Phòng hội nghị số một tại thành ủy Hoàn Thành.
Hội nghị hôm nay tập hợp rất nhiều người, thành ủy Hoàn Thành, chính quyền, Hội đồng nhân dân, nhân viên và đặc phái viêntương quan của Mặt trận Tổ quốc, nhân viên quản lý của sở Công an tỉnh. Về quy mô, nhân số đã vượt qúa bốn mươi người.
*chú thích: Hội nghị Chính trị Hiệp thương Nhân dân Trung Quốc.
Họ tập hợp lại ở đây chỉ có một mục đích, đó chính là án 6.23.
Trong lịch sử Hoàn Thành, từ trước tới nay chưa từng có một án trong hệ thống công an nào gây được nhiều sự chú ý đến vậy.
Hai cấp tỉnh và thành phố, có vô số người đang cùng quan tâm tới án 6.23, trong đó, thậm chí không loại trừ có những người tìm đủ mọi cách để gây trở ngại cho tiến triển của vụ án.
Hiện tượng này theo cách nhìn nhận của Trần Kinh, đã khắc họa chân thực căn bệnh trật tự xã hội đã ăn rễ của Hoàn Thành.
Bệnh nặng dùng thuốc liều cao, lần này Trần Kinh đã quyết tâm phải giải quyết án này.
Mọi khó khăn đều tập trung trong hôm nay, qua ngày hôm nay, vụ án sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Bởi tin tưởng vào điều này, nên Trần Kinh rất bình tĩnh, cũng rất trấn định.
Thái độ bình tĩnh của hắn là sự cổ vũ rất lớn đối với Vệ Hoa. Khi hai người cùng xuất hiện tại thành ủy, bao ánh mắt đều đổ dồn vào họ.
Dưới ánh nhìn của hàng trăm cặp mắt, Trần Kinh và Vệ Hoa cùng tiến vào phòng hội nghị số một.
Phòng hội nghị cũng vừa vặn còn trống hai chỗ, Trầ nKinh ngồi xuống vị trí ngay dưới Khương Thiếu Khôn, Vệ Hoa ngồi đối diện hắn.
Ánh mắt phó giám đốc Sở tỉnh Triệu chăm chú dán vào Trần Kinh, hắn vừa đặt mông xuống, ông ta liền quay sang phía Nhạc Vân Tùng, nói:
- Bí thư Nhạc, có thể bắt đầu chưa?
Nhạc Vân Tùng gật đầu, phó giám đốc sở Triệu liền nói:
- Các vị, về tình hình án 6.23, nay đã thu hút được sự quan tâm chưa từng có. Về những tình hình có liên quan tới vụ án, tôi hy vọng hôm nay phía cảnh sát có thể báo các trước tất cả mọi người. Cục trưởng Vệ, mời anh phát biểu!
Vệ Hoa ho nhẹ hai tiếng, gằn từng chữ:
- Thưa các vị lãnh đạo, về án 6.23 chúng tôi đang tích cực điều tra và giải quyết, trước mắt đã nắm được rất nhiều manh mối, tuy nhiên hiện vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để công bố toàn bộ những manh mối này…
Sắc mặt Triệu Hạ Quốc lập tức biến đổi:
- Cục trưởng Vệ, anh có ý gì? Mấy câu vô dụng này của anh, tôi có thể hiểu là một thái độ qua loa tắc trách không? Vậy cũng được, hiện nay luật sư của đương sự đã yêu cầu các anh thả người, các anh định giải quyết thế nào với họ?
Triệu Hạ Quốc nhìn một lượt khắp xung quanh, nói:
- Là người phụ trách tổ quản lý giám sát sở tỉnh, hôm nay tôi buộc phải có thái độ rõ ràng. Nếu như hôm nay Cục công an Hoàn Thành không thể đưa ra chứng cứ chính xác, không vụ án không có tiến triển gì, thì tôi sẽ tuyên bố vụ án này giao cho sở tỉnh trực tiếp phụ trách!
Vệ Hoa không nói gì.
Khương Thiếu Khôn ngồi cạnh đó nhíu mày nói:
- Cục trưởng Vệ, anh không có gì để nói sao?
Vệ Hoa lên tiếng:
- Về án 6.23, Cục chúng tôi đã tiến hành nhiều lần thảo luận, tình tiết vụ này rất phức tạp, phạm vi cực rộng, vì vậy thứ nhất chúng tôi không thể thả người, thứ hai, chúng tôi tạm thời không công khai quá nhiều tình tiết của vụ án. Tuy nhiên chúng tôi có thể đảm bảo, trong vòng một tuần nữa, chúng tôi sẽ làm báo cáo cụ thể tường tận vụ này với chính quyền, thành ủy, cũng như sở tỉnh.
Ngữ khí của Vệ Hoa rất kiên quyết, cứng rắn, khiến Triệu Hạ Quốc nhất thời ngây ra, cục diện trở nên ‘lạnh lẽo’.
Ủy viên thương vụ Mặt trận Tổ quốc tỉnh Chu Nhu Lâm nhíu mày, nói:
- Cục công an phá án theo luật là bắt buộc, Cục công an thành phố Hoàn Thành cũng nên theo luật mà làm. Trước mắt đã có quá nhiều chất vấn về án 6.23, nhất là khi các anh chưa có chứng cứ đầy đủ đã bắt giữ đương sự.
Hiện cục diện đang rất bị động, nếu như các anh có thể cho người thân và luật sư của bên đương sự câu trả lời theo luật, thì các anh hoàn toàn có thể tiếp tục xử lý đối tương tình nghi.
Là một đơn vị chủ yếu của chiến tuyến tư pháp, các anh làm trái luật, luật pháp biết xây dựng từ đâu?
Vệ Hoa không cất tiếng, Trần Kinh cũng không buông lấy một lời.
Triệu Hạ Quốc lạnh lùng quét ánh mắt về phía hai người họ.
Nhạc Vân Tùng nhẹ nhàng nói:
- Phó Bí thư Trần, cậu hiểu rõ về vụ này, hiện nay tình hình thành ra như vậy chúng tôi buộc phải nghĩ tới vấn đề ảnh hưởng của dư luận, buộc phải nghĩ tới đại cục. Vì vậy, án 6.23 hãy cứ giao cho sở tỉnh đi! Thực lực của sở tỉnh dù sao cũng hơn cục Công an của chúng ta…
Trần Kinh nhíu mày, Khương Thiếu Khôn lên tiếng:
- Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư, án này không thể tiếp tục tiến hành theo cách này được. Chúng ta không thể cứ tái phạm những sai lầm đã mắc phải được!
Hai người đứng đầu thành ủy Hoàn Thành đều có ý kiến như vậy, tình hình thoáng chốc đã sáng tỏ.
Trần Kinh và Vệ Hoa cũng từ chính khoảnh khắc này của hội nghị đã được định sẵn số phận.
Quyền lợi trong tay họ trong một khoảnh khắc đã bị tước đi, tiếp theo có thể sẽ là hội nghị phê bình đấu tranh đây!
Khóe miệng Triệu Hạ Quốc lộ ra một tia cười khinh thường lạnh nhạt, nhấc điện thoại lên trước mặt toàn thể nhân viên trong hội nghị, lớn tiếng nói vào điện thoại:
- Tổ hành động số một lập tức hành động!
Triệu Hạ Quốc vừa hạ lệnh, không khí hội nghị liền trở nên căng thẳng.
Triệu Hạ Quốc giải thích:
- Các vị, để ổn định lại trật tự án 6.23 lần này, chúng tôi đã điều động tới lực lượng cảnh sát địa phương. Để giữ bí mật, trước đó tôi cũng không thông báo tình hình với mọi người. Lúc này tôi có thể tuyên bố, chúng tôi sẽ lập tức tiếp quản án 6.23, vụ án này từ hôm nay sẽ không còn quan hệ gì với Cục công an Hoàn Thành nữa!
Giọng của Triệu Hạ Quân mạnh mẽ vang dội, khuôn mặt mang một nụ cười lạnh lùng nghiêm nghị.
Ánh mắt ông ta không tránh khỏi lướt về phía Vệ Hoa và Trần Kinh, không hề che giấu vẻ khiêu khích trắng trợn.
Tận lúc ấy, cục diện dường như đã được định đoạt.
Sắc mặt Vệ Hoa biến đổi, trong lòng nổi lên một sự phẫn nộ khó tả.
Ông ta chưa từng tưởng tượng qua, Triệu Hạ Quốc văn võ song toàn, tiến hành cùng lúc, hội nghị thành ủy hôm nay chỉ là ngụy trang mà thôi, thực chất ông ta đã âm thầm điều động sẵn lực lượng cảnh sát từ tỉnh mình tới đây. Người ta vẫn nói mãnh tướng giương cung, lúc này, cùng với một lệnh hạ xuống, phỏng chừng lực lượng cảnh sát phục sẵn tại ngoại ô phía tây thành phố sẽ lập tức tiến công.
Giống như không hề bị bất ngờ, toàn bộ nơi đó sẽ bị khống chế.
Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh trên trán ông ta liền túa cả ra.
Ông ta nhìn xoáy vào Trần Kinh, sự tín nhiệm đối với Trần Kinh lập tức dâng lên tới mức tột cùng.
Trần Kinh tuổi còn trẻ, nhưng độ lão luyện lại khiến người ta phải hét lên kinh ngạc. Trước khi tới đây đã đưa người đi, khiến Triệu Hạ Quốc vồ hụt một phen.
Trong lòng ông ta bỗng nhiên cảm thấy vô cùng khoái chí, nhìn bộ mặt khiêu khích trắng trợn khi nãy của Triệu Hạ Quốc, ông ta chỉ hận không thể đứng dậy tát cho ông ta một bạt tay.
Nhưng nghĩ lại thì sự dữ tợn vừa rồi của Triệu Hạ Quốc nhất định sẽ trở thành một trò cười.
Hội trường rất tĩnh lặng, thậm chí có thể nghe được tiếng cây kim rớt xuống đất.
Triệu Hạ Quốc đã chính thức đưa ra lời tuyên án cho vụ án này, khiến cuộc chiến vốn dĩ có thể khá quyết liệt đột nhiên ngừng lại.
Cho tới lúc này, chỉ có duy nhất Trần Kinh là chưa hề nói gì, ánh mắt của mọi người đều bất giác hướng về hắn.
Triệu Hạ Quốc cười lạnh, nói:
- Bí thư Trần, cậu không có ý kiến gì sao?
Trần Kinh quay đầu lại không tỏ ý gì, hắn vỗ vỗ bả vai Trưởng ban thư ký thành ủy Vương Kỳ Hoa, ghé vào tai ông ta nói vài câu.
Vương Kỳ Hoa ngẩn người, đưng dậy gật đầu với mọi người trong phòng rồi ra ngoài.
Quay đầu lại, Trần Kinh thản nhiên cười đáp:
- Hội nghị hôm nay thật thú vị, một vụ án bình thường không ai quan tâm như án 6.23, lại thu hút được sự quan tâm lớn như vậy, tác động tới tinh thần nhiều người như vậy, quả thực là ngoài dự liệu của tôi!
Trần Kinh nâng tách trà, thong dong uống một ngụm, lại đặt tách trà xuống bàn rồi nói:
- Nếu đã vậy, hội nghị dưới đây nên là hiểu rõ trách nhiệm của mình! Trước đó tôi nghĩ chúng ta có thể giải lao tại chỗ vài phút. Tôi tin rằng hội nghị hôm nay nhất định sẽ cho mọi người rất nhiều điều bất ngờ, nhưng tôi cũng xin đảm bảo với mọi người, sẽ còn nhiều điều bất ngờ hơn nữa ở phía trước!
Ánh mắt Trần Kinh thản nhiên quét qua bốn phía, khi hắn trầm mặc, mọi người đều cho rằng hắn không có lời nào để nói, nhưng hắn vừa mở miệng, lại khiến mọi người có cảm giác trò hay mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi.
Mọi người trong hội nghị, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đưa ánh mắt ngơ ngác về phía nhau!
Sắc mặt Triệu Hạ Quân có chút biến đổi, Nhạc Vân Tùng thì nhíu mày.
Khương Thiếu Khôn nhấc chiếc bút máy trên bàn lên, nghịch nghịch trong tay, thần sắc có phần khiến người ta không đoán được.
Cuối cùng, Nhạc Vân Tùng nói:
- Được, mọi người thư giãn tại chỗ mười phút đi!
Ông ta vừa dứt lời, Triệu Hạ Quân liền rút điện thoại từ bên hông ra, ông ta nhìn người gọi tới, rồi nhanh chóng nhận điện.
Ông ta chỉ nghe một câu, ánh mắt lập tức hướng về phía Vệ Hoa và Trần Kinh.
- Cục trưởng Vệ, anh hãy khai báo chân thực, anh đã di dời nhân viên tới đâu rồi? Tôi nói rõ cho anh biết, hôm nay tôi thay mặt sở tỉnh tới đây phá án, mọi hành vi của tôi đều được giám đốc sở phê chuẩn, lẽ nào anh dám trái lệnh cấp trên sao?
Triệu Hạ Quốc mặt tái nhợt, lạnh lùng nói.
Vệ Hoa theo bản năng định đứng dậy, Trần Kinh đưa tay ngăn lại, ông ta lại ngồi xuống.
Khóe miệng Trần Kinh nhếch lên một tia cười khẩy, nói:
- Sở trưởng Triệu, bình tĩnh đi đã. Bí thư nói giải lao mười phút, bây giờ đang là giờ giải lao. Tôi vừa nói rồi, chúng tôi đều sẽ kiên nhẫn chờ. Tình hình vụ án có thể thay đổi bất cứ lúc nào, lúc này quả thực không đáng để mất kiên nhẫn như thế!
Sắc mặt Triệu Hạ Quốc biến đổi mấy lần, bắt đầu lộ vẻ nghi ngờ.
Vừa rồi ông ta nhận được điện từ tổ hành động, tổ hành động đã khống chế hoàn toàn sở tạm giam tiến hành giam giữ Sầm Đại Bằng và Lý Quốc Triển của cục công an thành phố Hoàn Thành.
Nhưng trong đó lại không có tung tích của hai người họ.
Tin này khiến Triệu Hạ Quốc rất bất ngờ, bởi rạng sáng hôm qua, ông ta vẫn có thể xác định Sầm Đại Bằng và Lý Quốc Triển vẫn đang bị thẩm vấn, tại sao sáng ra lại đột nhiên không thấy đâu nữa?
Từng giây từng phút lặng lẽ trôi.
Nói là thư giãn tại chỗ, nhưng không một ai trong hội trường nhúc nhích gì, mọi người đều ngồi rất ngay ngắn tại vị trí của mình.
Thậm chí ngay cả Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn, vẻ mặt cũng có chút thay đổi.
Quả nhiên, cục diện hôm nay đã thay đổi bất ngờ, ngay cả hai người bọn họ cũng đều không ngờ rằng sự tình sẽ thay đổi như vậy.
Vốn dĩ họ cho rằng hội nghĩ sẽ rất nhẹ nhàng, nhưng Triệu Hạ Quốc lại tung đòn sát thủ ngay lúc đó, khiến hội nghị nhanh chóng đi tới kết thúc.
Thế nhưng lời kết ấy lại chỉ trong một khắc này biến thành thay đổi tiếp theo. Trần Kinh cơ bản vẫn không hề khoanh tay chịu sự chi phối, hắn ta sớm đã sắp xếp cả, dự tính của Triệu Hạ Quốc xem ra đã vô ích rồi.
Tiếp đây sẽ phát sinh thêm chuyện gì, ngay cả hai người bọn họ cũng không biết.
Lúc này cũng đúng theo lời Trần Kinh vừa nói, ngoại trừ kiên nhẫn chờ đợi ra, thực sự không còn cách nào khác…
(còn tiếp)
DG: dulactieu
Hội nghị hôm nay tập hợp rất nhiều người, thành ủy Hoàn Thành, chính quyền, Hội đồng nhân dân, nhân viên và đặc phái viêntương quan của Mặt trận Tổ quốc, nhân viên quản lý của sở Công an tỉnh. Về quy mô, nhân số đã vượt qúa bốn mươi người.
*chú thích: Hội nghị Chính trị Hiệp thương Nhân dân Trung Quốc.
Họ tập hợp lại ở đây chỉ có một mục đích, đó chính là án 6.23.
Trong lịch sử Hoàn Thành, từ trước tới nay chưa từng có một án trong hệ thống công an nào gây được nhiều sự chú ý đến vậy.
Hai cấp tỉnh và thành phố, có vô số người đang cùng quan tâm tới án 6.23, trong đó, thậm chí không loại trừ có những người tìm đủ mọi cách để gây trở ngại cho tiến triển của vụ án.
Hiện tượng này theo cách nhìn nhận của Trần Kinh, đã khắc họa chân thực căn bệnh trật tự xã hội đã ăn rễ của Hoàn Thành.
Bệnh nặng dùng thuốc liều cao, lần này Trần Kinh đã quyết tâm phải giải quyết án này.
Mọi khó khăn đều tập trung trong hôm nay, qua ngày hôm nay, vụ án sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Bởi tin tưởng vào điều này, nên Trần Kinh rất bình tĩnh, cũng rất trấn định.
Thái độ bình tĩnh của hắn là sự cổ vũ rất lớn đối với Vệ Hoa. Khi hai người cùng xuất hiện tại thành ủy, bao ánh mắt đều đổ dồn vào họ.
Dưới ánh nhìn của hàng trăm cặp mắt, Trần Kinh và Vệ Hoa cùng tiến vào phòng hội nghị số một.
Phòng hội nghị cũng vừa vặn còn trống hai chỗ, Trầ nKinh ngồi xuống vị trí ngay dưới Khương Thiếu Khôn, Vệ Hoa ngồi đối diện hắn.
Ánh mắt phó giám đốc Sở tỉnh Triệu chăm chú dán vào Trần Kinh, hắn vừa đặt mông xuống, ông ta liền quay sang phía Nhạc Vân Tùng, nói:
- Bí thư Nhạc, có thể bắt đầu chưa?
Nhạc Vân Tùng gật đầu, phó giám đốc sở Triệu liền nói:
- Các vị, về tình hình án 6.23, nay đã thu hút được sự quan tâm chưa từng có. Về những tình hình có liên quan tới vụ án, tôi hy vọng hôm nay phía cảnh sát có thể báo các trước tất cả mọi người. Cục trưởng Vệ, mời anh phát biểu!
Vệ Hoa ho nhẹ hai tiếng, gằn từng chữ:
- Thưa các vị lãnh đạo, về án 6.23 chúng tôi đang tích cực điều tra và giải quyết, trước mắt đã nắm được rất nhiều manh mối, tuy nhiên hiện vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để công bố toàn bộ những manh mối này…
Sắc mặt Triệu Hạ Quốc lập tức biến đổi:
- Cục trưởng Vệ, anh có ý gì? Mấy câu vô dụng này của anh, tôi có thể hiểu là một thái độ qua loa tắc trách không? Vậy cũng được, hiện nay luật sư của đương sự đã yêu cầu các anh thả người, các anh định giải quyết thế nào với họ?
Triệu Hạ Quốc nhìn một lượt khắp xung quanh, nói:
- Là người phụ trách tổ quản lý giám sát sở tỉnh, hôm nay tôi buộc phải có thái độ rõ ràng. Nếu như hôm nay Cục công an Hoàn Thành không thể đưa ra chứng cứ chính xác, không vụ án không có tiến triển gì, thì tôi sẽ tuyên bố vụ án này giao cho sở tỉnh trực tiếp phụ trách!
Vệ Hoa không nói gì.
Khương Thiếu Khôn ngồi cạnh đó nhíu mày nói:
- Cục trưởng Vệ, anh không có gì để nói sao?
Vệ Hoa lên tiếng:
- Về án 6.23, Cục chúng tôi đã tiến hành nhiều lần thảo luận, tình tiết vụ này rất phức tạp, phạm vi cực rộng, vì vậy thứ nhất chúng tôi không thể thả người, thứ hai, chúng tôi tạm thời không công khai quá nhiều tình tiết của vụ án. Tuy nhiên chúng tôi có thể đảm bảo, trong vòng một tuần nữa, chúng tôi sẽ làm báo cáo cụ thể tường tận vụ này với chính quyền, thành ủy, cũng như sở tỉnh.
Ngữ khí của Vệ Hoa rất kiên quyết, cứng rắn, khiến Triệu Hạ Quốc nhất thời ngây ra, cục diện trở nên ‘lạnh lẽo’.
Ủy viên thương vụ Mặt trận Tổ quốc tỉnh Chu Nhu Lâm nhíu mày, nói:
- Cục công an phá án theo luật là bắt buộc, Cục công an thành phố Hoàn Thành cũng nên theo luật mà làm. Trước mắt đã có quá nhiều chất vấn về án 6.23, nhất là khi các anh chưa có chứng cứ đầy đủ đã bắt giữ đương sự.
Hiện cục diện đang rất bị động, nếu như các anh có thể cho người thân và luật sư của bên đương sự câu trả lời theo luật, thì các anh hoàn toàn có thể tiếp tục xử lý đối tương tình nghi.
Là một đơn vị chủ yếu của chiến tuyến tư pháp, các anh làm trái luật, luật pháp biết xây dựng từ đâu?
Vệ Hoa không cất tiếng, Trần Kinh cũng không buông lấy một lời.
Triệu Hạ Quốc lạnh lùng quét ánh mắt về phía hai người họ.
Nhạc Vân Tùng nhẹ nhàng nói:
- Phó Bí thư Trần, cậu hiểu rõ về vụ này, hiện nay tình hình thành ra như vậy chúng tôi buộc phải nghĩ tới vấn đề ảnh hưởng của dư luận, buộc phải nghĩ tới đại cục. Vì vậy, án 6.23 hãy cứ giao cho sở tỉnh đi! Thực lực của sở tỉnh dù sao cũng hơn cục Công an của chúng ta…
Trần Kinh nhíu mày, Khương Thiếu Khôn lên tiếng:
- Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư, án này không thể tiếp tục tiến hành theo cách này được. Chúng ta không thể cứ tái phạm những sai lầm đã mắc phải được!
Hai người đứng đầu thành ủy Hoàn Thành đều có ý kiến như vậy, tình hình thoáng chốc đã sáng tỏ.
Trần Kinh và Vệ Hoa cũng từ chính khoảnh khắc này của hội nghị đã được định sẵn số phận.
Quyền lợi trong tay họ trong một khoảnh khắc đã bị tước đi, tiếp theo có thể sẽ là hội nghị phê bình đấu tranh đây!
Khóe miệng Triệu Hạ Quốc lộ ra một tia cười khinh thường lạnh nhạt, nhấc điện thoại lên trước mặt toàn thể nhân viên trong hội nghị, lớn tiếng nói vào điện thoại:
- Tổ hành động số một lập tức hành động!
Triệu Hạ Quốc vừa hạ lệnh, không khí hội nghị liền trở nên căng thẳng.
Triệu Hạ Quốc giải thích:
- Các vị, để ổn định lại trật tự án 6.23 lần này, chúng tôi đã điều động tới lực lượng cảnh sát địa phương. Để giữ bí mật, trước đó tôi cũng không thông báo tình hình với mọi người. Lúc này tôi có thể tuyên bố, chúng tôi sẽ lập tức tiếp quản án 6.23, vụ án này từ hôm nay sẽ không còn quan hệ gì với Cục công an Hoàn Thành nữa!
Giọng của Triệu Hạ Quân mạnh mẽ vang dội, khuôn mặt mang một nụ cười lạnh lùng nghiêm nghị.
Ánh mắt ông ta không tránh khỏi lướt về phía Vệ Hoa và Trần Kinh, không hề che giấu vẻ khiêu khích trắng trợn.
Tận lúc ấy, cục diện dường như đã được định đoạt.
Sắc mặt Vệ Hoa biến đổi, trong lòng nổi lên một sự phẫn nộ khó tả.
Ông ta chưa từng tưởng tượng qua, Triệu Hạ Quốc văn võ song toàn, tiến hành cùng lúc, hội nghị thành ủy hôm nay chỉ là ngụy trang mà thôi, thực chất ông ta đã âm thầm điều động sẵn lực lượng cảnh sát từ tỉnh mình tới đây. Người ta vẫn nói mãnh tướng giương cung, lúc này, cùng với một lệnh hạ xuống, phỏng chừng lực lượng cảnh sát phục sẵn tại ngoại ô phía tây thành phố sẽ lập tức tiến công.
Giống như không hề bị bất ngờ, toàn bộ nơi đó sẽ bị khống chế.
Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh trên trán ông ta liền túa cả ra.
Ông ta nhìn xoáy vào Trần Kinh, sự tín nhiệm đối với Trần Kinh lập tức dâng lên tới mức tột cùng.
Trần Kinh tuổi còn trẻ, nhưng độ lão luyện lại khiến người ta phải hét lên kinh ngạc. Trước khi tới đây đã đưa người đi, khiến Triệu Hạ Quốc vồ hụt một phen.
Trong lòng ông ta bỗng nhiên cảm thấy vô cùng khoái chí, nhìn bộ mặt khiêu khích trắng trợn khi nãy của Triệu Hạ Quốc, ông ta chỉ hận không thể đứng dậy tát cho ông ta một bạt tay.
Nhưng nghĩ lại thì sự dữ tợn vừa rồi của Triệu Hạ Quốc nhất định sẽ trở thành một trò cười.
Hội trường rất tĩnh lặng, thậm chí có thể nghe được tiếng cây kim rớt xuống đất.
Triệu Hạ Quốc đã chính thức đưa ra lời tuyên án cho vụ án này, khiến cuộc chiến vốn dĩ có thể khá quyết liệt đột nhiên ngừng lại.
Cho tới lúc này, chỉ có duy nhất Trần Kinh là chưa hề nói gì, ánh mắt của mọi người đều bất giác hướng về hắn.
Triệu Hạ Quốc cười lạnh, nói:
- Bí thư Trần, cậu không có ý kiến gì sao?
Trần Kinh quay đầu lại không tỏ ý gì, hắn vỗ vỗ bả vai Trưởng ban thư ký thành ủy Vương Kỳ Hoa, ghé vào tai ông ta nói vài câu.
Vương Kỳ Hoa ngẩn người, đưng dậy gật đầu với mọi người trong phòng rồi ra ngoài.
Quay đầu lại, Trần Kinh thản nhiên cười đáp:
- Hội nghị hôm nay thật thú vị, một vụ án bình thường không ai quan tâm như án 6.23, lại thu hút được sự quan tâm lớn như vậy, tác động tới tinh thần nhiều người như vậy, quả thực là ngoài dự liệu của tôi!
Trần Kinh nâng tách trà, thong dong uống một ngụm, lại đặt tách trà xuống bàn rồi nói:
- Nếu đã vậy, hội nghị dưới đây nên là hiểu rõ trách nhiệm của mình! Trước đó tôi nghĩ chúng ta có thể giải lao tại chỗ vài phút. Tôi tin rằng hội nghị hôm nay nhất định sẽ cho mọi người rất nhiều điều bất ngờ, nhưng tôi cũng xin đảm bảo với mọi người, sẽ còn nhiều điều bất ngờ hơn nữa ở phía trước!
Ánh mắt Trần Kinh thản nhiên quét qua bốn phía, khi hắn trầm mặc, mọi người đều cho rằng hắn không có lời nào để nói, nhưng hắn vừa mở miệng, lại khiến mọi người có cảm giác trò hay mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi.
Mọi người trong hội nghị, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đưa ánh mắt ngơ ngác về phía nhau!
Sắc mặt Triệu Hạ Quân có chút biến đổi, Nhạc Vân Tùng thì nhíu mày.
Khương Thiếu Khôn nhấc chiếc bút máy trên bàn lên, nghịch nghịch trong tay, thần sắc có phần khiến người ta không đoán được.
Cuối cùng, Nhạc Vân Tùng nói:
- Được, mọi người thư giãn tại chỗ mười phút đi!
Ông ta vừa dứt lời, Triệu Hạ Quân liền rút điện thoại từ bên hông ra, ông ta nhìn người gọi tới, rồi nhanh chóng nhận điện.
Ông ta chỉ nghe một câu, ánh mắt lập tức hướng về phía Vệ Hoa và Trần Kinh.
- Cục trưởng Vệ, anh hãy khai báo chân thực, anh đã di dời nhân viên tới đâu rồi? Tôi nói rõ cho anh biết, hôm nay tôi thay mặt sở tỉnh tới đây phá án, mọi hành vi của tôi đều được giám đốc sở phê chuẩn, lẽ nào anh dám trái lệnh cấp trên sao?
Triệu Hạ Quốc mặt tái nhợt, lạnh lùng nói.
Vệ Hoa theo bản năng định đứng dậy, Trần Kinh đưa tay ngăn lại, ông ta lại ngồi xuống.
Khóe miệng Trần Kinh nhếch lên một tia cười khẩy, nói:
- Sở trưởng Triệu, bình tĩnh đi đã. Bí thư nói giải lao mười phút, bây giờ đang là giờ giải lao. Tôi vừa nói rồi, chúng tôi đều sẽ kiên nhẫn chờ. Tình hình vụ án có thể thay đổi bất cứ lúc nào, lúc này quả thực không đáng để mất kiên nhẫn như thế!
Sắc mặt Triệu Hạ Quốc biến đổi mấy lần, bắt đầu lộ vẻ nghi ngờ.
Vừa rồi ông ta nhận được điện từ tổ hành động, tổ hành động đã khống chế hoàn toàn sở tạm giam tiến hành giam giữ Sầm Đại Bằng và Lý Quốc Triển của cục công an thành phố Hoàn Thành.
Nhưng trong đó lại không có tung tích của hai người họ.
Tin này khiến Triệu Hạ Quốc rất bất ngờ, bởi rạng sáng hôm qua, ông ta vẫn có thể xác định Sầm Đại Bằng và Lý Quốc Triển vẫn đang bị thẩm vấn, tại sao sáng ra lại đột nhiên không thấy đâu nữa?
Từng giây từng phút lặng lẽ trôi.
Nói là thư giãn tại chỗ, nhưng không một ai trong hội trường nhúc nhích gì, mọi người đều ngồi rất ngay ngắn tại vị trí của mình.
Thậm chí ngay cả Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn, vẻ mặt cũng có chút thay đổi.
Quả nhiên, cục diện hôm nay đã thay đổi bất ngờ, ngay cả hai người bọn họ cũng đều không ngờ rằng sự tình sẽ thay đổi như vậy.
Vốn dĩ họ cho rằng hội nghĩ sẽ rất nhẹ nhàng, nhưng Triệu Hạ Quốc lại tung đòn sát thủ ngay lúc đó, khiến hội nghị nhanh chóng đi tới kết thúc.
Thế nhưng lời kết ấy lại chỉ trong một khắc này biến thành thay đổi tiếp theo. Trần Kinh cơ bản vẫn không hề khoanh tay chịu sự chi phối, hắn ta sớm đã sắp xếp cả, dự tính của Triệu Hạ Quốc xem ra đã vô ích rồi.
Tiếp đây sẽ phát sinh thêm chuyện gì, ngay cả hai người bọn họ cũng không biết.
Lúc này cũng đúng theo lời Trần Kinh vừa nói, ngoại trừ kiên nhẫn chờ đợi ra, thực sự không còn cách nào khác…
(còn tiếp)
DG: dulactieu