Sau khi Ôn Uyển lườm Giản Dung, chẳng thèm nói một tiếng vô dụng nào, chờ trở về đơn vị, xem Giản Dung giải thích như thế nào?
Tiểu Lưu lái xe rất nhanh, đến đơn vị đã là ba, bốn giờ chiều, vốn định hôm nay huấn luyện lính, nghĩ lại, Giản Dung nhớ ra, hôm nay là chủ nhật, mọi người đều nghỉ.
Xe lái thẳng đến khu người nhà, đến trước tòa nhà, tiểu Lưu ngừng xe xong, Giản Dung và Ôn Uyển xuống xe, chuẩn bị lấy đồ từ phía sau ra, lấy đồ này nọ, tiểu Lưu cũng nhanh chóng tới giúp.
Ôn Uyển kéo va li định vào nhà, chỉ thấy có hai cô gái đi từ trong nhà đoàn trưởng ra, mặc quần áo màu xanh lam, dĩ nhiên là chị dâu nhà đoàn trưởng và một cô gái khác.
Ngược lại đây là lần đầu tiên Ôn Uyển thấy cô gái đó, mặc dù lần đầu tiên, nhìn sang không thể nói là xinh đẹp, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác là một cô gái thoải mái.
Ôn Uyển có thể cảm nhận được cô gái này đang quang minh chính đại quan sát mình.
“Hai người đã tính toán trở lại?” Chị dâu nhà đoàn trưởng, Hàn Hề, mở miệng trước, “Sao rồi, hôn lễ thực hiện thuận lợi chứ?”
“Rất thuận lợi, chị dâu, những ngày này cảm ơn chị.” Ôn Uyển cười trả lời với chị dâu, giúp cô trực ban hai mươi ngày, Ôn Uyển thật sự không biết cảm ơn người ta như thế nào, hai năm mới có một kỳ nghỉ, cũng không dễ dàng.
Hàn Hề cười cởi mở: “Xem em khách khí với chị kìa?” Lần trước sau khi đánh một trận với Ôn Uyển, ngược lại không hiểu sao chị dâu nhà đoàn trưởng thân cận với Ôn Uyển hơn, có lẽ thích tính tình bộc trực thẳng thắn của Ôn Uyển.
Giản Dung cũng cười với Hàn Hề: “Chị dâu, thật sự làm phiền chị và đoàn trưởng.” Ngay sau đó làm một quân lễ theo tiêu chuẩn, chọc Hàn Hề khẽ cười.
Không nói thêm nữa, Giản Dung cầm quà, xoay người định trở về nhà, cô gái đứng bên cạnh Hàn Hề nhẹ giọng mở miệng: “Giản Dung, anh không nhận ra em sao?”
Cô vẫn đứng ở đó, không mở miệng, để xem xem Gảin Dung có thể chủ động nói với cô không, không ngờ người đàn ông này nhìn thấy cô cũng giống như không thấy, thái độ không thèm để ý này khiến cho Trần Huệ không thoải mái.
Trước kia, lúc chị họ giới thiệu cô biết Giản Dung, người đàn ông này cứ ẩn núp chung quanh, mới đầu tưởng do tham gia quân ngũ, nhìn thấy con gái xấu hổ, cô cũng chủ động chút, không phải người có dáng vẻ kệch cỡm, lại không nghĩ đến sau đó Giản Dung nói về nhà kết hôn.
Về sau nữa đi trường học thợ săn, cũng mấy ngày trước nghe chị họ nói, Giản Dung trở lại, dẫn theo cô vợ xinh đẹp, còn đi theo Giản Dung theo quân, cô mới tới đây nhìn Giản Dung.
Lúc thấy vết sẹo trên mặt Giản Dung, cũng hơi sửng sốt, không cần hỏi cũng biết lúc anh ở trường học thợ săn đã trải qua cái gì.
Giản Dung nghe tiếng gọi của Trần Huệ, không thể không ngừng bước, nhiều người như vậy, nếu anh đi thẳng, thật sự sẽ làm cô gái này mất thể diện, Hàn Hề ở bên cạnh cũng lúng túng, Ôn Uyển cứ nhìn Giản Dung như vậy, chờ Giản Dung trả lời như thế nào.
“Không phải không nhận ra, mấy năm không gặp, vẫn rất tốt chứ?” Giản Dung cười cười, giọng nói khách khí mà xa lánh, nghe ra được là cố ý.
Trần Huệ nhìn Giản Dung, mím mím môi: “Rất tốt, chỉ ghé thăm anh một chút.”
Hàn Hề ở bên lặng lẽ đưa tay đụng Trần Huệ một cái, rốt cuộc con nhóc này hôm nay xảy ra chuyện gì?
Giản Dung đã kết hôn rồi, vợ cũng ở đây, gây ra hiểu lầm có thể sẽ cãi nhau, đây không phải là làm cho người ta thêm phiền, tìm phiền toái cho chính ủy sao?
“Được, hai người cứ nói chuyện tiếp đi, tôi đây còn bận.” Giản Dung nói xong đi thẳng vào nhà, anh đã để mặt mũi cho cô ta, còn muốn không cần mặt mũi cũng chính là chuyện của cô ta.
Ôn Uyển nhìn thấy Giản Dung trở về nhà, kéo va li tiến vào, cũng không chú ý nói một tiếng với chị dâu, tiểu Lưu cũng giúp mang đồ vào, sau đó rời đi, đây là chiến sự muốn thăng cấp, cậu rút lui sớm một chút thì tốt hơn.
Lúc Giản Dung khép cửa phòng lại, Hàn Hề quay đầu nhìn Trần Huệ, rất tức giận mở miệng: “Không phải chứ, con nhóc này, xảy ra chuyện gì? Người cũng đã kết hôn, lúc ấy Giản Dung không có ý tứ nói thẳng ra, em cũng không phải không ai thèm lấy?”
Cô nhóc này do cha mẹ nuông chiều thành hư, một chút đúng mực cũng không có, làm hư chuyện của người khác cũng làm mất mặt mình.
“Không đúng, em thế nào? Em nghĩ như thế nào thì nói như thế ấy, hơn nữa, em rất không hiểu, em kém cô gái kia ở chỗ nào? Là hoàn cảnh nhà cô ta tốt hơn em, hay là cô ta ưu tú hơn em?”
Dù sao bối cảnh của cô cũng không kém, cha mình ở trong quân khu cũng có tiếng nói.
Hơn nữa, cô là chủ nhiệm trẻ tuổi nhất trong viện, bàn về lý lịch, bàn về bối cảnh, cô kém chỗ nào?
Coi trọng Giản Dung, hôm nay bị người làm mất mặt, cô vẫn không có cảm giác mình kém người kia, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng nghĩ sẽ không chiếm được đồ mình muốn.
Hàn Hề nhìn Trần Huệ, khóe miệng cười lạnh một tiếng: “Em là ếch ngồi đáy giếng, không nhìn thấy thế giới bên ngoài, em ấy, cái gì cũng không hiểu, em cho rằng có thể dựa vào cha mẹ chống đỡ cho em cả đời? Tỉnh ngộ đi!
Nếu không phải là em họ cô, một câu cô cũng lười nói, chuyện tình cảm này, có thể liên quan đến bối cảnh và quan hệ sao? Hơn nữa, với bối cảnh của Ôn Uyển, con bé này đúng là tròng trắng mắt mù, so với cô ấy?
Lúc Ôn Uyển đưa cô bộ quần áo, cô vô cùng buồn bực, một cô gái đưa hàng hiệu quốc tế, hơn nữa còn là giá trị xa xỉ, sau lại nói chuyện với mẹ mình mới biết, Ôn Uyển là cháu gái ngoại của ông cụ Ôn.
Nhà mình cũng có nội tình, vừa nghe bối cảnh này, Hàn Hề càng lúc càng cảm thấy, cô nhóc đó gả cho Giản Dung, là một đóa hoa tươi, cắm ở cái gì kia trên người.
“Chị họ, chị nói gì vậy?” Trần Huệ không vui rồi, không hiểu vì sao chị họ lại nói chuyện giúp người ngoài.
Hàn Hề liếc nhìn Trần Huệ, lười phải nói nhiều: “Về nhà hỏi thăm cha em xem, cũng trở về đi, doanh trại không phải là nơi tùy tiện, không có chuyện gì thì đừng lộn xộn ở đây.”
Nói xong Hàn Hề lập tức xoay người trở về nhà, để lại Trần Huệ tức giận không nhẹ.
Ôn Uyển ngồi trên ghế sa lon trong phòng, nghe rõ ràng lời bên ngoài, cô ta hơn cô? Nhân duyên giữa cô ta với Giản Dung không hề cạn?
Giản Dung thu dọn đồ xong, từ trong phòng ra ngoài, đi tới bên cạnh Ôn Uyển, nhìn Ôn Uyển trầm mặt ngồi ở đó, cũng không nói chuyện, cũng bất động, thở dài: “Bên trong vốn không có chuyện gì, em không cần tìm không thoải mái cho mình, được không, cô nhóc?”
Thật ra thì cũng không có bao nhiêu chuyện, anh cũng có thể hiểu tính tình Ôn Uyển.
Ôn Uyển ngước mắt liếc Giản Dung, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Em chờ anh giải thích, giải thích xong rồi em mới biết, bản thân có phải đang tìm không thoải mái không?”
Sau khi Ôn Uyển lườm Giản Dung, chẳng thèm nói một tiếng vô dụng nào, chờ trở về đơn vị, xem Giản Dung giải thích như thế nào?
Tiểu Lưu lái xe rất nhanh, đến đơn vị đã là ba, bốn giờ chiều, vốn định hôm nay huấn luyện lính, nghĩ lại, Giản Dung nhớ ra, hôm nay là chủ nhật, mọi người đều nghỉ.
Xe lái thẳng đến khu người nhà, đến trước tòa nhà, tiểu Lưu ngừng xe xong, Giản Dung và Ôn Uyển xuống xe, chuẩn bị lấy đồ từ phía sau ra, lấy đồ này nọ, tiểu Lưu cũng nhanh chóng tới giúp.
Ôn Uyển kéo va li định vào nhà, chỉ thấy có hai cô gái đi từ trong nhà đoàn trưởng ra, mặc quần áo màu xanh lam, dĩ nhiên là chị dâu nhà đoàn trưởng và một cô gái khác.
Ngược lại đây là lần đầu tiên Ôn Uyển thấy cô gái đó, mặc dù lần đầu tiên, nhìn sang không thể nói là xinh đẹp, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác là một cô gái thoải mái.
Ôn Uyển có thể cảm nhận được cô gái này đang quang minh chính đại quan sát mình.
“Hai người đã tính toán trở lại?” Chị dâu nhà đoàn trưởng, Hàn Hề, mở miệng trước, “Sao rồi, hôn lễ thực hiện thuận lợi chứ?”
“Rất thuận lợi, chị dâu, những ngày này cảm ơn chị.” Ôn Uyển cười trả lời với chị dâu, giúp cô trực ban hai mươi ngày, Ôn Uyển thật sự không biết cảm ơn người ta như thế nào, hai năm mới có một kỳ nghỉ, cũng không dễ dàng.
Hàn Hề cười cởi mở: “Xem em khách khí với chị kìa?” Lần trước sau khi đánh một trận với Ôn Uyển, ngược lại không hiểu sao chị dâu nhà đoàn trưởng thân cận với Ôn Uyển hơn, có lẽ thích tính tình bộc trực thẳng thắn của Ôn Uyển.
Giản Dung cũng cười với Hàn Hề: “Chị dâu, thật sự làm phiền chị và đoàn trưởng.” Ngay sau đó làm một quân lễ theo tiêu chuẩn, chọc Hàn Hề khẽ cười.
Không nói thêm nữa, Giản Dung cầm quà, xoay người định trở về nhà, cô gái đứng bên cạnh Hàn Hề nhẹ giọng mở miệng: “Giản Dung, anh không nhận ra em sao?”
Cô vẫn đứng ở đó, không mở miệng, để xem xem Gảin Dung có thể chủ động nói với cô không, không ngờ người đàn ông này nhìn thấy cô cũng giống như không thấy, thái độ không thèm để ý này khiến cho Trần Huệ không thoải mái.
Trước kia, lúc chị họ giới thiệu cô biết Giản Dung, người đàn ông này cứ ẩn núp chung quanh, mới đầu tưởng do tham gia quân ngũ, nhìn thấy con gái xấu hổ, cô cũng chủ động chút, không phải người có dáng vẻ kệch cỡm, lại không nghĩ đến sau đó Giản Dung nói về nhà kết hôn.
Về sau nữa đi trường học thợ săn, cũng mấy ngày trước nghe chị họ nói, Giản Dung trở lại, dẫn theo cô vợ xinh đẹp, còn đi theo Giản Dung theo quân, cô mới tới đây nhìn Giản Dung.
Lúc thấy vết sẹo trên mặt Giản Dung, cũng hơi sửng sốt, không cần hỏi cũng biết lúc anh ở trường học thợ săn đã trải qua cái gì.
Giản Dung nghe tiếng gọi của Trần Huệ, không thể không ngừng bước, nhiều người như vậy, nếu anh đi thẳng, thật sự sẽ làm cô gái này mất thể diện, Hàn Hề ở bên cạnh cũng lúng túng, Ôn Uyển cứ nhìn Giản Dung như vậy, chờ Giản Dung trả lời như thế nào.
“Không phải không nhận ra, mấy năm không gặp, vẫn rất tốt chứ?” Giản Dung cười cười, giọng nói khách khí mà xa lánh, nghe ra được là cố ý.
Trần Huệ nhìn Giản Dung, mím mím môi: “Rất tốt, chỉ ghé thăm anh một chút.”
Hàn Hề ở bên lặng lẽ đưa tay đụng Trần Huệ một cái, rốt cuộc con nhóc này hôm nay xảy ra chuyện gì?
Giản Dung đã kết hôn rồi, vợ cũng ở đây, gây ra hiểu lầm có thể sẽ cãi nhau, đây không phải là làm cho người ta thêm phiền, tìm phiền toái cho chính ủy sao?
“Được, hai người cứ nói chuyện tiếp đi, tôi đây còn bận.” Giản Dung nói xong đi thẳng vào nhà, anh đã để mặt mũi cho cô ta, còn muốn không cần mặt mũi cũng chính là chuyện của cô ta.
Ôn Uyển nhìn thấy Giản Dung trở về nhà, kéo va li tiến vào, cũng không chú ý nói một tiếng với chị dâu, tiểu Lưu cũng giúp mang đồ vào, sau đó rời đi, đây là chiến sự muốn thăng cấp, cậu rút lui sớm một chút thì tốt hơn.
Lúc Giản Dung khép cửa phòng lại, Hàn Hề quay đầu nhìn Trần Huệ, rất tức giận mở miệng: “Không phải chứ, con nhóc này, xảy ra chuyện gì? Người cũng đã kết hôn, lúc ấy Giản Dung không có ý tứ nói thẳng ra, em cũng không phải không ai thèm lấy?”
Cô nhóc này do cha mẹ nuông chiều thành hư, một chút đúng mực cũng không có, làm hư chuyện của người khác cũng làm mất mặt mình.
“Không đúng, em thế nào? Em nghĩ như thế nào thì nói như thế ấy, hơn nữa, em rất không hiểu, em kém cô gái kia ở chỗ nào? Là hoàn cảnh nhà cô ta tốt hơn em, hay là cô ta ưu tú hơn em?”
Dù sao bối cảnh của cô cũng không kém, cha mình ở trong quân khu cũng có tiếng nói.
Hơn nữa, cô là chủ nhiệm trẻ tuổi nhất trong viện, bàn về lý lịch, bàn về bối cảnh, cô kém chỗ nào?
Coi trọng Giản Dung, hôm nay bị người làm mất mặt, cô vẫn không có cảm giác mình kém người kia, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng nghĩ sẽ không chiếm được đồ mình muốn.
Hàn Hề nhìn Trần Huệ, khóe miệng cười lạnh một tiếng: “Em là ếch ngồi đáy giếng, không nhìn thấy thế giới bên ngoài, em ấy, cái gì cũng không hiểu, em cho rằng có thể dựa vào cha mẹ chống đỡ cho em cả đời? Tỉnh ngộ đi!
Nếu không phải là em họ cô, một câu cô cũng lười nói, chuyện tình cảm này, có thể liên quan đến bối cảnh và quan hệ sao? Hơn nữa, với bối cảnh của Ôn Uyển, con bé này đúng là tròng trắng mắt mù, so với cô ấy?
Lúc Ôn Uyển đưa cô bộ quần áo, cô vô cùng buồn bực, một cô gái đưa hàng hiệu quốc tế, hơn nữa còn là giá trị xa xỉ, sau lại nói chuyện với mẹ mình mới biết, Ôn Uyển là cháu gái ngoại của ông cụ Ôn.
Nhà mình cũng có nội tình, vừa nghe bối cảnh này, Hàn Hề càng lúc càng cảm thấy, cô nhóc đó gả cho Giản Dung, là một đóa hoa tươi, cắm ở cái gì kia trên người.
“Chị họ, chị nói gì vậy?” Trần Huệ không vui rồi, không hiểu vì sao chị họ lại nói chuyện giúp người ngoài.
Hàn Hề liếc nhìn Trần Huệ, lười phải nói nhiều: “Về nhà hỏi thăm cha em xem, cũng trở về đi, doanh trại không phải là nơi tùy tiện, không có chuyện gì thì đừng lộn xộn ở đây.”
Nói xong Hàn Hề lập tức xoay người trở về nhà, để lại Trần Huệ tức giận không nhẹ.
Ôn Uyển ngồi trên ghế sa lon trong phòng, nghe rõ ràng lời bên ngoài, cô ta hơn cô? Nhân duyên giữa cô ta với Giản Dung không hề cạn?
Giản Dung thu dọn đồ xong, từ trong phòng ra ngoài, đi tới bên cạnh Ôn Uyển, nhìn Ôn Uyển trầm mặt ngồi ở đó, cũng không nói chuyện, cũng bất động, thở dài: “Bên trong vốn không có chuyện gì, em không cần tìm không thoải mái cho mình, được không, cô nhóc?”
Thật ra thì cũng không có bao nhiêu chuyện, anh cũng có thể hiểu tính tình Ôn Uyển.
Ôn Uyển ngước mắt liếc Giản Dung, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Em chờ anh giải thích, giải thích xong rồi em mới biết, bản thân có phải đang tìm không thoải mái không?”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau khi Ôn Uyển lườm Giản Dung, chẳng thèm nói một tiếng vô dụng nào, chờ trở về đơn vị, xem Giản Dung giải thích như thế nào?
Tiểu Lưu lái xe rất nhanh, đến đơn vị đã là ba, bốn giờ chiều, vốn định hôm nay huấn luyện lính, nghĩ lại, Giản Dung nhớ ra, hôm nay là chủ nhật, mọi người đều nghỉ.
Xe lái thẳng đến khu người nhà, đến trước tòa nhà, tiểu Lưu ngừng xe xong, Giản Dung và Ôn Uyển xuống xe, chuẩn bị lấy đồ từ phía sau ra, lấy đồ này nọ, tiểu Lưu cũng nhanh chóng tới giúp.
Ôn Uyển kéo va li định vào nhà, chỉ thấy có hai cô gái đi từ trong nhà đoàn trưởng ra, mặc quần áo màu xanh lam, dĩ nhiên là chị dâu nhà đoàn trưởng và một cô gái khác.
Ngược lại đây là lần đầu tiên Ôn Uyển thấy cô gái đó, mặc dù lần đầu tiên, nhìn sang không thể nói là xinh đẹp, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác là một cô gái thoải mái.
Ôn Uyển có thể cảm nhận được cô gái này đang quang minh chính đại quan sát mình.
“Hai người đã tính toán trở lại?” Chị dâu nhà đoàn trưởng, Hàn Hề, mở miệng trước, “Sao rồi, hôn lễ thực hiện thuận lợi chứ?”
“Rất thuận lợi, chị dâu, những ngày này cảm ơn chị.” Ôn Uyển cười trả lời với chị dâu, giúp cô trực ban hai mươi ngày, Ôn Uyển thật sự không biết cảm ơn người ta như thế nào, hai năm mới có một kỳ nghỉ, cũng không dễ dàng.
Hàn Hề cười cởi mở: “Xem em khách khí với chị kìa?” Lần trước sau khi đánh một trận với Ôn Uyển, ngược lại không hiểu sao chị dâu nhà đoàn trưởng thân cận với Ôn Uyển hơn, có lẽ thích tính tình bộc trực thẳng thắn của Ôn Uyển.
Giản Dung cũng cười với Hàn Hề: “Chị dâu, thật sự làm phiền chị và đoàn trưởng.” Ngay sau đó làm một quân lễ theo tiêu chuẩn, chọc Hàn Hề khẽ cười.
Không nói thêm nữa, Giản Dung cầm quà, xoay người định trở về nhà, cô gái đứng bên cạnh Hàn Hề nhẹ giọng mở miệng: “Giản Dung, anh không nhận ra em sao?”
Cô vẫn đứng ở đó, không mở miệng, để xem xem Gảin Dung có thể chủ động nói với cô không, không ngờ người đàn ông này nhìn thấy cô cũng giống như không thấy, thái độ không thèm để ý này khiến cho Trần Huệ không thoải mái.
Trước kia, lúc chị họ giới thiệu cô biết Giản Dung, người đàn ông này cứ ẩn núp chung quanh, mới đầu tưởng do tham gia quân ngũ, nhìn thấy con gái xấu hổ, cô cũng chủ động chút, không phải người có dáng vẻ kệch cỡm, lại không nghĩ đến sau đó Giản Dung nói về nhà kết hôn.
Về sau nữa đi trường học thợ săn, cũng mấy ngày trước nghe chị họ nói, Giản Dung trở lại, dẫn theo cô vợ xinh đẹp, còn đi theo Giản Dung theo quân, cô mới tới đây nhìn Giản Dung.
Lúc thấy vết sẹo trên mặt Giản Dung, cũng hơi sửng sốt, không cần hỏi cũng biết lúc anh ở trường học thợ săn đã trải qua cái gì.
Giản Dung nghe tiếng gọi của Trần Huệ, không thể không ngừng bước, nhiều người như vậy, nếu anh đi thẳng, thật sự sẽ làm cô gái này mất thể diện, Hàn Hề ở bên cạnh cũng lúng túng, Ôn Uyển cứ nhìn Giản Dung như vậy, chờ Giản Dung trả lời như thế nào.
“Không phải không nhận ra, mấy năm không gặp, vẫn rất tốt chứ?” Giản Dung cười cười, giọng nói khách khí mà xa lánh, nghe ra được là cố ý.
Trần Huệ nhìn Giản Dung, mím mím môi: “Rất tốt, chỉ ghé thăm anh một chút.”
Hàn Hề ở bên lặng lẽ đưa tay đụng Trần Huệ một cái, rốt cuộc con nhóc này hôm nay xảy ra chuyện gì?
Giản Dung đã kết hôn rồi, vợ cũng ở đây, gây ra hiểu lầm có thể sẽ cãi nhau, đây không phải là làm cho người ta thêm phiền, tìm phiền toái cho chính ủy sao?
“Được, hai người cứ nói chuyện tiếp đi, tôi đây còn bận.” Giản Dung nói xong đi thẳng vào nhà, anh đã để mặt mũi cho cô ta, còn muốn không cần mặt mũi cũng chính là chuyện của cô ta.
Ôn Uyển nhìn thấy Giản Dung trở về nhà, kéo va li tiến vào, cũng không chú ý nói một tiếng với chị dâu, tiểu Lưu cũng giúp mang đồ vào, sau đó rời đi, đây là chiến sự muốn thăng cấp, cậu rút lui sớm một chút thì tốt hơn.
Lúc Giản Dung khép cửa phòng lại, Hàn Hề quay đầu nhìn Trần Huệ, rất tức giận mở miệng: “Không phải chứ, con nhóc này, xảy ra chuyện gì? Người cũng đã kết hôn, lúc ấy Giản Dung không có ý tứ nói thẳng ra, em cũng không phải không ai thèm lấy?”
Cô nhóc này do cha mẹ nuông chiều thành hư, một chút đúng mực cũng không có, làm hư chuyện của người khác cũng làm mất mặt mình.
“Không đúng, em thế nào? Em nghĩ như thế nào thì nói như thế ấy, hơn nữa, em rất không hiểu, em kém cô gái kia ở chỗ nào? Là hoàn cảnh nhà cô ta tốt hơn em, hay là cô ta ưu tú hơn em?”
Dù sao bối cảnh của cô cũng không kém, cha mình ở trong quân khu cũng có tiếng nói.
Hơn nữa, cô là chủ nhiệm trẻ tuổi nhất trong viện, bàn về lý lịch, bàn về bối cảnh, cô kém chỗ nào?
Coi trọng Giản Dung, hôm nay bị người làm mất mặt, cô vẫn không có cảm giác mình kém người kia, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng nghĩ sẽ không chiếm được đồ mình muốn.
Hàn Hề nhìn Trần Huệ, khóe miệng cười lạnh một tiếng: “Em là ếch ngồi đáy giếng, không nhìn thấy thế giới bên ngoài, em ấy, cái gì cũng không hiểu, em cho rằng có thể dựa vào cha mẹ chống đỡ cho em cả đời? Tỉnh ngộ đi!
Nếu không phải là em họ cô, một câu cô cũng lười nói, chuyện tình cảm này, có thể liên quan đến bối cảnh và quan hệ sao? Hơn nữa, với bối cảnh của Ôn Uyển, con bé này đúng là tròng trắng mắt mù, so với cô ấy?
Lúc Ôn Uyển đưa cô bộ quần áo, cô vô cùng buồn bực, một cô gái đưa hàng hiệu quốc tế, hơn nữa còn là giá trị xa xỉ, sau lại nói chuyện với mẹ mình mới biết, Ôn Uyển là cháu gái ngoại của ông cụ Ôn.
Nhà mình cũng có nội tình, vừa nghe bối cảnh này, Hàn Hề càng lúc càng cảm thấy, cô nhóc đó gả cho Giản Dung, là một đóa hoa tươi, cắm ở cái gì kia trên người.
“Chị họ, chị nói gì vậy?” Trần Huệ không vui rồi, không hiểu vì sao chị họ lại nói chuyện giúp người ngoài.
Hàn Hề liếc nhìn Trần Huệ, lười phải nói nhiều: “Về nhà hỏi thăm cha em xem, cũng trở về đi, doanh trại không phải là nơi tùy tiện, không có chuyện gì thì đừng lộn xộn ở đây.”
Nói xong Hàn Hề lập tức xoay người trở về nhà, để lại Trần Huệ tức giận không nhẹ.
Ôn Uyển ngồi trên ghế sa lon trong phòng, nghe rõ ràng lời bên ngoài, cô ta hơn cô? Nhân duyên giữa cô ta với Giản Dung không hề cạn?
Giản Dung thu dọn đồ xong, từ trong phòng ra ngoài, đi tới bên cạnh Ôn Uyển, nhìn Ôn Uyển trầm mặt ngồi ở đó, cũng không nói chuyện, cũng bất động, thở dài: “Bên trong vốn không có chuyện gì, em không cần tìm không thoải mái cho mình, được không, cô nhóc?”
Thật ra thì cũng không có bao nhiêu chuyện, anh cũng có thể hiểu tính tình Ôn Uyển.
Ôn Uyển ngước mắt liếc Giản Dung, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Em chờ anh giải thích, giải thích xong rồi em mới biết, bản thân có phải đang tìm không thoải mái không?”