Trần Phong gọi điện thoại tới thật đúng lúc, Hạ Tưởng còn chưa buông điện thoại của Phạm Tranh, Trần Phong đã gọi tới, hắn liền nói với Phạm Tranh:
- Thị trưởng Trần gọi điện, thôi không nói với anh nữa.
Phạm Tranh vừa nghe liền sửng sốt:
- Thị trưởng Trần? Trần Phong?
Y vội vàng nói:
- Chờ một chút…
Hạ Tưởng chờ một lát, trong điện thoại lại truyền đến giọng Phạm Tranh:
- Hạ Tưởng, Thị trưởng Trần nếu cũng đến thành phố Yến, tôi nói, nếu thuận tiện, có thể cùng nhau ngồi nói chuyện. Nhờ cậu chuyển lời giúp. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Là con rể Tào Vĩnh Quốc, là người tín nhiệm nhất của Trần Phong, Hạ Tưởng quả thật là chiếc cầu tốt nhất giữa Phạm Duệ Hằng và hai vị quan lớn cấp bộ trưởng Trần Phong, Tào Vĩnh Quốc. Cũng không phải Phạm Duệ Hằng không mời được Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc, mà là ông ta tự mình mời thì hơi có vẻ không có thể diện. Lại nữa, nếu chẳng may Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc đang có việc không tới được, ông ta lại càng cảm thấy xấu mặt.
Nhất định phải có người trung gian thích hợp, Hạ Tưởng, việc đáng làm thì phải làm.
Hạ Tưởng hơi trầm ngâm:
- Để tôi truyền đạt thử xem.
Không nhiều lời, là bởi vì hắn cũng không dám chắc chắn Trần Phong nhất định có thời gian gặp Phạm Duệ Hằng hay không.
Tuy nhiên điều Hạ Tưởng không ngờ chính là, hắn đã xem nhẹ sự ủng hộ của Trần Phong đối với hắn – Câu nói đầu tiên trong điện thoại của Trần Phong là:
- Hạ Tưởng, tôi tới thành phố Yến rồi, cậu sắp xếp một chút xem tôi có thể gặp mặt Phạm Duệ Hằng không. Chuyện của cậu tôi phải cùng ông ta bàn bạc thương lượng.
Một câu nói làm cho Hạ Tưởng xúc động vô cùng. Cho tới nay, Tống Triêu Độ đối với hắn trợ giúp tuy là lớn nhất, nhưng không công khai. Hơn nữa, Tống Triêu Độ cũng rất bình thản. Cho dù hắn và gã quen biết nhiều năm, mấy năm gần đây qua lại nhiều hơn so với quan hệ với Trần Phong. Nhưng vẫn rất khó khiến hắn trực tiếp cảm thấy sự quan tâm của Tống Triêu Độ.
Tống Triêu Độ đối với hắn đương nhiên cũng đặc biệt quan tâm. Nhưng chìm sâu như biển cả, luôn luôn im lặng khó biết. Những lợi lộc đều là rất tinh tế, phải để ý lĩnh hội mới có thể nhận ra. Nhưng Trần Phong thì lại khác, sự yêu thích của Trần Phong đối với hắn thẳng thắn mạnh mẽ. Chỉ cần sự việc liên quan đến lợi ích bản thân hắn, khẳng định sẽ trực tiếp ra mặt, trực tiếp hỗ trợ, làm cho dứt khoát có hiệu lực.
Tống Triêu Độ như biển, Trần Phong như núi. Hai người đều là những người có tình cảm đáng quý nhất trong đường đời của Hạ Tưởng.
Đương nhiên còn có Tào Vĩnh Quốc.
Tuy nói Tào Vĩnh Quốc đối với con đường quan lộ của Hạ Tưởng trợ giúp không phải rất lớn, nhưng hắn chưa bao giờ phàn nàn nhạc phụ điều gì. Riêng việc nhạc phụ đối với hắn lúc vẫn còn nghèo xơ xác đã không ngăn trở hắn và Tào Thù Lê yêu nhau, khiên cho hắn đối với nhạc phụ suốt đời cảm động.
Nhạc phụ tính cách ôn hoà, thủ đoạn ngọt ngào có thừa, kiên cường không khuất phục. Hơn nữa lại không câu nệ hình thức, sẽ không có nhiều âm mưu và thủ đoạn. Bởi vậy nhạc phụ xem như lên chức khá thuận lợi. Kỳ thực cũng do nhân phẩm của ông điềm đạm chắc chắn hơn người, chính là nguyên nhân nhận được lòng yêu mến của Thủ tướng.
Có lúc, khi hai phái đấu nhau khá dữ dội, trong tình huống ai cũng không chịu nhượng bộ, sẽ có nhân duyên cho kẻ thứ ba là người ôn hoà mượn cơ hội lên nắm quyền. Nhạc phụ chính là có cơ hội này.
Nhưng lần này nhạc phụ cũng rất hăng hái gặp mặt Phạm Duệ Hằng. Không ngoài việc là vì hắn kiêm nhiệm Chủ tịch hội đồng nhân dân mà đích thân xuất đầu lộ diện. Cũng làm cho hắn trong lòng xúc động. Càng làm cho hắn xúc động chính là, Trần Phong vừa đến liền đi thẳng vào vấn đề, không quản thiệt thòi bị hạ thấp thân phận, chủ động đề xuất gặp mặt Phạm Duệ Hằng. Cũng muốn vì chuyện của hắn mà ra mặt, Hạ Tưởng liền cảm thấy sự cảm động đang trào dâng trong lòng mà không ngôn từ nào có thể diễn tả được.
Hắn có thể có ngày hôm nay, tất cả cũng đều là dựa vào ơn trọng như núi của những bậc bề trên. Trong cuộc sống của hắn, những lúc cửa ngõ quan trọng đều tận hết sức lực mà dìu hắn tiến lên.
- Cảm ơn Thị trưởng Trần. Vừa rồi đang cùng Phạm Tranh nói chuyện điện thoại, Phạm Tranh đã đưa ra lời mời, tôi đã thay anh nhận lời rồi.
Hạ Tưởng vẫn nói là Phạm Tranh chủ động đề xuất mời, cũng là để Trần Phong cảm thấy được giữ thể diện tốt nhất. Chưa đến nỗi lộ ra quá đột ngột.
Trần Phong cười ha hả:
- Phạm Tranh không mời,, tôi không thể chủ động đề xuất gặp Phạm Duệ Hằng? Hạ Tưởng, nói tránh cũng cần, nhưng đôi khi cũng không cần. Được rồi, tôi còn có chút việc, cậu tiếp tục nói chuyện điện thoại đi.
Hạ Tưởng buông điện thoại, vừa nói với Tào Vĩnh Quốc, Tào Vĩnh Quốc cũng không khỏi xúc động:
- Trần Phong đối với con quả thực rất quan tâm. Do cha và Trần Phong ra mặt, thể diện Bí thư Phạm không nhỏ.
Kỳ thực ngụ ý là nói thể diện của Hạ Tưởng không nhỏ.
Buổi chiều, Phạm Tranh liền gọi điện thoại, nói là sắp xếp sáng ngày mai tổ chức tiệc rượu tại nhà. Hỏi ý kiến Hạ Tưởng. Hạ Tưởng đã hỏi ý kiến Tào Vĩnh Quốc, lại hỏi Trần Phong, đều thu xếp được thời gian tham dự, liền trả lời với Phạm Tranh là không thành vấn đề.
Phạm Tranh rất vui vẻ nói một câu:
- Năm nay, quả thực rất náo nhiệt.
Là rất náo nhiệt. Hai cán bộ cấp Bộ trưởng đích thân đến nhà, Phạm Duệ Hằng cũng là cực có thể diện, nhất là đúng lúc y đang bị Tôn Tập Dân bức bách. Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc đến, chính là một tín hiệu chính trị đặc biệt rõ ràng. Huống hồ Trần Phong năm sau sẽ đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh uỷ đã được chắc chắn, lại càng tăng thêm sức nặng.
Phạm Duệ Hằng cũng vô cùng vui mừng, chờ mong cùng Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc gặp mặt. Lấy tư cách đều là cán bộ từ tỉnh Yến đi ra thành các quan lớn cấp bộ, lại cũng là người quen biết cũ của gã, gã biết, thời cơ tốt nhất để tự chữa mối quan hệ giữa gã với Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc, đã tới rồi.
Ngày hôm sau, Trần Phong đến Ký túc xá của Uỷ ban xây dựng trước.
Trần Phong không hề thể hiện một chút nào vẻ kiêu ngạo của quan lớn cấp tỉnh bộ. Chỉ để nhân viên đi theo ở dưới lầu chờ đợi, gã và thư ký lên lầu, trực tiếp gõ cửa phòng. Hạ Tưởng mở cửa, thoáng ngây ngấn cả người, không ngờ Trần Phong vừa tới đã bất thình lình đến.
Cũng là Trần Phong cố ý. Chính là tỏ ra với hắn vẫn thân mật khăng khít, không khách khí. Hạ Tưởng liền hết sức niềm nở chào đón:
- Thị trưởng Trần, cố ý không cho tôi xuống lầu đón anh, không phải là đối với tôi có ý kiến gì đấy chứ?
- Chính là đối với cậu có chút thái độ.
Trần Phong cười nói, bắt tay với Hạ Tưởng, rồi vào phòng,
- Tôi vốn đang dự tính qua đây ăn sáng, sau đó nghĩ lại, Vĩnh Quốc cũng ở đây, không tiện lắm. Nếu chỉ có một mình cậu, nói thế nào cũng phải bảo cậu mời ăn sáng.
Tào Vĩnh Quốc nghe thấy tiếng Trần Phong, vội vàng đi từ trong phòng ra đón:
- Thị trưởng Trần, đừng bất thình lình đột kích được không? Anh đến sớm một chút nữa, tôi còn chưa ngủ dậy, thì thật là rất sơ suất với anh.
Tào Vĩnh Quốc và Trần Phong quen biết đã lâu, trong cử chỉ khách sáo vẫn thể hiện ý thân thiết. Hai người thân mật bắt tay, Trần Phong cười nói:
- Vĩnh Quốc, tôi với anh còn nói cái gì thất lễ mới là xa cách. Nếu như không thể thích lúc nào là đến lúc đó, sao có thể coi như bạn già?
- Tôi nói không nổi anh, xem như tôi nói bậy, được không?
Tào Vĩnh Quốc trong lòng rất vui, vội vàng mời Trần Phong ngồi xuống, Hạ Tưởng đã pha trà.
- Không uống trà, còn uống trà gì nữa. Đi thẳng xuống uống trà của Phạm Duệ Hằng là được rồi.
Trần Phong là một người nóng vội, vừa mới ngồi xuống lại đứng lên,
- Hạ Tưởng, bây giờ đi?
Hạ Tưởng nhìn đồng hồ cũng gần tới, hẹn với Phạm Tranh lúc 10 giờ sáng, hiện tại đã 9 giờ hơn, liền nói:
- Được, vậy phiền Thị trưởng Trần chờ một lát, tôi đi thay quần áo.
Trần Phong mới lại ngồi xuống. Bộ dạng của ông ta tuyệt không giống một vị cán bộ cao cấp cấp tỉnh bộ. Nhưng nếu chỉ thấy sự nóng vội của ông ta, mà hiểu việc ông ta giấu tài mà không để lộ, đều có thể chịu thiệt dưới tay Trần Phong.
Tính tình Trần Phong vốn rất biết che đậy. Người không hiểu gã, nghĩ là gã tính tình nôn nóng, đối nhân xử thế rõ ràng, hỉ nộ đều hiện rõ. Kỳ thực tiếp xúc lâu mới biết được, Trần Phong biểu lộ hỉ nộ ra bên ngoài chưa chắc chính là tình cảm thật của gã. Anh cho là thật thì anh đã bị mắc lừa. Anh bị mắc lừa thì anh sẽ phải chịu bất lợi.
Đường đường là quan lớn cấp Bộ trưởng, ngồi trên sô pha chờ một cấp Bộ trưởng và một cấp giám đốc sở, Trần Phong lại tỏ ra rất có kiên nhẫn, vẻ mặt cười yếu ớt mà nghiêm chỉnh bất động, lại không vội vàng.
Thư ký của Trần Phong Trương Tăng Nghĩa theo Trần Phong đã hai năm, đến bây giờ còn chưa hoàn toàn hiểu rõ tính tình Trần Phong. Vừa rồi Trần Phong một thả một thu, trước sau được lòng hai người, vẫn là khiến y âm thầm kinh hãi. Tự nhận không thể bình tĩnh thay đổi như Thị trưởng Trần.
Trương Tăng Nghĩa 35 tuổi. So với Hạ Tưởng lớn hơn 2 tuổi. Gã đối với Hạ Tưởng cực kỳ khâm phục. Cho rằng quá trình lên chức của Hạ Tưởng hoàn toàn có thể viết thành một bộ truyện tiểu thuyết thế kỷ, cực kỳ đặc sắc.
Đoàn người sau khi chỉnh đốn ổn thoả, Tào Vĩnh Quốc có chút áy náy:
- Thị trưởng Trần, thật xin lỗi anh phải chờ đợi lâu.
Trần Phong xua tay cười:
- Tôi vừa ngồi xuống ngẫm nghĩ sự việc một chút, nghĩ thông suốt được một chút.
- Nghĩ thông suốt cái gì?
- Người trẻ tuổi, cần phải có chúng ta dìu dắt một đoạn đường. Thời điểm nên đỡ không đỡ dễ bị tuột dốc nha.
Tào Vĩnh Quốc biết Trần Phong ám chỉ cái gì, cũng không chỉ ra,
- Đỡ, đương nhiên phải giúp đỡ, nhưng cũng không thể một mực hỗ trợ. Con đường, vẫn phải tự mình đi mới có thể đi xa được.
Đã tới nhà Phạm Duệ Hằng. Phạm Duệ Hằng chẳng những xuống lầu, hơn nữa còn tự mình đi ra đầu ngõ để chào đón. Một Chủ tịch tỉnh, một Thị trưởng thành phố trực thuộc Trung ương - lại sắp đi nhậm chức Bí thư Tỉnh uỷ, lại cộng thêm một Bí thư Thành uỷ, sức nặng rất nặng, xứng đáng để y đích thân xuống lâu.
Ba người gặp mặt thật vui, từng người bắt tay hàn huyên vài câu, sau đó lên lầu.
Trần Phong gọi điện thoại tới thật đúng lúc, Hạ Tưởng còn chưa buông điện thoại của Phạm Tranh, Trần Phong đã gọi tới, hắn liền nói với Phạm Tranh:
- Thị trưởng Trần gọi điện, thôi không nói với anh nữa.
Phạm Tranh vừa nghe liền sửng sốt:
- Thị trưởng Trần? Trần Phong?
Y vội vàng nói:
- Chờ một chút…
Hạ Tưởng chờ một lát, trong điện thoại lại truyền đến giọng Phạm Tranh:
- Hạ Tưởng, Thị trưởng Trần nếu cũng đến thành phố Yến, tôi nói, nếu thuận tiện, có thể cùng nhau ngồi nói chuyện. Nhờ cậu chuyển lời giúp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Là con rể Tào Vĩnh Quốc, là người tín nhiệm nhất của Trần Phong, Hạ Tưởng quả thật là chiếc cầu tốt nhất giữa Phạm Duệ Hằng và hai vị quan lớn cấp bộ trưởng Trần Phong, Tào Vĩnh Quốc. Cũng không phải Phạm Duệ Hằng không mời được Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc, mà là ông ta tự mình mời thì hơi có vẻ không có thể diện. Lại nữa, nếu chẳng may Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc đang có việc không tới được, ông ta lại càng cảm thấy xấu mặt.
Nhất định phải có người trung gian thích hợp, Hạ Tưởng, việc đáng làm thì phải làm.
Hạ Tưởng hơi trầm ngâm:
- Để tôi truyền đạt thử xem.
Không nhiều lời, là bởi vì hắn cũng không dám chắc chắn Trần Phong nhất định có thời gian gặp Phạm Duệ Hằng hay không.
Tuy nhiên điều Hạ Tưởng không ngờ chính là, hắn đã xem nhẹ sự ủng hộ của Trần Phong đối với hắn – Câu nói đầu tiên trong điện thoại của Trần Phong là:
- Hạ Tưởng, tôi tới thành phố Yến rồi, cậu sắp xếp một chút xem tôi có thể gặp mặt Phạm Duệ Hằng không. Chuyện của cậu tôi phải cùng ông ta bàn bạc thương lượng.
Một câu nói làm cho Hạ Tưởng xúc động vô cùng. Cho tới nay, Tống Triêu Độ đối với hắn trợ giúp tuy là lớn nhất, nhưng không công khai. Hơn nữa, Tống Triêu Độ cũng rất bình thản. Cho dù hắn và gã quen biết nhiều năm, mấy năm gần đây qua lại nhiều hơn so với quan hệ với Trần Phong. Nhưng vẫn rất khó khiến hắn trực tiếp cảm thấy sự quan tâm của Tống Triêu Độ.
Tống Triêu Độ đối với hắn đương nhiên cũng đặc biệt quan tâm. Nhưng chìm sâu như biển cả, luôn luôn im lặng khó biết. Những lợi lộc đều là rất tinh tế, phải để ý lĩnh hội mới có thể nhận ra. Nhưng Trần Phong thì lại khác, sự yêu thích của Trần Phong đối với hắn thẳng thắn mạnh mẽ. Chỉ cần sự việc liên quan đến lợi ích bản thân hắn, khẳng định sẽ trực tiếp ra mặt, trực tiếp hỗ trợ, làm cho dứt khoát có hiệu lực.
Tống Triêu Độ như biển, Trần Phong như núi. Hai người đều là những người có tình cảm đáng quý nhất trong đường đời của Hạ Tưởng.
Đương nhiên còn có Tào Vĩnh Quốc.
Tuy nói Tào Vĩnh Quốc đối với con đường quan lộ của Hạ Tưởng trợ giúp không phải rất lớn, nhưng hắn chưa bao giờ phàn nàn nhạc phụ điều gì. Riêng việc nhạc phụ đối với hắn lúc vẫn còn nghèo xơ xác đã không ngăn trở hắn và Tào Thù Lê yêu nhau, khiên cho hắn đối với nhạc phụ suốt đời cảm động.
Nhạc phụ tính cách ôn hoà, thủ đoạn ngọt ngào có thừa, kiên cường không khuất phục. Hơn nữa lại không câu nệ hình thức, sẽ không có nhiều âm mưu và thủ đoạn. Bởi vậy nhạc phụ xem như lên chức khá thuận lợi. Kỳ thực cũng do nhân phẩm của ông điềm đạm chắc chắn hơn người, chính là nguyên nhân nhận được lòng yêu mến của Thủ tướng.
Có lúc, khi hai phái đấu nhau khá dữ dội, trong tình huống ai cũng không chịu nhượng bộ, sẽ có nhân duyên cho kẻ thứ ba là người ôn hoà mượn cơ hội lên nắm quyền. Nhạc phụ chính là có cơ hội này.
Nhưng lần này nhạc phụ cũng rất hăng hái gặp mặt Phạm Duệ Hằng. Không ngoài việc là vì hắn kiêm nhiệm Chủ tịch hội đồng nhân dân mà đích thân xuất đầu lộ diện. Cũng làm cho hắn trong lòng xúc động. Càng làm cho hắn xúc động chính là, Trần Phong vừa đến liền đi thẳng vào vấn đề, không quản thiệt thòi bị hạ thấp thân phận, chủ động đề xuất gặp mặt Phạm Duệ Hằng. Cũng muốn vì chuyện của hắn mà ra mặt, Hạ Tưởng liền cảm thấy sự cảm động đang trào dâng trong lòng mà không ngôn từ nào có thể diễn tả được.
Hắn có thể có ngày hôm nay, tất cả cũng đều là dựa vào ơn trọng như núi của những bậc bề trên. Trong cuộc sống của hắn, những lúc cửa ngõ quan trọng đều tận hết sức lực mà dìu hắn tiến lên.
- Cảm ơn Thị trưởng Trần. Vừa rồi đang cùng Phạm Tranh nói chuyện điện thoại, Phạm Tranh đã đưa ra lời mời, tôi đã thay anh nhận lời rồi.
Hạ Tưởng vẫn nói là Phạm Tranh chủ động đề xuất mời, cũng là để Trần Phong cảm thấy được giữ thể diện tốt nhất. Chưa đến nỗi lộ ra quá đột ngột.
Trần Phong cười ha hả:
- Phạm Tranh không mời,, tôi không thể chủ động đề xuất gặp Phạm Duệ Hằng? Hạ Tưởng, nói tránh cũng cần, nhưng đôi khi cũng không cần. Được rồi, tôi còn có chút việc, cậu tiếp tục nói chuyện điện thoại đi.
Hạ Tưởng buông điện thoại, vừa nói với Tào Vĩnh Quốc, Tào Vĩnh Quốc cũng không khỏi xúc động:
- Trần Phong đối với con quả thực rất quan tâm. Do cha và Trần Phong ra mặt, thể diện Bí thư Phạm không nhỏ.
Kỳ thực ngụ ý là nói thể diện của Hạ Tưởng không nhỏ.
Buổi chiều, Phạm Tranh liền gọi điện thoại, nói là sắp xếp sáng ngày mai tổ chức tiệc rượu tại nhà. Hỏi ý kiến Hạ Tưởng. Hạ Tưởng đã hỏi ý kiến Tào Vĩnh Quốc, lại hỏi Trần Phong, đều thu xếp được thời gian tham dự, liền trả lời với Phạm Tranh là không thành vấn đề.
Phạm Tranh rất vui vẻ nói một câu:
- Năm nay, quả thực rất náo nhiệt.
Là rất náo nhiệt. Hai cán bộ cấp Bộ trưởng đích thân đến nhà, Phạm Duệ Hằng cũng là cực có thể diện, nhất là đúng lúc y đang bị Tôn Tập Dân bức bách. Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc đến, chính là một tín hiệu chính trị đặc biệt rõ ràng. Huống hồ Trần Phong năm sau sẽ đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh uỷ đã được chắc chắn, lại càng tăng thêm sức nặng.
Phạm Duệ Hằng cũng vô cùng vui mừng, chờ mong cùng Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc gặp mặt. Lấy tư cách đều là cán bộ từ tỉnh Yến đi ra thành các quan lớn cấp bộ, lại cũng là người quen biết cũ của gã, gã biết, thời cơ tốt nhất để tự chữa mối quan hệ giữa gã với Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc, đã tới rồi.
Ngày hôm sau, Trần Phong đến Ký túc xá của Uỷ ban xây dựng trước.
Trần Phong không hề thể hiện một chút nào vẻ kiêu ngạo của quan lớn cấp tỉnh bộ. Chỉ để nhân viên đi theo ở dưới lầu chờ đợi, gã và thư ký lên lầu, trực tiếp gõ cửa phòng. Hạ Tưởng mở cửa, thoáng ngây ngấn cả người, không ngờ Trần Phong vừa tới đã bất thình lình đến.
Cũng là Trần Phong cố ý. Chính là tỏ ra với hắn vẫn thân mật khăng khít, không khách khí. Hạ Tưởng liền hết sức niềm nở chào đón:
- Thị trưởng Trần, cố ý không cho tôi xuống lầu đón anh, không phải là đối với tôi có ý kiến gì đấy chứ?
- Chính là đối với cậu có chút thái độ.
Trần Phong cười nói, bắt tay với Hạ Tưởng, rồi vào phòng,
- Tôi vốn đang dự tính qua đây ăn sáng, sau đó nghĩ lại, Vĩnh Quốc cũng ở đây, không tiện lắm. Nếu chỉ có một mình cậu, nói thế nào cũng phải bảo cậu mời ăn sáng.
Tào Vĩnh Quốc nghe thấy tiếng Trần Phong, vội vàng đi từ trong phòng ra đón:
- Thị trưởng Trần, đừng bất thình lình đột kích được không? Anh đến sớm một chút nữa, tôi còn chưa ngủ dậy, thì thật là rất sơ suất với anh.
Tào Vĩnh Quốc và Trần Phong quen biết đã lâu, trong cử chỉ khách sáo vẫn thể hiện ý thân thiết. Hai người thân mật bắt tay, Trần Phong cười nói:
- Vĩnh Quốc, tôi với anh còn nói cái gì thất lễ mới là xa cách. Nếu như không thể thích lúc nào là đến lúc đó, sao có thể coi như bạn già?
- Tôi nói không nổi anh, xem như tôi nói bậy, được không?
Tào Vĩnh Quốc trong lòng rất vui, vội vàng mời Trần Phong ngồi xuống, Hạ Tưởng đã pha trà.
- Không uống trà, còn uống trà gì nữa. Đi thẳng xuống uống trà của Phạm Duệ Hằng là được rồi.
Trần Phong là một người nóng vội, vừa mới ngồi xuống lại đứng lên,
- Hạ Tưởng, bây giờ đi?
Hạ Tưởng nhìn đồng hồ cũng gần tới, hẹn với Phạm Tranh lúc 10 giờ sáng, hiện tại đã 9 giờ hơn, liền nói:
- Được, vậy phiền Thị trưởng Trần chờ một lát, tôi đi thay quần áo.
Trần Phong mới lại ngồi xuống. Bộ dạng của ông ta tuyệt không giống một vị cán bộ cao cấp cấp tỉnh bộ. Nhưng nếu chỉ thấy sự nóng vội của ông ta, mà hiểu việc ông ta giấu tài mà không để lộ, đều có thể chịu thiệt dưới tay Trần Phong.
Tính tình Trần Phong vốn rất biết che đậy. Người không hiểu gã, nghĩ là gã tính tình nôn nóng, đối nhân xử thế rõ ràng, hỉ nộ đều hiện rõ. Kỳ thực tiếp xúc lâu mới biết được, Trần Phong biểu lộ hỉ nộ ra bên ngoài chưa chắc chính là tình cảm thật của gã. Anh cho là thật thì anh đã bị mắc lừa. Anh bị mắc lừa thì anh sẽ phải chịu bất lợi.
Đường đường là quan lớn cấp Bộ trưởng, ngồi trên sô pha chờ một cấp Bộ trưởng và một cấp giám đốc sở, Trần Phong lại tỏ ra rất có kiên nhẫn, vẻ mặt cười yếu ớt mà nghiêm chỉnh bất động, lại không vội vàng.
Thư ký của Trần Phong Trương Tăng Nghĩa theo Trần Phong đã hai năm, đến bây giờ còn chưa hoàn toàn hiểu rõ tính tình Trần Phong. Vừa rồi Trần Phong một thả một thu, trước sau được lòng hai người, vẫn là khiến y âm thầm kinh hãi. Tự nhận không thể bình tĩnh thay đổi như Thị trưởng Trần.
Trương Tăng Nghĩa 35 tuổi. So với Hạ Tưởng lớn hơn 2 tuổi. Gã đối với Hạ Tưởng cực kỳ khâm phục. Cho rằng quá trình lên chức của Hạ Tưởng hoàn toàn có thể viết thành một bộ truyện tiểu thuyết thế kỷ, cực kỳ đặc sắc.
Đoàn người sau khi chỉnh đốn ổn thoả, Tào Vĩnh Quốc có chút áy náy:
- Thị trưởng Trần, thật xin lỗi anh phải chờ đợi lâu.
Trần Phong xua tay cười:
- Tôi vừa ngồi xuống ngẫm nghĩ sự việc một chút, nghĩ thông suốt được một chút.
- Nghĩ thông suốt cái gì?
- Người trẻ tuổi, cần phải có chúng ta dìu dắt một đoạn đường. Thời điểm nên đỡ không đỡ dễ bị tuột dốc nha.
Tào Vĩnh Quốc biết Trần Phong ám chỉ cái gì, cũng không chỉ ra,
- Đỡ, đương nhiên phải giúp đỡ, nhưng cũng không thể một mực hỗ trợ. Con đường, vẫn phải tự mình đi mới có thể đi xa được.
Đã tới nhà Phạm Duệ Hằng. Phạm Duệ Hằng chẳng những xuống lầu, hơn nữa còn tự mình đi ra đầu ngõ để chào đón. Một Chủ tịch tỉnh, một Thị trưởng thành phố trực thuộc Trung ương - lại sắp đi nhậm chức Bí thư Tỉnh uỷ, lại cộng thêm một Bí thư Thành uỷ, sức nặng rất nặng, xứng đáng để y đích thân xuống lâu.
Ba người gặp mặt thật vui, từng người bắt tay hàn huyên vài câu, sau đó lên lầu.