Hơn nữa với bối cảnh phức tạp của hắn, trước đây Phạm Duệ Hằng và hắn nếu không có mâu thuẫn gì lớn, y cũng không dễ dàng động đến hắn.
Nhưng lúc này thế cục hỗn loạn khiến Hạ Tưởng cũng phải lo xa, khiến lần đầu tiên hắn phải có sự chuẩn bị để tự bảo vệ mình, không phải tự bảo vệ bình thường, mà tin tưởng có thể đứng ở thế bất bại tự bảo vệ mình.
Nói đi phải nói lại, khủng hoảng tài chính Mỹ kéo dài hơn 1 năm, cho dù Liên Nhược Hạm làm được việc, cũng phải hơn 1 năm sau, thậm chí để xây dựng một đế chế kinh doanh thật sự, cũng cần 2, 3 năm mới có thể. Trong vòng 2, 3 năm, hắn vẫn phải cố gắng tìm kiếm con đường cân bằng và sinh tồn, phải tự bảo vệ mình và từng bước thăng tiến trong chốn quan trường đầy hiểm ác và nguy hiểm này.
Trong chốc lát, Hạ Tưởng hạ quyết tâm, trước khi thế cục tại tỉnh Yến đại biến, phải gặp mặt Ngô Tài Dương càng sớm càng tốt. Lúc này Ngô Tài Dương đề nghị gặp hắn, chắc hẳn có nội tình.
Tuy nhiên điều khiến Hạ Tưởng buồn bực, chính là Tào Thù Lê cũng bị Liên Nhược Hạm lôi kéo đến mê muội, cứ muốn vào ở trong Hoa Hải Nguyên, khiến Hạ Tưởng phải tự về. Bất đắc dĩ Hạ Tưởng trở về một mình, may mắn Hạ Đông được gửi trong nhà trẻ toàn thời gian, buổi tối không cần đón về, nha đầu Lê mới có thời gian cân nhắc đến hắn.
Hiện tại tốt lắm, không cần cân nhắc hắn, chỉ một cuộc khủng hoảng tài chính cũng đủ Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm cân nhắc 2, 3 năm, đàn bà có chuyện làm, đàn ông an toàn hơn.
Hôm nay Hạ Tưởng đột nhiên nghĩ, buổi tối sẽ đến với Vệ Tân, không ngờ chưa kịp gọi điện cho Vệ Tân đã có một số điện thoại lạ gọi đến cho hắn.
Người biết đến số di động của Hạ Tưởng không nhiều, hắn cũng biết nếu buổi tối mà có điện gọi tới chắc chắn không phải là người ngoài, liền nghe máy. Quả nhiên, tiếng nói bên kia đầu dây nghe vừa quen vừa lạ.
- Thị trưởng Hạ, chào anh, tôi là Trần Mạt, hiện đang ở thành phố Thiên Trạch.
Hoa Nhài Vàng? Hạ Tưởng hơi thất thần một chút, ngây người sửng sốt mới nhớ lần trước Phó Tiên Tiên nói Hoa Nhài Vàng, Bạc về nước, gần đây tình hình có nhiều lộn xộn khiến hắn quên mất.
- Cô ở đâu, tôi đến đón cô.
Hoa Nhài Vàng, Bạc là hai chị em đáng thương đáng thương, nếu tìm sự giúp đỡ của hắn, hắn sẽ giúp đến cùng.
- Tôi ở nhà ga, hành lý của hai chị em tôi vừa mới bị người ta giật mất rồi, anh mau tới giúp chúng tôi đi.
Hoa Nhài Vàng nói dồn dập và khóc nức nở.
Như thế nào...Hạ Tưởng như muốn phát hỏa, nói:
- Cô chờ nhé, tôi sẽ đến ngay.
Đầu tiên thông báo cho Bành Vân Phong và Tiêu Ngũ, sau đó Hạ Tưởng tự mình lái xe đến nhà ga, trong lòng vừa tức giận vừa suy nghĩ, Hoa Nhài Vàng Bạc càng lớn càng xinh đẹp là không sai, nhưng hai chị em Hoa đi cùng nhau đúng là sai lầm rồi, hai người đều là hai tuyệt sắc my nữ, chắc chắn sẽ găp phải những kẻ háo sắc.
Sự lộn xộn của nhà ga thành phố Thiên Trạch đã tồn tại từ lâu, sau khi nhận chức, Hạ Tưởng vẫn đang tập trung vào sự phát triển kinh tế nên chưa chú trọng nhiều đến vấn đề an ninh. Hôm nay nhân việc của Hoa Nhài Vàng Bạc, lại thêm bước tiếp theo sẽ dồn tinh lực cho phát triển kinh tế, đấu tranh chính trị hẳn phải dẹp sang một bên đã, hắn liền quyết định nhân cơ hội này thực hiện một cuộc nghiêm trị trên toàn thành phố.
Trước kia không phải không nghĩ đến việc nghiêm trị, mà là Bùi Nhất Phong không đồng tình, Trần Khiết Văn không gật đầu, lời của hắn không có giá trị gì cả, hiện tại tốt lắm, đây là cơ hội để hắn thực hiện việc nói lời giữ lời ở thành phố Thiên Trạch.
Tới nhà ga, Hạ Tưởng không đỗ xe trong bãi, tùy tiện dừng xe ở một điểm rồi vội vàng đi tới. Ở một góc nhà ga, có 3, 5 kẻ lưu manh đang vây quanh Hoa Nhài Vàng, Bạc, trong đó một người như đang muốn động tay động chân, Hạ Tưởng xông lên, một tay kéo y sang một bên. Cũng may, bây giờ hắn còn e dè vì thân phận mình là Thị trưởng, nếu như trước kia hắn sẽ đánh cho tơi bời rồi.
Đối phương có cái đầu được nhuộm vàng, lỗ tai đeo khuyên, vừa nhìn qua đã thấy y là người không đứng đắn. Vòng tai y bị Hạ Tưởng lôi đi, suýt chút nữa ngã sấp xuống, y nổi giận, lại thấy Hạ Tưởng chỉ có một mình, liền ỷ thế đông người, không hỏi một tiếng, liền xông lên đánh Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng vốn đang định dọa đối phương, không ngờ đối phương là kẻ lỗ mãng như vậy, hắn cũng sẽ không khách khí nữa. Lúc Thị trưởng không ở cơ quan, cũng chỉ là một người bình thường. Huống hồ hắn mới 31 tuổi, vẫn tràn đầy sức trẻ, chủ yếu hắn mới chỉ nhìn thoáng qua, đã thấy hành lý vương vãi trên khắp mặt đất, còn có tóc tai Hoa Nhài Bạc bù xù, tay áo bị xé tơi tả, dễ nhận thấy vừa rồi diễn ra một cuộc xé đánh.
Hạ Tưởng hận nhất là loại đàn ông ra tay với đàn bà con gái, đặc biệt là những kẻ lưu manh ra tay với phụ nữ.
Thôi được, hôm nay sẽ phá lệ, ở Thiên Trạch hắn đã quá kiên nhẫn rồi, sự lưu manh của Trần Khiết Văn còn chưa tính, đọ sức trên lĩnh vực chính trị chính là ngấm ngầm hại người và đâm sau lưng. Bây giờ ngay cả một tên lưu manh cũng dám động thủ, thật đúng ở thành phố Thiên Trạch hắn bất tài thật sao? Hạ Tưởng nổi giận, nhấc chân hướng về tên lưu manh vừa rồi đá cho y một cước.
"Răng rắc", âm thanh của xương gãy vang lên, một cước, chỉ một cước đã khiến y gãy xương.
Y đau đớn bò trên mặt đất, chỉ kêu gào được mấy câu. Mấy người còn lại thấy vậy, chàng trai được lắm, ra tay rất độc ác, liền kêu một tiếng, xung quanh vây đến mười mấy người tay cầm côn, bao quanh Hạ Tưởng và Hoa Nhài Vàng, Bạc.
Kẻ cầm đầu là một tên đầu trọc, tay trái cầm côn, tay phải đặt trong túi quần, hình dạng giống khẩu súng lục, vẻ mặt u ám, y cười nói:
- Anh bạn, vì hai cô gái mà cậu đánh thương người của tôi, cậu có biết tôi là ai không? Nếu cậu biết tôi là ai sẽ hối hận vì những gì mình vừa làm.
Hạ Tưởng lạnh lùng cười:
- Anh biết tôi là ai? Nếu anh mà biết cũng sẽ hối hận vì đã gặp mặt tôi.
- Tiều tử được đấy, khẩu khí không nhỏ.
Dưới ngọn đèn mờ nhạt, tên đầu trọc không nhìn rõ lắm diện mạo của Hạ Tưởng, cho dù có nhìn rõ, phỏng chừng y cũng không tin người đứng trước mình là Thị trưởng Hạ, Hạ Tưởng trên TV và Hạ Tưởng ngoài đời cũng khác nhau nhiều, hắn rút tay trong túi quần ra, quả nhiên là khẩu súng lục:
- Thế nào, muốn ăn đạn phải không?
Trong lòng Hạ Tưởng nổi cơn thịnh nộ, ở địa bàn mình cai quản không ngờ có người dám dùng súng dọa hắn? Giai đoạn đấu tranh gay cấn nhất với Nga Ni Trần ở thành phố Lang, Nga Ni Trần cũng không dám lộ súng, ở trong nước, súng là hàng cấm, không thể tùy tiện sử dụng.
Những tưởng rằng Thiên Trạch bảo thủ và lạc hậu, không nghĩ tới nhà ga này, giấu ô nạp cấu, còn có người có súng, xem ra lần này không nghiêm trị không được.
Tên đầu trọc đưa súng ra, Hoa Nhài Vàng, Bạc quá sợ hãi hét lên một tiếng, chạy trốn sau lưng Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng khẽ mỉm cười:
- Không biết quý danh của các vị là gì?
Tên đầu trọc nghĩ Hạ Tưởng đang sợ, y cười ha hả:
- Tôi họ Lý, đứng hàng thứ lão Tam, bạn bè giang hồ gọi ta là đầu trọc Lý Tam. Tôi nghĩ cậu không phải là người Thiên Trạch nhỉ, không biết nhà ga này thuộc đất của tôi hay sao?
- Ở Thiên Trạch, anh Lý có thế lực đứng sau, đi đến đâu cũng không ai dám ngăn cả.
Những người đằng sau liền cười ồn ào.
Tên đầu trọc tiếp tục:
- Vừa rồi cậu đánh anh em của tôi, như thế này đi, tôi thấy cậu cũng hiểu biết, tha cho cậumột lần, hai cô bé kia ở lại, cậu bồi thường 100 ngàn chữa bệnh, không có tiền, đánh gãy hai chân cũng được.
Đám lâu la xung quanh lại cười vang.
- Hai chị em họ Hoa, lại nhỏ da non thịt, tuyệt đối chơi tốt.
- Con mẹ nó, tươi ngon mọng nước như thế, lần đầu tiên bố mày gặp được người con gái xinh đẹp như vậy.
- Có thể được ngủ với nó một lần sẽ không uổng phí cả đời. Nếu một lần ngủ với cả hai, mẹ nó, chết cũng đáng.
-.....
Đám người càng nói càng khó nghe, Hoa Nhài Vàng, Bạc sợ hãi nắm chặt cánh tay Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng càng lúc càng giận, vùng khỉ ho cò gáy Thiên Trạch này, kinh tế đã không phát triển được, lại còn sinh ra một đám rác rưởi, sự kiêu ngạo của đối phương càng khiến Hạ Tưởng quyết tâm phải làm cho Thiên Trạch đồng thời với việc phát triển mạnh về kinh tế, phải chỉnh đốn tình hình an ninh thật nghiêm.
Lúc này Tiêu Ngũ chạy đến, đem theo 4, 5 người. Tiêu Ngũ rất thông minh, nhìn ra tình hình, anh giả bộ là người tò mò, từ từ tiếp cận đến, thừa dịp tên trọc đầu không để ý liền tấn công y, đoạt lấy súng lục.
Súng lục là vũ khí nguy nhiểm, thiết côn không thể so được, nếu chẳng may sẩy tay làm Hạ Tưởng bị thương chẳng phải là chuyện lớn sao, hơn nữa đối phương vô cùng hung hăng, không thể không đề phòng.
Tên đầu trọc không đề phòng có người âm thầm ra tay, y giận dữ, xoay sang đánh Tiêu Ngũ. Trong lúc ẩu đả bỗng "đoàng" một tiếng, âm thanh của tiếng súng.
Tiếng súng vang, đám người yên lặng, sau đó lại rối lên, súng nổ, bắn trúng ai? Ai trúng đạn rồi? Đám người trở nên hỗn loạn.
Bành Vân Phong chạy tới.
Bùi Nhất Phong cũng chạy tới, có vô số cảnh sát đang đến.
Cảnh sát nhanh chóng vây quanh hiện trường, tên đầu trọc và đồng bọn của y không có đường trốn thoát, Bùi Nhất Phong chạy tới trước mặt Hạ Tưởng, sợ tới mức thiếu chút nữa không đứng vững, máu tươi, chiếc áo Hạ Tưởng nhuốm một màu đỏ tươi.
Thị trưởng Hạ trúng đạn rồi sao? Bùi Nhất Phong thiếu chút nữa hồn bay phách lạc, nếu đúng Thị trưởng Hạ bị trúng đạn, y không phải giải thích gì nữa, sẽ phải trực tiếp đến Tỉnh ủy tự nhận lỗi từ chức.
Nhìn kỹ lại, lại thở phào nhẹ nhõm, không phải Hạ Tưởng bị thương mà là cô gái bên cạnh hắn bị thương, chỉ bị thương trên cánh tay, may mắn chỉ bị thương phần mềm. Lại nhìn Thị trưởng Hạ, sắc mặt xanh mét, cực kỳ khó coi. Bùi Nhất Phong bị ánh mắt sắc bén của Hạ Tưởng làm cho kinh hãi, y vẫn nghĩ đến một Thị trưởng Hạ dù trong lòng có nghĩ thế nào thì bên ngoài vẫn mềm mỏng, không ngờ, khi tức giận rồi, Thị trưởng Hạ cũng giống hổ, đều có thể dọa người.
Trước kia cũng nghe qua Thị trưởng Hạ rất tàn nhẫn, nhưng Bùi Nhất Phong chưa tận mắt chứng kiến, hôm nay, y xem như đã lĩnh hội được một mặt vô itnfh ác nghiệt của Hạ Tưởng.
- Bao vây bọn chúng, không để một ai chạy thoát, ai để người nào chạy lập tức bị sa thải ngay,
Hạ Tưởng phát lệnh, ra lệnh nghiêm ngặt đối với Bùi Nhất Phong, lại hướng Tiêu Ngũ nói:
-Động thủ.
Cảnh sát đưa tên đầu trọc và mười mấy tên đồng bọn của y đến giữa sân, Tiêu Ngũ và 4, 5 người trước mặt mấy chục cảnh sát bắt đầu đánh đập bọn chúng. Đánh gãy tay gãy chân, đánh cho tàn phá khiến bọn chúng đau đớn kêu cha kêu mẹ, quỳ xuống xin tha thứ.
Quỳ xuống xin tha thứ cũng không được, không thể buông tha, mỗi người đều phải lưu lại một kỷ niệm, để chúng khắc cốt ghi tâm việc này.
Trong lòng Bùi Nhất Phong cảm thấy chua xót, hành động lần này của Thị trưởng Hạ bên ngoài như đang báo thù, nhưng thực chất lại nhằm mục đích rung cây dọa khỉ, bởi vì Thị trưởng Hạ là người thông minh, hắn biết rõ đám đầu trọc có thể làm càn là vì có cấu kết với cảnh sát. Thị trưởng Hạ đánh đám người đầu trọc thực tế là cảnh cáo trực tiếp đối với đội ngũ chính trị và những cảnh sát có cấu kết với chính trị.
Tình hình trước mắt ở Thiên Trạch là Bí thư sắp rời chức, Thị trưởng Hạ có tiếp nhận chức vụ Bí thư hay không cũng chưa biết, nhưng hiện tại Thị trưởng Hạ mượn cơ hội sinh sự, mục đích là phát huy tác dụng của mình, phải có toàn quyền điều hành Thiên Trạch, Bùi Nhất Phong phải phục tùng hắn. Nếu Bùi Nhất Phong có ý kiến phản đối gì, không chừng sẽ bị Thị trưởng Hạ truy cứu trách nhiệm, điều tra xem Bùi Nhất Phong có liên quan gì đến đám đầu trọc hay không.
Thị trưởng Hạ ra tay đúng là khiến người ta nói không nên lời, khiến người ta phải đau đớn ra quyết định, nếu không tự gánh hậu quả nặng nề.
Quả thật Bùi Nhất Phong có liên quan đến đám đầu trọc, cũng nhận không ít lợi lộc từ bọn chúng, ngay cả súng của chúng cũng do cảnh sát giúp mà có. Hiện tại y thấy hối hận, đụng đến Hạ Tưởng, hoặc là một lòng một dạ theo Thị trưởng Hạ, hoặc là bị Thị trưởng Hạ chèn ép thậm tệ.
Bùi Nhất Phong biết, Thị trưởng Hạ ngoài là đánh đám đầu trọc, nhưng trên thực tế là đánh vào mặt y, còn đánh trước mặt rất nhiều người. Y cảm giác mặt mình nóng lên, thầm nghĩ một lát, liền hạ quyết tâm, biểu lộ lập trường của mình với Thị trưởng Hạ:
- Bắt đầu từ ngày mai, sẽ cho triển khai chấn chỉnh trị an trong toàn thành phố, cam đoan trong vòng nửa tháng, sẽ dẹp hết xã hội đen. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, tôi nguyện nhận mọi hình thức xử lý của Thị trưởng Hạ.
Chỉ để Thị trưởng Hạ không để cập lên Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, Bùi Nhất Phong biểu thị lòng trung thành của mình với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng gật đầu, không nói gì. Hắn cần chính là Bùi Nhất Phong phục tùng như vậy, một việc nhỏ cũng có thể biến thành một sự kiện chính trị lớn, Thiên Trạch bây giờ, rất cần một lòng đoàn kết, thì tương lai kinh tế Thiên Trạch mới có thể đi lên, chiếm một vị trí nhỏ trong tỉnh được.
Bùi Nhất Phong tỏ thái độ như vậy, hắn cũng thấy vừa lòng.
Mấy chục cảnh sát đừng thấy bình thường tác oai tác quái đã thấy mình rất giỏi, nhưng nhìn mấy người Tiêu Ngũ đánh người mới biết sợ hãi, thậm chí có người kinh hãi đến mức nôn mửa. Từ nay về sau, tất cả cảnh sát Thiên Trạch sẽ sợ Thị trưởng Hạ như hổ.
Chuyện xảy ra khiến cảnh sát thành phố Thiên Trạch cảm nhận Hạ Tưởng vừa lạnh lùng, vừa cứng rắn lại cao thượng, khiến sau này trong quá trình làm việc Hạ Tưởng muốn điều động lực lượng cảnh sát cũng dễ dàng hơn, cũng đặt hắn ở địa vị đệ nhất Thiên Trạch.
Sắp xếp cho Hoa Nhài Vàng, Bạc ở lại khu Văn hóa du lịch, Hạ Tưởng cũng không nhiều lời với họ nữa, bảo Nghiêm Tiểu Thì chú ý chăm sóc các cô, sau đó liền trở về nhà. Ngày hôm sau đang định đến hỏi thăm Hoa Nhài Vàng, Bạc thì thấy Tỉnh ủy truyền đến tin tức liên quan đến việc thay đổi nhân sự Thiên Trạch.
Nghe đồn rằng, có khả năng chính Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến Khâu Tự Phong sẽ tiếp nhận chức vụ Bí thư Thành ủy Thiên Trạch, Hạ Tưởng vẫn đảm nhiệm vị trí Thị trưởng.
Tin đồn cũng không phải không có căn cứ, Hạ Tưởng nghe xong cũng không nói gì. Cũng không phải hắn không muốn được ngồi vào chức Bí thư, nhưngsắp xếp Khâu Tự Phong đảm nhiệm chức vụ Bí thư, đó là một bí ẩn lớn, Khâu Tự Phong là một đại diện tiêu biểu cho thế lực gia tộc.
Tuy nhiên đối với việc hợp tác một lần nữa với Khâu Tự Phong, Hạ Tưởng thật ra không lo lắng lắm. Đồng thời hắn cũng rõ ràng, sự tình còn rất nhiều biến số, hiện tại mới chỉ là tin đồn, cho đến khi có quyết định chính thức, vẫn còn một thời gian nữa, không chừng phải ít nhất một hai tháng nữa.
Lúc này hắn không thể không quan tâm chuyện của Hoa Nhài Vàng, Bạc.
Hai chị em hồng nhan bạc mệnh, lại quá xinh đẹp, ra ngoài dễ gặp chuyện. Phụ nữ quá xinh đẹp cũng không tốt, càng không nói đến hai cô lại giống nhau như đúc, càng dễ khơi dậy thú tính đàn ông. Sau khi cân nhắc Hạ Tưởng quyết định để Hao Nhài Vàng đến chỗ Đông y Phó thị, ở cùng với Phó Tiên Tiên, để Hoa Nhài Bạc ở lại khu văn hóa du lịch, để Nghiêm Tiểu Thì chăm sóc cô. Tách hai người ra cũng để đảm bảo an toàn cho hai cô.
Ý tưởng của Hạ Tưởng được Nghiêm Tiểu Thì và Phó Tiên Tiên đồng ý, hắn không ra mặt nữa mà giao luôn cho Nghiêm Tiểu Thì và Phó Tiên Tiên sắp xếp chuyện Hoa Nhài Vàng Bạc, hắn có chuyện vội đi để gặp Ngô Tài Dương.
Còn Bùi Nhất Phong tiến hành ra quân chấn chỉnh lại an ninh trật tự trong phạm vi toàn thành phố, Bùi Nhất Phong xin chỉ thị của Trần Khiết Văn, Trần Khiết Văn cũng không nói gì liền phê chuẩn luôn. Hiện tại cơ bản Trần Khiết Văn không hể quan tâm đến sự vụ của Thiên Trạch, cũng có nghĩa là để Hạ Tưởng định đoạt mọi chuyện.
Sau khi đường cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch được thông xe, thì việc từ Thiên Trạch đến thủ đô thuận tiện hơn nhiều, hơn một tiếng sau đã đến thủ đô. Sau khi đến nơi, Hạ Tưởng cũng không đến gặp Ngô Tài Dương ngay, mà đến họ nhà Ngô để thăm hỏi bệnh tình của ông cụ trước.
Đối với ông cụ, trước sau Hạ Tưởng đều kính trọng và yêu mến vô cùng.
Hiện tại ông cụ ở biệt thự mà Liên Nhược Hạm đã ở trước đây, cũng không biết sao ông cụ lại thích phong cách của biệt thự Liên Nhược Hạm đến vậy, sau một lần đến không muốn ở chỗ khác nữa, liển muốn ở luôn.
Hạ Tưởng cũng không thông báo trước cho ông cụ, muốn khiến cho ông cụ ngạc nhiên, hắn lẳng lặng đi đến biệt thự, dừng xe, liền đi vào phía trong. Người bảo vệ nhận ra Hạ Tưởng, đang định nói chuyện với hắn nhưng Hạ Tưởng cười ra động tác cho anh bảo vệ hiểu là đừng lên tiếng gì cả…
Đến phòng, Hạ Tưởng nhẹ nhàng mở cửa, ông cụ đang ngồi trong phòng viết chữ. Hạ Tưởng bước chân thật nhẹ, lặng lẽ đến phía sau ông cụ nhìn thấy mấy chữ ông cụ đang viết dở: "Núi không ngại cao, biển không ngại sâu. Chu công phun bộ, thiên hạ quy tâm".
Đúng là 《Đoản ca hành》của Tào Tháo. Mấy chữ "Thiên hạ quy tâm" ẩn chứa nỗi lòng của ông cụ.
-Nếu muốn thiên hạ quy tâm, trước tiên phải có hiền sĩ đức hạnh của Chu công phun bộ.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Ông cụ, chữ hay lắm, mạnh mẽ rắn rỏi, uy vũ không tầm thường.
Ông cụ quay đầu lại cười ha hả, dường như không ngạc nhiên khi thấy Hạ Tưởng đứng sau mình, gật gật đầu:
- Cổ nhân chi đức, hiện tại người không thể học cũng cố dồn sức học được, thời đại khác rồi, đạo lý dùng người cũng khác rồi, không thể vơ đũa cả nắm.
Bất chợt dừng lại
- Tiểu Hạ, cháu cũng biết thư pháp sao?
- Cháu không hiểu, cũng không viết được nhưng lại thích bình linh tinh, nhưng lại nói đúng không được mấy ý, giống như hầu hết các vị tiến sĩ chuyên gia bây giờ vậy.
Hạ Tưởng thấy tâm tình ông cụ không tệ, không thấy biểu hiện của người có bệnh, liền trêu chọc vài câu.
- Ha ha…
Ông cụ cười lớn,
- Đừng trách lầm mấy vị chuyên gia tiến sĩ, có cái gì bọn họ không hiểu? Cái gì họ cũng hiểu Bởi vì cái gì họ cũng hiểu, người khác bảohọ nói cái gì thì họ nói cái đó, mới có thể tin được, mới chỉ dẫn dân chúng đúng đắn, có phải hay không?
Cái gọi là chính xác dẫn đường, đương nhiên là đứng ở góc độ của tầng lớp trên mà xem xét, là vì phục vụ cho giai cấp thống trị, giống như việc khống chế hình thái ý thức vậy, cổ đại cũng tốt, hiện đại cũng tốt, không có gì khác biệt nhiều lắm, làn cho trí tuệ của ta và cổ nhân, cũng không khác nhau nhiều lắm. Người xưa dựa vào việc trung thành với Hoàng thượng để đoán định lòng người, hiện tại dựa vào chế độ điều lệ để hình thành đoàn thể đoàn kết.
Hạ Tưởng quan tâm hỏi về sức khỏe ông cụ, ông cụ xua tay nói:
- Được rồi, khỏe rồi, chỉ là cảm cúm bình thường thôi, không có gì đáng để náo loạn cả lên. Lo cho cậu ấy, tôinghe nói gần đây Thiên Trạch có nhiều thay đổi?
Hơn nữa với bối cảnh phức tạp của hắn, trước đây Phạm Duệ Hằng và hắn nếu không có mâu thuẫn gì lớn, y cũng không dễ dàng động đến hắn.
Nhưng lúc này thế cục hỗn loạn khiến Hạ Tưởng cũng phải lo xa, khiến lần đầu tiên hắn phải có sự chuẩn bị để tự bảo vệ mình, không phải tự bảo vệ bình thường, mà tin tưởng có thể đứng ở thế bất bại tự bảo vệ mình.
Nói đi phải nói lại, khủng hoảng tài chính Mỹ kéo dài hơn 1 năm, cho dù Liên Nhược Hạm làm được việc, cũng phải hơn 1 năm sau, thậm chí để xây dựng một đế chế kinh doanh thật sự, cũng cần 2, 3 năm mới có thể. Trong vòng 2, 3 năm, hắn vẫn phải cố gắng tìm kiếm con đường cân bằng và sinh tồn, phải tự bảo vệ mình và từng bước thăng tiến trong chốn quan trường đầy hiểm ác và nguy hiểm này.
Trong chốc lát, Hạ Tưởng hạ quyết tâm, trước khi thế cục tại tỉnh Yến đại biến, phải gặp mặt Ngô Tài Dương càng sớm càng tốt. Lúc này Ngô Tài Dương đề nghị gặp hắn, chắc hẳn có nội tình.
Tuy nhiên điều khiến Hạ Tưởng buồn bực, chính là Tào Thù Lê cũng bị Liên Nhược Hạm lôi kéo đến mê muội, cứ muốn vào ở trong Hoa Hải Nguyên, khiến Hạ Tưởng phải tự về. Bất đắc dĩ Hạ Tưởng trở về một mình, may mắn Hạ Đông được gửi trong nhà trẻ toàn thời gian, buổi tối không cần đón về, nha đầu Lê mới có thời gian cân nhắc đến hắn.
Hiện tại tốt lắm, không cần cân nhắc hắn, chỉ một cuộc khủng hoảng tài chính cũng đủ Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm cân nhắc 2, 3 năm, đàn bà có chuyện làm, đàn ông an toàn hơn.
Hôm nay Hạ Tưởng đột nhiên nghĩ, buổi tối sẽ đến với Vệ Tân, không ngờ chưa kịp gọi điện cho Vệ Tân đã có một số điện thoại lạ gọi đến cho hắn.
Người biết đến số di động của Hạ Tưởng không nhiều, hắn cũng biết nếu buổi tối mà có điện gọi tới chắc chắn không phải là người ngoài, liền nghe máy. Quả nhiên, tiếng nói bên kia đầu dây nghe vừa quen vừa lạ.
- Thị trưởng Hạ, chào anh, tôi là Trần Mạt, hiện đang ở thành phố Thiên Trạch.
Hoa Nhài Vàng? Hạ Tưởng hơi thất thần một chút, ngây người sửng sốt mới nhớ lần trước Phó Tiên Tiên nói Hoa Nhài Vàng, Bạc về nước, gần đây tình hình có nhiều lộn xộn khiến hắn quên mất.
- Cô ở đâu, tôi đến đón cô.
Hoa Nhài Vàng, Bạc là hai chị em đáng thương đáng thương, nếu tìm sự giúp đỡ của hắn, hắn sẽ giúp đến cùng.
- Tôi ở nhà ga, hành lý của hai chị em tôi vừa mới bị người ta giật mất rồi, anh mau tới giúp chúng tôi đi.
Hoa Nhài Vàng nói dồn dập và khóc nức nở.
Như thế nào...Hạ Tưởng như muốn phát hỏa, nói:
- Cô chờ nhé, tôi sẽ đến ngay.
Đầu tiên thông báo cho Bành Vân Phong và Tiêu Ngũ, sau đó Hạ Tưởng tự mình lái xe đến nhà ga, trong lòng vừa tức giận vừa suy nghĩ, Hoa Nhài Vàng Bạc càng lớn càng xinh đẹp là không sai, nhưng hai chị em Hoa đi cùng nhau đúng là sai lầm rồi, hai người đều là hai tuyệt sắc my nữ, chắc chắn sẽ găp phải những kẻ háo sắc.
Sự lộn xộn của nhà ga thành phố Thiên Trạch đã tồn tại từ lâu, sau khi nhận chức, Hạ Tưởng vẫn đang tập trung vào sự phát triển kinh tế nên chưa chú trọng nhiều đến vấn đề an ninh. Hôm nay nhân việc của Hoa Nhài Vàng Bạc, lại thêm bước tiếp theo sẽ dồn tinh lực cho phát triển kinh tế, đấu tranh chính trị hẳn phải dẹp sang một bên đã, hắn liền quyết định nhân cơ hội này thực hiện một cuộc nghiêm trị trên toàn thành phố.
Trước kia không phải không nghĩ đến việc nghiêm trị, mà là Bùi Nhất Phong không đồng tình, Trần Khiết Văn không gật đầu, lời của hắn không có giá trị gì cả, hiện tại tốt lắm, đây là cơ hội để hắn thực hiện việc nói lời giữ lời ở thành phố Thiên Trạch.
Tới nhà ga, Hạ Tưởng không đỗ xe trong bãi, tùy tiện dừng xe ở một điểm rồi vội vàng đi tới. Ở một góc nhà ga, có 3, 5 kẻ lưu manh đang vây quanh Hoa Nhài Vàng, Bạc, trong đó một người như đang muốn động tay động chân, Hạ Tưởng xông lên, một tay kéo y sang một bên. Cũng may, bây giờ hắn còn e dè vì thân phận mình là Thị trưởng, nếu như trước kia hắn sẽ đánh cho tơi bời rồi.
Đối phương có cái đầu được nhuộm vàng, lỗ tai đeo khuyên, vừa nhìn qua đã thấy y là người không đứng đắn. Vòng tai y bị Hạ Tưởng lôi đi, suýt chút nữa ngã sấp xuống, y nổi giận, lại thấy Hạ Tưởng chỉ có một mình, liền ỷ thế đông người, không hỏi một tiếng, liền xông lên đánh Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng vốn đang định dọa đối phương, không ngờ đối phương là kẻ lỗ mãng như vậy, hắn cũng sẽ không khách khí nữa. Lúc Thị trưởng không ở cơ quan, cũng chỉ là một người bình thường. Huống hồ hắn mới 31 tuổi, vẫn tràn đầy sức trẻ, chủ yếu hắn mới chỉ nhìn thoáng qua, đã thấy hành lý vương vãi trên khắp mặt đất, còn có tóc tai Hoa Nhài Bạc bù xù, tay áo bị xé tơi tả, dễ nhận thấy vừa rồi diễn ra một cuộc xé đánh.
Hạ Tưởng hận nhất là loại đàn ông ra tay với đàn bà con gái, đặc biệt là những kẻ lưu manh ra tay với phụ nữ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Thôi được, hôm nay sẽ phá lệ, ở Thiên Trạch hắn đã quá kiên nhẫn rồi, sự lưu manh của Trần Khiết Văn còn chưa tính, đọ sức trên lĩnh vực chính trị chính là ngấm ngầm hại người và đâm sau lưng. Bây giờ ngay cả một tên lưu manh cũng dám động thủ, thật đúng ở thành phố Thiên Trạch hắn bất tài thật sao? Hạ Tưởng nổi giận, nhấc chân hướng về tên lưu manh vừa rồi đá cho y một cước.
"Răng rắc", âm thanh của xương gãy vang lên, một cước, chỉ một cước đã khiến y gãy xương.
Y đau đớn bò trên mặt đất, chỉ kêu gào được mấy câu. Mấy người còn lại thấy vậy, chàng trai được lắm, ra tay rất độc ác, liền kêu một tiếng, xung quanh vây đến mười mấy người tay cầm côn, bao quanh Hạ Tưởng và Hoa Nhài Vàng, Bạc.
Kẻ cầm đầu là một tên đầu trọc, tay trái cầm côn, tay phải đặt trong túi quần, hình dạng giống khẩu súng lục, vẻ mặt u ám, y cười nói:- Anh bạn, vì hai cô gái mà cậu đánh thương người của tôi, cậu có biết tôi là ai không? Nếu cậu biết tôi là ai sẽ hối hận vì những gì mình vừa làm.
Hạ Tưởng lạnh lùng cười:
- Anh biết tôi là ai? Nếu anh mà biết cũng sẽ hối hận vì đã gặp mặt tôi.
- Tiều tử được đấy, khẩu khí không nhỏ.
Dưới ngọn đèn mờ nhạt, tên đầu trọc không nhìn rõ lắm diện mạo của Hạ Tưởng, cho dù có nhìn rõ, phỏng chừng y cũng không tin người đứng trước mình là Thị trưởng Hạ, Hạ Tưởng trên TV và Hạ Tưởng ngoài đời cũng khác nhau nhiều, hắn rút tay trong túi quần ra, quả nhiên là khẩu súng lục:
- Thế nào, muốn ăn đạn phải không?
Trong lòng Hạ Tưởng nổi cơn thịnh nộ, ở địa bàn mình cai quản không ngờ có người dám dùng súng dọa hắn? Giai đoạn đấu tranh gay cấn nhất với Nga Ni Trần ở thành phố Lang, Nga Ni Trần cũng không dám lộ súng, ở trong nước, súng là hàng cấm, không thể tùy tiện sử dụng.
Những tưởng rằng Thiên Trạch bảo thủ và lạc hậu, không nghĩ tới nhà ga này, giấu ô nạp cấu, còn có người có súng, xem ra lần này không nghiêm trị không được.
Tên đầu trọc đưa súng ra, Hoa Nhài Vàng, Bạc quá sợ hãi hét lên một tiếng, chạy trốn sau lưng Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng khẽ mỉm cười:
- Không biết quý danh của các vị là gì?
Tên đầu trọc nghĩ Hạ Tưởng đang sợ, y cười ha hả:
- Tôi họ Lý, đứng hàng thứ lão Tam, bạn bè giang hồ gọi ta là đầu trọc Lý Tam. Tôi nghĩ cậu không phải là người Thiên Trạch nhỉ, không biết nhà ga này thuộc đất của tôi hay sao?
- Ở Thiên Trạch, anh Lý có thế lực đứng sau, đi đến đâu cũng không ai dám ngăn cả.
Những người đằng sau liền cười ồn ào.
Tên đầu trọc tiếp tục:
- Vừa rồi cậu đánh anh em của tôi, như thế này đi, tôi thấy cậu cũng hiểu biết, tha cho cậumột lần, hai cô bé kia ở lại, cậu bồi thường 100 ngàn chữa bệnh, không có tiền, đánh gãy hai chân cũng được.
Đám lâu la xung quanh lại cười vang.
- Hai chị em họ Hoa, lại nhỏ da non thịt, tuyệt đối chơi tốt.
- Con mẹ nó, tươi ngon mọng nước như thế, lần đầu tiên bố mày gặp được người con gái xinh đẹp như vậy.
- Có thể được ngủ với nó một lần sẽ không uổng phí cả đời. Nếu một lần ngủ với cả hai, mẹ nó, chết cũng đáng.
-.....
Đám người càng nói càng khó nghe, Hoa Nhài Vàng, Bạc sợ hãi nắm chặt cánh tay Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng càng lúc càng giận, vùng khỉ ho cò gáy Thiên Trạch này, kinh tế đã không phát triển được, lại còn sinh ra một đám rác rưởi, sự kiêu ngạo của đối phương càng khiến Hạ Tưởng quyết tâm phải làm cho Thiên Trạch đồng thời với việc phát triển mạnh về kinh tế, phải chỉnh đốn tình hình an ninh thật nghiêm.
Lúc này Tiêu Ngũ chạy đến, đem theo 4, 5 người. Tiêu Ngũ rất thông minh, nhìn ra tình hình, anh giả bộ là người tò mò, từ từ tiếp cận đến, thừa dịp tên trọc đầu không để ý liền tấn công y, đoạt lấy súng lục.
Súng lục là vũ khí nguy nhiểm, thiết côn không thể so được, nếu chẳng may sẩy tay làm Hạ Tưởng bị thương chẳng phải là chuyện lớn sao, hơn nữa đối phương vô cùng hung hăng, không thể không đề phòng.
Tên đầu trọc không đề phòng có người âm thầm ra tay, y giận dữ, xoay sang đánh Tiêu Ngũ. Trong lúc ẩu đả bỗng "đoàng" một tiếng, âm thanh của tiếng súng.
Tiếng súng vang, đám người yên lặng, sau đó lại rối lên, súng nổ, bắn trúng ai? Ai trúng đạn rồi? Đám người trở nên hỗn loạn.
Bành Vân Phong chạy tới.
Bùi Nhất Phong cũng chạy tới, có vô số cảnh sát đang đến.
Cảnh sát nhanh chóng vây quanh hiện trường, tên đầu trọc và đồng bọn của y không có đường trốn thoát, Bùi Nhất Phong chạy tới trước mặt Hạ Tưởng, sợ tới mức thiếu chút nữa không đứng vững, máu tươi, chiếc áo Hạ Tưởng nhuốm một màu đỏ tươi.
Thị trưởng Hạ trúng đạn rồi sao? Bùi Nhất Phong thiếu chút nữa hồn bay phách lạc, nếu đúng Thị trưởng Hạ bị trúng đạn, y không phải giải thích gì nữa, sẽ phải trực tiếp đến Tỉnh ủy tự nhận lỗi từ chức.
Nhìn kỹ lại, lại thở phào nhẹ nhõm, không phải Hạ Tưởng bị thương mà là cô gái bên cạnh hắn bị thương, chỉ bị thương trên cánh tay, may mắn chỉ bị thương phần mềm. Lại nhìn Thị trưởng Hạ, sắc mặt xanh mét, cực kỳ khó coi. Bùi Nhất Phong bị ánh mắt sắc bén của Hạ Tưởng làm cho kinh hãi, y vẫn nghĩ đến một Thị trưởng Hạ dù trong lòng có nghĩ thế nào thì bên ngoài vẫn mềm mỏng, không ngờ, khi tức giận rồi, Thị trưởng Hạ cũng giống hổ, đều có thể dọa người.
Trước kia cũng nghe qua Thị trưởng Hạ rất tàn nhẫn, nhưng Bùi Nhất Phong chưa tận mắt chứng kiến, hôm nay, y xem như đã lĩnh hội được một mặt vô itnfh ác nghiệt của Hạ Tưởng.
- Bao vây bọn chúng, không để một ai chạy thoát, ai để người nào chạy lập tức bị sa thải ngay,
Hạ Tưởng phát lệnh, ra lệnh nghiêm ngặt đối với Bùi Nhất Phong, lại hướng Tiêu Ngũ nói:
-Động thủ.
Cảnh sát đưa tên đầu trọc và mười mấy tên đồng bọn của y đến giữa sân, Tiêu Ngũ và 4, 5 người trước mặt mấy chục cảnh sát bắt đầu đánh đập bọn chúng. Đánh gãy tay gãy chân, đánh cho tàn phá khiến bọn chúng đau đớn kêu cha kêu mẹ, quỳ xuống xin tha thứ.
Quỳ xuống xin tha thứ cũng không được, không thể buông tha, mỗi người đều phải lưu lại một kỷ niệm, để chúng khắc cốt ghi tâm việc này.
Trong lòng Bùi Nhất Phong cảm thấy chua xót, hành động lần này của Thị trưởng Hạ bên ngoài như đang báo thù, nhưng thực chất lại nhằm mục đích rung cây dọa khỉ, bởi vì Thị trưởng Hạ là người thông minh, hắn biết rõ đám đầu trọc có thể làm càn là vì có cấu kết với cảnh sát. Thị trưởng Hạ đánh đám người đầu trọc thực tế là cảnh cáo trực tiếp đối với đội ngũ chính trị và những cảnh sát có cấu kết với chính trị.
Tình hình trước mắt ở Thiên Trạch là Bí thư sắp rời chức, Thị trưởng Hạ có tiếp nhận chức vụ Bí thư hay không cũng chưa biết, nhưng hiện tại Thị trưởng Hạ mượn cơ hội sinh sự, mục đích là phát huy tác dụng của mình, phải có toàn quyền điều hành Thiên Trạch, Bùi Nhất Phong phải phục tùng hắn. Nếu Bùi Nhất Phong có ý kiến phản đối gì, không chừng sẽ bị Thị trưởng Hạ truy cứu trách nhiệm, điều tra xem Bùi Nhất Phong có liên quan gì đến đám đầu trọc hay không.
Thị trưởng Hạ ra tay đúng là khiến người ta nói không nên lời, khiến người ta phải đau đớn ra quyết định, nếu không tự gánh hậu quả nặng nề.
Quả thật Bùi Nhất Phong có liên quan đến đám đầu trọc, cũng nhận không ít lợi lộc từ bọn chúng, ngay cả súng của chúng cũng do cảnh sát giúp mà có. Hiện tại y thấy hối hận, đụng đến Hạ Tưởng, hoặc là một lòng một dạ theo Thị trưởng Hạ, hoặc là bị Thị trưởng Hạ chèn ép thậm tệ.
Bùi Nhất Phong biết, Thị trưởng Hạ ngoài là đánh đám đầu trọc, nhưng trên thực tế là đánh vào mặt y, còn đánh trước mặt rất nhiều người. Y cảm giác mặt mình nóng lên, thầm nghĩ một lát, liền hạ quyết tâm, biểu lộ lập trường của mình với Thị trưởng Hạ:
- Bắt đầu từ ngày mai, sẽ cho triển khai chấn chỉnh trị an trong toàn thành phố, cam đoan trong vòng nửa tháng, sẽ dẹp hết xã hội đen. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, tôi nguyện nhận mọi hình thức xử lý của Thị trưởng Hạ.
Chỉ để Thị trưởng Hạ không để cập lên Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, Bùi Nhất Phong biểu thị lòng trung thành của mình với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng gật đầu, không nói gì. Hắn cần chính là Bùi Nhất Phong phục tùng như vậy, một việc nhỏ cũng có thể biến thành một sự kiện chính trị lớn, Thiên Trạch bây giờ, rất cần một lòng đoàn kết, thì tương lai kinh tế Thiên Trạch mới có thể đi lên, chiếm một vị trí nhỏ trong tỉnh được.
Bùi Nhất Phong tỏ thái độ như vậy, hắn cũng thấy vừa lòng.
Mấy chục cảnh sát đừng thấy bình thường tác oai tác quái đã thấy mình rất giỏi, nhưng nhìn mấy người Tiêu Ngũ đánh người mới biết sợ hãi, thậm chí có người kinh hãi đến mức nôn mửa. Từ nay về sau, tất cả cảnh sát Thiên Trạch sẽ sợ Thị trưởng Hạ như hổ.
Chuyện xảy ra khiến cảnh sát thành phố Thiên Trạch cảm nhận Hạ Tưởng vừa lạnh lùng, vừa cứng rắn lại cao thượng, khiến sau này trong quá trình làm việc Hạ Tưởng muốn điều động lực lượng cảnh sát cũng dễ dàng hơn, cũng đặt hắn ở địa vị đệ nhất Thiên Trạch.
Sắp xếp cho Hoa Nhài Vàng, Bạc ở lại khu Văn hóa du lịch, Hạ Tưởng cũng không nhiều lời với họ nữa, bảo Nghiêm Tiểu Thì chú ý chăm sóc các cô, sau đó liền trở về nhà. Ngày hôm sau đang định đến hỏi thăm Hoa Nhài Vàng, Bạc thì thấy Tỉnh ủy truyền đến tin tức liên quan đến việc thay đổi nhân sự Thiên Trạch.
Nghe đồn rằng, có khả năng chính Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến Khâu Tự Phong sẽ tiếp nhận chức vụ Bí thư Thành ủy Thiên Trạch, Hạ Tưởng vẫn đảm nhiệm vị trí Thị trưởng.
Tin đồn cũng không phải không có căn cứ, Hạ Tưởng nghe xong cũng không nói gì. Cũng không phải hắn không muốn được ngồi vào chức Bí thư, nhưngsắp xếp Khâu Tự Phong đảm nhiệm chức vụ Bí thư, đó là một bí ẩn lớn, Khâu Tự Phong là một đại diện tiêu biểu cho thế lực gia tộc.
Tuy nhiên đối với việc hợp tác một lần nữa với Khâu Tự Phong, Hạ Tưởng thật ra không lo lắng lắm. Đồng thời hắn cũng rõ ràng, sự tình còn rất nhiều biến số, hiện tại mới chỉ là tin đồn, cho đến khi có quyết định chính thức, vẫn còn một thời gian nữa, không chừng phải ít nhất một hai tháng nữa.
Lúc này hắn không thể không quan tâm chuyện của Hoa Nhài Vàng, Bạc.
Hai chị em hồng nhan bạc mệnh, lại quá xinh đẹp, ra ngoài dễ gặp chuyện. Phụ nữ quá xinh đẹp cũng không tốt, càng không nói đến hai cô lại giống nhau như đúc, càng dễ khơi dậy thú tính đàn ông. Sau khi cân nhắc Hạ Tưởng quyết định để Hao Nhài Vàng đến chỗ Đông y Phó thị, ở cùng với Phó Tiên Tiên, để Hoa Nhài Bạc ở lại khu văn hóa du lịch, để Nghiêm Tiểu Thì chăm sóc cô. Tách hai người ra cũng để đảm bảo an toàn cho hai cô.
Ý tưởng của Hạ Tưởng được Nghiêm Tiểu Thì và Phó Tiên Tiên đồng ý, hắn không ra mặt nữa mà giao luôn cho Nghiêm Tiểu Thì và Phó Tiên Tiên sắp xếp chuyện Hoa Nhài Vàng Bạc, hắn có chuyện vội đi để gặp Ngô Tài Dương.
Còn Bùi Nhất Phong tiến hành ra quân chấn chỉnh lại an ninh trật tự trong phạm vi toàn thành phố, Bùi Nhất Phong xin chỉ thị của Trần Khiết Văn, Trần Khiết Văn cũng không nói gì liền phê chuẩn luôn. Hiện tại cơ bản Trần Khiết Văn không hể quan tâm đến sự vụ của Thiên Trạch, cũng có nghĩa là để Hạ Tưởng định đoạt mọi chuyện.
Sau khi đường cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch được thông xe, thì việc từ Thiên Trạch đến thủ đô thuận tiện hơn nhiều, hơn một tiếng sau đã đến thủ đô. Sau khi đến nơi, Hạ Tưởng cũng không đến gặp Ngô Tài Dương ngay, mà đến họ nhà Ngô để thăm hỏi bệnh tình của ông cụ trước.
Đối với ông cụ, trước sau Hạ Tưởng đều kính trọng và yêu mến vô cùng.
Hiện tại ông cụ ở biệt thự mà Liên Nhược Hạm đã ở trước đây, cũng không biết sao ông cụ lại thích phong cách của biệt thự Liên Nhược Hạm đến vậy, sau một lần đến không muốn ở chỗ khác nữa, liển muốn ở luôn.
Hạ Tưởng cũng không thông báo trước cho ông cụ, muốn khiến cho ông cụ ngạc nhiên, hắn lẳng lặng đi đến biệt thự, dừng xe, liền đi vào phía trong. Người bảo vệ nhận ra Hạ Tưởng, đang định nói chuyện với hắn nhưng Hạ Tưởng cười ra động tác cho anh bảo vệ hiểu là đừng lên tiếng gì cả…
Đến phòng, Hạ Tưởng nhẹ nhàng mở cửa, ông cụ đang ngồi trong phòng viết chữ. Hạ Tưởng bước chân thật nhẹ, lặng lẽ đến phía sau ông cụ nhìn thấy mấy chữ ông cụ đang viết dở: "Núi không ngại cao, biển không ngại sâu. Chu công phun bộ, thiên hạ quy tâm".
Đúng là 《Đoản ca hành》của Tào Tháo. Mấy chữ "Thiên hạ quy tâm" ẩn chứa nỗi lòng của ông cụ.
-Nếu muốn thiên hạ quy tâm, trước tiên phải có hiền sĩ đức hạnh của Chu công phun bộ.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Ông cụ, chữ hay lắm, mạnh mẽ rắn rỏi, uy vũ không tầm thường.
Ông cụ quay đầu lại cười ha hả, dường như không ngạc nhiên khi thấy Hạ Tưởng đứng sau mình, gật gật đầu:
- Cổ nhân chi đức, hiện tại người không thể học cũng cố dồn sức học được, thời đại khác rồi, đạo lý dùng người cũng khác rồi, không thể vơ đũa cả nắm.
Bất chợt dừng lại
- Tiểu Hạ, cháu cũng biết thư pháp sao?
- Cháu không hiểu, cũng không viết được nhưng lại thích bình linh tinh, nhưng lại nói đúng không được mấy ý, giống như hầu hết các vị tiến sĩ chuyên gia bây giờ vậy.
Hạ Tưởng thấy tâm tình ông cụ không tệ, không thấy biểu hiện của người có bệnh, liền trêu chọc vài câu.
- Ha ha…
Ông cụ cười lớn,
- Đừng trách lầm mấy vị chuyên gia tiến sĩ, có cái gì bọn họ không hiểu? Cái gì họ cũng hiểu Bởi vì cái gì họ cũng hiểu, người khác bảohọ nói cái gì thì họ nói cái đó, mới có thể tin được, mới chỉ dẫn dân chúng đúng đắn, có phải hay không?
Cái gọi là chính xác dẫn đường, đương nhiên là đứng ở góc độ của tầng lớp trên mà xem xét, là vì phục vụ cho giai cấp thống trị, giống như việc khống chế hình thái ý thức vậy, cổ đại cũng tốt, hiện đại cũng tốt, không có gì khác biệt nhiều lắm, làn cho trí tuệ của ta và cổ nhân, cũng không khác nhau nhiều lắm. Người xưa dựa vào việc trung thành với Hoàng thượng để đoán định lòng người, hiện tại dựa vào chế độ điều lệ để hình thành đoàn thể đoàn kết.
Hạ Tưởng quan tâm hỏi về sức khỏe ông cụ, ông cụ xua tay nói:
- Được rồi, khỏe rồi, chỉ là cảm cúm bình thường thôi, không có gì đáng để náo loạn cả lên. Lo cho cậu ấy, tôinghe nói gần đây Thiên Trạch có nhiều thay đổi?