Trong lòng Lý Ái Lâm mừng thầm, một câu nói của Thị trưởng Hạ là bằng với thành công rồi, Trưởng ban thư ký Bành ra mặt thì chắc chắn có thể sắp xếp công việc rất thỏa đáng. Y có hai người bạn hữu, sau khi chuyển nghề rồi vẫn chưa tìm được công việc phù hợp, gia cảnh không tốt nên có nhờ y giúp đỡ. Mấy lần mà y không giúp được, cứ luôn cảm thấy áy náy trong lòng. Bây giờ Thị trưởng Hạ nói một câu là giúp được mình nên y liền vội nói vài câu cảm ơn rối rít.
Hạ Tưởng khoát tay:
- Anh Lý, đừng nói thêm những lời thừa nữa, lái xe cho tốt, nhìn đúng đường.
Câu "nhìn đúng đường" mang hai nghĩa, Lý Ái Lâm không phải quan chức nhưng cũng lăn lộn mười mấy năm trong giới quan trường rồi, đương nhiên là hiểu rõ ngụ ý trong lời của Thị trưởng Hạ, y vội nói:
- Xin lãnh đạo yên tâm, con người tôi trung thực, nhưng ưu điểm lớn nhất chính là đáng tin cậy.
Lái xe không thể so với thư ký, thư ký phải nghĩ được, nhìn được, làm được và còn phải có mắt nhìn, có tài năng chính trị. Lái xe trung thành, đáng tin là được rồi, không cần thông minh, tâm địa quá. Hạ Tưởng liền có chút hài lòng trước biểu hiện của Lý Ái Lâm.
Hạ Tưởng dùng thân phận cá nhân đến đây, không thông báo cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Bào Mã biết, thư ký hắn cũng không đưa đi cùng.
Khung cảnh ở huyện Bào Mã đẹp hơn trong thành phố, bầu trời xanh ngắt khiến cho tinh thần thanh thản, rộng rãi, cỏ xanh mơn mởn làm cho lòng người thoải mái, dễ chịu. Trong lúc Hạ Tưởng ngồi thưởng thức vẻ đẹp phong cảnh, thì lại nghĩ đến Phó Tiên Phong đến không một tiếng động nên trong lòng phải tính toán nhiều hơn.
Lần này Phó Tiên Phong đến có lẽ không phải chỉ có một chuyện, y chọn hẹn gặp ở Đông y Phó Thị là có thâm ý lớn, đồng thời còn có Phó Tiên Tiên đi cùng, chắc cũng có suy tính lớn. Trước mắt chính là cục thế sắp phá mà chưa phá. Tổng bí thư mới vừa đi thị sát xong giai đoạn ba công trình đường cao tốc Bắc Kinh - Thiên Trạch, cả tỉnh Yến tạm thời bước vào thời kỳ yên ổn, cùng lúc hoạt động giữa các tỉnh thành trong cả nước có chút chậm lại, lúc này y xuất hiện ở thành phố Thiên Trạch chẳng lẽ là lại muốn trốn chạy rắc rối này?
Đặc điểm lớn nhất của nhà họ Phó là thích chế tạo phiền phức, sau đó mượn cơ hội hỗn loạn rồi kiếm lợi từ bên trong, từ đó đạt được mục đích lớn mạnh. Trong sự kiện chỉnh hợp lớn lần trước, Phó Tiên Phong chưa kiếm chác được gì, trong lòng chắc chắn sẽ không cam tâm.
Nếu nói mối quan hệ ngày trước với Phó Tiên Phong là hoàn toàn đối địch, thì bây giờ lại trở thành nửa hợp tác, nửa phá ngầm. Nếu phải nói thật ra, thì chính là không dễ đối phó bằng ngày trước, thôi đành vừa tiến tới vừa xem xét.
Đối với thế cục trong nước, Hạ Tưởng không thèm lo lắng, cũng không đến lượt hắn lo. Hắn khá quan tâm đến thế cục trong tỉnh, quyền uy của Tống Triêu Độ tăng lên rất nhiều, cũng có thành tích chính trị rồi, có thể nói địa vị ở tỉnh Yến ngày càng vững chắc, có chút thế ngang bằng mơ hồ với Phạm Duệ Hằng. Thực ra, so sánh chỗ khó khăn giữa Thị trưởng và Bí thư Thành ủy với mối quan hệ nhân vật số một, số hai, thì mối quan hệ giữa Chủ tịch tỉnh và Bí thư Tỉnh ủy càng khó chung sống hơn.
Dù sao Thị trưởng chỉ là đứng đầu một thành phố, một chỗ nhỏ bé, có nhiều việc Bí thư đều có thể chiếu cố đến, vì vậy giữa Bí thư Thành ủy và Thị trưởng có rất nhiều va chạm, ngoại trừ Thị trưởng nhượng bộ, cái gì cũng để Bí thư làm chủ, cam tâm tuyệt đối làm nhân vật số hai.
Nhưng giữa Chủ tịch tỉnh và Bí thư Tỉnh ủy thì lại rất khác. Chủ tịch tỉnh chủ quản cả một tỉnh, công việc bận rộn, Bí thư Tỉnh ủy càng phải chủ trì mọi mặt công việc, không rảnh bận tâm nhiều việc của phía Ủy ban nhân dân, nhưng chắc chắn sẽ hỏi đến những chuyện lớn. Chủ tịch tỉnh làm được việc quá, vượt qua cả ánh hào quang của Bí thư là không được, bởi vì Bí thư Tỉnh ủy mới là nhân vật số một, cần phải thể hiện ra quyền uy của nhân vật số một. Nhưng Chủ tịch tỉnh hoàn toàn núp dưới bóng hào quang của Bí thư quá cũng không được, Chủ tịch tỉnh chủ quản một tỉnh, mọi chuyện làm không ra hồn, không có đầu óc chấp chính, không có thành tích thì sao lọt vào mắt của Trung ương, sau này sao có thể thăng chức lên Bí thư Tỉnh ủy?
Bởi vậy, làm thế nào để làm tốt chức Chủ tịch tỉnh thì rất cần trí thông minh chính trị, Tống Triêu Độ chính là nhân vật trời sinh hội tụ đủ trí thông minh chính trị. Bất kể là trên Đại hội hay ở những sự kiện quan trọng, y đều có thể làm nổi Phạm Duệ Hằng lên, cùng lúc vừa có thể thể hiện quan điểm của bản thân, cho người ta cảm giác khi sắp xếp thứ tự danh sách trong Đảng bộ thì Tống Triêu Độ là trợ thủ cho Phạm Duệ Hằng, nhưng khi cần ra đề xuất trong công việc của Ủy ban nhân dân, thì y lại là Chủ tịch tỉnh nói một không có hai.
Hạ Tưởng liền nghĩ, mình cần phải học hỏi nhiều trong cách xử lý công việc của Chủ tịch tỉnh Tống.
Trong mắt hắn, năm vị cán bộ cấp Bộ trưởng Tào Vĩnh Quốc, Tống Triêu Độ, Trần Phong, Tiền Cẩm Tùng và Hình Đoan Đài thì phong cách chấp chính của ba vị đầu hắn còn hiểu một chút, hai vị tiếp theo thì không biết nhiều. Hạ Tưởng liền có ý định sắp xếp điều chỉnh lý lịch và hệ thống phong cách của năm vị, phân ra nghiên cứu và gia tăng thẩm định, lấy thừa bù thiếu để làm của riêng sử dụng, xây dựng con đường chấp chính cơ bản kiên cố cho mình sau này.
Trên đường đi mải mê suy nghĩ nhiều quá, vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy mình đến công trường thi công của Đông y Phó Thị rồi. Phó Tiên Tiên mặc váy, đội mũ bảo hiểm, ra dáng hoặc là giả vờ ra vẻ đứng ở bên cạnh xe, cười hi hi mở cửa xe cho hắn:
- Đại Thị trưởng Hạ đến thăm, thật không gì vinh hạnh bằng.
Cách đó không xa, Phó Tiên Phong chống eo đang nói chuyện với kỹ sư thiết kế, chỉ chỉ trỏ trỏ, một bộ dạng khí thế chỉ điểm giang sơn…
Hạ Tưởng để Lý Ái Lâm tự mình tìm chỗ nghỉ ngơi, Lý Ái Lâm gật đầu rời đi, y có người quen ở huyện Bào Mã nên quyết định đến Huyện ủy, thuận đường đến thăm hỏi bạn cũ.
Làn da của Phó Tiên Tiên rất trắng, không bị cháy da. Gần đây ngày nào cô cũng ở công trường, bị mặt trời chiếu liên tục nhưng da dẻ chỉ ửng hồng nhiều hơn, thật đúng là ngoài trắng trong hồng rất khác biệt.
Cô mặc một bộ váy liền xinh xắn, cánh tay và bắp chân lộ ra ngoài nhìn rất đẹp, cộng thêm khuôn mặt xinh như hoa toát ra một vẻ đẹp làm cho người ta không thể nhìn gần. Hạ Tưởng liền cười:
- Có một câu nói rất hay, người lao động là đẹp nhất, quả không sai. Trải qua một thời gian rèn luyện, Tiên Tiên đẹp ra nhiều.
- Trước kia em cũng đẹp như vậy, anh không chú ý đến mà thôi.
Phó Tiên Tiên bất mãn lườm Hạ Tưởng, bỗng nhiên dùng tay kéo cánh tay hắn, ghé lỗ tai hắn nhỏ giọng nói một câu:
- Nói cho anh một bí mật, Phó Tiên Phong muốn bàn với anh một vụ giao dịch, anh phải cẩn thận một chút, đừng để bị anh ta tính kế.
Hạ Tưởng không kìm nổi cười:
- Rốt cuộc em có phải là em gái ruột của Chủ nhiệm Phó không đấy?
- Em cũng muốn không phải cơ, đáng tiếc là em không được lựa chọn.
Phó Tiên Tiên giả vờ giả vịt thở dài, rồi lại híp mắt mỉm cười.
- Con gái hay hướng về bên ngoài, có hiểu không?
Nói xong cũng không biết là cô nghĩ đến cái gì mà mặt đỏ lựng lên, trừng mắt nhìn Hạ Tưởng một cái rồi đánh trống lảng:
- Này, em nói cho anh nghe một chuyện, em chuẩn bị yêu rồi, chốc nữa anh giúp em một tay, thế nào?
Hạ Tưởng sửng sốt, thấy vẻ mặt nghiêm chỉnh của Phó Tiên Tiên không giống như đang đùa, liền nói:
- Được, mắt nhìn người của anh chuẩn lắm. Có điều có Chủ nhiệm Phó ở đấy thì anh ta mới là người nhà danh chính ngôn thuận của em.
- Anh ấy không được, người mà anh ấy ưng thì hoặc là nham hiểm hoặc là giảo hoạt giống hệt anh ấy. Em mà tìm một tên giống anh ấy thì thà độc thân cả đời.
Phó Tiên Tiên chớp chớp mắt, lại bất mãn nói:
- Hình như anh không có ý phản đối về suy nghĩ muốn lấy chồng của em, ý anh là gì hả?
- Em cũng đâu còn nhỏ nữa, nên lấy chồng được rồi. Lẽ nào em là người theo chủ nghĩa độc thân?
Hạ Tưởng biết rõ nhưng cố tình hỏi.
Phó Tiên Tiên giận:
- Đồ đàn ông không có lương tâm, anh đã từng nhìn thấy cơ thể của em rồi mà không biết trân trọng chút nào, anh có phải đàn ông không hả?
Nói xong, cô liền đá Hạ Tưởng một cái.
Hạ Tưởng nghĩ ngợi, nói nghiêm túc:
- Anh lúc nào nhìn thấy cơ thể của em rồi, em đừng có mà hủy hoại sự trong sạch của anh.
- Anh mà trong sạch?
Phó Tiên Tiên tức tối, xông đến định véo Hạ Tưởng thì nghe có tiếng ho hụ hụ từ xa vọng lại.
Hạ Tưởng thấy hơi xấu hổ, dù sao cũng là đang trêu đùa với em gái Phó Tiên Phong ngay trước mặt y, tuy là bị động nhưng khó coi nên liền vội tránh qua một bên, cách xa bàn tay quỷ của tiểu ma nữ.
Phó Tiên Tiên lại không sợ Phó Tiên Phong, cô "hứ" một tiếng rồi xoay người đi mất. Hạ Tưởng liền nói với theo:
- Mặc váy không được chạy lung tung, càng không được trèo cao trèo thấp, tránh…
Phó Tiên Phong bắt tay với Hạ Tưởng:
- Thị trưởng Hạ, gần đây anh thuận lợi thăng quan tiến chức, kinh tế thành phố Thiên Trạch bước lên một bậc thang mới rất đáng trông chờ, chúc mừng anh trước nhé.
Hạ Tưởng liền bắt chặt tay Phó Tiên Phong:
- Chủ nhiệm Phó, đến Thiên Trạch sao không báo trước một câu để tôi tiện hoan nghênh chào đón.
- Tôi không đến thị sát công việc, mà là đi dạo loanh quanh, khuây khỏa.
Phó Tiên Phong khoát tay, hơi ngây người nói cảm than:
- Nháy mắt đã hơn hai năm rồi, bây giờ anh vẫn còn trẻ đến nỗi làm người ta đố kỵ.
Thời gian nghỉ tết Hạ Tưởng gặp Phó Tiên Phong ở Bắc Kinh, nhưng Phó Tiên Phong nhắc đến "hơn hai năm" có lẽ là chỉ thời gian y rời khỏi thành phố Yến cho đến thời điểm này, trong cái cảm thán e là chứa cả thù cũ lẫn hận mới trong lòng y.
Hạ Tưởng không tiếp lời của Phó Tiên Phong, giữa hắn và y chẳng có gì để mà hàn huyên, nên hắn quay ra hỏi thăm tình hình tiến triển nhà máy thuốc Đông y Phó Thị.
Phó Tiên Phong nói ngắn gọn, qua loa chứ không nói chi tiết được, chi tiết quá thì như là y đang báo cáo công việc với Hạ Tưởng vậy. Người trong quan trường, cho dù không ở văn phòng làm việc, cho dù xưng là thân phận tư nhân thì cũng phải chú ý đến chi tiết.
Nhà máy thuốc Đông y Phó Thị có diện tích hơn 300 mẫu, nằm phía nam huyện Bào Mã, xung quanh được núi bao bọc, sơn thủy hữu tình, cảnh sắc tuyệt đẹp như đang ở vườn thiên đàng. Trong vấn đề sử dụng đất, Ủy ban nhân dân huyện Bào Mã cấp phát đủ chính sách ưu đãi, ngoài ra đánh thuế hay những phương diện khác cũng được chăm sóc thích đáng.
Hiện đang là mùa hoàng kim để thi công, cùng lúc nhà máy thuốc Đông y Phó Thị xây dựng kiến trúc chủ thể thì đã sớm trồng cây thuốc ở quanh vùng rồi. Trong vòng hai năm là có thể gặt được kết quả, đương nhiên là nếu tất cả đều thuận lợi.
Huyện Bào Mã có một khu rừng rậm lớn và khu vực núi, có một số vùng núi không thích hợp để gieo trồng hoa mầu nhưng lại rất phù hợp sinh trưởng một số loại thảo dược đặc biệt. Cho tới nay, ngoài Đông y Thiên Trạch và Đông y Phó Thị phân chia những vùng núi gieo trồng thảo dược tốt nhất ra, những vùng núi còn lại đã bị niêm phong, chuẩn bị phê chuẩn cho Tập đoàn Lưỡng Nghi.
Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong vừa đi vừa nói chuyện, hai người đi đến chỗ đình hóng mát. Đình hóng mát là ý tưởng Phó Tiên Tiên nhất thời nghĩ ra, cô cho công nhân dùng các vật liệu đầu thừa đuôi thẹo xây nên, nhưng cũng khá đặc sắc. Đình hóng mát được bày một bộ bàn ghế đá, và có sẵn chè nước ở đó nên hai người ngồi xuống nói chuyện.
Vị trí xây đình hóng mát rất tốt, từ đây có thể phóng tầm mắt ra xa ngắm núi xanh thẫm, thảo nguyên xanh như ngọc bích, lại do đình hóng mát xây ở chỗ cao nên khi ngồi giữa đình là như có cảm giác "đi đến chỗ nước cạn, ngồi xem mây cuộn".
Hạ Tưởng liền cùng Phó Tiên Phong ngồi xuống thưởng thức trà, Phó Tiên Phong không nói gì, hắn cũng im lặng, bởi vì hắn biết lần này Phó Tiên Phong đến chắc chắn là sẽ đặt ra điều kiện, yêu cầu. Nếu Phó Tiên Phong có điều cầu giúp đỡ thì cứ để y mở lời trước hay hơn.
Ai mà có việc cần cầu xin người khác giúp thì họ sẽ phải có thái độ thích hợp.
Dường như Phó Tiên Phong rất khó mở lời, qua một lúc lâu y mới thốt ra được một câu không ăn nhập gì với chủ đề chính:
- Tiên Tiên đi đâu rồi? Cái con bé này hay chạy lung tung quá.
Hạ Tưởng cười cười nhưng không nói gì. Nguồn truyện:
Phó Tiên Phong liền uống thêm hai chén trà, cuối cùng đặt chén xuống, không kìm nén được nữa:
- Thị trưởng Hạ, hai điều kiện.
Lời nói ra hơi không đầu không cuối, Hạ Tưởng cũng liền trả lời lại không chủ ngữ vị ngữ:
- Dễ nói.
- Mấy ngày nữa sẽ thông qua, thành lập dự án đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch, cả nước sẽ có 20 doanh nghiệp tham gia, thành phố Thiên Trạch có thể đăng ký được suất.
Phó Tiên Phong giơ ra hai ngón tay.
- Khu gieo trồng dược thảo của Tập đoàn Lưỡng Nghi, Bắc Kinh Tân Thành.
Nếu là người ngoài chắc sẽ nghe không hiểu lời nói của Phó Tiên Phong, nhưng Hạ Tưởng lại hiểu rõ.
Đường sắt cao tốc Bắc Kinh - Thiên Trạch và suất tham gia đóng góp chính là hai điều kiện dùng để đổi lấy khu gieo trồng dược thảo của Tập đoàn Lưỡng Nghi và khu đất Bắc Kinh Tân Thành được phê chuẩn. Nhìn bên ngoài thì rất công bằng, nhưng thực chất là Phó Tiên Phong đang giở chiêu trò, lòng tham quá lớn rồi.
Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong quen biết nhau không phải mới có một, hai ngày, nói chuyện với y luôn là nói thẳng trực tiếp, hắn lắc đầu:
- Khu gieo trồng dược thảo của Tập đoàn Lưỡng Nghi cần phải được thi công. Sản phẩm của Tập đoàn Lưỡng Nghi và Đông y Phó Thị, Đông y Thiên Trạch không giống nhau, xung đột không lớn, ngược lại còn có tác dụng xúc tiến lẫn nhau nữa. Về khu Bắc Kinh Tân Thành…có thể suy nghĩ lại, nhưng cần phải có thực lực, đồng thời cũng không hoan nghênh kiểu người như Nguyên Minh Lượng.
Nhắc tới Nguyên Minh Lượng, ánh mắt Phó Tiên Phong xẹt qua tia giận dữ, sau đó cười:
- Không thành ý.
- Chủ nhiệm Phó, có những chuyện trong lòng mọi người đều tự rõ.
Hạ Tưởng cũng cười, Phó Tiên Phong chủ động đề xuất bật đèn xanh dự án đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch không phải là do lương tâm y phát hiện, cũng không phải là do y muốn ngăn chặn Tập đoàn Lưỡng Nghi đặt gốc rễ ở Thiên Trạch, mà đó là hành động bất đắc dĩ của y. Nhưng điểm khôn khéo của y nằm ở chỗ mặt dày tâm địa đen tối, rõ ràng là do áp lực bức bách không thể không cho qua nhưng lại cố giả vờ nhân hậu lấy ra làm mồi trao đổi, nên cũng làm cho Hạ Tưởng âm thầm thán phục độ dày mặt của y.
Thành lập dự án đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch sớm đã nằm trong dự tính của Hạ Tưởng, bởi vì khi Tổng Bí thư thị sát đường cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch, có bài phát biểu quan trọng nói bóng nói gió, ý là truyền đến một tin Trung ương rất quan tâm đến vấn đề giao thông của thành phố Thiên Trạch.
Việc Tổng Bí thư thị sát giao thông không phải là chọn bừa bãi một dự án công trình rồi đến thị sát, mà đó là kết quả của việc suy tính cặn kẽ. Liên tưởng tới thời gian trước Trần Phong và Tiền Cẩm Tùng đến thành phố Thiên Trạch, nói là muốn thay Tổng Bí thư chuẩn bị trước, kết quả đáp án cũng rất sinh động.
Trong vấn để chỉnh hợp, Tổng Bí thư bất kể là cố ý hay vô tình, hoặc là còn chưa kịp bày tỏ thái độ, thì cả một bản chỉnh hợp đã được nhanh chóng điểm vào dấu chấm câu. Tóm lại, lập trường của Tổng Bí thư khi đứng giữa giao tranh giữa thế lực dân thường và thế lực dòng tộc thế nào Hạ Tưởng không dám tự đoán ngông cuồng, nhưng ít nhiều thì cũng có thể phối hợp ở giữa, nắm chặt kết luận của đại cục. Lịch sử cũng minh chứng, kẻ đứng giữa làm bên thứ ba luôn luôn thu hoạch được lợi ích lớn nhất.
Tổng Bí thư căn cứ vào điểm xuất phát thế nào đến thị sát cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch, và vì sao muốn giải quyết thế cục giao thông khốn khó của thành phố thì Hạ Tưởng đoán không ra. Lợi ích giữa các tầng cao cực kỳ phức tạp, không phải hạng tầng lớp trước mắt như hắn có thể nhìn ra được. Không cần phí công suy đoán nữa, hắn chỉ cần biết việc thị sát của Tổng Bí thư chắc chắn sẽ là thu hoạch bất ngờ trọng đại là được rồi.
Hôm nay Phó Tiên Phong xuất hiện đã chứng minh tính chính xác trong suy đoán của hắn, chỉ có điều khiến hắn không ngờ tới chính là Phó Tiên Phong rõ ràng là đang bị áp lực bức bách bắt buộc phải cho qua dự án đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch, nhưng vẫn muốn nhân cơ hội ẵm lấy một món, thật có thể dùng từ "mặt dày vô liêm sỉ" để miêu tả y.
Phỏng chừng Phó Tiên Phong chính là cố ý đến thăm dò hắn, với trí tuệ chính trị của y, lẽ nào sẽ không đoán được khả năng phán đoán cục thế chính xác của hắn sao? Phó Tiên Phong đúng là một người kỳ lạ, Hạ Tưởng đã hết cách để hình dung tâm trạng của mình nữa rồi.
Phó Tiên Phong thấy vẻ mặt Hạ Tưởng kiên định, không chịu nới lỏng, nhưng y không thấy xấu hổ tí nào mà còn cười thản nhiên:
- Được, chúng ta đều là bạn cũ rồi nên tôi nhường một chút, chuyện của Tập đoàn Lưỡng Nghi chưa nhắc đến vội, còn khu đất Bắc Kinh Tân Thành thì tôi muốn có 500 mẫu.
Hạ Tưởng cười lắc đầu, giơ ra ba ngón tay:
- Nhiều nhất là 300 mẫu, nhiều hơn một mẫu cũng không có. Chủ nhiệm Phó, giống như anh vừa nói đấy, chúng ta đều là bạn cũ rồi cho nên…
Cho nên cái gì Hạ Tưởng không nói tiếp, Phó Tiên Phong cũng tự hiểu. Dường như y không buồn chút nào, bất ngờ không kỳ kèo mặc cả mà còn dùng tay chỉ về đám mây phía xa:
- Hạ Tưởng, tầm nhìn phải xa hơn một chút, bôn ba trong nước không mấy ý nghĩa, có muốn kiếm món lớn ở nước ngoài không?
Trong lòng Hạ Tưởng khẽ xao động:
- Cao kiến của Chủ nhiệm Phó là?
Phó Tiên Phong lấy tay chỉ về hướng tây:
- Chúng ta mà bắt tay liên kết, đến lăn lộn ở thị trường tài chính Mỹ, lợi dụng tiền của người dân Mỹ kiếm tiền đô, tự mình đạt được lợi ích lại tạo ra ngoại hối cho đất nước, cũng có thể xưng là vì nước vì dân rồi.
Ánh mắt Hạ Tưởng chợt sáng lên, lập tức nghĩ ra một trận bão tài chính sắp tới.
Trong lòng Lý Ái Lâm mừng thầm, một câu nói của Thị trưởng Hạ là bằng với thành công rồi, Trưởng ban thư ký Bành ra mặt thì chắc chắn có thể sắp xếp công việc rất thỏa đáng. Y có hai người bạn hữu, sau khi chuyển nghề rồi vẫn chưa tìm được công việc phù hợp, gia cảnh không tốt nên có nhờ y giúp đỡ. Mấy lần mà y không giúp được, cứ luôn cảm thấy áy náy trong lòng. Bây giờ Thị trưởng Hạ nói một câu là giúp được mình nên y liền vội nói vài câu cảm ơn rối rít.
Hạ Tưởng khoát tay:
- Anh Lý, đừng nói thêm những lời thừa nữa, lái xe cho tốt, nhìn đúng đường.
Câu "nhìn đúng đường" mang hai nghĩa, Lý Ái Lâm không phải quan chức nhưng cũng lăn lộn mười mấy năm trong giới quan trường rồi, đương nhiên là hiểu rõ ngụ ý trong lời của Thị trưởng Hạ, y vội nói:
- Xin lãnh đạo yên tâm, con người tôi trung thực, nhưng ưu điểm lớn nhất chính là đáng tin cậy.
Lái xe không thể so với thư ký, thư ký phải nghĩ được, nhìn được, làm được và còn phải có mắt nhìn, có tài năng chính trị. Lái xe trung thành, đáng tin là được rồi, không cần thông minh, tâm địa quá. Hạ Tưởng liền có chút hài lòng trước biểu hiện của Lý Ái Lâm.
Hạ Tưởng dùng thân phận cá nhân đến đây, không thông báo cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Bào Mã biết, thư ký hắn cũng không đưa đi cùng.
Khung cảnh ở huyện Bào Mã đẹp hơn trong thành phố, bầu trời xanh ngắt khiến cho tinh thần thanh thản, rộng rãi, cỏ xanh mơn mởn làm cho lòng người thoải mái, dễ chịu. Trong lúc Hạ Tưởng ngồi thưởng thức vẻ đẹp phong cảnh, thì lại nghĩ đến Phó Tiên Phong đến không một tiếng động nên trong lòng phải tính toán nhiều hơn.
Lần này Phó Tiên Phong đến có lẽ không phải chỉ có một chuyện, y chọn hẹn gặp ở Đông y Phó Thị là có thâm ý lớn, đồng thời còn có Phó Tiên Tiên đi cùng, chắc cũng có suy tính lớn. Trước mắt chính là cục thế sắp phá mà chưa phá. Tổng bí thư mới vừa đi thị sát xong giai đoạn ba công trình đường cao tốc Bắc Kinh - Thiên Trạch, cả tỉnh Yến tạm thời bước vào thời kỳ yên ổn, cùng lúc hoạt động giữa các tỉnh thành trong cả nước có chút chậm lại, lúc này y xuất hiện ở thành phố Thiên Trạch chẳng lẽ là lại muốn trốn chạy rắc rối này?
Đặc điểm lớn nhất của nhà họ Phó là thích chế tạo phiền phức, sau đó mượn cơ hội hỗn loạn rồi kiếm lợi từ bên trong, từ đó đạt được mục đích lớn mạnh. Trong sự kiện chỉnh hợp lớn lần trước, Phó Tiên Phong chưa kiếm chác được gì, trong lòng chắc chắn sẽ không cam tâm.
Nếu nói mối quan hệ ngày trước với Phó Tiên Phong là hoàn toàn đối địch, thì bây giờ lại trở thành nửa hợp tác, nửa phá ngầm. Nếu phải nói thật ra, thì chính là không dễ đối phó bằng ngày trước, thôi đành vừa tiến tới vừa xem xét.
Đối với thế cục trong nước, Hạ Tưởng không thèm lo lắng, cũng không đến lượt hắn lo. Hắn khá quan tâm đến thế cục trong tỉnh, quyền uy của Tống Triêu Độ tăng lên rất nhiều, cũng có thành tích chính trị rồi, có thể nói địa vị ở tỉnh Yến ngày càng vững chắc, có chút thế ngang bằng mơ hồ với Phạm Duệ Hằng. Thực ra, so sánh chỗ khó khăn giữa Thị trưởng và Bí thư Thành ủy với mối quan hệ nhân vật số một, số hai, thì mối quan hệ giữa Chủ tịch tỉnh và Bí thư Tỉnh ủy càng khó chung sống hơn.
Dù sao Thị trưởng chỉ là đứng đầu một thành phố, một chỗ nhỏ bé, có nhiều việc Bí thư đều có thể chiếu cố đến, vì vậy giữa Bí thư Thành ủy và Thị trưởng có rất nhiều va chạm, ngoại trừ Thị trưởng nhượng bộ, cái gì cũng để Bí thư làm chủ, cam tâm tuyệt đối làm nhân vật số hai.
Nhưng giữa Chủ tịch tỉnh và Bí thư Tỉnh ủy thì lại rất khác. Chủ tịch tỉnh chủ quản cả một tỉnh, công việc bận rộn, Bí thư Tỉnh ủy càng phải chủ trì mọi mặt công việc, không rảnh bận tâm nhiều việc của phía Ủy ban nhân dân, nhưng chắc chắn sẽ hỏi đến những chuyện lớn. Chủ tịch tỉnh làm được việc quá, vượt qua cả ánh hào quang của Bí thư là không được, bởi vì Bí thư Tỉnh ủy mới là nhân vật số một, cần phải thể hiện ra quyền uy của nhân vật số một. Nhưng Chủ tịch tỉnh hoàn toàn núp dưới bóng hào quang của Bí thư quá cũng không được, Chủ tịch tỉnh chủ quản một tỉnh, mọi chuyện làm không ra hồn, không có đầu óc chấp chính, không có thành tích thì sao lọt vào mắt của Trung ương, sau này sao có thể thăng chức lên Bí thư Tỉnh ủy?
Bởi vậy, làm thế nào để làm tốt chức Chủ tịch tỉnh thì rất cần trí thông minh chính trị, Tống Triêu Độ chính là nhân vật trời sinh hội tụ đủ trí thông minh chính trị. Bất kể là trên Đại hội hay ở những sự kiện quan trọng, y đều có thể làm nổi Phạm Duệ Hằng lên, cùng lúc vừa có thể thể hiện quan điểm của bản thân, cho người ta cảm giác khi sắp xếp thứ tự danh sách trong Đảng bộ thì Tống Triêu Độ là trợ thủ cho Phạm Duệ Hằng, nhưng khi cần ra đề xuất trong công việc của Ủy ban nhân dân, thì y lại là Chủ tịch tỉnh nói một không có hai.
Hạ Tưởng liền nghĩ, mình cần phải học hỏi nhiều trong cách xử lý công việc của Chủ tịch tỉnh Tống.
Trong mắt hắn, năm vị cán bộ cấp Bộ trưởng Tào Vĩnh Quốc, Tống Triêu Độ, Trần Phong, Tiền Cẩm Tùng và Hình Đoan Đài thì phong cách chấp chính của ba vị đầu hắn còn hiểu một chút, hai vị tiếp theo thì không biết nhiều. Hạ Tưởng liền có ý định sắp xếp điều chỉnh lý lịch và hệ thống phong cách của năm vị, phân ra nghiên cứu và gia tăng thẩm định, lấy thừa bù thiếu để làm của riêng sử dụng, xây dựng con đường chấp chính cơ bản kiên cố cho mình sau này.
Trên đường đi mải mê suy nghĩ nhiều quá, vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy mình đến công trường thi công của Đông y Phó Thị rồi. Phó Tiên Tiên mặc váy, đội mũ bảo hiểm, ra dáng hoặc là giả vờ ra vẻ đứng ở bên cạnh xe, cười hi hi mở cửa xe cho hắn:
- Đại Thị trưởng Hạ đến thăm, thật không gì vinh hạnh bằng.
Cách đó không xa, Phó Tiên Phong chống eo đang nói chuyện với kỹ sư thiết kế, chỉ chỉ trỏ trỏ, một bộ dạng khí thế chỉ điểm giang sơn…
Hạ Tưởng để Lý Ái Lâm tự mình tìm chỗ nghỉ ngơi, Lý Ái Lâm gật đầu rời đi, y có người quen ở huyện Bào Mã nên quyết định đến Huyện ủy, thuận đường đến thăm hỏi bạn cũ.
Làn da của Phó Tiên Tiên rất trắng, không bị cháy da. Gần đây ngày nào cô cũng ở công trường, bị mặt trời chiếu liên tục nhưng da dẻ chỉ ửng hồng nhiều hơn, thật đúng là ngoài trắng trong hồng rất khác biệt.
Cô mặc một bộ váy liền xinh xắn, cánh tay và bắp chân lộ ra ngoài nhìn rất đẹp, cộng thêm khuôn mặt xinh như hoa toát ra một vẻ đẹp làm cho người ta không thể nhìn gần. Hạ Tưởng liền cười:
- Có một câu nói rất hay, người lao động là đẹp nhất, quả không sai. Trải qua một thời gian rèn luyện, Tiên Tiên đẹp ra nhiều.
- Trước kia em cũng đẹp như vậy, anh không chú ý đến mà thôi.
Phó Tiên Tiên bất mãn lườm Hạ Tưởng, bỗng nhiên dùng tay kéo cánh tay hắn, ghé lỗ tai hắn nhỏ giọng nói một câu:- Nói cho anh một bí mật, Phó Tiên Phong muốn bàn với anh một vụ giao dịch, anh phải cẩn thận một chút, đừng để bị anh ta tính kế.
Hạ Tưởng không kìm nổi cười:
- Rốt cuộc em có phải là em gái ruột của Chủ nhiệm Phó không đấy?
- Em cũng muốn không phải cơ, đáng tiếc là em không được lựa chọn.
Phó Tiên Tiên giả vờ giả vịt thở dài, rồi lại híp mắt mỉm cười.
- Con gái hay hướng về bên ngoài, có hiểu không?
Nói xong cũng không biết là cô nghĩ đến cái gì mà mặt đỏ lựng lên, trừng mắt nhìn Hạ Tưởng một cái rồi đánh trống lảng:
- Này, em nói cho anh nghe một chuyện, em chuẩn bị yêu rồi, chốc nữa anh giúp em một tay, thế nào?
Hạ Tưởng sửng sốt, thấy vẻ mặt nghiêm chỉnh của Phó Tiên Tiên không giống như đang đùa, liền nói:
- Được, mắt nhìn người của anh chuẩn lắm. Có điều có Chủ nhiệm Phó ở đấy thì anh ta mới là người nhà danh chính ngôn thuận của em.
- Anh ấy không được, người mà anh ấy ưng thì hoặc là nham hiểm hoặc là giảo hoạt giống hệt anh ấy. Em mà tìm một tên giống anh ấy thì thà độc thân cả đời.
Phó Tiên Tiên chớp chớp mắt, lại bất mãn nói:
- Hình như anh không có ý phản đối về suy nghĩ muốn lấy chồng của em, ý anh là gì hả?
- Em cũng đâu còn nhỏ nữa, nên lấy chồng được rồi. Lẽ nào em là người theo chủ nghĩa độc thân?
Hạ Tưởng biết rõ nhưng cố tình hỏi.
Phó Tiên Tiên giận:
- Đồ đàn ông không có lương tâm, anh đã từng nhìn thấy cơ thể của em rồi mà không biết trân trọng chút nào, anh có phải đàn ông không hả?
Nói xong, cô liền đá Hạ Tưởng một cái.
Hạ Tưởng nghĩ ngợi, nói nghiêm túc:
- Anh lúc nào nhìn thấy cơ thể của em rồi, em đừng có mà hủy hoại sự trong sạch của anh.
- Anh mà trong sạch?
Phó Tiên Tiên tức tối, xông đến định véo Hạ Tưởng thì nghe có tiếng ho hụ hụ từ xa vọng lại.
Hạ Tưởng thấy hơi xấu hổ, dù sao cũng là đang trêu đùa với em gái Phó Tiên Phong ngay trước mặt y, tuy là bị động nhưng khó coi nên liền vội tránh qua một bên, cách xa bàn tay quỷ của tiểu ma nữ.
Phó Tiên Tiên lại không sợ Phó Tiên Phong, cô "hứ" một tiếng rồi xoay người đi mất. Hạ Tưởng liền nói với theo:
- Mặc váy không được chạy lung tung, càng không được trèo cao trèo thấp, tránh…
Phó Tiên Phong bắt tay với Hạ Tưởng:
- Thị trưởng Hạ, gần đây anh thuận lợi thăng quan tiến chức, kinh tế thành phố Thiên Trạch bước lên một bậc thang mới rất đáng trông chờ, chúc mừng anh trước nhé.
Hạ Tưởng liền bắt chặt tay Phó Tiên Phong:
- Chủ nhiệm Phó, đến Thiên Trạch sao không báo trước một câu để tôi tiện hoan nghênh chào đón.
- Tôi không đến thị sát công việc, mà là đi dạo loanh quanh, khuây khỏa.
Phó Tiên Phong khoát tay, hơi ngây người nói cảm than:
- Nháy mắt đã hơn hai năm rồi, bây giờ anh vẫn còn trẻ đến nỗi làm người ta đố kỵ.
Thời gian nghỉ tết Hạ Tưởng gặp Phó Tiên Phong ở Bắc Kinh, nhưng Phó Tiên Phong nhắc đến "hơn hai năm" có lẽ là chỉ thời gian y rời khỏi thành phố Yến cho đến thời điểm này, trong cái cảm thán e là chứa cả thù cũ lẫn hận mới trong lòng y.
Hạ Tưởng không tiếp lời của Phó Tiên Phong, giữa hắn và y chẳng có gì để mà hàn huyên, nên hắn quay ra hỏi thăm tình hình tiến triển nhà máy thuốc Đông y Phó Thị.
Phó Tiên Phong nói ngắn gọn, qua loa chứ không nói chi tiết được, chi tiết quá thì như là y đang báo cáo công việc với Hạ Tưởng vậy. Người trong quan trường, cho dù không ở văn phòng làm việc, cho dù xưng là thân phận tư nhân thì cũng phải chú ý đến chi tiết.
Nhà máy thuốc Đông y Phó Thị có diện tích hơn 300 mẫu, nằm phía nam huyện Bào Mã, xung quanh được núi bao bọc, sơn thủy hữu tình, cảnh sắc tuyệt đẹp như đang ở vườn thiên đàng. Trong vấn đề sử dụng đất, Ủy ban nhân dân huyện Bào Mã cấp phát đủ chính sách ưu đãi, ngoài ra đánh thuế hay những phương diện khác cũng được chăm sóc thích đáng.
Hiện đang là mùa hoàng kim để thi công, cùng lúc nhà máy thuốc Đông y Phó Thị xây dựng kiến trúc chủ thể thì đã sớm trồng cây thuốc ở quanh vùng rồi. Trong vòng hai năm là có thể gặt được kết quả, đương nhiên là nếu tất cả đều thuận lợi.
Huyện Bào Mã có một khu rừng rậm lớn và khu vực núi, có một số vùng núi không thích hợp để gieo trồng hoa mầu nhưng lại rất phù hợp sinh trưởng một số loại thảo dược đặc biệt. Cho tới nay, ngoài Đông y Thiên Trạch và Đông y Phó Thị phân chia những vùng núi gieo trồng thảo dược tốt nhất ra, những vùng núi còn lại đã bị niêm phong, chuẩn bị phê chuẩn cho Tập đoàn Lưỡng Nghi.
Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong vừa đi vừa nói chuyện, hai người đi đến chỗ đình hóng mát. Đình hóng mát là ý tưởng Phó Tiên Tiên nhất thời nghĩ ra, cô cho công nhân dùng các vật liệu đầu thừa đuôi thẹo xây nên, nhưng cũng khá đặc sắc. Đình hóng mát được bày một bộ bàn ghế đá, và có sẵn chè nước ở đó nên hai người ngồi xuống nói chuyện.
Vị trí xây đình hóng mát rất tốt, từ đây có thể phóng tầm mắt ra xa ngắm núi xanh thẫm, thảo nguyên xanh như ngọc bích, lại do đình hóng mát xây ở chỗ cao nên khi ngồi giữa đình là như có cảm giác "đi đến chỗ nước cạn, ngồi xem mây cuộn".
Hạ Tưởng liền cùng Phó Tiên Phong ngồi xuống thưởng thức trà, Phó Tiên Phong không nói gì, hắn cũng im lặng, bởi vì hắn biết lần này Phó Tiên Phong đến chắc chắn là sẽ đặt ra điều kiện, yêu cầu. Nếu Phó Tiên Phong có điều cầu giúp đỡ thì cứ để y mở lời trước hay hơn.
Ai mà có việc cần cầu xin người khác giúp thì họ sẽ phải có thái độ thích hợp.
Dường như Phó Tiên Phong rất khó mở lời, qua một lúc lâu y mới thốt ra được một câu không ăn nhập gì với chủ đề chính:
- Tiên Tiên đi đâu rồi? Cái con bé này hay chạy lung tung quá.
Hạ Tưởng cười cười nhưng không nói gì. Nguồn truyện: Truyện FULL
Phó Tiên Phong liền uống thêm hai chén trà, cuối cùng đặt chén xuống, không kìm nén được nữa:
- Thị trưởng Hạ, hai điều kiện.
Lời nói ra hơi không đầu không cuối, Hạ Tưởng cũng liền trả lời lại không chủ ngữ vị ngữ:
- Dễ nói.
- Mấy ngày nữa sẽ thông qua, thành lập dự án đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch, cả nước sẽ có 20 doanh nghiệp tham gia, thành phố Thiên Trạch có thể đăng ký được suất.
Phó Tiên Phong giơ ra hai ngón tay.
- Khu gieo trồng dược thảo của Tập đoàn Lưỡng Nghi, Bắc Kinh Tân Thành.
Nếu là người ngoài chắc sẽ nghe không hiểu lời nói của Phó Tiên Phong, nhưng Hạ Tưởng lại hiểu rõ.
Đường sắt cao tốc Bắc Kinh - Thiên Trạch và suất tham gia đóng góp chính là hai điều kiện dùng để đổi lấy khu gieo trồng dược thảo của Tập đoàn Lưỡng Nghi và khu đất Bắc Kinh Tân Thành được phê chuẩn. Nhìn bên ngoài thì rất công bằng, nhưng thực chất là Phó Tiên Phong đang giở chiêu trò, lòng tham quá lớn rồi.
Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong quen biết nhau không phải mới có một, hai ngày, nói chuyện với y luôn là nói thẳng trực tiếp, hắn lắc đầu:
- Khu gieo trồng dược thảo của Tập đoàn Lưỡng Nghi cần phải được thi công. Sản phẩm của Tập đoàn Lưỡng Nghi và Đông y Phó Thị, Đông y Thiên Trạch không giống nhau, xung đột không lớn, ngược lại còn có tác dụng xúc tiến lẫn nhau nữa. Về khu Bắc Kinh Tân Thành…có thể suy nghĩ lại, nhưng cần phải có thực lực, đồng thời cũng không hoan nghênh kiểu người như Nguyên Minh Lượng.
Nhắc tới Nguyên Minh Lượng, ánh mắt Phó Tiên Phong xẹt qua tia giận dữ, sau đó cười:
- Không thành ý.
- Chủ nhiệm Phó, có những chuyện trong lòng mọi người đều tự rõ.
Hạ Tưởng cũng cười, Phó Tiên Phong chủ động đề xuất bật đèn xanh dự án đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch không phải là do lương tâm y phát hiện, cũng không phải là do y muốn ngăn chặn Tập đoàn Lưỡng Nghi đặt gốc rễ ở Thiên Trạch, mà đó là hành động bất đắc dĩ của y. Nhưng điểm khôn khéo của y nằm ở chỗ mặt dày tâm địa đen tối, rõ ràng là do áp lực bức bách không thể không cho qua nhưng lại cố giả vờ nhân hậu lấy ra làm mồi trao đổi, nên cũng làm cho Hạ Tưởng âm thầm thán phục độ dày mặt của y.
Thành lập dự án đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch sớm đã nằm trong dự tính của Hạ Tưởng, bởi vì khi Tổng Bí thư thị sát đường cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch, có bài phát biểu quan trọng nói bóng nói gió, ý là truyền đến một tin Trung ương rất quan tâm đến vấn đề giao thông của thành phố Thiên Trạch.
Việc Tổng Bí thư thị sát giao thông không phải là chọn bừa bãi một dự án công trình rồi đến thị sát, mà đó là kết quả của việc suy tính cặn kẽ. Liên tưởng tới thời gian trước Trần Phong và Tiền Cẩm Tùng đến thành phố Thiên Trạch, nói là muốn thay Tổng Bí thư chuẩn bị trước, kết quả đáp án cũng rất sinh động.
Trong vấn để chỉnh hợp, Tổng Bí thư bất kể là cố ý hay vô tình, hoặc là còn chưa kịp bày tỏ thái độ, thì cả một bản chỉnh hợp đã được nhanh chóng điểm vào dấu chấm câu. Tóm lại, lập trường của Tổng Bí thư khi đứng giữa giao tranh giữa thế lực dân thường và thế lực dòng tộc thế nào Hạ Tưởng không dám tự đoán ngông cuồng, nhưng ít nhiều thì cũng có thể phối hợp ở giữa, nắm chặt kết luận của đại cục. Lịch sử cũng minh chứng, kẻ đứng giữa làm bên thứ ba luôn luôn thu hoạch được lợi ích lớn nhất.
Tổng Bí thư căn cứ vào điểm xuất phát thế nào đến thị sát cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch, và vì sao muốn giải quyết thế cục giao thông khốn khó của thành phố thì Hạ Tưởng đoán không ra. Lợi ích giữa các tầng cao cực kỳ phức tạp, không phải hạng tầng lớp trước mắt như hắn có thể nhìn ra được. Không cần phí công suy đoán nữa, hắn chỉ cần biết việc thị sát của Tổng Bí thư chắc chắn sẽ là thu hoạch bất ngờ trọng đại là được rồi.
Hôm nay Phó Tiên Phong xuất hiện đã chứng minh tính chính xác trong suy đoán của hắn, chỉ có điều khiến hắn không ngờ tới chính là Phó Tiên Phong rõ ràng là đang bị áp lực bức bách bắt buộc phải cho qua dự án đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch, nhưng vẫn muốn nhân cơ hội ẵm lấy một món, thật có thể dùng từ "mặt dày vô liêm sỉ" để miêu tả y.
Phỏng chừng Phó Tiên Phong chính là cố ý đến thăm dò hắn, với trí tuệ chính trị của y, lẽ nào sẽ không đoán được khả năng phán đoán cục thế chính xác của hắn sao? Phó Tiên Phong đúng là một người kỳ lạ, Hạ Tưởng đã hết cách để hình dung tâm trạng của mình nữa rồi.
Phó Tiên Phong thấy vẻ mặt Hạ Tưởng kiên định, không chịu nới lỏng, nhưng y không thấy xấu hổ tí nào mà còn cười thản nhiên:
- Được, chúng ta đều là bạn cũ rồi nên tôi nhường một chút, chuyện của Tập đoàn Lưỡng Nghi chưa nhắc đến vội, còn khu đất Bắc Kinh Tân Thành thì tôi muốn có 500 mẫu.
Hạ Tưởng cười lắc đầu, giơ ra ba ngón tay:
- Nhiều nhất là 300 mẫu, nhiều hơn một mẫu cũng không có. Chủ nhiệm Phó, giống như anh vừa nói đấy, chúng ta đều là bạn cũ rồi cho nên…
Cho nên cái gì Hạ Tưởng không nói tiếp, Phó Tiên Phong cũng tự hiểu. Dường như y không buồn chút nào, bất ngờ không kỳ kèo mặc cả mà còn dùng tay chỉ về đám mây phía xa:
- Hạ Tưởng, tầm nhìn phải xa hơn một chút, bôn ba trong nước không mấy ý nghĩa, có muốn kiếm món lớn ở nước ngoài không?
Trong lòng Hạ Tưởng khẽ xao động:
- Cao kiến của Chủ nhiệm Phó là?
Phó Tiên Phong lấy tay chỉ về hướng tây:
- Chúng ta mà bắt tay liên kết, đến lăn lộn ở thị trường tài chính Mỹ, lợi dụng tiền của người dân Mỹ kiếm tiền đô, tự mình đạt được lợi ích lại tạo ra ngoại hối cho đất nước, cũng có thể xưng là vì nước vì dân rồi.
Ánh mắt Hạ Tưởng chợt sáng lên, lập tức nghĩ ra một trận bão tài chính sắp tới.