Hạ Tưởng không phải loại người cao lớn thô kệch, cũng không phải là thư sinh yếu ớt nhưng tuyệt đối không phải loại có ngoại hình có sức khỏe hặc có võ thuật. Tiếu Giai ôm chặt lấy Hạ Tưởng, sợ rằng hắn sẽ thực sự bỏ cô quay người bỏ chạy. Dù sao hai tên kia nói cũng đúng, Hạ Tưởng không phải bạn trai của cô, không đáng ra mặt thay cho cô.
Chẳng những Tiếu Giai cho rằng Hạ Tưởng chắc chắn sẽ chỉ biết lo cho bản thân. Ngay cả hai tên tiểu lưu manh kia cũng nhận định sau khi bị chúng dọa, Hạ Tưởng nhất định sẽ không nửa phần do dự bỏ chạy trối chết. Bởi vì hai tên đó đã đi theo sau Hạ Tưởng và Tiếu Giai hồi lâu, quan sát nửa ngày, phát hiện Hạ Tưởng chẳng những không thân thiết với Tiếu Giai mà ít nhiều còn có chút lãnh đạm. Hai tên kia uống chút rượu vào làm tăng thêm can đảm, thấy Tiếu Giai xinh đẹp như vậy liền động sắc tâm. Vừa lúc tới nơi này không có ai, chúng liền tìm một viên gạch dưới đất, chuẩn bị dọa cho thằng đàn ông kia chạy rồi tính sau.
Hạ Tưởng khẽ cười, đẩy tay Tiếu Giai ra, nói:
- Đa tạ hai vị đại ca đã thả cho tôi đi. Tôi đi ngay, tuyệt đối không chậm trễ việc tốt của hai vị đại ca. Tôi đi ngay!
Nói xong, hắn cũng không thèm liếc Tiếu Giai một cái, đi tới trước mặt hai tiểu lưu manh
- Nhà tôi ở bên này, xin hai vị đại ca nhường đường...
Tiếu Giai mặt xám như tro tàn, hai tay xoắn lại, toàn thân run rẩy, muốn hô Hạ Tưởng dừng lại nhưng há mồm nửa ngày vẫn không phát ra được âm thanh nào.
Hai tiểu lưu manh thấy Hạ Tưởng cợt nhả đi tới, vừa lúc tới giữa hai người. Thấy hắn vô cùng phối hợp, lại cúi đầu biểu hiện rất ngoan ngoãn, tâm tình cả hai rất tốt đều tách ra hai bên, tránh lối đi giữa cho Hạ Tưởng. Tên mặc áo sơ mi hoa còn đắc ý nói:
- Lưu manh không chịu cái thiệt trước mắt. Người anh em, xem ra chú có con mắt. Dù sao cũng không phải cô em của chú mày, cũng không cần phải đỡ việc cho cô ta, đúng không? Để anh chơi mấy cái cho ngon nào...
Đi tới giữa hai người, Hạ Tưởng đột nhiên trầm mặt, hai mắt bốc lửa, hung tợn hô to:
- Chơi cái đầu mẹ mày!
Còn chưa dứt lời, tay phải hắn đã hung hăng nện một quyền vào bụng tên áo sơ mi hoa. Bụng là nơi mềm nhất trên cơ thể người, chỉ một đòn sẽ gây đau đớn khó chịu. Một đòn toàn lực này của Hạ Tưởng, tên áo sơ mi hoa không kịp đề phòng, không kêu nổi tiếng nào, đau gập cả người lại như một con tôm.
Một đòn trúng đích, Hạ Tưởng không chút do dự giơ tay ra cướp lấy nửa hòn gạch trong tay tên áo sơ mi hoa, đập thẳng lên người tên cởi trần bên cạnh. Lần này đánh đúng vị trí cứng rắn, chỉ nghe "bộp" một tiếng rất to. Tên cởi trần đứng không vững, lảo đảo tiến về phía trước, suýt nữa ngã lăn. Hạ Tưởng sao có thể buông tha cơ hội tốt này chứ? Hắn quay người hai tay túm tóc y ấn xuống, đùi phải nâng lên. Đầu gối hắn và mặt tên cởi trần tiếp xúc với nhau lập tức khiến tên cởi trần mặt mũi nở hoa, đau đớn kêu gào, lảo đảo hai vòng, rốt cuộc không kìm nổi ngã xuống lăn lộn dưới đất.
Tên áo sơ mi hoa đột nhiên gặp biến cố, lại bị Hạ Tưởng đánh đau, đang muốn thẳng lưng dậy phản kích, không ngờ Hạ Tưởng đột nhiên ngồi xổm xuống, dùng chân trái làm tâm, chân phải đảo một vòng, trúng ngay ống đồng tên sơ mi hoa. Xương ống đồng cứng nhưng không chịu được đau, bị một cú đá quét này của Hạ Tưởng, tên áo sơ mi hoa không chịu nổi lập tức ngã lăn xuống đất.
Chỉ trong không đến vài giây, Hạ Tưởng động tác mau lẹ đã đánh ngã hai tên tiểu lưu manh, ra tay cực nhanh và cũng cực độc khiến Tiếu Giai giật mình há hốc mồm như thể thấy sự tình không thể tin nổi, ngơ ngác đứng im tại chỗ không thể động đậy.
Hạ Tưởng đá ngã hai tên nhưng vẫn chưa hết hận, lại tiến lên đá mỗi tên một phát nữa, mắng:
- Khốn khiếp, còn nhỏ tuổi không lo học chỉ thích học đòi lưu manh. Bình sinh tao khinh thường nhất những thằng dùng sức mạnh cưỡng ép phụ nữ. Không có bản lĩnh tới mức ngay cả phụ nữ cũng không dụ dỗ nổi lên giường với mình thì có sống cũng là kẻ bất lực.
Nhìn vẻ mặt hung thần ác sát của Hạ Tưởng, Tiếu Giai kinh hãi tỉnh lại, không kìm nổi rùng mình. Đây là Hạ Tưởng vốn luôn ngượng ngùng, thành thật và không bao giờ nổi nóng với ai sao? Hóa ra khi hắn nổi giận lại đáng sợ và khủng bố như vậy!
Hạ Tưởng mắng xong, thấy Tiếu Giai vẫn đứng im tại chỗ bất động liền tiến tới kéo tay cô, bỏ chạy thật nhanh:
- Còn không mau chạy, thất thần làm gì? Nếu chẳng may hai tên này có đồng lõa, tôi mà đánh không lại chỉ có thể hy sinh cô thôi.
Nói xong, hắn còn cười hì hì, khôi phục lại vẻ ngây ngô.
Tiếu Giai trở nên mơ hồ cũng không hiểu Hạ Tưởng này rốt cuộc là người như thế nào?
Hai người nắm tay nhau chạy thẳng một mạch tới nơi Hạ Tưởng thuê nhà, lúc này mới thở hồng hộc dừng lại, đầu tiên là liếc nhau, tiếp đó là Tiếu Giai vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực nói:
- Tôi sợ chết đi được. Đám khốn nạn, lưu manh, chó chết...
Mắng mấy câu, dường như trình độ chửi của Tiếu Giai rất hữu hạn nên chỉ giới hạn có vài từ.
- Cảm ơn anh, Hạ Tưởng!
Vẻ mặt Tiếu Giai chân thành, hai tay đặt trước ngực, vừa lúc dừng ở giữa hai ngọn núi, như thể đang cố ý quyến rũ Hạ Tưởng, tuy nhiên trong mắt lại toát ra vẻ cảm kích mà không hề có ý khiêu khích.
Hạ Tưởng phất tay, thản nhiên nói:
- Tôi hận nhất là loại đàn ông cưỡng ép phụ nữ. Gặp một là đánh một!
Tiếu Giai vẫn chưa hoàn hồn, lắp bắp nói:
- Giờ này... Hạ Tưởng... Muộn quá, tôi sợ... Có thể ở lại chỗ anh nghỉ đêm được không? Tôi nằm đất cũng được!
(Chú thích của Người Dịch: Đoạn này xưng hô của hai người lại trở lại anh - tôi, cô - tôi như bình thường. Cách xưng hô chị - em chỉ là trêu đùa nhau lúc trước mà thôi).
Hạ Tưởng ở lầu hai. Loại nhà một gian cho thuê có hai tầng này ở giữa có một hành lang, mỗi tầng đều có năm nhà một gian (5 phòng), mỗi phòng chừng 15m2, tiền thuê mỗi tháng là 80 tệ. Năm nhà dùng chung một nhà vệ sinh và phòng bếp. Cũng may người thuê ở đây phần nhiều là độc thân, rất ít người nấu cơm, vệ sinh coi như tạm được.
Hạ Tưởng vốn định cự tuyệt Tiếu Giai, tuy nhiên nhìn hai mắt đầy vẻ sợ hãi của cô, hắn lại mềm lòng đành mời cô đi lên. May mắn là bình thường hắn còn thỉnh thoảng thu dọn phòng, không đến mức hỗn độn không chịu nổi, tuy nhiên tất và quần lót vẫn vứt lăn lóc mấy nơi. Vừa vào phòng, hắn vội vàng thu hồi đống lộn xộn đó, đỡ làm Tiếu Giai thấy lại xấu hổ.
Vừa vào đến cửa, Tiếu Giai liền cuộn mình trên giường, nhớ tới chuyện vừa rồi không khỏi sợ hãi từng hồi, trong lòng lại cảm kích Hạ Tưởng thêm mấy phần. Hạ Tưởng xin lỗi Tiếu Giai, nói không có nước ấm, chỉ có thể dùng nước lạnh để rửa mặt, sau đó đi ngủ. Mặc dù dưới ánh đèn mờ tối cặp đùi thon dài của Tiếu Giai vẫn cực kỳ mê người, nhưng trong lòng Hạ Tưởng vẫn không bốc lên dục vọng. Hắn không phải Liễu Hạ Huệ (1), nhưng cũng không phải tiểu nhân dậu đổ bìm leo, hơn nữa trong lòng vẫn luôn có tâm tư đề phòng Tiếu Giai, cho nên chỉ đơn giản nói vài câu liền nằm lên sô pha chuẩn bị ngủ.
-----------------------
1. Liễu Hạ Huệ
Liễu Hạ Huệ (tiếng Hán: 柳下惠, 720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà không bỏ nước. Có người hỏi, ông trả lời: "Lấy đạo ngay mà thờ người thì đi đâu mà không bị ba lần truất. Nếu lấy đạo cong thì hà tất phải bỏ nước của cha mẹ". Sau khi chết, được đặt tên thụy là Huệ. Mạnh Tử khen ông là bậc thánh về Hòa (Thánh chi hòa 聖之和). Nguyễn Du trong Bắc hành tạp lục đã làm bài thơ viếng mộ ông.
Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
- Hạ Tưởng, sao anh lợi hại như vậy? Anh biết võ công à?
Tiếu Giai nằm trên giường, đêm mùa hè vô cùng nóng bức nhưng cô vẫn cảm giác trên người rét run từng đợt.
- Trước đây học của chú. Chú tôi ham võ thuật, cũng biết một ít công phu.
Sau một lúc lâu, Tiếu Giai thốt lên một câu:
- Anh không có bạn gái à?
- Xem như không có......
- Thật sự cảm ơn anh, Hạ Tưởng. Nếu không có sự dũng cảm của anh, hôm nay thật sự tôi không qua được cửa này.
- Đừng nghĩ lung tung nữa, vừa lúc tôi gặp phải, cho dù đầu rơi máu chảy cũng không thể để người xấu hại cô. Đúng không nào?
- Tôi còn muốn anh giúp tôi một chuyện được không?
Tiếu Giai càng hạ thấp giọng, như thể đang mơ ngủ.
- Cái gì?
- Anh có thể... Ôm tôi được không? Tôi lạnh!
Hạ Tưởng ôm lấy Tiếu Giai từ phía sau, hai tay quàng qua cổ cô, giao nhau trước ngực cô. Tiếu Giai co người lại như một con mèo nhỏ bị thương, hai tay nắm chặt hai tay Hạ Tưởng. Thân thể mềm mại như không xương của cô khiến Hạ Tưởng cảm giác tâm thần nhộn nhạo, trong mũi truyền đến mùi thơm ngát. Hắn nhắm mắt lại, không dám nhìn cái cổ trắng nõn của Tiếu Giai.
... Trời còn chưa sáng, Hạ Tưởng đã sớm tỉnh dậy. Cảm giác dưới thân cứng lên, chạm vào mông Tiếu Giai, hắn chột dạ vội vàng nhẹ nhàng rút tay ra, sau đó chạy ra ngoài ban công hít thở không khí trong lành, chống đẩy mấy chục cái mới tiêu diệt được ngọn lửa trong lòng. Hắn không biết rằng hắn vừa mới ra khỏi cửa, Tiếu Giai liền lén mở to mắt, trong mắt hiện lên một tia ngượng ngùng đắc ý. Trên má trái của cô hiện ra một lúm đồng tiền xinh xắn, động lòng người.
Tiếu Giai đơn giản rửa mặt, buộc tóc xong liền cùng với Hạ Tưởng đi ra cửa. Vừa mới ra khỏi cửa, phòng bên cạnh đột nhiên nhảy ra một nữ sinh. Cô bé này dáng người không cao, đeo kính mắt, trên mặt có chút trứng cá, chừng 20 tuổi. Vừa thấy Hạ Tưởng và Tiếu Giai đi ra, cô bé lập tức trợn tròn đôi mắt, chu miệng lại bất mãn nói:
- Hạ ca ca, không phải anh nói anh không có bạn gái sao? Thế nào mà nhanh như vậy đã ở chung rồi. Anh làm đau lòng người ta. Anh hoàn toàn phá hủy ấn tượng tốt đẹp của em về anh!
Hạ Tưởng giơ tay cười nói:
- Hồ Phượng, em đừng nói móc anh nữa. Ai chẳng biết người theo đuổi em vô số, ai cũng ưu tú hơn rất nhiều so với anh. Không phải nói ngày nào em cũng nói đang sầu vì không biết làm sao trả lại được hết đống thư tình sao?
Hồ Phượng hơi ngẩng mặt lên đắc ý:
- Không phải, em là ai? Em là Hồ Phương mà 500 về trước và 500 năm về sau, tổng cộng 1000 năm không ai có thể sánh bằng. Còn phải thích Hạ Tưởng anh sao. Nói đùa!
Sau đó cô ngẩng đầu, ưỡn ngực chạy ào vào nhà vệ sinh.
Tiếu Giai không kìm nổi cười.
Hạ Tưởng ở cách công ty không xa, đi bộ chỉ mất mười phút. Hai người tới công ty, Hạ Tưởng suy nghĩ một chút, nói:
- Tiếu Giai, chuyện hôm qua cô nói đó, đừng nói với ai cả. Việc này từ từ sẽ đến, không thể vội.
Tiếu Giai nghe lời gật đầu, đáp ứng:
- Đây là bí mật giữa chúng ta, tôi sẽ không nói cho ai cả.
Hạ Tưởng luôn đoán xem đêm qua Cao Hải tìm Lý Đinh Sơn rốt cục có chuyện gì, không ngờ hôm nay Lý Đinh Sơn lại không hề xuất hiện, cũng không ai biết gã đi đâu.
Hạ Tưởng không phải loại người cao lớn thô kệch, cũng không phải là thư sinh yếu ớt nhưng tuyệt đối không phải loại có ngoại hình có sức khỏe hặc có võ thuật. Tiếu Giai ôm chặt lấy Hạ Tưởng, sợ rằng hắn sẽ thực sự bỏ cô quay người bỏ chạy. Dù sao hai tên kia nói cũng đúng, Hạ Tưởng không phải bạn trai của cô, không đáng ra mặt thay cho cô.
Chẳng những Tiếu Giai cho rằng Hạ Tưởng chắc chắn sẽ chỉ biết lo cho bản thân. Ngay cả hai tên tiểu lưu manh kia cũng nhận định sau khi bị chúng dọa, Hạ Tưởng nhất định sẽ không nửa phần do dự bỏ chạy trối chết. Bởi vì hai tên đó đã đi theo sau Hạ Tưởng và Tiếu Giai hồi lâu, quan sát nửa ngày, phát hiện Hạ Tưởng chẳng những không thân thiết với Tiếu Giai mà ít nhiều còn có chút lãnh đạm. Hai tên kia uống chút rượu vào làm tăng thêm can đảm, thấy Tiếu Giai xinh đẹp như vậy liền động sắc tâm. Vừa lúc tới nơi này không có ai, chúng liền tìm một viên gạch dưới đất, chuẩn bị dọa cho thằng đàn ông kia chạy rồi tính sau.
Hạ Tưởng khẽ cười, đẩy tay Tiếu Giai ra, nói:
- Đa tạ hai vị đại ca đã thả cho tôi đi. Tôi đi ngay, tuyệt đối không chậm trễ việc tốt của hai vị đại ca. Tôi đi ngay!
Nói xong, hắn cũng không thèm liếc Tiếu Giai một cái, đi tới trước mặt hai tiểu lưu manh
- Nhà tôi ở bên này, xin hai vị đại ca nhường đường...
Tiếu Giai mặt xám như tro tàn, hai tay xoắn lại, toàn thân run rẩy, muốn hô Hạ Tưởng dừng lại nhưng há mồm nửa ngày vẫn không phát ra được âm thanh nào.
Hai tiểu lưu manh thấy Hạ Tưởng cợt nhả đi tới, vừa lúc tới giữa hai người. Thấy hắn vô cùng phối hợp, lại cúi đầu biểu hiện rất ngoan ngoãn, tâm tình cả hai rất tốt đều tách ra hai bên, tránh lối đi giữa cho Hạ Tưởng. Tên mặc áo sơ mi hoa còn đắc ý nói:
- Lưu manh không chịu cái thiệt trước mắt. Người anh em, xem ra chú có con mắt. Dù sao cũng không phải cô em của chú mày, cũng không cần phải đỡ việc cho cô ta, đúng không? Để anh chơi mấy cái cho ngon nào...
Đi tới giữa hai người, Hạ Tưởng đột nhiên trầm mặt, hai mắt bốc lửa, hung tợn hô to:
- Chơi cái đầu mẹ mày!
Còn chưa dứt lời, tay phải hắn đã hung hăng nện một quyền vào bụng tên áo sơ mi hoa. Bụng là nơi mềm nhất trên cơ thể người, chỉ một đòn sẽ gây đau đớn khó chịu. Một đòn toàn lực này của Hạ Tưởng, tên áo sơ mi hoa không kịp đề phòng, không kêu nổi tiếng nào, đau gập cả người lại như một con tôm.
Một đòn trúng đích, Hạ Tưởng không chút do dự giơ tay ra cướp lấy nửa hòn gạch trong tay tên áo sơ mi hoa, đập thẳng lên người tên cởi trần bên cạnh. Lần này đánh đúng vị trí cứng rắn, chỉ nghe "bộp" một tiếng rất to. Tên cởi trần đứng không vững, lảo đảo tiến về phía trước, suýt nữa ngã lăn. Hạ Tưởng sao có thể buông tha cơ hội tốt này chứ? Hắn quay người hai tay túm tóc y ấn xuống, đùi phải nâng lên. Đầu gối hắn và mặt tên cởi trần tiếp xúc với nhau lập tức khiến tên cởi trần mặt mũi nở hoa, đau đớn kêu gào, lảo đảo hai vòng, rốt cuộc không kìm nổi ngã xuống lăn lộn dưới đất.
Tên áo sơ mi hoa đột nhiên gặp biến cố, lại bị Hạ Tưởng đánh đau, đang muốn thẳng lưng dậy phản kích, không ngờ Hạ Tưởng đột nhiên ngồi xổm xuống, dùng chân trái làm tâm, chân phải đảo một vòng, trúng ngay ống đồng tên sơ mi hoa. Xương ống đồng cứng nhưng không chịu được đau, bị một cú đá quét này của Hạ Tưởng, tên áo sơ mi hoa không chịu nổi lập tức ngã lăn xuống đất.
Chỉ trong không đến vài giây, Hạ Tưởng động tác mau lẹ đã đánh ngã hai tên tiểu lưu manh, ra tay cực nhanh và cũng cực độc khiến Tiếu Giai giật mình há hốc mồm như thể thấy sự tình không thể tin nổi, ngơ ngác đứng im tại chỗ không thể động đậy.
Hạ Tưởng đá ngã hai tên nhưng vẫn chưa hết hận, lại tiến lên đá mỗi tên một phát nữa, mắng:
- Khốn khiếp, còn nhỏ tuổi không lo học chỉ thích học đòi lưu manh. Bình sinh tao khinh thường nhất những thằng dùng sức mạnh cưỡng ép phụ nữ. Không có bản lĩnh tới mức ngay cả phụ nữ cũng không dụ dỗ nổi lên giường với mình thì có sống cũng là kẻ bất lực.
Nhìn vẻ mặt hung thần ác sát của Hạ Tưởng, Tiếu Giai kinh hãi tỉnh lại, không kìm nổi rùng mình. Đây là Hạ Tưởng vốn luôn ngượng ngùng, thành thật và không bao giờ nổi nóng với ai sao? Hóa ra khi hắn nổi giận lại đáng sợ và khủng bố như vậy!
Hạ Tưởng mắng xong, thấy Tiếu Giai vẫn đứng im tại chỗ bất động liền tiến tới kéo tay cô, bỏ chạy thật nhanh:
- Còn không mau chạy, thất thần làm gì? Nếu chẳng may hai tên này có đồng lõa, tôi mà đánh không lại chỉ có thể hy sinh cô thôi.
Nói xong, hắn còn cười hì hì, khôi phục lại vẻ ngây ngô.
Tiếu Giai trở nên mơ hồ cũng không hiểu Hạ Tưởng này rốt cuộc là người như thế nào?
Hai người nắm tay nhau chạy thẳng một mạch tới nơi Hạ Tưởng thuê nhà, lúc này mới thở hồng hộc dừng lại, đầu tiên là liếc nhau, tiếp đó là Tiếu Giai vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực nói:
- Tôi sợ chết đi được. Đám khốn nạn, lưu manh, chó chết...
Mắng mấy câu, dường như trình độ chửi của Tiếu Giai rất hữu hạn nên chỉ giới hạn có vài từ.
- Cảm ơn anh, Hạ Tưởng!
Vẻ mặt Tiếu Giai chân thành, hai tay đặt trước ngực, vừa lúc dừng ở giữa hai ngọn núi, như thể đang cố ý quyến rũ Hạ Tưởng, tuy nhiên trong mắt lại toát ra vẻ cảm kích mà không hề có ý khiêu khích.
Hạ Tưởng phất tay, thản nhiên nói:
- Tôi hận nhất là loại đàn ông cưỡng ép phụ nữ. Gặp một là đánh một!
Tiếu Giai vẫn chưa hoàn hồn, lắp bắp nói:
- Giờ này... Hạ Tưởng... Muộn quá, tôi sợ... Có thể ở lại chỗ anh nghỉ đêm được không? Tôi nằm đất cũng được!
(Chú thích của Người Dịch: Đoạn này xưng hô của hai người lại trở lại anh - tôi, cô - tôi như bình thường. Cách xưng hô chị - em chỉ là trêu đùa nhau lúc trước mà thôi).
Hạ Tưởng ở lầu hai. Loại nhà một gian cho thuê có hai tầng này ở giữa có một hành lang, mỗi tầng đều có năm nhà một gian (5 phòng), mỗi phòng chừng 15m2, tiền thuê mỗi tháng là 80 tệ. Năm nhà dùng chung một nhà vệ sinh và phòng bếp. Cũng may người thuê ở đây phần nhiều là độc thân, rất ít người nấu cơm, vệ sinh coi như tạm được.
Hạ Tưởng vốn định cự tuyệt Tiếu Giai, tuy nhiên nhìn hai mắt đầy vẻ sợ hãi của cô, hắn lại mềm lòng đành mời cô đi lên. May mắn là bình thường hắn còn thỉnh thoảng thu dọn phòng, không đến mức hỗn độn không chịu nổi, tuy nhiên tất và quần lót vẫn vứt lăn lóc mấy nơi. Vừa vào phòng, hắn vội vàng thu hồi đống lộn xộn đó, đỡ làm Tiếu Giai thấy lại xấu hổ.
Vừa vào đến cửa, Tiếu Giai liền cuộn mình trên giường, nhớ tới chuyện vừa rồi không khỏi sợ hãi từng hồi, trong lòng lại cảm kích Hạ Tưởng thêm mấy phần. Hạ Tưởng xin lỗi Tiếu Giai, nói không có nước ấm, chỉ có thể dùng nước lạnh để rửa mặt, sau đó đi ngủ. Mặc dù dưới ánh đèn mờ tối cặp đùi thon dài của Tiếu Giai vẫn cực kỳ mê người, nhưng trong lòng Hạ Tưởng vẫn không bốc lên dục vọng. Hắn không phải Liễu Hạ Huệ (1), nhưng cũng không phải tiểu nhân dậu đổ bìm leo, hơn nữa trong lòng vẫn luôn có tâm tư đề phòng Tiếu Giai, cho nên chỉ đơn giản nói vài câu liền nằm lên sô pha chuẩn bị ngủ.
-----------------------
1. Liễu Hạ Huệ
Liễu Hạ Huệ (tiếng Hán: 柳下惠, 720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà không bỏ nước. Có người hỏi, ông trả lời: "Lấy đạo ngay mà thờ người thì đi đâu mà không bị ba lần truất. Nếu lấy đạo cong thì hà tất phải bỏ nước của cha mẹ". Sau khi chết, được đặt tên thụy là Huệ. Mạnh Tử khen ông là bậc thánh về Hòa (Thánh chi hòa 聖之和). Nguyễn Du trong Bắc hành tạp lục đã làm bài thơ viếng mộ ông.
Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
- Hạ Tưởng, sao anh lợi hại như vậy? Anh biết võ công à?
Tiếu Giai nằm trên giường, đêm mùa hè vô cùng nóng bức nhưng cô vẫn cảm giác trên người rét run từng đợt.
- Trước đây học của chú. Chú tôi ham võ thuật, cũng biết một ít công phu. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Sau một lúc lâu, Tiếu Giai thốt lên một câu:
- Anh không có bạn gái à?
- Xem như không có......
- Thật sự cảm ơn anh, Hạ Tưởng. Nếu không có sự dũng cảm của anh, hôm nay thật sự tôi không qua được cửa này.
- Đừng nghĩ lung tung nữa, vừa lúc tôi gặp phải, cho dù đầu rơi máu chảy cũng không thể để người xấu hại cô. Đúng không nào?
- Tôi còn muốn anh giúp tôi một chuyện được không?
Tiếu Giai càng hạ thấp giọng, như thể đang mơ ngủ.
- Cái gì?
- Anh có thể... Ôm tôi được không? Tôi lạnh!
Hạ Tưởng ôm lấy Tiếu Giai từ phía sau, hai tay quàng qua cổ cô, giao nhau trước ngực cô. Tiếu Giai co người lại như một con mèo nhỏ bị thương, hai tay nắm chặt hai tay Hạ Tưởng. Thân thể mềm mại như không xương của cô khiến Hạ Tưởng cảm giác tâm thần nhộn nhạo, trong mũi truyền đến mùi thơm ngát. Hắn nhắm mắt lại, không dám nhìn cái cổ trắng nõn của Tiếu Giai.
... Trời còn chưa sáng, Hạ Tưởng đã sớm tỉnh dậy. Cảm giác dưới thân cứng lên, chạm vào mông Tiếu Giai, hắn chột dạ vội vàng nhẹ nhàng rút tay ra, sau đó chạy ra ngoài ban công hít thở không khí trong lành, chống đẩy mấy chục cái mới tiêu diệt được ngọn lửa trong lòng. Hắn không biết rằng hắn vừa mới ra khỏi cửa, Tiếu Giai liền lén mở to mắt, trong mắt hiện lên một tia ngượng ngùng đắc ý. Trên má trái của cô hiện ra một lúm đồng tiền xinh xắn, động lòng người.
Tiếu Giai đơn giản rửa mặt, buộc tóc xong liền cùng với Hạ Tưởng đi ra cửa. Vừa mới ra khỏi cửa, phòng bên cạnh đột nhiên nhảy ra một nữ sinh. Cô bé này dáng người không cao, đeo kính mắt, trên mặt có chút trứng cá, chừng 20 tuổi. Vừa thấy Hạ Tưởng và Tiếu Giai đi ra, cô bé lập tức trợn tròn đôi mắt, chu miệng lại bất mãn nói:
- Hạ ca ca, không phải anh nói anh không có bạn gái sao? Thế nào mà nhanh như vậy đã ở chung rồi. Anh làm đau lòng người ta. Anh hoàn toàn phá hủy ấn tượng tốt đẹp của em về anh!
Hạ Tưởng giơ tay cười nói:
- Hồ Phượng, em đừng nói móc anh nữa. Ai chẳng biết người theo đuổi em vô số, ai cũng ưu tú hơn rất nhiều so với anh. Không phải nói ngày nào em cũng nói đang sầu vì không biết làm sao trả lại được hết đống thư tình sao?
Hồ Phượng hơi ngẩng mặt lên đắc ý:
- Không phải, em là ai? Em là Hồ Phương mà 500 về trước và 500 năm về sau, tổng cộng 1000 năm không ai có thể sánh bằng. Còn phải thích Hạ Tưởng anh sao. Nói đùa!
Sau đó cô ngẩng đầu, ưỡn ngực chạy ào vào nhà vệ sinh.
Tiếu Giai không kìm nổi cười.
Hạ Tưởng ở cách công ty không xa, đi bộ chỉ mất mười phút. Hai người tới công ty, Hạ Tưởng suy nghĩ một chút, nói:
- Tiếu Giai, chuyện hôm qua cô nói đó, đừng nói với ai cả. Việc này từ từ sẽ đến, không thể vội.
Tiếu Giai nghe lời gật đầu, đáp ứng:
- Đây là bí mật giữa chúng ta, tôi sẽ không nói cho ai cả.
Hạ Tưởng luôn đoán xem đêm qua Cao Hải tìm Lý Đinh Sơn rốt cục có chuyện gì, không ngờ hôm nay Lý Đinh Sơn lại không hề xuất hiện, cũng không ai biết gã đi đâu.