Hơn nữa người trong Tần Đường từ trên xuống dưới đều đang chê cười y, bởi vì y tính toán thất bại, đã trở thành trò cười cho thiên hạ.
Thật sự là thủ đoạn của Chủ tịch tỉnh Tôn? Hạ Tưởng có tham gia hay không?
Chương Quốc Vĩ căm hận vô cùng, nhịn thật lâu cuối cùng không nhịn được nữa, nổi giận đùng đùng đập cửa Phạm Tiến.
Phạm Tiến đang nghe điện thoại, thấy Chương Quốc Vĩ bước vào, gật đầu ra hiệu, vẫn tiếp tục nói chuyện. Kỳ thật bình thường Phạm Tiến cũng là như thế, cũng không thể tính là thất lễ, nhưng hôm nay Chương Quốc Vĩ lại cảm thấy Phạm Tiến cố tình lãnh đạm với y, có vẻ đùa cợt vì cho rằng y vừa gặp thất bại lớn, y liền hừ nhẹ một tiếng:
- Bí thư Phạm lại đang báo cáo công tác cho lãnh đạo tỉnh? Anh trở thành đường dây nóng của thành phố Tần Đường ủy và Tỉnh ủy khi nào vậy.
Phạm Tiến nghe Chương Quốc Vĩ có ý châm biếm, liền nói một câu trong điện thoại:
- Được rồi, trước hết cứ như vậy.
Sau đó vẻ mặt tươi cười cúp máy,
- Thị trưởng Chương, anh nghe giọng điệu nói chuyện của tôi là trò chuyện với lãnh đạo tỉnh rồi sao?
Chương Quốc Vĩ bị Phạm Tiến chặn ngang, có chút nghẹn, y cũng vì tức giận mà hồ rồi, vừa rồi khi Phạm Tiến trò chuyện rõ ràng luôn ừ ừ vừa nghe cũng đoán được là cấp dưới đang báo cáo công việc cho y.
- Bí thư Phạm, thời gian chúng ta biết nhau cũng không ngắn nữa, có một số việc tốt nhất nên nói rõ ràng. Chương Quốc Vĩ bỏ qua không đề cập tới sự xấu hổ vừa rồi, chỉ nhắc tới vấn đề đề cử Phó giám đốc sở.
Phạm Tiến giả ngu: Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Thị trưởng Chương, việc công đương nhiên phải rõ ràng minh bạch, tôi từ trước đến giờ làm chuyện gì cũng công tư phân minh.
- Bí thư Phạm, anh thật không biết là chuyện gì đang xảy ra sao?
- Không biết, quyết định của Tỉnh ủy, thì tôi làm sao mà nắm được, tôi cũng không phải là lãnh đạo tỉnh.
- Vương Trường Viễn có năng lực trong công việc, tác phong cũng có….
- Chỉ là hơi trẻ tuổi, sợ không gánh nổi áp lực.
Hai người mỗi người một lời khác nhau, giống như đang đánh đố nhau, kỳ thật đang xoay quanh vấn đề Vương Trường Viễn không trúng tuyển, Chương Quốc Vĩ truy vấn, Phạm Tiến phủ nhận. Chương Quốc Vĩ hỏi Phạm Tiến có phải đang nội ứng ngoại hợp với lãnh đạo tỉnh ủy, cố ý phản đối việc đề cử hay không, Phạm Tiến thề thốt phủ nhận, tỏ ra thái độ làm việc công tư phân minh, hành động ngay thẳng chính trực.
Chương Quốc Vĩ biết có hỏi cũng không tìm ra nguyên cớ, cuối cùng đành phải hậm hực bỏ đi, Phạm Tiến còn rất lễ phép đưa y ra tới cửa. Nhưng Phạm Tiến càng khách khí, y trong lòng lại càng giận dữ, càng cho rằng đằng sau Phạm Tiến có độc thủ.
Ngược lại giảm sự hoài nghi đến mức thấp nhất đối với Hạ Tưởng.
Vừa nghĩ, Chương Quốc Vĩ lại đến phòng làm việc của Hạ Tưởng, muốn từng bước sắp xếp việc của Vương Trường Viễn.
- Bí thư Hạ, sự tình tại sao có thể như vậy, chẳng phải đã chọn Vương Trường Viễn rồi sao?
Chương Quốc Vĩ vừa đến đã tỏ thái độ phẫn nộ trước những việc làm sai trái bất đắc dĩ,
- Ở tỉnh sao lại có thể lật lọng, quyền uy của Thành ủy ở đâu? Công việc của Vương Trường Viễn sắp xếp như thế nào? Ở tỉnh làm như vậy, sẽ khiến lòng người rét lạnh.
Kỳ thật các thành phố cấp địa phương và trong tỉnh ít nhiều đều có mâu thuẫn, muốn có ưu đãi chính sách, phải có ưu đãi dự án, phải có giúp đỡ tiền vốn, vvv…, ở tỉnh không chiếu cố đến, sẽ không có khả năng bình quân chủ nghĩa, các thành phố cấp địa phương không hài lòng với tỉnh cũng là chuyện thường, ngồi lại với nhau thảo luận về các chính sách trong tỉnh cũng không được gì, không có lãnh đạo tỉnh nào sẽ thực sự tức giận vì nhân vật số một, số hai của thành phố cấp địa phươngngồi lại cùng nhau nói xấu tỉnh. Nhưng Hạ Tưởng làm Bí thư, muốn thỏa đáng khống chế thị phi của dư luận, hơn nữa trong việc đề bạt Phó giám đốc sở, tuy hắn không phải đứng phía sau làm chủ, nhưng tất cả quá trình hắn cũng biết khá rõ ràng, hắn cũng đóng vai trò quan trọng trong việc trợ giúp, bởi vậy cần phải ngăn chặn sự bất mãn của Chương Quốc Vĩ.
- Quốc Vĩ, quyết định của tỉnh nhất định tỉnh đã cân nhắc, chúng ta không hài lòng cũng đành chịu, động cơ của lãnh đạo cấp trên là vì lợi ích toàn cục, sẽ không quan tâm đến ý kiến riêng lẻ của chúng ta, có nói cũng vô dụng.
Giọng điệu của Hạ Tưởng bình thản, khiến Chương Quốc Vĩ nhìn không thấu ý tứ của hắn trong vấn đề này.
Kỳ thật ngay từ đầu, người mà Chủ tịch tỉnh Tôn muốn bóp chẹt là Trương Hào Quang, bởi vì Trương Hào Quang không có hậu đài, bóp chẹt y, người ta sẽ không bàn tán. Nhưng sự việc lại quá trùng hợp, Phạm Tiến không biết như thế nào trước khi Hội nghị tổ chức lại tìm đến thăm dò ý tứ của Hạ Tưởng, hơn nữa còn để lộ ra ý kiến Trương Hào Quang hoàn toàn không thích hợp, Hạ Tưởng liền biết, Phạm Tiến cùng chí hướng với Chủ tịch tỉnh Tôn.
Hạ Tưởng cũng không muốn chèn ép Trương Hào Quang, nhưng nói đi cũng phải nóilại, ấn tượng của hắn đối với Vương Trường Viễn cũng bình thường, bởi vì trong thời gian Vương Trường Viễn công tác ở Cục tài chính, rất nhiều khoản chi tiêu tài chính ở Tần Đường đều do Chương Quốc Vĩ quyết định, nhiều lúc những cái cần quan tâm lại không quan tâm, không cần quan tâm, lại quan tâm quá mức, khiến cho nhiều đơn vị tốt thì tiền xài không hết, một số đơn vị kém thì những bàn ghế trong văn phòng cũng phải tự mình sửa chữa mới có thể tiếp tục sử dụng. Tốt và kém, tất cả đều dựa vào mối quan hệ xa gần với Chương Quốc Vĩ, Vương Trường Viễn mà định đoạt.
May mắn một chút, Vương Trường Viễn đối với việc cấp phát kinh phí giáo dục còn dễ chịu, rất ít kẹp cổ, điều này khiến cho Hạ Tưởng còn có chút cảm tình với y. Nhưng nói tóm lại, để cho Trương Hào Quang lên chức sẽ phù hợp đạo lý dùng người của hắn. Trương Hào Quang cần cù và thật thà trong công việc, biết đối nhân xử thế, thuộc loại người trung thực, hắn có thể đề bạt y lên chức, cũng vì muốn xây dựng tấm gương điển hình cho cán bộ cơ sở.
Thái độ của Phạm Tiến, e rằng bên trong có Chủ tịch tỉnh Tôn nói bóng nói gió, Hạ Tưởng xuôi theo ý của y nói mấy câu, sau đó mới chuyển đề tài, nói đến chuyện Chủ tịch tỉnh Tôn cũng rất quan tâm đến việc đề cử Phó giám đốc sở Tần Đường, buổi tối hôm trước còn đặc biệt gọi điện đến hỏi vấn đề này. Cố ý nhấn mạnh buổi tối hôm đó, chính là muốn để cho Phạm Tiến phán đoán sai, cho rằng quan hệ giữa Chủ tịch tỉnh Tôn và hắn không hề bình thường.
Kế sách của Hạ Tưởng thật có hiệu quả, Phạm Tiến quả nhiên nghĩ lầm rằng Hạ Tưởng hiểu ý đồ của Chủ tịch tỉnh Tôn hơn, liền không thể không nói mấy câu.
Nói xong, Hạ Tưởng bỗng nhiên nói một câu:
- Kỳ thật đồng chí Vương Trường Viễn rất chuyên tâm trong công việc tài chính, y trước kia còn đăng tải một bài văn làm sao để làm tốt công việc tài chính, nghe nói nhận được sự tán thưởng của Sở tài chính? Vương Trường Viễn được coi như là một học giả lãnh đạo, nếu tiếp tục làm việc ở hệ thống tài chính, mới có thể phát huy hết tài năng của y.
Phạm Tiến cho rằng lời nói của Hạ Tưởng là chủ ý của Chủ tịch tỉnh Tôn, là muốn loại trừ Vương Trường Viễn thay cho Trường Hào Quang, quay về từ văn phòng của Hạ Tưởng, y liền gọi điện thoại, bố trí một hậu đài sắp xếp việc này.
Kết quả sự tình diễn biến thành tình hình ở Hội nghị thường vụ.
Hạ Tưởng cũng không biết Phạm Tiến có đích thân báo cáo công việc cho Tôn Tập Dân hay không, tóm lại một loạt hành động cuối cùng đã cho thấy, Tôn Tập Dân chọn Vương Trường Viễn hay là Trường Hào Quang, hoàn toàn chưa có nghiêng về phía nào, chỉ cần loại bỏ một người có thể thẳng tiến đến vị trí này. Còn cuối cùng Chủ tịch tỉnh Tôn làm thế nào để khiến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy ra quyết định đề cử Tiếu Quý Ba, đây không phải vấn đề mà Hạ Tưởng cần quan tâm, y chỉ cần ở giữa nhẹ nhàng và khéo léo thúc giục, khiến cho Phạm Tiến đá vào cầu môn là có thể. Chèn ép Vương Trường Viễn, nhường chức cho Tiếu Quý Ba, xem như được một công đôi việc, một là lấy được ân tình với Tôn Tập Dân, không làm mích lòng Chủ tịch tỉnh. Hai là để Chương Quốc Vĩ một cước giẫm lên khoảng không, ngã nhào. Không cho Chương Quốc Vĩ té ngã, Hạ Tưởng khó quên mối hận trong lòng, bởi vì y trong lòng hiểu rõ, sở dĩ Ngưu Lâm Quảng gây hấn, Chu Minh Hoành khiêu chiến, đều có bóng dáng của Chương Quốc Vĩ phía sau. Điểm khó đối phó nhất của Chương Quốc Vĩ là, y từ đầu đến đuôi núp sau tấm màn, điều khiển người khác, nhưng không ra mặt, y luôn phải duy trì hình tượng bản thân, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
Thậm chí ngay cả đằng sau sự kiện của Tiểu Quỳ, nói không chừng cũng có sự mưu tính của Chương Quốc Vĩ. Bởi vì Mã Quân là con rể của Lưu Kiệt Huy, nghe nói Mã Quân có quan hệ thân mật với Chương Quốc Vĩ, nghe lời nói của Chương Quốc Vĩ thì càng nghiêng về Lưu Kiệt Huy hơn.
Hạ Tưởng biết một ít chính là, Chương Quốc Vĩ ở Thành ủy lợi dụng Chu Minh Hoành, xúi giục Phạm Tiến, hơn nữa nắm trong tay ban Tổ chức cán bộ, ba điểm này đã hình thành một thế cục có lợi cho y, ở sau lưng, thao túng Ngưu Lâm Quảng, lợi dụng Gia Cát Phách Đạo, đem Lã Chấn Dương làm lính hầu, chèn ép hắn, cho đến khi đạt được mục đích cuối cùng chính từ hai phía để cho hắn không còn cách nào đứng vững ở Tần Đường.
Hạ Tưởng không ra tay đánh trả, chẳng lẽ còn muốn ngồi chờ chết? Chèn ép Vương Trường Viễn chỉ là bước đầu tiên, bước thứ hai, hắn còn có niềm vui bất ngờ muốn tặng cho Chương Quốc Vĩ.
Sử dụng diệu kế mượn oai bắt lấy Vương Trường Xa, khiến Chương Quốc Vĩ mất mặt, hơn nữa trong vấn đề điều chỉnh nhân sự gặp phải thất bại lớn, cũng là do Hạ Tưởng hết lần này đến lần khác gây hấn với y, cơ hội đến mà không bắt được, một Gia Cát Phách Đạo dám hống hách ỷ vào sự nâng đỡ sau lưng, ngay cả se số một cũng dám bóp chẹt, Hạ Tưởng chẳng những đánh chó, mà còn đánh luôn chủ nhân của nó.
Đánh chó có thể đánh trực tiếp, bởi vì biện pháp tốt nhất để đối phó chó dữ là khiến nó cảm thấy đau nhức. Nhưng đánh chủ nhân của con chó thì cần phải có sách lược, Chương Quốc Vĩ vẫn duy trì hình tượng trước mặt, Hạ Tưởng nếu ngay trước mặt bức ép Chương Quốc Vĩ, ngược lại hắn không phải là người rộng lượng, sẽ làm người ngoài hiểu lầm hắn đang tranh quyền đoạt lợi, khó tránh khỏi miệng đời, bị người đời đả kích.
Cho nên muốn để cho Chương Quốc Vĩ cảm thấy đau đớn, thủ đoạn khéo léo mà không để lại dấu vết, rất khó. May mắn có Chủ tịch tỉnh Tôn cứ muốn nhúng tay vào việc đề cử chọn người lên chức Phó giám đốc sở, Hạ Tưởng liền bắt được cơ hội sử dụng.
Thấy vẻ mặt Chương Quốc Vĩ hằn lên lòng căm phẫn, Hạ Tưởng âm thầm cười khẩy, Chương Quốc Vĩ so với bất cứ đối thủ nào mà hắn trước đây gặp phải, là người biết khéo léo diễn trò nhất, và lúc nào cũng có lý do đường hoàng, luôn nói những lời chính nghĩa, nhưng sau lưng, nham hiểm xảo trá hơn so với người khác, với hình tượng và hành động của y, nếu như đi diễn điện ảnh, sớm muộn gì có một ngày sẽ là người chiến thắng giải Oscar.
Chương Quốc Vĩ bực tức nói:
- Bố trí như thế nào với Vương Trường Xa? Thành ủy hẳn là mau chóng đưa ra phương án, đừng để lòng nhiệt tình của Vương Trường Xa mất đi.
- Công việc của Vương Trường Xa nhất định sẽ được sắp xếp, quan điểm của Thành ủy trước sau như một, sẽ không bỏ không một cán bộ có tài năng mà không dùng đến.
Hạ Tưởng trả lời cho Chương Quốc Vĩ một cách chắc chắn, sau lại bổ sung,
- Ở tỉnh có lẽ đã sắp xếp chỗ khác cho Vương Trường Xa rồi.
Chương Quốc Vĩ đi rồi, Hạ Tưởng ngồi xuống tĩnh tâm trong chốc lát, miên man suy nghĩ. Trước mắt dường như đã thắng một ván nhỏ, nhưng tình hình Tần Đường phức tạp và có nhiều biến đổi, giống như một đám sương mù. Phạm Tiến không dùng được cũng không tin được, Chương Quốc Vĩ không thể tin không thể qua lại, những Ủy viên thường vụ khác lòng người khác nhau, ngay cả Hoàng Đắc Ích cũng khó hiểu rõ.
Hạ Tưởng biết rằng, con đường phía trước vẫn rất gian nan, dưới sự đè ép của Chương Quốc Vĩ và Ngưu Lâm Quảng khiến hắn càng thận trọng. Nhưng thắng ván này giống như có một chút ánh sáng loe lói trong bóng tối, ít nhất, trong những nhân tố quyết định Tần Đường, hắn cũng có một vị trí, hơn nữa Chương Quốc Vĩ liên tục thua hai ván, nói là nguyên khí tổn thất lớn thì có phần khuyếch trương, nhưng ít nhất cũng bị tổn thương tay chân.
Lúc sắp tan ca, nhận được điện thoại của Tôn Tập Dân.
Giọng nói của Chủ tịch tỉnh Tôn rất nhã nhặn, ngoài sự ôn hòa ra, còn ẩn chứa tình cảm thân thiết:
- Hạ Tưởng, công việc của Tần Đường gần đây triển khai khá tốt, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh hoàn toàn tán thành. Cuộc họp vừa kết thúc, tôi đã biểu dương Tần Đường, Bí thư Phạm cũng tán thành ý kiến. Công tác sau này, phải tiếp tục duy trì tác phong làm việc vững chắc.
Chủ tịch tỉnh Tôn tuy lời nói có chút khách sáo, nhưng đầy thâm ý, bởi vì Chủ tịch tỉnh sẽ không vô duyên vô cớ chủ động gọi điện thoại tới, Chủ tịch tỉnh cũng không có thời gian rỗi, quan trọng không phải bản thân lời nói, mà quan trọng là trước đó đã phát sinh chuyện gì.
Hạ Tưởng rất cung kính mà khách khí cảm ơn Chủ tịch tỉnh Tôn luôn ủng hộ công việc của Tần Đường, nhấn mạnh sẽ luôn duy trì tác phong không kiêu ngạo, không nóng vội.
Sau khi những lời nói sáo rỗng được biểu hiện ra, Tôn Lập Dân lại qua loa hỏi một số tình hình về Tần Đường, sau đó chuyển đề tài, không chút để ý nói một câu:
- Hôm qua đồng chí Bảo Hoa đến báo cáo công việc với tôi, dưới sự dẫn dắt của đồng chí Bảo Hoa, tất cả các hạng mục công việc của sở Tài chính đều rất tốt.
Tiếu Bảo Hoa là Giám đốc sở Tài chính của Tỉnh.
Hạ Tưởng thuận theo lời của Chủ tịch tỉnh Tôn nói mấy câu, đơn giản là hy vọng sở Tài chính tỉnh ủng hộ công tác tài chính của Tần Đường, vvv…hắn trong lòng hiểu rõ, hướng đi của Vương Trường Xa đã định rồi.
Sau khi tan ca, vừa về đến nhà, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, chỉ thấy Tiểu Quỳ mặc bộ đồ con bướm đi qua đi lại như con thoi, vừa ngâm nga một ca khúc không biết tên, vừa bầy đầy thức ăn ngon.
Hạ Tưởng có chút xúc động,Tiểu Quỳ cơ bản là một cô gái tốt, chịu khó, lại hiền lành, nhưng khi đối diện với cám dỗ, cũng không giữ được mình, dù sao cô cũng tuổi trẻ. Hiện tại những cô gái trẻ tuổi, có mấy người thấy danh lợi hấp dẫn mà không động tâm? Thậm chí còn có người vì một chiếc điện thoại di động mà đã qua đêm với người khác, quả là khiến người ta nghẹn đến nói không thành lời.
Thậm chí có một số cô gái gia đình giàu có, vì hư vinh vì muốn có cuộc sống vật chất đầy đủ, cũng chủ động đi bán thân, đây chính là vấn đề về mặt đạo đức. Rất nhiều cha mẹ giáo dục con, chỉ biết để cho con ăn ngon mặc đẹp, mà không chú trọng đến việc giáo dục đạo đức, kết quả sau khi trưởng thành, bản lĩnh càng lớn, sẽ càng nguy hiểm cho xã hội.
Hậu quả của việc xem thường đạo đức, sẽ khiến cho một thế hệ phải trả giá quá nặng. Thời gian cần quá dài, sau vài năm, các phương tiện truyền thông đều tuyên truyền những tin tức nhưsinh viên vì yêu mà hận thù sinh ra giết người, còn có người gia cảnh cũng không phải thuộc hàng giàu có nhưng vì chỉ có một đứa con duy nhất, đem đứa con đào tạo như một nhà giàu mới nổi, vừa học đàn dương cầm vừa lái xe, cuối cùng lái xe đụng vào người, ngược lại còn dùng dao đâm người ta đến chết.
Quả là một nền giáo dục đầy thương tâm.
Nói đi cũng phải nói lại, giáo dục của Tần Đường sở dĩ không thịnh vượng, chính là bởi vì có một Cục trưởng cục giáo dục như Lã Chấn Dương, thượng bất chính hạ tắc loạn, thật sự là lời nói chí lý.
Hạ Tưởng ngồi xuống ăn cơm, thấy Tiểu Quỳ đã thay một bộ đồ rộng thùng thình, không hề khoe da thịt, dáng vẻ cũng nhã nhặn lịch sự rất nhiều, ngoan ngoãn hiền lành.
Hạ Tưởng nhấm nháp đồ ăn, vẻ mặt của cô hồi hộp hai tay chống vào má chăm chú nhìn Hạ Tưởng, không ngừng nháy mắt, chờ sự đánh giá của Hạ Tưởng, bộ dáng giống như một cây cỏ nhỏ mong ngóng ánh sáng mặt trời và mưa, vừa đáng yêu vừa gợi lên sự thương xót của mọi người.
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Tài nấu ăn của em khá lắm, đồ ăn rất ngon, Tiểu Quỳ vất vả quá.
Tiểu Quỳ mặt mày rạng rỡ:
- Cảm ơn sự khích lệ của Bí thư Hạ, ngon hay không ngon, chỉ cần anh hài lòng là em an tâm rồi.
Cô suy cho cùng cũng không phải là người trong quan trường, lòng dạ ngay thẳng, quả thật càng lộ ra vẻ chân thật.
Đồ ăn mà Tiểu quỳ nấu rất vừa miệng, rất giản dị, có hương vị thơm ngát của nhà nông, quả thật khiến Hạ Tưởng rất vừa miệng, ăn nhiều thức ăn đầy dầu mỡ ở mấy tiệm cơm bên ngoài, cơm ở nhà mới thật sự là bổ dưỡng cho bao tử, tốt cho sức khỏe, cuối cùng, hắn lại uống một chén cháo hạt bắp, sau mới bỏ bát đũa xuống.
- Cháo hạt bắp có khả năng làm hạ huyết áp, rửa sạch bao tử, cực tốt.
Tiểu Quỳ thấy Hạ Tưởng ngay cả món cháo hạt bắp cũng uống sạch sẽ, càng vui vẻ, vừa dọn dẹp, vừa giảng giải cho Hạ Tưởng về phương diện đồ ăn.
Hạ Tưởng ngồi an vị một bên, mỉm cười, trong nhà có thêm một người quả thật cũng khác, nếu có tức giận, cũng không quạnh quẽ. Nhìn thấy Tiểu Quỳ bận bịu suốt, hắn có phần say đắm.
Sau một ngày bận rộn, có thể tĩnh tâm nghỉ ngơi một lát, cũng là hạnh phúc và an nhàn khó có được.
Bởi vì Hạ Tưởng là nhân vật số một, người nhà không có ai đến đây, cũng không ai nói hắn cái gì. Nếu hắn là Phó bí thư hoặc Phó thị trưởng, có khi Bí thư hoặc Thị trưởng sẽ mở miệng khuyên bảo, khiến người nhà cũng đến Tần Đường, còn đề xuất sắp xếp một vị trí công tác tốt, thích hợp nhắc tới cấp bậc, chính là vì để cho cán bộ lãnh đạo ở Tần Đường an tâm công tác. Dường như người nhà không đến, ở một mình thì không an tâm.
Kỳ thật không phải Hạ Tưởng không muốn Tào Thù Lê đến đây, mà là Tào Thù Lê không muốn đến, Hạ Tưởng cũng không có khuyên nhiều, cô bé Lê cũng có sự nghiệp riêng của mình, hắn cũng không thể thuyên chuyển được, huống chi cô còn trẻ, cũng cần có thế giới riêng của mình. Tuy nhiên, tuy rằng phu nhân không có tới, nhưng Hạ Tưởng ở Tần Đường cũng rất an tâm.
So trước đây chỗ nào hắn đi qua cũng đều yên tâm, bởi vì hắn đã hạ quyết tâm, phải ở Tần Đường thong thả mà kiên quyết tháo gỡ tình hình ở đây, âm thầm làm việc, phải biến đổi ngầm, trước sau như một hoàn thành mục tiêu đề ra.
Ở nơi núi rừng thanh tịnh, Hạ Tưởng là người từ trước đến nay cho dù khó khăn cũng không bao giờ lùi bước.
Sau khi Tiểu Quỳ dọn dẹp xong, muốn rời đi, Hạ Tưởng cũng không có ý giữ cô lại, cô cũng có chỗ ở, cách nơi này không xa, cũng rất thuận tiện cho việc đi lại. Không ngờ Tiểu Quỳ do dự trong chốc lát, mới nói:
- Bí thư Hạ, tôi vốn không muốn làm phiền anh, nhưng khi Trương Chấn Phương tới Ủy ban nhân dân thành phố làm việc, thấy tôi, y nói sẽ xử lý tôi... Tôi hợi sợ.
Tiểu Quỳ đi rồi, cơn giận trong lòng Hạ Tưởng còn chưa tiêu tan, Trương Chấn Phương kiêu ngạo như thế, quả là hiếm thấy. Y thực sự nghĩ rằng Tiểu Quỳ dễ bắt nạt, hay là không nể mặt Bí thư Thành ủy này? Mặc dù Hạ Tưởng cũng biết rõ là Chương Quốc Vĩ đứng đằng sau cổ động, nhưng vẫn khó tránh khỏi tức giận trong lòng, bởi vì Trương Chấn Phong đã tỏ rõ ý đồ ra rồi, cũng giống như ruồi bọ, khiến người ta chán ghét.
Chẳng lẽ nói, phải đánh vào chỗ đau của đối phương, đối phương mới thu lại những thủ đoạn của mình?
Ngày hôm sau, Hạ Tưởng một mình lái xe đi đến Bắc Kinh, muốn đi vấn an lão Cổ. Bệnh tình Lão Cổ, quả thật tác động tâm tưởng của Hạ Tưởng, bởi vậy hắn vừa hoàn thành xong phương án điều chỉnh nhân sự, liền vội vàng xuất phát.
Bắc Kinh cách Tần Đường không xa, đường lại dễ đi, hơn hai giờ, Hạ Tưởng đã đến ngôi nhà kín cổng cao tường của lão Cổ.
Cổ Ngọc ra đón.
Cổ Ngọc vào mùa đông, mất đi vẻ rực rỡ vốn có, dung nhan hơi ảm đạm, tóc rối bời, cô ôm hai vai, bộ dáng bơ vơ, vừa thấy Hạ Tưởng, đã bĩu môi trước tiên, vẻ mặt không vui, nhưng chỉ trong chốc lát đã rúc đầu vào ngực Hạ Tưởng.
- Anh còn biết đến đây, em nghĩ anh là người nhẫn tâm không đến đây, em sẽ hận anh đến chết.
Cổ Ngọc khóc, tiếng khóc hu hu khiến người ta khó chịu.
Hạ Tưởng nhẹ nhàng ôm Cổ Ngọc:
- Cô bé ngốc, anh sẽ mãi đứng đằng sau em, bất luận khi nào, chỉ cần em vừa quay đầu lại, anh đều sẽ đưa tay ra hỗ trợ em.
Cổ Ngọc lại nói một câu khiến Hạ Tưởng không biết nên khóc hay cười:
- Anh đừng có dụ em, anh đâu cóđứng đằng sau hỗ trợ em? Anh thích đứng ép đằng sau lưng em thì đúng hơn.
Hạ Tưởng xấu hổ, không biết tự khi nào Cổ Ngọc có tâm tình cởi mở như vậy? Song cũng cảm thấy an tâm, chứng minh bệnh tình của lão Cổ có chuyển biến tốt.
Đi vào bên trong, có không ít người trong quân ngũ vội đang bận rộn, Hạ Tưởng đi vào phòng, thấy lão Cổ yên lặng nằm trên giường, đang nói chuyện với một người lính hơn 40 tuổi.
Người lính là một thiếu tướng, rất quyền thế, vóc dáng khá cao, tuy nhiên ánh mắt rất lạnh, thấy Hạ Tưởng vào, chỉ giương mắt nhìn.
Lão Cổ cũng rất nhiệt tình giới thiệu cho Hạ Tưởng:
- Hạ Tưởng, vừa lúc anh đến, tôi giới thiệu một chút, Trần Quan Hoa. Quan Hoa, đây là Hạ Tưởng, người mà tôi thường nhắc tới với cậu.
Hạ Tưởng và Trần Quan Hoa bắt tay, lão Cổ ở một bên còn nói:
- Về sau có chuyện gì, cứ việc tìm Quan Hoa, tôi sợ là tôi không qua nổi rồi…
Hạ Tưởng trong lòng giật mình, lão Cổ đang sắp xếp hậu sự?
Hơn nữa người trong Tần Đường từ trên xuống dưới đều đang chê cười y, bởi vì y tính toán thất bại, đã trở thành trò cười cho thiên hạ.
Thật sự là thủ đoạn của Chủ tịch tỉnh Tôn? Hạ Tưởng có tham gia hay không?
Chương Quốc Vĩ căm hận vô cùng, nhịn thật lâu cuối cùng không nhịn được nữa, nổi giận đùng đùng đập cửa Phạm Tiến.
Phạm Tiến đang nghe điện thoại, thấy Chương Quốc Vĩ bước vào, gật đầu ra hiệu, vẫn tiếp tục nói chuyện. Kỳ thật bình thường Phạm Tiến cũng là như thế, cũng không thể tính là thất lễ, nhưng hôm nay Chương Quốc Vĩ lại cảm thấy Phạm Tiến cố tình lãnh đạm với y, có vẻ đùa cợt vì cho rằng y vừa gặp thất bại lớn, y liền hừ nhẹ một tiếng:
- Bí thư Phạm lại đang báo cáo công tác cho lãnh đạo tỉnh? Anh trở thành đường dây nóng của thành phố Tần Đường ủy và Tỉnh ủy khi nào vậy.
Phạm Tiến nghe Chương Quốc Vĩ có ý châm biếm, liền nói một câu trong điện thoại:
- Được rồi, trước hết cứ như vậy.
Sau đó vẻ mặt tươi cười cúp máy,
- Thị trưởng Chương, anh nghe giọng điệu nói chuyện của tôi là trò chuyện với lãnh đạo tỉnh rồi sao?
Chương Quốc Vĩ bị Phạm Tiến chặn ngang, có chút nghẹn, y cũng vì tức giận mà hồ rồi, vừa rồi khi Phạm Tiến trò chuyện rõ ràng luôn ừ ừ vừa nghe cũng đoán được là cấp dưới đang báo cáo công việc cho y.
- Bí thư Phạm, thời gian chúng ta biết nhau cũng không ngắn nữa, có một số việc tốt nhất nên nói rõ ràng. Chương Quốc Vĩ bỏ qua không đề cập tới sự xấu hổ vừa rồi, chỉ nhắc tới vấn đề đề cử Phó giám đốc sở.
Phạm Tiến giả ngu: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Thị trưởng Chương, việc công đương nhiên phải rõ ràng minh bạch, tôi từ trước đến giờ làm chuyện gì cũng công tư phân minh.
- Bí thư Phạm, anh thật không biết là chuyện gì đang xảy ra sao?
- Không biết, quyết định của Tỉnh ủy, thì tôi làm sao mà nắm được, tôi cũng không phải là lãnh đạo tỉnh.
- Vương Trường Viễn có năng lực trong công việc, tác phong cũng có….
- Chỉ là hơi trẻ tuổi, sợ không gánh nổi áp lực.
Hai người mỗi người một lời khác nhau, giống như đang đánh đố nhau, kỳ thật đang xoay quanh vấn đề Vương Trường Viễn không trúng tuyển, Chương Quốc Vĩ truy vấn, Phạm Tiến phủ nhận. Chương Quốc Vĩ hỏi Phạm Tiến có phải đang nội ứng ngoại hợp với lãnh đạo tỉnh ủy, cố ý phản đối việc đề cử hay không, Phạm Tiến thề thốt phủ nhận, tỏ ra thái độ làm việc công tư phân minh, hành động ngay thẳng chính trực.
Chương Quốc Vĩ biết có hỏi cũng không tìm ra nguyên cớ, cuối cùng đành phải hậm hực bỏ đi, Phạm Tiến còn rất lễ phép đưa y ra tới cửa. Nhưng Phạm Tiến càng khách khí, y trong lòng lại càng giận dữ, càng cho rằng đằng sau Phạm Tiến có độc thủ.
Ngược lại giảm sự hoài nghi đến mức thấp nhất đối với Hạ Tưởng.
Vừa nghĩ, Chương Quốc Vĩ lại đến phòng làm việc của Hạ Tưởng, muốn từng bước sắp xếp việc của Vương Trường Viễn.
- Bí thư Hạ, sự tình tại sao có thể như vậy, chẳng phải đã chọn Vương Trường Viễn rồi sao?
Chương Quốc Vĩ vừa đến đã tỏ thái độ phẫn nộ trước những việc làm sai trái bất đắc dĩ,
- Ở tỉnh sao lại có thể lật lọng, quyền uy của Thành ủy ở đâu? Công việc của Vương Trường Viễn sắp xếp như thế nào? Ở tỉnh làm như vậy, sẽ khiến lòng người rét lạnh.
Kỳ thật các thành phố cấp địa phương và trong tỉnh ít nhiều đều có mâu thuẫn, muốn có ưu đãi chính sách, phải có ưu đãi dự án, phải có giúp đỡ tiền vốn, vvv…, ở tỉnh không chiếu cố đến, sẽ không có khả năng bình quân chủ nghĩa, các thành phố cấp địa phương không hài lòng với tỉnh cũng là chuyện thường, ngồi lại với nhau thảo luận về các chính sách trong tỉnh cũng không được gì, không có lãnh đạo tỉnh nào sẽ thực sự tức giận vì nhân vật số một, số hai của thành phố cấp địa phươngngồi lại cùng nhau nói xấu tỉnh. Nhưng Hạ Tưởng làm Bí thư, muốn thỏa đáng khống chế thị phi của dư luận, hơn nữa trong việc đề bạt Phó giám đốc sở, tuy hắn không phải đứng phía sau làm chủ, nhưng tất cả quá trình hắn cũng biết khá rõ ràng, hắn cũng đóng vai trò quan trọng trong việc trợ giúp, bởi vậy cần phải ngăn chặn sự bất mãn của Chương Quốc Vĩ.
- Quốc Vĩ, quyết định của tỉnh nhất định tỉnh đã cân nhắc, chúng ta không hài lòng cũng đành chịu, động cơ của lãnh đạo cấp trên là vì lợi ích toàn cục, sẽ không quan tâm đến ý kiến riêng lẻ của chúng ta, có nói cũng vô dụng.
Giọng điệu của Hạ Tưởng bình thản, khiến Chương Quốc Vĩ nhìn không thấu ý tứ của hắn trong vấn đề này.
Kỳ thật ngay từ đầu, người mà Chủ tịch tỉnh Tôn muốn bóp chẹt là Trương Hào Quang, bởi vì Trương Hào Quang không có hậu đài, bóp chẹt y, người ta sẽ không bàn tán. Nhưng sự việc lại quá trùng hợp, Phạm Tiến không biết như thế nào trước khi Hội nghị tổ chức lại tìm đến thăm dò ý tứ của Hạ Tưởng, hơn nữa còn để lộ ra ý kiến Trương Hào Quang hoàn toàn không thích hợp, Hạ Tưởng liền biết, Phạm Tiến cùng chí hướng với Chủ tịch tỉnh Tôn.
Hạ Tưởng cũng không muốn chèn ép Trương Hào Quang, nhưng nói đi cũng phải nóilại, ấn tượng của hắn đối với Vương Trường Viễn cũng bình thường, bởi vì trong thời gian Vương Trường Viễn công tác ở Cục tài chính, rất nhiều khoản chi tiêu tài chính ở Tần Đường đều do Chương Quốc Vĩ quyết định, nhiều lúc những cái cần quan tâm lại không quan tâm, không cần quan tâm, lại quan tâm quá mức, khiến cho nhiều đơn vị tốt thì tiền xài không hết, một số đơn vị kém thì những bàn ghế trong văn phòng cũng phải tự mình sửa chữa mới có thể tiếp tục sử dụng. Tốt và kém, tất cả đều dựa vào mối quan hệ xa gần với Chương Quốc Vĩ, Vương Trường Viễn mà định đoạt.
May mắn một chút, Vương Trường Viễn đối với việc cấp phát kinh phí giáo dục còn dễ chịu, rất ít kẹp cổ, điều này khiến cho Hạ Tưởng còn có chút cảm tình với y. Nhưng nói tóm lại, để cho Trương Hào Quang lên chức sẽ phù hợp đạo lý dùng người của hắn. Trương Hào Quang cần cù và thật thà trong công việc, biết đối nhân xử thế, thuộc loại người trung thực, hắn có thể đề bạt y lên chức, cũng vì muốn xây dựng tấm gương điển hình cho cán bộ cơ sở.
Thái độ của Phạm Tiến, e rằng bên trong có Chủ tịch tỉnh Tôn nói bóng nói gió, Hạ Tưởng xuôi theo ý của y nói mấy câu, sau đó mới chuyển đề tài, nói đến chuyện Chủ tịch tỉnh Tôn cũng rất quan tâm đến việc đề cử Phó giám đốc sở Tần Đường, buổi tối hôm trước còn đặc biệt gọi điện đến hỏi vấn đề này. Cố ý nhấn mạnh buổi tối hôm đó, chính là muốn để cho Phạm Tiến phán đoán sai, cho rằng quan hệ giữa Chủ tịch tỉnh Tôn và hắn không hề bình thường.
Kế sách của Hạ Tưởng thật có hiệu quả, Phạm Tiến quả nhiên nghĩ lầm rằng Hạ Tưởng hiểu ý đồ của Chủ tịch tỉnh Tôn hơn, liền không thể không nói mấy câu.
Nói xong, Hạ Tưởng bỗng nhiên nói một câu:
- Kỳ thật đồng chí Vương Trường Viễn rất chuyên tâm trong công việc tài chính, y trước kia còn đăng tải một bài văn làm sao để làm tốt công việc tài chính, nghe nói nhận được sự tán thưởng của Sở tài chính? Vương Trường Viễn được coi như là một học giả lãnh đạo, nếu tiếp tục làm việc ở hệ thống tài chính, mới có thể phát huy hết tài năng của y.
Phạm Tiến cho rằng lời nói của Hạ Tưởng là chủ ý của Chủ tịch tỉnh Tôn, là muốn loại trừ Vương Trường Viễn thay cho Trường Hào Quang, quay về từ văn phòng của Hạ Tưởng, y liền gọi điện thoại, bố trí một hậu đài sắp xếp việc này.
Kết quả sự tình diễn biến thành tình hình ở Hội nghị thường vụ.
Hạ Tưởng cũng không biết Phạm Tiến có đích thân báo cáo công việc cho Tôn Tập Dân hay không, tóm lại một loạt hành động cuối cùng đã cho thấy, Tôn Tập Dân chọn Vương Trường Viễn hay là Trường Hào Quang, hoàn toàn chưa có nghiêng về phía nào, chỉ cần loại bỏ một người có thể thẳng tiến đến vị trí này. Còn cuối cùng Chủ tịch tỉnh Tôn làm thế nào để khiến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy ra quyết định đề cử Tiếu Quý Ba, đây không phải vấn đề mà Hạ Tưởng cần quan tâm, y chỉ cần ở giữa nhẹ nhàng và khéo léo thúc giục, khiến cho Phạm Tiến đá vào cầu môn là có thể. Chèn ép Vương Trường Viễn, nhường chức cho Tiếu Quý Ba, xem như được một công đôi việc, một là lấy được ân tình với Tôn Tập Dân, không làm mích lòng Chủ tịch tỉnh. Hai là để Chương Quốc Vĩ một cước giẫm lên khoảng không, ngã nhào. Không cho Chương Quốc Vĩ té ngã, Hạ Tưởng khó quên mối hận trong lòng, bởi vì y trong lòng hiểu rõ, sở dĩ Ngưu Lâm Quảng gây hấn, Chu Minh Hoành khiêu chiến, đều có bóng dáng của Chương Quốc Vĩ phía sau. Điểm khó đối phó nhất của Chương Quốc Vĩ là, y từ đầu đến đuôi núp sau tấm màn, điều khiển người khác, nhưng không ra mặt, y luôn phải duy trì hình tượng bản thân, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
Thậm chí ngay cả đằng sau sự kiện của Tiểu Quỳ, nói không chừng cũng có sự mưu tính của Chương Quốc Vĩ. Bởi vì Mã Quân là con rể của Lưu Kiệt Huy, nghe nói Mã Quân có quan hệ thân mật với Chương Quốc Vĩ, nghe lời nói của Chương Quốc Vĩ thì càng nghiêng về Lưu Kiệt Huy hơn.
Hạ Tưởng biết một ít chính là, Chương Quốc Vĩ ở Thành ủy lợi dụng Chu Minh Hoành, xúi giục Phạm Tiến, hơn nữa nắm trong tay ban Tổ chức cán bộ, ba điểm này đã hình thành một thế cục có lợi cho y, ở sau lưng, thao túng Ngưu Lâm Quảng, lợi dụng Gia Cát Phách Đạo, đem Lã Chấn Dương làm lính hầu, chèn ép hắn, cho đến khi đạt được mục đích cuối cùng chính từ hai phía để cho hắn không còn cách nào đứng vững ở Tần Đường.
Hạ Tưởng không ra tay đánh trả, chẳng lẽ còn muốn ngồi chờ chết? Chèn ép Vương Trường Viễn chỉ là bước đầu tiên, bước thứ hai, hắn còn có niềm vui bất ngờ muốn tặng cho Chương Quốc Vĩ.
Sử dụng diệu kế mượn oai bắt lấy Vương Trường Xa, khiến Chương Quốc Vĩ mất mặt, hơn nữa trong vấn đề điều chỉnh nhân sự gặp phải thất bại lớn, cũng là do Hạ Tưởng hết lần này đến lần khác gây hấn với y, cơ hội đến mà không bắt được, một Gia Cát Phách Đạo dám hống hách ỷ vào sự nâng đỡ sau lưng, ngay cả se số một cũng dám bóp chẹt, Hạ Tưởng chẳng những đánh chó, mà còn đánh luôn chủ nhân của nó.
Đánh chó có thể đánh trực tiếp, bởi vì biện pháp tốt nhất để đối phó chó dữ là khiến nó cảm thấy đau nhức. Nhưng đánh chủ nhân của con chó thì cần phải có sách lược, Chương Quốc Vĩ vẫn duy trì hình tượng trước mặt, Hạ Tưởng nếu ngay trước mặt bức ép Chương Quốc Vĩ, ngược lại hắn không phải là người rộng lượng, sẽ làm người ngoài hiểu lầm hắn đang tranh quyền đoạt lợi, khó tránh khỏi miệng đời, bị người đời đả kích.
Cho nên muốn để cho Chương Quốc Vĩ cảm thấy đau đớn, thủ đoạn khéo léo mà không để lại dấu vết, rất khó. May mắn có Chủ tịch tỉnh Tôn cứ muốn nhúng tay vào việc đề cử chọn người lên chức Phó giám đốc sở, Hạ Tưởng liền bắt được cơ hội sử dụng.
Thấy vẻ mặt Chương Quốc Vĩ hằn lên lòng căm phẫn, Hạ Tưởng âm thầm cười khẩy, Chương Quốc Vĩ so với bất cứ đối thủ nào mà hắn trước đây gặp phải, là người biết khéo léo diễn trò nhất, và lúc nào cũng có lý do đường hoàng, luôn nói những lời chính nghĩa, nhưng sau lưng, nham hiểm xảo trá hơn so với người khác, với hình tượng và hành động của y, nếu như đi diễn điện ảnh, sớm muộn gì có một ngày sẽ là người chiến thắng giải Oscar.
Chương Quốc Vĩ bực tức nói:
- Bố trí như thế nào với Vương Trường Xa? Thành ủy hẳn là mau chóng đưa ra phương án, đừng để lòng nhiệt tình của Vương Trường Xa mất đi.
- Công việc của Vương Trường Xa nhất định sẽ được sắp xếp, quan điểm của Thành ủy trước sau như một, sẽ không bỏ không một cán bộ có tài năng mà không dùng đến.
Hạ Tưởng trả lời cho Chương Quốc Vĩ một cách chắc chắn, sau lại bổ sung,
- Ở tỉnh có lẽ đã sắp xếp chỗ khác cho Vương Trường Xa rồi.
Chương Quốc Vĩ đi rồi, Hạ Tưởng ngồi xuống tĩnh tâm trong chốc lát, miên man suy nghĩ. Trước mắt dường như đã thắng một ván nhỏ, nhưng tình hình Tần Đường phức tạp và có nhiều biến đổi, giống như một đám sương mù. Phạm Tiến không dùng được cũng không tin được, Chương Quốc Vĩ không thể tin không thể qua lại, những Ủy viên thường vụ khác lòng người khác nhau, ngay cả Hoàng Đắc Ích cũng khó hiểu rõ.
Hạ Tưởng biết rằng, con đường phía trước vẫn rất gian nan, dưới sự đè ép của Chương Quốc Vĩ và Ngưu Lâm Quảng khiến hắn càng thận trọng. Nhưng thắng ván này giống như có một chút ánh sáng loe lói trong bóng tối, ít nhất, trong những nhân tố quyết định Tần Đường, hắn cũng có một vị trí, hơn nữa Chương Quốc Vĩ liên tục thua hai ván, nói là nguyên khí tổn thất lớn thì có phần khuyếch trương, nhưng ít nhất cũng bị tổn thương tay chân.
Lúc sắp tan ca, nhận được điện thoại của Tôn Tập Dân.
Giọng nói của Chủ tịch tỉnh Tôn rất nhã nhặn, ngoài sự ôn hòa ra, còn ẩn chứa tình cảm thân thiết:
- Hạ Tưởng, công việc của Tần Đường gần đây triển khai khá tốt, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh hoàn toàn tán thành. Cuộc họp vừa kết thúc, tôi đã biểu dương Tần Đường, Bí thư Phạm cũng tán thành ý kiến. Công tác sau này, phải tiếp tục duy trì tác phong làm việc vững chắc.
Chủ tịch tỉnh Tôn tuy lời nói có chút khách sáo, nhưng đầy thâm ý, bởi vì Chủ tịch tỉnh sẽ không vô duyên vô cớ chủ động gọi điện thoại tới, Chủ tịch tỉnh cũng không có thời gian rỗi, quan trọng không phải bản thân lời nói, mà quan trọng là trước đó đã phát sinh chuyện gì.
Hạ Tưởng rất cung kính mà khách khí cảm ơn Chủ tịch tỉnh Tôn luôn ủng hộ công việc của Tần Đường, nhấn mạnh sẽ luôn duy trì tác phong không kiêu ngạo, không nóng vội.
Sau khi những lời nói sáo rỗng được biểu hiện ra, Tôn Lập Dân lại qua loa hỏi một số tình hình về Tần Đường, sau đó chuyển đề tài, không chút để ý nói một câu:
- Hôm qua đồng chí Bảo Hoa đến báo cáo công việc với tôi, dưới sự dẫn dắt của đồng chí Bảo Hoa, tất cả các hạng mục công việc của sở Tài chính đều rất tốt.
Tiếu Bảo Hoa là Giám đốc sở Tài chính của Tỉnh.
Hạ Tưởng thuận theo lời của Chủ tịch tỉnh Tôn nói mấy câu, đơn giản là hy vọng sở Tài chính tỉnh ủng hộ công tác tài chính của Tần Đường, vvv…hắn trong lòng hiểu rõ, hướng đi của Vương Trường Xa đã định rồi.
Sau khi tan ca, vừa về đến nhà, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, chỉ thấy Tiểu Quỳ mặc bộ đồ con bướm đi qua đi lại như con thoi, vừa ngâm nga một ca khúc không biết tên, vừa bầy đầy thức ăn ngon.
Hạ Tưởng có chút xúc động,Tiểu Quỳ cơ bản là một cô gái tốt, chịu khó, lại hiền lành, nhưng khi đối diện với cám dỗ, cũng không giữ được mình, dù sao cô cũng tuổi trẻ. Hiện tại những cô gái trẻ tuổi, có mấy người thấy danh lợi hấp dẫn mà không động tâm? Thậm chí còn có người vì một chiếc điện thoại di động mà đã qua đêm với người khác, quả là khiến người ta nghẹn đến nói không thành lời.
Thậm chí có một số cô gái gia đình giàu có, vì hư vinh vì muốn có cuộc sống vật chất đầy đủ, cũng chủ động đi bán thân, đây chính là vấn đề về mặt đạo đức. Rất nhiều cha mẹ giáo dục con, chỉ biết để cho con ăn ngon mặc đẹp, mà không chú trọng đến việc giáo dục đạo đức, kết quả sau khi trưởng thành, bản lĩnh càng lớn, sẽ càng nguy hiểm cho xã hội.
Hậu quả của việc xem thường đạo đức, sẽ khiến cho một thế hệ phải trả giá quá nặng. Thời gian cần quá dài, sau vài năm, các phương tiện truyền thông đều tuyên truyền những tin tức nhưsinh viên vì yêu mà hận thù sinh ra giết người, còn có người gia cảnh cũng không phải thuộc hàng giàu có nhưng vì chỉ có một đứa con duy nhất, đem đứa con đào tạo như một nhà giàu mới nổi, vừa học đàn dương cầm vừa lái xe, cuối cùng lái xe đụng vào người, ngược lại còn dùng dao đâm người ta đến chết.
Quả là một nền giáo dục đầy thương tâm.
Nói đi cũng phải nói lại, giáo dục của Tần Đường sở dĩ không thịnh vượng, chính là bởi vì có một Cục trưởng cục giáo dục như Lã Chấn Dương, thượng bất chính hạ tắc loạn, thật sự là lời nói chí lý.
Hạ Tưởng ngồi xuống ăn cơm, thấy Tiểu Quỳ đã thay một bộ đồ rộng thùng thình, không hề khoe da thịt, dáng vẻ cũng nhã nhặn lịch sự rất nhiều, ngoan ngoãn hiền lành.
Hạ Tưởng nhấm nháp đồ ăn, vẻ mặt của cô hồi hộp hai tay chống vào má chăm chú nhìn Hạ Tưởng, không ngừng nháy mắt, chờ sự đánh giá của Hạ Tưởng, bộ dáng giống như một cây cỏ nhỏ mong ngóng ánh sáng mặt trời và mưa, vừa đáng yêu vừa gợi lên sự thương xót của mọi người.
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Tài nấu ăn của em khá lắm, đồ ăn rất ngon, Tiểu Quỳ vất vả quá.
Tiểu Quỳ mặt mày rạng rỡ:
- Cảm ơn sự khích lệ của Bí thư Hạ, ngon hay không ngon, chỉ cần anh hài lòng là em an tâm rồi.
Cô suy cho cùng cũng không phải là người trong quan trường, lòng dạ ngay thẳng, quả thật càng lộ ra vẻ chân thật.
Đồ ăn mà Tiểu quỳ nấu rất vừa miệng, rất giản dị, có hương vị thơm ngát của nhà nông, quả thật khiến Hạ Tưởng rất vừa miệng, ăn nhiều thức ăn đầy dầu mỡ ở mấy tiệm cơm bên ngoài, cơm ở nhà mới thật sự là bổ dưỡng cho bao tử, tốt cho sức khỏe, cuối cùng, hắn lại uống một chén cháo hạt bắp, sau mới bỏ bát đũa xuống.
- Cháo hạt bắp có khả năng làm hạ huyết áp, rửa sạch bao tử, cực tốt.
Tiểu Quỳ thấy Hạ Tưởng ngay cả món cháo hạt bắp cũng uống sạch sẽ, càng vui vẻ, vừa dọn dẹp, vừa giảng giải cho Hạ Tưởng về phương diện đồ ăn.
Hạ Tưởng ngồi an vị một bên, mỉm cười, trong nhà có thêm một người quả thật cũng khác, nếu có tức giận, cũng không quạnh quẽ. Nhìn thấy Tiểu Quỳ bận bịu suốt, hắn có phần say đắm.
Sau một ngày bận rộn, có thể tĩnh tâm nghỉ ngơi một lát, cũng là hạnh phúc và an nhàn khó có được.
Bởi vì Hạ Tưởng là nhân vật số một, người nhà không có ai đến đây, cũng không ai nói hắn cái gì. Nếu hắn là Phó bí thư hoặc Phó thị trưởng, có khi Bí thư hoặc Thị trưởng sẽ mở miệng khuyên bảo, khiến người nhà cũng đến Tần Đường, còn đề xuất sắp xếp một vị trí công tác tốt, thích hợp nhắc tới cấp bậc, chính là vì để cho cán bộ lãnh đạo ở Tần Đường an tâm công tác. Dường như người nhà không đến, ở một mình thì không an tâm.
Kỳ thật không phải Hạ Tưởng không muốn Tào Thù Lê đến đây, mà là Tào Thù Lê không muốn đến, Hạ Tưởng cũng không có khuyên nhiều, cô bé Lê cũng có sự nghiệp riêng của mình, hắn cũng không thể thuyên chuyển được, huống chi cô còn trẻ, cũng cần có thế giới riêng của mình. Tuy nhiên, tuy rằng phu nhân không có tới, nhưng Hạ Tưởng ở Tần Đường cũng rất an tâm.
So trước đây chỗ nào hắn đi qua cũng đều yên tâm, bởi vì hắn đã hạ quyết tâm, phải ở Tần Đường thong thả mà kiên quyết tháo gỡ tình hình ở đây, âm thầm làm việc, phải biến đổi ngầm, trước sau như một hoàn thành mục tiêu đề ra.
Ở nơi núi rừng thanh tịnh, Hạ Tưởng là người từ trước đến nay cho dù khó khăn cũng không bao giờ lùi bước.
Sau khi Tiểu Quỳ dọn dẹp xong, muốn rời đi, Hạ Tưởng cũng không có ý giữ cô lại, cô cũng có chỗ ở, cách nơi này không xa, cũng rất thuận tiện cho việc đi lại. Không ngờ Tiểu Quỳ do dự trong chốc lát, mới nói:
- Bí thư Hạ, tôi vốn không muốn làm phiền anh, nhưng khi Trương Chấn Phương tới Ủy ban nhân dân thành phố làm việc, thấy tôi, y nói sẽ xử lý tôi... Tôi hợi sợ.
Tiểu Quỳ đi rồi, cơn giận trong lòng Hạ Tưởng còn chưa tiêu tan, Trương Chấn Phương kiêu ngạo như thế, quả là hiếm thấy. Y thực sự nghĩ rằng Tiểu Quỳ dễ bắt nạt, hay là không nể mặt Bí thư Thành ủy này? Mặc dù Hạ Tưởng cũng biết rõ là Chương Quốc Vĩ đứng đằng sau cổ động, nhưng vẫn khó tránh khỏi tức giận trong lòng, bởi vì Trương Chấn Phong đã tỏ rõ ý đồ ra rồi, cũng giống như ruồi bọ, khiến người ta chán ghét.
Chẳng lẽ nói, phải đánh vào chỗ đau của đối phương, đối phương mới thu lại những thủ đoạn của mình?
Ngày hôm sau, Hạ Tưởng một mình lái xe đi đến Bắc Kinh, muốn đi vấn an lão Cổ. Bệnh tình Lão Cổ, quả thật tác động tâm tưởng của Hạ Tưởng, bởi vậy hắn vừa hoàn thành xong phương án điều chỉnh nhân sự, liền vội vàng xuất phát.
Bắc Kinh cách Tần Đường không xa, đường lại dễ đi, hơn hai giờ, Hạ Tưởng đã đến ngôi nhà kín cổng cao tường của lão Cổ.
Cổ Ngọc ra đón.
Cổ Ngọc vào mùa đông, mất đi vẻ rực rỡ vốn có, dung nhan hơi ảm đạm, tóc rối bời, cô ôm hai vai, bộ dáng bơ vơ, vừa thấy Hạ Tưởng, đã bĩu môi trước tiên, vẻ mặt không vui, nhưng chỉ trong chốc lát đã rúc đầu vào ngực Hạ Tưởng.
- Anh còn biết đến đây, em nghĩ anh là người nhẫn tâm không đến đây, em sẽ hận anh đến chết.
Cổ Ngọc khóc, tiếng khóc hu hu khiến người ta khó chịu.
Hạ Tưởng nhẹ nhàng ôm Cổ Ngọc:
- Cô bé ngốc, anh sẽ mãi đứng đằng sau em, bất luận khi nào, chỉ cần em vừa quay đầu lại, anh đều sẽ đưa tay ra hỗ trợ em.
Cổ Ngọc lại nói một câu khiến Hạ Tưởng không biết nên khóc hay cười:
- Anh đừng có dụ em, anh đâu cóđứng đằng sau hỗ trợ em? Anh thích đứng ép đằng sau lưng em thì đúng hơn.
Hạ Tưởng xấu hổ, không biết tự khi nào Cổ Ngọc có tâm tình cởi mở như vậy? Song cũng cảm thấy an tâm, chứng minh bệnh tình của lão Cổ có chuyển biến tốt.
Đi vào bên trong, có không ít người trong quân ngũ vội đang bận rộn, Hạ Tưởng đi vào phòng, thấy lão Cổ yên lặng nằm trên giường, đang nói chuyện với một người lính hơn 40 tuổi.
Người lính là một thiếu tướng, rất quyền thế, vóc dáng khá cao, tuy nhiên ánh mắt rất lạnh, thấy Hạ Tưởng vào, chỉ giương mắt nhìn.
Lão Cổ cũng rất nhiệt tình giới thiệu cho Hạ Tưởng:
- Hạ Tưởng, vừa lúc anh đến, tôi giới thiệu một chút, Trần Quan Hoa. Quan Hoa, đây là Hạ Tưởng, người mà tôi thường nhắc tới với cậu.
Hạ Tưởng và Trần Quan Hoa bắt tay, lão Cổ ở một bên còn nói:
- Về sau có chuyện gì, cứ việc tìm Quan Hoa, tôi sợ là tôi không qua nổi rồi…
Hạ Tưởng trong lòng giật mình, lão Cổ đang sắp xếp hậu sự?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hơn nữa người trong Tần Đường từ trên xuống dưới đều đang chê cười y, bởi vì y tính toán thất bại, đã trở thành trò cười cho thiên hạ.
Thật sự là thủ đoạn của Chủ tịch tỉnh Tôn? Hạ Tưởng có tham gia hay không?
Chương Quốc Vĩ căm hận vô cùng, nhịn thật lâu cuối cùng không nhịn được nữa, nổi giận đùng đùng đập cửa Phạm Tiến.
Phạm Tiến đang nghe điện thoại, thấy Chương Quốc Vĩ bước vào, gật đầu ra hiệu, vẫn tiếp tục nói chuyện. Kỳ thật bình thường Phạm Tiến cũng là như thế, cũng không thể tính là thất lễ, nhưng hôm nay Chương Quốc Vĩ lại cảm thấy Phạm Tiến cố tình lãnh đạm với y, có vẻ đùa cợt vì cho rằng y vừa gặp thất bại lớn, y liền hừ nhẹ một tiếng:
- Bí thư Phạm lại đang báo cáo công tác cho lãnh đạo tỉnh? Anh trở thành đường dây nóng của thành phố Tần Đường ủy và Tỉnh ủy khi nào vậy.
Phạm Tiến nghe Chương Quốc Vĩ có ý châm biếm, liền nói một câu trong điện thoại:
- Được rồi, trước hết cứ như vậy.
Sau đó vẻ mặt tươi cười cúp máy,
- Thị trưởng Chương, anh nghe giọng điệu nói chuyện của tôi là trò chuyện với lãnh đạo tỉnh rồi sao?
Chương Quốc Vĩ bị Phạm Tiến chặn ngang, có chút nghẹn, y cũng vì tức giận mà hồ rồi, vừa rồi khi Phạm Tiến trò chuyện rõ ràng luôn ừ ừ vừa nghe cũng đoán được là cấp dưới đang báo cáo công việc cho y.
- Bí thư Phạm, thời gian chúng ta biết nhau cũng không ngắn nữa, có một số việc tốt nhất nên nói rõ ràng. Chương Quốc Vĩ bỏ qua không đề cập tới sự xấu hổ vừa rồi, chỉ nhắc tới vấn đề đề cử Phó giám đốc sở.
Phạm Tiến giả ngu: Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Thị trưởng Chương, việc công đương nhiên phải rõ ràng minh bạch, tôi từ trước đến giờ làm chuyện gì cũng công tư phân minh.
- Bí thư Phạm, anh thật không biết là chuyện gì đang xảy ra sao?
- Không biết, quyết định của Tỉnh ủy, thì tôi làm sao mà nắm được, tôi cũng không phải là lãnh đạo tỉnh.
- Vương Trường Viễn có năng lực trong công việc, tác phong cũng có….
- Chỉ là hơi trẻ tuổi, sợ không gánh nổi áp lực.
Hai người mỗi người một lời khác nhau, giống như đang đánh đố nhau, kỳ thật đang xoay quanh vấn đề Vương Trường Viễn không trúng tuyển, Chương Quốc Vĩ truy vấn, Phạm Tiến phủ nhận. Chương Quốc Vĩ hỏi Phạm Tiến có phải đang nội ứng ngoại hợp với lãnh đạo tỉnh ủy, cố ý phản đối việc đề cử hay không, Phạm Tiến thề thốt phủ nhận, tỏ ra thái độ làm việc công tư phân minh, hành động ngay thẳng chính trực.
Chương Quốc Vĩ biết có hỏi cũng không tìm ra nguyên cớ, cuối cùng đành phải hậm hực bỏ đi, Phạm Tiến còn rất lễ phép đưa y ra tới cửa. Nhưng Phạm Tiến càng khách khí, y trong lòng lại càng giận dữ, càng cho rằng đằng sau Phạm Tiến có độc thủ.
Ngược lại giảm sự hoài nghi đến mức thấp nhất đối với Hạ Tưởng.
Vừa nghĩ, Chương Quốc Vĩ lại đến phòng làm việc của Hạ Tưởng, muốn từng bước sắp xếp việc của Vương Trường Viễn.
- Bí thư Hạ, sự tình tại sao có thể như vậy, chẳng phải đã chọn Vương Trường Viễn rồi sao?
Chương Quốc Vĩ vừa đến đã tỏ thái độ phẫn nộ trước những việc làm sai trái bất đắc dĩ,
- Ở tỉnh sao lại có thể lật lọng, quyền uy của Thành ủy ở đâu? Công việc của Vương Trường Viễn sắp xếp như thế nào? Ở tỉnh làm như vậy, sẽ khiến lòng người rét lạnh.
Kỳ thật các thành phố cấp địa phương và trong tỉnh ít nhiều đều có mâu thuẫn, muốn có ưu đãi chính sách, phải có ưu đãi dự án, phải có giúp đỡ tiền vốn, vvv…, ở tỉnh không chiếu cố đến, sẽ không có khả năng bình quân chủ nghĩa, các thành phố cấp địa phương không hài lòng với tỉnh cũng là chuyện thường, ngồi lại với nhau thảo luận về các chính sách trong tỉnh cũng không được gì, không có lãnh đạo tỉnh nào sẽ thực sự tức giận vì nhân vật số một, số hai của thành phố cấp địa phươngngồi lại cùng nhau nói xấu tỉnh. Nhưng Hạ Tưởng làm Bí thư, muốn thỏa đáng khống chế thị phi của dư luận, hơn nữa trong việc đề bạt Phó giám đốc sở, tuy hắn không phải đứng phía sau làm chủ, nhưng tất cả quá trình hắn cũng biết khá rõ ràng, hắn cũng đóng vai trò quan trọng trong việc trợ giúp, bởi vậy cần phải ngăn chặn sự bất mãn của Chương Quốc Vĩ.
- Quốc Vĩ, quyết định của tỉnh nhất định tỉnh đã cân nhắc, chúng ta không hài lòng cũng đành chịu, động cơ của lãnh đạo cấp trên là vì lợi ích toàn cục, sẽ không quan tâm đến ý kiến riêng lẻ của chúng ta, có nói cũng vô dụng.
Giọng điệu của Hạ Tưởng bình thản, khiến Chương Quốc Vĩ nhìn không thấu ý tứ của hắn trong vấn đề này.
Kỳ thật ngay từ đầu, người mà Chủ tịch tỉnh Tôn muốn bóp chẹt là Trương Hào Quang, bởi vì Trương Hào Quang không có hậu đài, bóp chẹt y, người ta sẽ không bàn tán. Nhưng sự việc lại quá trùng hợp, Phạm Tiến không biết như thế nào trước khi Hội nghị tổ chức lại tìm đến thăm dò ý tứ của Hạ Tưởng, hơn nữa còn để lộ ra ý kiến Trương Hào Quang hoàn toàn không thích hợp, Hạ Tưởng liền biết, Phạm Tiến cùng chí hướng với Chủ tịch tỉnh Tôn.
Hạ Tưởng cũng không muốn chèn ép Trương Hào Quang, nhưng nói đi cũng phải nóilại, ấn tượng của hắn đối với Vương Trường Viễn cũng bình thường, bởi vì trong thời gian Vương Trường Viễn công tác ở Cục tài chính, rất nhiều khoản chi tiêu tài chính ở Tần Đường đều do Chương Quốc Vĩ quyết định, nhiều lúc những cái cần quan tâm lại không quan tâm, không cần quan tâm, lại quan tâm quá mức, khiến cho nhiều đơn vị tốt thì tiền xài không hết, một số đơn vị kém thì những bàn ghế trong văn phòng cũng phải tự mình sửa chữa mới có thể tiếp tục sử dụng. Tốt và kém, tất cả đều dựa vào mối quan hệ xa gần với Chương Quốc Vĩ, Vương Trường Viễn mà định đoạt.
May mắn một chút, Vương Trường Viễn đối với việc cấp phát kinh phí giáo dục còn dễ chịu, rất ít kẹp cổ, điều này khiến cho Hạ Tưởng còn có chút cảm tình với y. Nhưng nói tóm lại, để cho Trương Hào Quang lên chức sẽ phù hợp đạo lý dùng người của hắn. Trương Hào Quang cần cù và thật thà trong công việc, biết đối nhân xử thế, thuộc loại người trung thực, hắn có thể đề bạt y lên chức, cũng vì muốn xây dựng tấm gương điển hình cho cán bộ cơ sở.
Thái độ của Phạm Tiến, e rằng bên trong có Chủ tịch tỉnh Tôn nói bóng nói gió, Hạ Tưởng xuôi theo ý của y nói mấy câu, sau đó mới chuyển đề tài, nói đến chuyện Chủ tịch tỉnh Tôn cũng rất quan tâm đến việc đề cử Phó giám đốc sở Tần Đường, buổi tối hôm trước còn đặc biệt gọi điện đến hỏi vấn đề này. Cố ý nhấn mạnh buổi tối hôm đó, chính là muốn để cho Phạm Tiến phán đoán sai, cho rằng quan hệ giữa Chủ tịch tỉnh Tôn và hắn không hề bình thường.
Kế sách của Hạ Tưởng thật có hiệu quả, Phạm Tiến quả nhiên nghĩ lầm rằng Hạ Tưởng hiểu ý đồ của Chủ tịch tỉnh Tôn hơn, liền không thể không nói mấy câu.
Nói xong, Hạ Tưởng bỗng nhiên nói một câu:
- Kỳ thật đồng chí Vương Trường Viễn rất chuyên tâm trong công việc tài chính, y trước kia còn đăng tải một bài văn làm sao để làm tốt công việc tài chính, nghe nói nhận được sự tán thưởng của Sở tài chính? Vương Trường Viễn được coi như là một học giả lãnh đạo, nếu tiếp tục làm việc ở hệ thống tài chính, mới có thể phát huy hết tài năng của y.
Phạm Tiến cho rằng lời nói của Hạ Tưởng là chủ ý của Chủ tịch tỉnh Tôn, là muốn loại trừ Vương Trường Viễn thay cho Trường Hào Quang, quay về từ văn phòng của Hạ Tưởng, y liền gọi điện thoại, bố trí một hậu đài sắp xếp việc này.
Kết quả sự tình diễn biến thành tình hình ở Hội nghị thường vụ.
Hạ Tưởng cũng không biết Phạm Tiến có đích thân báo cáo công việc cho Tôn Tập Dân hay không, tóm lại một loạt hành động cuối cùng đã cho thấy, Tôn Tập Dân chọn Vương Trường Viễn hay là Trường Hào Quang, hoàn toàn chưa có nghiêng về phía nào, chỉ cần loại bỏ một người có thể thẳng tiến đến vị trí này. Còn cuối cùng Chủ tịch tỉnh Tôn làm thế nào để khiến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy ra quyết định đề cử Tiếu Quý Ba, đây không phải vấn đề mà Hạ Tưởng cần quan tâm, y chỉ cần ở giữa nhẹ nhàng và khéo léo thúc giục, khiến cho Phạm Tiến đá vào cầu môn là có thể. Chèn ép Vương Trường Viễn, nhường chức cho Tiếu Quý Ba, xem như được một công đôi việc, một là lấy được ân tình với Tôn Tập Dân, không làm mích lòng Chủ tịch tỉnh. Hai là để Chương Quốc Vĩ một cước giẫm lên khoảng không, ngã nhào. Không cho Chương Quốc Vĩ té ngã, Hạ Tưởng khó quên mối hận trong lòng, bởi vì y trong lòng hiểu rõ, sở dĩ Ngưu Lâm Quảng gây hấn, Chu Minh Hoành khiêu chiến, đều có bóng dáng của Chương Quốc Vĩ phía sau. Điểm khó đối phó nhất của Chương Quốc Vĩ là, y từ đầu đến đuôi núp sau tấm màn, điều khiển người khác, nhưng không ra mặt, y luôn phải duy trì hình tượng bản thân, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
Thậm chí ngay cả đằng sau sự kiện của Tiểu Quỳ, nói không chừng cũng có sự mưu tính của Chương Quốc Vĩ. Bởi vì Mã Quân là con rể của Lưu Kiệt Huy, nghe nói Mã Quân có quan hệ thân mật với Chương Quốc Vĩ, nghe lời nói của Chương Quốc Vĩ thì càng nghiêng về Lưu Kiệt Huy hơn.
Hạ Tưởng biết một ít chính là, Chương Quốc Vĩ ở Thành ủy lợi dụng Chu Minh Hoành, xúi giục Phạm Tiến, hơn nữa nắm trong tay ban Tổ chức cán bộ, ba điểm này đã hình thành một thế cục có lợi cho y, ở sau lưng, thao túng Ngưu Lâm Quảng, lợi dụng Gia Cát Phách Đạo, đem Lã Chấn Dương làm lính hầu, chèn ép hắn, cho đến khi đạt được mục đích cuối cùng chính từ hai phía để cho hắn không còn cách nào đứng vững ở Tần Đường.
Hạ Tưởng không ra tay đánh trả, chẳng lẽ còn muốn ngồi chờ chết? Chèn ép Vương Trường Viễn chỉ là bước đầu tiên, bước thứ hai, hắn còn có niềm vui bất ngờ muốn tặng cho Chương Quốc Vĩ.
Sử dụng diệu kế mượn oai bắt lấy Vương Trường Xa, khiến Chương Quốc Vĩ mất mặt, hơn nữa trong vấn đề điều chỉnh nhân sự gặp phải thất bại lớn, cũng là do Hạ Tưởng hết lần này đến lần khác gây hấn với y, cơ hội đến mà không bắt được, một Gia Cát Phách Đạo dám hống hách ỷ vào sự nâng đỡ sau lưng, ngay cả se số một cũng dám bóp chẹt, Hạ Tưởng chẳng những đánh chó, mà còn đánh luôn chủ nhân của nó.
Đánh chó có thể đánh trực tiếp, bởi vì biện pháp tốt nhất để đối phó chó dữ là khiến nó cảm thấy đau nhức. Nhưng đánh chủ nhân của con chó thì cần phải có sách lược, Chương Quốc Vĩ vẫn duy trì hình tượng trước mặt, Hạ Tưởng nếu ngay trước mặt bức ép Chương Quốc Vĩ, ngược lại hắn không phải là người rộng lượng, sẽ làm người ngoài hiểu lầm hắn đang tranh quyền đoạt lợi, khó tránh khỏi miệng đời, bị người đời đả kích.
Cho nên muốn để cho Chương Quốc Vĩ cảm thấy đau đớn, thủ đoạn khéo léo mà không để lại dấu vết, rất khó. May mắn có Chủ tịch tỉnh Tôn cứ muốn nhúng tay vào việc đề cử chọn người lên chức Phó giám đốc sở, Hạ Tưởng liền bắt được cơ hội sử dụng.
Thấy vẻ mặt Chương Quốc Vĩ hằn lên lòng căm phẫn, Hạ Tưởng âm thầm cười khẩy, Chương Quốc Vĩ so với bất cứ đối thủ nào mà hắn trước đây gặp phải, là người biết khéo léo diễn trò nhất, và lúc nào cũng có lý do đường hoàng, luôn nói những lời chính nghĩa, nhưng sau lưng, nham hiểm xảo trá hơn so với người khác, với hình tượng và hành động của y, nếu như đi diễn điện ảnh, sớm muộn gì có một ngày sẽ là người chiến thắng giải Oscar.
Chương Quốc Vĩ bực tức nói:
- Bố trí như thế nào với Vương Trường Xa? Thành ủy hẳn là mau chóng đưa ra phương án, đừng để lòng nhiệt tình của Vương Trường Xa mất đi.
- Công việc của Vương Trường Xa nhất định sẽ được sắp xếp, quan điểm của Thành ủy trước sau như một, sẽ không bỏ không một cán bộ có tài năng mà không dùng đến.
Hạ Tưởng trả lời cho Chương Quốc Vĩ một cách chắc chắn, sau lại bổ sung,
- Ở tỉnh có lẽ đã sắp xếp chỗ khác cho Vương Trường Xa rồi.
Chương Quốc Vĩ đi rồi, Hạ Tưởng ngồi xuống tĩnh tâm trong chốc lát, miên man suy nghĩ. Trước mắt dường như đã thắng một ván nhỏ, nhưng tình hình Tần Đường phức tạp và có nhiều biến đổi, giống như một đám sương mù. Phạm Tiến không dùng được cũng không tin được, Chương Quốc Vĩ không thể tin không thể qua lại, những Ủy viên thường vụ khác lòng người khác nhau, ngay cả Hoàng Đắc Ích cũng khó hiểu rõ.
Hạ Tưởng biết rằng, con đường phía trước vẫn rất gian nan, dưới sự đè ép của Chương Quốc Vĩ và Ngưu Lâm Quảng khiến hắn càng thận trọng. Nhưng thắng ván này giống như có một chút ánh sáng loe lói trong bóng tối, ít nhất, trong những nhân tố quyết định Tần Đường, hắn cũng có một vị trí, hơn nữa Chương Quốc Vĩ liên tục thua hai ván, nói là nguyên khí tổn thất lớn thì có phần khuyếch trương, nhưng ít nhất cũng bị tổn thương tay chân.
Lúc sắp tan ca, nhận được điện thoại của Tôn Tập Dân.
Giọng nói của Chủ tịch tỉnh Tôn rất nhã nhặn, ngoài sự ôn hòa ra, còn ẩn chứa tình cảm thân thiết:
- Hạ Tưởng, công việc của Tần Đường gần đây triển khai khá tốt, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh hoàn toàn tán thành. Cuộc họp vừa kết thúc, tôi đã biểu dương Tần Đường, Bí thư Phạm cũng tán thành ý kiến. Công tác sau này, phải tiếp tục duy trì tác phong làm việc vững chắc.
Chủ tịch tỉnh Tôn tuy lời nói có chút khách sáo, nhưng đầy thâm ý, bởi vì Chủ tịch tỉnh sẽ không vô duyên vô cớ chủ động gọi điện thoại tới, Chủ tịch tỉnh cũng không có thời gian rỗi, quan trọng không phải bản thân lời nói, mà quan trọng là trước đó đã phát sinh chuyện gì.
Hạ Tưởng rất cung kính mà khách khí cảm ơn Chủ tịch tỉnh Tôn luôn ủng hộ công việc của Tần Đường, nhấn mạnh sẽ luôn duy trì tác phong không kiêu ngạo, không nóng vội.
Sau khi những lời nói sáo rỗng được biểu hiện ra, Tôn Lập Dân lại qua loa hỏi một số tình hình về Tần Đường, sau đó chuyển đề tài, không chút để ý nói một câu:
- Hôm qua đồng chí Bảo Hoa đến báo cáo công việc với tôi, dưới sự dẫn dắt của đồng chí Bảo Hoa, tất cả các hạng mục công việc của sở Tài chính đều rất tốt.
Tiếu Bảo Hoa là Giám đốc sở Tài chính của Tỉnh.
Hạ Tưởng thuận theo lời của Chủ tịch tỉnh Tôn nói mấy câu, đơn giản là hy vọng sở Tài chính tỉnh ủng hộ công tác tài chính của Tần Đường, vvv…hắn trong lòng hiểu rõ, hướng đi của Vương Trường Xa đã định rồi.
Sau khi tan ca, vừa về đến nhà, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, chỉ thấy Tiểu Quỳ mặc bộ đồ con bướm đi qua đi lại như con thoi, vừa ngâm nga một ca khúc không biết tên, vừa bầy đầy thức ăn ngon.
Hạ Tưởng có chút xúc động,Tiểu Quỳ cơ bản là một cô gái tốt, chịu khó, lại hiền lành, nhưng khi đối diện với cám dỗ, cũng không giữ được mình, dù sao cô cũng tuổi trẻ. Hiện tại những cô gái trẻ tuổi, có mấy người thấy danh lợi hấp dẫn mà không động tâm? Thậm chí còn có người vì một chiếc điện thoại di động mà đã qua đêm với người khác, quả là khiến người ta nghẹn đến nói không thành lời.
Thậm chí có một số cô gái gia đình giàu có, vì hư vinh vì muốn có cuộc sống vật chất đầy đủ, cũng chủ động đi bán thân, đây chính là vấn đề về mặt đạo đức. Rất nhiều cha mẹ giáo dục con, chỉ biết để cho con ăn ngon mặc đẹp, mà không chú trọng đến việc giáo dục đạo đức, kết quả sau khi trưởng thành, bản lĩnh càng lớn, sẽ càng nguy hiểm cho xã hội.
Hậu quả của việc xem thường đạo đức, sẽ khiến cho một thế hệ phải trả giá quá nặng. Thời gian cần quá dài, sau vài năm, các phương tiện truyền thông đều tuyên truyền những tin tức nhưsinh viên vì yêu mà hận thù sinh ra giết người, còn có người gia cảnh cũng không phải thuộc hàng giàu có nhưng vì chỉ có một đứa con duy nhất, đem đứa con đào tạo như một nhà giàu mới nổi, vừa học đàn dương cầm vừa lái xe, cuối cùng lái xe đụng vào người, ngược lại còn dùng dao đâm người ta đến chết.
Quả là một nền giáo dục đầy thương tâm.
Nói đi cũng phải nói lại, giáo dục của Tần Đường sở dĩ không thịnh vượng, chính là bởi vì có một Cục trưởng cục giáo dục như Lã Chấn Dương, thượng bất chính hạ tắc loạn, thật sự là lời nói chí lý.
Hạ Tưởng ngồi xuống ăn cơm, thấy Tiểu Quỳ đã thay một bộ đồ rộng thùng thình, không hề khoe da thịt, dáng vẻ cũng nhã nhặn lịch sự rất nhiều, ngoan ngoãn hiền lành.
Hạ Tưởng nhấm nháp đồ ăn, vẻ mặt của cô hồi hộp hai tay chống vào má chăm chú nhìn Hạ Tưởng, không ngừng nháy mắt, chờ sự đánh giá của Hạ Tưởng, bộ dáng giống như một cây cỏ nhỏ mong ngóng ánh sáng mặt trời và mưa, vừa đáng yêu vừa gợi lên sự thương xót của mọi người.
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Tài nấu ăn của em khá lắm, đồ ăn rất ngon, Tiểu Quỳ vất vả quá.
Tiểu Quỳ mặt mày rạng rỡ:
- Cảm ơn sự khích lệ của Bí thư Hạ, ngon hay không ngon, chỉ cần anh hài lòng là em an tâm rồi.
Cô suy cho cùng cũng không phải là người trong quan trường, lòng dạ ngay thẳng, quả thật càng lộ ra vẻ chân thật.
Đồ ăn mà Tiểu quỳ nấu rất vừa miệng, rất giản dị, có hương vị thơm ngát của nhà nông, quả thật khiến Hạ Tưởng rất vừa miệng, ăn nhiều thức ăn đầy dầu mỡ ở mấy tiệm cơm bên ngoài, cơm ở nhà mới thật sự là bổ dưỡng cho bao tử, tốt cho sức khỏe, cuối cùng, hắn lại uống một chén cháo hạt bắp, sau mới bỏ bát đũa xuống.
- Cháo hạt bắp có khả năng làm hạ huyết áp, rửa sạch bao tử, cực tốt.
Tiểu Quỳ thấy Hạ Tưởng ngay cả món cháo hạt bắp cũng uống sạch sẽ, càng vui vẻ, vừa dọn dẹp, vừa giảng giải cho Hạ Tưởng về phương diện đồ ăn.
Hạ Tưởng ngồi an vị một bên, mỉm cười, trong nhà có thêm một người quả thật cũng khác, nếu có tức giận, cũng không quạnh quẽ. Nhìn thấy Tiểu Quỳ bận bịu suốt, hắn có phần say đắm.
Sau một ngày bận rộn, có thể tĩnh tâm nghỉ ngơi một lát, cũng là hạnh phúc và an nhàn khó có được.
Bởi vì Hạ Tưởng là nhân vật số một, người nhà không có ai đến đây, cũng không ai nói hắn cái gì. Nếu hắn là Phó bí thư hoặc Phó thị trưởng, có khi Bí thư hoặc Thị trưởng sẽ mở miệng khuyên bảo, khiến người nhà cũng đến Tần Đường, còn đề xuất sắp xếp một vị trí công tác tốt, thích hợp nhắc tới cấp bậc, chính là vì để cho cán bộ lãnh đạo ở Tần Đường an tâm công tác. Dường như người nhà không đến, ở một mình thì không an tâm.
Kỳ thật không phải Hạ Tưởng không muốn Tào Thù Lê đến đây, mà là Tào Thù Lê không muốn đến, Hạ Tưởng cũng không có khuyên nhiều, cô bé Lê cũng có sự nghiệp riêng của mình, hắn cũng không thể thuyên chuyển được, huống chi cô còn trẻ, cũng cần có thế giới riêng của mình. Tuy nhiên, tuy rằng phu nhân không có tới, nhưng Hạ Tưởng ở Tần Đường cũng rất an tâm.
So trước đây chỗ nào hắn đi qua cũng đều yên tâm, bởi vì hắn đã hạ quyết tâm, phải ở Tần Đường thong thả mà kiên quyết tháo gỡ tình hình ở đây, âm thầm làm việc, phải biến đổi ngầm, trước sau như một hoàn thành mục tiêu đề ra.
Ở nơi núi rừng thanh tịnh, Hạ Tưởng là người từ trước đến nay cho dù khó khăn cũng không bao giờ lùi bước.
Sau khi Tiểu Quỳ dọn dẹp xong, muốn rời đi, Hạ Tưởng cũng không có ý giữ cô lại, cô cũng có chỗ ở, cách nơi này không xa, cũng rất thuận tiện cho việc đi lại. Không ngờ Tiểu Quỳ do dự trong chốc lát, mới nói:
- Bí thư Hạ, tôi vốn không muốn làm phiền anh, nhưng khi Trương Chấn Phương tới Ủy ban nhân dân thành phố làm việc, thấy tôi, y nói sẽ xử lý tôi... Tôi hợi sợ.
Tiểu Quỳ đi rồi, cơn giận trong lòng Hạ Tưởng còn chưa tiêu tan, Trương Chấn Phương kiêu ngạo như thế, quả là hiếm thấy. Y thực sự nghĩ rằng Tiểu Quỳ dễ bắt nạt, hay là không nể mặt Bí thư Thành ủy này? Mặc dù Hạ Tưởng cũng biết rõ là Chương Quốc Vĩ đứng đằng sau cổ động, nhưng vẫn khó tránh khỏi tức giận trong lòng, bởi vì Trương Chấn Phong đã tỏ rõ ý đồ ra rồi, cũng giống như ruồi bọ, khiến người ta chán ghét.
Chẳng lẽ nói, phải đánh vào chỗ đau của đối phương, đối phương mới thu lại những thủ đoạn của mình?
Ngày hôm sau, Hạ Tưởng một mình lái xe đi đến Bắc Kinh, muốn đi vấn an lão Cổ. Bệnh tình Lão Cổ, quả thật tác động tâm tưởng của Hạ Tưởng, bởi vậy hắn vừa hoàn thành xong phương án điều chỉnh nhân sự, liền vội vàng xuất phát.
Bắc Kinh cách Tần Đường không xa, đường lại dễ đi, hơn hai giờ, Hạ Tưởng đã đến ngôi nhà kín cổng cao tường của lão Cổ.
Cổ Ngọc ra đón.
Cổ Ngọc vào mùa đông, mất đi vẻ rực rỡ vốn có, dung nhan hơi ảm đạm, tóc rối bời, cô ôm hai vai, bộ dáng bơ vơ, vừa thấy Hạ Tưởng, đã bĩu môi trước tiên, vẻ mặt không vui, nhưng chỉ trong chốc lát đã rúc đầu vào ngực Hạ Tưởng.
- Anh còn biết đến đây, em nghĩ anh là người nhẫn tâm không đến đây, em sẽ hận anh đến chết.
Cổ Ngọc khóc, tiếng khóc hu hu khiến người ta khó chịu.
Hạ Tưởng nhẹ nhàng ôm Cổ Ngọc:
- Cô bé ngốc, anh sẽ mãi đứng đằng sau em, bất luận khi nào, chỉ cần em vừa quay đầu lại, anh đều sẽ đưa tay ra hỗ trợ em.
Cổ Ngọc lại nói một câu khiến Hạ Tưởng không biết nên khóc hay cười:
- Anh đừng có dụ em, anh đâu cóđứng đằng sau hỗ trợ em? Anh thích đứng ép đằng sau lưng em thì đúng hơn.
Hạ Tưởng xấu hổ, không biết tự khi nào Cổ Ngọc có tâm tình cởi mở như vậy? Song cũng cảm thấy an tâm, chứng minh bệnh tình của lão Cổ có chuyển biến tốt.
Đi vào bên trong, có không ít người trong quân ngũ vội đang bận rộn, Hạ Tưởng đi vào phòng, thấy lão Cổ yên lặng nằm trên giường, đang nói chuyện với một người lính hơn 40 tuổi.
Người lính là một thiếu tướng, rất quyền thế, vóc dáng khá cao, tuy nhiên ánh mắt rất lạnh, thấy Hạ Tưởng vào, chỉ giương mắt nhìn.
Lão Cổ cũng rất nhiệt tình giới thiệu cho Hạ Tưởng:
- Hạ Tưởng, vừa lúc anh đến, tôi giới thiệu một chút, Trần Quan Hoa. Quan Hoa, đây là Hạ Tưởng, người mà tôi thường nhắc tới với cậu.
Hạ Tưởng và Trần Quan Hoa bắt tay, lão Cổ ở một bên còn nói:
- Về sau có chuyện gì, cứ việc tìm Quan Hoa, tôi sợ là tôi không qua nổi rồi…
Hạ Tưởng trong lòng giật mình, lão Cổ đang sắp xếp hậu sự?