Mỗi ngày cứ như vậy, lần lượt gánh vác công việc vượt quá mức bình thường, Giản Dung tới rất nhiều lần cũng biết công việ của những nhân viên y tế kia, lúc vọt tới nơi trú quân của bộ phận hậu cần, Giản Dung nhìn nhóm nhân viên cứu hộ kia và đám lính cùng tham gia.
Trong lúc nhất thời, không tìm thấy bóng dáng Ôn Uyển, Giản Dung quay một vòng hô lớn trong đám người: “Ôn Uyển! Ôn Uyển!”
Mấy tiếng gọi, khiến mọi người không khỏi nhìn sang phía Giản Dung, Giản Dung cũng không hề để ý, cứ hô lớn như vậy, trong lòng càng thêm sa sút, vô cùng sợ tai họa vô tình, nước lũ càng vô tình.
Ôn Uyển ở trong lều nghe thấy giọng nói quen thuộc, chạy ra cửa, ngước mắt nhìn sang đã thấy Giản Dung, mặc bộ quân phục rằn ri đã bẩn đến không còn dáng vẻ gì, vô cùng chói mắt dưới ánh mặt trời, đây là một cảnh tượng hùng vĩ chừng nào, cứ đứng ở đó tìm mình, gọi mình khắp nơi.
Ôn Uyển biết Giản Dung không tức giận, cũng rất quan tâm mình, rất nhớ nhung cô cũng như cô.
Lao ra khỏi lều, Ôn Uyển cất cao giọng hô một tiếng với Giản Dung: “Đây!”
Nghe giọng nói Ôn Uyển, Giản Dung dừng bước, đã nhìn thấy Ôn Uyển đứng đó, một bộ áo blue trắng, con mắt đỏ ngàu nhìn mình, Giản Dung đau lòng, thấp thỏm trong lòng, mệt mỏi trên mặt cũng bỏ xuống, lộ ra chỉ có nụ cười.
Ôn Uyển nhìn Giản Dung, cũng cười theo, trải qua kiếp nạn sinh tử, đây mới là cùng chung hoạn nạn, trở về lều ôm hòm thuốc của mình, Ôn Uyển chạy về phía Giản Dung.
Bởi vì nhiều người, Giản Dung thu lại tính tình kia, trong mắt tràn đầy đau lòng, thuận tay nhận lấy hòm thuốc của Ôn Uyển: “Sao lại chạy tới đây?”
“Em nhớ anh.” Ôn Uyển đỏ mắt, lúc lên đường Giản Dung vẫn hung dữ, mấy ngày nay khiến cho cô vô cùng khó chịu, rất muốn chửi mắng Giản Dung một trận, đàn ông có thể bá đạo như vậy sao?
Nhưng bốn năm ngày, đối với Ôn Uyển mà nói, nhớ nhung càng nhiều hơn hành hạ, không có mức độ ăn mòn bản thân.
Một câu em nhớ anh làm tan trái tim Giản Dung, anh cũng nhớ cô nhóc này, chưa từng dừng lại, mím mím môi, Giản Dung đưa tay kéo dây đai hòm thuốc, tiếp tục nói: “Nghĩ đến anh thì phải yêu bản thân mình thêm một chút, đừng không tim không phổi như vậy.”
Ôn Uyển nghe lời Giản Dung nói, trong nháy mắt nước mắt rơi xuống, trong chốc lát Giản Dung hoàn toàn luống cuống, Ôn Uyển vừa khóc là anh có thể cảm thấy cả thế giới cũng sắp sụp đổ rồi.
Cũng không để ý tới nhiều người ở đây, vội vàng lau nước mắt cho Ôn Uyển, vội vã dỗ dành: “Cô nhóc, anh sai rồi, đừng khóc, không phải anh đang lo lắng cho em sao? Em suy nghĩ một chút, hai ngày trước ở đây đều có thể là nước, đất đá trôi có thể sụp đổ, gì đó trong lòng anh đến bây giờ vẫn còn sợ đấy.”
Ôn Uyển nghe xong lời Giản Dung nói, khóc ác hơn, Giản Dung lấy tay áo rằn ri lau nước mắt cho Ôn Uyển, mọi người vốn mệt mỏi, nhìn hai người này cũng hoàn toàn mù mịt.
Anh lính này thật lợi hại, khiến cô gái nhỏ này khóc dữ dội.
Trong đội lính trợ giúp có người biết Giản Dung, đoàn trưởng đoàn 710 nhìn thấy Giản Dung, không nhịn được quát: “Giản Dung, sao cậu lại dọa cô gái nhỏ này khóc? Sửa tính tình thối tha của cậu đi!”
Giản Dung nhìn đoàn trưởng đoàn 710, hô to với cậu ta: “Đây là vợ tôi!”
Mọi người vừa nghe lập tức cười rộ lên, thì ra vợ chồng son cãi nhau, những ngày này Ôn Uyển rất tận tụy với công việc, danh tiếng đã sớm truyền ra từ đội nhân viên cứu hộ, kỹ năng vượt qua thử thách, lại vô cùng dịu dàng, tuổi mới chừng đó, nhưng không sợ khóc.
Khi nơi nào cần sẽ chạy đến, không hề oán trách, ngủ ít cũng không nói, chỉ không ngờ cô gái này lại là vợ phó đoàn Giản.
“Cô gái này là vợ của cậu?” Đoàn trưởng đoàn 710 lập tức buồn bực, oán giận nói với Giản Dung: “Sao việc tốt nào cũng để cho cậu gặp phải, cô gái này đúng là không có mắt nhìn.”
Ôn Uyển từng đưa thuốc cho anh, kiểm tra thân thể cho anh, từng nói mấy câu, anh đã cảm thấy cô gái này vô cùng tốt, người nào lấy được chính là có phúc, không ngờ lại là Giản Dung đoàn 731, quá không công bằng.
Giản Dung vừa nghe vô cùng buồn bực, lần này thì hay rồi, bên kia đều cảm thấy Ôn Uyển coi trọng anh là mắt bị mù, người bên cạnh cũng nghe ra ý tứ oán trách của đoàn trưởng đoàn 710, không nhịn được mà cười ầm cả lên.
Trải qua bao lâu, đây cũng là lần đầu tiên mọi người cười vui vẻ như vậy.
Giản Dung không để ý đến đoàn trưởng kia, nhìn Ôn Uyển, vô cùng uất ức mở miệng: “Vợ, mặt mũi anh đều mất hết, em nhìn xem, cũng đừng tức giận, mình đi thôi?”
Lau mặt cho Ôn Uyển, Gảin Dung kéo Ôn Uyển rời đi, Ôn Uyển vẫn không thể trở lại bình thường, một là áp lực quá lớn, hai là mấy ngày này quá mệt mỏi, gần như đạt tới ranh giới cuối cùng, nếu tiếp tục gánh vác, cô cũng không biết cho được hay không?
Vừa đến lều trong doanh trại, Giản Dung kéo Ôn Uyển đi vào, để Ôn Uyển ngồi trên chăn đệm giản dị xếp đơn giản, chiến sỹ nhìn thấy Ôn Uyển nói tiếng chào rồi xoay người đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người.
Chến sỹ vừa đi ra ngoài, Giản Dung cầm chậu, lấy chút nước, bởi vì sửa khẩn cấp, nước đã thông, điều này cũng coi như may mắn.
Bưng nước trở lại, đến trước mặt Ôn Uyển, Giản Dung ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn Ôn Uyển, làm ướt khăn, nói với Ôn Uyển: “Nước hơi lạnh, nhưng điều kiện như vậy, nhịn một chút, anh lau mặt cho em, bẩn thành mèo mướp rồi, một chút cũng không đẹp.”
Nói xong Giản Dung lau mặt cho Ôn Uyển, lau rất cẩn thận, cũng rất nghiêm túc.
Ôn Uyển nhìn Giản Dung, giọng nói nghẹn ngào lúc này mới nói ra một câu: “Anh, không phải anh giận em sao?”
Ngày đó ra đi Giản Dung rất tức giận, điều này cô không dám quên, Giản Dung lắc đầu, tiếp tục lau cho Ôn Uyển, lại thả khăn tay vào trong nước, giặt qua, lau tay cho Ôn Uyển.
“Sao anh lại nỡ giận em, đau lòng còn không kịp đấy.” Là bà cô trước sau như một, nói vài lời dễ nghe, là cô gái yêu tận đáy lòng, lại vĩ đại như vậy, sao anh có thể cam lòng.
Ôn Uyển bĩu môi nhìn Giản Dung, vô cùng uất ức: “Anh vẫn không để ý đến em, cũng không hỏi em một câu.” Sợ nhất không phải điều gì khác, chính là rõ ràng bạn quan tâm một người, mà người đó lại dùng lạnh nhạt để trừng phạt bạn, tỏ vẻ bất bình của mình.
“Ngày đó đầu óc anh không bình thường, đừng so đo với anh, nhé?” Giản Dung nhìn Ôn Uyển, giọng nói cũng hạ thấp nhiều, “Anh hận không thể đánh mình mấy cái, em tốt như vậy, lại vĩ đại như thế, anh không nên tức giận với em.
Anh đúng là nên bị Ôn Uyển mắng một trận, ngày đó nhất định là đầu óc bị chập mạch rồi.
Mỗi ngày cứ như vậy, lần lượt gánh vác công việc vượt quá mức bình thường, Giản Dung tới rất nhiều lần cũng biết công việ của những nhân viên y tế kia, lúc vọt tới nơi trú quân của bộ phận hậu cần, Giản Dung nhìn nhóm nhân viên cứu hộ kia và đám lính cùng tham gia.
Trong lúc nhất thời, không tìm thấy bóng dáng Ôn Uyển, Giản Dung quay một vòng hô lớn trong đám người: “Ôn Uyển! Ôn Uyển!”
Mấy tiếng gọi, khiến mọi người không khỏi nhìn sang phía Giản Dung, Giản Dung cũng không hề để ý, cứ hô lớn như vậy, trong lòng càng thêm sa sút, vô cùng sợ tai họa vô tình, nước lũ càng vô tình.
Ôn Uyển ở trong lều nghe thấy giọng nói quen thuộc, chạy ra cửa, ngước mắt nhìn sang đã thấy Giản Dung, mặc bộ quân phục rằn ri đã bẩn đến không còn dáng vẻ gì, vô cùng chói mắt dưới ánh mặt trời, đây là một cảnh tượng hùng vĩ chừng nào, cứ đứng ở đó tìm mình, gọi mình khắp nơi.
Ôn Uyển biết Giản Dung không tức giận, cũng rất quan tâm mình, rất nhớ nhung cô cũng như cô.
Lao ra khỏi lều, Ôn Uyển cất cao giọng hô một tiếng với Giản Dung: “Đây!”
Nghe giọng nói Ôn Uyển, Giản Dung dừng bước, đã nhìn thấy Ôn Uyển đứng đó, một bộ áo blue trắng, con mắt đỏ ngàu nhìn mình, Giản Dung đau lòng, thấp thỏm trong lòng, mệt mỏi trên mặt cũng bỏ xuống, lộ ra chỉ có nụ cười.
Ôn Uyển nhìn Giản Dung, cũng cười theo, trải qua kiếp nạn sinh tử, đây mới là cùng chung hoạn nạn, trở về lều ôm hòm thuốc của mình, Ôn Uyển chạy về phía Giản Dung.
Bởi vì nhiều người, Giản Dung thu lại tính tình kia, trong mắt tràn đầy đau lòng, thuận tay nhận lấy hòm thuốc của Ôn Uyển: “Sao lại chạy tới đây?”
“Em nhớ anh.” Ôn Uyển đỏ mắt, lúc lên đường Giản Dung vẫn hung dữ, mấy ngày nay khiến cho cô vô cùng khó chịu, rất muốn chửi mắng Giản Dung một trận, đàn ông có thể bá đạo như vậy sao?
Nhưng bốn năm ngày, đối với Ôn Uyển mà nói, nhớ nhung càng nhiều hơn hành hạ, không có mức độ ăn mòn bản thân.
Một câu em nhớ anh làm tan trái tim Giản Dung, anh cũng nhớ cô nhóc này, chưa từng dừng lại, mím mím môi, Giản Dung đưa tay kéo dây đai hòm thuốc, tiếp tục nói: “Nghĩ đến anh thì phải yêu bản thân mình thêm một chút, đừng không tim không phổi như vậy.”
Ôn Uyển nghe lời Giản Dung nói, trong nháy mắt nước mắt rơi xuống, trong chốc lát Giản Dung hoàn toàn luống cuống, Ôn Uyển vừa khóc là anh có thể cảm thấy cả thế giới cũng sắp sụp đổ rồi.
Cũng không để ý tới nhiều người ở đây, vội vàng lau nước mắt cho Ôn Uyển, vội vã dỗ dành: “Cô nhóc, anh sai rồi, đừng khóc, không phải anh đang lo lắng cho em sao? Em suy nghĩ một chút, hai ngày trước ở đây đều có thể là nước, đất đá trôi có thể sụp đổ, gì đó trong lòng anh đến bây giờ vẫn còn sợ đấy.”
Ôn Uyển nghe xong lời Giản Dung nói, khóc ác hơn, Giản Dung lấy tay áo rằn ri lau nước mắt cho Ôn Uyển, mọi người vốn mệt mỏi, nhìn hai người này cũng hoàn toàn mù mịt.
Anh lính này thật lợi hại, khiến cô gái nhỏ này khóc dữ dội.
Trong đội lính trợ giúp có người biết Giản Dung, đoàn trưởng đoàn 710 nhìn thấy Giản Dung, không nhịn được quát: “Giản Dung, sao cậu lại dọa cô gái nhỏ này khóc? Sửa tính tình thối tha của cậu đi!”
Giản Dung nhìn đoàn trưởng đoàn 710, hô to với cậu ta: “Đây là vợ tôi!”
Mọi người vừa nghe lập tức cười rộ lên, thì ra vợ chồng son cãi nhau, những ngày này Ôn Uyển rất tận tụy với công việc, danh tiếng đã sớm truyền ra từ đội nhân viên cứu hộ, kỹ năng vượt qua thử thách, lại vô cùng dịu dàng, tuổi mới chừng đó, nhưng không sợ khóc.
Khi nơi nào cần sẽ chạy đến, không hề oán trách, ngủ ít cũng không nói, chỉ không ngờ cô gái này lại là vợ phó đoàn Giản.
“Cô gái này là vợ của cậu?” Đoàn trưởng đoàn 710 lập tức buồn bực, oán giận nói với Giản Dung: “Sao việc tốt nào cũng để cho cậu gặp phải, cô gái này đúng là không có mắt nhìn.”
Ôn Uyển từng đưa thuốc cho anh, kiểm tra thân thể cho anh, từng nói mấy câu, anh đã cảm thấy cô gái này vô cùng tốt, người nào lấy được chính là có phúc, không ngờ lại là Giản Dung đoàn 731, quá không công bằng.
Giản Dung vừa nghe vô cùng buồn bực, lần này thì hay rồi, bên kia đều cảm thấy Ôn Uyển coi trọng anh là mắt bị mù, người bên cạnh cũng nghe ra ý tứ oán trách của đoàn trưởng đoàn 710, không nhịn được mà cười ầm cả lên.
Trải qua bao lâu, đây cũng là lần đầu tiên mọi người cười vui vẻ như vậy.
Giản Dung không để ý đến đoàn trưởng kia, nhìn Ôn Uyển, vô cùng uất ức mở miệng: “Vợ, mặt mũi anh đều mất hết, em nhìn xem, cũng đừng tức giận, mình đi thôi?”
Lau mặt cho Ôn Uyển, Gảin Dung kéo Ôn Uyển rời đi, Ôn Uyển vẫn không thể trở lại bình thường, một là áp lực quá lớn, hai là mấy ngày này quá mệt mỏi, gần như đạt tới ranh giới cuối cùng, nếu tiếp tục gánh vác, cô cũng không biết cho được hay không?
Vừa đến lều trong doanh trại, Giản Dung kéo Ôn Uyển đi vào, để Ôn Uyển ngồi trên chăn đệm giản dị xếp đơn giản, chiến sỹ nhìn thấy Ôn Uyển nói tiếng chào rồi xoay người đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người.
Chến sỹ vừa đi ra ngoài, Giản Dung cầm chậu, lấy chút nước, bởi vì sửa khẩn cấp, nước đã thông, điều này cũng coi như may mắn.
Bưng nước trở lại, đến trước mặt Ôn Uyển, Giản Dung ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn Ôn Uyển, làm ướt khăn, nói với Ôn Uyển: “Nước hơi lạnh, nhưng điều kiện như vậy, nhịn một chút, anh lau mặt cho em, bẩn thành mèo mướp rồi, một chút cũng không đẹp.”
Nói xong Giản Dung lau mặt cho Ôn Uyển, lau rất cẩn thận, cũng rất nghiêm túc.
Ôn Uyển nhìn Giản Dung, giọng nói nghẹn ngào lúc này mới nói ra một câu: “Anh, không phải anh giận em sao?”
Ngày đó ra đi Giản Dung rất tức giận, điều này cô không dám quên, Giản Dung lắc đầu, tiếp tục lau cho Ôn Uyển, lại thả khăn tay vào trong nước, giặt qua, lau tay cho Ôn Uyển.
“Sao anh lại nỡ giận em, đau lòng còn không kịp đấy.” Là bà cô trước sau như một, nói vài lời dễ nghe, là cô gái yêu tận đáy lòng, lại vĩ đại như vậy, sao anh có thể cam lòng.
Ôn Uyển bĩu môi nhìn Giản Dung, vô cùng uất ức: “Anh vẫn không để ý đến em, cũng không hỏi em một câu.” Sợ nhất không phải điều gì khác, chính là rõ ràng bạn quan tâm một người, mà người đó lại dùng lạnh nhạt để trừng phạt bạn, tỏ vẻ bất bình của mình.
“Ngày đó đầu óc anh không bình thường, đừng so đo với anh, nhé?” Giản Dung nhìn Ôn Uyển, giọng nói cũng hạ thấp nhiều, “Anh hận không thể đánh mình mấy cái, em tốt như vậy, lại vĩ đại như thế, anh không nên tức giận với em.
Anh đúng là nên bị Ôn Uyển mắng một trận, ngày đó nhất định là đầu óc bị chập mạch rồi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mỗi ngày cứ như vậy, lần lượt gánh vác công việc vượt quá mức bình thường, Giản Dung tới rất nhiều lần cũng biết công việ của những nhân viên y tế kia, lúc vọt tới nơi trú quân của bộ phận hậu cần, Giản Dung nhìn nhóm nhân viên cứu hộ kia và đám lính cùng tham gia.
Trong lúc nhất thời, không tìm thấy bóng dáng Ôn Uyển, Giản Dung quay một vòng hô lớn trong đám người: “Ôn Uyển! Ôn Uyển!”
Mấy tiếng gọi, khiến mọi người không khỏi nhìn sang phía Giản Dung, Giản Dung cũng không hề để ý, cứ hô lớn như vậy, trong lòng càng thêm sa sút, vô cùng sợ tai họa vô tình, nước lũ càng vô tình.
Ôn Uyển ở trong lều nghe thấy giọng nói quen thuộc, chạy ra cửa, ngước mắt nhìn sang đã thấy Giản Dung, mặc bộ quân phục rằn ri đã bẩn đến không còn dáng vẻ gì, vô cùng chói mắt dưới ánh mặt trời, đây là một cảnh tượng hùng vĩ chừng nào, cứ đứng ở đó tìm mình, gọi mình khắp nơi.
Ôn Uyển biết Giản Dung không tức giận, cũng rất quan tâm mình, rất nhớ nhung cô cũng như cô.
Lao ra khỏi lều, Ôn Uyển cất cao giọng hô một tiếng với Giản Dung: “Đây!”
Nghe giọng nói Ôn Uyển, Giản Dung dừng bước, đã nhìn thấy Ôn Uyển đứng đó, một bộ áo blue trắng, con mắt đỏ ngàu nhìn mình, Giản Dung đau lòng, thấp thỏm trong lòng, mệt mỏi trên mặt cũng bỏ xuống, lộ ra chỉ có nụ cười.
Ôn Uyển nhìn Giản Dung, cũng cười theo, trải qua kiếp nạn sinh tử, đây mới là cùng chung hoạn nạn, trở về lều ôm hòm thuốc của mình, Ôn Uyển chạy về phía Giản Dung.
Bởi vì nhiều người, Giản Dung thu lại tính tình kia, trong mắt tràn đầy đau lòng, thuận tay nhận lấy hòm thuốc của Ôn Uyển: “Sao lại chạy tới đây?”
“Em nhớ anh.” Ôn Uyển đỏ mắt, lúc lên đường Giản Dung vẫn hung dữ, mấy ngày nay khiến cho cô vô cùng khó chịu, rất muốn chửi mắng Giản Dung một trận, đàn ông có thể bá đạo như vậy sao?
Nhưng bốn năm ngày, đối với Ôn Uyển mà nói, nhớ nhung càng nhiều hơn hành hạ, không có mức độ ăn mòn bản thân.
Một câu em nhớ anh làm tan trái tim Giản Dung, anh cũng nhớ cô nhóc này, chưa từng dừng lại, mím mím môi, Giản Dung đưa tay kéo dây đai hòm thuốc, tiếp tục nói: “Nghĩ đến anh thì phải yêu bản thân mình thêm một chút, đừng không tim không phổi như vậy.”
Ôn Uyển nghe lời Giản Dung nói, trong nháy mắt nước mắt rơi xuống, trong chốc lát Giản Dung hoàn toàn luống cuống, Ôn Uyển vừa khóc là anh có thể cảm thấy cả thế giới cũng sắp sụp đổ rồi.
Cũng không để ý tới nhiều người ở đây, vội vàng lau nước mắt cho Ôn Uyển, vội vã dỗ dành: “Cô nhóc, anh sai rồi, đừng khóc, không phải anh đang lo lắng cho em sao? Em suy nghĩ một chút, hai ngày trước ở đây đều có thể là nước, đất đá trôi có thể sụp đổ, gì đó trong lòng anh đến bây giờ vẫn còn sợ đấy.”
Ôn Uyển nghe xong lời Giản Dung nói, khóc ác hơn, Giản Dung lấy tay áo rằn ri lau nước mắt cho Ôn Uyển, mọi người vốn mệt mỏi, nhìn hai người này cũng hoàn toàn mù mịt.
Anh lính này thật lợi hại, khiến cô gái nhỏ này khóc dữ dội.
Trong đội lính trợ giúp có người biết Giản Dung, đoàn trưởng đoàn 710 nhìn thấy Giản Dung, không nhịn được quát: “Giản Dung, sao cậu lại dọa cô gái nhỏ này khóc? Sửa tính tình thối tha của cậu đi!”
Giản Dung nhìn đoàn trưởng đoàn 710, hô to với cậu ta: “Đây là vợ tôi!”
Mọi người vừa nghe lập tức cười rộ lên, thì ra vợ chồng son cãi nhau, những ngày này Ôn Uyển rất tận tụy với công việc, danh tiếng đã sớm truyền ra từ đội nhân viên cứu hộ, kỹ năng vượt qua thử thách, lại vô cùng dịu dàng, tuổi mới chừng đó, nhưng không sợ khóc.
Khi nơi nào cần sẽ chạy đến, không hề oán trách, ngủ ít cũng không nói, chỉ không ngờ cô gái này lại là vợ phó đoàn Giản.
“Cô gái này là vợ của cậu?” Đoàn trưởng đoàn 710 lập tức buồn bực, oán giận nói với Giản Dung: “Sao việc tốt nào cũng để cho cậu gặp phải, cô gái này đúng là không có mắt nhìn.”
Ôn Uyển từng đưa thuốc cho anh, kiểm tra thân thể cho anh, từng nói mấy câu, anh đã cảm thấy cô gái này vô cùng tốt, người nào lấy được chính là có phúc, không ngờ lại là Giản Dung đoàn 731, quá không công bằng.
Giản Dung vừa nghe vô cùng buồn bực, lần này thì hay rồi, bên kia đều cảm thấy Ôn Uyển coi trọng anh là mắt bị mù, người bên cạnh cũng nghe ra ý tứ oán trách của đoàn trưởng đoàn 710, không nhịn được mà cười ầm cả lên.
Trải qua bao lâu, đây cũng là lần đầu tiên mọi người cười vui vẻ như vậy.
Giản Dung không để ý đến đoàn trưởng kia, nhìn Ôn Uyển, vô cùng uất ức mở miệng: “Vợ, mặt mũi anh đều mất hết, em nhìn xem, cũng đừng tức giận, mình đi thôi?”
Lau mặt cho Ôn Uyển, Gảin Dung kéo Ôn Uyển rời đi, Ôn Uyển vẫn không thể trở lại bình thường, một là áp lực quá lớn, hai là mấy ngày này quá mệt mỏi, gần như đạt tới ranh giới cuối cùng, nếu tiếp tục gánh vác, cô cũng không biết cho được hay không?
Vừa đến lều trong doanh trại, Giản Dung kéo Ôn Uyển đi vào, để Ôn Uyển ngồi trên chăn đệm giản dị xếp đơn giản, chiến sỹ nhìn thấy Ôn Uyển nói tiếng chào rồi xoay người đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người.
Chến sỹ vừa đi ra ngoài, Giản Dung cầm chậu, lấy chút nước, bởi vì sửa khẩn cấp, nước đã thông, điều này cũng coi như may mắn.
Bưng nước trở lại, đến trước mặt Ôn Uyển, Giản Dung ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn Ôn Uyển, làm ướt khăn, nói với Ôn Uyển: “Nước hơi lạnh, nhưng điều kiện như vậy, nhịn một chút, anh lau mặt cho em, bẩn thành mèo mướp rồi, một chút cũng không đẹp.”
Nói xong Giản Dung lau mặt cho Ôn Uyển, lau rất cẩn thận, cũng rất nghiêm túc.
Ôn Uyển nhìn Giản Dung, giọng nói nghẹn ngào lúc này mới nói ra một câu: “Anh, không phải anh giận em sao?”
Ngày đó ra đi Giản Dung rất tức giận, điều này cô không dám quên, Giản Dung lắc đầu, tiếp tục lau cho Ôn Uyển, lại thả khăn tay vào trong nước, giặt qua, lau tay cho Ôn Uyển.
“Sao anh lại nỡ giận em, đau lòng còn không kịp đấy.” Là bà cô trước sau như một, nói vài lời dễ nghe, là cô gái yêu tận đáy lòng, lại vĩ đại như vậy, sao anh có thể cam lòng.
Ôn Uyển bĩu môi nhìn Giản Dung, vô cùng uất ức: “Anh vẫn không để ý đến em, cũng không hỏi em một câu.” Sợ nhất không phải điều gì khác, chính là rõ ràng bạn quan tâm một người, mà người đó lại dùng lạnh nhạt để trừng phạt bạn, tỏ vẻ bất bình của mình.
“Ngày đó đầu óc anh không bình thường, đừng so đo với anh, nhé?” Giản Dung nhìn Ôn Uyển, giọng nói cũng hạ thấp nhiều, “Anh hận không thể đánh mình mấy cái, em tốt như vậy, lại vĩ đại như thế, anh không nên tức giận với em.
Anh đúng là nên bị Ôn Uyển mắng một trận, ngày đó nhất định là đầu óc bị chập mạch rồi.