Đối với Tây Cố mà nói, bởi vì bạn của anh không cẩn thận làm đổ một chén cháo mà nổi bão không phải là chuyện mà Hác Manh tôi sẽ làm.
Không ngờ tôi tuổi tác lớn như thế, so với phụ nữ bình thường sẽ càng bao dung anh, càng lương thiện hiểu ý người, hoàn toàn sẽ không lòng dạ hẹp hòi?
Tôi hiện tại đang làm gì?
Tôi nhìn lại bản thân, túi công văn, giày cao gót, đồ công sở, xung quanh đồ thể thao, giày chơi bóng, cặp sách.
Giống như vào nhầm nhà xấu hổ, giống như mang một đôi giày không vừa chân.
Tôi có một phần công việc có thu nhập cao, tướng mạo tính nết cũng không tệ, vận đàn ông tuy rằng không đỏ nhưng là không đứt đoạn qua... Như vậy, giờ phút này tôi đến tột cùng là vì cái gì phải nghẹn khuất chịu đựng, giấu diếm tự ti, khổ sở mà nhìn?
Vì cái gì tôi muốn làm cho bản thân trở nên hèn mọn như vậy.
Là bởi vì thứ tình yêu chết tiệt không thể tránh được này?
Tôi thu hồi tay, thản nhiên nói, "Cô bé, nhẫn nại của chị lớn đây cũng có mức độ. Tôi lúc bằng tuổi cô còn rất hồn nhiên đó."
Sở Kiều đang cúi đầu xin lỗi kinh ngạc nhìn chằm chằm tôi, miệng vẫn như cũ nói, "Thật xin lỗi, chị Hác Manh chị thật sự hiểu lầm , em không phải..."
Tôi chán muốn chết cắt ngang cô ấy, "Đổ cũng tốt, đỡ phải cho tên nhóc không biết điều này ăn, làm phiền ngài nha."
Tây Cố âm thầm cầm tay của tôi, không tán thành đè thấp giọng, "Manh Manh."
Tôi dùng lực mạnh một chút, tránh khỏi tay Tây Cố, túi xách kẹp vào người cồm cộp cồm cộp bước nhanh rời đi.
Đằng sau lưng Sở Kiều lần nữa lẩm bẩm mấy tiếng thực xin lỗi thực xin lỗi hỗn tạp với lời khuyên giải an ủi của Tây Cố, tôi đi càng nhanh, không muốn lại ẩn nhẫn nữa.
Tây Cố anh cứ lưu lại chầm chậm an ủi đi, trò khôi hài này tôi sẽ không tham dự.
Gần đến cổng trường thì đột nhiên bên hông căng thẳng, bất thình lình bị từ đằng sau hung hăng ôm lấy.
Tây Cố rốt cuộc bỏ Sở Kiều qua một bên, một đường đuổi đến.
Anh thở gấp chặt chẽ ôm tôi không buông tay, "Manh Manh, em cuối cùng muốn anh làm gì?"
Cuối cùng muốn làm gì?
Trên đường trở về tôi với anh dưới áp suất thấp đi vào siêu thị mua đồ ăn, anh ở phía sau cùng tôi mua hàng, mặt lạnh suốt cả đoạn đường ra vào.
Bữa tối ai cũng không có tâm tình đi làm, tuy rằng mua đồ ăn, nhưng cuối cùng vẫn là ở quán cơm rang dưới lầu đóng gói hai món một canh.
Anh một thân mồ hôi khó ngửi, cơm nước xong tôi giục anh đi tắm rửa.
Tuy rằng còn đang trong chiến tranh lạnh, nhưng Nhâm Tây Cố chỉ nhìn tôi một cái, sau khi ăn xong ngoan ngoãn cầm quần quần áo đi vào nhà tắm.
Tôi trực tiếp ôm tài liệu quay về trên giường, cặn kẽ nghiên cứu lại tư liệu điều tra về Lâm tổng.
Tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống, tôi nghe trong nhà tắm tiếng nước chảy ào ào, tuy rằng nhớ tới anh thì tâm tình hỏng bét, nhưng mà chuyện nào ra chuyện ấy, tình trường thất ý tôi cứ an ủi bản thân sự nghiệp sẽ đắc ý. Hôm nay vô công mà về, ít nhất tôi nên vì ngày mai mà sắp đặt kế hoạch cho tốt.
Tây Cố đi ra thì lập tức vào phòng, thật ra tôi với anh ngay từ đầu là phân hai gian phòng, thế nhưng từ lúc anh dọn vào ngày đó vẫn không biết xấu hổ ở lại trong phòng tôi.
Tôi thấy anh tắm xong rồi, quay đầu lại tủ quần áo muốn lấy đồ lót đi tắm rửa.
Tây Cố từ lúc vào nhà bắt đầu không có mở miệng, không rên một tiếng đứng ở cạnh tủ quần áo của tôi, tôi tránh không ra anh, đơn giản đứng sát anh, coi như không có cái người này, cúi người tự lấy quần áo của mình.
Đột nhiên sau lưng ấm áp, Tây Cố dán sát lưng tôi nhẹ nhàng bao bọc tôi, thiếu niên sau khi tắm rửa xong mang theo hương bồ kết nhàn nhạt cơ thể nong nóng bao bọc lấy. Anh vóc dáng rất cao, tôi chỉ gần đến ngực anh, bởi vậy khi tôi cúi người anh ôm lấy thì thân ảnh gần như che đậy toàn bộ thế giới của tôi...
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn hôn cổ tôi, có loại vuốt ve an ủi khó có thể nói rõ.
Phụ nữ là sinh vật cảm tính, hành động này mang theo một chút thương tiếc gần như xóa đi hơn phân nửa tức giận của tôi.
Tuy nhiên, cũng chỉ là gần như.
—— bởi vì giây tiếp theo anh mở miệng tôi chỉ muốn đem anh nhét vào khe biển Mariana.
"Chúng ta sẽ bởi vì chút việc nhỏ này mà cãi nhau sao? Thật ra Sở Kiều cũng không phải cố ý, Manh Manh, em làm sao lại trở nên so đo như thế."
Tôi thay đổi?
Trở nên so đo?
Thân thể tôi cứng đờ, lạnh mặt tránh khỏi tay anh đi ra ngoài.
Anh không thả, đang giãy dụa dứt khoát kéo tôi lật lại, lưng dựa vào tủ quần áo đối diện anh.
Tôi quay đầu đi không nhìn anh, anh nắm cằm của tôi cằm đem mặt quay qua, "Đừng quậy, ngay từ đầu chúng ta không phải đang rất tốt sao, em không nên tranh cãi với anh như vậy."
Tôi nhăn mày, đẩy tay anh ra, "Anh đến bây giờ còn không biết rõ là vì cái gì?"
Anh ngược lại dứt khoát, đơn giản rõ ràng nắm đúng điểm chính, "Sở Kiều."
Tôi hai tay khoanh trước ngực, lại nói, "Là vì Sở Kiều thế nào?" Trọng điểm gốc rễ sẽ không là vì tô cháo củ từ bị vứt đi kia.
Tây Cố lẳng lặng nhìn lại tôi, mặt mày dần dần lạnh xuống, "Em hoài nghi anh với cậu ấy?"
Tôi lắc đầu, "Không có." Tây Cố tính tình rất kiêu ngạo, từ lúc ban đầu cùng tôi qua lại đến giờ, tôi biết anh không có khả năng lừa dối.
Nâng tay lên xoa lên khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú, tôi nỗ lực đưa ra sự lý tính ngày thường, từ từ nói, "Em tức giận là vì thái độ của anh. Tây Cố, anh thật coi em là bạn gái của anh, mà không phải là một hầu gái có thể cho anh mọi thứ khi cần? Anh thật sự có đứng ở lập trường của em thay em suy nghĩ không, anh mỗi ngày tan học cùng Sở Kiều chơi bóng rổ, anh phóng túng cho cô ấy cùng anh thân cận, anh thậm chí còn cùng với cô ấy mặc trang phục tình nhân... Tây Cố, em không phải thánh nhân, em cũng sẽ ghen tị, em cũng sẽ bất an, em..."
Còn chưa có nói xong anh đột nhiên đem tôi ôm chặt, vui mừng hiện rõ trên đuôi lông mày, cúi đầu ở trên miệng tôi dùng sức hôn, "Thì ra là ghen tị!"
Tôi thật sự là bị tức chết, "Không phải là vì ghen!"
Anh nói, "Mỗi ngày tan học chơi bóng rổ là thói quen không phải là vì cậu ấy, anh từ lúc sơ trung là đã như thế này. Hiện tại anh với cậu ấy cùng một đại học, từ nhỏ cũng chơi cùng một chỗ, Sở Kiều học bóng rổ, muốn anh chỉ cho, anh thì sao cũng được. Về phần em nói trang phục tình nhân cái gì, là vì đồ thể thao là anh với cậu ấy cùng đi mua ở một tiệm chuyên bán, cho nên kiểu dáng cùng kiểu... Đối với cậu ta em thật sự không cần phải ghen, cá tính Sở Kiều như giống như con trai, anh cũng không coi cậu ấy là phụ nữ."
Tôi vẫn còn nghẹn khuất, "Cho dù như vậy, chẳng lẽ bên người anh chỉ một mình Sở Kiều, anh cũng không nên dính với cô ấy?" Cô ấy đến tột cùng có cái gì đặc thù, làm cho anh đối xử khác đi.
"Sở Kiều tính cách tùy tiện, người cũng hào khí, không giống mấy cô gái ẻo lả khác, khi mới quen cậu ấy còn xén tóc ngắn, anh còn tưởng rằng cậu ấy là con trai, hai người còn đánh qua một trận, sau lại mới biết được Sở Kiều là nữ ,tuy nhiên hình thức ăn ở vẫn không thay đổi, rập khuôn toàn nói mấy lời châm chọc, cậu ấy cũng không giống người khác sợ anh, cũng sẽ không hơi một tí là khóc khi bị mắng vài câu, đề tài hợp nhau, tính tình dần dần cũng giống anh, anh trực tiếp coi Sở Kiều như anh em, ở chung không cần kính nể, cũng thẳng thắn." Tây Cố không có thói quen nói ra việc riêng của mình, nhưng đêm nay là cố ý bộc bạch.
Anh với Sở Kiều cũng có sáu bảy năm giao tình, trừ bỏ tôi ra, anh tính nết như tiểu bá vương, chỉ có Sở Kiều dám tiếp cận anh, dám cùng anh làm bè bạn. Nếu không có tôi ở đây, bọn họ coi như là thanh mai trúc mã, cuối cùng người được chọn đứng bên cạnh Tây Cố, có lẽ không nhất định là tôi đâu.
"Em biết hai người giao tình sâu đậm, nhưng chẳng lẽ anh chỉ có mình cô ấy là bạn?" Tiếp tục nhẫn nại cho cô ấy tiếp cận, tôi không thể cam đoan về sau nhẫn công của mình có thể tốt như vậy.
"Nói đến nói đi em vẫn là không tin anh?" Tây Cố xoa xoa cái trán, "Manh Manh, em muốn anh với cậu ấy hoàn toàn đoạn tuyệt qua lại?"
Tôi cũng có chút mệt mỏi, "Ít nhất, anh cũng cùng Sở Kiều bảo trì một chút khoảng cách được không? Người không biết còn tưởng rằng bạn gái của anh là cô ấy, mà không phải là em."
"Như vậy em muốn anh làm như thế nào?" Tây Cố cũng dần dần nóng nảy, "Anh cũng hy vọng có thể công khai quan hệ của chúng ta, nhưng lại không phải em chính miệng nói phải che giấu sao."
"Hiện tại anh còn đang đi học, thời cơ căn bản không thích hợp." Tôi nhăn lại mày, "Anh không có công việc, hiện tại em công khai, anh nghĩ ba mẹ em sẽ nói như thế nào? Nếu đã muốn cùng một chỗ, em cũng hy vọng có thể tận hết khả năng nhận được sự ủng hộ của người trong nhà."
Nhắc tới cái này, Tây Cố không khỏi giận dữ, "Vậy lén giấu đi, làm cho bọn họ tiếp tục an bài đối tượng thân cận cho em sao!"
Tôi đột nhiên đẩy anh ra, môi ngập ngừng, sau khi trầm mặc vài giây thản nhiên nói, "... Em đã muốn 27 tuổi, anh không vội, bọn họ làm sao có khả năng không vội? Chờ anh có thể đi làm, em đã 30."
Anh sửng sốt hạ, cũng trầm mặc theo.
Tôi khom người cầm lấy quần áo bị gác lại tại một bên, rủ mắt muốn từ bên người anh đi ra ngoài, bất thình lình , anh ở phía sau tôi đột nhiên mở miệng.
"...Em có phải bắt đầu hối hận rồi hay không?"
Tôi dừng dừng bước chân, không có trả lời.
Ngay từ đầu đã là một chỗ dựa mỏng manh.
Lúc ban đầu là một cái mâu thuẫn nhỏ, ầm ĩ đến về sau, vấn đề phơi bày ra càng ngày càng nhiều.
Ngày hôm sau hai người ngoài mặt dường như vẫn tốt lắm, nhưng trong lòng chúng tôi đều biết rõ, một hạt giống tên là "Khúc mắc" đã bắt đầu mọc rễ nẩy mầm.
Lòng tôi rầu rĩ đau nhức, nhưng vẫn bắt buộc bản thân phấn chấn lên, tập trung tinh thần vào công việc.
Ngày đầu tiên bị thờ ơ sau đó đừng nóng vội tiếp tục khiêu chiến, bình tĩnh tạo một thời kỳ giảm xóc, bằng không quá mức dây dưa sẽ làm cho người ta tâm sinh phản cảm.
Tôi thừa dịp trong thời kỳ giảm xóc ngay cả tư liệu thân thích bạn bè của Lâm tổng đều một lưới bắt hết.
Mỗi người đều có lộ ra một mạng lưới quan hệ, khi tôi trên đường tìm hiểu tra được bạn học sơ trung của anh ta thì rốt cục thư thái nở ra nụ cười.
Lục Độ Không Gian từng đưa ra lý luận, bạn cùng bất luận người lạ nào trên thế giới, khoảng cách nhân số ở giữa sẽ không vượt qua sáu người .(Lục Độ Không Gian là tên một bộ phim tựa gốc là Six Degrees of Separation.)
Tôi chạm chạm vào cậu bé trên ảnh chụp chưa thoát khỏi vẻ ngây thơ ——
Chung Ý.