Người đàn ông này không giúp một tay còn chưa tính, lại muốn thêm phiền, Ôn Uyển nói xong liền đứng dậy, Giản Dung thuận tay ôm cô, cả người Ôn Uyển liền bị Giản Dung ôm chặt.
Môi lạnh như băng hôn lên môi Ôn Uyển, Giản Dung nhắm mắt nhẹ nhàng liếm mút môi mỏng của Ôn Uyển, toàn bộ hô hấp phủ lên, hôn dày đặc khiến Ôn Uyển không thể thở nổi, thở gấp nghênh đón nụ hôn ngạo mạn mang theo chút bá đạo của Giản Dung.
Giản Dung thuận thế ép tới, hôn Ôn Uyển tinh tế, bên môi tràn ra một câu: “Anh cũng muốn một đứa bé? Anh rất hâm mộ chính ủy.”
Đàn ông thích đứa bé còn vượt qua phụ nữ, phụ nữ là tình thương trời sinh của người mẹ, mà đàn ông thích đứa bé dần lớn lên, nếu là con trai thì như anh em, con gái thì chính là một người phụ nữ khác cả đời yêu thương nhất.
Giản Dung từ từ khép hờ mắt, bất chấp tất cả hôn người phụ nữ ở dưới, lời Giản Dung khiến Ôn Uyển phát run, chỉ cảm thấy cuộc sống hạnh phúc tới hơi nhanh, nhưng có lẽ đã nên tới từ sớm.
Từ xương quai xanh xuống dưới, dấu hôn chằng chịt, đều nói dục vọng là biểu hiện của tình yêu đến mức tận cùng, bởi vì yêu đến mức tận cùng nên mới có thể quên mình muốn đối phương, chỉ có cảm giác chân thật này mới có thể để cho bạn cảm nhận được rõ ràng nhất, yêu từ tận trong lòng.
Có thể cho tất cả vì đối phương, trước kia không hiểu nhưng bây giờ Giản Dung đã hiểu sâu, hưởng thụ người phụ nữ ở dưới thân, hòa quyện tất cả tình yêu của hai người ở chung một chỗ.
Chung quanh quần áo rải rác, nút áo văng ra, rốt cuộc là quân nhân, dù thời điểm nào, lúc tình thế cấp bách, luôn mang theo vẻ nhẫn tâm.
Một hồi triền miên quên mình, Ôn Uyển vùi đầu trong ngực Giản Dung thở gấp không dứt, Giản Dung cúi đầu, sương mù trong mắt còn chưa tản đi, trong giọng nói mang theo chút khàn đục, người ở bên nghe được, thật là bùi tai: “Vợ, anh đã không bình tĩnh, có thể không.”
Có cảm giác bản thân mình càng lqd ngày càng không thể rời bỏ cô nhóc này, cũng may lúc huấn luyện không ở bên cạnh, càng không có thời gian suy nghĩ nhiều, một khi không huấn luyện, cả đầu chỉ nghĩ về cô nhóc này, luôn muốn đi phòng y tế tìm cô.
“Em muốn đi tắm, lát nữa còn đi nhà ăn.” Ôn Uyển gần như không còn hơi sức mà kêu, khiến Giản Dung cười khẽ không thôi, ngược lại mạnh mẽ đứng dậy, ôm lấy Ôn Uyển: “Được rồi, chúng ta đi tắm.”
Giản Dung ôm Ôn Uyển đi phòng tắm, để hai người sửa sang một lúc, lại ôm Ôn Uyển vào trong phòng.
Hai người tự thay đổi quân trang, Ôn Uyển mặc quân phục, cũng phải liếc xéo Giản Dung, trên mặt tràn đầy khinh bỉ, vừa lơ đãng cô liền bị người đàn ông này đầu độc, sau đó ngã trên giường, rất không khí phách.
Ở trước mặt Giản Dung, cô liền phát hiện bản thân mình vĩnh viễn không thể kiên cường đứng lên.
Nhìn Ôn Uyển như vậy, Giản Dung nhịn không được cười rộ lên, đi tới trước mặt Ôn Uyển, giúp đỡ Ôn Uyển chỉnh lại cổ áo, Ôn Uyển có phần không vui nói: “Cười cái gì mà cười, sao anh còn không biết xấu hổ mà cười?”
Cô cảm thấy cả chân đều như nhũn ra, lại ngượng ngùng lấy chuyện này làm cớ oán trách Giản Dung, bằng không sẽ bị anh chê cười đến chết.
Thế vẫn không coi là gì, vết bầm tím trên cổ, người bên cạnh nhìn một cái cũng biết vừa làm chuyện gì xấu, cho dù trời d*đ#l*q)đ rất nóng, cô không thể không đổi quân trang, không có cách nào mặc đồ ngụy trang rồi, may mà là bộ đội.
Bạn mặc quân trang, mặc kệ là chuyện gì cũng không ly kỳ, có lúc giữa tháng tám mặc quân phục đứng phơi nắng dưới ánh mặt trời, ngày tuyết rơi mặc tay ngắn đông lạnh trong tuyết, đều là chuyện thường gặp.
Giản Dung sửa sang lại quân phục cho Ôn Uyển, hô hấp phả lên mặt Ôn Uyển, khiến Ôn Uyển lập tức đỏ bừng mặt, đẩy Giản Dung ra: “Em tự mình làm, anh đi sang bên kia.”
Đáy lòng tự oán trách mạnh mẽ, sửa sang xong, Giản Dung cũng chỉnh lại quân phục huấn luyện, sửa nón lính.
“Được rồi, chúng ta đi thôi, chắc mọi người đều đang ở nhà ăn chờ, đi trễ sẽ thành chuyện cười.” Giản Dung đưa tay vuốt tóc Ôn Uyển, kéo Ôn Uyển ra khỏi phòng, Ôn Uyển liếc mắt nhìn Giản Dung, nếu như bị chê cười, đều do anh làm hại.
Ra khỏi phòng, đóng cửa, hai người đi tới nhà ăn, vừa vào nhà ăn, một nhóm lính ngụy trang, tất cả chiến sỹ cùng cán bộ, bao gồm cả chị dâu mang theo đứa bé trong viện đều đã tới, ghé vào một chỗ, vừa nói vừa cười, khỏi phải nói tới náo nhiệt, giống như lễ mừng năm mới.
Ôn Uyển nhìn một vùng màu xanh lá, thỉnh thoảng trộn lẫn vài màu sắc khác, nhưng vô cùng hài hòa, cảnh tượng này là lần đầu tiên cô nhìn thấy, rốt cuộc hiểu rõ tại sao lúc chiều tiểu Mục cực kỳ mong đợi ăn sủi cảo buổi tối nay
Mong đợi không phải là sủi cảo lqd mà là không khí này, làm cho người ta vui vẻ, là một phương thức khác để tìm niềm vui trong đau khổ ở doanh trại quân đội.
Các chiến sỹ vừa định đứng lên chào hỏi Giản Dung, Giản Dung khoát tay ý bảo không cần, khó khăn lắm mới có thể tụ tập chung một chỗ, cũng không cần nhiều quy củ cùng chuyện phiền lòng như vậy, sảng khoái ăn sủi cảo, vui chơi thoải mái một lần.
“Chị, tiểu Thiên ở trong này.” Ở nơi xa tiểu Thiên đã nhìn thấy Ôn Uyển, bưng chén sủi cảo, một tay giơ muỗng gọi Ôn Uyển.
Ôn Uyển cười phất phất tay, kéo Giản Dung cùng đi, thấy Ôn Uyển cùng Giản Dung tới đây, các chiến sỹ bên cạnh cũng nhường chỗ ngồi, Ôn Uyển cùng Giản Dung ngồi xuống, Giản Dung nhẹ giọng nói với Ôn Uyển: “Chờ anh, anh đi lấy chén đũa.”
“Được.” Ôn Uyển đáp một tiếng, Giản Dung đứng dậy rời đi, sủi cảo bộ đội đều do đàn ông gói, hình dạng gì cũng có.
Đẹp mắt, khó coi, tất cả lớn nhỏ chung một chậu, cách ăn tùy tính cách, cũng chỉ có bộ đội mới có, giống như Giản Dung nói, làm lính ăn cơm no là được, đâu có để ý nhiều như vậy.
Tiểu Thiên để bát trong tay tới trước mặt Ôn Uyển, miệng đầy dầu, cười hì hì với Ôn Uyển: “Chị, ăn tiểu Thiên.”
Dáng vẻ khéo léo, chọc cho mọi người cười khẽ một trận, tiểu Cẩn cảm thấy may mà thằng bé còn nhỏ, nếu không thế nào cũng giành Ôn Uyển cùng với Giản Dung.
“Người nào ăn của cháu, bẩn thỉu dơ dáy.” Giản Dung đi tới, đẩy chén tiểu Thiên ra, đưa cho Ôn Uyển một chiếc chén sứ, cũng tiện tay đưa đũa.
Tiểu Thiên mở to mắt nhìn Giản Dung, trầm mặc một lát, tất cả mọi người cười bắt đầu ăn.
Lúc này thằng bé không hiểu nói một câu: “Chú, chú không thích tiểu Thiên vì chị thích tiểu Thiên, nhưng mà tiểu Thiên cũng không thích chú, bởi vì chú khó coi, chị còn thích chú.”
Chị nói với tiểu Thiên là rất thích chú, dáng dấp của chú không đẹp mắt như tiểu Thiên.
Một câu nói khiến mọi người ngồi xung quanh bàn thiếu chút nữa thì cười nghiêng ngả, thằng nhóc này nhỏ như vậy mà đã có thể phân biệt rõ ràng quan hệ địch ta, cũng hoàn toàn ngoài ý muốn của tiểu Cẩn, bình thường cậu nhóc không nói nhiều, nhưng vừa ra khỏi miệng thì thật không tốt.
Người đàn ông này không giúp một tay còn chưa tính, lại muốn thêm phiền, Ôn Uyển nói xong liền đứng dậy, Giản Dung thuận tay ôm cô, cả người Ôn Uyển liền bị Giản Dung ôm chặt.
Môi lạnh như băng hôn lên môi Ôn Uyển, Giản Dung nhắm mắt nhẹ nhàng liếm mút môi mỏng của Ôn Uyển, toàn bộ hô hấp phủ lên, hôn dày đặc khiến Ôn Uyển không thể thở nổi, thở gấp nghênh đón nụ hôn ngạo mạn mang theo chút bá đạo của Giản Dung.
Giản Dung thuận thế ép tới, hôn Ôn Uyển tinh tế, bên môi tràn ra một câu: “Anh cũng muốn một đứa bé? Anh rất hâm mộ chính ủy.”
Đàn ông thích đứa bé còn vượt qua phụ nữ, phụ nữ là tình thương trời sinh của người mẹ, mà đàn ông thích đứa bé dần lớn lên, nếu là con trai thì như anh em, con gái thì chính là một người phụ nữ khác cả đời yêu thương nhất.
Giản Dung từ từ khép hờ mắt, bất chấp tất cả hôn người phụ nữ ở dưới, lời Giản Dung khiến Ôn Uyển phát run, chỉ cảm thấy cuộc sống hạnh phúc tới hơi nhanh, nhưng có lẽ đã nên tới từ sớm.
Từ xương quai xanh xuống dưới, dấu hôn chằng chịt, đều nói dục vọng là biểu hiện của tình yêu đến mức tận cùng, bởi vì yêu đến mức tận cùng nên mới có thể quên mình muốn đối phương, chỉ có cảm giác chân thật này mới có thể để cho bạn cảm nhận được rõ ràng nhất, yêu từ tận trong lòng.
Có thể cho tất cả vì đối phương, trước kia không hiểu nhưng bây giờ Giản Dung đã hiểu sâu, hưởng thụ người phụ nữ ở dưới thân, hòa quyện tất cả tình yêu của hai người ở chung một chỗ.
Chung quanh quần áo rải rác, nút áo văng ra, rốt cuộc là quân nhân, dù thời điểm nào, lúc tình thế cấp bách, luôn mang theo vẻ nhẫn tâm.
Một hồi triền miên quên mình, Ôn Uyển vùi đầu trong ngực Giản Dung thở gấp không dứt, Giản Dung cúi đầu, sương mù trong mắt còn chưa tản đi, trong giọng nói mang theo chút khàn đục, người ở bên nghe được, thật là bùi tai: “Vợ, anh đã không bình tĩnh, có thể không.”
Có cảm giác bản thân mình càng lqd ngày càng không thể rời bỏ cô nhóc này, cũng may lúc huấn luyện không ở bên cạnh, càng không có thời gian suy nghĩ nhiều, một khi không huấn luyện, cả đầu chỉ nghĩ về cô nhóc này, luôn muốn đi phòng y tế tìm cô.
“Em muốn đi tắm, lát nữa còn đi nhà ăn.” Ôn Uyển gần như không còn hơi sức mà kêu, khiến Giản Dung cười khẽ không thôi, ngược lại mạnh mẽ đứng dậy, ôm lấy Ôn Uyển: “Được rồi, chúng ta đi tắm.”
Giản Dung ôm Ôn Uyển đi phòng tắm, để hai người sửa sang một lúc, lại ôm Ôn Uyển vào trong phòng.
Hai người tự thay đổi quân trang, Ôn Uyển mặc quân phục, cũng phải liếc xéo Giản Dung, trên mặt tràn đầy khinh bỉ, vừa lơ đãng cô liền bị người đàn ông này đầu độc, sau đó ngã trên giường, rất không khí phách.
Ở trước mặt Giản Dung, cô liền phát hiện bản thân mình vĩnh viễn không thể kiên cường đứng lên.
Nhìn Ôn Uyển như vậy, Giản Dung nhịn không được cười rộ lên, đi tới trước mặt Ôn Uyển, giúp đỡ Ôn Uyển chỉnh lại cổ áo, Ôn Uyển có phần không vui nói: “Cười cái gì mà cười, sao anh còn không biết xấu hổ mà cười?”
Cô cảm thấy cả chân đều như nhũn ra, lại ngượng ngùng lấy chuyện này làm cớ oán trách Giản Dung, bằng không sẽ bị anh chê cười đến chết.
Thế vẫn không coi là gì, vết bầm tím trên cổ, người bên cạnh nhìn một cái cũng biết vừa làm chuyện gì xấu, cho dù trời d*đ#l*q)đ rất nóng, cô không thể không đổi quân trang, không có cách nào mặc đồ ngụy trang rồi, may mà là bộ đội.
Bạn mặc quân trang, mặc kệ là chuyện gì cũng không ly kỳ, có lúc giữa tháng tám mặc quân phục đứng phơi nắng dưới ánh mặt trời, ngày tuyết rơi mặc tay ngắn đông lạnh trong tuyết, đều là chuyện thường gặp.
Giản Dung sửa sang lại quân phục cho Ôn Uyển, hô hấp phả lên mặt Ôn Uyển, khiến Ôn Uyển lập tức đỏ bừng mặt, đẩy Giản Dung ra: “Em tự mình làm, anh đi sang bên kia.”
Đáy lòng tự oán trách mạnh mẽ, sửa sang xong, Giản Dung cũng chỉnh lại quân phục huấn luyện, sửa nón lính.
“Được rồi, chúng ta đi thôi, chắc mọi người đều đang ở nhà ăn chờ, đi trễ sẽ thành chuyện cười.” Giản Dung đưa tay vuốt tóc Ôn Uyển, kéo Ôn Uyển ra khỏi phòng, Ôn Uyển liếc mắt nhìn Giản Dung, nếu như bị chê cười, đều do anh làm hại.
Ra khỏi phòng, đóng cửa, hai người đi tới nhà ăn, vừa vào nhà ăn, một nhóm lính ngụy trang, tất cả chiến sỹ cùng cán bộ, bao gồm cả chị dâu mang theo đứa bé trong viện đều đã tới, ghé vào một chỗ, vừa nói vừa cười, khỏi phải nói tới náo nhiệt, giống như lễ mừng năm mới.
Ôn Uyển nhìn một vùng màu xanh lá, thỉnh thoảng trộn lẫn vài màu sắc khác, nhưng vô cùng hài hòa, cảnh tượng này là lần đầu tiên cô nhìn thấy, rốt cuộc hiểu rõ tại sao lúc chiều tiểu Mục cực kỳ mong đợi ăn sủi cảo buổi tối nay
Mong đợi không phải là sủi cảo lqd mà là không khí này, làm cho người ta vui vẻ, là một phương thức khác để tìm niềm vui trong đau khổ ở doanh trại quân đội.
Các chiến sỹ vừa định đứng lên chào hỏi Giản Dung, Giản Dung khoát tay ý bảo không cần, khó khăn lắm mới có thể tụ tập chung một chỗ, cũng không cần nhiều quy củ cùng chuyện phiền lòng như vậy, sảng khoái ăn sủi cảo, vui chơi thoải mái một lần.
“Chị, tiểu Thiên ở trong này.” Ở nơi xa tiểu Thiên đã nhìn thấy Ôn Uyển, bưng chén sủi cảo, một tay giơ muỗng gọi Ôn Uyển.
Ôn Uyển cười phất phất tay, kéo Giản Dung cùng đi, thấy Ôn Uyển cùng Giản Dung tới đây, các chiến sỹ bên cạnh cũng nhường chỗ ngồi, Ôn Uyển cùng Giản Dung ngồi xuống, Giản Dung nhẹ giọng nói với Ôn Uyển: “Chờ anh, anh đi lấy chén đũa.”
“Được.” Ôn Uyển đáp một tiếng, Giản Dung đứng dậy rời đi, sủi cảo bộ đội đều do đàn ông gói, hình dạng gì cũng có.
Đẹp mắt, khó coi, tất cả lớn nhỏ chung một chậu, cách ăn tùy tính cách, cũng chỉ có bộ đội mới có, giống như Giản Dung nói, làm lính ăn cơm no là được, đâu có để ý nhiều như vậy.
Tiểu Thiên để bát trong tay tới trước mặt Ôn Uyển, miệng đầy dầu, cười hì hì với Ôn Uyển: “Chị, ăn tiểu Thiên.”
Dáng vẻ khéo léo, chọc cho mọi người cười khẽ một trận, tiểu Cẩn cảm thấy may mà thằng bé còn nhỏ, nếu không thế nào cũng giành Ôn Uyển cùng với Giản Dung.
“Người nào ăn của cháu, bẩn thỉu dơ dáy.” Giản Dung đi tới, đẩy chén tiểu Thiên ra, đưa cho Ôn Uyển một chiếc chén sứ, cũng tiện tay đưa đũa.
Tiểu Thiên mở to mắt nhìn Giản Dung, trầm mặc một lát, tất cả mọi người cười bắt đầu ăn.
Lúc này thằng bé không hiểu nói một câu: “Chú, chú không thích tiểu Thiên vì chị thích tiểu Thiên, nhưng mà tiểu Thiên cũng không thích chú, bởi vì chú khó coi, chị còn thích chú.”
Chị nói với tiểu Thiên là rất thích chú, dáng dấp của chú không đẹp mắt như tiểu Thiên.
Một câu nói khiến mọi người ngồi xung quanh bàn thiếu chút nữa thì cười nghiêng ngả, thằng nhóc này nhỏ như vậy mà đã có thể phân biệt rõ ràng quan hệ địch ta, cũng hoàn toàn ngoài ý muốn của tiểu Cẩn, bình thường cậu nhóc không nói nhiều, nhưng vừa ra khỏi miệng thì thật không tốt.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Người đàn ông này không giúp một tay còn chưa tính, lại muốn thêm phiền, Ôn Uyển nói xong liền đứng dậy, Giản Dung thuận tay ôm cô, cả người Ôn Uyển liền bị Giản Dung ôm chặt.
Môi lạnh như băng hôn lên môi Ôn Uyển, Giản Dung nhắm mắt nhẹ nhàng liếm mút môi mỏng của Ôn Uyển, toàn bộ hô hấp phủ lên, hôn dày đặc khiến Ôn Uyển không thể thở nổi, thở gấp nghênh đón nụ hôn ngạo mạn mang theo chút bá đạo của Giản Dung.
Giản Dung thuận thế ép tới, hôn Ôn Uyển tinh tế, bên môi tràn ra một câu: “Anh cũng muốn một đứa bé? Anh rất hâm mộ chính ủy.”
Đàn ông thích đứa bé còn vượt qua phụ nữ, phụ nữ là tình thương trời sinh của người mẹ, mà đàn ông thích đứa bé dần lớn lên, nếu là con trai thì như anh em, con gái thì chính là một người phụ nữ khác cả đời yêu thương nhất.
Giản Dung từ từ khép hờ mắt, bất chấp tất cả hôn người phụ nữ ở dưới, lời Giản Dung khiến Ôn Uyển phát run, chỉ cảm thấy cuộc sống hạnh phúc tới hơi nhanh, nhưng có lẽ đã nên tới từ sớm.
Từ xương quai xanh xuống dưới, dấu hôn chằng chịt, đều nói dục vọng là biểu hiện của tình yêu đến mức tận cùng, bởi vì yêu đến mức tận cùng nên mới có thể quên mình muốn đối phương, chỉ có cảm giác chân thật này mới có thể để cho bạn cảm nhận được rõ ràng nhất, yêu từ tận trong lòng.
Có thể cho tất cả vì đối phương, trước kia không hiểu nhưng bây giờ Giản Dung đã hiểu sâu, hưởng thụ người phụ nữ ở dưới thân, hòa quyện tất cả tình yêu của hai người ở chung một chỗ.
Chung quanh quần áo rải rác, nút áo văng ra, rốt cuộc là quân nhân, dù thời điểm nào, lúc tình thế cấp bách, luôn mang theo vẻ nhẫn tâm.
Một hồi triền miên quên mình, Ôn Uyển vùi đầu trong ngực Giản Dung thở gấp không dứt, Giản Dung cúi đầu, sương mù trong mắt còn chưa tản đi, trong giọng nói mang theo chút khàn đục, người ở bên nghe được, thật là bùi tai: “Vợ, anh đã không bình tĩnh, có thể không.”
Có cảm giác bản thân mình càng lqd ngày càng không thể rời bỏ cô nhóc này, cũng may lúc huấn luyện không ở bên cạnh, càng không có thời gian suy nghĩ nhiều, một khi không huấn luyện, cả đầu chỉ nghĩ về cô nhóc này, luôn muốn đi phòng y tế tìm cô.
“Em muốn đi tắm, lát nữa còn đi nhà ăn.” Ôn Uyển gần như không còn hơi sức mà kêu, khiến Giản Dung cười khẽ không thôi, ngược lại mạnh mẽ đứng dậy, ôm lấy Ôn Uyển: “Được rồi, chúng ta đi tắm.”
Giản Dung ôm Ôn Uyển đi phòng tắm, để hai người sửa sang một lúc, lại ôm Ôn Uyển vào trong phòng.
Hai người tự thay đổi quân trang, Ôn Uyển mặc quân phục, cũng phải liếc xéo Giản Dung, trên mặt tràn đầy khinh bỉ, vừa lơ đãng cô liền bị người đàn ông này đầu độc, sau đó ngã trên giường, rất không khí phách.
Ở trước mặt Giản Dung, cô liền phát hiện bản thân mình vĩnh viễn không thể kiên cường đứng lên.
Nhìn Ôn Uyển như vậy, Giản Dung nhịn không được cười rộ lên, đi tới trước mặt Ôn Uyển, giúp đỡ Ôn Uyển chỉnh lại cổ áo, Ôn Uyển có phần không vui nói: “Cười cái gì mà cười, sao anh còn không biết xấu hổ mà cười?”
Cô cảm thấy cả chân đều như nhũn ra, lại ngượng ngùng lấy chuyện này làm cớ oán trách Giản Dung, bằng không sẽ bị anh chê cười đến chết.
Thế vẫn không coi là gì, vết bầm tím trên cổ, người bên cạnh nhìn một cái cũng biết vừa làm chuyện gì xấu, cho dù trời d*đ#l*q)đ rất nóng, cô không thể không đổi quân trang, không có cách nào mặc đồ ngụy trang rồi, may mà là bộ đội.
Bạn mặc quân trang, mặc kệ là chuyện gì cũng không ly kỳ, có lúc giữa tháng tám mặc quân phục đứng phơi nắng dưới ánh mặt trời, ngày tuyết rơi mặc tay ngắn đông lạnh trong tuyết, đều là chuyện thường gặp.
Giản Dung sửa sang lại quân phục cho Ôn Uyển, hô hấp phả lên mặt Ôn Uyển, khiến Ôn Uyển lập tức đỏ bừng mặt, đẩy Giản Dung ra: “Em tự mình làm, anh đi sang bên kia.”
Đáy lòng tự oán trách mạnh mẽ, sửa sang xong, Giản Dung cũng chỉnh lại quân phục huấn luyện, sửa nón lính.
“Được rồi, chúng ta đi thôi, chắc mọi người đều đang ở nhà ăn chờ, đi trễ sẽ thành chuyện cười.” Giản Dung đưa tay vuốt tóc Ôn Uyển, kéo Ôn Uyển ra khỏi phòng, Ôn Uyển liếc mắt nhìn Giản Dung, nếu như bị chê cười, đều do anh làm hại.
Ra khỏi phòng, đóng cửa, hai người đi tới nhà ăn, vừa vào nhà ăn, một nhóm lính ngụy trang, tất cả chiến sỹ cùng cán bộ, bao gồm cả chị dâu mang theo đứa bé trong viện đều đã tới, ghé vào một chỗ, vừa nói vừa cười, khỏi phải nói tới náo nhiệt, giống như lễ mừng năm mới.
Ôn Uyển nhìn một vùng màu xanh lá, thỉnh thoảng trộn lẫn vài màu sắc khác, nhưng vô cùng hài hòa, cảnh tượng này là lần đầu tiên cô nhìn thấy, rốt cuộc hiểu rõ tại sao lúc chiều tiểu Mục cực kỳ mong đợi ăn sủi cảo buổi tối nay
Mong đợi không phải là sủi cảo lqd mà là không khí này, làm cho người ta vui vẻ, là một phương thức khác để tìm niềm vui trong đau khổ ở doanh trại quân đội.
Các chiến sỹ vừa định đứng lên chào hỏi Giản Dung, Giản Dung khoát tay ý bảo không cần, khó khăn lắm mới có thể tụ tập chung một chỗ, cũng không cần nhiều quy củ cùng chuyện phiền lòng như vậy, sảng khoái ăn sủi cảo, vui chơi thoải mái một lần.
“Chị, tiểu Thiên ở trong này.” Ở nơi xa tiểu Thiên đã nhìn thấy Ôn Uyển, bưng chén sủi cảo, một tay giơ muỗng gọi Ôn Uyển.
Ôn Uyển cười phất phất tay, kéo Giản Dung cùng đi, thấy Ôn Uyển cùng Giản Dung tới đây, các chiến sỹ bên cạnh cũng nhường chỗ ngồi, Ôn Uyển cùng Giản Dung ngồi xuống, Giản Dung nhẹ giọng nói với Ôn Uyển: “Chờ anh, anh đi lấy chén đũa.”
“Được.” Ôn Uyển đáp một tiếng, Giản Dung đứng dậy rời đi, sủi cảo bộ đội đều do đàn ông gói, hình dạng gì cũng có.
Đẹp mắt, khó coi, tất cả lớn nhỏ chung một chậu, cách ăn tùy tính cách, cũng chỉ có bộ đội mới có, giống như Giản Dung nói, làm lính ăn cơm no là được, đâu có để ý nhiều như vậy.
Tiểu Thiên để bát trong tay tới trước mặt Ôn Uyển, miệng đầy dầu, cười hì hì với Ôn Uyển: “Chị, ăn tiểu Thiên.”
Dáng vẻ khéo léo, chọc cho mọi người cười khẽ một trận, tiểu Cẩn cảm thấy may mà thằng bé còn nhỏ, nếu không thế nào cũng giành Ôn Uyển cùng với Giản Dung.
“Người nào ăn của cháu, bẩn thỉu dơ dáy.” Giản Dung đi tới, đẩy chén tiểu Thiên ra, đưa cho Ôn Uyển một chiếc chén sứ, cũng tiện tay đưa đũa.
Tiểu Thiên mở to mắt nhìn Giản Dung, trầm mặc một lát, tất cả mọi người cười bắt đầu ăn.
Lúc này thằng bé không hiểu nói một câu: “Chú, chú không thích tiểu Thiên vì chị thích tiểu Thiên, nhưng mà tiểu Thiên cũng không thích chú, bởi vì chú khó coi, chị còn thích chú.”
Chị nói với tiểu Thiên là rất thích chú, dáng dấp của chú không đẹp mắt như tiểu Thiên.
Một câu nói khiến mọi người ngồi xung quanh bàn thiếu chút nữa thì cười nghiêng ngả, thằng nhóc này nhỏ như vậy mà đã có thể phân biệt rõ ràng quan hệ địch ta, cũng hoàn toàn ngoài ý muốn của tiểu Cẩn, bình thường cậu nhóc không nói nhiều, nhưng vừa ra khỏi miệng thì thật không tốt.