Xem cái lũ ranh con đó, chính là thiếu tập luyện, dám công khai nhạo báng anh như vậy, đều do Vương Cường dạy hư.
Ôn Uyển hơi giật mình nhìn Giản Dung, trong ấn tượng của cô, người đàn ông này luôn cứng nhắc nghiêm túc, bảo thủ, không ngờ tới anh lại có thể biết nói giỡn, rốt cuộc là thuộc về những chiến sĩ này, thuộc về bộ đội này mới có thể chứng kiến phần đặc biệt khác của anh.
Nhóm lính vừa nghe phải đi theo nhị doanh trưởng lau kính, tiếng hát im bặt, trăm miệng một lời hô: “Chị dâu cứu mạng!”
Tiếng hét này, Ôn Uyển vừa lôi Giản Dung định đi, chợt quay đầu, quát to với đám lính: “Kêu chị dâu cũng vô dụng, thêm nửa giờ ăn, giải tán đi ngủ!”
Trước kia ở đại học quân y, huấn luyện viên của các cô cũng kêu như vậy, đám người này làm chuyện xấu như thế, còn dám cầu cạnh cô, không có cửa đâu, chỉ là nhị doanh trưởng thật đáng thương.
Toàn bộ đám lính đều ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt cả đám cười ầm lên, chị dâu quả nhiên oai nghiêm, chỉ nghe thấy Giản Dung cười nói với đám lính: “Đều nghe theo lời chị dâu các cậu.”
Không quy củ sao thành vuông tròn, mặc dù biết bọn họ nói giỡn, nhưng cũng phải phạt, nếu không nhóm lính này sẽ thành cái dạng gì rồi, mỗi người đều muốn tạo phản rồi.
Nhóm người đó có thể trêu chọc phó đoàn Giản như vậy, thêm nửa giờ ăn liền nửa giờ đi, kia còn không phải là nếu không đùa giỡn, cũng không có chuyện.
Giản Dung quay đầu nhìn Ôn Uyển, nụ cười nơi khóe miệng còn chưa biến mất: “Không ngờ nha đầu như em lại rất quyết đoán, đi, về nhà thôi.”
Nói xong, Giản Dung tiếp tục bước nghiêm rời đi, Ôn Uyển “hì hì” cười một tiếng lập tức chạy bước nhỏ đuổi theo, một câu “Đều nghe theo chị dâu các cậu” nói rõ Giản Dung thừa nhận cô là vợ, trong lòng Ôn Uyển cực kỳ cao hứng, Giản Dung cũng thong thả chậm bước lại.
“Anh?” Ôn Uyển tiến lên kéo cánh tay Giản Dung, ngược lại Giản Dung không đẩy ra, “Hả?” một tiếng.
Anh có thể không phạt nhị doanh trưởng lau kính không, cũng đã trễ thế này rồi, ảnh hưởng nhiều tới huấn luyện ngày mai?” Ôn Uyển thử thăm dò mở miệng nói với Giản Dung, sai lầm hôm nay cô cũng phải có một phần trách nhiệm, phải không?
--- ------Puck---- -----
Giản Dung mạnh mẽ quay đầu, nhìn Ôn Uyển, khuôn mặt có chút nghiêm túc: “Đây là quy củ bộ đội, dám náo loạn thì phải chịu phạt.” Không có trường hợp đặc biệt, tiểu tử kia cũng không phải lần một lần hai, tuyệt đối không thể tiếp tục dung túng cho cậu ta nữa.
“Nhưng cậu ta không nói sai, anh vốn không trắng mà.” Ôn Uyển nhìn Giản Dung trả lời thật sự nghiêm túc, đen thì có gì chứ? Cô không ngại.
Trong nháy mắt Giản Dung sầm mặt lại, giọng nói không được tự nhiên: “Không được biện hộ cho cậu ta nữa.” Nha đầu này sao lại nói chuyện giúp tiểu tử đó, anh không trắng, thử hỏi phơi nắng mấy ngày trên thảo nguyên rộng lớn, còn có thể trắng?
Thấy Giản Dung không chịu tha, Ôn Uyển “Oh” một tiếng, nhị doanh trưởng, đây không phải là cô không giúp cậu ta, tại cậu ta làm bậy quá sâu, nếu cô nhiều lời, chắc chắn Giản Dung sẽ để cho cô đi lau kính.
Không nói thêm nữa, Giản Dung cùng Ôn Uyển trở về nhà, sau khi rửa mặt, trực tiếp vào phòng ngủ, lần này Giản Dung ngược lại không tiếp tục ngủ ở bên ngoài phòng khách, anh biết tính khí cố chấp của Ôn Uyển, nói gì cũng sẽ không nghe.
Giản Dung nằm bên cạnh Ôn Uyển, chỉ thấy Ôn Uyển cầm bình thuốc nhỏ đưa tới, nghe giọng nói mềm mại của Ôn Uyển: “Giản Dung, thuốc này là do anh trai em mang từ nước ngoài về, em giúp anh bôi, có thể phai bớt vết sẹo trên mặt anh.”
Tuy rằng không có thần kỳ như thế, nhưng cuối cùng có thể nhạt một chút.
Giản Dung thấy Ôn Uyển nhìn chằm chằm mặt của mình, mất tự nhiên quay mặt đi: “Không cần, phá tướng liền phá tướng đi, tham gia quân ngũ, cũng không cần xem trọng nhiều như vậy.” Anh đặc biệt không có thói quen để Ôn Uyển nhìn chằm chằm vết sẹo trên mặt mình như vậy.
“Không phải, em lấy thử một chút nha, ngộ nhỡ có thể bôi tốt?” Ôn Uyển có chút cố chấp nhìn Giản Dung, ngộ nhỡ có thể tốt, không biết Giản Dung vì cái gì mà bình nứt không sợ bể?
--- ------Puck---- -----
Giản Dung đột nhiên quay mặt sang, nhìn Ôn Uyển, đặc biệt nghiêm túc mở miệng: “Em rất để ý đến nó sao?” Quả đấm trong tay Giản Dung vô ý thức khẽ nắm chặt.
“Không phải, ý của em là, cái này có thể bôi rất tốt, thật tốt đấy.” Ngược lại Ôn Uyển không nghe ra ý trong lời nói của Giản Dung.
Giản Dung quay đầu, nhìn đen trên đỉnh đầu, thản nhiên nói một câu nhẹ nhàng: “Đi ngủ sớm một chút, sáng mai anh còn phải dậy sớm đi huấn luyện.”
Nói xong nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa, lúc này Ôn Uyển vẫn là đứa bé, là cố chấp, cuối cùng ccó một ngày, chịu đủ cuộc sống khô khan nghèo khổ của bộ đội rồi, có lẽ chán ghét vết sẹo trên mặt anh, sẽ muốn rời đi.
Ôn Uyển cũng cảm thấy trong lòng căng thẳng, mỗi một làn cô đều dùng hết tất cả hơi sức, muốn đến gần Giản Dung, mà ngay lúc cô cho rằng Giản Dung sẵn lòng vì cô mà mở rộng trái tim, thì cánh cửa trái tim kia lại đóng thật chặt, khiến cho cô quanh co không có phương hướng, giống như hiện tại, vốn Giản Dung chính là đang né tránh.
“Giản Dung, như lời ba em nói, anh chính là tên lính sợ sệt!” Ôn Uyển liếc Giản Dung một cái, xoay người, nằm xuống chuẩn bị ngủ, bên tai bay tới giọng nói từ tốn lạnh lẽo của Giản Dung: “Chưa tắt đèn đấy.”
“Đừng nói chuyện với em, đang chiến tranh lạnh!” Ôn Uyển túm lấy chăn che đầu, sao không biết xấu hổ để cho cô tắt đèn?
Giản Dung mở mắt, bất đắc dĩ lắc đầu, sợ sệt liền sợ sệt đi, tốt hơn về sau hai người không hối hận là được, anh không sao cả, chỉ hy vọng Ôn Uyển không băn khoăn gì mà rời đi, đứng dậy tắt đèn, Giản Dung cũng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng, Giản Dung lại bắt đầu động tác nhẹ nhàng quen thuộc, đổi trang phục huấn luyện, đóng cửa, chạy đi sân huấn luyện.
Lúc Giản Dung rời đi Ôn Uyển đã tỉnh, nằm trên giường một lát rồi mới đứng dậy rửa mặt chải đầu, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Ôn Uyển mở cửa, chỉ thấy tiểu Thiên đeo ba lô đứng ở cửa, lộ ra nụ cười đáng yêu: “Chị, mẹ kêu em đưa cho chị.”
Nhìn đứa bé chừng bốn năm tuổi, rất giống chị đau, hai mắt thật to, béo gầy vừa vặn, giống như ngôi sao nhỏ, xem ra khi ba mẹ nuôi dưỡng rất hao tổn tâm trí, tiểu Thiên đưa cái khay trong tay tới, trên khay có mấy cái bánh bao hấp, Ôn Uyển suy đoán, chắc là do chị dâu tự mình làm.
“Thay dì cám ơn mẹ con nha, tiểu Thiên thật biết nghe lời.” Ôn Uyển cười cười sờ đầu khuôn mặt nhỏ nhắn, tiểu Thiên gãi đầu, cười hì hì: “Em đi học, hẹn gặp lại chị!”
Kêu chị, đã thành thói quen của tiểu Thiên, vẫn sửa không được, đối với đứa bé này Ôn Uyển cũng có một phần tình cảm đặc biệt, mà đứa bé này cũng đặc biệt dựa dẫm vào Ôn Uyển, dĩ nhiên, đây là nói sau.
Cầm bánh bao, Ôn Uyển vừa ăn vừa đổi lại quần áo, mang theo nón lính, Ôn Uyển đóng cửa đi tới đội y tế, từ hôm nay trở đi, cô muốn chiến tranh lạnh với Giản Dung, người đàn ông này vẫn thái độ kém như thế, thật quá vô tình, cô nào không tốt chứ?
Đến đội y tế, tiểu Mục cùng tiểu Trạch đã ở đó rồi, Ôn Uyển đi vào, buồn bã ỉu xìu lên tiếng chào hỏi: “Tiểu Mục, tiểu Trạch, tôi tới trễ.” Nói xong đi tới bên hộc tủ, lấy áo blue trắng ra thay.
Tiểu Mục nhìn Ôn Uyển, lộ ra nụ cười: “Sao vậy chị dâu? Nhìn giống như chưa ăn sáng vậy?”
“Ăn rồi, tôi đi hơi vội.” Nói xong Ôn Uyển bắt đầu cuộc sống bận rộn, vừa cầm khay thuốc lên, một bóng người vọt vào, vừa thấy là phó đoàn Giản, tiểu Trạch cùng tiểu Mục lập tức mở miệng chào hỏi: “Xin chào phó đoàn Giản!”
Giản Dung gật gật đầu với bọn họ, ngược lại Ôn Uyển làm bộ dạng như không nhìn thấy, vẫn bưng khay thuốc trong tay chuẩn bị đi vào phòng trong, Giản Dung vội vàng gọi: “Ôn Uyển!”
Editor: Puck
Xem cái lũ ranh con đó, chính là thiếu tập luyện, dám công khai nhạo báng anh như vậy, đều do Vương Cường dạy hư.
Ôn Uyển hơi giật mình nhìn Giản Dung, trong ấn tượng của cô, người đàn ông này luôn cứng nhắc nghiêm túc, bảo thủ, không ngờ tới anh lại có thể biết nói giỡn, rốt cuộc là thuộc về những chiến sĩ này, thuộc về bộ đội này mới có thể chứng kiến phần đặc biệt khác của anh.
Nhóm lính vừa nghe phải đi theo nhị doanh trưởng lau kính, tiếng hát im bặt, trăm miệng một lời hô: “Chị dâu cứu mạng!”
Tiếng hét này, Ôn Uyển vừa lôi Giản Dung định đi, chợt quay đầu, quát to với đám lính: “Kêu chị dâu cũng vô dụng, thêm nửa giờ ăn, giải tán đi ngủ!”
Trước kia ở đại học quân y, huấn luyện viên của các cô cũng kêu như vậy, đám người này làm chuyện xấu như thế, còn dám cầu cạnh cô, không có cửa đâu, chỉ là nhị doanh trưởng thật đáng thương.
Toàn bộ đám lính đều ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt cả đám cười ầm lên, chị dâu quả nhiên oai nghiêm, chỉ nghe thấy Giản Dung cười nói với đám lính: “Đều nghe theo lời chị dâu các cậu.”
Không quy củ sao thành vuông tròn, mặc dù biết bọn họ nói giỡn, nhưng cũng phải phạt, nếu không nhóm lính này sẽ thành cái dạng gì rồi, mỗi người đều muốn tạo phản rồi.
Nhóm người đó có thể trêu chọc phó đoàn Giản như vậy, thêm nửa giờ ăn liền nửa giờ đi, kia còn không phải là nếu không đùa giỡn, cũng không có chuyện.
Giản Dung quay đầu nhìn Ôn Uyển, nụ cười nơi khóe miệng còn chưa biến mất: “Không ngờ nha đầu như em lại rất quyết đoán, đi, về nhà thôi.”
Nói xong, Giản Dung tiếp tục bước nghiêm rời đi, Ôn Uyển “hì hì” cười một tiếng lập tức chạy bước nhỏ đuổi theo, một câu “Đều nghe theo chị dâu các cậu” nói rõ Giản Dung thừa nhận cô là vợ, trong lòng Ôn Uyển cực kỳ cao hứng, Giản Dung cũng thong thả chậm bước lại.“Anh?” Ôn Uyển tiến lên kéo cánh tay Giản Dung, ngược lại Giản Dung không đẩy ra, “Hả?” một tiếng.
Anh có thể không phạt nhị doanh trưởng lau kính không, cũng đã trễ thế này rồi, ảnh hưởng nhiều tới huấn luyện ngày mai?” Ôn Uyển thử thăm dò mở miệng nói với Giản Dung, sai lầm hôm nay cô cũng phải có một phần trách nhiệm, phải không?
--- ------Puck---- -----
Giản Dung mạnh mẽ quay đầu, nhìn Ôn Uyển, khuôn mặt có chút nghiêm túc: “Đây là quy củ bộ đội, dám náo loạn thì phải chịu phạt.” Không có trường hợp đặc biệt, tiểu tử kia cũng không phải lần một lần hai, tuyệt đối không thể tiếp tục dung túng cho cậu ta nữa.
“Nhưng cậu ta không nói sai, anh vốn không trắng mà.” Ôn Uyển nhìn Giản Dung trả lời thật sự nghiêm túc, đen thì có gì chứ? Cô không ngại.
Trong nháy mắt Giản Dung sầm mặt lại, giọng nói không được tự nhiên: “Không được biện hộ cho cậu ta nữa.” Nha đầu này sao lại nói chuyện giúp tiểu tử đó, anh không trắng, thử hỏi phơi nắng mấy ngày trên thảo nguyên rộng lớn, còn có thể trắng?
Thấy Giản Dung không chịu tha, Ôn Uyển “Oh” một tiếng, nhị doanh trưởng, đây không phải là cô không giúp cậu ta, tại cậu ta làm bậy quá sâu, nếu cô nhiều lời, chắc chắn Giản Dung sẽ để cho cô đi lau kính.
Không nói thêm nữa, Giản Dung cùng Ôn Uyển trở về nhà, sau khi rửa mặt, trực tiếp vào phòng ngủ, lần này Giản Dung ngược lại không tiếp tục ngủ ở bên ngoài phòng khách, anh biết tính khí cố chấp của Ôn Uyển, nói gì cũng sẽ không nghe.
Giản Dung nằm bên cạnh Ôn Uyển, chỉ thấy Ôn Uyển cầm bình thuốc nhỏ đưa tới, nghe giọng nói mềm mại của Ôn Uyển: “Giản Dung, thuốc này là do anh trai em mang từ nước ngoài về, em giúp anh bôi, có thể phai bớt vết sẹo trên mặt anh.”
Tuy rằng không có thần kỳ như thế, nhưng cuối cùng có thể nhạt một chút.
Giản Dung thấy Ôn Uyển nhìn chằm chằm mặt của mình, mất tự nhiên quay mặt đi: “Không cần, phá tướng liền phá tướng đi, tham gia quân ngũ, cũng không cần xem trọng nhiều như vậy.” Anh đặc biệt không có thói quen để Ôn Uyển nhìn chằm chằm vết sẹo trên mặt mình như vậy.
“Không phải, em lấy thử một chút nha, ngộ nhỡ có thể bôi tốt?” Ôn Uyển có chút cố chấp nhìn Giản Dung, ngộ nhỡ có thể tốt, không biết Giản Dung vì cái gì mà bình nứt không sợ bể?
--- ------Puck---- -----
Giản Dung đột nhiên quay mặt sang, nhìn Ôn Uyển, đặc biệt nghiêm túc mở miệng: “Em rất để ý đến nó sao?” Quả đấm trong tay Giản Dung vô ý thức khẽ nắm chặt.
“Không phải, ý của em là, cái này có thể bôi rất tốt, thật tốt đấy.” Ngược lại Ôn Uyển không nghe ra ý trong lời nói của Giản Dung.
Giản Dung quay đầu, nhìn đen trên đỉnh đầu, thản nhiên nói một câu nhẹ nhàng: “Đi ngủ sớm một chút, sáng mai anh còn phải dậy sớm đi huấn luyện.”
Nói xong nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa, lúc này Ôn Uyển vẫn là đứa bé, là cố chấp, cuối cùng ccó một ngày, chịu đủ cuộc sống khô khan nghèo khổ của bộ đội rồi, có lẽ chán ghét vết sẹo trên mặt anh, sẽ muốn rời đi.
Ôn Uyển cũng cảm thấy trong lòng căng thẳng, mỗi một làn cô đều dùng hết tất cả hơi sức, muốn đến gần Giản Dung, mà ngay lúc cô cho rằng Giản Dung sẵn lòng vì cô mà mở rộng trái tim, thì cánh cửa trái tim kia lại đóng thật chặt, khiến cho cô quanh co không có phương hướng, giống như hiện tại, vốn Giản Dung chính là đang né tránh.
“Giản Dung, như lời ba em nói, anh chính là tên lính sợ sệt!” Ôn Uyển liếc Giản Dung một cái, xoay người, nằm xuống chuẩn bị ngủ, bên tai bay tới giọng nói từ tốn lạnh lẽo của Giản Dung: “Chưa tắt đèn đấy.”
“Đừng nói chuyện với em, đang chiến tranh lạnh!” Ôn Uyển túm lấy chăn che đầu, sao không biết xấu hổ để cho cô tắt đèn?
Giản Dung mở mắt, bất đắc dĩ lắc đầu, sợ sệt liền sợ sệt đi, tốt hơn về sau hai người không hối hận là được, anh không sao cả, chỉ hy vọng Ôn Uyển không băn khoăn gì mà rời đi, đứng dậy tắt đèn, Giản Dung cũng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng, Giản Dung lại bắt đầu động tác nhẹ nhàng quen thuộc, đổi trang phục huấn luyện, đóng cửa, chạy đi sân huấn luyện.
Lúc Giản Dung rời đi Ôn Uyển đã tỉnh, nằm trên giường một lát rồi mới đứng dậy rửa mặt chải đầu, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Ôn Uyển mở cửa, chỉ thấy tiểu Thiên đeo ba lô đứng ở cửa, lộ ra nụ cười đáng yêu: “Chị, mẹ kêu em đưa cho chị.”
Nhìn đứa bé chừng bốn năm tuổi, rất giống chị đau, hai mắt thật to, béo gầy vừa vặn, giống như ngôi sao nhỏ, xem ra khi ba mẹ nuôi dưỡng rất hao tổn tâm trí, tiểu Thiên đưa cái khay trong tay tới, trên khay có mấy cái bánh bao hấp, Ôn Uyển suy đoán, chắc là do chị dâu tự mình làm.
“Thay dì cám ơn mẹ con nha, tiểu Thiên thật biết nghe lời.” Ôn Uyển cười cười sờ đầu khuôn mặt nhỏ nhắn, tiểu Thiên gãi đầu, cười hì hì: “Em đi học, hẹn gặp lại chị!”
Kêu chị, đã thành thói quen của tiểu Thiên, vẫn sửa không được, đối với đứa bé này Ôn Uyển cũng có một phần tình cảm đặc biệt, mà đứa bé này cũng đặc biệt dựa dẫm vào Ôn Uyển, dĩ nhiên, đây là nói sau.
Cầm bánh bao, Ôn Uyển vừa ăn vừa đổi lại quần áo, mang theo nón lính, Ôn Uyển đóng cửa đi tới đội y tế, từ hôm nay trở đi, cô muốn chiến tranh lạnh với Giản Dung, người đàn ông này vẫn thái độ kém như thế, thật quá vô tình, cô nào không tốt chứ?
Đến đội y tế, tiểu Mục cùng tiểu Trạch đã ở đó rồi, Ôn Uyển đi vào, buồn bã ỉu xìu lên tiếng chào hỏi: “Tiểu Mục, tiểu Trạch, tôi tới trễ.” Nói xong đi tới bên hộc tủ, lấy áo blue trắng ra thay.
Tiểu Mục nhìn Ôn Uyển, lộ ra nụ cười: “Sao vậy chị dâu? Nhìn giống như chưa ăn sáng vậy?”
“Ăn rồi, tôi đi hơi vội.” Nói xong Ôn Uyển bắt đầu cuộc sống bận rộn, vừa cầm khay thuốc lên, một bóng người vọt vào, vừa thấy là phó đoàn Giản, tiểu Trạch cùng tiểu Mục lập tức mở miệng chào hỏi: “Xin chào phó đoàn Giản!”
Giản Dung gật gật đầu với bọn họ, ngược lại Ôn Uyển làm bộ dạng như không nhìn thấy, vẫn bưng khay thuốc trong tay chuẩn bị đi vào phòng trong, Giản Dung vội vàng gọi: “Ôn Uyển!”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Puck
Xem cái lũ ranh con đó, chính là thiếu tập luyện, dám công khai nhạo báng anh như vậy, đều do Vương Cường dạy hư.
Ôn Uyển hơi giật mình nhìn Giản Dung, trong ấn tượng của cô, người đàn ông này luôn cứng nhắc nghiêm túc, bảo thủ, không ngờ tới anh lại có thể biết nói giỡn, rốt cuộc là thuộc về những chiến sĩ này, thuộc về bộ đội này mới có thể chứng kiến phần đặc biệt khác của anh.
Nhóm lính vừa nghe phải đi theo nhị doanh trưởng lau kính, tiếng hát im bặt, trăm miệng một lời hô: “Chị dâu cứu mạng!”
Tiếng hét này, Ôn Uyển vừa lôi Giản Dung định đi, chợt quay đầu, quát to với đám lính: “Kêu chị dâu cũng vô dụng, thêm nửa giờ ăn, giải tán đi ngủ!”
Trước kia ở đại học quân y, huấn luyện viên của các cô cũng kêu như vậy, đám người này làm chuyện xấu như thế, còn dám cầu cạnh cô, không có cửa đâu, chỉ là nhị doanh trưởng thật đáng thương.
Toàn bộ đám lính đều ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt cả đám cười ầm lên, chị dâu quả nhiên oai nghiêm, chỉ nghe thấy Giản Dung cười nói với đám lính: “Đều nghe theo lời chị dâu các cậu.”
Không quy củ sao thành vuông tròn, mặc dù biết bọn họ nói giỡn, nhưng cũng phải phạt, nếu không nhóm lính này sẽ thành cái dạng gì rồi, mỗi người đều muốn tạo phản rồi.
Nhóm người đó có thể trêu chọc phó đoàn Giản như vậy, thêm nửa giờ ăn liền nửa giờ đi, kia còn không phải là nếu không đùa giỡn, cũng không có chuyện.
Giản Dung quay đầu nhìn Ôn Uyển, nụ cười nơi khóe miệng còn chưa biến mất: “Không ngờ nha đầu như em lại rất quyết đoán, đi, về nhà thôi.”
Nói xong, Giản Dung tiếp tục bước nghiêm rời đi, Ôn Uyển “hì hì” cười một tiếng lập tức chạy bước nhỏ đuổi theo, một câu “Đều nghe theo chị dâu các cậu” nói rõ Giản Dung thừa nhận cô là vợ, trong lòng Ôn Uyển cực kỳ cao hứng, Giản Dung cũng thong thả chậm bước lại.
“Anh?” Ôn Uyển tiến lên kéo cánh tay Giản Dung, ngược lại Giản Dung không đẩy ra, “Hả?” một tiếng.
Anh có thể không phạt nhị doanh trưởng lau kính không, cũng đã trễ thế này rồi, ảnh hưởng nhiều tới huấn luyện ngày mai?” Ôn Uyển thử thăm dò mở miệng nói với Giản Dung, sai lầm hôm nay cô cũng phải có một phần trách nhiệm, phải không?
--- ------Puck---- -----
Giản Dung mạnh mẽ quay đầu, nhìn Ôn Uyển, khuôn mặt có chút nghiêm túc: “Đây là quy củ bộ đội, dám náo loạn thì phải chịu phạt.” Không có trường hợp đặc biệt, tiểu tử kia cũng không phải lần một lần hai, tuyệt đối không thể tiếp tục dung túng cho cậu ta nữa.
“Nhưng cậu ta không nói sai, anh vốn không trắng mà.” Ôn Uyển nhìn Giản Dung trả lời thật sự nghiêm túc, đen thì có gì chứ? Cô không ngại.
Trong nháy mắt Giản Dung sầm mặt lại, giọng nói không được tự nhiên: “Không được biện hộ cho cậu ta nữa.” Nha đầu này sao lại nói chuyện giúp tiểu tử đó, anh không trắng, thử hỏi phơi nắng mấy ngày trên thảo nguyên rộng lớn, còn có thể trắng?
Thấy Giản Dung không chịu tha, Ôn Uyển “Oh” một tiếng, nhị doanh trưởng, đây không phải là cô không giúp cậu ta, tại cậu ta làm bậy quá sâu, nếu cô nhiều lời, chắc chắn Giản Dung sẽ để cho cô đi lau kính.
Không nói thêm nữa, Giản Dung cùng Ôn Uyển trở về nhà, sau khi rửa mặt, trực tiếp vào phòng ngủ, lần này Giản Dung ngược lại không tiếp tục ngủ ở bên ngoài phòng khách, anh biết tính khí cố chấp của Ôn Uyển, nói gì cũng sẽ không nghe.
Giản Dung nằm bên cạnh Ôn Uyển, chỉ thấy Ôn Uyển cầm bình thuốc nhỏ đưa tới, nghe giọng nói mềm mại của Ôn Uyển: “Giản Dung, thuốc này là do anh trai em mang từ nước ngoài về, em giúp anh bôi, có thể phai bớt vết sẹo trên mặt anh.”
Tuy rằng không có thần kỳ như thế, nhưng cuối cùng có thể nhạt một chút.
Giản Dung thấy Ôn Uyển nhìn chằm chằm mặt của mình, mất tự nhiên quay mặt đi: “Không cần, phá tướng liền phá tướng đi, tham gia quân ngũ, cũng không cần xem trọng nhiều như vậy.” Anh đặc biệt không có thói quen để Ôn Uyển nhìn chằm chằm vết sẹo trên mặt mình như vậy.
“Không phải, em lấy thử một chút nha, ngộ nhỡ có thể bôi tốt?” Ôn Uyển có chút cố chấp nhìn Giản Dung, ngộ nhỡ có thể tốt, không biết Giản Dung vì cái gì mà bình nứt không sợ bể?
--- ------Puck---- -----
Giản Dung đột nhiên quay mặt sang, nhìn Ôn Uyển, đặc biệt nghiêm túc mở miệng: “Em rất để ý đến nó sao?” Quả đấm trong tay Giản Dung vô ý thức khẽ nắm chặt.
“Không phải, ý của em là, cái này có thể bôi rất tốt, thật tốt đấy.” Ngược lại Ôn Uyển không nghe ra ý trong lời nói của Giản Dung.
Giản Dung quay đầu, nhìn đen trên đỉnh đầu, thản nhiên nói một câu nhẹ nhàng: “Đi ngủ sớm một chút, sáng mai anh còn phải dậy sớm đi huấn luyện.”
Nói xong nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa, lúc này Ôn Uyển vẫn là đứa bé, là cố chấp, cuối cùng ccó một ngày, chịu đủ cuộc sống khô khan nghèo khổ của bộ đội rồi, có lẽ chán ghét vết sẹo trên mặt anh, sẽ muốn rời đi.
Ôn Uyển cũng cảm thấy trong lòng căng thẳng, mỗi một làn cô đều dùng hết tất cả hơi sức, muốn đến gần Giản Dung, mà ngay lúc cô cho rằng Giản Dung sẵn lòng vì cô mà mở rộng trái tim, thì cánh cửa trái tim kia lại đóng thật chặt, khiến cho cô quanh co không có phương hướng, giống như hiện tại, vốn Giản Dung chính là đang né tránh.
“Giản Dung, như lời ba em nói, anh chính là tên lính sợ sệt!” Ôn Uyển liếc Giản Dung một cái, xoay người, nằm xuống chuẩn bị ngủ, bên tai bay tới giọng nói từ tốn lạnh lẽo của Giản Dung: “Chưa tắt đèn đấy.”
“Đừng nói chuyện với em, đang chiến tranh lạnh!” Ôn Uyển túm lấy chăn che đầu, sao không biết xấu hổ để cho cô tắt đèn?
Giản Dung mở mắt, bất đắc dĩ lắc đầu, sợ sệt liền sợ sệt đi, tốt hơn về sau hai người không hối hận là được, anh không sao cả, chỉ hy vọng Ôn Uyển không băn khoăn gì mà rời đi, đứng dậy tắt đèn, Giản Dung cũng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng, Giản Dung lại bắt đầu động tác nhẹ nhàng quen thuộc, đổi trang phục huấn luyện, đóng cửa, chạy đi sân huấn luyện.
Lúc Giản Dung rời đi Ôn Uyển đã tỉnh, nằm trên giường một lát rồi mới đứng dậy rửa mặt chải đầu, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Ôn Uyển mở cửa, chỉ thấy tiểu Thiên đeo ba lô đứng ở cửa, lộ ra nụ cười đáng yêu: “Chị, mẹ kêu em đưa cho chị.”
Nhìn đứa bé chừng bốn năm tuổi, rất giống chị đau, hai mắt thật to, béo gầy vừa vặn, giống như ngôi sao nhỏ, xem ra khi ba mẹ nuôi dưỡng rất hao tổn tâm trí, tiểu Thiên đưa cái khay trong tay tới, trên khay có mấy cái bánh bao hấp, Ôn Uyển suy đoán, chắc là do chị dâu tự mình làm.
“Thay dì cám ơn mẹ con nha, tiểu Thiên thật biết nghe lời.” Ôn Uyển cười cười sờ đầu khuôn mặt nhỏ nhắn, tiểu Thiên gãi đầu, cười hì hì: “Em đi học, hẹn gặp lại chị!”
Kêu chị, đã thành thói quen của tiểu Thiên, vẫn sửa không được, đối với đứa bé này Ôn Uyển cũng có một phần tình cảm đặc biệt, mà đứa bé này cũng đặc biệt dựa dẫm vào Ôn Uyển, dĩ nhiên, đây là nói sau.
Cầm bánh bao, Ôn Uyển vừa ăn vừa đổi lại quần áo, mang theo nón lính, Ôn Uyển đóng cửa đi tới đội y tế, từ hôm nay trở đi, cô muốn chiến tranh lạnh với Giản Dung, người đàn ông này vẫn thái độ kém như thế, thật quá vô tình, cô nào không tốt chứ?
Đến đội y tế, tiểu Mục cùng tiểu Trạch đã ở đó rồi, Ôn Uyển đi vào, buồn bã ỉu xìu lên tiếng chào hỏi: “Tiểu Mục, tiểu Trạch, tôi tới trễ.” Nói xong đi tới bên hộc tủ, lấy áo blue trắng ra thay.
Tiểu Mục nhìn Ôn Uyển, lộ ra nụ cười: “Sao vậy chị dâu? Nhìn giống như chưa ăn sáng vậy?”
“Ăn rồi, tôi đi hơi vội.” Nói xong Ôn Uyển bắt đầu cuộc sống bận rộn, vừa cầm khay thuốc lên, một bóng người vọt vào, vừa thấy là phó đoàn Giản, tiểu Trạch cùng tiểu Mục lập tức mở miệng chào hỏi: “Xin chào phó đoàn Giản!”
Giản Dung gật gật đầu với bọn họ, ngược lại Ôn Uyển làm bộ dạng như không nhìn thấy, vẫn bưng khay thuốc trong tay chuẩn bị đi vào phòng trong, Giản Dung vội vàng gọi: “Ôn Uyển!”