Trần Kinh bây giờ hoàn toàn là bỏ mặc tất cả, buông tay để Lý Quốc Vĩ quyết định, công việc của hắn tương đối nhẹ nhàng.
Nhưng Lý Quốc Vỹ uy vọng vẫn chưa đủ lớn, rất nhiều việc bắt tay vào làm gặp rất nhiều khó khăn, người bên dưới không phục, nội bộ trong Ban những người khác ngáng tay, mỗi khi xuất hiện tình huống này, sự việc sẽ được đưa đến chỗ Trần Kinh.
Trần Kinh ở trong hội nghị nói đùa rằng mình hiện thành trở thành đại biểu điều đình, chuyện gì không giải quyết được đều đẩy đến chỗ hắn, sau này hắn rời khỏi Lân Giác rồi, những công việc này xử lý như thế nào?
Tuy nhiên đa số gánh nặng hắn đều gỡ hết xuống, làm việc cũng không bạt mạng như trước nữa, mỗi ngày đi về đúng giờ, làm việc nghỉ ngơi rất đúng quy luật.
Ở nhà, Ân Đình Đình đi làm rất có tính kỉ luật, có lẽ là nhận phí bảo mẫu của Trần Kinh, một tháng không có nhiều việc để làm, Trần Kinh thường không ăn cơm ở nhà, cô cảm thấy hơi ngại.
Gần đây Trần Kinh tan làm rất đúng giờ, Ân Đình Đình thay đổi cách nấu cơm, thức ăn Ân Đình Đình chế biến đều mang hương vị Sở Giang thuần khiết.
Đồ ăn phải cho ớt, đồ khô tương đối nhiều, thủ pháp nấu nướng chủ yếu là xào và hầm cách thủy, tài nấu nướng của Ân Đình Đình quả thật không tầm thường, hơn nữa bây giờ cô ta mua thức ăn cũng đã dám vung tay, Trần Kinh đúng là có phúc lớn, ngày tháng trôi qua rất nhàn nhã, tự tại.
Thấm thoát, cứ như vậy nhàn rỗi một tháng trời.
Thời tiết đã bắt đầu vào đông, tháng công kích cuối cùng sắp đến rồi.
Một năm cố gắng, một năm làm việc, sau hơn một tháng nữa sẽ phải tổng kết rồi.
Bởi vì khảo hạch của các quận huyện và các thành phố tỉnh Lĩnh Nam, đều là mỗi năm một lần, các loại xếp hạng, thưởng phạt đều ở cuối năm.
Cho nên theo đà gần đến cuối năm, từ tỉnh đến thành phố đến quận huyện đều trở nên bận rộn khẩn trương.
Lãnh đạo các thành phố, mỗi người phụ trách một quận, thời gian gần đây liên tục đến thị sát, cổ động cố gắng cuối cùng của các chiến tuyến toàn thành phố, phấn đấu trước cuối năm có thể tiến lên một bước, làm một kết thúc tốt đẹp cho công việc cả năm.
Trong số tất cả nhân vật số một các quận huyện Hải Sơn, e rằng cũng chỉ có một mình Trần Kinh là nhàn rỗi nhất.
Công việc của Lân Giác đã đi vào quỹ đạo, hiện tại Lý Quốc Vĩ vừa mới được trao quyền, rất tích cực làm việc.
Công việc do ông ta nắm, còn nghiêm túc tỉ mỉ hơn cả Trần Kinh, Trần Kinh cũng vui vẻ thư giãn!
Hắn ở Lân Giác nhàn rỗi một tháng, Lý Quốc Vĩ đã dần ổn định các công tác rồi, hắn dứt khoát về Thủ đô một lần.
Trần Kinh suốt một năm không vào Thủ đô, đối với Phương gia mà nói, cô dì chú bác, từ trên xuống dưới đều rất coi trọng.
Hai ông bà Phương Lộ Kiên và Từ Liên không ngờ đến tận sân bay đón Trần Kinh, khiến Trần Kinh rất ngạc nhiên.
Uyển Kỳ khoác tay hắn, mọi người cùng lên xe, Trần Kinh có chút ngại, nói:
-Bố, mẹ, hai người không cần đến đâu! Con về thủ đô một chuyến, lại làm phiền bố mẹ đích thân đến đón, con thật sự rất áy náy!
Phương Lộ Kiên nói:
-Con bây giờ về đây là khách quý, một năm mới về một lần. Nếu như con đến thường xuyên, chúng ta có làm long trọng như vậy không?
Trần Kinh ngượng ngùng cười cười, Từ Liên đập đập cách tay Phương Lộ Kiên nói:
-Lão gia anh đừng nói linh tinh, Kinh Tử một lòng tập trung vào công việc. Anh không nghe chú Ba nói Kinh Tử ở Lĩnh Nam làm việc tạo được rất nhiều thành tích sao? Danh tiếng hiện giờ của nó ở Lĩnh Nam rất lớn.
Từ Liên là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa mắt.
Trước đây Phương Uyển Kỳ quấy rối không kết hôn với Liêu Triết Du, Từ Liên là người tức giận nhất.
Bởi vì chuyện này, bà ta không ngẩng đầu lên được với các chị em dâu trong nhà.
Tục ngữ nói ba người con gái tốt cần một người mẹ tốt. Phương Uyển Kỳ tính cách mạnh mẽ như vậy, thậm chí quái đản, Từ Liên không có trách nhiệm sao?
Nhưng hiện tại, Phương Uyển Kỳ chọn Trần Kinh, Trần Kinh xuất thân bình thường, nhưng năng lực rất mạnh, gần đây ở Lĩnh Nam nghe nói làm nên việc lớn.
Tầng lớp cấp cao của Phương gia đều đã rất quan tâm Trần Kinh.
Điều này khiến Từ Liên hết sức hài lòng về con rể.
Bà ta nói chuyện với các chị em dâu, nói chuyện với bạn bè, có thể ngẩng cao đầu tự hào nói, con cái bà ta đều khiến bố mẹ yên tâm.
Con trai làm binh sĩ trong quân đội, chịu khổ cực, nhưng tiền đồ rất sáng.
Còn con gái con rể không cần dựa vào gia đình, sự nghiệp của con gái ngày càng lớn, con rể trong giới chính trị được đánh giá cao, tất cả đều dựa vào chính sức lực của bản thân cố gắng giành được, người khác muốn đố kỵ cũng không tìm được lí do.
Ở nhà bố mẹ vợ một ngày, hai ngày tiếp theo Trần Kinh đều dùng để đi thăm hỏi bề trên và anh chị em thân thiết trong Phương gia.
Đời thứ ba Phương gia, dường như một nửa là doanh nhân, một nửa là làm chính trị.
Gia tộc lớn có chỗ tốt của gia tộc lớn.
Các bộ và ban ngành ở Thủ đô, cơ bản đều có sự tồn tại của con cháu Phương gia, nếu mở rộng phạm vi ra một chút.
Toàn bộ thế lực của hệ Tây Bắc ở Kinh Thành có mặt ở khắp các ngõ ngách.
Quan hệ nhân mạch của mỗi người đều thông với nhau, hành sự còn không dễ dàng sao?
Trần Kinh trước kia ở Sở Giang, thường xuyên đến Thủ đô, lúc đó cũng xây dựng được một số mối quan hệ nhân mạch ở Thủ đô.
Hắn đến Lĩnh Nam hai năm, đa số đều bỏ qua quan hệ với những những nhân mạch ở Thủ đô này.
Hiện tại lại một lần nữa đến thăm hỏi bọn họ, không những không có vẻ xa cách, ngược lại càng thân mật hơn.
Trần Kinh rất rõ nguyên nhân trong này.
Trần Kinh hiện tại ở Lĩnh Nam rất có thành tích, yêu cầu cất nhắc rất cao, với tuổi tác của hắn bây giờ tiến thêm một bước nữa lên vị trí Phó giám đốc Sở, sự chú ý mà hắn tạo ra sẽ tăng lên bao nhiêu.
Con người đều thực dụng, địa vị tăng cao, tự nhiên sẽ có người săn đón.
Vị trí trong mắt người khác cũng sẽ khác hoàn toàn.
…
Đêm, Trần Kinh và Uyển Kỳ ở trong tổ ấm yêu thương của hai người ở Thủ đô hưởng thụ tân hôn sau những ngày xa cách triền miên, dai dẳng.
Mấy ngày nay hai người dính với nhau như keo, Phương Uyển kỳ ngày ngày ở bên Trần Kinh, hai người Tiêu bất ly Mạnh, Mạnh bất ly Tiêu.
Phương Uyển Kỳ đang ở vào độ tuổi rực rỡ nhất của một người con gái, sự nghiệp thành công, người đẹp hơn hoa. Hiện tại danh tiếng của cô ở Thủ đô rất lớn.
Tính cách Phương Uyển Kỳ rất mạnh mẽ, nữ anh hùng không thua đấng mày râu, làm việc rất quyết đoán.
Trong mắt mọi người, cô chính là nữ cường nhân chính hiệu.
Ở thủ đô, những người con trai có ý định theo đuổi cô rất nhiều, nhưng một khi nghe đến kết cục của Liêu Triết Du, người người đều cảm thấy sợ.
Trước đó không lâu, có một thiếu gia nhà giàu ở Hong Kong đến quấy rầy Phương Uyển Kỳ, sau đó bị Phương Uyển Kỳ trị cho một trận, tên đó sợ đến nỗi không dám ở Thủ đô nữa, về thẳng Hong Kong, đây là một chuyện cười ở Thủ đô.
Có lẽ chỉ ở trong lòng của Trần Kinh, Phương Uyển Kỳ mới có thể hoàn toàn bộc lộ ra thái độ nữ tính.
Trước khi kết hôn, tính cách Phương Uyển Kỳ hào phóng thẳng thắn, nhưng khi hai người ở cùng nhau, thì đa số là dịu dàng thục nữ, bộ dạng cô dựa vào lòng Trần Kinh, giống như một con mèo ngoan ngoãn.
Trần Kinh cảm thấy rất kỳ lạ với chuyển biến của Uyển Kỳ.
Phương Uyển Kỳ chỉ cười ha ha, sau đó nói rằng sự dịu dàng của cô chỉ thuộc về một người, chỉ có Trần Kinh mới được hưởng.
Bất kỳ người con trai nào, nghe thấy người con gái nói vậy, e rằng không kìm được yêu thương trong lòng.
Trần Kinh ở Thủ đô mấy ngày, ngày ngày ôm bà xã âu yếm, vui quên cả trời đất!
Trần Kinh ở Thủ đô thong dong, ở Lĩnh Nam những người phiền lòng rất nhiều.
Hạ Quân ở Lĩnh Nam, giáo phụ quan trường, không gì không thể làm, gần đây lại bị công kích nặng nề.
Vấn đề nan giải về việc điều chính bộ máy giữa hai thành phố Hải Sơn và Nam Cảng, hiện tại vẫn đang quấy nhiễu ông ta.
Đầu năm sau, bộ máy của Tỉnh phải đổi nhiệm kỳ, Bí thư Miêu nhất quyết đi khỏi Lĩnh Nam.
Vào thời điểm như vậy, Hạ Quân không thể không sắp xếp sớm, mà nhằm vào Hải Sơn và Nam Cảng là sách lược đã định của Hạ Quân.
Bất kể sau khi thay đổi nhiệm kỳ, ông ta bị điều đến vị trí nào, ông ta cũng muốn duy trì sức ảnh hưởng như hiện nay, nhất định phải nhân cơ hội Bí thư Miêu vẫn ở đây, ông ta có thể nói trước mặt Bí thư, phải quán triệt xuống bên dưới một vài ý chí.
Nhưng chuyện của Hải Sơn Nam Cảng, hiện tại thay đổi càng ngày càng phức tạp, mơ hồ có chút mất kiểm soát.
Về phía Hải Sơn, Lý Thanh Hương hoàn toàn trở mặt với ông ta, đến người ông ta một tay nâng đỡ lên là Hoàng Hoành Viễn bây giờ thái độ cũng trở nên tế nhị.
Vỗn dĩ, Hạ Quân nghĩ Hoàng Hoành Viễn không thể, không có năng lực nắm giữ cục diện Hải Sơn, làm ở Hải Sơn mấy năm, thành tích bình bình, ông ta có chút muốn bỏ cuộc.
Nhưng một khi ông ta nghĩ như vậy, mới giật mình phát hiện Hoàng Hoành Viễn không ngờ lại hoàn toàn không có giá trị.
Cơm không có thịt thì chẳng có mùi vị gì.
Ông ta nếu thật sự muốn bỏ rơi Hoàng Hoành Viễn, Hoàng Hoành Viễn lập tức trở mặt, bắt đầu phô trương thanh thế ở Hải Sơn, hoàn toàn không phối hợp làm việc với ông ta.
Mà phía Nam Cảng, Diêu Quân Huy cũng là phái cực kì thực dụng.
Trong lòng ông ta nghĩ Nam Cảng có thể mãi mãi đứng trên Hải Sơn.
Cũng không biết người này gần đây uống nhầm phải thuốc gì, cứ nhắm vào Trần Kinh, nhất định bắt Hạ Quân nghĩ cách điều Trần Kinh đến Nam Cảng.
Hạ Quân được mệnh danh là không gì là không làm được, điều động một người mà cũng không được, Diêu Quân Huy sao có thể tin tưởng sức mạnh của ông ta?
Nhưng sự việc hỏng là hỏng ở chỗ bản thân Trần Kinh.
Trần Kinh hiện tại trở thành bánh bao nóng.
Diêu Quân Huy muốn Trần Kinh, nhưng Hải Sơn chống lại gay gắt không chịu thả Trần Kinh.
Hạ Quân dùng rất nhiều cách, nhiều thủ đoạn, nhưng thủ đoạn của Hải Sơn cũng không ít.
Vì việc của Trần Kinh, Lý Thanh Hương mấy lần lên Tỉnh, hơn nữa đều gặp Bí thư Miêu.
Điều này làm cho Hạ Quân rất ngại giải quyết chuyện này.
Bí thư Miêu bình thường tín nhiệm Hạ Quân, buông tay để ông ta làm việc.
Nhưng ông ta hận nhất chính là cán bộ kéo bè kết cánh, bởi vì như vậy sẽ gây trở ngại cho quyền uy của ông ta.
Hạ Quân không hiểu được ý đồ của Bí thư, ông ta không dám làm quá lớn.
Một khi cách làm của ông ta không hợp ý Bí thư, ông ta cứ tiếp tục làm, khiến Bí thư có ý kiến với ông ta, vậy thì hỏng việc lớn rồi.
Tình huống không chỉ bê bết như vậy.
Hiện tại Hạ Quân mơ hồ cảm nhận được một cỗ nước ngầm đang nhằm vào ông ta mà chảy đến.
Gần đây khiến ông ta bất an nhất chính là có người lăng xê là ông ta có một người con riêng, chuyện này...
Hạ Quân cứ nghĩ đến chuyện này là lại thấy đau đầu.
Chuyện có con riêng, đó tuyệt đối là giả, nhưng chuyện này không giải quyết dứt điểm vẫn còn loạn, trong chuyện này, ông ta không hoàn toàn tự tin.
Thời gian gần đây, ông ta nhắm mắt lại trong đầu toàn là hình bóng người phụ nữ đó.
Sự tồn tại của người phụ nữ đó, như cái bóng quấn lấy ông ta, khiến ông ta luôn cảm thấy trong lòng bất an, không thoải mái.
Nhưng vào lúc này, chuyện này nên kết thúc như thế nào?
Hạ Quân không dám tùy tiện hành động, thế giới này quá phức tạp, mà nước Lĩnh Nam quá sâu.
Có một số việc thực thực hư hư, cho dù Hạ Quân được mệnh danh là giáo phụ quan trường Lĩnh Nam, ông ta vẫn không có cách nào nhìn thấu, khó tránh khỏi bó chân bó tay…
Nhưng Lý Quốc Vỹ uy vọng vẫn chưa đủ lớn, rất nhiều việc bắt tay vào làm gặp rất nhiều khó khăn, người bên dưới không phục, nội bộ trong Ban những người khác ngáng tay, mỗi khi xuất hiện tình huống này, sự việc sẽ được đưa đến chỗ Trần Kinh.
Trần Kinh ở trong hội nghị nói đùa rằng mình hiện thành trở thành đại biểu điều đình, chuyện gì không giải quyết được đều đẩy đến chỗ hắn, sau này hắn rời khỏi Lân Giác rồi, những công việc này xử lý như thế nào?
Tuy nhiên đa số gánh nặng hắn đều gỡ hết xuống, làm việc cũng không bạt mạng như trước nữa, mỗi ngày đi về đúng giờ, làm việc nghỉ ngơi rất đúng quy luật.
Ở nhà, Ân Đình Đình đi làm rất có tính kỉ luật, có lẽ là nhận phí bảo mẫu của Trần Kinh, một tháng không có nhiều việc để làm, Trần Kinh thường không ăn cơm ở nhà, cô cảm thấy hơi ngại.
Gần đây Trần Kinh tan làm rất đúng giờ, Ân Đình Đình thay đổi cách nấu cơm, thức ăn Ân Đình Đình chế biến đều mang hương vị Sở Giang thuần khiết.
Đồ ăn phải cho ớt, đồ khô tương đối nhiều, thủ pháp nấu nướng chủ yếu là xào và hầm cách thủy, tài nấu nướng của Ân Đình Đình quả thật không tầm thường, hơn nữa bây giờ cô ta mua thức ăn cũng đã dám vung tay, Trần Kinh đúng là có phúc lớn, ngày tháng trôi qua rất nhàn nhã, tự tại.
Thấm thoát, cứ như vậy nhàn rỗi một tháng trời.
Thời tiết đã bắt đầu vào đông, tháng công kích cuối cùng sắp đến rồi.
Một năm cố gắng, một năm làm việc, sau hơn một tháng nữa sẽ phải tổng kết rồi.
Bởi vì khảo hạch của các quận huyện và các thành phố tỉnh Lĩnh Nam, đều là mỗi năm một lần, các loại xếp hạng, thưởng phạt đều ở cuối năm.
Cho nên theo đà gần đến cuối năm, từ tỉnh đến thành phố đến quận huyện đều trở nên bận rộn khẩn trương.
Lãnh đạo các thành phố, mỗi người phụ trách một quận, thời gian gần đây liên tục đến thị sát, cổ động cố gắng cuối cùng của các chiến tuyến toàn thành phố, phấn đấu trước cuối năm có thể tiến lên một bước, làm một kết thúc tốt đẹp cho công việc cả năm.
Trong số tất cả nhân vật số một các quận huyện Hải Sơn, e rằng cũng chỉ có một mình Trần Kinh là nhàn rỗi nhất.
Công việc của Lân Giác đã đi vào quỹ đạo, hiện tại Lý Quốc Vĩ vừa mới được trao quyền, rất tích cực làm việc.
Công việc do ông ta nắm, còn nghiêm túc tỉ mỉ hơn cả Trần Kinh, Trần Kinh cũng vui vẻ thư giãn!
Hắn ở Lân Giác nhàn rỗi một tháng, Lý Quốc Vĩ đã dần ổn định các công tác rồi, hắn dứt khoát về Thủ đô một lần.
Trần Kinh suốt một năm không vào Thủ đô, đối với Phương gia mà nói, cô dì chú bác, từ trên xuống dưới đều rất coi trọng.
Hai ông bà Phương Lộ Kiên và Từ Liên không ngờ đến tận sân bay đón Trần Kinh, khiến Trần Kinh rất ngạc nhiên.
Uyển Kỳ khoác tay hắn, mọi người cùng lên xe, Trần Kinh có chút ngại, nói:
-Bố, mẹ, hai người không cần đến đâu! Con về thủ đô một chuyến, lại làm phiền bố mẹ đích thân đến đón, con thật sự rất áy náy!
Phương Lộ Kiên nói:
-Con bây giờ về đây là khách quý, một năm mới về một lần. Nếu như con đến thường xuyên, chúng ta có làm long trọng như vậy không?
Trần Kinh ngượng ngùng cười cười, Từ Liên đập đập cách tay Phương Lộ Kiên nói:
-Lão gia anh đừng nói linh tinh, Kinh Tử một lòng tập trung vào công việc. Anh không nghe chú Ba nói Kinh Tử ở Lĩnh Nam làm việc tạo được rất nhiều thành tích sao? Danh tiếng hiện giờ của nó ở Lĩnh Nam rất lớn.
Từ Liên là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa mắt.
Trước đây Phương Uyển Kỳ quấy rối không kết hôn với Liêu Triết Du, Từ Liên là người tức giận nhất.
Bởi vì chuyện này, bà ta không ngẩng đầu lên được với các chị em dâu trong nhà.
Tục ngữ nói ba người con gái tốt cần một người mẹ tốt. Phương Uyển Kỳ tính cách mạnh mẽ như vậy, thậm chí quái đản, Từ Liên không có trách nhiệm sao?
Nhưng hiện tại, Phương Uyển Kỳ chọn Trần Kinh, Trần Kinh xuất thân bình thường, nhưng năng lực rất mạnh, gần đây ở Lĩnh Nam nghe nói làm nên việc lớn.
Tầng lớp cấp cao của Phương gia đều đã rất quan tâm Trần Kinh.
Điều này khiến Từ Liên hết sức hài lòng về con rể.
Bà ta nói chuyện với các chị em dâu, nói chuyện với bạn bè, có thể ngẩng cao đầu tự hào nói, con cái bà ta đều khiến bố mẹ yên tâm.
Con trai làm binh sĩ trong quân đội, chịu khổ cực, nhưng tiền đồ rất sáng.
Còn con gái con rể không cần dựa vào gia đình, sự nghiệp của con gái ngày càng lớn, con rể trong giới chính trị được đánh giá cao, tất cả đều dựa vào chính sức lực của bản thân cố gắng giành được, người khác muốn đố kỵ cũng không tìm được lí do.
Ở nhà bố mẹ vợ một ngày, hai ngày tiếp theo Trần Kinh đều dùng để đi thăm hỏi bề trên và anh chị em thân thiết trong Phương gia.
Đời thứ ba Phương gia, dường như một nửa là doanh nhân, một nửa là làm chính trị.
Gia tộc lớn có chỗ tốt của gia tộc lớn.
Các bộ và ban ngành ở Thủ đô, cơ bản đều có sự tồn tại của con cháu Phương gia, nếu mở rộng phạm vi ra một chút.
Toàn bộ thế lực của hệ Tây Bắc ở Kinh Thành có mặt ở khắp các ngõ ngách.
Quan hệ nhân mạch của mỗi người đều thông với nhau, hành sự còn không dễ dàng sao?
Trần Kinh trước kia ở Sở Giang, thường xuyên đến Thủ đô, lúc đó cũng xây dựng được một số mối quan hệ nhân mạch ở Thủ đô.
Hắn đến Lĩnh Nam hai năm, đa số đều bỏ qua quan hệ với những những nhân mạch ở Thủ đô này.
Hiện tại lại một lần nữa đến thăm hỏi bọn họ, không những không có vẻ xa cách, ngược lại càng thân mật hơn.
Trần Kinh rất rõ nguyên nhân trong này.
Trần Kinh hiện tại ở Lĩnh Nam rất có thành tích, yêu cầu cất nhắc rất cao, với tuổi tác của hắn bây giờ tiến thêm một bước nữa lên vị trí Phó giám đốc Sở, sự chú ý mà hắn tạo ra sẽ tăng lên bao nhiêu.
Con người đều thực dụng, địa vị tăng cao, tự nhiên sẽ có người săn đón.
Vị trí trong mắt người khác cũng sẽ khác hoàn toàn.
…
Đêm, Trần Kinh và Uyển Kỳ ở trong tổ ấm yêu thương của hai người ở Thủ đô hưởng thụ tân hôn sau những ngày xa cách triền miên, dai dẳng.
Mấy ngày nay hai người dính với nhau như keo, Phương Uyển kỳ ngày ngày ở bên Trần Kinh, hai người Tiêu bất ly Mạnh, Mạnh bất ly Tiêu.
Phương Uyển Kỳ đang ở vào độ tuổi rực rỡ nhất của một người con gái, sự nghiệp thành công, người đẹp hơn hoa. Hiện tại danh tiếng của cô ở Thủ đô rất lớn.
Tính cách Phương Uyển Kỳ rất mạnh mẽ, nữ anh hùng không thua đấng mày râu, làm việc rất quyết đoán.
Trong mắt mọi người, cô chính là nữ cường nhân chính hiệu.
Ở thủ đô, những người con trai có ý định theo đuổi cô rất nhiều, nhưng một khi nghe đến kết cục của Liêu Triết Du, người người đều cảm thấy sợ.
Trước đó không lâu, có một thiếu gia nhà giàu ở Hong Kong đến quấy rầy Phương Uyển Kỳ, sau đó bị Phương Uyển Kỳ trị cho một trận, tên đó sợ đến nỗi không dám ở Thủ đô nữa, về thẳng Hong Kong, đây là một chuyện cười ở Thủ đô.
Có lẽ chỉ ở trong lòng của Trần Kinh, Phương Uyển Kỳ mới có thể hoàn toàn bộc lộ ra thái độ nữ tính.
Trước khi kết hôn, tính cách Phương Uyển Kỳ hào phóng thẳng thắn, nhưng khi hai người ở cùng nhau, thì đa số là dịu dàng thục nữ, bộ dạng cô dựa vào lòng Trần Kinh, giống như một con mèo ngoan ngoãn.
Trần Kinh cảm thấy rất kỳ lạ với chuyển biến của Uyển Kỳ.
Phương Uyển Kỳ chỉ cười ha ha, sau đó nói rằng sự dịu dàng của cô chỉ thuộc về một người, chỉ có Trần Kinh mới được hưởng.
Bất kỳ người con trai nào, nghe thấy người con gái nói vậy, e rằng không kìm được yêu thương trong lòng.
Trần Kinh ở Thủ đô mấy ngày, ngày ngày ôm bà xã âu yếm, vui quên cả trời đất!
Trần Kinh ở Thủ đô thong dong, ở Lĩnh Nam những người phiền lòng rất nhiều.
Hạ Quân ở Lĩnh Nam, giáo phụ quan trường, không gì không thể làm, gần đây lại bị công kích nặng nề.
Vấn đề nan giải về việc điều chính bộ máy giữa hai thành phố Hải Sơn và Nam Cảng, hiện tại vẫn đang quấy nhiễu ông ta.
Đầu năm sau, bộ máy của Tỉnh phải đổi nhiệm kỳ, Bí thư Miêu nhất quyết đi khỏi Lĩnh Nam.
Vào thời điểm như vậy, Hạ Quân không thể không sắp xếp sớm, mà nhằm vào Hải Sơn và Nam Cảng là sách lược đã định của Hạ Quân.
Bất kể sau khi thay đổi nhiệm kỳ, ông ta bị điều đến vị trí nào, ông ta cũng muốn duy trì sức ảnh hưởng như hiện nay, nhất định phải nhân cơ hội Bí thư Miêu vẫn ở đây, ông ta có thể nói trước mặt Bí thư, phải quán triệt xuống bên dưới một vài ý chí.
Nhưng chuyện của Hải Sơn Nam Cảng, hiện tại thay đổi càng ngày càng phức tạp, mơ hồ có chút mất kiểm soát.
Về phía Hải Sơn, Lý Thanh Hương hoàn toàn trở mặt với ông ta, đến người ông ta một tay nâng đỡ lên là Hoàng Hoành Viễn bây giờ thái độ cũng trở nên tế nhị.
Vỗn dĩ, Hạ Quân nghĩ Hoàng Hoành Viễn không thể, không có năng lực nắm giữ cục diện Hải Sơn, làm ở Hải Sơn mấy năm, thành tích bình bình, ông ta có chút muốn bỏ cuộc.
Nhưng một khi ông ta nghĩ như vậy, mới giật mình phát hiện Hoàng Hoành Viễn không ngờ lại hoàn toàn không có giá trị.
Cơm không có thịt thì chẳng có mùi vị gì.
Ông ta nếu thật sự muốn bỏ rơi Hoàng Hoành Viễn, Hoàng Hoành Viễn lập tức trở mặt, bắt đầu phô trương thanh thế ở Hải Sơn, hoàn toàn không phối hợp làm việc với ông ta.
Mà phía Nam Cảng, Diêu Quân Huy cũng là phái cực kì thực dụng.
Trong lòng ông ta nghĩ Nam Cảng có thể mãi mãi đứng trên Hải Sơn.
Cũng không biết người này gần đây uống nhầm phải thuốc gì, cứ nhắm vào Trần Kinh, nhất định bắt Hạ Quân nghĩ cách điều Trần Kinh đến Nam Cảng.
Hạ Quân được mệnh danh là không gì là không làm được, điều động một người mà cũng không được, Diêu Quân Huy sao có thể tin tưởng sức mạnh của ông ta?
Nhưng sự việc hỏng là hỏng ở chỗ bản thân Trần Kinh.
Trần Kinh hiện tại trở thành bánh bao nóng.
Diêu Quân Huy muốn Trần Kinh, nhưng Hải Sơn chống lại gay gắt không chịu thả Trần Kinh.
Hạ Quân dùng rất nhiều cách, nhiều thủ đoạn, nhưng thủ đoạn của Hải Sơn cũng không ít.
Vì việc của Trần Kinh, Lý Thanh Hương mấy lần lên Tỉnh, hơn nữa đều gặp Bí thư Miêu.
Điều này làm cho Hạ Quân rất ngại giải quyết chuyện này.
Bí thư Miêu bình thường tín nhiệm Hạ Quân, buông tay để ông ta làm việc.
Nhưng ông ta hận nhất chính là cán bộ kéo bè kết cánh, bởi vì như vậy sẽ gây trở ngại cho quyền uy của ông ta.
Hạ Quân không hiểu được ý đồ của Bí thư, ông ta không dám làm quá lớn.
Một khi cách làm của ông ta không hợp ý Bí thư, ông ta cứ tiếp tục làm, khiến Bí thư có ý kiến với ông ta, vậy thì hỏng việc lớn rồi.
Tình huống không chỉ bê bết như vậy.
Hiện tại Hạ Quân mơ hồ cảm nhận được một cỗ nước ngầm đang nhằm vào ông ta mà chảy đến.
Gần đây khiến ông ta bất an nhất chính là có người lăng xê là ông ta có một người con riêng, chuyện này...
Hạ Quân cứ nghĩ đến chuyện này là lại thấy đau đầu.
Chuyện có con riêng, đó tuyệt đối là giả, nhưng chuyện này không giải quyết dứt điểm vẫn còn loạn, trong chuyện này, ông ta không hoàn toàn tự tin.
Thời gian gần đây, ông ta nhắm mắt lại trong đầu toàn là hình bóng người phụ nữ đó.
Sự tồn tại của người phụ nữ đó, như cái bóng quấn lấy ông ta, khiến ông ta luôn cảm thấy trong lòng bất an, không thoải mái.
Nhưng vào lúc này, chuyện này nên kết thúc như thế nào?
Hạ Quân không dám tùy tiện hành động, thế giới này quá phức tạp, mà nước Lĩnh Nam quá sâu.
Có một số việc thực thực hư hư, cho dù Hạ Quân được mệnh danh là giáo phụ quan trường Lĩnh Nam, ông ta vẫn không có cách nào nhìn thấu, khó tránh khỏi bó chân bó tay…