặt của Hạ Quân cũng tắt ngấm, nhìn chằm chằm bóng lưng của Hồ Tuấn Trung cho đến khi khuất bong cũng không nói gì.
Sự tình của Hải Sơn và Nam Cảng, Hạ Quân đang tìm cơ hội báo cáo cho bí thư Miêu, ông ta báo cáo chủ yếu những động tác nhỏ nghiêng về Trần Kinh.
Nói mưu lược của Trần Kinh lợi hại, biết sử dụng roi rút người đi tới.
Tiến triển hợp tác quận Lân Giác của hắn và quận Lân Loan của Nam Cảng hàng xóm đang thong thả, hắn rõ ràng tự mình mượn danh nghĩa của đặc khu để làm dự án lớn, chẳng khác gì là bức bách hàng xóm bước nhanh, từ đó hai bên nhất trí thúc đẩy sự hợp tác hai địa phương đi vào khai triển mở rộng.
Chỉ là Trần Kinh lần này đến, làm cho Nam Cảng từ trên xuống dưới đều luống cuống tay chân, trong ngoài đều trở tay không kịp.
Bí thư Quận ủy của quận Lân Loan đứng ngồi không yên, muốn cất bước trước.
Nam Cảng từ Diêu Quân Huy, cũng bắt đầu nhanh chóng thống nhất tư tưởng bên trong, khẩn trương chế định phương án hợp tác thí điểm.
Bí thư Miêu nghe xong báo cáo của Hạ Quân, giận dữ mắng hành động của Nam Cảng quá chậm chạp, làm mất mặt đặc khu.
Còn nói Diêu Quân Huy tiến Việt Châu may mắn không để ông ta biết, nếu đểị ông ta biết, ông ta nhất định sẽ phê bình nặng nề.
Hạ Quân nhân cơ hội này thổi phồng Trần Kinh một phen, để cho Bí thư Miêu tán thưởng mấy câu với Trần Kinh.
Hạ Quân nhân tiện nói: - Bí thư, ngài khoan hãy nói, Trần Kinh người thanh niên này làm việc rất nhạy bén. Am hiểu đổi mới, biết nắm chắc cơ hội, quyết sách quyết đoán, có gan khiêu chiến. Hiện tại Nam Cảng và Hải Sơn rất cần cán bộ như vậy.
Bây giờ chẳng phải hai thành phố này đang nổi lên việc điều chỉnh bộ máy hay sao?
Tôi thấy Trần Kinh này rất lợi hại, giao thêm trọng trách cho hắn.
Bí thư Miêu vội hỏi Hạ Quân có ý tưởng gì hay không.
Ở thời khắc mấu chốt, Hạ Quân lại không hề lấy tôi là chủ. Ông ta thuận nước đẩy thuyền, nói Diêu Quân Huy muốn điều Trần Kinh, muốn đề bạt hắn đến Ủy ban nhân dân quận đặc biệt quản lý khu vực hợp tác.
Miêu Cường nghe Hạ Quân nói như vậy, ông ta trầm tư thật lâu, cuối cùng đã đưa ra lời khẳng định cho quyết sách này.
Hạ Quân lại nói: - Tuy nhiên có một vấn đề, Trần Kinh năm nay vừa mới 30 tuổi, còn trẻ như vậy đã được đề bạt làm cán bộ cấp Phó giám đốc sở, điều này trên cơ bản chẳng phải rất chói mắt sao? Tôi xem ra, các tỉnh của cả nước, Trần Kinh một khi được đề bạt, có thể hắn là người trẻ tuổi nhất đấy.
Miêu Cường vội hỏi: - Điều này thì có lien quan gì? Lĩnh Nam chúng ta chính là phải làm cọc tiêu cho các tỉnh thành khác của cả nước, tôi mấy năm nay cất nhắc người trẻ tuổi cũng không ít, hiện tại đề bạt một người trẻ tuổi nhất, thì sao nào?
Miêu Cường trả lời như vậy, trong lòng của Hạ Quân như đang ăn phải viên thuốc an thần.
Thái độ của Bí thư đã rõ ràng, Hạ Quân liền có biện pháp đem ý tưởng biến thành sự thật.
Khả năng duy nhất có chút phiền toái chính là Hồ Tuấn Trung.
Nhưng Hồ Tuấn Trung rất chiếu cố Trần Kinh, hiện tại Trần Kinh được đề bạt nhậm chức, ông ta sẽ cản trở việc này sao?
Hạ Quân phán đoán, Hồ Tuấn Trung hẳn là không cản trở, chỉ cần ông ta không làm trái lại.
Hạ Quân sẽ thuận lợi điều chuyển Trần Kinh đến Hải Sơn, kinh tế của Hải Sơn còn có điểm sáng gì?
Vấn đề nổi bật của Hải Sơn, thế tất sẽ một lần nữa điều chỉnh bộ máy, Hạ Quân đã nghĩ kỹ, nếu Hoàng Hồng Viễn không chịu được thằng ngu, vậy rõ phải thay đổi người.
Dù sao mặc kệ như thế nào, Hạ Quân nhất định phải nắm chặt Hải Sơn trên tay, tuyệt đối không thể để cho Lý Thanh Hương nắm giữ Hải Sơn.
.
Hạ Quân tan tầm về nhà, hôm nay tâm tình không tệ.
Ông ta bình thường rất ít về nhà, bởi vì trong nhà trống rỗng, về đến nhà ông ta rất cô đơn, một mình một bóng, có cái gì tốt chứ?
Về nhà cô độc tịch mịch, chi bằng ở bên ngoài vui vẻ một chút.
Nhưng hôm nay, con gái Hạ Quyên từ nước ngoài trở về, ông ta và Lý Thanh Hương kết hôn hơn hai mươi năm, chỉ có một cô con gái, ông ta rất mực yêu thương con.
Đến cửa nhà, ông vẫn có thói quen dùng chìa khóa mở cửa.
Cửa vừa mở ra, ông ta nhanh chóng nói: - Quyên Quyên, Quyên Quyên?
Ông ta cất cao tiếng nói, vẫn không nghe thấy giọng nói của con gái, ông than thở một câu: - Đứa nhỏ này...
Tự đi tìm dép thay xong bước vào phòng khách.
Vừa vào phòng khách, ông liền ngây ngẩn cả người.
Trên ghế sa lon của phòng khách có một người ngồi rất ngay ngắn người này vừa quen thuộc, lại vừa có chút xa lạ.
Bà ta lạnh như băng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Quân, khiến Hạ Quân không khỏi nhíu mày.
- Cô.. cô đến Việt Châu khi nào ? Hạ Quân nói.
Đối phương không phải là ai khác, chính là Lý Thanh Hương, người mà ông a không muốn gặp.
Lý Thanh Hương lạnh lùng nói: - Sao vậy? Tôi đến Việt Châu cũng phải báo cáo với Trưởng ban thư ký sao? Tôi không thể sang đây thăm con gái sao?
Hạ Quân hơi sửng sốt, khoát tay nói: - Được rồi, được rồi, Thanh Hương, chúng ta không ầm ĩ được không? Hôm nay Quyên Quyên vất vả trở về, chúng ta giữ hòa khí một chút.
- Ai ầm ĩ với anh chứ? Là anh chọn trước đề tài đấy, tôi mới là người lười tranh cãi với anh đấy. Lý Thanh Hương nói lớn.
Hạ Quân xấu hổ ho khụ, đặt giỏ xuống, sau đó cũng ngồi ở bên cạnh ghế sa lon.
Không có những người khác, hai người lại không nói lời nào, không khí có chút lạnh lẽo.
Qua thật lâu, Hạ Quân nói: - Thanh Hương, Quyên Quyên đâu rồi? Quyên Quyên...
- Anh còn quan tâm đến con gái sao? Tôi còn tưởng trong đầu của anh chỉ chứa những âm mưu quỷ đạo, ngấm ngầm giở trò lừa bịp hại người. Con gái trở về một tuần lễ rồi, anh bây giờ lần đầu tiên về nhà, thật không biết anh sao đáng làm cha chứ.
Sớm biết rằng như vậy, sẽ không để cho con gái đi theo anh. - Lý Thanh Hương cả giận nói.
Cổ của Hạ Quân như bị bóp, nói: - Thanh Hương, cô hôm nay sao vậy? Cô có phải muốn đến đây thêu dệt chuyện với tôi không. Tôi làm cha không được tốt lắm, cô làm mẹ cũng có hơn gì tôi.
- Tôi thêu dệt chuyện thì sao? Lý Thanh Hương đột nhiên nói. - Hạ Quân tôi nói cho anh biết, anh đừng tưởng rằng những động tác nhỏ của anh tôi không biết. Anh đang đánh sự chú ý vào Hải Sơn phải không? Tôi nói trong đầu của anh có thể giả vờ làm việc thiện tích đức được không.
Đã biết làm những chuyện âm mưu quỷ kế hại người, anh cũng không sợ tương lai anh chết cũng không vào được địa ngục sao?
- Lý Thanh Hương cô nói thế nào?
Hạ Quân cũng bắt đầu nổi giận. - Cô
- Cái gì cô tôi chứ? Anh đừng tưởng rằng động tác nhỏ này của anh người khác không biết. Thấy Hải Sơn hơi có chút thành tích, lập tức đã nghĩ làm cho người ta xuống núi hái quả đào. Muốn điều động Trần Kinh, sau đó xếp vào thân tín của mình.
Sau đó nhân cơ hội này đi Hải Sơn phá đổ đài, anh có thể tha hồ khoe khoang quyền mưu này của anh.
Lý Thanh Hương không chút nào yếu thế, trực chỉ thẳng vào suy nghĩ tính toán của Hạ Quân.
Môi của Hạ Quân khẽ động, nhưng không nói nên lời, sắc mặt trắng bệt, vô cùng khó coi.
Mà Lý Thanh Hương lại không muốn buông tha ông ta, cô ta tiếp tục nói:
- Hạ Quân, mọi người đều sợ anh người giáo phụ này, tôi họ Lý không sợ anh. Ngày mai tôi phải đi gặp Bí thư Miêu, tôi muốn nói rõ ràng việc này với ông ta. Tôi muốn phanh phui những thủ đoạn nhỏ này của anh.
Hạ Quân đứng dậy, thở dài một hơi, ông ta đường đường là Trưởng ban thư ký Thành ủy, bình thường chưa từng chịu quá loại khí phách này?
Nhưng
Vừa đúng lúc này, cửa phòng lại mở.
Một cô gái cột tóc đuôi ngựa khoảng 20 tuổi đi vào, khuôn mặt cô gái rất xinh đẹp, khí chất tao nhã, sắc mặt hơi chút khó coi.
- Ba mẹ, hai người đừng có ầm ĩ được không, từ nhỏ đến lớn, cái mà con thấy nhiều nhất chính là chuyện ba mẹ cãi nhau. Ba mẹ nói xem con khi nào mới có thể nhìn thấy hai người hòa thuận một chút, chỉ cần một ngày thôi lòng của con cũng sẽ không bực bội như vậy..