"Bánh bông lan dâu."
"Ngày hôm qua là pudding dâu, hôm trước là mousse dâu," tôi bỗng nhiên cho anh một cái bốp vào đầu, "Hôm nay lại là bông lan dâu, ăn nhiều đồ ngọt như vậy cẩn thận về sau không có răng."
Anh liếc tôi một cái, "Em ngược đãi người bị thương."
Tôi liếc mắt lại, "Anh cũng không phải bị thương ở trên đầu."
Sau khi hợp lại Tây Cố rốt cục không hề giả vờ ngoan ngoãn không hề giả bộ u buồn, vì thế đến phiên tôi bắt đầu u buồn.
Tây Cố ngại ở trong bệnh viện nhàm chán, mỗi ngày ầm ĩ muốn tôi qua đây hầu anh, hai người thường dính thành một cục, một lần ở như thế là qua một ngày.
Tôi dứt khoát cứ như vậy không sá gì, mất rồi lại có, có rồi lại mất, mấy năm nay phân phân hợp hợp, sau khi một lần nữa xác định quan hệ, hai người dính đến muốn chết.
Trong bệnh viện, bệnh nhân y tá đi tới đi lui nhiều như vậy, ánh mắt chỉ trích không ít, nhưng lúc này đây, có lẽ tôi là đập nồi dìm thuyền, mấy ánh mắt này nọ tuy rằng vẫn làm tôi đau đớn, mấy lời nói thì thầm tuy rằng vẫn như cũ làm tôi khó chịu, nhưng tôi lựa chọn không nhìn, không nghe, mặc kệ. Mà phương thức của Nhâm Tây Cố càng trực tiếp, khi phát hiện có mấy cô bé đang châu đầu ghé tai nhìn chúng tôi thì, anh liền trực tiếp đi đến trước mặt người ta, thân mình cao lớn rất có lực áp bách che phủ các cô ấy, "Tôi nghĩ tình cảm của hai người chúng tôi cùng với mấy cô không có liên quan, xin câm miệng dùm, cám ơn."
Tôi nhịn không được nhíu mày, "Tây Cố." Đừng có tính công kích như thế.
Anh quay đầu nhìn về phía tôi, gợi lên khóe miệng, "Anh chỉ là cảm thấy chúng ta là một đôi xứng nhất yêu nhau nhất."
Tôi bật cười, lại thưởng cho anh thêm một cái bốp.
"Anh nói sai cái gì sao?" Anh bất mãn than thở.
Tôi mới không thèm để ý tới anh.
Trong nhà sớm đã ồn ào lung tung cả lên.
Từ lúc Tây Cố tỉnh lại, tôi đi bệnh viện trông Tây Cố mấy ngày, ba mẹ cũng theo tôi náo loạn nhiêu đó ngày.
Mẹ vụng trộm gọi điện thoại muốn tôi về nhà làm dịu với ba, tôi nhìn Tây Cố, cắn chặt môi, "Trừ bỏ muốn hai đứa con xa nhau ra, muốn con nhận cái gì đều có thể."
"Con, con đồ bất hiếu nữ!" Mẹ cất cao giọng quát, bỗng dưng lại phản ứng ra, sợ bị ba phát hiện, một lần nữa đè thấp giọng nói, "Con trước đi về, mặc kệ con muốn nói gì, tất cả trở về lại nói với ba con đi, con cũng không phải không biết miệng ba con ngoài miệng thì cứng nhưng bên trong thì mềm, con cũng đừng cố chấp với ba, xuống nước trước được không?"
Tôi đồng ý, sáng sớm ngày hôm sau liền chạy về nhà.
"Leng keng ——"
Sau khi chuông cửa vang lên, mở cửa là ba.
"Con còn về làm gì!" Ba vừa thấy là tôi, căm giận nói, "Lần trước con không phải khăng khăng muốn đi tìm nó, cho dù chặt đứt quan hệ với ba cũng phải đi, bây giờ còn biết quay về!" Nói là nói như vậy, nhưng ba vẫn vừa mắng vừa mở cửa cho tôi.
Tuy rằng ý nghĩa trong lời nói vẫn là căm giận như vậy, nhưng ba thấy tôi về nhà, trong mắt tiết lộ ra tia vui mừng che dấu không được, làm trong lòng tôi áy náy không thôi.
"Ông già này," mẹ vội vàng đi che miệng ba, "Là ai cả ngày ở nhà nhắc mãi, hiện giờ con gái đã trở lại, ông lại muốn đem nó bức đi mới vừa lòng a..."
Ba vuốt râu trừng mắt, dùng sức đẩy tay mẹ ra, "Đi đi đi, bà đừng làm hỏng chuyện của tôi!"
Tôi kẹt ở cửa tiến thối lưỡng nan, khẩn cầu nhìn về phía ba, "Ba..."
Ba há miệng thở dốc còn muốn răn dạy gì đó, bị mẹ dùng sức đạp một cước, cuối cùng nuốt xuống, chỉ căm hận nói, "Dù sao Tây Cố thằng nhóc đó vẫn không được!"
Mẹ vươn tay trấn an vỗ lưng ba, cho ba thuận khí, "Gấp cái gì, tôi còn chưa nói được. Đợi tới lúc chúng ta đi thăm Tây Cố đi."
Ba ngạc nhiên quay đầu, "Bà không phải cũng muốn theo con gái cùng nhau điên chứ?"
"Ông già ông lại bắt đầu nói mê cái gì vậy, " mẹ già trừng mắt, nói, "Chỉ là đi, chúng ta làm trưởng bối, tốt xấu cũng là nhìn Tây Cố lớn lên, hiện giờ nó cũng là vì ngôi nhà chúng ta bên kia mà vào bệnh viện, cho dù thế nào, vì tình vì lý, nó tỉnh lại hai ngày, chúng ta cũng phải đi bệnh viện thăm người ta phải hay không? Đến lúc đó chúng ta giáp mặt cùng nó nói chuyện? Con gái hiện giờ điên rồ, ai nói cũng sẽ không nghe lọt lỗ tai, tôi thấy Tây Cố cũng là một đứa nhỏ hiểu lý lẽ, chúng ta gặp nó nói chuyện kỹ lưỡng một lần..."
Thì ra mẹ suy xét hai ngày, là vì chủ ý này.
Nghe vậy tôi âm thầm hổ thẹn.
Tây Cố tính tình so với tôi còn cố chấp muốn chết, nhất định sẽ vô công mà về.
Nếu nhị lão trong nhà đều phải đi thăm, mẹ cố ý xuống bếp đi nấu vài chén canh bổ, lại đi cửa hàng mua một giỏ hoa, tiện thể thêm mấy túi hoa quả ... Một chuyến này kéo dài từ buổi sáng lăn lộn đến giữa trưa, ba người rốt cục xuất phát.
Đáng tiếc không đúng lúc, ba Tây Cố trước một bước tới thăm anh, giờ phút này đang ở trong phòng bệnh.
"Tôi thấy hôm nay thời cơ không đúng... Nếu không trước quên đi?" Mẹ già nói, dù sao việc này không thể thoải mái nói trước mặt ba người ta.
"Không được, tới cũng tới rồi, mấy thứ này nọ cũng nấu xong, sao có thể tay không mà về!" Ba bên này mài đao soàn soạt, câu từ chính nghĩa nói ra.
Kẹp ở giữa bọn họ, tôi chỉ đành bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế ngoài phòng bệnh chờ ba Tây Cố ra về mới lại nói chuyện.
Cũng may Tây Cố ở phòng bệnh một người, đợi lát nữa cho dù làm ầm ĩ, cũng không đến mức biến thành trò cười.
Kết quả không cần chờ lâu, mông của tôi vừa mới dính vào trên ghế, trong phòng bệnh bỗng dưng truyền đến tiếng quát, "Không thể nào! Ba tuyệt đối không đáp ứng!"
Tôi cùng ba mẹ hai mặt nhìn nhau một hồi, từ trong phòng bệnh liên tiếp truyền đến tiếng rống làm cho bọn họ biết ý đồ đến của ba Nhâm hôm nay cùng với bọn họ nhất trí.
Tôi âm thầm thở dài, đã biết chú Nhâm sẽ không dễ dàng buông tha, quả nhiên, chưa tới hai ngày chú lại tìm đến.
"Ba mặc kệ, cho dù con có cưới nó, đứa con dâu này ba cũng không thừa nhận!"
Nhâm Tây Cố nhẹ nhàng mở miệng, "Con cũng không cần ba thừa nhận."
Chú Nhâm thiếu chút thở không ra hơi, nén giận nói, "Nghịch tử! đồ bất hiếu này không tức chết ba thì không cam tâm đúng không! Nuôi nhiều năm như vậy, cứ coi như nuôi một đứa vong ân phụ nghĩa."
"Phải không? Làm sao ở trong ấn tượng của con, mấy năm nay gần như đều không phát hiện ba giáo dưỡng qua con." Nhâm Tây Cố nói, "Nếu không phải cô ấy, ngày nay con chỉ là một đống hỗn độn, là cô ấy kéo con về với chính đạo, hai người sau khi ly hôn, cũng là cô ấy một ngày ba bữa quan tâm con, giám sát việc học của con, hỏi han ân cần, mà cái thời điểm đó ba đâu? Ba còn say mê trong ôn nhu hương của ba, khó có khi về đây, ba có bỏ mắt xem qua con sao? Khi đó ba không có tư cách, hôm nay ba càng không có tư cách đối với cảm tình của con khoa tay múa chân!"
Trong lời nói của Tây Cố lộ ra oán ý nồng đậm tích tụ hơn mười năm, những lời này kỳ thật anh đã sớm muốn nói đi, năm đó còn nhỏ anh khao khát yêu thương lại sợ hãi bị cự tuyệt, bởi vậy cự tuyệt tất cả quan tâm của mọi người, cũng may mắn, tôi đi vào trong lòng anh. Lại bất hạnh dây dưa lâu như thế.
Giọng điệu ba Nhâm thấp xuống, "Là ba phụ mẹ con hai người. Lúc trước ba không có đối với gia đình tẫn trách nhiệm, xem nhẹ con, thật ra mấy năm nay ba vẫn muốn bồi thường con. Con trai a, hôn nhân là chuyện cả đời, ba không thể nhìn con đi vào lối rẽ, con về sau sẽ hối hận ..."
Anh lạnh giọng cười giễu, "Ba làm sao biết con nhất định sẽ hối hận, ba làm sao biết con đối với cô ấy là thứ cảm tình gì."
Chú Nhâm hòa hoãn khẩu khí, "Người trẻ tuổi thường sẽ bị cảm tình xông lên mê mẩn đầu óc, điều này ba có thể lý giải, nhưng là Hác Manh nó dù sao cũng là người trưởng thành rồi, không phải không biết sự tình nặng nhẹ, làm sao còn đi theo con làm liều. Hôn nhân bị thương đối với nó lực sát thương càng lớn hơn nữa, lần trước ba thật ra là muốn tâm bình khí hòa cùng nó nói chuyện đàng hoàng, con khi đó lại rống lên đến đuổi ba đi, không phải cũng chứng minh thật ra giữa hai đứa cũng không có kiên định như vậy, sợ ba sẽ dao động nó?" Chú ấy lời nói thấm thía, "Con trai, đừng vì dỗi ba mẹ, cũng đừng cậy mạnh, ba kỳ thật là vì tốt cho mấy đứa, ba chỉ có con một đứa con trai này, ba dù thế nào cũng sẽ không đi hại con..."
"Con nghe một chút, nghe một chút đi," ba già gật đầu, "Người ta nói có lý."
Tôi không nói tiếp, thì ra lần trước ở dưới lầu nhà nhìn thấy ba Nhâm là vì việc này.
Sau đó thanh âm Tây Cố truyền đến, "Những đạo lý này con đều biết, mấy năm nay con cũng nghe cô ấy nói qua nhiều lần mấy lời thoại này..."
"Nếu đạo lý này con đều rõ..."
"Nhưng con không có biện pháp. Con chỉ thích cô ấy, con đã nhận định cô ấy, trừ bỏ Manh Manh ra, ai cũng không được." Anh không hề xoay chuyển, còn nghiêm túc nói, "Con không muốn như vậy, nhưng thật là không có biện pháp ..."
Ba Nhâm trầm mặc thật lâu, "Vậy về sau thì sao, hai đứa có nghĩ tới tương lai hay không?"
"Con đã tính toán tốt, tuy rằng hai năm đầu sẽ hơi vất vả, nhưng con là đàn ông, dù vất vả như thế nào, cũng sẽ nỗ lực để cho người phụ nữ của mình sống thoải mái."
"Hiện tại con chỉ là đứa nhỏ, có thể biết cái gì! Mới ra ngoài công tác còn không đến một năm đã muốn nuôi gia đình, con cho là dễ như vậy sao? Phụ nữ con muốn cái dạng gì, qua tiếp vài năm, chờ con trải tốt nền móng, kiến thức rộng rãi rồi tìm, con bây giờ còn không biết bản thân muốn cái gì, gấp gáp lo lắng kết hôn đây là —— "
Nhâm Tây Cố cắt ngang chú, "Con biết con muốn cái gì, con vẫn biết rất rõ con muốn là cái gì, ba không cần nói thêm, con sẽ không thay đổi tâm ý."
Chú Nhâm mồm mép lằng nhằng thấy Tây Cố cũng vẫn như cũ thờ ơ, biết anh lần này hạ quyết tâm, không làm chuyện vô công nữa, mệt mỏi nói, "Được, con lớn như vậy, ba cũng quản không được, con đã chắc chắc như vậy, cũng được, chỉ hy vọng về sau con sẽ không hối hận..."
Tôi cùng ba mẹ dựng thẳng lỗ tai ở ngoài cửa đang nghe lén, bất thình lình, chú Nhâm xoay cửa mở ra ——