Lúc Trần Phong, Hạ Tưởng và Tiền Cẩm Tùng sắp gặp nhau, thành phố Thiên Trạch bốn bề cùng chuyển động, vào một đêm rất bình thường, đã diễn ra vô số cuộc gặp mặt lớn lớn nhỏ nhỏ.
Ông cụ nhà họ Ngô và lão Cổ gặp nhau.
Hai ông lão cả đời quen biết, vừa thấy nhau đã trừng mắt, đầu tiên là lão Cổ hùng hổ nói một hồi, ông cụ Ngô chỉ nghe không nói, sau đó lão Cổ mệt mỏi, ông cụ Ngô lại bắt đầu nói đến những chuyện khổ ngọt, những năm tháng phi thường trước kia. Cuối cùng hai ông lão nói chuyện đến đêm khuya. Còn sau có tranh luận ầm ĩ không cũng không biết được.
Trần Khiết Văn và Ngô Minh Nghị, Bì Bất Hưu và Bùi Nhất Phong, Từ Hâm họp. Sau buổi họp, bà lại lần lượt nói chuyện cùng với sau bảy vị Ủy viên thường vụ, một mạch nói đến tận khuya.
Ngoại trừ Trần Thiên Vũ và Hạ Tưởng, Lôi Nhất Đại, gần như tất cả Ủy viên thường vụ Thành ủy Thiên Trạch đều đơn độc ngồi cùng Trần Khiết Văn nói chuyện. Toàn bộ thành ủy Thiên Trạch, bao phủ một bầu không khí căng thẳng và khó hiểu.
Ngay sau khi cùng Trần Khiết Văn gặp gỡ không lâu, Từ Hâm, Dương Kiếm, Bì Nhất Hưu và Bùi Nhất Phong lại tiến hành cuộc gặp mặt một chọi một.
Cũng lúc đó, tại thành phố Yến, Khâu Tự Phong và Mai Thái Bình, Vu Hồn Nhiên, Cao Tấn Chu, Vương Bằng Phi mấy người lần đầu tiên ngồi cùng với nhau, tiến hành bàn bạc bốn bên, tương đương người phát ngôn của bốn gia tộc cùng họp mặyt, bàn kế hoạch lâu dài.
Đêm đó, Tống Triêu Độ và Phạm Duệ Bằng cũng ngồi với nhau, nói được một lúc lâu cuồi cùng có đạt được tiếng nói chung hay không không thể biết. Nhưng sau đó Tống Triêu Độ và Hạ Tưởng lại thông qua điện thoại, đồng thời, còn cùng cả Trần Phong, Tiền Cẩm Tùng đang ở chỗ Hạ Tưởng nói chuyện qua điện thoại với nhau rất vui.
Đêm đó, ở Bắc Kinh, cũng có vô số cuộc điện thoại được gọi về các tỉnh, một đêm không bình thường. Đang chậm rãi mở đầu một việc trọng đại.
….
Hạ Tưởng bị vây xung quanh bởi gió lốc, lại rất nhàn nhã, đợi sau khi Trần Phong đến, không thể không náo nhiệt khách sáo một hồi, sau đó mời Trần Phong vào chỗ ngồi.
Trần Phong dễ chịu hơn Tiền Cẩm Tùng, y lại quen biết Tiền Cẩm Tùng, cũng chỉ là bắt tay, hàn huyên vài câu và uống trà:
- Khát qua, đi lại bôn ba, thật là khiến người ta rất mệt. Tuy nhiên có thể gặp được Tiểu Hạ, trong lòng vẫn thoải mái.
Tiền Cẩm Tùng ánh mắt kỳ quặc nhìn Trần Phong một cái, ngẩn người lắc đầu cười, Trần Phong tùy ý và hào phóng, y học không được cũng không cần phải học. Y thể hiện có quan hệ thân thiết với Hạ Tưởng, nhưng là người khác có lẽ vẫn sang sảng như thế, để cho người khác nghĩ y bình dị gần gũi. Phong cách của Trần Phong là độc nhất vô nhị. Trên cả nước không có nhiều lãnh đạo cấp tỉnh như vậy, có người tán thưởng có người phản cảm, nhưng y vẫn theo ý mình, sẽ không thay đổi cái gì.
Nghiêm Tiểu Thì cẩn thận bố trí một nơi vô cùng yên tĩnh, cảnh vật xung quanh cũng hết sức tao nhã, trong phòng bố trí mang đậm sắc xuân,cùng với cảnh vật thảo nguyên xinh đẹp bên ngoài hai bên phụ trợ cho nhau, làm cho người ta vô cùng thoải mái thư giãn. Trần Phong một bên tán thưởng, Hạ Tưởng và Tiền Cẩm Tùng một bên tiếp tục chạm cốc, có vẻ không say không được.
Tiền Cẩm Tùng ban đầu còn có chút gò bó, sau khi uống vài ly rượu, lại bị Trần Phong lay động không khí, bị sự nhiệt tình của Trần Phong cuốn hút, cũng dần dần có mấy phần ngà ngà, nghĩ lại thời gian trước kia ở tỉnh Yến, không khỏi cảm thán hàng nghìn hàng vạn lần.
Trần Phong hôn nay cũng là sự thoải mái vui vẻ khó có được, chẳng những mở thêm một chai rượu, còn cho người ta mở mấy ca khúc xưa. Cùng với Tiền Cẩm Tùng và Hạ Tưởng từ thế cục trong nước nói đến tình hình Sơn Thành, sau đó lại nói đến rồi từ thế cục Sơn Thành nói đến tình hình Lĩnh Nam, cuối cùng nói đến tỉnh Yến. Sau một hồi đi đường vòng mới nói đện vấn đề hợp nhất sắt thép tỉnh Yến. Cuối cùng của cuối cùng mới nói về Thiên Cương.
Trần Phong có chút khác thường, nếu là trước kia, y sẽ không vòng vo, hôm nay làm sao thế? Nhìn y và Tiền Cẩm Tùng anh một ly tôi một ly, dường như rất thân tình, thật ra giữa hai người, khi còn ở tỉnh Yến cũng không thường qua lại. Liên tưởng đến tình hình Sơn Thành gần đây, Hạ Tưởng hình như nghĩ ra việc gì đó.
Sơn Thành là thành phố trực thuộc Trung ương mới trỗi dậy, đang cố gắng xây dựng cơ nghiệp của thành phố thứ nhất ở Tây nam, nhưng điều kiện có hạn, Sơn Thành muốn nâng cao hình tượng của mình, muốn hoàn thành năm định vị lớn, là trách nhiệm nặng nề và xa xôi.
Là một trong những thành phố trung tâm quan trọng của cả nước, là một thành phố nổi tiếng về văn hóa lịch sử của quốc gia, là trung tâm kinh tế thượng du Trường Giang, là căn cứ ngành chế tạo hiện đại quan trọng của quốc gia, địa khu tây nam tổng hợp các đầu mối giao thông – năm định vị lớn mà Trần Phong trong thời kỳ đảm nhiệm đã đề ra, không cần đến số tiền ủng hộ lớn, là Chủ tịch của tỉnh có kinh tế phát triển bậc nhất, Tiền Cẩm Tùng trong mắt Trần Phong liền trở thành một mỏ vàng.
Hạ Tưởng cũng thuận theo Trần Phong nói tiếp, Trần Phong có thể nói từ toàn thể đến chi tiết, hắn không thể thế, hắn chỉ là Thị trưởng, chỉ có thể lấy nhỏ điểm lớn, từ tình hình Thiên Trạch mà mở rộng ra hàm súc mà làm sáng tỏ những khó khăn của Thiên Trạch và cẩn thận nói ra ý tưởng nam tư bắc di của Tiền Cẩm Tùng đề ra.
Trần Phong tất nhiên biết Hạ Tưởng nói chuyện với y, mỉm cười nhìn Hạ Tưởng gật đầu ra hiệu, Tiền Cẩm Tùng hình như có chút men say, thật tình rất tỉnh táo, liền lắc đầu mỉm cười:
- Tôi kháng nghị, như vậy không công bằng, Hạ Tưởng, cậu và Thị trưởng Trần liên kết đối phó tôi, muốn xin ăn, tôi phản đối. Còn thị trưởng Trần, ở Bắc Kinh thấy tôi không nói, chờ đến Thiên Trạch mới cùng Hạ Tưởng sỉ nhục tôi, có phải là cố ý bắt nạt người khác.
Đời sau cũng từng có tập đoàn kinh tế lớn của Lĩnh Nam đến Sơn Thành đầu tư, ngay lúc đó Sơn Thành đang lên sân khấu rầm rộ thu hút đầu tư, lên đến mười tỷ đầu tư, ngoài việc khảo lượng nam tư bắc di nhất định ra, còn có bối cảnh chính trị ở tầng lớp sâu hơn. Tuy nhiên, hiện nay và đời sau có nhiều thay đổi, Trần Phong lúc này đề xuất hướng Tiền Cẩm Tùng đề xuất yêu cầu đầu tư, theo suy nghĩ của Hạ Tưởng, suy xét về kinh tế là việc thứ nhất đồng thời cũng không thiếu khảo lượng trên chính trị.
Trần Phong cần thành tích, cũng muốn Sơn Thành và Lĩnh Nam phối hợp. Đương nhiên, sự khảo lượng của tầng lớp sâu hơn thì Hạ Tưởng không đoán được, cũng không cần phí công để đoán. Trần Phong không bí mật gặp Tiền Cẩm Tùng ở Bắc Kinh. Đến Thiên Trạch mới nhắc đến vấn đề đầu tư, còn nói ngay trước mặt hắn, cũng là diễn trò hay.
Tiền Cẩm Tùng ngoài miệng nói phản đối, trên thực tế cũng không nóng vội, càng không bực mình, Hạ Tưởng liền nhìn ra cái gì đó, cười ha hả:
- Chủ tịch tỉnh Tiền cũng không nên mắng oan tôi, tôi và Thị trưởng Trần trước đó không nói là phải ăn xin. Vả lại Chủ tịch Tiền và Thị trưởng Trần cũng đã gặp mặt ở Bắc Kinh, ai biết là có bàn bạc xong rồi hay không, cố ý đến tiêu khiển tôi?
- Ha ha, Hạ Tưởng giỏi lắm, tôi từ xa đến Thiên Trạch để tiêu khiển cậu, thế mà cậu cũng nghĩ ra.
Tiền Cẩm Tùng cười ha ha, cũng nghe ra ý của Hạ Tưởng, là nói giữa y và Trần Phong có không ít sự hỗ trợ, lại nói đầu tư lại lôi kéo giao tình, nhưng không nói rõ ý đồ đến Thiên Trạch là gì. Quả thật không thể không để Hạ Tưởng có ý kiến, cho rằng một Chủ tịch tỉnh Lĩnh Nam, một Thị trưởng thành phố Sơn Thành chắc chắn sẽ không đi một quãng đường xa đến Thiên Trạch thương lượng đầu tư, chắc chắn có việc liên quan đến lợi ích thiết thân của Thiên Trạch phải làm.
Trần Phong cũng nghe ra ngụ ý của Hạ Tưởng, cũng cười:
- Tiểu Hạ, sốt ruột không phải là tính cách của cậu, tôi và Chủ tịch Tiền đến, chắc chắn là tiếp thêm sức cho cậu, không cần phải nói thì trong lòng cậu cũng đã biết, chúng ta mang đến cho cậu một viên thuốc an thần lớn.
Tiền Cẩm Tùng gật đầu:
- Vấn đề Thiên Cương, thu hút ánh mắt của khắp nơi, đến Tổng bí thư cũng rất quan tâm. Tôi và thị trưởng Trần đến Thiên Trạch, chính là vì đi thực địa, xem xem, sau đó báo cáo với Tổng bí thư tình hình thật sự của Thiên Trạch…
Trần Phong cũng nói:
- Ông cụ Ngô và lão Cổ ở Thiên Trạch, tôi và Chủ tịch Tiền là người của ai, cũng không giấu được cậu. Thật ra cũng không phải giấu cậu, mà là muốn để cậu tự mình phán đoán, cậu hiện tại có chủ kiến của mình, trên vấn đề của Thiên Cương, đã làm rất khá, Tổng bí thư tỏ vẻ tán thành.
Hạ Tưởng không khỏi được khen mà lo sợ:
- Tổng bí thư cũng tỏ thái độ rồi?
Trần Phong nhìn Tiền Cẩm Tùng một cái, Tiền Cẩm Tùng vừa rồi còn có chút men say, hiện tại vô cùng tỉnh táo, híp mắt, khẽ lắc đầu, y chỉ đành tự mình mở miệng:
- Việc của cấp cao, cậu tạm thời không cần quan tâm, tôi chỉ hỏi cậu một câu, lúc này cậu có nắm chắc vấn đề hợp nhất được thông qua trong hội nghị thường vụ không?
Hạ Tưởng hơi trầm ngâm,
- Nắm chắc bảy phần, vốn có tám phần, còn thiếu một chút độ lửa.
- Nếu tôi và Chủ tịch Tiền hỗ trợ cậu một mồi lửa, có thể đạt đến chín phần không?
- Chúng ta có lửa người khác có gió. Ông cụ nhà họ Ngô trấn thủ Thiên Trạch, Trần Khiết Văn tối nay cũng điều động lực lượng, nói chuyện riêng. Tin là không chỉ có Bí thư Trần, còn cả ở Bắc Kinh, tỉnh Yến đều đang đất bằng nổi gió, không đầy vài ngày nữa Thiên Trạch sẽ gió nổi mây ùn. Chỉ sợ ngọn lửa của Thị trưởng Trần và Chủ tịch Tiền không thể ngăn được gió to bão lớn ở Thiên Trạch. Nguồn truyện:
Trần Phong và Tiền Cẩm Tùng nhìn nhau cười, Tiền Cẩm Tùng nói một câu:
- Vẫn là một câu nói của Thị trưởng Trần, việc của lãnh đạo cấp cao, cậu không cần quan tâm.
Hạ Tưởng liền muốn biết tỉ mỉ, cũng để nắm chắc trong lòng:
- Ít nhiều cũng phải cho tôi biết một chút chứ, hai vị lãnh đạo?
Tiền Cẩm Tùng và Trần Phong cùng nhau cười ha hả, sau đó đồng thời lắc đầu, Trần Phong vỗ vỗ vai Hạ Tưởng:
- Không tin tôi và Chủ tịch Tiền sao?
Hạ Tưởng thấy Trần Phong chơi xấu, chỉ đành lắc đầu mỉm cười:
- Tôi quen Thị trưởng Trần, Chủ tịch Tiền thời gian không phải là ngắn nữa rồi, hoàn toàn tin tưởng hai vị lãnh đạo, chính là nghi ngờ năng lực của mình thôi.
Trần Phong thấy Hạ Tưởng cũng chơi lại, cười ha ha, chính là không chịu lộ thêm ra một câu. Trần Phong không nói, Tiền Cẩm Tùng càng không nói, Hạ Tưởng không có cách nào, chỉ đành phải lảng tránh không nói, cho dù đoán được gì đó, nhưng cũng không nói, hiểu ngầm là được rồi.
Là đêm, Thiên Trạch nửa đêm mưa to đột ngột đổ xuống, mưa như trút nước, nhưng tới gần sáng, đột nhiên lại tạnh, trời trong vô tận, không khí vô cùng tươi mát. Sau một đêm mưa to, mọi người đều ngủ ngon, nhưng với một số người, thì không thế.
Sáng sớm Trần Phong và Tiền Cẩm Tùng về Bắc Kinh. Đến yên lặng, về cũng yên lặng, dường như không kinh động đến ai, trên thực tế, Thành ủy Thiên Trạch không ai không biết. Nhưng không ai nói ra, đều để trong lòng. Chính trị là chính trị, họa từ miệng mà ra không phải là một thành ngữ, là một sự thật rất thật.
Ai đều biết rằng, ngọn lửa lớn của Thiên Trạch đã nổi, nhưng không ai biết là lửa cháy ở đâu trước, Bắc Kinh, là Tỉnh ủy hay là Thành ủy Thiên Trạch.
Ai cũng đều không đoán đúng…
Hạ Tưởng đau đầu, không biết nên sắp xếp hai nhân vật quan trọng như thế nào, Tiền Cẩm Tùng đứng bên cạnh nghe được nội dung cuộc điện thoại đã nói:
- Vừa lúc tôi có chuyện muốn nói với Bí thư Trần, nếu cậu ta không ngại thì tối cùng nhau ăn cơm.
Lúc Trần Phong, Hạ Tưởng và Tiền Cẩm Tùng sắp gặp nhau, thành phố Thiên Trạch bốn bề cùng chuyển động, vào một đêm rất bình thường, đã diễn ra vô số cuộc gặp mặt lớn lớn nhỏ nhỏ.
Ông cụ nhà họ Ngô và lão Cổ gặp nhau.
Hai ông lão cả đời quen biết, vừa thấy nhau đã trừng mắt, đầu tiên là lão Cổ hùng hổ nói một hồi, ông cụ Ngô chỉ nghe không nói, sau đó lão Cổ mệt mỏi, ông cụ Ngô lại bắt đầu nói đến những chuyện khổ ngọt, những năm tháng phi thường trước kia. Cuối cùng hai ông lão nói chuyện đến đêm khuya. Còn sau có tranh luận ầm ĩ không cũng không biết được.
Trần Khiết Văn và Ngô Minh Nghị, Bì Bất Hưu và Bùi Nhất Phong, Từ Hâm họp. Sau buổi họp, bà lại lần lượt nói chuyện cùng với sau bảy vị Ủy viên thường vụ, một mạch nói đến tận khuya.
Ngoại trừ Trần Thiên Vũ và Hạ Tưởng, Lôi Nhất Đại, gần như tất cả Ủy viên thường vụ Thành ủy Thiên Trạch đều đơn độc ngồi cùng Trần Khiết Văn nói chuyện. Toàn bộ thành ủy Thiên Trạch, bao phủ một bầu không khí căng thẳng và khó hiểu.
Ngay sau khi cùng Trần Khiết Văn gặp gỡ không lâu, Từ Hâm, Dương Kiếm, Bì Nhất Hưu và Bùi Nhất Phong lại tiến hành cuộc gặp mặt một chọi một.
Cũng lúc đó, tại thành phố Yến, Khâu Tự Phong và Mai Thái Bình, Vu Hồn Nhiên, Cao Tấn Chu, Vương Bằng Phi mấy người lần đầu tiên ngồi cùng với nhau, tiến hành bàn bạc bốn bên, tương đương người phát ngôn của bốn gia tộc cùng họp mặyt, bàn kế hoạch lâu dài.
Đêm đó, Tống Triêu Độ và Phạm Duệ Bằng cũng ngồi với nhau, nói được một lúc lâu cuồi cùng có đạt được tiếng nói chung hay không không thể biết. Nhưng sau đó Tống Triêu Độ và Hạ Tưởng lại thông qua điện thoại, đồng thời, còn cùng cả Trần Phong, Tiền Cẩm Tùng đang ở chỗ Hạ Tưởng nói chuyện qua điện thoại với nhau rất vui.
Đêm đó, ở Bắc Kinh, cũng có vô số cuộc điện thoại được gọi về các tỉnh, một đêm không bình thường. Đang chậm rãi mở đầu một việc trọng đại.
….
Hạ Tưởng bị vây xung quanh bởi gió lốc, lại rất nhàn nhã, đợi sau khi Trần Phong đến, không thể không náo nhiệt khách sáo một hồi, sau đó mời Trần Phong vào chỗ ngồi.
Trần Phong dễ chịu hơn Tiền Cẩm Tùng, y lại quen biết Tiền Cẩm Tùng, cũng chỉ là bắt tay, hàn huyên vài câu và uống trà:- Khát qua, đi lại bôn ba, thật là khiến người ta rất mệt. Tuy nhiên có thể gặp được Tiểu Hạ, trong lòng vẫn thoải mái.
Tiền Cẩm Tùng ánh mắt kỳ quặc nhìn Trần Phong một cái, ngẩn người lắc đầu cười, Trần Phong tùy ý và hào phóng, y học không được cũng không cần phải học. Y thể hiện có quan hệ thân thiết với Hạ Tưởng, nhưng là người khác có lẽ vẫn sang sảng như thế, để cho người khác nghĩ y bình dị gần gũi. Phong cách của Trần Phong là độc nhất vô nhị. Trên cả nước không có nhiều lãnh đạo cấp tỉnh như vậy, có người tán thưởng có người phản cảm, nhưng y vẫn theo ý mình, sẽ không thay đổi cái gì.
Nghiêm Tiểu Thì cẩn thận bố trí một nơi vô cùng yên tĩnh, cảnh vật xung quanh cũng hết sức tao nhã, trong phòng bố trí mang đậm sắc xuân,cùng với cảnh vật thảo nguyên xinh đẹp bên ngoài hai bên phụ trợ cho nhau, làm cho người ta vô cùng thoải mái thư giãn. Trần Phong một bên tán thưởng, Hạ Tưởng và Tiền Cẩm Tùng một bên tiếp tục chạm cốc, có vẻ không say không được.
Tiền Cẩm Tùng ban đầu còn có chút gò bó, sau khi uống vài ly rượu, lại bị Trần Phong lay động không khí, bị sự nhiệt tình của Trần Phong cuốn hút, cũng dần dần có mấy phần ngà ngà, nghĩ lại thời gian trước kia ở tỉnh Yến, không khỏi cảm thán hàng nghìn hàng vạn lần.
Trần Phong hôn nay cũng là sự thoải mái vui vẻ khó có được, chẳng những mở thêm một chai rượu, còn cho người ta mở mấy ca khúc xưa. Cùng với Tiền Cẩm Tùng và Hạ Tưởng từ thế cục trong nước nói đến tình hình Sơn Thành, sau đó lại nói đến rồi từ thế cục Sơn Thành nói đến tình hình Lĩnh Nam, cuối cùng nói đến tỉnh Yến. Sau một hồi đi đường vòng mới nói đện vấn đề hợp nhất sắt thép tỉnh Yến. Cuối cùng của cuối cùng mới nói về Thiên Cương.
Trần Phong có chút khác thường, nếu là trước kia, y sẽ không vòng vo, hôm nay làm sao thế? Nhìn y và Tiền Cẩm Tùng anh một ly tôi một ly, dường như rất thân tình, thật ra giữa hai người, khi còn ở tỉnh Yến cũng không thường qua lại. Liên tưởng đến tình hình Sơn Thành gần đây, Hạ Tưởng hình như nghĩ ra việc gì đó.
Sơn Thành là thành phố trực thuộc Trung ương mới trỗi dậy, đang cố gắng xây dựng cơ nghiệp của thành phố thứ nhất ở Tây nam, nhưng điều kiện có hạn, Sơn Thành muốn nâng cao hình tượng của mình, muốn hoàn thành năm định vị lớn, là trách nhiệm nặng nề và xa xôi.
Là một trong những thành phố trung tâm quan trọng của cả nước, là một thành phố nổi tiếng về văn hóa lịch sử của quốc gia, là trung tâm kinh tế thượng du Trường Giang, là căn cứ ngành chế tạo hiện đại quan trọng của quốc gia, địa khu tây nam tổng hợp các đầu mối giao thông – năm định vị lớn mà Trần Phong trong thời kỳ đảm nhiệm đã đề ra, không cần đến số tiền ủng hộ lớn, là Chủ tịch của tỉnh có kinh tế phát triển bậc nhất, Tiền Cẩm Tùng trong mắt Trần Phong liền trở thành một mỏ vàng.
Hạ Tưởng cũng thuận theo Trần Phong nói tiếp, Trần Phong có thể nói từ toàn thể đến chi tiết, hắn không thể thế, hắn chỉ là Thị trưởng, chỉ có thể lấy nhỏ điểm lớn, từ tình hình Thiên Trạch mà mở rộng ra hàm súc mà làm sáng tỏ những khó khăn của Thiên Trạch và cẩn thận nói ra ý tưởng nam tư bắc di của Tiền Cẩm Tùng đề ra.
Trần Phong tất nhiên biết Hạ Tưởng nói chuyện với y, mỉm cười nhìn Hạ Tưởng gật đầu ra hiệu, Tiền Cẩm Tùng hình như có chút men say, thật tình rất tỉnh táo, liền lắc đầu mỉm cười:
- Tôi kháng nghị, như vậy không công bằng, Hạ Tưởng, cậu và Thị trưởng Trần liên kết đối phó tôi, muốn xin ăn, tôi phản đối. Còn thị trưởng Trần, ở Bắc Kinh thấy tôi không nói, chờ đến Thiên Trạch mới cùng Hạ Tưởng sỉ nhục tôi, có phải là cố ý bắt nạt người khác.
Đời sau cũng từng có tập đoàn kinh tế lớn của Lĩnh Nam đến Sơn Thành đầu tư, ngay lúc đó Sơn Thành đang lên sân khấu rầm rộ thu hút đầu tư, lên đến mười tỷ đầu tư, ngoài việc khảo lượng nam tư bắc di nhất định ra, còn có bối cảnh chính trị ở tầng lớp sâu hơn. Tuy nhiên, hiện nay và đời sau có nhiều thay đổi, Trần Phong lúc này đề xuất hướng Tiền Cẩm Tùng đề xuất yêu cầu đầu tư, theo suy nghĩ của Hạ Tưởng, suy xét về kinh tế là việc thứ nhất đồng thời cũng không thiếu khảo lượng trên chính trị.
Trần Phong cần thành tích, cũng muốn Sơn Thành và Lĩnh Nam phối hợp. Đương nhiên, sự khảo lượng của tầng lớp sâu hơn thì Hạ Tưởng không đoán được, cũng không cần phí công để đoán. Trần Phong không bí mật gặp Tiền Cẩm Tùng ở Bắc Kinh. Đến Thiên Trạch mới nhắc đến vấn đề đầu tư, còn nói ngay trước mặt hắn, cũng là diễn trò hay.
Tiền Cẩm Tùng ngoài miệng nói phản đối, trên thực tế cũng không nóng vội, càng không bực mình, Hạ Tưởng liền nhìn ra cái gì đó, cười ha hả:
- Chủ tịch tỉnh Tiền cũng không nên mắng oan tôi, tôi và Thị trưởng Trần trước đó không nói là phải ăn xin. Vả lại Chủ tịch Tiền và Thị trưởng Trần cũng đã gặp mặt ở Bắc Kinh, ai biết là có bàn bạc xong rồi hay không, cố ý đến tiêu khiển tôi?
- Ha ha, Hạ Tưởng giỏi lắm, tôi từ xa đến Thiên Trạch để tiêu khiển cậu, thế mà cậu cũng nghĩ ra.
Tiền Cẩm Tùng cười ha ha, cũng nghe ra ý của Hạ Tưởng, là nói giữa y và Trần Phong có không ít sự hỗ trợ, lại nói đầu tư lại lôi kéo giao tình, nhưng không nói rõ ý đồ đến Thiên Trạch là gì. Quả thật không thể không để Hạ Tưởng có ý kiến, cho rằng một Chủ tịch tỉnh Lĩnh Nam, một Thị trưởng thành phố Sơn Thành chắc chắn sẽ không đi một quãng đường xa đến Thiên Trạch thương lượng đầu tư, chắc chắn có việc liên quan đến lợi ích thiết thân của Thiên Trạch phải làm.
Trần Phong cũng nghe ra ngụ ý của Hạ Tưởng, cũng cười:
- Tiểu Hạ, sốt ruột không phải là tính cách của cậu, tôi và Chủ tịch Tiền đến, chắc chắn là tiếp thêm sức cho cậu, không cần phải nói thì trong lòng cậu cũng đã biết, chúng ta mang đến cho cậu một viên thuốc an thần lớn.
Tiền Cẩm Tùng gật đầu:
- Vấn đề Thiên Cương, thu hút ánh mắt của khắp nơi, đến Tổng bí thư cũng rất quan tâm. Tôi và thị trưởng Trần đến Thiên Trạch, chính là vì đi thực địa, xem xem, sau đó báo cáo với Tổng bí thư tình hình thật sự của Thiên Trạch…
Trần Phong cũng nói:
- Ông cụ Ngô và lão Cổ ở Thiên Trạch, tôi và Chủ tịch Tiền là người của ai, cũng không giấu được cậu. Thật ra cũng không phải giấu cậu, mà là muốn để cậu tự mình phán đoán, cậu hiện tại có chủ kiến của mình, trên vấn đề của Thiên Cương, đã làm rất khá, Tổng bí thư tỏ vẻ tán thành.
Hạ Tưởng không khỏi được khen mà lo sợ:
- Tổng bí thư cũng tỏ thái độ rồi?
Trần Phong nhìn Tiền Cẩm Tùng một cái, Tiền Cẩm Tùng vừa rồi còn có chút men say, hiện tại vô cùng tỉnh táo, híp mắt, khẽ lắc đầu, y chỉ đành tự mình mở miệng:
- Việc của cấp cao, cậu tạm thời không cần quan tâm, tôi chỉ hỏi cậu một câu, lúc này cậu có nắm chắc vấn đề hợp nhất được thông qua trong hội nghị thường vụ không?
Hạ Tưởng hơi trầm ngâm,
- Nắm chắc bảy phần, vốn có tám phần, còn thiếu một chút độ lửa.
- Nếu tôi và Chủ tịch Tiền hỗ trợ cậu một mồi lửa, có thể đạt đến chín phần không?
- Chúng ta có lửa người khác có gió. Ông cụ nhà họ Ngô trấn thủ Thiên Trạch, Trần Khiết Văn tối nay cũng điều động lực lượng, nói chuyện riêng. Tin là không chỉ có Bí thư Trần, còn cả ở Bắc Kinh, tỉnh Yến đều đang đất bằng nổi gió, không đầy vài ngày nữa Thiên Trạch sẽ gió nổi mây ùn. Chỉ sợ ngọn lửa của Thị trưởng Trần và Chủ tịch Tiền không thể ngăn được gió to bão lớn ở Thiên Trạch. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trần Phong và Tiền Cẩm Tùng nhìn nhau cười, Tiền Cẩm Tùng nói một câu:
- Vẫn là một câu nói của Thị trưởng Trần, việc của lãnh đạo cấp cao, cậu không cần quan tâm.
Hạ Tưởng liền muốn biết tỉ mỉ, cũng để nắm chắc trong lòng:
- Ít nhiều cũng phải cho tôi biết một chút chứ, hai vị lãnh đạo?
Tiền Cẩm Tùng và Trần Phong cùng nhau cười ha hả, sau đó đồng thời lắc đầu, Trần Phong vỗ vỗ vai Hạ Tưởng:
- Không tin tôi và Chủ tịch Tiền sao?
Hạ Tưởng thấy Trần Phong chơi xấu, chỉ đành lắc đầu mỉm cười:
- Tôi quen Thị trưởng Trần, Chủ tịch Tiền thời gian không phải là ngắn nữa rồi, hoàn toàn tin tưởng hai vị lãnh đạo, chính là nghi ngờ năng lực của mình thôi.
Trần Phong thấy Hạ Tưởng cũng chơi lại, cười ha ha, chính là không chịu lộ thêm ra một câu. Trần Phong không nói, Tiền Cẩm Tùng càng không nói, Hạ Tưởng không có cách nào, chỉ đành phải lảng tránh không nói, cho dù đoán được gì đó, nhưng cũng không nói, hiểu ngầm là được rồi.
Là đêm, Thiên Trạch nửa đêm mưa to đột ngột đổ xuống, mưa như trút nước, nhưng tới gần sáng, đột nhiên lại tạnh, trời trong vô tận, không khí vô cùng tươi mát. Sau một đêm mưa to, mọi người đều ngủ ngon, nhưng với một số người, thì không thế.
Sáng sớm Trần Phong và Tiền Cẩm Tùng về Bắc Kinh. Đến yên lặng, về cũng yên lặng, dường như không kinh động đến ai, trên thực tế, Thành ủy Thiên Trạch không ai không biết. Nhưng không ai nói ra, đều để trong lòng. Chính trị là chính trị, họa từ miệng mà ra không phải là một thành ngữ, là một sự thật rất thật.
Ai đều biết rằng, ngọn lửa lớn của Thiên Trạch đã nổi, nhưng không ai biết là lửa cháy ở đâu trước, Bắc Kinh, là Tỉnh ủy hay là Thành ủy Thiên Trạch.
Lúc Trần Phong, Hạ Tưởng và Tiền Cẩm Tùng sắp gặp nhau, thành phố Thiên Trạch bốn bề cùng chuyển động, vào một đêm rất bình thường, đã diễn ra vô số cuộc gặp mặt lớn lớn nhỏ nhỏ.
Ông cụ nhà họ Ngô và lão Cổ gặp nhau.
Hai ông lão cả đời quen biết, vừa thấy nhau đã trừng mắt, đầu tiên là lão Cổ hùng hổ nói một hồi, ông cụ Ngô chỉ nghe không nói, sau đó lão Cổ mệt mỏi, ông cụ Ngô lại bắt đầu nói đến những chuyện khổ ngọt, những năm tháng phi thường trước kia. Cuối cùng hai ông lão nói chuyện đến đêm khuya. Còn sau có tranh luận ầm ĩ không cũng không biết được.
Trần Khiết Văn và Ngô Minh Nghị, Bì Bất Hưu và Bùi Nhất Phong, Từ Hâm họp. Sau buổi họp, bà lại lần lượt nói chuyện cùng với sau bảy vị Ủy viên thường vụ, một mạch nói đến tận khuya.
Ngoại trừ Trần Thiên Vũ và Hạ Tưởng, Lôi Nhất Đại, gần như tất cả Ủy viên thường vụ Thành ủy Thiên Trạch đều đơn độc ngồi cùng Trần Khiết Văn nói chuyện. Toàn bộ thành ủy Thiên Trạch, bao phủ một bầu không khí căng thẳng và khó hiểu.
Ngay sau khi cùng Trần Khiết Văn gặp gỡ không lâu, Từ Hâm, Dương Kiếm, Bì Nhất Hưu và Bùi Nhất Phong lại tiến hành cuộc gặp mặt một chọi một.
Cũng lúc đó, tại thành phố Yến, Khâu Tự Phong và Mai Thái Bình, Vu Hồn Nhiên, Cao Tấn Chu, Vương Bằng Phi mấy người lần đầu tiên ngồi cùng với nhau, tiến hành bàn bạc bốn bên, tương đương người phát ngôn của bốn gia tộc cùng họp mặyt, bàn kế hoạch lâu dài.
Đêm đó, Tống Triêu Độ và Phạm Duệ Bằng cũng ngồi với nhau, nói được một lúc lâu cuồi cùng có đạt được tiếng nói chung hay không không thể biết. Nhưng sau đó Tống Triêu Độ và Hạ Tưởng lại thông qua điện thoại, đồng thời, còn cùng cả Trần Phong, Tiền Cẩm Tùng đang ở chỗ Hạ Tưởng nói chuyện qua điện thoại với nhau rất vui.
Đêm đó, ở Bắc Kinh, cũng có vô số cuộc điện thoại được gọi về các tỉnh, một đêm không bình thường. Đang chậm rãi mở đầu một việc trọng đại.
….
Hạ Tưởng bị vây xung quanh bởi gió lốc, lại rất nhàn nhã, đợi sau khi Trần Phong đến, không thể không náo nhiệt khách sáo một hồi, sau đó mời Trần Phong vào chỗ ngồi.
Trần Phong dễ chịu hơn Tiền Cẩm Tùng, y lại quen biết Tiền Cẩm Tùng, cũng chỉ là bắt tay, hàn huyên vài câu và uống trà:
- Khát qua, đi lại bôn ba, thật là khiến người ta rất mệt. Tuy nhiên có thể gặp được Tiểu Hạ, trong lòng vẫn thoải mái.
Tiền Cẩm Tùng ánh mắt kỳ quặc nhìn Trần Phong một cái, ngẩn người lắc đầu cười, Trần Phong tùy ý và hào phóng, y học không được cũng không cần phải học. Y thể hiện có quan hệ thân thiết với Hạ Tưởng, nhưng là người khác có lẽ vẫn sang sảng như thế, để cho người khác nghĩ y bình dị gần gũi. Phong cách của Trần Phong là độc nhất vô nhị. Trên cả nước không có nhiều lãnh đạo cấp tỉnh như vậy, có người tán thưởng có người phản cảm, nhưng y vẫn theo ý mình, sẽ không thay đổi cái gì.
Nghiêm Tiểu Thì cẩn thận bố trí một nơi vô cùng yên tĩnh, cảnh vật xung quanh cũng hết sức tao nhã, trong phòng bố trí mang đậm sắc xuân,cùng với cảnh vật thảo nguyên xinh đẹp bên ngoài hai bên phụ trợ cho nhau, làm cho người ta vô cùng thoải mái thư giãn. Trần Phong một bên tán thưởng, Hạ Tưởng và Tiền Cẩm Tùng một bên tiếp tục chạm cốc, có vẻ không say không được.
Tiền Cẩm Tùng ban đầu còn có chút gò bó, sau khi uống vài ly rượu, lại bị Trần Phong lay động không khí, bị sự nhiệt tình của Trần Phong cuốn hút, cũng dần dần có mấy phần ngà ngà, nghĩ lại thời gian trước kia ở tỉnh Yến, không khỏi cảm thán hàng nghìn hàng vạn lần.
Trần Phong hôn nay cũng là sự thoải mái vui vẻ khó có được, chẳng những mở thêm một chai rượu, còn cho người ta mở mấy ca khúc xưa. Cùng với Tiền Cẩm Tùng và Hạ Tưởng từ thế cục trong nước nói đến tình hình Sơn Thành, sau đó lại nói đến rồi từ thế cục Sơn Thành nói đến tình hình Lĩnh Nam, cuối cùng nói đến tỉnh Yến. Sau một hồi đi đường vòng mới nói đện vấn đề hợp nhất sắt thép tỉnh Yến. Cuối cùng của cuối cùng mới nói về Thiên Cương.
Trần Phong có chút khác thường, nếu là trước kia, y sẽ không vòng vo, hôm nay làm sao thế? Nhìn y và Tiền Cẩm Tùng anh một ly tôi một ly, dường như rất thân tình, thật ra giữa hai người, khi còn ở tỉnh Yến cũng không thường qua lại. Liên tưởng đến tình hình Sơn Thành gần đây, Hạ Tưởng hình như nghĩ ra việc gì đó.
Sơn Thành là thành phố trực thuộc Trung ương mới trỗi dậy, đang cố gắng xây dựng cơ nghiệp của thành phố thứ nhất ở Tây nam, nhưng điều kiện có hạn, Sơn Thành muốn nâng cao hình tượng của mình, muốn hoàn thành năm định vị lớn, là trách nhiệm nặng nề và xa xôi.
Là một trong những thành phố trung tâm quan trọng của cả nước, là một thành phố nổi tiếng về văn hóa lịch sử của quốc gia, là trung tâm kinh tế thượng du Trường Giang, là căn cứ ngành chế tạo hiện đại quan trọng của quốc gia, địa khu tây nam tổng hợp các đầu mối giao thông – năm định vị lớn mà Trần Phong trong thời kỳ đảm nhiệm đã đề ra, không cần đến số tiền ủng hộ lớn, là Chủ tịch của tỉnh có kinh tế phát triển bậc nhất, Tiền Cẩm Tùng trong mắt Trần Phong liền trở thành một mỏ vàng.
Hạ Tưởng cũng thuận theo Trần Phong nói tiếp, Trần Phong có thể nói từ toàn thể đến chi tiết, hắn không thể thế, hắn chỉ là Thị trưởng, chỉ có thể lấy nhỏ điểm lớn, từ tình hình Thiên Trạch mà mở rộng ra hàm súc mà làm sáng tỏ những khó khăn của Thiên Trạch và cẩn thận nói ra ý tưởng nam tư bắc di của Tiền Cẩm Tùng đề ra.
Trần Phong tất nhiên biết Hạ Tưởng nói chuyện với y, mỉm cười nhìn Hạ Tưởng gật đầu ra hiệu, Tiền Cẩm Tùng hình như có chút men say, thật tình rất tỉnh táo, liền lắc đầu mỉm cười:
- Tôi kháng nghị, như vậy không công bằng, Hạ Tưởng, cậu và Thị trưởng Trần liên kết đối phó tôi, muốn xin ăn, tôi phản đối. Còn thị trưởng Trần, ở Bắc Kinh thấy tôi không nói, chờ đến Thiên Trạch mới cùng Hạ Tưởng sỉ nhục tôi, có phải là cố ý bắt nạt người khác.
Đời sau cũng từng có tập đoàn kinh tế lớn của Lĩnh Nam đến Sơn Thành đầu tư, ngay lúc đó Sơn Thành đang lên sân khấu rầm rộ thu hút đầu tư, lên đến mười tỷ đầu tư, ngoài việc khảo lượng nam tư bắc di nhất định ra, còn có bối cảnh chính trị ở tầng lớp sâu hơn. Tuy nhiên, hiện nay và đời sau có nhiều thay đổi, Trần Phong lúc này đề xuất hướng Tiền Cẩm Tùng đề xuất yêu cầu đầu tư, theo suy nghĩ của Hạ Tưởng, suy xét về kinh tế là việc thứ nhất đồng thời cũng không thiếu khảo lượng trên chính trị.
Trần Phong cần thành tích, cũng muốn Sơn Thành và Lĩnh Nam phối hợp. Đương nhiên, sự khảo lượng của tầng lớp sâu hơn thì Hạ Tưởng không đoán được, cũng không cần phí công để đoán. Trần Phong không bí mật gặp Tiền Cẩm Tùng ở Bắc Kinh. Đến Thiên Trạch mới nhắc đến vấn đề đầu tư, còn nói ngay trước mặt hắn, cũng là diễn trò hay.
Tiền Cẩm Tùng ngoài miệng nói phản đối, trên thực tế cũng không nóng vội, càng không bực mình, Hạ Tưởng liền nhìn ra cái gì đó, cười ha hả:
- Chủ tịch tỉnh Tiền cũng không nên mắng oan tôi, tôi và Thị trưởng Trần trước đó không nói là phải ăn xin. Vả lại Chủ tịch Tiền và Thị trưởng Trần cũng đã gặp mặt ở Bắc Kinh, ai biết là có bàn bạc xong rồi hay không, cố ý đến tiêu khiển tôi?
- Ha ha, Hạ Tưởng giỏi lắm, tôi từ xa đến Thiên Trạch để tiêu khiển cậu, thế mà cậu cũng nghĩ ra.
Tiền Cẩm Tùng cười ha ha, cũng nghe ra ý của Hạ Tưởng, là nói giữa y và Trần Phong có không ít sự hỗ trợ, lại nói đầu tư lại lôi kéo giao tình, nhưng không nói rõ ý đồ đến Thiên Trạch là gì. Quả thật không thể không để Hạ Tưởng có ý kiến, cho rằng một Chủ tịch tỉnh Lĩnh Nam, một Thị trưởng thành phố Sơn Thành chắc chắn sẽ không đi một quãng đường xa đến Thiên Trạch thương lượng đầu tư, chắc chắn có việc liên quan đến lợi ích thiết thân của Thiên Trạch phải làm.
Trần Phong cũng nghe ra ngụ ý của Hạ Tưởng, cũng cười:
- Tiểu Hạ, sốt ruột không phải là tính cách của cậu, tôi và Chủ tịch Tiền đến, chắc chắn là tiếp thêm sức cho cậu, không cần phải nói thì trong lòng cậu cũng đã biết, chúng ta mang đến cho cậu một viên thuốc an thần lớn.
Tiền Cẩm Tùng gật đầu:
- Vấn đề Thiên Cương, thu hút ánh mắt của khắp nơi, đến Tổng bí thư cũng rất quan tâm. Tôi và thị trưởng Trần đến Thiên Trạch, chính là vì đi thực địa, xem xem, sau đó báo cáo với Tổng bí thư tình hình thật sự của Thiên Trạch…
Trần Phong cũng nói:
- Ông cụ Ngô và lão Cổ ở Thiên Trạch, tôi và Chủ tịch Tiền là người của ai, cũng không giấu được cậu. Thật ra cũng không phải giấu cậu, mà là muốn để cậu tự mình phán đoán, cậu hiện tại có chủ kiến của mình, trên vấn đề của Thiên Cương, đã làm rất khá, Tổng bí thư tỏ vẻ tán thành.
Hạ Tưởng không khỏi được khen mà lo sợ:
- Tổng bí thư cũng tỏ thái độ rồi?
Trần Phong nhìn Tiền Cẩm Tùng một cái, Tiền Cẩm Tùng vừa rồi còn có chút men say, hiện tại vô cùng tỉnh táo, híp mắt, khẽ lắc đầu, y chỉ đành tự mình mở miệng:
- Việc của cấp cao, cậu tạm thời không cần quan tâm, tôi chỉ hỏi cậu một câu, lúc này cậu có nắm chắc vấn đề hợp nhất được thông qua trong hội nghị thường vụ không?
Hạ Tưởng hơi trầm ngâm,
- Nắm chắc bảy phần, vốn có tám phần, còn thiếu một chút độ lửa.
- Nếu tôi và Chủ tịch Tiền hỗ trợ cậu một mồi lửa, có thể đạt đến chín phần không?
- Chúng ta có lửa người khác có gió. Ông cụ nhà họ Ngô trấn thủ Thiên Trạch, Trần Khiết Văn tối nay cũng điều động lực lượng, nói chuyện riêng. Tin là không chỉ có Bí thư Trần, còn cả ở Bắc Kinh, tỉnh Yến đều đang đất bằng nổi gió, không đầy vài ngày nữa Thiên Trạch sẽ gió nổi mây ùn. Chỉ sợ ngọn lửa của Thị trưởng Trần và Chủ tịch Tiền không thể ngăn được gió to bão lớn ở Thiên Trạch. Nguồn truyện:
Trần Phong và Tiền Cẩm Tùng nhìn nhau cười, Tiền Cẩm Tùng nói một câu:
- Vẫn là một câu nói của Thị trưởng Trần, việc của lãnh đạo cấp cao, cậu không cần quan tâm.
Hạ Tưởng liền muốn biết tỉ mỉ, cũng để nắm chắc trong lòng:
- Ít nhiều cũng phải cho tôi biết một chút chứ, hai vị lãnh đạo?
Tiền Cẩm Tùng và Trần Phong cùng nhau cười ha hả, sau đó đồng thời lắc đầu, Trần Phong vỗ vỗ vai Hạ Tưởng:
- Không tin tôi và Chủ tịch Tiền sao?
Hạ Tưởng thấy Trần Phong chơi xấu, chỉ đành lắc đầu mỉm cười:
- Tôi quen Thị trưởng Trần, Chủ tịch Tiền thời gian không phải là ngắn nữa rồi, hoàn toàn tin tưởng hai vị lãnh đạo, chính là nghi ngờ năng lực của mình thôi.
Trần Phong thấy Hạ Tưởng cũng chơi lại, cười ha ha, chính là không chịu lộ thêm ra một câu. Trần Phong không nói, Tiền Cẩm Tùng càng không nói, Hạ Tưởng không có cách nào, chỉ đành phải lảng tránh không nói, cho dù đoán được gì đó, nhưng cũng không nói, hiểu ngầm là được rồi.
Là đêm, Thiên Trạch nửa đêm mưa to đột ngột đổ xuống, mưa như trút nước, nhưng tới gần sáng, đột nhiên lại tạnh, trời trong vô tận, không khí vô cùng tươi mát. Sau một đêm mưa to, mọi người đều ngủ ngon, nhưng với một số người, thì không thế.
Sáng sớm Trần Phong và Tiền Cẩm Tùng về Bắc Kinh. Đến yên lặng, về cũng yên lặng, dường như không kinh động đến ai, trên thực tế, Thành ủy Thiên Trạch không ai không biết. Nhưng không ai nói ra, đều để trong lòng. Chính trị là chính trị, họa từ miệng mà ra không phải là một thành ngữ, là một sự thật rất thật.
Ai đều biết rằng, ngọn lửa lớn của Thiên Trạch đã nổi, nhưng không ai biết là lửa cháy ở đâu trước, Bắc Kinh, là Tỉnh ủy hay là Thành ủy Thiên Trạch.