Ván cờ cuối cùng cũng giải tán.
Trần Kinh đã rời đi.
Trong đầu hắn luôn nghĩ đến cờ, lại nghĩ đến Chu Duy.
Ban hợp tác kinh tế đối với Chu Duy mà nói, là một tồn tại rất phức tạp.
Nhiều khi Sở thương mại cần Ban hợp tác kinh tế để điều chỉnh cán bộ, những người già yếu trong Sở có nơi để đặt, hơn nữa Chu Duy đấu sức trong nội bộ, Ban hợp tác kinh tế cũng có thể coi là một quân bài để đánh.
Nhưng mặt khác, ông ta lại không hy vọng Ban hợp tác kinh tế gây chuyện.
Nội bộ Ban hợp tác kinh tế không ổn định, một đám cán bộ lão luyện muốn cáo trạng, điều này khiến ông ta đau đầu nhất.
Ông ta hy vọng Trần Kinh có thể ổn định Ban hợp tác kinh tế, đừng có đem phiền phức đến cho ông ta.
Vấn đề nan giải của Trần Kinh hiện tại là vừa không thể làm quan hệ với Chu Duy trở nên căng thẳng, lại bắt buộc phải khiến Chu Duy ý thức được, Ban hợp tác kinh tế nhất định phải có hoạt động.
Hơn nữa hoạt động của Ban hợp tác kinh tế cũng có quan hệ mật thiết với lãnh đạo Sở thương mại.
Hiện tại, người trong chốn quan trường đều là những người không có lợi thì không làm.
Nếu như không cho Chu Duy một chút lợi lộc nào, ông ta dựa vào cái gì để tán thành công việc của Ban hợp tác kinh tế?
Đây chính là một ván cờ.
Nhưng trên bàn cờ, ông ta không phải đối thủ của Mã Tiến Trúc, còn đối với lối chơi cờ quỷ dị của Thi Kiến Quốc lại càng không thích hợp.
Hơn nữa, hai người này đều là những người già yếu của Sở thương mại.
Cờ giống như người, hai người già yếu đã khiến Trần Kinh chống đỡ mệt rồi, huống chi còn có bao nhiêu người đang ở đúng độ tuổi thời kì phát triển?
Mã Tiến Trúc nói một câu rất hay, làm quan cũng giống như con lươn.
Bắt lươn thì phải thật chậm, phải thuận theo thuộc tính của nó mà bắt.
Nó dùng sức thì mình phải nới lỏng, nó nới lỏng thì mình phải dùng sức, ở đây có chút giống như địch tiến ta lui, địch lui ta tiến.
Đương nhiên cũng có nghĩa là hòa hợp.
Cứng rắn thì bị bẻ gãy, yếu đuối thì bị bắt nạt, chỉ có hòa hợp sâu sắc, mới có thể thuận lợi như cá gặp nước.
Không thể nghi ngờ, Mã Tiến Trúc nói rất trí lý, ông ta cũng là người lăn lộn cả đời trên chốn quan trường, đối với những chuyện này cũng là nắm rõ như lòng bàn tay.
Ông ta nói với Trần Kinh những thứ này, là có ý chỉ điểm, Trần Kinh đương nhiên là vô cùng khiêm tốn.
Trần Kinh đi rồi, Thi Kiến Quốc vẫn ở lại.
Nhìn bàn cờ dang dở, ông ta và Mã Tiến Trúc không nói nên lời.
Hai người ngồi yên lặng rất lâu, Mã Tiến Trúc tự nhiên nói:
-Tên Chủ nhiệm Trần này cũng có chút quyết đoán đấy chứ! Việc mà Lão Hoàng muốn làm nhưng không làm được, hắn lại dám nghênh khó mà lên, hơn nữa lại thành công, Ban hợp tác kinh tế cũng có chút dấu hiệu hoạt động rồi.
Thi Kiến Quốc nói:
-Người trẻ tuổi mà, chắc chắn là phải to gan!
Ông ta dừng một chút nói:
-Vấn đề cuộc đấu này…
Mã Tiến Trúc khoát tay nói:
-Thi đấu là chuyện tốt, những đồng chí già chúng tôi rút lui hết rồi, người đi trà nguội, mấy khi có người nghĩ đến chúng tôi, hơn nữa lại đủ kinh phí, tại sao chúng ta không làm tốt trong cuộc thi đấu này?
Thi Kiến Quốc ngẩn người, nói:
-Nhưng Giám đốc, Trần Kinh có dụng ý khác...
Mã Tiến Trúc cười nói:
-Trần Kinh ư, cậu đừng thấy hắn đánh cờ không thắng nổi chúng ta, nhưng sức của hắn rất mạnh, hơn nữa lại rất dụng tâm, không hề đánh cho có lệ, tính giác ngộ rất cao!
Ông ta chỉ chỉ bàn cờ:
-Cậu đừng có nhìn vào ô vuông nhỏ trong bàn cờ, nếu như là người có tính giác ngộ, ô vuông nhỏ này có thể thể hiện trí tuệ lớn. Nếu như là người chất phác, kiếp sau cũng không hiểu được bản chất bên trong.
Nghệ thuật chơi cờ cần được dùi mài, nhưng tính giác ngộ và thói quen tư duy lại là bẩm sinh.
Chủ nhiệm Tiểu Trần của các cậu già giặn hơn nhiều so với tuổi, hắn có thể nhìn thấu lão già họm hẹm như tôi, tôi cùng chơi đùa với hắn có gì là không được?
Thi Kiến Quốc nói:
-Giám đốc, anh lui về sau rồi mà vẫn quan tâm đến công việc của chúng tôi, khiến người ta khâm phục!
Mã Tiến Trúc nhăn mặt nhíu mày, có chút không vui, nói:
-Kiến Quốc, cậu đừng tâng bốc tôi nữa, tôi là một người tùy tính, nếu như tâm trạng vui thì có thua lỗ tôi cũng làm, tâm trạng không vui thì Thiên Vương Lão Tử tìm tôi cũng không buồn để ý. Trước đây vẫn tại vị, có quá nhiều chuyện trái lương tâm rồi.
Nhưng hiện tại, tôi nghỉ hưu rồi, già yếu hom hem, còn cần phải để ý đến khuôn sáo sao?
Thứ nhất tôi không vi phạm pháp luật, thứ hai tôi không vi phạm kỷ luật của tổ chức, ai có thể làm gì được tôi?
Ông ta khoát mạnh tay, nói:
-Kiến Quốc, ván cờ này phải chơi thật tốt, phải sôi nổi, phải tạo ra ảnh hưởng, tốt nhất là phải làm thành một thông lệ thi đấu. Sau này đám cán bộ già nghỉ hưu chúng tôi cũng có thể có một thú vui phải không?
…
Sở Thương mại, tòa nhà Văn phòng mới xây rất thời thượng và hào hoa.
Bên ngoài cửa Sở Thương mại có một cột cờ cao vút, lá cờ đỏ tươi phấp phới trong gió.
Trên cửa đại sảnh tầng một, quốc huy cực lớn chiếu sáng rực rỡ, thêm vẻ nghiêm trang túc mục.
Trần Kinh bước vào cửa, đi thẳng lên Văn phòng của Chu Duy ở tầng ba.
Chu Duy ở trong phòng đợi hắn lâu rồi!
Trần Kinh bước vào, Chu Duy soi hắn từ trên xuống dưới, chỉ vào ghế nói:
-Chủ nhiệm Trần, những chuyện cậu làm rất thiếu suy nghĩ. Cậu có biết hiện tại Tỉnh ủy phải chịu áp lực lớn thế nào, phần mềm Vạn Hữu là doanh nghiệp hàng đầu Lâm Cảng, là doanh nghiệp kiểu mẫu về chuyển đổi và thăng cấp ngành ngề Lâm Cảng.
Vào lúc này, Vạn Hữu xảy ra chuyện, cậu nghĩ đặc khu chúng ta có thể yên ổn sao?
Quan hệ giữa đặc khu và Tỉnh ủy vốn rất đặc thù, bây giờ cậu làm như vậy, làm cho quan hệ càng tế nhị. Nói thật, cậu gây ra phiền phức lớn rồi!
Trần Kinh ngồi trên sô pha rất lâu không nói gì, hắn trầm ngâm rất lâu, mặt mày khổ sở nói:
-Giám đốc, tình hình không đơn giản như vậy! Chuyện này lúc đầu không phức tạp như vậy.
Trần Kinh kể đầu đuôi ngọn ngành chuyện cán bộ Ban hợp tác kinh tế bị đánh ở Đại học Việt Châu, có thêm chút mắm muối.
Sau đó lại giải thích cho Chu Duy về công tác cải tạo tòa nhà Văn phòng của Ban hợp tác kinh tế.
Sau đó hắn nói:
-Giám đốc, anh biết tình hình của tôi, một đám cán bộ già Ban hợp tác kinh tế không dễ quản lý, bọn họ rất đồng lòng. Tôi vừa đến, căn bản không nắm được cục diện. Đại học Việt Châu lần này rất quá đáng, làm cho quần chúng tức giận rồi.
Vào lúc này, may mà có người tố cáo, chính là tố cáo Đại học Việt Châu.
Anh nói xem cục diện này còn kiểm soát được không?
Hắn dừng một chút, lại nói:
-Tôi cũng không biết chuyện này lại đắc tội đến Vạn Hữu. Nhưng Vạn Hữu và Đại học Việt Châu nếu như có quan hệ, hơn nữa tài liệu tố cáo lại tỉ mỉ xác thực như vậy, chứng cứ cũng xác thực, đến mức này tôi muốn rút lui cũng không được.
Là lãnh đạo, trong nội bộ chúng ta có người chịu thiệt, nếu tôi sợ hãi trước, sau này tôi làm sao lãnh đạo đám đồng chí già trong Ban hợp tác kinh tế?
Xét về công mà nói, nếu như đã có chứng cứ rõ ràng về việc Phần mềm Vạn Hữu và Đại học Việt Châu hợp tác vi phạm quy định, chúng ta áp dụng biện pháp hợp tình hợp lý, tôi cũng là cán bộ của tổ chức, chút nguyên tắc nhỏ này cũng không có, sau này tôi sao có thể lãnh đạo công tác của Ban hợp tác kinh tế?
Trần Kinh đứng dậy, dường như có chút kích động nói:
-Giám đốc, chuyện này một mình tôi làm, một mình tôi chịu. Dù sao hôm nay tôi ở đây bày tỏ để anh biết, chuyện này nhất định phải điều tra đến cùng. Có bao nhiêu khó khăn phía trước, tôi cũng thẳng tiến không lùi.
Tôi không đi trước chứng cớ tuyệt đối, không ngờ cuối cùng tôi lại bị đè xuống.
Công lý ở đâu, công bằng ở đâu, tính nghiêm túc của Ban tổ chức ở đâu?
Trần Kinh một lúc hỏi liên tiếp ba câu, khiến Chu Duy mở to mắt ra nhìn hắn, một lúc lâu không nói nên lời.
Hôm nay ông ta muốn phê bình Trần Kinh thật nặng, bây giờ thì tốt rồi, Trần Kinh rõ ràng là thanh niên sức trâu, tỏ rõ thái độ và nói hết ra rồi, hắn thực sự thông minh.
Thái độ của hắn chính là, chuyện này tôi làm đấy, thì đã sao nào?
Tỉnh ủy muốn truy cứu trách nhiệm, đặc khu muốn dùng sức mạnh, hắn đều đỡ được, chịu đựng được, còn ảnh hưởng tiêu cực với tổn thất gì đó, hắn căn bản không thể chú ý đến.
Trần Kinh bày ra một tư thế mạnh mẽ, điều này bỗng nhiên làm cho ý nghĩ ban đầu của Chu Duy biến mất rồi.
Ông ta trầm ngâm một lúc, giọng điệu chậm lại nói:
-Tiểu Trần, tôi hiểu tâm trạng của cậu, Chủ nhiệm Ban hợp tác kinh tế rất khó làm, điều này tôi biết. Nhưng cậu không thể hoàn toàn tùy tiện hành động, mà nên đảm nhận trọng trách hãm phanh, người bên dưới muốn quấy rối, cậu phải nghĩ cách giải quyết mâu thuẫn, không thể làm mâu thuẫn gay gắt hơn.
Hiện tại Ban hợp tác kinh tế dùng lực hơi mạnh một chút, điều này tất khiến lãnh đạo nghĩ công việc của Ban hợp tác kinh tế lấy lòng mọi người.
Lợi ích của Tỉnh ủy rối rắm phức tạp, cứng thì dễ gãy, đạo lý này cậu chắc cũng biết!
Trần Kinh thở dài một hơi, nói:
-Tôi không phải là đang làm việc sao? Tôi đã sắp xếp rồi, thiết kế một cuộc thi đánh cờ tướng ảo, cán bộ Ban hợp tác kinh tế chúng tôi và đám cán bộ nghỉ hưu Sở thương mại cùng tham gia.
Trận đấu phân thành thi đấu đồng đội và thi đấu cá nhân.
Trước mắt công tác trù bị đã xong rồi, cuộc thi ngày mai chính thức bắt đầu...
Hắn thở dài một hơi nói:
-Nhưng không như mong muốn, ước nguyện ban đầu của tôi là hy vọng mọi người có thể thay đổi cách nhìn, sau đó dần dần hồi phục những ảnh hưởng do Đại học Việt Châu gây ra. Nhưng không ngờ, cuộc thi này vẫn chưa bắt đầu.
Tình huống ngược lại càng khó kiểm soát hơn.
Hôm qua Giám đốc Mã tìm tôi, nói bàn bạc về quy chế thi đấu.
Đến nơi rồi anh ta mới nói chuyện cán bộ Ban hợp tác kinh tế chúng tôi bị đánh.
Chu Duy sửng sốt, sắc mặt thay đổi, bật thốt lên:
-Giám đốc Mã Tiến Trúc? Anh...anh ta nói với cậu những gì?
Trần Kinh nghiêm túc nói:
-Thái độ của Giám đốc Mã rất rõ ràng, nếu đã có người tố cáo chuyện này, chuyện này lại liên lụy đến bộ mặt và hình tượng của Ban hợp tác kinh tế chúng tôi, hơn nữa còn khiến tôn nghiêm của các đồng chí lão thành chịu nhục. Ban hợp tác kinh tế chúng tôi về công về tư, đều phải có một thái độ.
Người ta tố cáo có chứng cứ xác thực, xác thực như vậy mà chúng tôi không xử lý được, sau này Ban hợp tác kinh tế còn có giá trị tồn tại gì?
Chuyện này đối với chúng tôi mà nói, là một kỳ thi tổng hợp.
Chúng tôi có thể chống đỡ được áp lực từ trên xuống, áp lực đến từ mọi tầng lớp trong xã hội hay không, đó là khảo nghiệm. Đồng thời thái độ của lãnh đạo Sở chúng ta đối với chuyện này có chính xác hay không, có gan dạ sáng suốt hay không, có tranh cãi, đây cũng là một khảo nghiệm lớn!
Hai kỳ thi học luận này của Giám đốc Mã làm tôi rất khó xử, cũng rất buồn rầu, cảm giác không biết phải làm thế nào mới được!
Sắc mặt Chu Duy nắng mưa bất định, rất khó coi.
Trần Kinh vừa thấy ông ta như vậy vội hỏi:
-Giám đốc, anh cho một ý kiến, nếu anh thấy chuyện này không nên kiên trì tiếp, anh nói một câu, tôi về cố gắng làm việc, tranh thủ đè chuyện này xuống!
Chu Duy đột nhiên đứng lên nói:
-Thế sao được? Cậu coi tôi là loại người nào? Tôi là người không có chính khí, sợ việc sao?
Ông ta vỗ bàn một cái, tức giận nói:
-Đại học Việt Châu và một số đơn vị cá biệt ức hiếp người quá đáng, chúng ta không tỏ chút thái độ, thì họ sẽ nghĩ mình sợ họ!
Trần Kinh đã rời đi.
Trong đầu hắn luôn nghĩ đến cờ, lại nghĩ đến Chu Duy.
Ban hợp tác kinh tế đối với Chu Duy mà nói, là một tồn tại rất phức tạp.
Nhiều khi Sở thương mại cần Ban hợp tác kinh tế để điều chỉnh cán bộ, những người già yếu trong Sở có nơi để đặt, hơn nữa Chu Duy đấu sức trong nội bộ, Ban hợp tác kinh tế cũng có thể coi là một quân bài để đánh.
Nhưng mặt khác, ông ta lại không hy vọng Ban hợp tác kinh tế gây chuyện.
Nội bộ Ban hợp tác kinh tế không ổn định, một đám cán bộ lão luyện muốn cáo trạng, điều này khiến ông ta đau đầu nhất.
Ông ta hy vọng Trần Kinh có thể ổn định Ban hợp tác kinh tế, đừng có đem phiền phức đến cho ông ta.
Vấn đề nan giải của Trần Kinh hiện tại là vừa không thể làm quan hệ với Chu Duy trở nên căng thẳng, lại bắt buộc phải khiến Chu Duy ý thức được, Ban hợp tác kinh tế nhất định phải có hoạt động.
Hơn nữa hoạt động của Ban hợp tác kinh tế cũng có quan hệ mật thiết với lãnh đạo Sở thương mại.
Hiện tại, người trong chốn quan trường đều là những người không có lợi thì không làm.
Nếu như không cho Chu Duy một chút lợi lộc nào, ông ta dựa vào cái gì để tán thành công việc của Ban hợp tác kinh tế?
Đây chính là một ván cờ.
Nhưng trên bàn cờ, ông ta không phải đối thủ của Mã Tiến Trúc, còn đối với lối chơi cờ quỷ dị của Thi Kiến Quốc lại càng không thích hợp.
Hơn nữa, hai người này đều là những người già yếu của Sở thương mại.
Cờ giống như người, hai người già yếu đã khiến Trần Kinh chống đỡ mệt rồi, huống chi còn có bao nhiêu người đang ở đúng độ tuổi thời kì phát triển?
Mã Tiến Trúc nói một câu rất hay, làm quan cũng giống như con lươn.
Bắt lươn thì phải thật chậm, phải thuận theo thuộc tính của nó mà bắt.
Nó dùng sức thì mình phải nới lỏng, nó nới lỏng thì mình phải dùng sức, ở đây có chút giống như địch tiến ta lui, địch lui ta tiến.
Đương nhiên cũng có nghĩa là hòa hợp.
Cứng rắn thì bị bẻ gãy, yếu đuối thì bị bắt nạt, chỉ có hòa hợp sâu sắc, mới có thể thuận lợi như cá gặp nước.
Không thể nghi ngờ, Mã Tiến Trúc nói rất trí lý, ông ta cũng là người lăn lộn cả đời trên chốn quan trường, đối với những chuyện này cũng là nắm rõ như lòng bàn tay.
Ông ta nói với Trần Kinh những thứ này, là có ý chỉ điểm, Trần Kinh đương nhiên là vô cùng khiêm tốn.
Trần Kinh đi rồi, Thi Kiến Quốc vẫn ở lại.
Nhìn bàn cờ dang dở, ông ta và Mã Tiến Trúc không nói nên lời.
Hai người ngồi yên lặng rất lâu, Mã Tiến Trúc tự nhiên nói:
-Tên Chủ nhiệm Trần này cũng có chút quyết đoán đấy chứ! Việc mà Lão Hoàng muốn làm nhưng không làm được, hắn lại dám nghênh khó mà lên, hơn nữa lại thành công, Ban hợp tác kinh tế cũng có chút dấu hiệu hoạt động rồi.
Thi Kiến Quốc nói:
-Người trẻ tuổi mà, chắc chắn là phải to gan!
Ông ta dừng một chút nói:
-Vấn đề cuộc đấu này…
Mã Tiến Trúc khoát tay nói:
-Thi đấu là chuyện tốt, những đồng chí già chúng tôi rút lui hết rồi, người đi trà nguội, mấy khi có người nghĩ đến chúng tôi, hơn nữa lại đủ kinh phí, tại sao chúng ta không làm tốt trong cuộc thi đấu này?
Thi Kiến Quốc ngẩn người, nói:
-Nhưng Giám đốc, Trần Kinh có dụng ý khác...
Mã Tiến Trúc cười nói:
-Trần Kinh ư, cậu đừng thấy hắn đánh cờ không thắng nổi chúng ta, nhưng sức của hắn rất mạnh, hơn nữa lại rất dụng tâm, không hề đánh cho có lệ, tính giác ngộ rất cao!
Ông ta chỉ chỉ bàn cờ:
-Cậu đừng có nhìn vào ô vuông nhỏ trong bàn cờ, nếu như là người có tính giác ngộ, ô vuông nhỏ này có thể thể hiện trí tuệ lớn. Nếu như là người chất phác, kiếp sau cũng không hiểu được bản chất bên trong.
Nghệ thuật chơi cờ cần được dùi mài, nhưng tính giác ngộ và thói quen tư duy lại là bẩm sinh.
Chủ nhiệm Tiểu Trần của các cậu già giặn hơn nhiều so với tuổi, hắn có thể nhìn thấu lão già họm hẹm như tôi, tôi cùng chơi đùa với hắn có gì là không được?
Thi Kiến Quốc nói:
-Giám đốc, anh lui về sau rồi mà vẫn quan tâm đến công việc của chúng tôi, khiến người ta khâm phục!
Mã Tiến Trúc nhăn mặt nhíu mày, có chút không vui, nói:
-Kiến Quốc, cậu đừng tâng bốc tôi nữa, tôi là một người tùy tính, nếu như tâm trạng vui thì có thua lỗ tôi cũng làm, tâm trạng không vui thì Thiên Vương Lão Tử tìm tôi cũng không buồn để ý. Trước đây vẫn tại vị, có quá nhiều chuyện trái lương tâm rồi.
Nhưng hiện tại, tôi nghỉ hưu rồi, già yếu hom hem, còn cần phải để ý đến khuôn sáo sao?
Thứ nhất tôi không vi phạm pháp luật, thứ hai tôi không vi phạm kỷ luật của tổ chức, ai có thể làm gì được tôi?
Ông ta khoát mạnh tay, nói:
-Kiến Quốc, ván cờ này phải chơi thật tốt, phải sôi nổi, phải tạo ra ảnh hưởng, tốt nhất là phải làm thành một thông lệ thi đấu. Sau này đám cán bộ già nghỉ hưu chúng tôi cũng có thể có một thú vui phải không?
…
Sở Thương mại, tòa nhà Văn phòng mới xây rất thời thượng và hào hoa.
Bên ngoài cửa Sở Thương mại có một cột cờ cao vút, lá cờ đỏ tươi phấp phới trong gió.
Trên cửa đại sảnh tầng một, quốc huy cực lớn chiếu sáng rực rỡ, thêm vẻ nghiêm trang túc mục.
Trần Kinh bước vào cửa, đi thẳng lên Văn phòng của Chu Duy ở tầng ba.
Chu Duy ở trong phòng đợi hắn lâu rồi!
Trần Kinh bước vào, Chu Duy soi hắn từ trên xuống dưới, chỉ vào ghế nói:
-Chủ nhiệm Trần, những chuyện cậu làm rất thiếu suy nghĩ. Cậu có biết hiện tại Tỉnh ủy phải chịu áp lực lớn thế nào, phần mềm Vạn Hữu là doanh nghiệp hàng đầu Lâm Cảng, là doanh nghiệp kiểu mẫu về chuyển đổi và thăng cấp ngành ngề Lâm Cảng.
Vào lúc này, Vạn Hữu xảy ra chuyện, cậu nghĩ đặc khu chúng ta có thể yên ổn sao?
Quan hệ giữa đặc khu và Tỉnh ủy vốn rất đặc thù, bây giờ cậu làm như vậy, làm cho quan hệ càng tế nhị. Nói thật, cậu gây ra phiền phức lớn rồi!
Trần Kinh ngồi trên sô pha rất lâu không nói gì, hắn trầm ngâm rất lâu, mặt mày khổ sở nói:
-Giám đốc, tình hình không đơn giản như vậy! Chuyện này lúc đầu không phức tạp như vậy.
Trần Kinh kể đầu đuôi ngọn ngành chuyện cán bộ Ban hợp tác kinh tế bị đánh ở Đại học Việt Châu, có thêm chút mắm muối.
Sau đó lại giải thích cho Chu Duy về công tác cải tạo tòa nhà Văn phòng của Ban hợp tác kinh tế.
Sau đó hắn nói:
-Giám đốc, anh biết tình hình của tôi, một đám cán bộ già Ban hợp tác kinh tế không dễ quản lý, bọn họ rất đồng lòng. Tôi vừa đến, căn bản không nắm được cục diện. Đại học Việt Châu lần này rất quá đáng, làm cho quần chúng tức giận rồi.
Vào lúc này, may mà có người tố cáo, chính là tố cáo Đại học Việt Châu.
Anh nói xem cục diện này còn kiểm soát được không?
Hắn dừng một chút, lại nói:
-Tôi cũng không biết chuyện này lại đắc tội đến Vạn Hữu. Nhưng Vạn Hữu và Đại học Việt Châu nếu như có quan hệ, hơn nữa tài liệu tố cáo lại tỉ mỉ xác thực như vậy, chứng cứ cũng xác thực, đến mức này tôi muốn rút lui cũng không được.
Là lãnh đạo, trong nội bộ chúng ta có người chịu thiệt, nếu tôi sợ hãi trước, sau này tôi làm sao lãnh đạo đám đồng chí già trong Ban hợp tác kinh tế?
Xét về công mà nói, nếu như đã có chứng cứ rõ ràng về việc Phần mềm Vạn Hữu và Đại học Việt Châu hợp tác vi phạm quy định, chúng ta áp dụng biện pháp hợp tình hợp lý, tôi cũng là cán bộ của tổ chức, chút nguyên tắc nhỏ này cũng không có, sau này tôi sao có thể lãnh đạo công tác của Ban hợp tác kinh tế?
Trần Kinh đứng dậy, dường như có chút kích động nói:
-Giám đốc, chuyện này một mình tôi làm, một mình tôi chịu. Dù sao hôm nay tôi ở đây bày tỏ để anh biết, chuyện này nhất định phải điều tra đến cùng. Có bao nhiêu khó khăn phía trước, tôi cũng thẳng tiến không lùi.
Tôi không đi trước chứng cớ tuyệt đối, không ngờ cuối cùng tôi lại bị đè xuống.
Công lý ở đâu, công bằng ở đâu, tính nghiêm túc của Ban tổ chức ở đâu?
Trần Kinh một lúc hỏi liên tiếp ba câu, khiến Chu Duy mở to mắt ra nhìn hắn, một lúc lâu không nói nên lời.
Hôm nay ông ta muốn phê bình Trần Kinh thật nặng, bây giờ thì tốt rồi, Trần Kinh rõ ràng là thanh niên sức trâu, tỏ rõ thái độ và nói hết ra rồi, hắn thực sự thông minh.
Thái độ của hắn chính là, chuyện này tôi làm đấy, thì đã sao nào?
Tỉnh ủy muốn truy cứu trách nhiệm, đặc khu muốn dùng sức mạnh, hắn đều đỡ được, chịu đựng được, còn ảnh hưởng tiêu cực với tổn thất gì đó, hắn căn bản không thể chú ý đến.
Trần Kinh bày ra một tư thế mạnh mẽ, điều này bỗng nhiên làm cho ý nghĩ ban đầu của Chu Duy biến mất rồi.
Ông ta trầm ngâm một lúc, giọng điệu chậm lại nói:
-Tiểu Trần, tôi hiểu tâm trạng của cậu, Chủ nhiệm Ban hợp tác kinh tế rất khó làm, điều này tôi biết. Nhưng cậu không thể hoàn toàn tùy tiện hành động, mà nên đảm nhận trọng trách hãm phanh, người bên dưới muốn quấy rối, cậu phải nghĩ cách giải quyết mâu thuẫn, không thể làm mâu thuẫn gay gắt hơn.
Hiện tại Ban hợp tác kinh tế dùng lực hơi mạnh một chút, điều này tất khiến lãnh đạo nghĩ công việc của Ban hợp tác kinh tế lấy lòng mọi người.
Lợi ích của Tỉnh ủy rối rắm phức tạp, cứng thì dễ gãy, đạo lý này cậu chắc cũng biết!
Trần Kinh thở dài một hơi, nói:
-Tôi không phải là đang làm việc sao? Tôi đã sắp xếp rồi, thiết kế một cuộc thi đánh cờ tướng ảo, cán bộ Ban hợp tác kinh tế chúng tôi và đám cán bộ nghỉ hưu Sở thương mại cùng tham gia.
Trận đấu phân thành thi đấu đồng đội và thi đấu cá nhân.
Trước mắt công tác trù bị đã xong rồi, cuộc thi ngày mai chính thức bắt đầu...
Hắn thở dài một hơi nói:
-Nhưng không như mong muốn, ước nguyện ban đầu của tôi là hy vọng mọi người có thể thay đổi cách nhìn, sau đó dần dần hồi phục những ảnh hưởng do Đại học Việt Châu gây ra. Nhưng không ngờ, cuộc thi này vẫn chưa bắt đầu.
Tình huống ngược lại càng khó kiểm soát hơn.
Hôm qua Giám đốc Mã tìm tôi, nói bàn bạc về quy chế thi đấu.
Đến nơi rồi anh ta mới nói chuyện cán bộ Ban hợp tác kinh tế chúng tôi bị đánh.
Chu Duy sửng sốt, sắc mặt thay đổi, bật thốt lên:
-Giám đốc Mã Tiến Trúc? Anh...anh ta nói với cậu những gì?
Trần Kinh nghiêm túc nói:
-Thái độ của Giám đốc Mã rất rõ ràng, nếu đã có người tố cáo chuyện này, chuyện này lại liên lụy đến bộ mặt và hình tượng của Ban hợp tác kinh tế chúng tôi, hơn nữa còn khiến tôn nghiêm của các đồng chí lão thành chịu nhục. Ban hợp tác kinh tế chúng tôi về công về tư, đều phải có một thái độ.
Người ta tố cáo có chứng cứ xác thực, xác thực như vậy mà chúng tôi không xử lý được, sau này Ban hợp tác kinh tế còn có giá trị tồn tại gì?
Chuyện này đối với chúng tôi mà nói, là một kỳ thi tổng hợp.
Chúng tôi có thể chống đỡ được áp lực từ trên xuống, áp lực đến từ mọi tầng lớp trong xã hội hay không, đó là khảo nghiệm. Đồng thời thái độ của lãnh đạo Sở chúng ta đối với chuyện này có chính xác hay không, có gan dạ sáng suốt hay không, có tranh cãi, đây cũng là một khảo nghiệm lớn!
Hai kỳ thi học luận này của Giám đốc Mã làm tôi rất khó xử, cũng rất buồn rầu, cảm giác không biết phải làm thế nào mới được!
Sắc mặt Chu Duy nắng mưa bất định, rất khó coi.
Trần Kinh vừa thấy ông ta như vậy vội hỏi:
-Giám đốc, anh cho một ý kiến, nếu anh thấy chuyện này không nên kiên trì tiếp, anh nói một câu, tôi về cố gắng làm việc, tranh thủ đè chuyện này xuống!
Chu Duy đột nhiên đứng lên nói:
-Thế sao được? Cậu coi tôi là loại người nào? Tôi là người không có chính khí, sợ việc sao?
Ông ta vỗ bàn một cái, tức giận nói:
-Đại học Việt Châu và một số đơn vị cá biệt ức hiếp người quá đáng, chúng ta không tỏ chút thái độ, thì họ sẽ nghĩ mình sợ họ!