Không thể không nói, Chu Hiểu Nhu là một người phụ nữ rất đẹp.
Một người phụ nữ xinh đẹp, có được ưu thế bẩm sinh. Nếu một người phụ nữ có thể phát huy tốt ưu thế này, thì càng tốt.
Chu Hiểu Nhu đương nhiên là biết phát huy.
Cô ta nói chuyện giọng êm như ru, cùng với lối nói chuyện thân thiết thuyết phục, và phong độ tao nhã của cô ta, những người đàn ông bình thường, phỏng chừng rất khó cưỡng lại được sức hút này.
Tuy nhiên Trần Kinh lại rất cảnh giác người phụ nữ này.
Hôm trước gặp Mã Thiếu Hoa, Trần Kinh hiểu rõ được nội tình của một số sự việc gần đây.
Nguy cơ của Ban hợp tác kinh tế lần này, không hoàn toàn là từ trên trời rơi xuống, có người nhờ vào uy phong của tỉnh để âm thầm hô mưa gọi gió.
Lục Đào là một trong số đó.
Thông qua Lục Đào, Trần Kinh dễ dàng liên tưởng đến Chu Hiểu Nhu.
Lục Đào là người làm về ngành khoáng sản, chẳng có liên quan tí nào đến ngành phần mềm.
Gã tìm hiểu những thông tin này bằng cách nào, sau đó lại núp trong bóng tối để tạo nguy hiểm cho mình?
Lục Đào là một người đàn ông thành công cực kỳ anh tuấn và hấp dẫn, còn Chu Hiểu Nhu lại là một người phụ nữ khéo léo xinh đẹp cởi mở.
Giữa người đàn ông như vậy và người phụ nữ như vậy rất dễ nảy sinh tình cảm.
Cho nên Trần Kinh có lý do để tin rằng, hàng loạt sự việc xảy ra với Ban hợp tác kinh tế trước đây, đằng sau có bóng dáng của Vạn Hữu, có bóng dáng của Chu Hiểu Nhu.
Cũng bởi vậy, Trần Kinh không mấy thiện cảm với Chu Hiểu Nhu.
Phần mềm Vạn Hữu bây giờ đang ở thế bị động, Trần Kinh dốc hết sức làm cho sự việc lắng xuống, mới có chuyện hôm nay Chu Hiểu Nhu tìm hắn nói chuyện.
Cuộc nói chuyện như thế này thực ra không có ý nghĩa gì.
Người phụ nữ này thông minh như vậy, cô ta nhất định biết rõ mọi bí quyết trong chuyện này.
Mà cô ta đã biết những bí quyết này mà vẫn đến tìm mình nói chuyện, hơn nữa còn hạ thấp mình, biểu hiện rất đáng thương và bất lực.
Đây không phải coi mình là thằng ngốc sao?
Trần Kinh vẫn rất tỉnh táo, cho dù Chu Hiểu Nhu kích động thế nào, hắn vẫn rất bình tĩnh.
Chu Hiểu Nhu tận tình biểu diễn, bày ra đủ các kĩ xảo của bản thân, nhưng lại không có cách nào dấy lên một gợn sóng trên mặt Trần Kinh.
Tâm trạng cô ta dần dần trầm xuống, sự nhiệt tình dần dần bị tức giận thay thế.
Cô ta nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Trần Kinh, liền có chút kích động, muốn xông đến tát cho nát bét cái mặt kia ra.
Nhưng lý trí nói cho cô ta biết cô ta tuyệt đối không thể làm như vậy.
Mặc dù cô ta chưa từng trực tiếp giao chiến với Trần Kinh, nhưng tất cả các thủ đoạn mà Trần Kinh sử dụng để xử lý việc của Phần mềm Vạn Hữu, cô ta đều đã được lĩnh giáo rồi.
Lúc đầu, Trần Kinh bị khinh thường, mọi người đều không để ý lắm.
Nhưng dần dần, Chủ tịch hội đồng quản trị Vạn Hữu lợi dụng tất cả các mối quan hệ và biện pháp, đều không hóa giải được nghi ngờ với Trần Kinh.
Lúc này, mọi người mới giật mình ý thức được.
Trần Kinh tưởng chừng chỉ ra tay sơ sài, nhưng trên thực tế tất cả đều nhắm vào Vạn Hữu, hắn không chỉ nắm rõ như lòng bàn tay tình hình của Vạn Hữu và Đại học Việt Châu.
Hơn nữa, Trần Kinh cũng nắm rất rõ quan hệ tế nhị giữa Lâm Cảng với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.
Đối với chính trị, kinh tế Lĩnh Nam, Trần Kinh đều có thể nói là uyên bác.
Sau đó Chủ tịch Chu tức giận, ra chỉ thị đối với việc của Vạn Hữu.
Vốn dĩ chuyện này có thể kết thúc rồi.
Trần Kinh dường như cũng không nhắc đến chuyện này nữa.
Nhưng sự việc phát triển sau đó đã chứng minh, Trần Kinh chưa bao giờ nới lỏng việc điều tra sâu sắc Vạn Hữu.
Một khi vì Vạn Hữu mà hắn bị uy hiếp, hắn sẽ không ngừng ra đòn sát thủ.
Chu Hiểu Nhu hiện tại có chút hối hận.
Cho dù là mất đi một chút lợi lộc, cũng còn tốt hơn là cục diện bị động như bây giờ.
Cô ta đã dốc cạn sức, cuối cùng cũng bày tỏ được hết những gì muốn nói, sau đó nghiêm túc nói:
-Chủ nhiệm Trần , những gì cần báo cáo, tôi đã báo cáo với anh rồi. Tôi có thể bảo đảm, những gì mà tôi nói đều là thật.
Những thứ này đều tồn tại khách quan, tuyệt đối có thể chịu đựng được điều tra!
Trần Kinh nhìn chằm chằm Chu Hiểu Nhu một lúc lâu, nói:
-Chủ tịch Chu, hiện tại hoàn cảnh như vậy, điều kiện như vậy, chị cho rằng thích hợp bàn công việc sao?
Trần Kinh dừng một chút nói:
-Về chuyện công việc, tôi chỉ có một quan niệm. Đó chính là mỗi người chúng ra để có một góc độ riêng. Nếu mọi người đều đứng ở góc độ của mình để nhìn nhận vấn đề, bất đồng sẽ không thể giải quyết được. Kết quả cuối cùng sẽ chỉ có thể dựa vào điểu lệ của Trung ương và Tỉnh ủy để làm việc.
Tôi biết, hiện tại bên ngoài có nhiều tin đồn, chủ yếu đều là nhằm vào tôi.
Nói tôi vì muốn khoe khoang, vì lăng xê nên đặc biệt nhằm vào Vạn Hữu và Đại học Việt Châu, chủ yếu dựa vào vấn đề tồn tại của hai đơn vị này và sự nổi tiếng của họ để tâng bốc mình lên.
Tôi tin rằng, đa số người của Vạn Hữu đều nghĩ như vậy!
Sắc mặt Trần Kinh trở nên nghiêm túc, giọng oang oang nói:
-Mọi người nghĩ như vậy, sự việc sao có thể giải quyết được? Bản thân có vấn đề, không nghĩ cách sửa chữa giải quyết, lại chỉ muốn gây phiền phức với người tìm ra vấn đề, tôi thấy, việc này vĩnh viễn không thể kết thúc.
Chu Hiểu Nhu hình như không nén được giận, mấy câu nói này của Trần Kinh ngôn từ nghiêm khắc, không nể tình chút nào.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện đến nay, con đường phát triển của cô ta bao gồm xây dựng sự nghiệp đều thuận buồm xuôi gió, hiếm khi có người chỉ trích phê bình cô ta.
Nhưng hôm nay, Trần Kinh lại khiển trách vấn đề của cô ta, không nể mặt chút nào, trong lòng cô ta tức giận khỏi nói.
Cô ta trầm ngâm một chút nói:
-Chủ nhiệm Trần, anh nói vậy hình như có chút bất công rồi. Sau khi Văn phòng hợp tác kinh tế chỉ ra vấn đề của chúng tôi, chúng tôi vẫn luôn tích cực nghĩ cách sửa đổi chỉnh đốn. Nhưng với tư cách là một doanh nghiệp, áp lực mà chúng tôi phải đối mặt là rất lớn.
Làm bất kì công việc gì cũng cần có một quá trình, chúng tôi cũng cần có thời gian nhất định.
Tôi tin rằng, với tư cách là Văn phòng hợp tác kinh tế, cũng nên hiểu cho nỗi khổ thực tế của chúng tôi, cho chúng tôi một môi trường rộng rãi thích hợp. Chứ không phải là như bây giờ, truyền thông bao vây tứ phía công kích chúng tôi, làm chúng tôi không có cơ hội kịp thở, Chủ nhiệm Trần, anh nói có đúng không?
Trần Kinh nhếch mép cười nhạt, khẽ hừ hừ, hắn cảm nhận được, cảm xúc của Chu Hiểu Nhu đã bộc phát.
Người phụ nữ này cũng không phải đèn tiết kiệm dầu, cuối cùng không kìm nén được muốn tranh luận với mình rồi.
Trần Kinh dù bận vẫn nhàn uống một ngụm bia, lạnh lùng nói:
-Lục Đào là thế nào?
Sắc mặt Chu Hiểu Nhu thay đổi, miệng cô ta mấp máy, nhưng lại nói không nên lời.
-Lục Đào…Lục…
Trần Kinh hừ một tiếng, nói:
-Chủ tịch Chu, chị nên biết rằng, thực ra chuyện của Vạn Hữu rất dễ giải quyết. Tôi chỉ cần thông báo tất cả những chuyện xảy ra gần đây ở tỉnh thành cho hội đồng quản trị bên chị. Tôi tin rằng hội đồng quản trị sẽ có quyết sách nhanh thôi.
Là Tổng giám đốc công ty, không giải quyết vấn đề bằng con đường chính quy, lại dốc sức đi con đường bất chính.
Con đường bất chính bị tắc rồi, lại quay đầu lại hùng hồn nói là có khó khăn, nói Ban hợp tác kinh tế chúng tôi không đủ linh hoạt, không cho các chị không gian.
Nói thật, tôi làm việc nhiều năm như vậy, gặp không ít người, nhưng Tổng giám đốc như chị thì lần đầu tiên gặp.
Chu Hiểu Nhu mặt đỏ bừng, cô ta chưa bao giờ xấu hổ như lúc này, cũng chưa bao giờ kích động phẫn nộ như lúc này.
Ý của Trần Kinh rất rõ ràng, chỉ cần hắn đem chuyện mình và Lục Đào liên kết với nhau bào cáo cho hội đồng quản trị của công ty, thì hoàn toàn có thể ép hội đồng quản trị hy sinh mình.
Nếu sự việc thực sự đến bước đó, Vạn Hữu ngoài làm như vậy thì còn có lựa chọn nào khác?
Cô ta ngây ra một lúc lâu, cuối cùng cảm xúc bùng lên, tức giận nói:
-Chủ nhiệm Trần, anh đang uy hiếp tôi?
Trần Kinh mỉm cười nói:
-Không thể nói là uy hiếp, nhưng để xử lý chuyện của Vạn Hữu, tôi đã có bố trí chi tiết rồi!
Trần Kinh rút ra một tệp tài liệu trong cặp của mình đưa cho Chu Hiểu Nhu, nói:
-Chủ tịch Chu, chị xem kĩ đi, xem xem có thể bổ sung thêm không!
Chu Hiểu Nhu chần chừ một chút, cầm lấy tài liệu, vội mở ra xem.
Tốc độ của cô ta rất nhanh, sắc mặt thay đổi rất nhanh.
Từ đỏ sang trắng, từ trắng sang xanh, cuối cùng sắc mặt trở nên tái mét.
Trên trán cô ta toát đầy mồ hôi.
Kế hoạch xử lý vụ việc Vạn Hữu của Trần Kinh, khiến Chu Hiểu Nhu hoàn toàn khiếp sợ.
Trong tay Trần Kinh bây giờ có tất cả tư liệu của Vạn Hữu từ khi thành lập đến nay.
Trong đó bao gồm, tài liệu cạnh tranh ác ý, cạnh tranh bất chính giữa Vạn Hữu và đối thủ cùng ngành.
Vạn Hữu lợi dụng ưu thế nguồn vốn chính phủ của mình, chèn ép đối thủ bằng biện pháp phi thị trường, tìm kiếm chứng cứ lũng đoạn.
Thậm chí, nhiều công ty đã từng cạnh tranh với Vạn Hữu và những công ty có quan hệ cạnh tranh với Vạn Hữu, Trần Kinh đều lần lượt tiếp xúc với bọn họ rồi.
Từ những công ty này, Trần Kinh trực tiếp tìm được tài liệu và chứng cớ.
Ngoài cạnh tranh bất chính trong nội bộ, phá hoại trật tự sản xuất.
Trần Kinh còn điều tra nghiêm mật một loạt vấn đề của Vạn Hữu trên góc độ chiến lược phát triển phần mềm quốc tế. Bao gồm nghi ngờ Vạn Hữu xâm phạm quyền sở hữu trí tuệ các công ty nước ngoài, đạo nhái thành quả phát minh của các công ty khác, và một loạt những trường hợp khác, những thứ này Trần Kinh đều hoàn toàn nắm trong tay.
Kế hoạch của Trần Kinh là muốn chứng minh cho tất cả mọi người thấy, sự tồn tại của Vạn Hữu đang phá hoại trật tự của thị trường ngành sản xuất phần mềm, đang phá hoại hình tượng ngành phần mêm của toàn Lĩnh Nam thậm chí toàn quốc.
Trần Kinh điều tra sâu sắc và nghiên cứu tỉ mỉ Vạn Hữu như vậy, có thể nói là khiến cho Chu Hiểu Nhu hoang mang lo sợ.
Cô ta cảm thấy mình như nhỏ đi một thước, tất cả mọi thứ của mình dường như đều lộ ra trước mặt Trần Kinh.
Cô cho rằng mình vẫn còn rất nhiều quân bài chưa lật, thực ra những quân bài chưa lật này đều rất quen thuộc đối với Trần Kinh, căn bản là những thứ vô dụng.
Chỉ đến lúc này, ảo tưởng trong đầu Chu Hiểu Nhu mới hoàn toàn tiêu tan.
Công việc của Trần Kinh từ đầu đến cuối đều nghiêm túc thận trọng.
Hắn từ khi thông cáo việc Vạn Hữu và Đại học Việt Châu hợp tác, đều nghiêm túc điều tra chuyện này một cách có hiệu quả, trong thời gian này chưa bao giờ gián đoạn giữa chừng.
Trần Kinh thực sự nghiêm túc.
Hội đồng quản trị Vạn Hữu bao gồm cả minh trong đó, lại luôn cho rằng Trần Kinh chỉ là tân quan tân chính sách, muốn thông qua việc này để mua danh chuộc tiếng, cố gắng lăng xê một phen.
Hiện tại xem ra, ý nghĩ này quá hoang đường.
Mà vì cái ý nghĩ sai lầm này, Vạn Hữu đã sai lại càng sai, Chu Hiểu Nhu thậm chí thiếu chút nữa ngã xuống vực sâu, từ nay về sau vạn kiếp không phục hồi được!
Một người phụ nữ xinh đẹp, có được ưu thế bẩm sinh. Nếu một người phụ nữ có thể phát huy tốt ưu thế này, thì càng tốt.
Chu Hiểu Nhu đương nhiên là biết phát huy.
Cô ta nói chuyện giọng êm như ru, cùng với lối nói chuyện thân thiết thuyết phục, và phong độ tao nhã của cô ta, những người đàn ông bình thường, phỏng chừng rất khó cưỡng lại được sức hút này.
Tuy nhiên Trần Kinh lại rất cảnh giác người phụ nữ này.
Hôm trước gặp Mã Thiếu Hoa, Trần Kinh hiểu rõ được nội tình của một số sự việc gần đây.
Nguy cơ của Ban hợp tác kinh tế lần này, không hoàn toàn là từ trên trời rơi xuống, có người nhờ vào uy phong của tỉnh để âm thầm hô mưa gọi gió.
Lục Đào là một trong số đó.
Thông qua Lục Đào, Trần Kinh dễ dàng liên tưởng đến Chu Hiểu Nhu.
Lục Đào là người làm về ngành khoáng sản, chẳng có liên quan tí nào đến ngành phần mềm.
Gã tìm hiểu những thông tin này bằng cách nào, sau đó lại núp trong bóng tối để tạo nguy hiểm cho mình?
Lục Đào là một người đàn ông thành công cực kỳ anh tuấn và hấp dẫn, còn Chu Hiểu Nhu lại là một người phụ nữ khéo léo xinh đẹp cởi mở.
Giữa người đàn ông như vậy và người phụ nữ như vậy rất dễ nảy sinh tình cảm.
Cho nên Trần Kinh có lý do để tin rằng, hàng loạt sự việc xảy ra với Ban hợp tác kinh tế trước đây, đằng sau có bóng dáng của Vạn Hữu, có bóng dáng của Chu Hiểu Nhu.
Cũng bởi vậy, Trần Kinh không mấy thiện cảm với Chu Hiểu Nhu.
Phần mềm Vạn Hữu bây giờ đang ở thế bị động, Trần Kinh dốc hết sức làm cho sự việc lắng xuống, mới có chuyện hôm nay Chu Hiểu Nhu tìm hắn nói chuyện.
Cuộc nói chuyện như thế này thực ra không có ý nghĩa gì.
Người phụ nữ này thông minh như vậy, cô ta nhất định biết rõ mọi bí quyết trong chuyện này.
Mà cô ta đã biết những bí quyết này mà vẫn đến tìm mình nói chuyện, hơn nữa còn hạ thấp mình, biểu hiện rất đáng thương và bất lực.
Đây không phải coi mình là thằng ngốc sao?
Trần Kinh vẫn rất tỉnh táo, cho dù Chu Hiểu Nhu kích động thế nào, hắn vẫn rất bình tĩnh.
Chu Hiểu Nhu tận tình biểu diễn, bày ra đủ các kĩ xảo của bản thân, nhưng lại không có cách nào dấy lên một gợn sóng trên mặt Trần Kinh.
Tâm trạng cô ta dần dần trầm xuống, sự nhiệt tình dần dần bị tức giận thay thế.
Cô ta nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Trần Kinh, liền có chút kích động, muốn xông đến tát cho nát bét cái mặt kia ra.
Nhưng lý trí nói cho cô ta biết cô ta tuyệt đối không thể làm như vậy.
Mặc dù cô ta chưa từng trực tiếp giao chiến với Trần Kinh, nhưng tất cả các thủ đoạn mà Trần Kinh sử dụng để xử lý việc của Phần mềm Vạn Hữu, cô ta đều đã được lĩnh giáo rồi.
Lúc đầu, Trần Kinh bị khinh thường, mọi người đều không để ý lắm.
Nhưng dần dần, Chủ tịch hội đồng quản trị Vạn Hữu lợi dụng tất cả các mối quan hệ và biện pháp, đều không hóa giải được nghi ngờ với Trần Kinh.
Lúc này, mọi người mới giật mình ý thức được.
Trần Kinh tưởng chừng chỉ ra tay sơ sài, nhưng trên thực tế tất cả đều nhắm vào Vạn Hữu, hắn không chỉ nắm rõ như lòng bàn tay tình hình của Vạn Hữu và Đại học Việt Châu.
Hơn nữa, Trần Kinh cũng nắm rất rõ quan hệ tế nhị giữa Lâm Cảng với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.
Đối với chính trị, kinh tế Lĩnh Nam, Trần Kinh đều có thể nói là uyên bác.
Sau đó Chủ tịch Chu tức giận, ra chỉ thị đối với việc của Vạn Hữu.
Vốn dĩ chuyện này có thể kết thúc rồi.
Trần Kinh dường như cũng không nhắc đến chuyện này nữa.
Nhưng sự việc phát triển sau đó đã chứng minh, Trần Kinh chưa bao giờ nới lỏng việc điều tra sâu sắc Vạn Hữu.
Một khi vì Vạn Hữu mà hắn bị uy hiếp, hắn sẽ không ngừng ra đòn sát thủ.
Chu Hiểu Nhu hiện tại có chút hối hận.
Cho dù là mất đi một chút lợi lộc, cũng còn tốt hơn là cục diện bị động như bây giờ.
Cô ta đã dốc cạn sức, cuối cùng cũng bày tỏ được hết những gì muốn nói, sau đó nghiêm túc nói:
-Chủ nhiệm Trần , những gì cần báo cáo, tôi đã báo cáo với anh rồi. Tôi có thể bảo đảm, những gì mà tôi nói đều là thật.
Những thứ này đều tồn tại khách quan, tuyệt đối có thể chịu đựng được điều tra!
Trần Kinh nhìn chằm chằm Chu Hiểu Nhu một lúc lâu, nói:
-Chủ tịch Chu, hiện tại hoàn cảnh như vậy, điều kiện như vậy, chị cho rằng thích hợp bàn công việc sao?
Trần Kinh dừng một chút nói:
-Về chuyện công việc, tôi chỉ có một quan niệm. Đó chính là mỗi người chúng ra để có một góc độ riêng. Nếu mọi người đều đứng ở góc độ của mình để nhìn nhận vấn đề, bất đồng sẽ không thể giải quyết được. Kết quả cuối cùng sẽ chỉ có thể dựa vào điểu lệ của Trung ương và Tỉnh ủy để làm việc.
Tôi biết, hiện tại bên ngoài có nhiều tin đồn, chủ yếu đều là nhằm vào tôi.
Nói tôi vì muốn khoe khoang, vì lăng xê nên đặc biệt nhằm vào Vạn Hữu và Đại học Việt Châu, chủ yếu dựa vào vấn đề tồn tại của hai đơn vị này và sự nổi tiếng của họ để tâng bốc mình lên.
Tôi tin rằng, đa số người của Vạn Hữu đều nghĩ như vậy!
Sắc mặt Trần Kinh trở nên nghiêm túc, giọng oang oang nói:
-Mọi người nghĩ như vậy, sự việc sao có thể giải quyết được? Bản thân có vấn đề, không nghĩ cách sửa chữa giải quyết, lại chỉ muốn gây phiền phức với người tìm ra vấn đề, tôi thấy, việc này vĩnh viễn không thể kết thúc.
Chu Hiểu Nhu hình như không nén được giận, mấy câu nói này của Trần Kinh ngôn từ nghiêm khắc, không nể tình chút nào.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện đến nay, con đường phát triển của cô ta bao gồm xây dựng sự nghiệp đều thuận buồm xuôi gió, hiếm khi có người chỉ trích phê bình cô ta.
Nhưng hôm nay, Trần Kinh lại khiển trách vấn đề của cô ta, không nể mặt chút nào, trong lòng cô ta tức giận khỏi nói.
Cô ta trầm ngâm một chút nói:
-Chủ nhiệm Trần, anh nói vậy hình như có chút bất công rồi. Sau khi Văn phòng hợp tác kinh tế chỉ ra vấn đề của chúng tôi, chúng tôi vẫn luôn tích cực nghĩ cách sửa đổi chỉnh đốn. Nhưng với tư cách là một doanh nghiệp, áp lực mà chúng tôi phải đối mặt là rất lớn.
Làm bất kì công việc gì cũng cần có một quá trình, chúng tôi cũng cần có thời gian nhất định.
Tôi tin rằng, với tư cách là Văn phòng hợp tác kinh tế, cũng nên hiểu cho nỗi khổ thực tế của chúng tôi, cho chúng tôi một môi trường rộng rãi thích hợp. Chứ không phải là như bây giờ, truyền thông bao vây tứ phía công kích chúng tôi, làm chúng tôi không có cơ hội kịp thở, Chủ nhiệm Trần, anh nói có đúng không?
Trần Kinh nhếch mép cười nhạt, khẽ hừ hừ, hắn cảm nhận được, cảm xúc của Chu Hiểu Nhu đã bộc phát.
Người phụ nữ này cũng không phải đèn tiết kiệm dầu, cuối cùng không kìm nén được muốn tranh luận với mình rồi.
Trần Kinh dù bận vẫn nhàn uống một ngụm bia, lạnh lùng nói:
-Lục Đào là thế nào?
Sắc mặt Chu Hiểu Nhu thay đổi, miệng cô ta mấp máy, nhưng lại nói không nên lời.
-Lục Đào…Lục…
Trần Kinh hừ một tiếng, nói:
-Chủ tịch Chu, chị nên biết rằng, thực ra chuyện của Vạn Hữu rất dễ giải quyết. Tôi chỉ cần thông báo tất cả những chuyện xảy ra gần đây ở tỉnh thành cho hội đồng quản trị bên chị. Tôi tin rằng hội đồng quản trị sẽ có quyết sách nhanh thôi.
Là Tổng giám đốc công ty, không giải quyết vấn đề bằng con đường chính quy, lại dốc sức đi con đường bất chính.
Con đường bất chính bị tắc rồi, lại quay đầu lại hùng hồn nói là có khó khăn, nói Ban hợp tác kinh tế chúng tôi không đủ linh hoạt, không cho các chị không gian.
Nói thật, tôi làm việc nhiều năm như vậy, gặp không ít người, nhưng Tổng giám đốc như chị thì lần đầu tiên gặp.
Chu Hiểu Nhu mặt đỏ bừng, cô ta chưa bao giờ xấu hổ như lúc này, cũng chưa bao giờ kích động phẫn nộ như lúc này.
Ý của Trần Kinh rất rõ ràng, chỉ cần hắn đem chuyện mình và Lục Đào liên kết với nhau bào cáo cho hội đồng quản trị của công ty, thì hoàn toàn có thể ép hội đồng quản trị hy sinh mình.
Nếu sự việc thực sự đến bước đó, Vạn Hữu ngoài làm như vậy thì còn có lựa chọn nào khác?
Cô ta ngây ra một lúc lâu, cuối cùng cảm xúc bùng lên, tức giận nói:
-Chủ nhiệm Trần, anh đang uy hiếp tôi?
Trần Kinh mỉm cười nói:
-Không thể nói là uy hiếp, nhưng để xử lý chuyện của Vạn Hữu, tôi đã có bố trí chi tiết rồi!
Trần Kinh rút ra một tệp tài liệu trong cặp của mình đưa cho Chu Hiểu Nhu, nói:
-Chủ tịch Chu, chị xem kĩ đi, xem xem có thể bổ sung thêm không!
Chu Hiểu Nhu chần chừ một chút, cầm lấy tài liệu, vội mở ra xem.
Tốc độ của cô ta rất nhanh, sắc mặt thay đổi rất nhanh.
Từ đỏ sang trắng, từ trắng sang xanh, cuối cùng sắc mặt trở nên tái mét.
Trên trán cô ta toát đầy mồ hôi.
Kế hoạch xử lý vụ việc Vạn Hữu của Trần Kinh, khiến Chu Hiểu Nhu hoàn toàn khiếp sợ.
Trong tay Trần Kinh bây giờ có tất cả tư liệu của Vạn Hữu từ khi thành lập đến nay.
Trong đó bao gồm, tài liệu cạnh tranh ác ý, cạnh tranh bất chính giữa Vạn Hữu và đối thủ cùng ngành.
Vạn Hữu lợi dụng ưu thế nguồn vốn chính phủ của mình, chèn ép đối thủ bằng biện pháp phi thị trường, tìm kiếm chứng cứ lũng đoạn.
Thậm chí, nhiều công ty đã từng cạnh tranh với Vạn Hữu và những công ty có quan hệ cạnh tranh với Vạn Hữu, Trần Kinh đều lần lượt tiếp xúc với bọn họ rồi.
Từ những công ty này, Trần Kinh trực tiếp tìm được tài liệu và chứng cớ.
Ngoài cạnh tranh bất chính trong nội bộ, phá hoại trật tự sản xuất.
Trần Kinh còn điều tra nghiêm mật một loạt vấn đề của Vạn Hữu trên góc độ chiến lược phát triển phần mềm quốc tế. Bao gồm nghi ngờ Vạn Hữu xâm phạm quyền sở hữu trí tuệ các công ty nước ngoài, đạo nhái thành quả phát minh của các công ty khác, và một loạt những trường hợp khác, những thứ này Trần Kinh đều hoàn toàn nắm trong tay.
Kế hoạch của Trần Kinh là muốn chứng minh cho tất cả mọi người thấy, sự tồn tại của Vạn Hữu đang phá hoại trật tự của thị trường ngành sản xuất phần mềm, đang phá hoại hình tượng ngành phần mêm của toàn Lĩnh Nam thậm chí toàn quốc.
Trần Kinh điều tra sâu sắc và nghiên cứu tỉ mỉ Vạn Hữu như vậy, có thể nói là khiến cho Chu Hiểu Nhu hoang mang lo sợ.
Cô ta cảm thấy mình như nhỏ đi một thước, tất cả mọi thứ của mình dường như đều lộ ra trước mặt Trần Kinh.
Cô cho rằng mình vẫn còn rất nhiều quân bài chưa lật, thực ra những quân bài chưa lật này đều rất quen thuộc đối với Trần Kinh, căn bản là những thứ vô dụng.
Chỉ đến lúc này, ảo tưởng trong đầu Chu Hiểu Nhu mới hoàn toàn tiêu tan.
Công việc của Trần Kinh từ đầu đến cuối đều nghiêm túc thận trọng.
Hắn từ khi thông cáo việc Vạn Hữu và Đại học Việt Châu hợp tác, đều nghiêm túc điều tra chuyện này một cách có hiệu quả, trong thời gian này chưa bao giờ gián đoạn giữa chừng.
Trần Kinh thực sự nghiêm túc.
Hội đồng quản trị Vạn Hữu bao gồm cả minh trong đó, lại luôn cho rằng Trần Kinh chỉ là tân quan tân chính sách, muốn thông qua việc này để mua danh chuộc tiếng, cố gắng lăng xê một phen.
Hiện tại xem ra, ý nghĩ này quá hoang đường.
Mà vì cái ý nghĩ sai lầm này, Vạn Hữu đã sai lại càng sai, Chu Hiểu Nhu thậm chí thiếu chút nữa ngã xuống vực sâu, từ nay về sau vạn kiếp không phục hồi được!