- Phạm Tranh, nói bố không có ở nhà.
Đang cùng nói chuyện với hai cán bộ cấp Bộ trưởng, ông ta lại đi nghe điện thoại thì thật không được. Năm mới, điện thoại hơn một nửa là chúc tết, không có cuộc điện thoại chính sự.
Phạm Tranh đứng dậy nhận điện thoại. Sau một lát, gã gọi Phạm Duệ Hằng:
- Bố ơi, điện thoại này, bố cũng là nên nhận điện thoại.
Phạm Duệ Hằng thật không hiểu nên như thế nào để cho Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc vừa lòng lại không cho là chính ông ta trả lời khó dễ. Thấy Phạm Tranh hơi không thẳng mắt, liền mất hứng xua tay nói:
- Điện thoại của ai mà bố không nghe không được? Đã nói bố không có nhà!
- Điện thoại của Tống Triêu Độ, Bí thư Tống!
Rõ ràng là trả lời Phạm Duệ Hằng, anh mắt Phạm Tranh lại nhìn Hạ Tưởng.
Phạm Duệ Hằng cũng có ý vô tình nhìn Hạ Tưởng một cái. Đầu tiên là hai cán bộ cấp Bộ trưởng cùng nhau ra tay còn không tính. Còn có Tống Triêu Độ đích thân gọi điện thoại tới. Bình thường Tống Triêu Độ cũng có gọi điện, nhưng không nhiều. Không cần phải đoán, cuộc điện thoại ngày hôm nay cũng là vì việc làm uỷ viên thường vụ của Hạ Tưởng.
Hay cho một Hạ Tưởng, ba cán bộ cấp Bộ trưởng đồng thời tham gia, thực sự là thể diện quá lớn.
Phạm Duệ Hằng trong lòng nói, tốt thôi, thật đúng là một vở tuồng, náo nhiệt khác thường, khua chiêng gõ trống, thần tiên khắp nơi ào ào ra mặt.
Điện thoại của Tống Triêu Độ có trọng lượng không nhẹ. Phạm Duệ Hằng nhất định phải tiếp. Ông ta đi vào phòng sách, nhấc điện thoại:
- Triêu Độ, chúc mừng năm mới.
- Duệ Hằng, chúc mừng năm mới.
Tiếng Tống Triêu Độ nhẹ nhàng mà thân thiết. Vẫn là giọng điệu quen thuộc, nhưng hơi có chút vui mừng.
- Lại là một năm rồi, thời gian thực sự nhanh quá! Tôi vốn định đến tết cùng anh uống vài chén nhưng lại có chút việc đi không được. Tôi sẽ không quay về thành phố Yến mà phải ở lại thủ đô mừng năm mới.
Lời nói của Tống Triêu Độ có hàm ý khác, cố ý chỉ ra là đang đón tết ở thủ đô. Hẳn là có điều ám chỉ? Nghe nói năm nay bộ Chính trị muốn tăng thêm hai vị trí Uỷ viên dự khuyết, lẽ nào Tống Triêu Độ ở đó là vì việc này?
Rất có khả năng.
Phạm Duệ Hằng rất hiểu tính cách Tống Triêu Độ. Không nói tuỳ tiện mà không suy nghĩ, cũng sẽ không nói một câu vô nghĩa. Gã giữ chữ như vàng, mỗi một câu nói đều có hàm ý rất nhiều. Bởi vậy mới làm cho người ta khó có thể suy xét.
- À, bận là tốt. Để chúng ta nhàn hạ, thật đúng là nhàn cũng không được.
Phạm Duệ Hằng cười ha hả.
- Ở thủ đô đón tết cũng tốt. Nhớ đi nhiều, có lợi cho việc triển khai nhiệm vụ tiếp theo.
Tống Triêu Độ đúng là thăm dò Phạm Duệ Hằng không nói tiếp, cũng cười nói:
- Tết nhất mà đâu đâu cũng nghĩ đến công việc. Nên nghỉ ngơi, đúng là phải nghỉ ngơi. Sức khoẻ là quan trọng nhất.
- Sức khoẻ của anh so với tôi tốt hơn. Anh cũng trẻ hơn tôi. Tôi cảm thấy một năm không bằng một năm…
Nếu Tống Triêu Độ không đề cập tới việc chính, Phạm Duệ Hằng cũng nói theo:
- Con người tất nhiên tới tuổi rồi, không già không được.
- Ha ha…
Tống Triêu Độ nở nụ cười, đổi đề tài:
- Tình hình tỉnh Yến phải có thay đổi. Lại là một thách thức. Duệ Hằng, đối với anh mà nói cũng là một thời cơ hiếm có.
Phạm Duệ Hằng thấy Tống Triêu Độ chậm rãi gợi đề tài, trong lòng cũng buông ra, nói:
- Là thời cơ cũng là thách thức. Tổng thể mà nói, vẫn là vững vàng hướng về phía tình thế tốt.
Lại ngừng lại một chút:
- Hôm nay đúng lúc Trần Phong, Vĩnh Quốc và Hạ Tưởng tới làm khách nhà tôi. Đang nói chuyện thì khéo làm sao anh lại gọi điện thoại tới.
- Ha ha…
Tống Triêu Độ hiếm khi cười lớn một tiếng.
- Chứng tỏ tất cả mọi người đối với anh rất thân thiết. Anh hiện tại là rất có sức hấp dẫn…Nói đến Hạ Tưởng, đúng lúc có một việc, sẽ phải nhờ anh quan tâm nhiều hơn đến công việc của hắn.
- Việc của Hạ Tưởng, cho dù anh không nói, tôi cũng sẽ để tâm.
Phạm Duệ Hằng bật cười ha hả.
- Tất cả mọi người quan tâm tới Hạ Tưởng, tôi là cấp trên trực tiếp của hắn, sao có thể không quan tâm.
- Là việc lên uỷ viên thường vụ...
Tống Triêu Độ dường như cân nhắc lời nói một chút. Còn nói:
- Tôi ở thủ đô gặp một vài người, cũng đưa lời để ý. Với anh lời nói xã giao thì không cần. Duệ Hằng, anh và tôi cũng cùng làm việc nhiều năm, về sau núi cao nước sâu cũng có lúc giúp đỡ lẫn nhau.
Phạm Duệ Hằng ngược lại gần như hít được một hơi khí lành. Tống Triêu Độ nói là y biết ông ta từ trước nay, rất có sức mạnh, cũng là một lần có sức mạnh trực tiếp nhất.
Ông ta lúc đầu còn suy đoán là Tống Triêu Độ vì việc Hạ Tưởng vào uỷ viên thường vụ, làm sao mà vẫn không có đả động gì. Với Tống Triêu Độ thì tấm lòng bảo vệ và ủng hộ của Hạ Tưởng rất mạnh. Hiện tại ngay cả Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc đều đích thân ra mặt. Y làm sao có thể vẫn chưa phát ra âm thanh nào?
Nếu nói Tống Triêu Độ không có lực trong việc vào uỷ viên thường vụ, hoàn toàn không thể. Bởi vì lúc trước chính là Tống Triêu Độ hao tâm tổn trí muốn để Hạ Tuởng được đề cử đảm nhiệm Bí thư Thành uỷ Tần Đường. Ngay cả đảm nhiệm chức Bí thư trong một năm cũng không hối tiếc. Lúc ấy, rất nhiều người cười nhạo Hạ Tưởng, nói là Trần Khiết Văn chịu đi rồi hắn cũng không có người phù trợ, là bị Tỉnh uỷ lạnh nhạt. Thực ra người ngoài nào đâu biết rằng, Tống Triêu Độ lại cao minh như vậy.
Hết một năm đảm nhiệm Bí thư Thành uỷ, thăng chức lên cấp Phó tỉnh sớm hai thậm chí ba năm. Cái nào có lợi nhất? Tống Triêu Độ nhìn xa trông rộng, vì tiền đồ của Hạ Tưởng mà tận hết sức lực từ trong ra ngoài, ủng hộ toàn bộ mọi mặt.
Hạ Tưởng… Thật đúng là có nhân duyên tốt.
Nhưng cho dù biết Tống Triêu Độ vẫn đặc biệt bảo vệ Hạ Tưởng. Nhưng Tống Triêu Độ vẫn chưa từng trực tiếp nói ra lời trao đổi lợi ích. Quả thực khiến Phạm Duệ Hằng vô cùng kinh ngạc, bởi vì chứng tỏ, Tống Triêu Độ vì Hạ Tưởng có thể thăng tiến thuận lợi làm cấp phó tỉnh, hạ hết vốn!
Hạ Tưởng… Rất may mắn làm cho Bí thư Tỉnh uỷ như ông cũng không thể không ngớt hâm mộ.
Tống Triêu Độ thậm chí trong lúc ăn tết còn tự mình ở thủ đô vận động. Cường độ ủng hộ và quyết tâm to lớn của y càng hơn Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc.
Hạ Tưởng quá may mắn!
- Triêu Độ nói quá lời.
Phạm Duệ Hằng chậm rãi hạ quyết tâm. Không quyết định không được. Ba vị quan lớn cấp Bộ trưởng ra mặt, lại thêm ủng hộ của Mai Thái Bình, còn có họ Ngô ở giữa phối hợp, việc Hạ Tưởng vào uỷ viên thường vụ đã bước đầu mở ra một kẽ hở vào trong bộ Chính trị.
… Phạm Duệ Hằng cũng không biết là, nếu có thêm Hạ Tưởng vận động ở thủ đô năm trước, vào uỷ viên thường vụ cũng gần như là mở ra một cánh cửa.
- Tôi sẽ thận trọng suy nghĩ về lời của anh.
Coi như ông ta cho Tống Triêu Độ một câu trả lời hài lòng.
- Trần Phong, Vĩnh Quốc và Hạ Tưởng đều đang ở đây, anh có muốn nói vài câu với bọn họ không?
- Không cần, tôi còn có việc phải ra ngoài. Anh thay tôi gửi lời hỏi thăm tới bọn họ.
Tống Triêu Độ rất rõ ràng cắt đứt điện thoại.
Phạm Duệ Hằng ở trong phòng sửng sốt một lúc, sau khi đi ra không nói nhiều lời, chỉ mỉm cười nói:
- Thật có lỗi khiến các vị đợi lâu. Triêu Độ gửi lời hỏi thăm chúc tết tới mọi người.
Tào Vĩnh Quốc và Trần Phong liếc nhau, cười, đều không nói gì cả.
Lần này Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc cùng nhau viếng thăm Phạm Duệ Hằng, thu hoạch thật tốt!
Trần Phong cũng không ở lại thành phố Yến lâu. Buổi chiều liền vội vàng tới thủ đô. Trước khi đi, gã vỗ vai Hạ Tưởng nói một câu:
- Hạ Tưởng, có tôi, có Triêu Độ, có Vĩnh Quốc. Còn có quan hệ của ba người chúng tôi, cho dù phải nâng, cũng sẽ nâng cậu vào hội nghị thường vụ.
Lời nói của Trần Phong trực tiếp, hùng hồn, rõ ràng. Thậm chí còn có một chút ngang ngược. Hạ Tưởng nghe xong, trong lòng cũng bắt đầu nổi hào khí và xúc động.
Ngày hôm sau, Hạ Tưởng liền cùng Tào Vĩnh Quốc đi tới thủ đô, tiến hành bước quyết thắng cuối cùng!
Khi đến thủ đô, Hạ Tưởng và Tào Vĩnh Quốc tách nhau ra. Cấp bậc khác biệt, những người hai người muốn gặp cũng khác nhau. Mấu chốt là, Hạ Tưởng trước tiên phải cùng họ Ngô đoàn tụ.
Nếu không, ông cụ Ngô đợi không thấy hắn, hắn chắc phải ăn gậy.
Gặp gỡ ông cụ Ngô tất thảy đều tốt đẹp. Toàn thể gia đình họ Ngô tập trung ở trong phòng, chỉ có Hạ Tưởng là người ngoài. Tuy nhiên cũng không ai cảm thấy đột ngột. Ngô Tài Dương, Ngô Tài Giang, thậm chí người rất ít lộ diện như Ngô Tài Hà cũng có mặt. Hạ Tưởng ngồi trong đó cũng rất phù hợp.
Ngô Tài Dương vẫn không nói chuyện nhiều với hắn. Ngô Tài Giang trái ngược lôi kéo hắn nói không ít chuyện. Lại nhắc tới Mã Vạn Chính, còn nói Mã Vạn Chính đang ở thủ đô vận động muốn tiến thêm bước nữa.
Còn nói đã tới lúc của hắn rồi. Ngô Tài Giang lại nói hắn có thể sẽ không đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh uỷ. Chuẩn bị về thủ đô đảm nhiệm một chức vụ nhàn hạ. Hắn giữ chức Bí thư Tỉnh uỷ đối với Ngô Tài Dương ảnh hưởng quá lớn. Xuất phát từ đại cuộc của họ Ngô, hắn nhất định phải thành vật hy sinh. Hắn cũng đã nhìn ra, đối với giới quan lại không có nhiều lưu luyến. Sau khi trở về giữ cấp Bộ trưởng, không hề quan tâm nhiều sự việc. Yên tâm giúp họ Ngô quản lý công việc kinh tế.
Hạ Tưởng không nói gì, nội bộ công việc của họ Ngô, tự khắc có ông cụ họ Ngô một tay sắp xếp. Hơn nữa, quả thật bước đường chính trị của Ngô Tài Giang tiến lên không quá xa. Hắn vì Ngô Tài Dương nhường lối cũng phù hợp với quyền lợi toàn thể. Bởi vậy có thể kết luận, họ Ngô sẽ tận lực hỗ trợ Ngô Tài Dương đến một trong chín chức vụ cao nhất.