Ba câu?
Anh muốn nói cái gì? Còn có cái gì đâu.
Quay đầu lại, đèn đường đem bóng dáng Nhâm Tây Cố kéo ra thật dài, tay anh ôm chặt bụng bên trái, thấy tầm mắt của tôi dời đến, anh cuống quít buông tay ra.
"Muốn nói gì?" Khẩu khí tôi hòa hoãn chút, "Nói xong thì nhanh trở về đi."
Kỳ thật bản ý của tôi là bệnh đau bao tử của anh tương đối nghiêm trọng, đêm nay bị đổ rượu đến hơn nửa đêm, nên sớm một chút về nhà nghỉ ngơi. Nhưng anh hiển nhiên cho rằng tôi muốn đuổi anh đi, trên mặt càng trắng thêm vài phần, buông mắt xuống, "Anh như vậy luôn dây dưa em có phải cảm thấy rất phiền chán hay không."
Tôi trầm mặc vài giây, lắc đầu.
"Trước kia anh nói qua muốn kết hôn với em, anh chỉ muốn hỏi, em còn nhớ hay không, khi đó em nói 'Được'." Anh nhìn tôi, "Em đồng ý gả cho anh, anh nói rồi muốn kết hôn với em... Anh vẫn không có quên lời hứa của mình, chúng ta, có thể đừng nuốt lời hay không?"
Tôi nghẹn lại hô hấp, chỉ là không đáp lời.
"Cuối cùng một câu rất đơn giản," anh nhẹ nhàng mà nói, "Anh vẫn yêu em như xưa."
Anh vẫn yêu em như xưa...
Tôi xoay người lên lầu, giày cao gót dồn dập gõ lên hàng hiên yên tĩnh.
Ven đường từng cái từng cái đèn cảm ứng sáng lên, tâm tư của tôi giống như bị một đoàn sương khói vô hình xâm nhập, đảo loạn cảm xúc.
Tôi nghiêm khắc khống chế suy nghĩ, trước khi vào cửa thì hít sâu một hơi, thu thập tốt tâm tình. Vào nhà xong không có bật đèn, sau khi cởi áo khoác liền lập tức lên trên giường nằm.
Có lẽ là bởi vì cồn, sau khi an tĩnh lại tôi không có cách nào lập tức đi vào giấc ngủ. Đại não vào ban đêm vận chuyển với tốc độ cao dường như không biết mệt mỏi, rõ ràng thân thể đã nhanh đến đạt cực hạn, nhưng buồn ngủ lại chậm chạp không đến.
Trong bóng đêm tôi mở to mắt không biết ngẩn người bao lâu, bỗng nhiên đứng dậy bật đèn.
Đi vào nhà bếp pha một ly giải rượu, tôi cảm thấy có chút phiền lòng bức bối, liền bưng ly nước giải rượu tựa vào phía trước cửa sổ, mở ra cửa sổ thông khí, bình tĩnh một chút.
Không ngờ, khi cửa sổ mở to, tầm mắt không mục đích dời xuống dưới, tôi bỗng dưng sửng sốt ——
Nhâm Tây Cố?
Anh làm sao còn không có đi?
Giờ phút này anh đang ngửa đầu, hai mắt cũng không chớp một cái nhìn về hướng tôi, đối diện với ánh mắt của tôi, anh trở tay không kịp, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc cùng chật vật...
Hai mặt nhìn nhau chỉ một lát, tôi có vài phần xấu hổ, phịch một tiếng đóng cửa sổ.
Trong lồng ngực có chút bực mình, muốn dứt khoát coi như không phát hiện chuyện tình này, anh muốn đứng tới khi nào thì đứng tới khi đó, không liên quan tới tôi.
Nhưng có vài thứ luôn nói không rõ cũng nói không được, quấy nhiễu tôi đến hơn phân nửa đêm vẫn không thể yên giấc.
Lại từ trên giường bò lên, kim đồng hồ gần chạy tới 4 giờ.
Vài tiếng rồi, anh cũng nên đi chứ. Tôi đứng dậy vén lên bức màn, cách lớp thủy tinh nhìn xuống xem...
Người nọ vẫn còn đó.
Tôi nhăn mày, do dự vài giây, rốt cuộc khoác thêm áo khoác đi xuống lầu.
Cửa sắt "Két" một tiếng bị mở ra.
Tôi thản nhiên nói, "Anh làm sao còn ở nơi này."
Tây Cố nhìn thấy tôi xuất hiện thì tràn ra sợ hãi lẫn vui mừng, nhất thời cứng đờ, biểu tình có chút bị thương, "Anh bây giờ đi liền."
Tôi nhìn anh cô độc một mình đi mau đến cửa tiểu khu thì mới gọi lại, "Đã trễ thế này, trở về như thế nào."
"Anh đi kêu xe."
"Lúc này đi đâu mới kêu được xe." Huống hồ này đoạn đường này vắng vẻ, phải đi bộ một đoạn xa mới có thể đến đường lớn.
Anh có chút nghẹn lời, quay đầu nhìn tôi không nói chuyện.
Tôi nhẫn nại nhắm mắt, tức giận lui người lộ ra cánh cửa, "Vào đi."
Tây Cố một đường này rất im lặng đi theo sau lưng tôi, đi vào cửa nhà, trước khom người cởi giầy cất gọn xong, chân trần đứng trên sàn nhà không nhúc nhích.
"Làm sao vậy?"
Anh hiếm khi ngượng ngùng, “Chân chưa rửa, rất bẩn."
"Không có việc gì, chẳng lẽ lại muốn đứng đó cả đêm," tôi đi pha thêm một ly giải rượu, "Dép lê tự mình đi lấy, mang xong đến nhà bếp."
Khi anh một lần nữa đứng ở căn nhà hai người từng sinh hoạt qua, hai bên đều cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Anh đứng ngơ ngẩn trước bàn ăn, mặt trắng bệch, tay không dấu vết che bên bụng trái, chờ tôi bảo anh ngồi xuống thì mới nghe lời ngồi xuống, tính tình vốn bướng bỉnh giờ khắc này lại nhu thuận dọa người.
Tôi không có ý định nhiều lời với anh, chỉ đem giải rượu để ở trước mặt, anh nhận lấy ly tay có chút bất ổn, sợ là dạ dày đang vô cùng đau đớn. Tôi vội vang tìm kiếm thuốc đau bao tử, ngoài ý muốn phát hiện lúc trước sau khi anh đi, còn sót lại mấy gói thuốc. Xem xét hạn dùng là 36 tháng, tôi yên tâm đem thuốc để lên trước mặt anh, ý bảo anh uống luôn.
Anh nhìn tôi một cái, một khẩu lệnh là một động tác, ngoan ngoãn uống thuốc.
"Trong tủ lạnh còn có một chút đồ ăn, muốn ăn tự mình hâm nóng," tiếp đó dừng một chút, "Phòng anh trước kia còn chăn giường, lát nữa có thể ở bên kia ngủ."
Anh thấp giọng nói, "Cảm ơn."
Tôi qua quýt gật đầu, đóng lại cửa phòng.
Ngày hôm sau không ngờ tỉnh lại rất sớm.
Ngoài cửa áng chừng có chút động tĩnh, tôi không có đứng lên, đợi tiếng động bên ngoài dần dần lắng lại, từ cửa lớn truyền đến tiếng bước chân mỏng manh... Tôi nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng vẫn phải đi rồi.
Không ngờ, tiếng bước chân kia bỗng nhiên xoay chuyển, lập tức đi tới cửa phòng tôi. Lòng tôi nhảy lên, nhưng anh không có lên tiếng, chỉ trầm mặc, lẳng lặng đứng trước cửa phòng hồi lâu, cuối cùng xoay người rời đi, cửa lớn nhẹ nhàng bị đóng lại...
Két một tiếng.
Đáy lòng tràn ngập phiền muộn khôn kể, ngực dao động lợi hại.
Tôi đem chăn kéo qua đầu, dùng sức nhắm mắt lại, nằm xuống ngủ tiếp.
Chủ nhật này cứ như vậy bị tôi ngủ qua hơn phân nửa, trước khi đi Tây Cố nấu bát cháo trứng muối để trong nồi cơm điện, trên bàn trứng chần nước sôi đã nguội lạnh.
Tôi bỏ vào lò vi ba hâm lại thử hương vị, hơi mặn một chút, khó có thể vào miệng.
Thứ hai đi làm, đoạn sự việc này chúng tôi song phương đều rất ăn ý lựa chọn quên đi, nhưng Nhâm Tây Cố từ lúc này về sau bắt đầu chịu khó chạy văn phòng, cơ hội hai người gặp mặt gia tăng rất nhiều.
Tôi không làm màu gì, đối với bọn họ đều bình đẳng.
Thứ sáu cùng Lục Hu gặp mặt, trước đó tôi đã hiểu rõ kha khá rồi, địa điểm hẹn nhau là tôi định, ngay tại nhà hàng lần trước cùng ông chủ Triệu gặp mặt.
Anh ta nghe được tôi hẹn ở chỗ này đã muốn hiểu được, gặp mặt hôm nay, câu đầu tiên anh ta nói là, "Thực xin lỗi, thật ra em là người phụ nữ tốt."
Hay lắm, tôi thu được giấy chứng nhận người tốt.
Tôi nhướng mày lên, "Em chỉ muốn biết là trước khi chúng ta kết giao, hay là sau khi kết giao."
"Đều không có." Trong mắt anh ta lộ ra vẻ ôn tồn hiếm thấy, "Cho tới bây giờ vốn không có bắt đầu qua, chì là anh tự mình theo ý mình mà thôi."
Tôi không biết nên nói tiếp như thế nào, quỷ dị là trong lòng cũng không có nhiều oán giận gì, bình tĩnh dị thường.
Mọi người đều là người trưởng thành, ở nơi công cộng này, cũng không muốn làm mấy hành động mất mặt chất vấn 'Vì sao trong lòng anh có người còn kết giao, kết giao xong còn dây dưa không rõ' vân vân, thật ra... Bản thân tôi cũng không làm sao có lập trường chất vấn. Tôi không nỗ lực bỏ ra cảm tình, như vậy cũng không thể đòi lấy tình cảm của đối phương, không thể thẹn quá thành giận đi chỉ trích đối phương.
Đương nhiên, chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, tôi có thể làm như cái gì cũng không biết bỏ qua, dù sao Lục Hu cùng đối phương cũng không có bắt đầu. Dựa theo cá tính bảo thủ của Lục Hu, nếu muốn bắt đầu một đoạn tình cảm khác, trước tiên nên tới tìm tôi kết thúc.
Hiện tại là xem tôi như thế nào, lấy hay bỏ.
"Em chỉ hỏi anh một vấn đề," tôi nói, "Có phải mặc kệ khi nào, chỉ cần cô ấy nguyện ý gật đầu, anh sẽ nhanh nhất trở lại bên người cô ấy."
Lục Hu còn thật sự suy tư một lát, cuối cùng bất đắc dĩ trả lời, "... Đúng."
"Như vậy đáp án của em anh cũng đã biết." Tôi không thể nào đem một khối bom hẹn giờ đeo ở bên người.
"Thực xin lỗi," anh ta lại xin lỗi lần nữa, "Thật sự rất xin lỗi."
"Nếu như đơn thuần trong lòng có người thật ra cũng không có vấn đề gì, " người đến độ tuổi này không thể nào như tờ giấy trắng, trải qua quá một đoạn tình yêu khắc cốt minh tâm không có gì đáng trách, "Nhưng nếu y theo lời anh nói, mặc kệ thời điểm nào chỉ cần đối phương gật đầu, anh sẽ bứt ra trở lại bên cạnh cô ấy, em đề nghị anh đừng tiếp tục thân cận."
Anh ta nghe vậy sợ run hạ, "... Anh hiểu được."
Hai người tựa như bạn bè bình thường vừa dùng cơm vừa tâm sự, sau khi kết thúc bữa tối, đoạn cảm tình này liền như vậy vẽ xuống một dấu chấm hết.
Sau khi La Lỵ thu được tin tức tôi lại độc thân, sốt ruột, bắt đầu thu xếp cho tôi đi coi mắt…
"Không cần, trước mắt tạm thời chờ một chút, để mình nghỉ thở."
Kỳ thật tôi bắt đầu chán ghét.
Đối tượng coi mắt tới tới lui lui, coi nhiều người như vậy, đàn ông cùng tuổi với tôi phần lớn đã giết chết chính mình, trong đầu bọn họ trừ bỏ tính toán người phụ nữ này gia thế có xứng với mình hay không, sau này mang ra ngoài có làm mình bị mất mặt không, cá tính có đủ dịu dàng hay không, có thể hầu hạ mình không, còn có bản lĩnh trên giường có được không hay không… Thường có một phụ nữ làm bảo hiểm, đồng thời mập mờ với hai ba người để dự phòng.
Tôi đột nhiên rất muốn trở lại độ tuổi hồn nhiên kia.
Hy vọng biết bao một giây sau phát hiện bản thân đang ngồi trong phòng học, cho dù giáo viên chủ nhiệm đang đứng trước mặt tôi, cầm thước dạy học gõ bàn của tôi cũng không sao.
Tôi không cần lại nỗ lực kiên cường, tôi có thể yên tâm yếu đuối, có lẽ tôi có thể không cần phải dũng cảm.