"Ôi, Thượng Quan Triệt, anh làm gì vậy?" Vâm Sở sờ sờ cái mông có chút đau đớn của bản thân, bất mãn trừng mắt với yêu nghiệt đang đứng trước giường nhìn bản thân từ trên cao xuống.
Buổi sáng cô mới bị tên khốn này đánh vào mông, hiện tại lại ngược đãi cô như vậy, có biết là cô cực kì khó chịu không hả.
Hôm nay anh vẫn mặc một chiếc áo sơmi màu tím, cởi bỏ bộ quân trang trông anh thiếu đi một phần cương nghị, nhưng mà nhiều hơn mấy phần yêu mị, rõ ràng là một người đàn ông đẹp trai mà lại còn xinh đẹp động lòng người hơn cả phụ nữ.
Nhưng mà cho dù dáng vẻ của anh còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ thì cũng sẽ không để cho người ta có cảm giác anh là phụ nữ, bởi vì trên người anh tỏa ra một loại khí phách của đàn ông, phải đổi lại câu nói đầu tiên, thật ra anh rất có mùi vị của đàn ông.
Thượng Quan Triệt nhún nhún vai, tự nhiên ngồi xuống giường cô nói: "Dáng vẻ cô giả dạng đáng thương thật xấu, tôi không nhìn nổi."
Thượng Quan Triệt cũng không biết bản thân bị làm sao, vừa gặp phải cô gái này là tính tình của anh đều trở nên kì lạ. Nhớ lại thì anh cũng là một thượng tá quân đội hai mươi lăm tuổi, tại sao lại ở đây so đo những chuyện này với một cô gái nhỉ?
Nhưng, anh không thể cứ đứng nhìn như vậy.
Vân Sở liếc mắt nhìn anh một cái: "Cũng đâu có ép anh phải xem, được rồi, tôi về nhà rồi. Không phải anh còn định đi làm hay sao? Còn chưa đi sao?"
Thượng Quan Triệt nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Vân Sở: "Thế nào, định qua cầu rút ván, tôi không còn giá trị lợi dụng nữa nên muốn đuổi tôi đi hả?"
Vân Sở cười lấy lòng: "Đâu có đâu có, tôi chỉ lo lắng là anh sẽ đi làm muộn thôi mà? Tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho anh thôi mà, thân ái."
Khóe miệng Thượng Quan Triệt giật giật, nhìn Vân Sở nịnh nọt như vậy, bất đắc dĩ đứng dậy: "Đừng có giả vờ, tôi cũng không có thời gian đùa giỡn với cô nữa. Nhớ lấy, cuối tuần theo tôi về nhà, đến lúc đó tôi đến đón cô."
Lúc này đến lượt Vân Sở run rẩy, người đàn ông này, không thể nói đến chuyện khác hay sao? Nhất quyết muốn dẫn cô về gặp tộc trưởng vậy, người nào không biết còn tưởng cô thật sự là bạn gái của anh, anh sợ cô chạy nên mới đưa cô về như thế này.
Nếu muốn thật sự muốn cô làm bạn gái của anh thì cô càng muốn mình chỉ là một người qua đường ất giáp.
Vân Sở thở dài, gật đầu: "Ừ ừ, tôi đã biết."
Cuối cùng Thượng Quan Triệt cũng đi ra khỏi phòng cô, Vân Cảnh bày ra vẻ mặt đen sì, sắc mặt không tốt đánh giá Thượng Quan Triệt, một lúc sau mới lễ phép chào hỏi: "Vị tiên sinh này, cảm ơn anh hai ngày qua đã chăm sóc em gái tôi."
Thượng Quan Triệt với chiếc áo sơmi màu tím, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Vân Cảnh một cái, cười nói: "Vân thiếu gia khách khí rồi, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, đây là chuyện cảnh sát chúng tôi phải làm."
Vân Sở ở trong phòng nghe thấy Thượng Quan Triệt tự xưng mình là cảnh sát, thiếu chút nữa thì phì cười. Không phải người đàn ông này không cho mình gọi anh là cảnh sát sao? Sao lúc này lại tự mình thừa nhận vậy?
Suy nghĩ một chút, Vân Sở rút ra một kết luận, hẳn là Thượng Quan Triệt không muốn để Vân Cảnh biết thân phận của anh cũng nên.
Tuy nhiên không để cô có thời gian suy nghĩ, Vân Cảnh mang theo Mộc Ngân và Vân Hàn chạy vào trong phòng cô, vội vàng ngồi lên giường, nhìn vẻ mặt uất ức của Vân Sở.
"Sở Sở, đừng sợ, Liên ca ca sẽ lập tức đến đây." Vân Cảnh ngồi xuống giường cô, đau lòng ôm lấy cô.
Vân Sở khịt khịt mũi, tỏ vẻ đáng thương dựa vào trong lòng Vân Cảnh: "Vâng, anh ơi, anh tốt nhất, có anh ở đây, Sở Sở không sợ nữa."
Nghe thấy giọng nói đáng thương của Vân Sở, Vân Cảnh cảm thấy có chút đau lòng, đột nhiên xúc động đồng ý giúp cô giáo huấn Kim Lan Nhược: "Em yên tâm, dám bắt nạt em, nhất định anh sẽ không bỏ qua đâu, Kim Lan Nhược kia được đằng chân lân đằng đầu, anh nhất định sẽ giúp em giáo huấn cô ta."
Trong lòng Vân Sở cười trộm, tốt nhất anh nên nói lời giữ lời, đương nhiên, không giữ lời cũng không sao, Vân Sở tôi cũng có thể thu phục cô ta. Nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn vô cùng cảm động rồi gật gật đầu: "Em biết là anh yêu Sở Sở nhất mà."
Đúng lúc này, Liên Thanh Ngôn mang theo một hòm thuốc lớn, vội vội vàng vàng đi vào, nhìn thấy Vân Sở ngồi trên giường dựa vào trong lòng Vân Cảnh khóc lóc, nhíu mày, giễu cợt nói: "Lớn như vậy rồi mà bị thương còn khóc lóc, có bản lĩnh thì cô đừng để mình bị thương cho tôi."
Vân Sở nhìn thấy người đàn ông độc miệng này đến đây, mím môi lại, ai oán trừng mắt liếc nhìn anh một cái, kháng nghị nói: "Cũng không phải là tôi muốn bị thương, người ta đã bị thương thành như vậy rồi. Anh không quan tâm thì thôi mà lại còn mắng chửi người ta, sau này tôi không bóc vỏ quýt cho anh ăn nữa."
Nghe thấy vậy, trong mắt Liên Thanh Ngôn khẽ mỉm cười, ngồi xuống giường cô, nói với Vân Cảnh bên cạnh: "Vân thiếu, phiền cậu ngồi sang bên cạnh đi, để tôi nhìn qua Sở Sở một chút."
Vân Cảnh hơi nhíu mày nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh.
Nhìn Vân Sở phồng mồm, dáng vẻ ai oán, khóe miệng Liên Thanh Ngôn hơi cong lên, tay rất tự nhiên nắm lấy khuôn mặt của cô, nói: "Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày bóc quýt cho tôi một lần, tôi sẽ xử lý vết thương cho cô."
Khóe miệng Vân Sở giật giật: "Không phục vụ cho người bắt nạt người khác như anh, tôi mặc kệ!"
Hừ, Thượng Quan đại thúc đã băng bó vết thương chô cô, tuy rằng rất không chuyên nghiệp nhưng những vết thương lớn nhỏ trên người cũng đều được bôi thuốc, cô hoàn toàn không sợ tên khốn kiếp Liên Thanh Ngôn này đâu.
Nhìn thấy dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi của Vân Sở, Liên Thanh Ngôn nhíu mày, biểu cảm trên mặt không thay đổi nói: "Cô đã không cần tôi giúp như vậy thì bắt đầu từ ngày mai đến bệnh viện ở nửa tháng đi."
Nói xong, anh vỗ vỗ tay, nói một cách miễn cường: "Nếu chẳng may mà mắc phải bệnh uốn ván thì lúc đó đừng đến tìm tôi khóc lóc."
Nghiêm trọng như vậy sao? Vân Sở nhíu mày, tay sờ sờ lên vết thương ở trên đùi, đã hai ngày trôi qua nhưng chỗ đó vẫn còn rất đau, miệng vết thương cũng không khép lại như dự đoán, chẳng lẽ thuốc của đại thúc không có hiệu nghiệm sao?
Cô cũng không muốn bắp đùi xinh đẹp trên thân thể mình để lại vết sẹo, kiếp trước cô là bộ đội đặc chủng, trên thân thể có đủ loại vết thương, vô cùng khó nhìn. Đời này khó khăn lắm mới có được một thân thể xinh đẹp như vậy, cô càng không muốn phá hủy đi.
Nghĩ đến đây, cô ngước mắt, vô tội nhìn Liên Thanh Ngỗn, cuối cùng vẫn thoải hiệp: "Liên ca ca, người ta biết sai rồi, để tôi bóc vỏ quýt cho anh còn không được sao?"
Khóe miệng Liên Thanh Ngôn cong lên, quay đầu nói với Vân Sở: "Mỗi ngày!"
"Mỗi ngày. . . . . ." Cô cúi đầu, trong lòng không ngừng nguyền rủa người đàn ông độc miệng đáng chết này, nhưng trên mặt vẫn tươi cười hết sức nịnh nọt.
Lúc này Liên đại thầy thuốc mới vừa lòng gật đầu, nhìn Vân Cảnh ở bên cạnh cùng với Vân Hàn và Mộc Ngân đang cúi đầu tự trách nói: "Các ngươi đi ra ngoài trước, tôi muốn nhìn vết thương của Sở Sở một chút."
Vân Cảnh có chút bất mãn nhìn Liên Thanh Ngôn hỏi: "Có cái gì mà chúng ta không thể nhìn sao?"
Ý tứ của anh rất rõ ràng, chúng ta không thể nhìn chẳng lẽ một người đàn ông giống như anh ta có nhìn sao?
Lại thấy Liên Thanh Ngôn nhún nhún vai nói: "Tôi là bác sĩ."
Một câu tôi là bác sĩ hoàn toàn đánh gục mọi câu nói còn chưa kịp ra khỏi miệng của Vân Cảnh, đương nhiên không hề tình nguyện nhưng anh vẫn liếc nhìn Vân Hàn và Mộc Ngân một cái rồi sau đó dẫn đầu đi ra khỏi phòng Vân Sở.
Mọi người trong phòng đi ra ngoài, chỉ còn lại Vân Sở và Liên Thanh Ngôn.
Vân Sở không hề nghi ngờ y thuật của Liên Thanh Ngôn, nhưng nhớ đến dáng vẻ thô lỗ của anh khi băng bó vết thương cho bản thân thì lại cảm thấy có chút sợ hãi, nói: "Liên ca ca, anh nhẹ tay một chút được không, người ta rất sợ đau nha."
Khóe miệng Liên Thanh Ngôn khẽ cong lên, mở hòm thuốc ra nói: "Biết đau thì từ nay về sau ngoan ngoãn đừng gây chuyện cho tôi."
Vân Sở rất muốn nói không phải là cô muốn gây chuyện mà là do người khác trêu chọc cô. Đúng lúc này, Liên Thanh Ngôn trừng mắt với cô, thản nhiên nói: "Cởi quần áo ra."
HẾT CHƯƠNG 21
Buổi sáng cô mới bị tên khốn này đánh vào mông, hiện tại lại ngược đãi cô như vậy, có biết là cô cực kì khó chịu không hả.
Hôm nay anh vẫn mặc một chiếc áo sơmi màu tím, cởi bỏ bộ quân trang trông anh thiếu đi một phần cương nghị, nhưng mà nhiều hơn mấy phần yêu mị, rõ ràng là một người đàn ông đẹp trai mà lại còn xinh đẹp động lòng người hơn cả phụ nữ.
Nhưng mà cho dù dáng vẻ của anh còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ thì cũng sẽ không để cho người ta có cảm giác anh là phụ nữ, bởi vì trên người anh tỏa ra một loại khí phách của đàn ông, phải đổi lại câu nói đầu tiên, thật ra anh rất có mùi vị của đàn ông.
Thượng Quan Triệt nhún nhún vai, tự nhiên ngồi xuống giường cô nói: "Dáng vẻ cô giả dạng đáng thương thật xấu, tôi không nhìn nổi."
Thượng Quan Triệt cũng không biết bản thân bị làm sao, vừa gặp phải cô gái này là tính tình của anh đều trở nên kì lạ. Nhớ lại thì anh cũng là một thượng tá quân đội hai mươi lăm tuổi, tại sao lại ở đây so đo những chuyện này với một cô gái nhỉ?
Nhưng, anh không thể cứ đứng nhìn như vậy.
Vân Sở liếc mắt nhìn anh một cái: "Cũng đâu có ép anh phải xem, được rồi, tôi về nhà rồi. Không phải anh còn định đi làm hay sao? Còn chưa đi sao?"
Thượng Quan Triệt nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Vân Sở: "Thế nào, định qua cầu rút ván, tôi không còn giá trị lợi dụng nữa nên muốn đuổi tôi đi hả?"
Vân Sở cười lấy lòng: "Đâu có đâu có, tôi chỉ lo lắng là anh sẽ đi làm muộn thôi mà? Tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho anh thôi mà, thân ái."
Khóe miệng Thượng Quan Triệt giật giật, nhìn Vân Sở nịnh nọt như vậy, bất đắc dĩ đứng dậy: "Đừng có giả vờ, tôi cũng không có thời gian đùa giỡn với cô nữa. Nhớ lấy, cuối tuần theo tôi về nhà, đến lúc đó tôi đến đón cô."
Lúc này đến lượt Vân Sở run rẩy, người đàn ông này, không thể nói đến chuyện khác hay sao? Nhất quyết muốn dẫn cô về gặp tộc trưởng vậy, người nào không biết còn tưởng cô thật sự là bạn gái của anh, anh sợ cô chạy nên mới đưa cô về như thế này.
Nếu muốn thật sự muốn cô làm bạn gái của anh thì cô càng muốn mình chỉ là một người qua đường ất giáp.
Vân Sở thở dài, gật đầu: "Ừ ừ, tôi đã biết."
Cuối cùng Thượng Quan Triệt cũng đi ra khỏi phòng cô, Vân Cảnh bày ra vẻ mặt đen sì, sắc mặt không tốt đánh giá Thượng Quan Triệt, một lúc sau mới lễ phép chào hỏi: "Vị tiên sinh này, cảm ơn anh hai ngày qua đã chăm sóc em gái tôi."
Thượng Quan Triệt với chiếc áo sơmi màu tím, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Vân Cảnh một cái, cười nói: "Vân thiếu gia khách khí rồi, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, đây là chuyện cảnh sát chúng tôi phải làm."
Vân Sở ở trong phòng nghe thấy Thượng Quan Triệt tự xưng mình là cảnh sát, thiếu chút nữa thì phì cười. Không phải người đàn ông này không cho mình gọi anh là cảnh sát sao? Sao lúc này lại tự mình thừa nhận vậy?
Suy nghĩ một chút, Vân Sở rút ra một kết luận, hẳn là Thượng Quan Triệt không muốn để Vân Cảnh biết thân phận của anh cũng nên.
Tuy nhiên không để cô có thời gian suy nghĩ, Vân Cảnh mang theo Mộc Ngân và Vân Hàn chạy vào trong phòng cô, vội vàng ngồi lên giường, nhìn vẻ mặt uất ức của Vân Sở.
"Sở Sở, đừng sợ, Liên ca ca sẽ lập tức đến đây." Vân Cảnh ngồi xuống giường cô, đau lòng ôm lấy cô.
Vân Sở khịt khịt mũi, tỏ vẻ đáng thương dựa vào trong lòng Vân Cảnh: "Vâng, anh ơi, anh tốt nhất, có anh ở đây, Sở Sở không sợ nữa."
Nghe thấy giọng nói đáng thương của Vân Sở, Vân Cảnh cảm thấy có chút đau lòng, đột nhiên xúc động đồng ý giúp cô giáo huấn Kim Lan Nhược: "Em yên tâm, dám bắt nạt em, nhất định anh sẽ không bỏ qua đâu, Kim Lan Nhược kia được đằng chân lân đằng đầu, anh nhất định sẽ giúp em giáo huấn cô ta."
Trong lòng Vân Sở cười trộm, tốt nhất anh nên nói lời giữ lời, đương nhiên, không giữ lời cũng không sao, Vân Sở tôi cũng có thể thu phục cô ta. Nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn vô cùng cảm động rồi gật gật đầu: "Em biết là anh yêu Sở Sở nhất mà."
Đúng lúc này, Liên Thanh Ngôn mang theo một hòm thuốc lớn, vội vội vàng vàng đi vào, nhìn thấy Vân Sở ngồi trên giường dựa vào trong lòng Vân Cảnh khóc lóc, nhíu mày, giễu cợt nói: "Lớn như vậy rồi mà bị thương còn khóc lóc, có bản lĩnh thì cô đừng để mình bị thương cho tôi."
Vân Sở nhìn thấy người đàn ông độc miệng này đến đây, mím môi lại, ai oán trừng mắt liếc nhìn anh một cái, kháng nghị nói: "Cũng không phải là tôi muốn bị thương, người ta đã bị thương thành như vậy rồi. Anh không quan tâm thì thôi mà lại còn mắng chửi người ta, sau này tôi không bóc vỏ quýt cho anh ăn nữa."
Nghe thấy vậy, trong mắt Liên Thanh Ngôn khẽ mỉm cười, ngồi xuống giường cô, nói với Vân Cảnh bên cạnh: "Vân thiếu, phiền cậu ngồi sang bên cạnh đi, để tôi nhìn qua Sở Sở một chút."
Vân Cảnh hơi nhíu mày nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh.
Nhìn Vân Sở phồng mồm, dáng vẻ ai oán, khóe miệng Liên Thanh Ngôn hơi cong lên, tay rất tự nhiên nắm lấy khuôn mặt của cô, nói: "Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày bóc quýt cho tôi một lần, tôi sẽ xử lý vết thương cho cô."
Khóe miệng Vân Sở giật giật: "Không phục vụ cho người bắt nạt người khác như anh, tôi mặc kệ!"
Hừ, Thượng Quan đại thúc đã băng bó vết thương chô cô, tuy rằng rất không chuyên nghiệp nhưng những vết thương lớn nhỏ trên người cũng đều được bôi thuốc, cô hoàn toàn không sợ tên khốn kiếp Liên Thanh Ngôn này đâu.
Nhìn thấy dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi của Vân Sở, Liên Thanh Ngôn nhíu mày, biểu cảm trên mặt không thay đổi nói: "Cô đã không cần tôi giúp như vậy thì bắt đầu từ ngày mai đến bệnh viện ở nửa tháng đi."
Nói xong, anh vỗ vỗ tay, nói một cách miễn cường: "Nếu chẳng may mà mắc phải bệnh uốn ván thì lúc đó đừng đến tìm tôi khóc lóc."
Nghiêm trọng như vậy sao? Vân Sở nhíu mày, tay sờ sờ lên vết thương ở trên đùi, đã hai ngày trôi qua nhưng chỗ đó vẫn còn rất đau, miệng vết thương cũng không khép lại như dự đoán, chẳng lẽ thuốc của đại thúc không có hiệu nghiệm sao?
Cô cũng không muốn bắp đùi xinh đẹp trên thân thể mình để lại vết sẹo, kiếp trước cô là bộ đội đặc chủng, trên thân thể có đủ loại vết thương, vô cùng khó nhìn. Đời này khó khăn lắm mới có được một thân thể xinh đẹp như vậy, cô càng không muốn phá hủy đi.
Nghĩ đến đây, cô ngước mắt, vô tội nhìn Liên Thanh Ngỗn, cuối cùng vẫn thoải hiệp: "Liên ca ca, người ta biết sai rồi, để tôi bóc vỏ quýt cho anh còn không được sao?"
Khóe miệng Liên Thanh Ngôn cong lên, quay đầu nói với Vân Sở: "Mỗi ngày!"
"Mỗi ngày. . . . . ." Cô cúi đầu, trong lòng không ngừng nguyền rủa người đàn ông độc miệng đáng chết này, nhưng trên mặt vẫn tươi cười hết sức nịnh nọt.
Lúc này Liên đại thầy thuốc mới vừa lòng gật đầu, nhìn Vân Cảnh ở bên cạnh cùng với Vân Hàn và Mộc Ngân đang cúi đầu tự trách nói: "Các ngươi đi ra ngoài trước, tôi muốn nhìn vết thương của Sở Sở một chút."
Vân Cảnh có chút bất mãn nhìn Liên Thanh Ngôn hỏi: "Có cái gì mà chúng ta không thể nhìn sao?"
Ý tứ của anh rất rõ ràng, chúng ta không thể nhìn chẳng lẽ một người đàn ông giống như anh ta có nhìn sao?
Lại thấy Liên Thanh Ngôn nhún nhún vai nói: "Tôi là bác sĩ."
Một câu tôi là bác sĩ hoàn toàn đánh gục mọi câu nói còn chưa kịp ra khỏi miệng của Vân Cảnh, đương nhiên không hề tình nguyện nhưng anh vẫn liếc nhìn Vân Hàn và Mộc Ngân một cái rồi sau đó dẫn đầu đi ra khỏi phòng Vân Sở.
Mọi người trong phòng đi ra ngoài, chỉ còn lại Vân Sở và Liên Thanh Ngôn.
Vân Sở không hề nghi ngờ y thuật của Liên Thanh Ngôn, nhưng nhớ đến dáng vẻ thô lỗ của anh khi băng bó vết thương cho bản thân thì lại cảm thấy có chút sợ hãi, nói: "Liên ca ca, anh nhẹ tay một chút được không, người ta rất sợ đau nha."
Khóe miệng Liên Thanh Ngôn khẽ cong lên, mở hòm thuốc ra nói: "Biết đau thì từ nay về sau ngoan ngoãn đừng gây chuyện cho tôi."
Vân Sở rất muốn nói không phải là cô muốn gây chuyện mà là do người khác trêu chọc cô. Đúng lúc này, Liên Thanh Ngôn trừng mắt với cô, thản nhiên nói: "Cởi quần áo ra."
HẾT CHƯƠNG 21