Ngày ngày chú chạy xe máy đưa đón tôi. Áp má vào lưng chú, tâm tình lúc vui lúc buồn.
Về sau Diệp Lan không tới nhà chúng tôi nữa. Trải qua một thời gian rất dài, tôi mới dám tin rằng Diệp Lan cũng giống như cô giáo đó, chỉ là quá khứ.
Tôi thuận lợi tốt nghiệp, kiếm được việc làm.
Từng ngày vui vẻ nhẹ nhàng trôi qua, không có ngăn cách, chỉ có tôi và Triết Dã. Nếu tôi không thể nói, vậy cứ duy trì tình trạng như hiện giờ cũng rất tốt.
Nhưng ông trời không cho tôi được hạnh phúc.
Triết Dã ngất xỉu tại công trường, bác sĩ chẩn đoán là ung thư gan giai đoạn cuối. Tôi đau xót vô cùng, nhưng vẫn rất bình tĩnh hỏi ông ấy: Chú tôi còn bao nhiêu ngày? Bác sĩ nói: Một năm, có thể lâu hơn một chút.
Tôi đưa Triết Dã về nhà. Chú phải nằm trên giường, ban ngày tôi đi làm nên thuê một y tá đến, buổi trưa và buổi tối tôi tự chăm sóc chú.
Triết Dã cười nói: Xem này, chú phiền quá, đáng lẽ ra lúc này cháu đang đi hẹn hò cùng bạn trai.
Tôi cũng cười: Bạn trai ạ? Còn cách muôn sông ngàn núi cơ.
Mỗi ngày sau khi ăn tối xong, tôi luôn đi dạo cùng Triết Dã. Tôi khoác tay chú. Ngoài việc gầy hơn, chú vẫn cao lớn khôi ngô như trước, trong mắt những người khác đây tất nhiên là một bức tranh gia đình hạnh phúc, chỉ có tôi thấy được sự thật tàn khốc dưới vỏ bọc xinh đẹp của nó. Tôi đau thương trong tỉnh táo, tôi rõ ràng thấy được thời gian cuối cùng của tôi và Triết Dã đang lướt gió bay nhanh.
Triết Dã rất bình tĩnh, sinh hoạt như thường lệ. Đọc sách, thiết kế bản vẽ. Chú cứ chiếu theo thời gian mà làm việc, phân nửa ngày đã ngồi trong phòng đọc sách.
Càng ngày tôi càng thích phòng đọc sách. Sau khi ăn xong tôi luôn pha một ly trà, ngồi xuống đánh cờ rồi chơi một ván bài tây. Sau đó tôi giúp Triết Dã thu dọn tài liệu. Có một vật chú không cho tôi đụng vào. Tôi tò mò, rốt cuộc một ngày thừa dịp chú không có mặt mà đọc lén.
Đó là một quyển nhật ký rất dày.
“Yêu Yêu mọc hai cái răng cửa, tan tầm đến đón bé, bé loạng choạng tiến đến muốn tôi ôm.”
“Sinh nhật mười tuổi của Yêu Yêu, cô bé ước tôi trẻ mãi không già. Tôi rất vui, Tiểu Yêu Yêu, cô bé đúng là đóa hoa giải ngữ trong cuộc đời tịch mịch của tôi.”
“Hôm nay Yêu Yêu đến báo danh ở trường đại học, cô bé giành làm mọi thứ, lúc ấy tôi mới phát hiện cô bé đã trưởng thành, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, mà tôi đã già đi. Hy vọng cô bé không phải sống một cuộc đời đau khổ như tôi.”
“Khưu Phi nói cho tôi biết tình hình gần đây của Diệp Lan, nhưng khi gặp lại cũng không xúc động như trong tưởng tượng của tôi. Cô ấy già đi rất nhiều, tuy vậy sự tao nhã lúc còn trẻ vẫn không thay đổi.”
“Yêu Yêu bị viêm phổi. Lúc hôn mê luôn gọi tên tôi, nhưng khi tỉnh lại thì chỉ biết nhìn tôi khóc. Tôi kinh hãi, tôi không ngờ việc kết hôn cùng Diệp Lan lại ảnh hưởng sâu sắc tới cô bé như vậy.”
“Đưa Yêu Yêu từ trường về, cảm thấy trên lưng lạnh buốt nên cởi áo ra kiểm tra, thế mới phát hiện ướt cả một mảng lớn. Ôi, đứa nhỏ này.”
“Bác sĩ nói tôi chỉ sống được một năm nữa. Tôi không sao, nhưng Yêu Yêu chính là chuyện chuyện tôi lấn cấn. Sau khi tôi chết, làm sao mới có thể cho cô bé một cuộc sống khỏe mạnh hạnh phúc, đây là vấn đề tôi lo lắng nhất.”
Về sau Diệp Lan không tới nhà chúng tôi nữa. Trải qua một thời gian rất dài, tôi mới dám tin rằng Diệp Lan cũng giống như cô giáo đó, chỉ là quá khứ.
Tôi thuận lợi tốt nghiệp, kiếm được việc làm.
Từng ngày vui vẻ nhẹ nhàng trôi qua, không có ngăn cách, chỉ có tôi và Triết Dã. Nếu tôi không thể nói, vậy cứ duy trì tình trạng như hiện giờ cũng rất tốt.
Nhưng ông trời không cho tôi được hạnh phúc.
Triết Dã ngất xỉu tại công trường, bác sĩ chẩn đoán là ung thư gan giai đoạn cuối. Tôi đau xót vô cùng, nhưng vẫn rất bình tĩnh hỏi ông ấy: Chú tôi còn bao nhiêu ngày? Bác sĩ nói: Một năm, có thể lâu hơn một chút.
Tôi đưa Triết Dã về nhà. Chú phải nằm trên giường, ban ngày tôi đi làm nên thuê một y tá đến, buổi trưa và buổi tối tôi tự chăm sóc chú.
Triết Dã cười nói: Xem này, chú phiền quá, đáng lẽ ra lúc này cháu đang đi hẹn hò cùng bạn trai.
Tôi cũng cười: Bạn trai ạ? Còn cách muôn sông ngàn núi cơ.
Mỗi ngày sau khi ăn tối xong, tôi luôn đi dạo cùng Triết Dã. Tôi khoác tay chú. Ngoài việc gầy hơn, chú vẫn cao lớn khôi ngô như trước, trong mắt những người khác đây tất nhiên là một bức tranh gia đình hạnh phúc, chỉ có tôi thấy được sự thật tàn khốc dưới vỏ bọc xinh đẹp của nó. Tôi đau thương trong tỉnh táo, tôi rõ ràng thấy được thời gian cuối cùng của tôi và Triết Dã đang lướt gió bay nhanh.
Triết Dã rất bình tĩnh, sinh hoạt như thường lệ. Đọc sách, thiết kế bản vẽ. Chú cứ chiếu theo thời gian mà làm việc, phân nửa ngày đã ngồi trong phòng đọc sách.
Càng ngày tôi càng thích phòng đọc sách. Sau khi ăn xong tôi luôn pha một ly trà, ngồi xuống đánh cờ rồi chơi một ván bài tây. Sau đó tôi giúp Triết Dã thu dọn tài liệu. Có một vật chú không cho tôi đụng vào. Tôi tò mò, rốt cuộc một ngày thừa dịp chú không có mặt mà đọc lén.
Đó là một quyển nhật ký rất dày.
“Yêu Yêu mọc hai cái răng cửa, tan tầm đến đón bé, bé loạng choạng tiến đến muốn tôi ôm.”
“Sinh nhật mười tuổi của Yêu Yêu, cô bé ước tôi trẻ mãi không già. Tôi rất vui, Tiểu Yêu Yêu, cô bé đúng là đóa hoa giải ngữ trong cuộc đời tịch mịch của tôi.”
“Hôm nay Yêu Yêu đến báo danh ở trường đại học, cô bé giành làm mọi thứ, lúc ấy tôi mới phát hiện cô bé đã trưởng thành, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, mà tôi đã già đi. Hy vọng cô bé không phải sống một cuộc đời đau khổ như tôi.”
“Khưu Phi nói cho tôi biết tình hình gần đây của Diệp Lan, nhưng khi gặp lại cũng không xúc động như trong tưởng tượng của tôi. Cô ấy già đi rất nhiều, tuy vậy sự tao nhã lúc còn trẻ vẫn không thay đổi.”
“Yêu Yêu bị viêm phổi. Lúc hôn mê luôn gọi tên tôi, nhưng khi tỉnh lại thì chỉ biết nhìn tôi khóc. Tôi kinh hãi, tôi không ngờ việc kết hôn cùng Diệp Lan lại ảnh hưởng sâu sắc tới cô bé như vậy.”
“Đưa Yêu Yêu từ trường về, cảm thấy trên lưng lạnh buốt nên cởi áo ra kiểm tra, thế mới phát hiện ướt cả một mảng lớn. Ôi, đứa nhỏ này.”
“Bác sĩ nói tôi chỉ sống được một năm nữa. Tôi không sao, nhưng Yêu Yêu chính là chuyện chuyện tôi lấn cấn. Sau khi tôi chết, làm sao mới có thể cho cô bé một cuộc sống khỏe mạnh hạnh phúc, đây là vấn đề tôi lo lắng nhất.”