“Tiểu Thiên, con phải nghe lời, ba mẹ có cuộc sống của riêng mình, cũng có thế giới của riêng mình, tiểu Thiên phải hiểu.”
Chính ủy bất đắc dĩ nói với tiểu Thiên, mặc dù thằng bé còn nhỏ, nhưng có thể làm công tác tư tưởng nhiều năm như vậy, anh biết, nói cho tốt, dần dần thằng bé sẽ hiểu, cũng có thể hiểu.
Chuyện về mẹ tiểu Thiên, người khác không hiểu, anh không thể nói, cũng không cần, chỉ hy vọng tiểu Thiên có thể hiểu.
“Cuộc sống cùng thế giới của người lớn, chính là không thèm quan tâm cuộc sống và thế giới của trẻ nhỏ sao?” Tiểu Thiên lqd quay đầu rất nghiêm túc nhìn chính ủy, giọng nói non nớt mở miệng, thế giới có ba mẹ mới gọi là thế giới, cuộc sống có ba mẹ mới gọi là cuộc sống.
Một câu nói khiến chính ủy đau nhói lòng, cũng khiến Ôn Uyển kinh ngạc, đứa nhỏ này có thể hiểu như vậy, quả nhiên là thông minh.
“Tiểu Thiên, con nhất định phải hiểu ba, khi trưởng thành con sẽ rõ.”
Chính ủy hít sâu một hơi, đứng dậy, không nói thêm gì, xoay người bước nhanh rời đi, trong nháy mắt Ôn Uyển định ngăn anh ta lại, hỏi tại sao không thể xử lý? Tại sao không đi dỗ dành chị dâu.
Nhưng vẫn nhịn, đúng như chính ủy nói, mỗi người đều có cuộc sống cùng thế giới của riêng mình, bọn họ không thể nhúng tay.
Ôn Uyển đi tới trước mắt tiểu Thiên, ngồi chồm hổm xuống, vuốt ve mặt tiểu Thiên, nhìn đôi mắt tiểu Thiên đỏ hoe: “Tiểu Thiên phải ngoan, đừng khóc, đàn ông mà khóc sẽ không có cô gái nào thích.”
Đứa bé quá nhỏ, cảm thấy không có ba mẹ chính là chuyện không thể tha thứ.
Tiểu Thiên nhìn Ôn Uyển, nhịn nước mắt sắp rơi xuống, khéo léo gật gật đầu, bé nghe lời thì chị mới có thể thích bé, mẹ mới có thể thích bé, mới có thể về nhà.
Ôn Uyển cười cười, tiếp tục làm việc, dieendaanleequuyddoon buổi trưa dẫn tiểu Thiên đi ăn cơm, buổi chiều lại dẫn về đội y tế, bận đến tận tối.
Tiểu Trạch nhìn Ôn Uyển, nhẹ giọng nói với Ôn Uyển: “Chị dâu, ở đây không cần chị trông nom nữa, có em cùng tiểu Mục là được, chị mang tiểu Thiên về nhà trước đi.”
Ôn Uyển nhìn xung quanh, không có nhiều người, gật gật đầu đáp một tiếng: “Được.” Thuận tay cởi áo blue trắng bỏ vào trong tủ treo quần áo, ngược lại đi tới trước mặt tiểu Thiên, nhẹ nhàng mở miệng nói với tiểu Thiên: “Đi…”
Nói xong ôm tiểu Thiên xuống, tiểu Thiên khéo léo chào tiểu Trạch cùng tiểu Mục: “Hẹn gặp lại chú tiểu Trạch, hẹn gặp lại chú tiểu Mục!”
Ôn Uyển nhận ra, đây là do chị dâu cùng chính ủy dạy, mới có thể biết điều như vậy, không cần phải bảo sẽ chủ động chào tạm biệt người khác, tiểu Trạch cùng tiểu Mục cũng vẫy vẫy tay chào tiểu Thiên.
Theo thường lệ, Ôn Uyển lqd muốn đến sân huấn luyện chờ Giản Dung, định nói một tiếng với Giản Dung để về nhà trước, vì vậy liền mang theo tiểu Thiên cùng đi đến sân huấn luyện, hôm nay tới sớm, Ôn Uyển vượt qua nhóm người đang nghỉ ngơi, đi tới, thấy từng đội hình ngồi ngay ngắn chỉnh tề ở đó.
Phía trước có chiến sỹ đang hát, rống lên một bài quân ca phổ biến, rất cũ “Tiểu đội trưởng cũ của tôi”
Tiểu đội trưởng cũ của tôi
Bây giờ anh như thế nào
Tiểu đội trưởng cũ của tôi
Anh còn nhớ tới tôi không
Đã lâu rồi không nhận được thư của anh
Tôi vẫn còn nhớ anh nói anh thích nghe tôi chơi đàn ghita
Doanh trại chúng tôi hát
Tiểu đội trưởng cũ của tôi
Tôi vẫn nhớ câu nói của anh
Cám ơn tiểu đội trưởng cũ đã cho tôi kiên cường
Bầu trời tối đen tôi lqd cũng không sợ hãi
Khổ cực cũng sẽ không rơi nước mắt
Bây giờ tôi đã luyện thành người đàn ông chân chính
Tiểu đội trưởng cũ, mấy năm nay quê nhà anh thay đổi ra sao
Mấy năm nay nguyện vọng của anh thực hiện như thế nào
Có phải anh cũng rời quê nhà đi miền Nam tạo dựng lý tưởng mới
Mấy năm nay tiểu đội trưởng đã kết hôn chưa
Dáng vẻ chị dâu như thế nào
Có thể gửi cho tôi một hai tấm hình cưới của hai người
Tôi chúc vợ chồng anh chị ân ái dài lâu.”
Đã ở trong quân đội, làm quân tẩu ai cũng đều biết bài hát này, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, dieendaanleequuyddoon cho dù đã nghe một trăm lần, nhiệt huyết của các chiến sỹ, mỗi lần nghe lại, cũng có thể cảm động đến rơi nước mắt, đó là tình chiến hữu, rất vững bền, cùng làm bạn trải qua sinh tử, cùng tình thân, không chung dòng máu, nhưng lại cảm thấy như chân với tay.
Vừa nhìn thấy Ôn Uyển cùng tiểu Thiên, Giản Dung vẫy vẫy tay với Ôn Uyển, Ôn Uyển ôm tiểu Thiên đi tới, tiểu Thiên thấy Giản Dung liền khéo léo chào hỏi: “Chào chú Giản.”
Điểm này khiến Giản Dung hết sức buồn bực, tại sao vẫn gọi Ôn Uyển là chị, lại gọi anh là chú, cứ như vậy thành lộn xộn rồi.
“Gọi anh rể!” Giọng nói ra lệnh trước sau như một, Giản Dung như vậy, khiến Ôn Uyển không nhịn được mà bật cười, ngồi bên cạnh Giản Dung: “Anh nói anh xem, khác gì đứa bé không?”
“Cũng không phải nghiêm túc, đây là trong con mắt ngây thơ của đứa bé, cảm thấy anh đã già, giống như lời nói?” Giản Dung hạ thấp giọng nói với Ôn Uyển, em nói anh già sao? Một người đàn ông khá đẹp trai, có lúc soi gương, cũng có thể thấy mình chỗ nào cũng đẹp.
Một câu nói chọc cho Ôn Uyển nở nụ cười lần nữa, tiểu Thiên cũng cười theo.
Bên kia một chiến sỹ hát xong, một doanh trưởng bắt được cơ hội, không thể không hắt nước bẩn lên người phó đoàn Giản nhà mình, hô với một đám binh lính, xác thực nói với Ôn Uyển: “Chúng ta mời chị dâu hát cho chúng ta nghe một bài, có được hay không?”
“Được!” Tất cả đám lính đồng thanh hô.
Một tiếng hô này khiến Ôn Uyển lqd đỏ mặt, hát trước mặt nhiều người như vậy, cô hát không được, từ trước đến nay da mặt mỏng, lắc đầu liên tục: “Không được, không được, tôi không hát, các anh hát thôi.”
Một nhóm chiến sỹ này đúng là khi tóm được cơ hội, mỗi lần đều phải trêu cợt.
“Chị dâu không hát, do các cậu vỗ tay không đủ nhiệt liệt, một lần nữa!” Một doanh trưởng hô to với binh lính phía dưới, Ôn Uyển cảm giác lời này khá quen tai, giống như Giản Dung đã nói, chị dâu các cậu không học là do các cậu đánh không đủ sôi nổi.
Có câu nói gì? Người nào tạo ra binh đấy! Một chút cũng không thua kém, quả nhiên là bọn họ giống chiêu số của Giản Dung.
“Đừng có mà càn quấy, để cho các cậu ca hát, nghỉ ngơi cả đêm, các cậu liền bắt đầu nổi loạn, lên mặt phải không? Muốn huấn luyện, toàn bộ đứng dậy, tối nay đừng mong đi ngủ.” Giản Dung hô to với đám lính.
Cho các cậu hát, vợ anh còn chưa từng hát cho anh nghe, dựa vào cái gì mà hát cho mấy thằng nhóc này nghe?
Vẻ mặt sùng bái của Ôn Uyển lqd nhìn Giản Dung, cảm thấy rốt cuộc anh đã trở lại, quá đẹp trai rồi.
Đám người vừa nghe, trong nháy mắt nín thở, vốn tiếng la động trời đột nhiên biến mất, đang lúc trầm mặc, một cậu lính hay sinh sự đột nhiên hô: “Chị dâu không chịu hát, vậy để cho phó đoàn Giản hát thôi! Người một nhà, không nói hai lời!”
Lời vừa nói ra, cười ầm lên một vùng, tên oắt con này to gan thật, nhị doanh trưởng Vương Cường nhìn lính của mình, tài năng đáng được bồi dưỡng, có khí phách, có năng lực, phải nâng lên làm phó tiểu đội trưởng.
“Tiểu Thiên, con phải nghe lời, ba mẹ có cuộc sống của riêng mình, cũng có thế giới của riêng mình, tiểu Thiên phải hiểu.”
Chính ủy bất đắc dĩ nói với tiểu Thiên, mặc dù thằng bé còn nhỏ, nhưng có thể làm công tác tư tưởng nhiều năm như vậy, anh biết, nói cho tốt, dần dần thằng bé sẽ hiểu, cũng có thể hiểu.
Chuyện về mẹ tiểu Thiên, người khác không hiểu, anh không thể nói, cũng không cần, chỉ hy vọng tiểu Thiên có thể hiểu.
“Cuộc sống cùng thế giới của người lớn, chính là không thèm quan tâm cuộc sống và thế giới của trẻ nhỏ sao?” Tiểu Thiên lqd quay đầu rất nghiêm túc nhìn chính ủy, giọng nói non nớt mở miệng, thế giới có ba mẹ mới gọi là thế giới, cuộc sống có ba mẹ mới gọi là cuộc sống.
Một câu nói khiến chính ủy đau nhói lòng, cũng khiến Ôn Uyển kinh ngạc, đứa nhỏ này có thể hiểu như vậy, quả nhiên là thông minh.
“Tiểu Thiên, con nhất định phải hiểu ba, khi trưởng thành con sẽ rõ.”
Chính ủy hít sâu một hơi, đứng dậy, không nói thêm gì, xoay người bước nhanh rời đi, trong nháy mắt Ôn Uyển định ngăn anh ta lại, hỏi tại sao không thể xử lý? Tại sao không đi dỗ dành chị dâu.
Nhưng vẫn nhịn, đúng như chính ủy nói, mỗi người đều có cuộc sống cùng thế giới của riêng mình, bọn họ không thể nhúng tay.
Ôn Uyển đi tới trước mắt tiểu Thiên, ngồi chồm hổm xuống, vuốt ve mặt tiểu Thiên, nhìn đôi mắt tiểu Thiên đỏ hoe: “Tiểu Thiên phải ngoan, đừng khóc, đàn ông mà khóc sẽ không có cô gái nào thích.”
Đứa bé quá nhỏ, cảm thấy không có ba mẹ chính là chuyện không thể tha thứ.
Tiểu Thiên nhìn Ôn Uyển, nhịn nước mắt sắp rơi xuống, khéo léo gật gật đầu, bé nghe lời thì chị mới có thể thích bé, mẹ mới có thể thích bé, mới có thể về nhà.
Ôn Uyển cười cười, tiếp tục làm việc, dieendaanleequuyddoon buổi trưa dẫn tiểu Thiên đi ăn cơm, buổi chiều lại dẫn về đội y tế, bận đến tận tối.
Tiểu Trạch nhìn Ôn Uyển, nhẹ giọng nói với Ôn Uyển: “Chị dâu, ở đây không cần chị trông nom nữa, có em cùng tiểu Mục là được, chị mang tiểu Thiên về nhà trước đi.”
Ôn Uyển nhìn xung quanh, không có nhiều người, gật gật đầu đáp một tiếng: “Được.” Thuận tay cởi áo blue trắng bỏ vào trong tủ treo quần áo, ngược lại đi tới trước mặt tiểu Thiên, nhẹ nhàng mở miệng nói với tiểu Thiên: “Đi…”Nói xong ôm tiểu Thiên xuống, tiểu Thiên khéo léo chào tiểu Trạch cùng tiểu Mục: “Hẹn gặp lại chú tiểu Trạch, hẹn gặp lại chú tiểu Mục!”
Ôn Uyển nhận ra, đây là do chị dâu cùng chính ủy dạy, mới có thể biết điều như vậy, không cần phải bảo sẽ chủ động chào tạm biệt người khác, tiểu Trạch cùng tiểu Mục cũng vẫy vẫy tay chào tiểu Thiên.
Theo thường lệ, Ôn Uyển lqd muốn đến sân huấn luyện chờ Giản Dung, định nói một tiếng với Giản Dung để về nhà trước, vì vậy liền mang theo tiểu Thiên cùng đi đến sân huấn luyện, hôm nay tới sớm, Ôn Uyển vượt qua nhóm người đang nghỉ ngơi, đi tới, thấy từng đội hình ngồi ngay ngắn chỉnh tề ở đó.
Phía trước có chiến sỹ đang hát, rống lên một bài quân ca phổ biến, rất cũ “Tiểu đội trưởng cũ của tôi”
Tiểu đội trưởng cũ của tôi
Bây giờ anh như thế nào
Tiểu đội trưởng cũ của tôi
Anh còn nhớ tới tôi không
Đã lâu rồi không nhận được thư của anh
Tôi vẫn còn nhớ anh nói anh thích nghe tôi chơi đàn ghita
Doanh trại chúng tôi hát
Tiểu đội trưởng cũ của tôi
Tôi vẫn nhớ câu nói của anh
Cám ơn tiểu đội trưởng cũ đã cho tôi kiên cường
Bầu trời tối đen tôi lqd cũng không sợ hãi
Khổ cực cũng sẽ không rơi nước mắt
Bây giờ tôi đã luyện thành người đàn ông chân chính
Tiểu đội trưởng cũ, mấy năm nay quê nhà anh thay đổi ra sao
Mấy năm nay nguyện vọng của anh thực hiện như thế nào
Có phải anh cũng rời quê nhà đi miền Nam tạo dựng lý tưởng mới
Mấy năm nay tiểu đội trưởng đã kết hôn chưa
Dáng vẻ chị dâu như thế nào
Có thể gửi cho tôi một hai tấm hình cưới của hai người
Tôi chúc vợ chồng anh chị ân ái dài lâu.”
Đã ở trong quân đội, làm quân tẩu ai cũng đều biết bài hát này, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, dieendaanleequuyddoon cho dù đã nghe một trăm lần, nhiệt huyết của các chiến sỹ, mỗi lần nghe lại, cũng có thể cảm động đến rơi nước mắt, đó là tình chiến hữu, rất vững bền, cùng làm bạn trải qua sinh tử, cùng tình thân, không chung dòng máu, nhưng lại cảm thấy như chân với tay.
Vừa nhìn thấy Ôn Uyển cùng tiểu Thiên, Giản Dung vẫy vẫy tay với Ôn Uyển, Ôn Uyển ôm tiểu Thiên đi tới, tiểu Thiên thấy Giản Dung liền khéo léo chào hỏi: “Chào chú Giản.”
Điểm này khiến Giản Dung hết sức buồn bực, tại sao vẫn gọi Ôn Uyển là chị, lại gọi anh là chú, cứ như vậy thành lộn xộn rồi.
“Gọi anh rể!” Giọng nói ra lệnh trước sau như một, Giản Dung như vậy, khiến Ôn Uyển không nhịn được mà bật cười, ngồi bên cạnh Giản Dung: “Anh nói anh xem, khác gì đứa bé không?”
“Cũng không phải nghiêm túc, đây là trong con mắt ngây thơ của đứa bé, cảm thấy anh đã già, giống như lời nói?” Giản Dung hạ thấp giọng nói với Ôn Uyển, em nói anh già sao? Một người đàn ông khá đẹp trai, có lúc soi gương, cũng có thể thấy mình chỗ nào cũng đẹp.
Một câu nói chọc cho Ôn Uyển nở nụ cười lần nữa, tiểu Thiên cũng cười theo.
Bên kia một chiến sỹ hát xong, một doanh trưởng bắt được cơ hội, không thể không hắt nước bẩn lên người phó đoàn Giản nhà mình, hô với một đám binh lính, xác thực nói với Ôn Uyển: “Chúng ta mời chị dâu hát cho chúng ta nghe một bài, có được hay không?”
“Được!” Tất cả đám lính đồng thanh hô.
Một tiếng hô này khiến Ôn Uyển lqd đỏ mặt, hát trước mặt nhiều người như vậy, cô hát không được, từ trước đến nay da mặt mỏng, lắc đầu liên tục: “Không được, không được, tôi không hát, các anh hát thôi.”
Một nhóm chiến sỹ này đúng là khi tóm được cơ hội, mỗi lần đều phải trêu cợt.
“Chị dâu không hát, do các cậu vỗ tay không đủ nhiệt liệt, một lần nữa!” Một doanh trưởng hô to với binh lính phía dưới, Ôn Uyển cảm giác lời này khá quen tai, giống như Giản Dung đã nói, chị dâu các cậu không học là do các cậu đánh không đủ sôi nổi.
Có câu nói gì? Người nào tạo ra binh đấy! Một chút cũng không thua kém, quả nhiên là bọn họ giống chiêu số của Giản Dung.
“Đừng có mà càn quấy, để cho các cậu ca hát, nghỉ ngơi cả đêm, các cậu liền bắt đầu nổi loạn, lên mặt phải không? Muốn huấn luyện, toàn bộ đứng dậy, tối nay đừng mong đi ngủ.” Giản Dung hô to với đám lính.
Cho các cậu hát, vợ anh còn chưa từng hát cho anh nghe, dựa vào cái gì mà hát cho mấy thằng nhóc này nghe?
Vẻ mặt sùng bái của Ôn Uyển lqd nhìn Giản Dung, cảm thấy rốt cuộc anh đã trở lại, quá đẹp trai rồi.
Đám người vừa nghe, trong nháy mắt nín thở, vốn tiếng la động trời đột nhiên biến mất, đang lúc trầm mặc, một cậu lính hay sinh sự đột nhiên hô: “Chị dâu không chịu hát, vậy để cho phó đoàn Giản hát thôi! Người một nhà, không nói hai lời!”
Lời vừa nói ra, cười ầm lên một vùng, tên oắt con này to gan thật, nhị doanh trưởng Vương Cường nhìn lính của mình, tài năng đáng được bồi dưỡng, có khí phách, có năng lực, phải nâng lên làm phó tiểu đội trưởng.