Bầu không khí có chút lúng túng, Đinh Đắc Quân nâng chén trà lên uống một hớp muốn nói gì nhưng lại thôi.
Trần Kinh một mình nói chuyện với ba vị lãnh đạo chủ chốt của các đơn vị công an, kiểm sát, tòa án.
Trong quá trình nói chuyện, Trần Kinh tỏ ra rất thành khẩn và coi trọng công tác chính trị.
Khi Trần Kinh nói đến công việc của toà án, hắn rõ ràng muốn Hoàn Thành tuyệt đối phải đi trên con đường pháp luật, tư pháp đây là sự thật chứ không thể nói suông.
Hắn yêu cầu Lôi Đường Quân nhất định phải chính xác nhận thức quyết tâm của Thành ủy, phải thực sự làm tốt công việc của toà án, phải nghiêm khắc quản lý, bảo đảm công bằng công chính trên chế độ luật pháp, phải tăng thêm độ mạnh trong việc tuyên truyền, phải để cho dân chúng có thói quen khi gặp phải khó khăn phải nghĩ đến con đường luật pháp.
Phải làm tốt công tác pháp luật phổ thông, làm tốt công việc trợ giúp viện trợ của luật sư, phải để cho người thường gõ cửa quan tòa, dám lên tòa án, để cho pháp luật đóng vai trò lớn nhất trong thanh gươm công lý.
Trần Kinh đưa ra ba bước suy nghĩ cho công việc của tòa án, đồng thời biểu thị Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sẽ đặc biệt chi mấy tỷ để tăng mạnh cơ sở vật chất của tòa án, hơn nữa còn phải bồi dưỡng nhân tài của pháp luật, tạo ra đội ngũ nhân tài pháp luật bậc nhất của cả nước vvv..., Hoàn Thành nhất định phải trở thành cọc tiêu.
Đối với công việc của toà án Trần Kinh cũng bày tỏ thái độ mạnh mẽ.
Trần Kinh lại nói tới công việc của viện kiểm sát, khi nói chuyện với kiểm sát trưởng Kim Luận Văn, câu nói đầu tiên của Trần Kinh chính là nói viện kiểm sát phải có khí thế mạnh mẽ, phải có dũng khí dám đắc tội người.
Công việc của Viện kiểm sát nhất định phải lấy công bằng công lý làm thước đo, mọi thứ công bình chính nghĩa, viện kiểm sát mới vững mạnh. Công việc của Viện kiểm sát tốt xấu, trực tiếp quyết định mức độ công bằng xã hội ở Hoàn Thành, cho nên không gian tiến bộ công việc của viện kiểm sát còn rất lớn, tiềm lực cũng hết sức lớn.
Từ đầu đến cuối, cuộc nói chuyện của Trần Kinh tràn đầy cảm xúc mãnh liệt.
Xem ra, suy nghĩ của hắn rất thành thục, tuyệt đối không giống những cán bộ chỉ nói những lời phù phiếm rỗng tuếch.
Mà thật sự là hắn đang xâm nhập đi sâu vào cải cách hệ thống chính trị pháp luật, và sau khi làm hệ thống chính trị pháp luật, hắn đã có ý tưởng về cải cách, chính vì có quyết tâm nên hắn mới có một bài phát biểu sâu sắc như vậy.
Trần Kinh không chỉ dùng những lời nói suông để ủng hộ công an, kiểm sát, tòa án. Còn ủng hộ mọi mặt bao gồm tài chính, kinh phí, nhân tài.
Không thể không nói, sự coi trọng và quyết tâm của Trần Kinh khiến cho mọi người nhận được sự cổ vũ lớn.
Giống Kiểm sát trưởng Kim Luận Văn, đều là những lão làng của công an, kiểm sát, tòa án.
Từ trước cho đến giờ chưa bao giờ thấy ông ta kích động đến như vậy, nhưng hôm nay ông rất kích động, rất động tình. Tỏ vẻ nhất định cố gắng tạo ra đội ngũ đoàn kết của viện kiểm sát. Tuyệt không phụ lại sự tín nhiệm của lãnh đạo, cũng không phụ lại sự tín nhiệm của nhân dân.
Sau khi Trần Kinh nói chuyện cùng Lôi Đường Quân và Kim Luận Văn, chỉ còn lại Đinh Đắc Quân.
Đinh Đắc Quân đơn độc đối lập với Trần Kinh. Tuy rằng không nói một câu, nhưng ông ta đang suy nghĩ rất nhiều.
Ông ta còn đắm chìm trong bầu không khí mạnh mẽ mà Trần Kinh vừa kiến tạo, trong lòng của ông ta, ông ta đang suy nghĩ những nội dung mà Trần Kinh sắp nói với ông ta.
Hiện tại toàn bộ Hoàn Thành đều biết rằng, nguyên nhân căn bản mà Đinh Đắc Quân không thượng vị là do đắc tội với Phó bí thư Trần.
Đinh Đắc Quân hiểu rõ ràng mọi ngóc ngách xó xỉnh trong đó.
Đều là do sự khôn vặt của ông mà hại chết người, Đinh Đắc Quân rất hối hận chính mình không thấy rõ tình thế, đùa bỡn với Trần Kinh, để lại hình tượng xấu trong lòng của Bí thư Trần.
Ông lúc ấy căn bản cũng không biết bởi vì để lại ấn tượng này cho Trần Kinh, mà ông ta đã lâm vào hoàn cảnh của hôm nay.
Nếu trên thế giới này có thuốc hối hận, ông ta tình nguyện đem hết thảy nửa đời trước đây để đổi lấy thuốc như vậy.
Đáng tiếc...
- Lão Đinh, về vụ án của Thích Kim Dân, ông bây giờ là nghĩ như thế nào?
Trần Kinh nói thản nhiên.
Đinh Đắc Quân cẩn thận trả lời:
- Bí thư Trần, về vụ án này, có rất nhiều nghi vấn, trinh sát rất khó khăn. Trước mắt tôi vẫn chưa thể tìm được điểm đột phá tốt.
Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày lại nói:
- Về vụ án 6.23? Ông chẳng phải cho rằng toàn bộ vụ án hiện tại có thể kết thúc được rồi phải không? Cả vụ án nếu hiện tại đã định hình rồi vậy liệu có thích hợp hay không?
Đinh Đắc Quân ngẩn người, lập tức không trả lời.
Ông ta không phụ trách vụ án 6.23, ông ta sao dám biểu đạt quan niệm của mình?
Nếu biểu đạt không thỏa đáng, có phải sẽ dẫn đến rất nhiều vấn đề hay không?
Ông ta đắn đo do dự, ánh mắt Trần Kinh không chút biểu tình nói:
- Cục trưởng Đinh, về vụ án 6. 23, tôi cho rằng chúng ta không phải không làm được. Chỗ tôi có một số tài liệu, hôm nay không có người ngoài, ông có thể xem.
Trần Kinh đứng dậy, cầm mấy phần tài liệu đưa cho Đinh Đắc Quân.
Đinh Đắc Quân hoài nghi lật xem tài liệu, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Ông ta không kìm nổi liếc nhìn Trần Kinh, ánh mắt của hai người vô tình đụng phải, ông ta nhanh chóng dịch chuyển ánh mắt.
Tài liệu của Trần Kinh kể lại rất tỉ mỉ, chủ yếu là việc điều ta các mối quan hệ xã hội của công ty thương mại Tân Hải, trong đó cuộc điều tra còn bao trùm cả thể chế bên trong.
Ngoại trừ công ty Tân Hải, vẫn còn nhiều tài liệu về điều tra các cáo buộc xung đột lợi ích khác trong các mối quan hệ xã hội.
Khiến cho mọi người ngạc nhiên đó là có một phần chứng thực tài liệu, mỗi một nơi của Hoàn Thành, đằng sau nó đều có người của Sở công an tỉnh trực tiếp tham gia, nội bộ Sở công an tỉnh chắc là đã tồn tại một số vấn đề.
Phát hiện này khiến cho Đinh Đắc Quân rất hoảng hốt, tài liệu như vậy không phải là chuyện nhỏ.
Nếu nhìn từ mức độ tư liệu, đây tuyệt đối là tài liệu tuyệt mật, Trần Kinh cho mình xem cái này, chẳng lẽ...
- Lão Đinh, ông không nên hiểu lầm. Tôi cho ông xem cái này, chính là muốn nói cho ông biết, tôi cũng không phải không biết gì về Hoàn Thành. Hoàn Thành hiện tại có một tấm lưới vô hình rất lớn, trong tấm lưới này diễn ta sự tranh chấp lợi ích phức tạp, giao dịch thương nghiệp quốc doanh, giao dịch quyền tiền, phía sau ô dù, độc thủ, đâu đâu cũng thấy.
Nếu tìm tòi nghiên cứu hiểu kỹ mấy thứ này, nội dung trong đó tuyệt đối khiến người nhìn thấy mà kinh người. Trần Kinh nói xong, hắn vội thở dài một hơi, chuyển lời:
- Lão Đinh, ông hiện tại tiếp nhận vụ án của Thích Kim Dân, muốn xử lý mấu chốt của vụ án này chính là xem ông có dám đụng vào tấm lưới này, xem ông có đủ dũng khí và niềm tin làm chuyện này, ông có dám hay không à?
Mồ hôi lạnh trên trán của Đinh Đắc Quân túa ra, Trần Kinh trực tiếp chỉ vào cái mũi của ông ta, xem ông ta trả lời vấn đề này thế nào?
Ông ta sau một lúc trầm ngâm lại nói:
- Vạn bất đắc dĩ, chuyện này cũng không có cách nào khác, cục công an chúng tôi đã đụng vào một số quan hệ lợi ích, đó là bụng làm dạ chịu đấy.
Trần Kinh cười ha hả, nói:
- Tốt lắm, hiện tại tôi sẽ giao vụ án 6. 23 cho ông, ông nghĩ biện pháp điều ta công ty Tân Hải cho tôi, ông đừng nói với tôi Sầm Đại Bằng là người nông cạn. Nội tình của Sầm Đại Bằng tôi biết rõ hơn ông, tôi biết ông ta hai năm rồi.
Sào huyệt của ông ta ở Việt Châu, ở tiểu khu nào tôi đều biết.
Ông ta nếu quả thật là sạch sẽ, thì sẽ không lăn lộn được cho tới hôm nay.
Đinh Đắc Quân từ trên ghế salon đứng dậy, môi khẽ run, không nói được câu nào.
Trần kinh rất bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng, nhưng Đinh Đắc Quân thấy, ánh mắt của Trần Kinh giống một thanh kiếm sắc, dường như có thể đâm thủng nội tâm của ông ta.
- Lão Đinh, là lúc phải lấy ra bản lãnh mà ông ẩn giấu bấy lâu để giải quyết vụ án 6.23 này, chúng ta không thể hồ đồ chưa hiểu rõ mà đã đi làm. Tôi thấy, việc này là môt cơ hội cho chúng ta, chúng ta thông qua vụ án này, là có thể đánh vỡ tấm lưới đã bao phủ lên Hoàn Thành bấy lâu nay.
Tôi vẫn luôn nhấn mạnh việc đoàn kết, vụ án này tôi sẽ để cho Phó cục trưởng Trần phối hợp với ông, trên tay ông ta nắm giữ không ít tin tức, các ông đồng tâm cố gắng, làm cho vụ án này trở nên xinh đẹp.
Trần Kinh nói như đinh đóng cột.
Khi hắn nói chuyện này, hai mắt sáng ngời, ánh mắt cực kỳ sắc bén.
Đinh Đắc Quân có thể thấy một cỗ lực mạnh mẽ từ trong mắt của Trần Kinh.
Trong lòng của Đinh Đắc Quân run lên, ông ta rốt cục hiểu được, Trần Kinh vẫn luôn không buông tha cho vụ án 6. 23, hắn nhất định đã bố trí rất nhiều trong vụ án này, toàn bộ người Lĩnh Nam đều xem vụ án này như một trò khôi hài, là một sự chê cười, nhưng Trần Kinh ngược lại đối đãi rất nghiêm túc.
Hắn phải một mình hồi mã thương, muốn từ nơi té ngã, sẽ lần nữa giết bằng được tại nơi này.
Lòng tin của hắn là từ đâu tới?
Đinh Đắc Quân làm nhiều năm ở Cục Công an như vậy, tam giáo cửu lưu, bạch đạo hắc đạo đối với Hoàn Thành, ông ta quả thực đều quá quen thuộc.
Trên thực tế Trần Kinh vừa rồi đưa cho ông ta xem những tài liệu này, ông một chút cũng không kinh hãi.
Ông hiểu rất rõ về các mối quan hệ và lợi ích của các ô dù.
Trên tay ông cũng nắm giữ không ít tài liệu, ông vẫn chưa dùng, một phần là kiêng dè, một phần là chờ cơ hội.
Ông ta là Phó cục trưởng, ông biết rõ phân lượng của mình.
Mà ông trên bản chất là chính khách, cái gọi là công bình, chính nghĩa những thứ mà thanh niên nhiệt huyết này coi trọng, ông lại thấy rất bình thường.
Phải có đầy đủ lợi ích, ông mới có thể di chuyển, phải tuyệt đối an toàn, ông mới cân nhắc làm chuyện.
Ông đã từng trải qua một thời không quản ngại tất cả, tuổi trẻ chỉ cầu oanh liệt.
Đinh Đắc Quân uống một ly trà, nước nước trà nóng chảy vào dạ dày của ông, rất nhanh hóa thành mồ hôi chảy ra ngoài cơ thể.
Trần Kinh dường như cũng không nóng nảy, hắn đốt một điếu thuốt hút từ từ.
Hai người cứ giằng co như vậy, dường như đang suy xét sự kiên nhẫn của đối phương.
Không biết qua bao lâu, điện thoại của Trần Kinh reo lên, hắn đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại, ước chừng ba bốn phút sau mới quay lại, hắn nhẹ nhàng vỗ vai Đinh Đắc Quân nói:
- Lão Đinh, ông cẩn thận suy tính một chút đi. Chúng ta còn có thời gian.
Đinh Đắc Quân ngạc nhiên nhìn Trần Kinh, Trần Kinh cười sâu xa khó hiểu cười, lại nói:
- Nhưng thời gian nhất định không nhiều, vì cuộc chiến của chúng ta đánh chính là cuộc chiến thời gian. Như vậy đi, để cho ông tiện quyết định, tôi giới thiệu cho ông một người, Lục Đào ông có biết hay không?
Lục công tử nổi tiếng ở Việt châu, Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn khai thác mỏ ở Việt Tây, ông không xa lạ gì chứ.
Trần Kinh lại một lần nữa vỗ vai Đinh Đắc Quân, im lặng cầm lấy chén trà của mình nói:
- Tốt lắm, hôm nay chúng ta đã nói nhiều như vậy, chiếm không ít thời gian của ông, tôi thật xin lỗi.
Trần Kinh chậm rãi bước đi ra ngoài, cánh cửa đóng im lặng, Đinh Đắc Quân buồn bực ngồi trong phòng họp, sắc mặt tái nhợt, không thể tả hết cảm xúc trong lòng.
Trần Kinh đi rồi, nhưng tâm trạng của Đinh Đắc Quân cũng không yên?
Ông nên làm cái gì bây giờ?
Trần Kinh một mình nói chuyện với ba vị lãnh đạo chủ chốt của các đơn vị công an, kiểm sát, tòa án.
Trong quá trình nói chuyện, Trần Kinh tỏ ra rất thành khẩn và coi trọng công tác chính trị.
Khi Trần Kinh nói đến công việc của toà án, hắn rõ ràng muốn Hoàn Thành tuyệt đối phải đi trên con đường pháp luật, tư pháp đây là sự thật chứ không thể nói suông.
Hắn yêu cầu Lôi Đường Quân nhất định phải chính xác nhận thức quyết tâm của Thành ủy, phải thực sự làm tốt công việc của toà án, phải nghiêm khắc quản lý, bảo đảm công bằng công chính trên chế độ luật pháp, phải tăng thêm độ mạnh trong việc tuyên truyền, phải để cho dân chúng có thói quen khi gặp phải khó khăn phải nghĩ đến con đường luật pháp.
Phải làm tốt công tác pháp luật phổ thông, làm tốt công việc trợ giúp viện trợ của luật sư, phải để cho người thường gõ cửa quan tòa, dám lên tòa án, để cho pháp luật đóng vai trò lớn nhất trong thanh gươm công lý.
Trần Kinh đưa ra ba bước suy nghĩ cho công việc của tòa án, đồng thời biểu thị Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sẽ đặc biệt chi mấy tỷ để tăng mạnh cơ sở vật chất của tòa án, hơn nữa còn phải bồi dưỡng nhân tài của pháp luật, tạo ra đội ngũ nhân tài pháp luật bậc nhất của cả nước vvv..., Hoàn Thành nhất định phải trở thành cọc tiêu.
Đối với công việc của toà án Trần Kinh cũng bày tỏ thái độ mạnh mẽ.
Trần Kinh lại nói tới công việc của viện kiểm sát, khi nói chuyện với kiểm sát trưởng Kim Luận Văn, câu nói đầu tiên của Trần Kinh chính là nói viện kiểm sát phải có khí thế mạnh mẽ, phải có dũng khí dám đắc tội người.
Công việc của Viện kiểm sát nhất định phải lấy công bằng công lý làm thước đo, mọi thứ công bình chính nghĩa, viện kiểm sát mới vững mạnh. Công việc của Viện kiểm sát tốt xấu, trực tiếp quyết định mức độ công bằng xã hội ở Hoàn Thành, cho nên không gian tiến bộ công việc của viện kiểm sát còn rất lớn, tiềm lực cũng hết sức lớn.
Từ đầu đến cuối, cuộc nói chuyện của Trần Kinh tràn đầy cảm xúc mãnh liệt.
Xem ra, suy nghĩ của hắn rất thành thục, tuyệt đối không giống những cán bộ chỉ nói những lời phù phiếm rỗng tuếch.
Mà thật sự là hắn đang xâm nhập đi sâu vào cải cách hệ thống chính trị pháp luật, và sau khi làm hệ thống chính trị pháp luật, hắn đã có ý tưởng về cải cách, chính vì có quyết tâm nên hắn mới có một bài phát biểu sâu sắc như vậy.
Trần Kinh không chỉ dùng những lời nói suông để ủng hộ công an, kiểm sát, tòa án. Còn ủng hộ mọi mặt bao gồm tài chính, kinh phí, nhân tài.
Không thể không nói, sự coi trọng và quyết tâm của Trần Kinh khiến cho mọi người nhận được sự cổ vũ lớn.
Giống Kiểm sát trưởng Kim Luận Văn, đều là những lão làng của công an, kiểm sát, tòa án.
Từ trước cho đến giờ chưa bao giờ thấy ông ta kích động đến như vậy, nhưng hôm nay ông rất kích động, rất động tình. Tỏ vẻ nhất định cố gắng tạo ra đội ngũ đoàn kết của viện kiểm sát. Tuyệt không phụ lại sự tín nhiệm của lãnh đạo, cũng không phụ lại sự tín nhiệm của nhân dân.
Sau khi Trần Kinh nói chuyện cùng Lôi Đường Quân và Kim Luận Văn, chỉ còn lại Đinh Đắc Quân.
Đinh Đắc Quân đơn độc đối lập với Trần Kinh. Tuy rằng không nói một câu, nhưng ông ta đang suy nghĩ rất nhiều.
Ông ta còn đắm chìm trong bầu không khí mạnh mẽ mà Trần Kinh vừa kiến tạo, trong lòng của ông ta, ông ta đang suy nghĩ những nội dung mà Trần Kinh sắp nói với ông ta.
Hiện tại toàn bộ Hoàn Thành đều biết rằng, nguyên nhân căn bản mà Đinh Đắc Quân không thượng vị là do đắc tội với Phó bí thư Trần.
Đinh Đắc Quân hiểu rõ ràng mọi ngóc ngách xó xỉnh trong đó.
Đều là do sự khôn vặt của ông mà hại chết người, Đinh Đắc Quân rất hối hận chính mình không thấy rõ tình thế, đùa bỡn với Trần Kinh, để lại hình tượng xấu trong lòng của Bí thư Trần.
Ông lúc ấy căn bản cũng không biết bởi vì để lại ấn tượng này cho Trần Kinh, mà ông ta đã lâm vào hoàn cảnh của hôm nay.
Nếu trên thế giới này có thuốc hối hận, ông ta tình nguyện đem hết thảy nửa đời trước đây để đổi lấy thuốc như vậy.
Đáng tiếc...
- Lão Đinh, về vụ án của Thích Kim Dân, ông bây giờ là nghĩ như thế nào?
Trần Kinh nói thản nhiên.
Đinh Đắc Quân cẩn thận trả lời:
- Bí thư Trần, về vụ án này, có rất nhiều nghi vấn, trinh sát rất khó khăn. Trước mắt tôi vẫn chưa thể tìm được điểm đột phá tốt.
Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày lại nói:
- Về vụ án 6.23? Ông chẳng phải cho rằng toàn bộ vụ án hiện tại có thể kết thúc được rồi phải không? Cả vụ án nếu hiện tại đã định hình rồi vậy liệu có thích hợp hay không?
Đinh Đắc Quân ngẩn người, lập tức không trả lời.
Ông ta không phụ trách vụ án 6.23, ông ta sao dám biểu đạt quan niệm của mình?
Nếu biểu đạt không thỏa đáng, có phải sẽ dẫn đến rất nhiều vấn đề hay không?
Ông ta đắn đo do dự, ánh mắt Trần Kinh không chút biểu tình nói:
- Cục trưởng Đinh, về vụ án 6. 23, tôi cho rằng chúng ta không phải không làm được. Chỗ tôi có một số tài liệu, hôm nay không có người ngoài, ông có thể xem.
Trần Kinh đứng dậy, cầm mấy phần tài liệu đưa cho Đinh Đắc Quân.
Đinh Đắc Quân hoài nghi lật xem tài liệu, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Ông ta không kìm nổi liếc nhìn Trần Kinh, ánh mắt của hai người vô tình đụng phải, ông ta nhanh chóng dịch chuyển ánh mắt.
Tài liệu của Trần Kinh kể lại rất tỉ mỉ, chủ yếu là việc điều ta các mối quan hệ xã hội của công ty thương mại Tân Hải, trong đó cuộc điều tra còn bao trùm cả thể chế bên trong.
Ngoại trừ công ty Tân Hải, vẫn còn nhiều tài liệu về điều tra các cáo buộc xung đột lợi ích khác trong các mối quan hệ xã hội.
Khiến cho mọi người ngạc nhiên đó là có một phần chứng thực tài liệu, mỗi một nơi của Hoàn Thành, đằng sau nó đều có người của Sở công an tỉnh trực tiếp tham gia, nội bộ Sở công an tỉnh chắc là đã tồn tại một số vấn đề.
Phát hiện này khiến cho Đinh Đắc Quân rất hoảng hốt, tài liệu như vậy không phải là chuyện nhỏ.
Nếu nhìn từ mức độ tư liệu, đây tuyệt đối là tài liệu tuyệt mật, Trần Kinh cho mình xem cái này, chẳng lẽ...
- Lão Đinh, ông không nên hiểu lầm. Tôi cho ông xem cái này, chính là muốn nói cho ông biết, tôi cũng không phải không biết gì về Hoàn Thành. Hoàn Thành hiện tại có một tấm lưới vô hình rất lớn, trong tấm lưới này diễn ta sự tranh chấp lợi ích phức tạp, giao dịch thương nghiệp quốc doanh, giao dịch quyền tiền, phía sau ô dù, độc thủ, đâu đâu cũng thấy.
Nếu tìm tòi nghiên cứu hiểu kỹ mấy thứ này, nội dung trong đó tuyệt đối khiến người nhìn thấy mà kinh người. Trần Kinh nói xong, hắn vội thở dài một hơi, chuyển lời:
- Lão Đinh, ông hiện tại tiếp nhận vụ án của Thích Kim Dân, muốn xử lý mấu chốt của vụ án này chính là xem ông có dám đụng vào tấm lưới này, xem ông có đủ dũng khí và niềm tin làm chuyện này, ông có dám hay không à?
Mồ hôi lạnh trên trán của Đinh Đắc Quân túa ra, Trần Kinh trực tiếp chỉ vào cái mũi của ông ta, xem ông ta trả lời vấn đề này thế nào?
Ông ta sau một lúc trầm ngâm lại nói:
- Vạn bất đắc dĩ, chuyện này cũng không có cách nào khác, cục công an chúng tôi đã đụng vào một số quan hệ lợi ích, đó là bụng làm dạ chịu đấy.
Trần Kinh cười ha hả, nói:
- Tốt lắm, hiện tại tôi sẽ giao vụ án 6. 23 cho ông, ông nghĩ biện pháp điều ta công ty Tân Hải cho tôi, ông đừng nói với tôi Sầm Đại Bằng là người nông cạn. Nội tình của Sầm Đại Bằng tôi biết rõ hơn ông, tôi biết ông ta hai năm rồi.
Sào huyệt của ông ta ở Việt Châu, ở tiểu khu nào tôi đều biết.
Ông ta nếu quả thật là sạch sẽ, thì sẽ không lăn lộn được cho tới hôm nay.
Đinh Đắc Quân từ trên ghế salon đứng dậy, môi khẽ run, không nói được câu nào.
Trần kinh rất bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng, nhưng Đinh Đắc Quân thấy, ánh mắt của Trần Kinh giống một thanh kiếm sắc, dường như có thể đâm thủng nội tâm của ông ta.
- Lão Đinh, là lúc phải lấy ra bản lãnh mà ông ẩn giấu bấy lâu để giải quyết vụ án 6.23 này, chúng ta không thể hồ đồ chưa hiểu rõ mà đã đi làm. Tôi thấy, việc này là môt cơ hội cho chúng ta, chúng ta thông qua vụ án này, là có thể đánh vỡ tấm lưới đã bao phủ lên Hoàn Thành bấy lâu nay.
Tôi vẫn luôn nhấn mạnh việc đoàn kết, vụ án này tôi sẽ để cho Phó cục trưởng Trần phối hợp với ông, trên tay ông ta nắm giữ không ít tin tức, các ông đồng tâm cố gắng, làm cho vụ án này trở nên xinh đẹp.
Trần Kinh nói như đinh đóng cột.
Khi hắn nói chuyện này, hai mắt sáng ngời, ánh mắt cực kỳ sắc bén.
Đinh Đắc Quân có thể thấy một cỗ lực mạnh mẽ từ trong mắt của Trần Kinh.
Trong lòng của Đinh Đắc Quân run lên, ông ta rốt cục hiểu được, Trần Kinh vẫn luôn không buông tha cho vụ án 6. 23, hắn nhất định đã bố trí rất nhiều trong vụ án này, toàn bộ người Lĩnh Nam đều xem vụ án này như một trò khôi hài, là một sự chê cười, nhưng Trần Kinh ngược lại đối đãi rất nghiêm túc.
Hắn phải một mình hồi mã thương, muốn từ nơi té ngã, sẽ lần nữa giết bằng được tại nơi này.
Lòng tin của hắn là từ đâu tới?
Đinh Đắc Quân làm nhiều năm ở Cục Công an như vậy, tam giáo cửu lưu, bạch đạo hắc đạo đối với Hoàn Thành, ông ta quả thực đều quá quen thuộc.
Trên thực tế Trần Kinh vừa rồi đưa cho ông ta xem những tài liệu này, ông một chút cũng không kinh hãi.
Ông hiểu rất rõ về các mối quan hệ và lợi ích của các ô dù.
Trên tay ông cũng nắm giữ không ít tài liệu, ông vẫn chưa dùng, một phần là kiêng dè, một phần là chờ cơ hội.
Ông ta là Phó cục trưởng, ông biết rõ phân lượng của mình.
Mà ông trên bản chất là chính khách, cái gọi là công bình, chính nghĩa những thứ mà thanh niên nhiệt huyết này coi trọng, ông lại thấy rất bình thường.
Phải có đầy đủ lợi ích, ông mới có thể di chuyển, phải tuyệt đối an toàn, ông mới cân nhắc làm chuyện.
Ông đã từng trải qua một thời không quản ngại tất cả, tuổi trẻ chỉ cầu oanh liệt.
Đinh Đắc Quân uống một ly trà, nước nước trà nóng chảy vào dạ dày của ông, rất nhanh hóa thành mồ hôi chảy ra ngoài cơ thể.
Trần Kinh dường như cũng không nóng nảy, hắn đốt một điếu thuốt hút từ từ.
Hai người cứ giằng co như vậy, dường như đang suy xét sự kiên nhẫn của đối phương.
Không biết qua bao lâu, điện thoại của Trần Kinh reo lên, hắn đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại, ước chừng ba bốn phút sau mới quay lại, hắn nhẹ nhàng vỗ vai Đinh Đắc Quân nói:
- Lão Đinh, ông cẩn thận suy tính một chút đi. Chúng ta còn có thời gian.
Đinh Đắc Quân ngạc nhiên nhìn Trần Kinh, Trần Kinh cười sâu xa khó hiểu cười, lại nói:
- Nhưng thời gian nhất định không nhiều, vì cuộc chiến của chúng ta đánh chính là cuộc chiến thời gian. Như vậy đi, để cho ông tiện quyết định, tôi giới thiệu cho ông một người, Lục Đào ông có biết hay không?
Lục công tử nổi tiếng ở Việt châu, Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn khai thác mỏ ở Việt Tây, ông không xa lạ gì chứ.
Trần Kinh lại một lần nữa vỗ vai Đinh Đắc Quân, im lặng cầm lấy chén trà của mình nói:
- Tốt lắm, hôm nay chúng ta đã nói nhiều như vậy, chiếm không ít thời gian của ông, tôi thật xin lỗi.
Trần Kinh chậm rãi bước đi ra ngoài, cánh cửa đóng im lặng, Đinh Đắc Quân buồn bực ngồi trong phòng họp, sắc mặt tái nhợt, không thể tả hết cảm xúc trong lòng.
Trần Kinh đi rồi, nhưng tâm trạng của Đinh Đắc Quân cũng không yên?
Ông nên làm cái gì bây giờ?