Phòng họp nhỏ của Thành ủy.
Hôm nay cuộc họp Hội nghị ủy viên thường vụ chủ yếu là nghiên cứu một bộ phận chính sách kinh tế mà chính quyền đang nghiên cứu để đưa ra thử nghiệm.
Từ khi Khương Thiếu Khôn chấp chính Hoàn Thành tới nay, đối với những chính sách phát triển kinh tế được đưa ra, yêu cầu thứ nhất là tính kích thích, thứ hai là dự án, thứ ba là chuẩn mực.
Cái gọi là kích thích, một là mạnh mẽ kích thích tiêu thụ, chính quyền định ra Trung tâm thương mại Hoàn Thành, muốn mạnh mẽ thu hút nguồn tiêu thụ hơn ngàn vạn nhân khẩu ở Hoàn Thành về Hoàn Thành.
Mặt khác, kích thích là chính quyền phải ra một loạt các chính sách, phải đưa ra một con đường cải cách xí nghiệp, phải cổ vũ xí nghiệp làm lớn làm mạnh, phải tạo ra một đám xí nghiệp chế tạo chất lượng tốt trong phạm vi toàn thành phố.
Ngoài sự kích thích chính là dự án.
Chính quyền đầu tư dự án dựa theo quy hoạch của Khương Thiếu Khôn, Hoàn Thành phải lấy quận Tẩu Mã Hà làm trung tâm, một lần nữa đầu tư kiến tạo thành phố, phải đưa Hoàn Thành thành đơn vị thành phố độc đáo đặc sắc.
Thông thường mà nói, Khương Thiếu Khôn phải kiến thành!
Điều cuối cùng là chuẩn mực.
Cái gọi là chuẩn mực, Khương Thiếu Khôn đề xuất phải làm một phát triển chuẩn mực, hành vi của các ngành chính quyền phải chuẩn mực, xí nghiệp kinh doanh vận tải phải chuẩn mực, chính quyền quản chuyện chính quyền, xí nghiệp phụ trách chuyện xí nghiệp, tất cả đều dựa theo chuẩn mực mong đợi để làm việc.
Không thể không nói, một loạt đề pháp này của Khương Thiếu Khôn đã suy xét kỹ hiện trạng trước mắt của Hoàn Thành rồi đấy.
Hoàn Thành phát triển kinh tế nhất định phải nghĩ đường đi.
Con đường lại chia thành cơ chế hiệu quả lâu dài và ý nghĩ cấp thiết.
Giống như Khương Thiếu Khôn bây giờ đưa ra một loạt biện pháp chính là ý nghĩ cấp thiết.
Trần Kinh nghe được có người ở Việt Châu nghị luận về Hoàn Thành, nói Hoàn Thành uống rượu độc để giải khát.
Nhưng với cơ chế hiện hành, một vị trí mới, cán bộ mới đến chấp chính một phương, không có phương pháp xử lý khẩn cấp thì làm sao tiến hành được?
Trần Kinh và Khương Thiếu Khôn trong rất nhiều phương diện chính kiến khả năng có sự khác biệt, nhưng hắn đối với ba cái biện pháp này của Khương Thiếu Khôn rất ủng hộ.
Hiển nhiên, Nhạc Vân Tùng cũng ủng hộ Khương Thiếu Khôn.
Khương Thiếu Khôn công tác trong Tỉnh ủy nhiều năm, quan hệ rất rộng.
Ông đề xuất ba ý kiến này phải được cụ thể thực thi, nhất định phải được Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh ủng hộ mạnh mẽ, ông có thể sử dụng liên kết giữa những người này để tạo phúc cho Hoàn Thành, Nhạc Vân Tùng cớ sao lại không làm?
Toàn bộ hội nghị diễn ra rất thuận lợi.
Ý kiến của Khương Thiếu Khôn trong hội nghị đạt được sự quán triệt hoàn toàn, nhìn ra được ông thật cao hứng, có chút đắc chí vừa lòng,
Cuối hội nghị, ông bỗng lên tiếng nói:
-Bí thư, Trần Phó bí thư, về vấn đề nhân sự của cục Công an. Tôi thấy anh Đinh gần đây rất ra dáng, anh ta tinh thông nghiệp vụ, hiểu biết cơ sở, đối với vấn đề chiến tuyến trước mắt của Công an Hoàn Thành có thể đưa ra được những biện pháp có hiệu quả.
Như vậy, tôi thấy chúng ta có thể mau chóng chứng thực, thúc giục Hội đồng nhân dân chính thức bổ nhiệm anh ấy hay không...
Nhạc Vân Tùng nhăn mặt không nói.
Trưởng ban thư ký tham dự hội nghị, Vương Kỳ Hoa vừa thấy bộ dạng của Nhạc Vân Tùng liền biết ông rất không đồng ý.
Mặc dù ông thứ bậc không cao, nhưng vẫn nhịn không được nói:
-Về vấn đề Cục Công an, bây giờ còn đang trong thời kỳ nhạy cảm...
Khương Thiếu Khôn nhíu mày, không vui cắt ngang lời của Vương Kỳ Hoa:
-Thư ký Vương, chính là vì đây là thời kỳ nhạy cảm, cho nên chung ta mới phải dùng đến biện pháp cuối cùng này. Chúng ta ở không ổn định vấn đề nhân sự, hệ thống cán bộ công an làm sao có thể tập trung dốc hết sức được chứ?
Khương Thiếu Khôn dường như rất ghét lời phát ngôn bất ngờ của Vương Kỳ Hoa.
Lời của ông là nhằm vào Nhạc Vân Tùng và Trần Kinh, Vương Kỳ Hoa ở đây lại nói thêm cái gì chứ?
Biểu hiện này của Khương Thiếu Khôn hoàn toàn cho thấy ông là người vô cùng kiêu ngạo, thậm chí có thể nói là hống hách.
Trong mắt ông ta, Vương Kỳ Hoa và thân phận của ông ta căn bản không cùng đẳng cấp, ở đó can thiệp chính là không hiểu chuyện.
Vương Kỳ Hoa xấu hổ, mặt đỏ bừng.
Ở đây, ông là Ủy viên thường vụ xếp hạng gần cuối, nhưng làm Trưởng ban thư ký Thành ủy, bình thường cũng được nhiều người ủng hộ, hôm nay trong hội nghị bị Khương Thiếu Khôn trách móc một trận như vậy, khiến ông ta không nén được giận.
Mà nói thật, ông cũng dự liệu được tình huống này rồi.
Nhưng dưới tình hình thế này, ông không thể không nói, bằng không Nhạc Bí thư cứ như vậy mà hạ bệ sao?
Nhìn một phòng ai cũng không nói câu nào, Vương Kỳ Hoa cũng cúi đầu.
Ngay lúc này, Trần Kinh bỗng nhiên ho khan một tiếng, nói:
-Về vấn đề nhân sự của cục Công an, gần đây tôi có cẩn thận phân tích qua. Tôi cho rằng cục Công an và Ủy ban Chính trị pháp luật nhất định phải duy trì sự nhất trí cao độ, đồng chí Đắc Quân là một công an tốt nhưng năng lựcc phối hợp chỉnh thể còn chưa cao.
Cho nên, ứng cử viên Cục trưởng cục Công an, tôi vẫn cho rằng để Vệ Hoa kiêm nhiệm khá thích hợp!
Lời của Trần Kinh rất bình thường nhưng một câu bình thường này lại tựa như sấm sét, một chút thôi đã khiến tất cả mọi người trong phòng phải trợn tròn mắt.
Sau đó mọi người đều đồng loạt hướng mắt nhìn Trần Kinh.
Không ai dự đoán được Trần Kinh lại đột nhiên nói ra những câu kinh người như vậy.
Đinh Đắc Quân cũng đã là quyền Cục trưởng cục Công an rồi, hiện tại Trần Kinh đề xuất muốn cho Vệ Hoa kiêm nhiệm Cục trưởng cục Công an, đây không phải rõ ràng muốn khiêu chiến thẳng với Khương Thiếu Khôn sao?
Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố, Trịnh Liêu Đăng có chút buồn cười, anh ta cảm thấy Trần Phó bí thư này thực không biết trời cao đất rộng là gì.
Chẳng lẽ hắn cho rằng mình được Nhạc Bí thư an bài làm công tác chính trị pháp luật lâm thời vài ngày, hắn liền có năng lực quyết định ứng cử viên Cục trưởng Cục Công an sao?
Cục trưởng cục Công an là vị trí trọng yếu, vị trí lãnh đạo và phó lãnh đạo đã tranh chấp gần một tháng rồi, Trần Kinh bỗng nhiên lại nói những lời phủ định này, không phải là không biết tự lượng sức mình hay sao?
Đối diện với ánh mắt của mọi người, Trần Kinh thản nhiên nói:
-Bí thư tín nhiệm tôi, để tôi làm công tác Ủy ban Chính trị pháp luật. Lời của tôi là căn cứ vào tình hình thực tế trước mắt, không phải ăn nói linh tinh! Cục Công an không thể duy trì sự nhất trí với Ủy ban Chính trị pháp luật, nói cách khách là lãnh đạo Đảng ủy không kiên trì, dù thay đổi nhân sự như thế nào cũng sẽ không giải quyết được vấn đề.
Khương Thiếu Khôn hừ một tiếng, nói:
-Trần Phó bí thư, chỉ e cậu không biết về vấn đề nhân sự trước mắt ở cục Công an... tỉnh là đơn vị quyết định chủ chốt, chúng ta cũng không thể hoàn toàn quyết định!
Trần Kinh không khoan nhượng nói:
-Đây hoàn toàn chính là điểm mà mấu chốt mà tôi muốn nói, tôi cảm thấy vấn đề nhân sự ở cục Công an, chính quyền phải làm rõ ràng. Sở Công an tôi cho rằng vẫn phải tôn trọng ý kiến của Đảng ủy chúng ta, dù sao gánh vác cục Công an thành phố là nhiệm vụ công tác của Hoàn Thành chúng ta.
Chúng ta đây là quan hệ cá với nước....
Khương Thiếu Khôn lắc đầu nói:
-Trần Phó bí thư, thứ cho tôi nói thẳng, ý tưởng của anh khả năng thực hiện rất thấp. Trước mắt xu hướng chính đều cho rằng đồng chí Đinh Đắc Quân là ứng cử viên duy nhất cho cục Công an.
Lời này của Khương Thiếu Khôn rất thẳng thắn, điều này trắng trợn khiến Trần Kinh thấy được sự bá đạo của ông.
Cái gì gọi là “xu hướng chính”?
Cái gọi là xu hướng chính, còn không phải là Khương Thiếu Khôn lôi kéo đại biểu chính quyền về phía mình sao?
Trần Kinh nâng chung trà lên, không nhanh không chậm uống một ngụm trà, thản nhiên nói:
-Chủ tịch thành phố, với việc không có đầy đủ luận chứng không thể kết luận quá sớm như vậy. Tôi thấy thế này, hội nghị thường vụ của chúng ta cuối cùng còn lại duy nhất vấn đề này để nghị luận. Chúng ta chọn người trước sau đó báo cáo với tỉnh. Tôi tin tưởng lãnh đạo tỉnh sẽ lý giải cho chúng ta.
-Ha...!
Vương Kỳ Hoa nuốt nước miếng một cái, mọi người thiếu chút nữa đứng bật dậy.
Trần Kinh kia như “Lã Vọng buông cần”, vẻ mặt không chút hoang mang, khiến ông có một loại ảo giác, giống như vị Phó bí thư trẻ tuổi này, hết thảy dường như đều nắm chắc trong lòng bàn tay.
Nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy không thể tin nổi.
Nghe lời của Trần Kinh nói, rõ ràng muốn đưa việc này lên Hội nghị Thường ủy.
Hắn chẳng lẽ còn tin Hội nghị Thường ủy sẽ chống chọi với Khương Thiếu Khôn sao?
Phải biết rằng Khương Thiếu Khôn tuy rằng mới đến Hoàn Thành không lâu, nhưng cả chính quyền đã bị ông ta nắm chặt trong tay.
Mà Đảng ủy cũng được Nhạc Bí thư khống chế khá chặt chẽ.
Tính cách Nhạc Vân Tùng ông hiểu, giữa Trần Kinh và Khương Thiếu Khôn nảy sinh xung đột, ông ta tuyệt đối sẽ không tỏ thái độ.
Bởi vì một mặt ông ta là Bí thư cần giải quyết mọi việc công bằng.
Đương nhiên, quan trọng là, người mà Trần Kinh nhìn trúng không phải là người Nhạc Vân Tùng thích, Vệ Hoa đảm nhiệm Cục trưởng cục Công an, Nhạc Vân Tùng cũng không tin ông có thể khống chế được.
Dưới tình hình như vậy, Nhạc Vân Tùng nhất định sẽ ngồi nhìn hổ đấu nhau.
Làm lãnh đạo số một, nhân vật số hai số ba càng đấu nhau ông càng vui mừng, địa vị của ông càng được củng cố, Nhạc Vân Tùng rất am hiểu đạo lý làm người này.
Vương Kỳ Hoa được mở rộng tầm mắt.
Khương Thiếu Khôn lại bị Trần Kinh giáng cho một quả pháo đến inh tai, nhất thời không biết nói gì.
Thật lâu sau, ông cuối cùng kịp phản ứng, khẽ ho, có chút thở gấp, gật đầu nói:
-Được, được! Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Trần Phó bí thư, chúng ta nên giải quyết bằng bầu cử trong Hội nghị Thường ủy!
Ông nói liền hai chữ “được” rõ ràng trong lòng nghẹn một hơi.
Ánh mắt ông nhìn về phía Nhạc Vân Tùng nói:
-Bí thư, tôi để nghị ở Hội nghị Thường ủy tiếp theo đưa chương trình này vào hội nghị, thảo luận đơn giản chút, vấn đề sẽ là chúng ta có hai người được đề cử làm Cục trưởng, một là Vệ Hoa, hai là Đinh Đắc Quân.
Mỗi người chúng ta phát biểu ý kiến của mình, chọn một trong hai, xem ai có thể có được sự tín nhiệm của lãnh đạo.
Nhạc Vân Tùng tháo kính xuống, lấy khăn lau lau, rồi lại đeo lên, ánh mắt ông cuối cùng đã rơi trên người Trần Kinh.
Thông qua hành động này, dường như ông muốn cho Trần Kinh thấy rõ một chút.
Cách làm việc của Trần Kinh thường nằm ngoài dự kiến của mọi người, hôm nay một cử động nhỏ kia thôi dường như đã chứng minh tính chính xác cho quan niệm này.
Nhạc Vân Tùng nắm Thành ủy Hoàn Thành trong tay, đã lâu không có sự đối chọi gay gắt trong Hội nghị Thường ủy, sau đó chia bè chia phái, cuối cùng biểu quyết quyết định rồi.
Nhưng hiện tại...
Nhạc Vân Tùng nói với Trần Kinh:
-Trần Phó bí thư, anh xác định muốn chúng ta thảo luận việc này ở Hội nghị Thường ủy sao?
Trần Kinh gật đầu nói:
-Tôi ủng hộ đề nghị của Chủ tịch thành phố, vị trí Cục trưởng cục Công an, chúng ta sẽ hoàn toàn giải quyết theo chế độ dân chủ là tốt nhất!
Nhạc Vân Tùng gật đầu nói:
-Vậy cứ quyết định vậy đi! Kỳ Hoa, anh nhớ đưa đề tài này vào thảo luận kỹ lưỡng, chúng ta còn phải thảo luận cẩn thận, tranh thủ có thể mau chóng chứng thực chuyện này. Chủ tịch thành phố nói rất hay, hiện tại vấn đề nhân sự không giải quyết, hệ thống công an không thể an tâm làm việc, tôi cho rằng đã đến lúc nên giải quyết vấn đề!
Tan họp, Trần Kinh từ từ thu dọn đồ đạc, theo thói quen đã là người cuối cùng.
Nhạc Vân Tùng đi qua vỗ vỗ vai Trần Kinh nói:
-Trần Phó bí thư, ý thưởng này của anh là tạm thời hay là thật vậy?
Ông không đợi Trần Kinh trả lời, lại nói:
-Có ý tưởng trước tiên có thể cùng mọi người kết nối hết mình, nắm chắc thời cơ rất quan trọng, anh suy nghĩ kỹ lại chút đi...
Hôm nay cuộc họp Hội nghị ủy viên thường vụ chủ yếu là nghiên cứu một bộ phận chính sách kinh tế mà chính quyền đang nghiên cứu để đưa ra thử nghiệm.
Từ khi Khương Thiếu Khôn chấp chính Hoàn Thành tới nay, đối với những chính sách phát triển kinh tế được đưa ra, yêu cầu thứ nhất là tính kích thích, thứ hai là dự án, thứ ba là chuẩn mực.
Cái gọi là kích thích, một là mạnh mẽ kích thích tiêu thụ, chính quyền định ra Trung tâm thương mại Hoàn Thành, muốn mạnh mẽ thu hút nguồn tiêu thụ hơn ngàn vạn nhân khẩu ở Hoàn Thành về Hoàn Thành.
Mặt khác, kích thích là chính quyền phải ra một loạt các chính sách, phải đưa ra một con đường cải cách xí nghiệp, phải cổ vũ xí nghiệp làm lớn làm mạnh, phải tạo ra một đám xí nghiệp chế tạo chất lượng tốt trong phạm vi toàn thành phố.
Ngoài sự kích thích chính là dự án.
Chính quyền đầu tư dự án dựa theo quy hoạch của Khương Thiếu Khôn, Hoàn Thành phải lấy quận Tẩu Mã Hà làm trung tâm, một lần nữa đầu tư kiến tạo thành phố, phải đưa Hoàn Thành thành đơn vị thành phố độc đáo đặc sắc.
Thông thường mà nói, Khương Thiếu Khôn phải kiến thành!
Điều cuối cùng là chuẩn mực.
Cái gọi là chuẩn mực, Khương Thiếu Khôn đề xuất phải làm một phát triển chuẩn mực, hành vi của các ngành chính quyền phải chuẩn mực, xí nghiệp kinh doanh vận tải phải chuẩn mực, chính quyền quản chuyện chính quyền, xí nghiệp phụ trách chuyện xí nghiệp, tất cả đều dựa theo chuẩn mực mong đợi để làm việc.
Không thể không nói, một loạt đề pháp này của Khương Thiếu Khôn đã suy xét kỹ hiện trạng trước mắt của Hoàn Thành rồi đấy.
Hoàn Thành phát triển kinh tế nhất định phải nghĩ đường đi.
Con đường lại chia thành cơ chế hiệu quả lâu dài và ý nghĩ cấp thiết.
Giống như Khương Thiếu Khôn bây giờ đưa ra một loạt biện pháp chính là ý nghĩ cấp thiết.
Trần Kinh nghe được có người ở Việt Châu nghị luận về Hoàn Thành, nói Hoàn Thành uống rượu độc để giải khát.
Nhưng với cơ chế hiện hành, một vị trí mới, cán bộ mới đến chấp chính một phương, không có phương pháp xử lý khẩn cấp thì làm sao tiến hành được?
Trần Kinh và Khương Thiếu Khôn trong rất nhiều phương diện chính kiến khả năng có sự khác biệt, nhưng hắn đối với ba cái biện pháp này của Khương Thiếu Khôn rất ủng hộ.
Hiển nhiên, Nhạc Vân Tùng cũng ủng hộ Khương Thiếu Khôn.
Khương Thiếu Khôn công tác trong Tỉnh ủy nhiều năm, quan hệ rất rộng.
Ông đề xuất ba ý kiến này phải được cụ thể thực thi, nhất định phải được Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh ủng hộ mạnh mẽ, ông có thể sử dụng liên kết giữa những người này để tạo phúc cho Hoàn Thành, Nhạc Vân Tùng cớ sao lại không làm?
Toàn bộ hội nghị diễn ra rất thuận lợi.
Ý kiến của Khương Thiếu Khôn trong hội nghị đạt được sự quán triệt hoàn toàn, nhìn ra được ông thật cao hứng, có chút đắc chí vừa lòng,
Cuối hội nghị, ông bỗng lên tiếng nói:
-Bí thư, Trần Phó bí thư, về vấn đề nhân sự của cục Công an. Tôi thấy anh Đinh gần đây rất ra dáng, anh ta tinh thông nghiệp vụ, hiểu biết cơ sở, đối với vấn đề chiến tuyến trước mắt của Công an Hoàn Thành có thể đưa ra được những biện pháp có hiệu quả.
Như vậy, tôi thấy chúng ta có thể mau chóng chứng thực, thúc giục Hội đồng nhân dân chính thức bổ nhiệm anh ấy hay không...
Nhạc Vân Tùng nhăn mặt không nói.
Trưởng ban thư ký tham dự hội nghị, Vương Kỳ Hoa vừa thấy bộ dạng của Nhạc Vân Tùng liền biết ông rất không đồng ý.
Mặc dù ông thứ bậc không cao, nhưng vẫn nhịn không được nói:
-Về vấn đề Cục Công an, bây giờ còn đang trong thời kỳ nhạy cảm...
Khương Thiếu Khôn nhíu mày, không vui cắt ngang lời của Vương Kỳ Hoa:
-Thư ký Vương, chính là vì đây là thời kỳ nhạy cảm, cho nên chung ta mới phải dùng đến biện pháp cuối cùng này. Chúng ta ở không ổn định vấn đề nhân sự, hệ thống cán bộ công an làm sao có thể tập trung dốc hết sức được chứ?
Khương Thiếu Khôn dường như rất ghét lời phát ngôn bất ngờ của Vương Kỳ Hoa.
Lời của ông là nhằm vào Nhạc Vân Tùng và Trần Kinh, Vương Kỳ Hoa ở đây lại nói thêm cái gì chứ?
Biểu hiện này của Khương Thiếu Khôn hoàn toàn cho thấy ông là người vô cùng kiêu ngạo, thậm chí có thể nói là hống hách.
Trong mắt ông ta, Vương Kỳ Hoa và thân phận của ông ta căn bản không cùng đẳng cấp, ở đó can thiệp chính là không hiểu chuyện.
Vương Kỳ Hoa xấu hổ, mặt đỏ bừng.
Ở đây, ông là Ủy viên thường vụ xếp hạng gần cuối, nhưng làm Trưởng ban thư ký Thành ủy, bình thường cũng được nhiều người ủng hộ, hôm nay trong hội nghị bị Khương Thiếu Khôn trách móc một trận như vậy, khiến ông ta không nén được giận.
Mà nói thật, ông cũng dự liệu được tình huống này rồi.
Nhưng dưới tình hình thế này, ông không thể không nói, bằng không Nhạc Bí thư cứ như vậy mà hạ bệ sao?
Nhìn một phòng ai cũng không nói câu nào, Vương Kỳ Hoa cũng cúi đầu.
Ngay lúc này, Trần Kinh bỗng nhiên ho khan một tiếng, nói:
-Về vấn đề nhân sự của cục Công an, gần đây tôi có cẩn thận phân tích qua. Tôi cho rằng cục Công an và Ủy ban Chính trị pháp luật nhất định phải duy trì sự nhất trí cao độ, đồng chí Đắc Quân là một công an tốt nhưng năng lựcc phối hợp chỉnh thể còn chưa cao.
Cho nên, ứng cử viên Cục trưởng cục Công an, tôi vẫn cho rằng để Vệ Hoa kiêm nhiệm khá thích hợp!
Lời của Trần Kinh rất bình thường nhưng một câu bình thường này lại tựa như sấm sét, một chút thôi đã khiến tất cả mọi người trong phòng phải trợn tròn mắt.
Sau đó mọi người đều đồng loạt hướng mắt nhìn Trần Kinh.
Không ai dự đoán được Trần Kinh lại đột nhiên nói ra những câu kinh người như vậy.
Đinh Đắc Quân cũng đã là quyền Cục trưởng cục Công an rồi, hiện tại Trần Kinh đề xuất muốn cho Vệ Hoa kiêm nhiệm Cục trưởng cục Công an, đây không phải rõ ràng muốn khiêu chiến thẳng với Khương Thiếu Khôn sao?
Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố, Trịnh Liêu Đăng có chút buồn cười, anh ta cảm thấy Trần Phó bí thư này thực không biết trời cao đất rộng là gì.
Chẳng lẽ hắn cho rằng mình được Nhạc Bí thư an bài làm công tác chính trị pháp luật lâm thời vài ngày, hắn liền có năng lực quyết định ứng cử viên Cục trưởng Cục Công an sao?
Cục trưởng cục Công an là vị trí trọng yếu, vị trí lãnh đạo và phó lãnh đạo đã tranh chấp gần một tháng rồi, Trần Kinh bỗng nhiên lại nói những lời phủ định này, không phải là không biết tự lượng sức mình hay sao?
Đối diện với ánh mắt của mọi người, Trần Kinh thản nhiên nói:
-Bí thư tín nhiệm tôi, để tôi làm công tác Ủy ban Chính trị pháp luật. Lời của tôi là căn cứ vào tình hình thực tế trước mắt, không phải ăn nói linh tinh! Cục Công an không thể duy trì sự nhất trí với Ủy ban Chính trị pháp luật, nói cách khách là lãnh đạo Đảng ủy không kiên trì, dù thay đổi nhân sự như thế nào cũng sẽ không giải quyết được vấn đề.
Khương Thiếu Khôn hừ một tiếng, nói:
-Trần Phó bí thư, chỉ e cậu không biết về vấn đề nhân sự trước mắt ở cục Công an... tỉnh là đơn vị quyết định chủ chốt, chúng ta cũng không thể hoàn toàn quyết định!
Trần Kinh không khoan nhượng nói:
-Đây hoàn toàn chính là điểm mà mấu chốt mà tôi muốn nói, tôi cảm thấy vấn đề nhân sự ở cục Công an, chính quyền phải làm rõ ràng. Sở Công an tôi cho rằng vẫn phải tôn trọng ý kiến của Đảng ủy chúng ta, dù sao gánh vác cục Công an thành phố là nhiệm vụ công tác của Hoàn Thành chúng ta.
Chúng ta đây là quan hệ cá với nước....
Khương Thiếu Khôn lắc đầu nói:
-Trần Phó bí thư, thứ cho tôi nói thẳng, ý tưởng của anh khả năng thực hiện rất thấp. Trước mắt xu hướng chính đều cho rằng đồng chí Đinh Đắc Quân là ứng cử viên duy nhất cho cục Công an.
Lời này của Khương Thiếu Khôn rất thẳng thắn, điều này trắng trợn khiến Trần Kinh thấy được sự bá đạo của ông.
Cái gì gọi là “xu hướng chính”?
Cái gọi là xu hướng chính, còn không phải là Khương Thiếu Khôn lôi kéo đại biểu chính quyền về phía mình sao?
Trần Kinh nâng chung trà lên, không nhanh không chậm uống một ngụm trà, thản nhiên nói:
-Chủ tịch thành phố, với việc không có đầy đủ luận chứng không thể kết luận quá sớm như vậy. Tôi thấy thế này, hội nghị thường vụ của chúng ta cuối cùng còn lại duy nhất vấn đề này để nghị luận. Chúng ta chọn người trước sau đó báo cáo với tỉnh. Tôi tin tưởng lãnh đạo tỉnh sẽ lý giải cho chúng ta.
-Ha...!
Vương Kỳ Hoa nuốt nước miếng một cái, mọi người thiếu chút nữa đứng bật dậy.
Trần Kinh kia như “Lã Vọng buông cần”, vẻ mặt không chút hoang mang, khiến ông có một loại ảo giác, giống như vị Phó bí thư trẻ tuổi này, hết thảy dường như đều nắm chắc trong lòng bàn tay.
Nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy không thể tin nổi.
Nghe lời của Trần Kinh nói, rõ ràng muốn đưa việc này lên Hội nghị Thường ủy.
Hắn chẳng lẽ còn tin Hội nghị Thường ủy sẽ chống chọi với Khương Thiếu Khôn sao?
Phải biết rằng Khương Thiếu Khôn tuy rằng mới đến Hoàn Thành không lâu, nhưng cả chính quyền đã bị ông ta nắm chặt trong tay.
Mà Đảng ủy cũng được Nhạc Bí thư khống chế khá chặt chẽ.
Tính cách Nhạc Vân Tùng ông hiểu, giữa Trần Kinh và Khương Thiếu Khôn nảy sinh xung đột, ông ta tuyệt đối sẽ không tỏ thái độ.
Bởi vì một mặt ông ta là Bí thư cần giải quyết mọi việc công bằng.
Đương nhiên, quan trọng là, người mà Trần Kinh nhìn trúng không phải là người Nhạc Vân Tùng thích, Vệ Hoa đảm nhiệm Cục trưởng cục Công an, Nhạc Vân Tùng cũng không tin ông có thể khống chế được.
Dưới tình hình như vậy, Nhạc Vân Tùng nhất định sẽ ngồi nhìn hổ đấu nhau.
Làm lãnh đạo số một, nhân vật số hai số ba càng đấu nhau ông càng vui mừng, địa vị của ông càng được củng cố, Nhạc Vân Tùng rất am hiểu đạo lý làm người này.
Vương Kỳ Hoa được mở rộng tầm mắt.
Khương Thiếu Khôn lại bị Trần Kinh giáng cho một quả pháo đến inh tai, nhất thời không biết nói gì.
Thật lâu sau, ông cuối cùng kịp phản ứng, khẽ ho, có chút thở gấp, gật đầu nói:
-Được, được! Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Trần Phó bí thư, chúng ta nên giải quyết bằng bầu cử trong Hội nghị Thường ủy!
Ông nói liền hai chữ “được” rõ ràng trong lòng nghẹn một hơi.
Ánh mắt ông nhìn về phía Nhạc Vân Tùng nói:
-Bí thư, tôi để nghị ở Hội nghị Thường ủy tiếp theo đưa chương trình này vào hội nghị, thảo luận đơn giản chút, vấn đề sẽ là chúng ta có hai người được đề cử làm Cục trưởng, một là Vệ Hoa, hai là Đinh Đắc Quân.
Mỗi người chúng ta phát biểu ý kiến của mình, chọn một trong hai, xem ai có thể có được sự tín nhiệm của lãnh đạo.
Nhạc Vân Tùng tháo kính xuống, lấy khăn lau lau, rồi lại đeo lên, ánh mắt ông cuối cùng đã rơi trên người Trần Kinh.
Thông qua hành động này, dường như ông muốn cho Trần Kinh thấy rõ một chút.
Cách làm việc của Trần Kinh thường nằm ngoài dự kiến của mọi người, hôm nay một cử động nhỏ kia thôi dường như đã chứng minh tính chính xác cho quan niệm này.
Nhạc Vân Tùng nắm Thành ủy Hoàn Thành trong tay, đã lâu không có sự đối chọi gay gắt trong Hội nghị Thường ủy, sau đó chia bè chia phái, cuối cùng biểu quyết quyết định rồi.
Nhưng hiện tại...
Nhạc Vân Tùng nói với Trần Kinh:
-Trần Phó bí thư, anh xác định muốn chúng ta thảo luận việc này ở Hội nghị Thường ủy sao?
Trần Kinh gật đầu nói:
-Tôi ủng hộ đề nghị của Chủ tịch thành phố, vị trí Cục trưởng cục Công an, chúng ta sẽ hoàn toàn giải quyết theo chế độ dân chủ là tốt nhất!
Nhạc Vân Tùng gật đầu nói:
-Vậy cứ quyết định vậy đi! Kỳ Hoa, anh nhớ đưa đề tài này vào thảo luận kỹ lưỡng, chúng ta còn phải thảo luận cẩn thận, tranh thủ có thể mau chóng chứng thực chuyện này. Chủ tịch thành phố nói rất hay, hiện tại vấn đề nhân sự không giải quyết, hệ thống công an không thể an tâm làm việc, tôi cho rằng đã đến lúc nên giải quyết vấn đề!
Tan họp, Trần Kinh từ từ thu dọn đồ đạc, theo thói quen đã là người cuối cùng.
Nhạc Vân Tùng đi qua vỗ vỗ vai Trần Kinh nói:
-Trần Phó bí thư, ý thưởng này của anh là tạm thời hay là thật vậy?
Ông không đợi Trần Kinh trả lời, lại nói:
-Có ý tưởng trước tiên có thể cùng mọi người kết nối hết mình, nắm chắc thời cơ rất quan trọng, anh suy nghĩ kỹ lại chút đi...