Mộc Ngân nhìn qua vô cùng bé bỏng, dáng vẻ yếu đuối nhưng khi đã vào trận thì lại vô cùng xuất sắc, đôi mắt lạnh lùng xinh đẹp, lạnh lùng nhìn kẻ địch, nhanh chóng đánh những kẻ đó đến mức hoa rơi nước chảy.
Vân Sở đứng bên cạnh nhìn Mộc Ngân ra tay, vừa lòng gật đầu, bản lĩnh của Mộc Ngân cô cũng biết nhưng mà nha đầu này vẫn có phần đơn thuần, sau này cô cần phải rèn luyện thêm cho cô ấy mới được.
Nghĩ đến đây, một lần nữa ý thức của Vân Sở lại rời rạc.
Rốt cuộc đây là thuốc gì mà sao lại lợi hại như vậy, cô chỉ vô ý uống phải một chút mà lại bị giày vò thành như vậy. Xem ra, cái cô Kim Lan Nhược kia sợ cô cướp Đường Dịch Phong kia đi nên mới muốn giết cô như vậy.
Nhìn Mộc Ngân ở bên cạnh cũng đã giải quyết được vô số kẻ địch, Vân Sở thở dài nhẹ nhõm một hơi tự nói với bản thân, cố gắng chống đỡ thêm một chút nữa thì mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.
Nhưng mà ngay đúng lúc này, khi Mộc Ngân thật vất vả đánh ngã nốt tên cuối cùng, quay lại nhìn về phía Vân Sở lớn tiếng kêu lên.
"Sở Sở, cẩn thận. . . . . ." Cô ấy kêu cực kỳ lớn, có chút dọa người.
Nghe thấy giọng nói này, Vân Sở thầm nghĩ không ổn, chỉ sợ là ở phía sau có người tập kích bản thân.
Nhưng mà, thật sự cô rất mệt mỏi, đầu óc choáng váng mơ hồ, giờ phút này cô chỉ muốn ngủ. Nếu có thể nhắm mắt lại, không cần để ý một cái gì mà được ngủ thật say thì tốt biết mấy.
Trong lòng Vân Sở muốn ngủ nhưng hành động lại đi ngược lại với suy nghĩ.
Tay cô cố gắng nắm lấy đùi mình, cấu một cái thật mạnh, móng tay sắc bén tiếp xúc trực tiếp với da thịt lộ ra bên ngoài váy ngắn, nhanh chóng cấu vào da thịt trắng noãn, để lại năm dấu vết thật sâu, chảy ra máu đỏ tươi.
Dường như chỉ trong một khoảnh khắc tay cấu mạnh vào đùi, bởi vì đau đớn nên đầu óc cô tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cảm giác từ phía sau truyền đến một trận gió vút đến, cô biết, người phía sau đã bắt đầu đánh lén mình, cô cúi đầu, xoay người, cái chân thon dài dúng sức đá một cái.
Chỉ nghe thấy "A.............." một tiếng thét chói tai vang lên, xuyên thủng sự yên tĩnh của một góc câu lạc bộ.
"Phanh" một tiếng, Vân Sở cảm thấy đau đớn vì dùng sức quá mạnh, thân thể trùng lại ngã xuống. Còn phía sau, người đàn ông bị cô đá trúng thân dưới lúc này đang ôm dưới háng mình không ngừng kêu to.
"Sở Sở. . . . . ." Mộc Ngân cuống quít tiến lên, muốn đến đỡ Vân Sở.
Nhưng lại không ngờ mấy người vừa bị cô đánh ngã lại đứng lên, vài tên phía sau này rõ ràng vết thương cũng cực kỳ nghiêm trọng nhưng lại không cam lòng vẫn tiếp tục chiến đấu.
Mộc Ngân cắn răng, nhìn Vân Sở ở cách đó không xa đang ngã trên mặt đất, cô cũng không thể đi cứu cô ấy, chỉ có thể cố gắng chiến đấu với mấy người bên này, hi vọng nhanh chóng giải quyết mấy người này xong sau đó ra cứu Vân Sở.
Nhưng mà tuy rằng khả năng của Mộc Ngân rất được, nhưng dù sao cũng là phụ nữ lại bị nhiều người đàn ông vây đánh như vậy thì thể lực của cô cũng sẽ nhanh chóng không thể chống đỡ nữa, hành động có chút khó khăn.
Cô cắn răng, cố gắng chiến đấu với mấy người đó, còn thỉnh thoảng nghiêng người nhìn về phía Vân Sở, thấy cô ấy vẫn nằm ở đó nên cũng yên tâm hơn để đánh nhau với mấy người này.
Cũng may, lúc này Vân Hàn cũng đã trở lại.
Thật ra, cái tên mà ngay từ đầu cứ đứng phía sau bọn họ nhìn chằm chằm bọn họ chỉ là con mồi mà Kim Lan Nhược tìm đến để dẫn dụ Vân Hàn rời đi. Vân Hàn lại không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm giác có người dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm khiến anh cảm thấy rất khó chịu, vì thế muốn giải quyết cho xong tên đó.
Anh không ngờ đến những người đó lại nham hiểm như vây. Anh đuổi theo người đó ra rất xa bên ngoài thì mới cảm thấy không thích hợp, nhớ đến Vân Sở vẫn còn ở trong câu lạc bộ thì anh mới hiểu ra, ngay lập tức không theo dõi nữa mà xoay người chạy hướng về phía câu lạc bộ.
Nhưng đúng lúc này có vài người đàn ông nhảy ra phía sau anh, thành công bao vây anh. Trong lòng Vân Hàn biết bản thân bị trúng kế điệu hổ ly sơn, nhớ đến Vân Sở vẫn còn ở trong đó, anh cắn răng, lấy vũ khí bị mật của mình ra - song tiết côn, đánh nhau với mấy tên này.
Mặc dù anh nghĩ không thể quá ham chiến, phải tốc chiến tốc thắng nhưng kẻ địch cũng không phải là người dễ đối phó, anh tiêu tốn hết vẻn vẹn mười phút mới giải quyết xong đám người đó, sau đó bất chấp vết thương trên người đang đổ máu, vội vội vàng vàng chạy về phía câu lạc bộ Đào Nguyên.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, thời điểm anh trở về thì Vân Sở và Mộc Ngân không còn ở đó nữa, trong lòng anh sốt ruột, nghe thấy phía toilet bên kia cầu thang có âm thanh truyền ra, ngay lập tức chạy về phía đó.
Không thể tưởng tượng được, anh có thể nhìn thấy Vân Sở bị ngã trên mặt đất còn Mộc Ngân đang bị bốn người đàn ông cao lớn vây đánh, nhìn qua có vẻ sắp không thể chống đỡ được nữa.
Đầu óc Vân Hàn trở nên trống rỗng, anh không hề suy nghĩ chạy đến bên người Vân Sở, nâng cô dậy, vội vàng kêu lên: "Tiểu thư, tiểu thư...............Sở Sở tiểu thư, cô tỉnh tỉnh............."
Vân Sở vừa mới dùng toàn bộ sức lực đá kẻ địch một cái, bởi vì cố dùng sức, độc tố trong cơ thể lan truyền ngày càng nhanh, giờ phút này khi cô ngã trên mặt đất, ý thức đã trở nên rời rạc, nghe thấy giọng nói Vân Hàn, tay cô khẽ chuyển động.
"Sở Sở..............." Vân Hàn cuống quýt nắm lấy tay cô, hỏi khẩn trương: "Sở Sở, cô tỉnh lại đi, cô làm sao vậy."
Nghe thấy giọng nói Vân Hàn, Mộc Ngân thở dài nhẹ nhõm một hơi, dùng một cước đá bay người đàn ông phía sau mình, sau đó vừa đối phó với hai tên phía trước vừa nói với Vân Hàn: "Sở Sở bị bỏ thuốc, chỗ này giao lại cho tôi, anh mau đưa cô ấy đi khỏi đây."
Vân Hàn mở to hai mắt nhìn, nhìn Mộc Ngân đang cố gắng chống đỡ lắc đầu: "Để tôi đối phó với những người này, cô đưa Sở Sở rời đi."
Mộc Ngân cười lạnh: "Đừng nói đùa, nếu anh không đi thì chúng ta đều không đi nổi, tôi đưa Sở Sở đi, nếu bên ngoài có người thì làm sao bây giờ?" Hiện tại cô không còn nhiều sức lực, nếu bây giờ đưa Vân Sở đi mà gặp phải kẻ địch thì chắc chắn hai người bọn cô sẽ phải nhận lấy cái chết.
Vân Hàn nhíu mày, cảm thấy Mộc Ngân nói có lý nhưng mà vẫn có chút lo lắng cho Mộc Ngân, do dự đứng lên.
Nhìn thấy Vân Hàn do dự, Mộc Ngân trợn mắt lên nhìn anh, gầm nhẹ nói: "Vân Hàn, mẹ nó, còn do dự làm gì nữa, nếu anh còn không đi thì Sở Sở sẽ bị anh hại chết đó."
Vân Hàn cúi đầu, cắn răng nói: "Cô cố gắng chịu đựng."
Nói xong, Vân Hàn ôm lấy Vân Sở, đi xuống cầu thang, đi ra cửa sau để lặng lẽ rời khỏi đây.
Anh không ngờ đến, không chỉ cửa trước có người trông giữ mà cả cửa sau cũng có.
"Đáng chết!" Vân Hàn thầm nguyền rủa một tiếng, nhìn sắc mặt Vân Sở trong lòng đã có phần tái nhợt, trong lòng rất không thoải mái.
Đúng lúc này Vân Sở tỉnh lại, cô chỉ xuống sàn nhà rồi nói với Vân Hàn: "Vân Hàn, thả tôi xuống dưới, anh giải quyết nhanh đám người này đi."
Vân Hàn hiểu ý cô, nếu cứ ôm lấy cô mà chiến đấu thì không chỉ có khả năng khiến cô bị thương mà càng khiến thể lực bản thân bị tiêu hao hơn, với cả bọn họ đang phải lấy ít đánh nhiều nên anh không thể khinh thường, không thể để Vân Sở rơi vào tay đám người xấu này.
Lúc này Vân Hàn không do dự nữ, đặt Vân Sở trên bậc cầu thang, kiên định nhìn cô: "Sở Sở, cho tôi năm phút."
Vân Sở gật đầu: "Tôi chờ anh............" Tuy rằng hiện tại muốn cô giữ đầu óc tỉnh táo trong một phút quả là một vấn đề lớn nhưng cô không thể để Vân Hàn phân tâm, nếu không bọn họ thật sự sẽ cầm chắc cái chết.
Vân Hàn gật đầu, xoay người nhìn bốn người đàn ông đang xông đến, lấy song tiết côn ra, lao vào đánh nhau với đám người đó.
Vốn dĩ Vân Hàn cũng đã bị thương, giờ lại đánh nhau với đám cao thủ lợi hại như vậy nên dù có cố gắng hết sức, nhưng anh không thể từ bỏ, phải nỗ lực kiên trì đến cùng, chỉ vì, phía sau có người mà hắn muốn bảo vệ. Vì cô, cho dù có phải trả giá bằng cả tính mạng này anh cũng không tiếc.
HẾT CHƯƠNG 13
Vân Sở đứng bên cạnh nhìn Mộc Ngân ra tay, vừa lòng gật đầu, bản lĩnh của Mộc Ngân cô cũng biết nhưng mà nha đầu này vẫn có phần đơn thuần, sau này cô cần phải rèn luyện thêm cho cô ấy mới được.
Nghĩ đến đây, một lần nữa ý thức của Vân Sở lại rời rạc.
Rốt cuộc đây là thuốc gì mà sao lại lợi hại như vậy, cô chỉ vô ý uống phải một chút mà lại bị giày vò thành như vậy. Xem ra, cái cô Kim Lan Nhược kia sợ cô cướp Đường Dịch Phong kia đi nên mới muốn giết cô như vậy.
Nhìn Mộc Ngân ở bên cạnh cũng đã giải quyết được vô số kẻ địch, Vân Sở thở dài nhẹ nhõm một hơi tự nói với bản thân, cố gắng chống đỡ thêm một chút nữa thì mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.
Nhưng mà ngay đúng lúc này, khi Mộc Ngân thật vất vả đánh ngã nốt tên cuối cùng, quay lại nhìn về phía Vân Sở lớn tiếng kêu lên.
"Sở Sở, cẩn thận. . . . . ." Cô ấy kêu cực kỳ lớn, có chút dọa người.
Nghe thấy giọng nói này, Vân Sở thầm nghĩ không ổn, chỉ sợ là ở phía sau có người tập kích bản thân.
Nhưng mà, thật sự cô rất mệt mỏi, đầu óc choáng váng mơ hồ, giờ phút này cô chỉ muốn ngủ. Nếu có thể nhắm mắt lại, không cần để ý một cái gì mà được ngủ thật say thì tốt biết mấy.
Trong lòng Vân Sở muốn ngủ nhưng hành động lại đi ngược lại với suy nghĩ.
Tay cô cố gắng nắm lấy đùi mình, cấu một cái thật mạnh, móng tay sắc bén tiếp xúc trực tiếp với da thịt lộ ra bên ngoài váy ngắn, nhanh chóng cấu vào da thịt trắng noãn, để lại năm dấu vết thật sâu, chảy ra máu đỏ tươi.
Dường như chỉ trong một khoảnh khắc tay cấu mạnh vào đùi, bởi vì đau đớn nên đầu óc cô tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cảm giác từ phía sau truyền đến một trận gió vút đến, cô biết, người phía sau đã bắt đầu đánh lén mình, cô cúi đầu, xoay người, cái chân thon dài dúng sức đá một cái.
Chỉ nghe thấy "A.............." một tiếng thét chói tai vang lên, xuyên thủng sự yên tĩnh của một góc câu lạc bộ.
"Phanh" một tiếng, Vân Sở cảm thấy đau đớn vì dùng sức quá mạnh, thân thể trùng lại ngã xuống. Còn phía sau, người đàn ông bị cô đá trúng thân dưới lúc này đang ôm dưới háng mình không ngừng kêu to.
"Sở Sở. . . . . ." Mộc Ngân cuống quít tiến lên, muốn đến đỡ Vân Sở.
Nhưng lại không ngờ mấy người vừa bị cô đánh ngã lại đứng lên, vài tên phía sau này rõ ràng vết thương cũng cực kỳ nghiêm trọng nhưng lại không cam lòng vẫn tiếp tục chiến đấu.
Mộc Ngân cắn răng, nhìn Vân Sở ở cách đó không xa đang ngã trên mặt đất, cô cũng không thể đi cứu cô ấy, chỉ có thể cố gắng chiến đấu với mấy người bên này, hi vọng nhanh chóng giải quyết mấy người này xong sau đó ra cứu Vân Sở.
Nhưng mà tuy rằng khả năng của Mộc Ngân rất được, nhưng dù sao cũng là phụ nữ lại bị nhiều người đàn ông vây đánh như vậy thì thể lực của cô cũng sẽ nhanh chóng không thể chống đỡ nữa, hành động có chút khó khăn.
Cô cắn răng, cố gắng chiến đấu với mấy người đó, còn thỉnh thoảng nghiêng người nhìn về phía Vân Sở, thấy cô ấy vẫn nằm ở đó nên cũng yên tâm hơn để đánh nhau với mấy người này.
Cũng may, lúc này Vân Hàn cũng đã trở lại.
Thật ra, cái tên mà ngay từ đầu cứ đứng phía sau bọn họ nhìn chằm chằm bọn họ chỉ là con mồi mà Kim Lan Nhược tìm đến để dẫn dụ Vân Hàn rời đi. Vân Hàn lại không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm giác có người dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm khiến anh cảm thấy rất khó chịu, vì thế muốn giải quyết cho xong tên đó.
Anh không ngờ đến những người đó lại nham hiểm như vây. Anh đuổi theo người đó ra rất xa bên ngoài thì mới cảm thấy không thích hợp, nhớ đến Vân Sở vẫn còn ở trong câu lạc bộ thì anh mới hiểu ra, ngay lập tức không theo dõi nữa mà xoay người chạy hướng về phía câu lạc bộ.
Nhưng đúng lúc này có vài người đàn ông nhảy ra phía sau anh, thành công bao vây anh. Trong lòng Vân Hàn biết bản thân bị trúng kế điệu hổ ly sơn, nhớ đến Vân Sở vẫn còn ở trong đó, anh cắn răng, lấy vũ khí bị mật của mình ra - song tiết côn, đánh nhau với mấy tên này.
Mặc dù anh nghĩ không thể quá ham chiến, phải tốc chiến tốc thắng nhưng kẻ địch cũng không phải là người dễ đối phó, anh tiêu tốn hết vẻn vẹn mười phút mới giải quyết xong đám người đó, sau đó bất chấp vết thương trên người đang đổ máu, vội vội vàng vàng chạy về phía câu lạc bộ Đào Nguyên.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, thời điểm anh trở về thì Vân Sở và Mộc Ngân không còn ở đó nữa, trong lòng anh sốt ruột, nghe thấy phía toilet bên kia cầu thang có âm thanh truyền ra, ngay lập tức chạy về phía đó.
Không thể tưởng tượng được, anh có thể nhìn thấy Vân Sở bị ngã trên mặt đất còn Mộc Ngân đang bị bốn người đàn ông cao lớn vây đánh, nhìn qua có vẻ sắp không thể chống đỡ được nữa.
Đầu óc Vân Hàn trở nên trống rỗng, anh không hề suy nghĩ chạy đến bên người Vân Sở, nâng cô dậy, vội vàng kêu lên: "Tiểu thư, tiểu thư...............Sở Sở tiểu thư, cô tỉnh tỉnh............."
Vân Sở vừa mới dùng toàn bộ sức lực đá kẻ địch một cái, bởi vì cố dùng sức, độc tố trong cơ thể lan truyền ngày càng nhanh, giờ phút này khi cô ngã trên mặt đất, ý thức đã trở nên rời rạc, nghe thấy giọng nói Vân Hàn, tay cô khẽ chuyển động.
"Sở Sở..............." Vân Hàn cuống quýt nắm lấy tay cô, hỏi khẩn trương: "Sở Sở, cô tỉnh lại đi, cô làm sao vậy."
Nghe thấy giọng nói Vân Hàn, Mộc Ngân thở dài nhẹ nhõm một hơi, dùng một cước đá bay người đàn ông phía sau mình, sau đó vừa đối phó với hai tên phía trước vừa nói với Vân Hàn: "Sở Sở bị bỏ thuốc, chỗ này giao lại cho tôi, anh mau đưa cô ấy đi khỏi đây."
Vân Hàn mở to hai mắt nhìn, nhìn Mộc Ngân đang cố gắng chống đỡ lắc đầu: "Để tôi đối phó với những người này, cô đưa Sở Sở rời đi."
Mộc Ngân cười lạnh: "Đừng nói đùa, nếu anh không đi thì chúng ta đều không đi nổi, tôi đưa Sở Sở đi, nếu bên ngoài có người thì làm sao bây giờ?" Hiện tại cô không còn nhiều sức lực, nếu bây giờ đưa Vân Sở đi mà gặp phải kẻ địch thì chắc chắn hai người bọn cô sẽ phải nhận lấy cái chết.
Vân Hàn nhíu mày, cảm thấy Mộc Ngân nói có lý nhưng mà vẫn có chút lo lắng cho Mộc Ngân, do dự đứng lên.
Nhìn thấy Vân Hàn do dự, Mộc Ngân trợn mắt lên nhìn anh, gầm nhẹ nói: "Vân Hàn, mẹ nó, còn do dự làm gì nữa, nếu anh còn không đi thì Sở Sở sẽ bị anh hại chết đó."
Vân Hàn cúi đầu, cắn răng nói: "Cô cố gắng chịu đựng."
Nói xong, Vân Hàn ôm lấy Vân Sở, đi xuống cầu thang, đi ra cửa sau để lặng lẽ rời khỏi đây.
Anh không ngờ đến, không chỉ cửa trước có người trông giữ mà cả cửa sau cũng có.
"Đáng chết!" Vân Hàn thầm nguyền rủa một tiếng, nhìn sắc mặt Vân Sở trong lòng đã có phần tái nhợt, trong lòng rất không thoải mái.
Đúng lúc này Vân Sở tỉnh lại, cô chỉ xuống sàn nhà rồi nói với Vân Hàn: "Vân Hàn, thả tôi xuống dưới, anh giải quyết nhanh đám người này đi."
Vân Hàn hiểu ý cô, nếu cứ ôm lấy cô mà chiến đấu thì không chỉ có khả năng khiến cô bị thương mà càng khiến thể lực bản thân bị tiêu hao hơn, với cả bọn họ đang phải lấy ít đánh nhiều nên anh không thể khinh thường, không thể để Vân Sở rơi vào tay đám người xấu này.
Lúc này Vân Hàn không do dự nữ, đặt Vân Sở trên bậc cầu thang, kiên định nhìn cô: "Sở Sở, cho tôi năm phút."
Vân Sở gật đầu: "Tôi chờ anh............" Tuy rằng hiện tại muốn cô giữ đầu óc tỉnh táo trong một phút quả là một vấn đề lớn nhưng cô không thể để Vân Hàn phân tâm, nếu không bọn họ thật sự sẽ cầm chắc cái chết.
Vân Hàn gật đầu, xoay người nhìn bốn người đàn ông đang xông đến, lấy song tiết côn ra, lao vào đánh nhau với đám người đó.
Vốn dĩ Vân Hàn cũng đã bị thương, giờ lại đánh nhau với đám cao thủ lợi hại như vậy nên dù có cố gắng hết sức, nhưng anh không thể từ bỏ, phải nỗ lực kiên trì đến cùng, chỉ vì, phía sau có người mà hắn muốn bảo vệ. Vì cô, cho dù có phải trả giá bằng cả tính mạng này anh cũng không tiếc.
HẾT CHƯƠNG 13