Thang Đại Thiếu mặc dù là tay chân của Ngưu Lâm Quảng, địa vị cao hơn Tu La, nhưng Tu La mới là cánh tay đắc lực của Ngưu Lâm Quảng, Thang Đại Thiếu so sánh với y, vẫn còn thua kém nhiều.
Tu La không những thân thủ tốt, hơn nữa y lòng lang dạ sói, trước khi y làm việc cho Ngưu Lâm Quảng, từng làm xã hội đen ở Hồng Kông, lúc đó đắc tội với một thế lực xã hội đen lớn, đối phương đòi cắt một cánh tay, thế lực đằng sau y bởi vì e ngại đối phương, cũng không muốn bảo vệ y.
Người lăn lộn trong xã hội đen, không có một cánh tay, thì không có tay để ăn cơm,Tu La không đồng ý, quyết định thắng thua với đối phương. Đối phương đồng ý, nhưng muốn hai chọi một, hơn nũa đối phương còn vũ khí, y không được phép có vũ khí.
Nếu y đồng ý, sống chết dựa vào số.
Ai cũng nghĩ Tu La sẽ không đồng ý, bởi vì một sinh mệnh đổi lấy một bàn tay, không ngờ Tu La lại đồng ý.
Thời điểm quyết đấu, không ít thế lực xã hội đen đều đến xem, đối phương có hai người, mỗi người một cây đao dài một thước, một mình Tu La, tay không, tất cả mọi người đều cho rằng chưa đến 3 hiệp, Tu La sẽ chết chắc.
Vừa ra tay, đối phương liền bổ đao tới, Tu La không né tránh, dùng bả vai chống được một đao, nhân lúc đối phương đang sửng sốt, y cố nén đau, đánh trả lại đối phương, trong lúc đối phương đang đau, y nhân cơ hội này cướp dao trong tay đối phương, hét lớn một tiếng, dùng hết sức chém một đao, máu tuôn ra như sông.
Tu La lại không quan tâm, tiếp tục rút dao đâm vào bụng đối phương, khi y chuẩn bị đâm nhát thứ hai, người kia cầm đao chém tới, y không né tránh, gồng người lên chịu đựng 3 đao của đối phương.
Người kia chém y 3 đao thì y đâm người trước mặt 5 đao.
Tu La khắp người là máu, giống như điên cuồng vậy, quay đầu lại một đao xông tới, không ngờ một đao lại chém dứt cánh tay của người phía sau. Sau đó y tiến lên phía trước, không chút nào nương tay, đâm thẳng vào tim của đối phương.
Tu La trở nên nổi tiếng sau một trận đánh, khiến cho nhiều người mới nghe đến tên thôi cũng đã sợ hãi.
Sau khi theo Ngưu Lâm Quảng, Tu La giúp Ngưu Lâm Quảng giải quyết những vấn đề khó khăn nhất, cũng giúp Ngưu Lâm Quảng đánh bại nhiều đối thủ cạnh tranh, y ở trong tập đoàn của Ngưu Lâm Quảng được mệnh danh là độc thủ số một.
Tu La nhiều năm đã không gặp đối thủ nào, giờ thấy đối phương chỉ có một người, trong lòng có chút khinh thường, cười nhạt:
-Giả thần giả quỷ! Có giỏi thì xuất đầu lộ diện, đừng có nấp sau cột điện hù dọa người khác.
Còn chưa dứt lời, đối phương đã xuất đầu lộ diện. Vóc dáng không cao, tướng mạo xấu xí thậm chí còn hơi gầy, đứng trước Tu La và Thang Đại Thiếu, thanh âm âm trầm hỏi:
-Trần Lị ở đâu? Nói thật đi, tôi có thể tha cho các anh một con đường sống.
- Mẹ nó, còn dám đe dọa bố mày.
Thang Đại Thiếu tức giận, gã bình thường thích làm ra vẻ, cảm thấy phiền khi người khác giả thần giả quỷ. Gã bước lên phía trước, không nói một lời liền tung ra một cước.
Vừa mới nhấc chân lên, không thấy đối phương có động tác gì, liền cảm thấy một cơn đau truyền đến chân, tai còn nghe thấy một tiếng "rắc", là tiếng gãy xương, nhìn lại thì thấy chân phải đã bị gãy, lộ cả xương trắng
Thang Đại Thiếu hét lớn một tiếng, liền ngã xuống đất, ngất đi.
Tu La trong lòng sợ hãi, không dám tin vào mắt mình. Cừ thật, một chiêu thôi đã khống chế được địch. Y tự nhận ở Tần Đường có thể hoành hành ngang ngược, không ngờ ở Tần Đường còn có một cao thủ như vậy.
Tu La cũng không nói, cúi đầu, rút con dao găm trong người, xoay người hướng về phía người trước mặt đâm tới.
Đối phương cũng không hàm hồ, chớp mắt đã né sang được một bên, lập tức trả đòn, cướp dao của Tu La. Tu La liền đạp đối phương, đối phương né đòn một cách nhanh chóng. Chỉ chớp mắt hai người đều giao thủ bốn năm chiêu, không ai chiếm thế thượng phong.
Tu La âm thầm khiếp sợ, đối phương có thân thủ tuyệt vời, so với y không kém hơn, mà còn cao hơn y một bậc, bởi vì y có dao còn đối thủ tay không.
Làm sao bây giờ? Muốn hạ độc thủ cũng không được. Nhân lúc đối phương không chú ý, một tay rút ra một con dao găm, y luôn luôn có hai con dao trên người, để phòng chẳng may. Sau đó nhân lúc đối phương không có chuẩn bị, giơ tay lên, liền ném ra một con dao găm.
Tưởng rằng có thể đâm trúng bụng đối phương, không ngờ đối phương quả thật lợi hại, dường như đã có sự chuẩn bị trước vậy, né tránhh đòn rất nhẹ nhàng, tuy rằng đối phương chụp được dao của y, nhưng máu ở bàn tay cũng chảy ra rất nhiều, nhưng đối phương toàn diện cảnh giác, đột nhiên đánh tới.
Hai người chớp mắt lướt qua nhau, quay nhìn lại, hai bả vai của Tu La đầy vết dao găm, hàn khí lạnh người.
Tu La bịch một tiếng rồi ngã xuống đất, lại kiên trì một lát, nhưng lúc sau đã ngã trên đất, bất tỉnh nhân sự. Máu không ngừng chảy trên hai vai, mắt thấy hai cánh tay của mình không giữ được nữa
Vào lúc Tu La và Thang Đại Thiếu bị đánh gãy tay chân, Lã Chấn Dương và Trương Thần Phương một đôi uyên ương số khổ, cũng gặp phải sự phiền phức lớn.
Quả thật đêm đó vốn dĩ Trương Thần Phương không xảy ra vấn đề gì cả, nhưng Trương Thần Phương rảnh rỗi không có việc gì làm liền đi cùng Lã Chấn Dương. Lã Chấn Dương vốn bị Gia Cát Phách Đạo sai đi đánh lén Hạ Tưởng, phải chụp được ảnh Hạ Tưởng cùng với phụ nữ, Trương Thần Phương mới nghe rằng có thể làm cho Hạ Tưởng nhục nhã, liền hưng phấn giống như là đánh máu gà vậy.
Đặc biệt là khi ả nghe nói Hạ Tưởng có khả năng sẽ ở cùng hai người phụ nữ, nghĩ lại muốn tận mắt thấy.
Có lẽ trong thâm tâm của mỗi người phụ nữ xấu đều theo đuổi khát vọng hành xử ba người, chẳng qua là tự cảm thấy xấu hổ, không dám hy vọng xa vời mà thôi. Cho nên cảm thấy rất muốn chứng kiến cảnh tượng tuyệt vời của người khác.
Lã Chấn Dương sợ vợ thành thói quen rồi, hễ Trương Thần Phương nói gì là làm đó, liền cho cô đi theo. Làm cho Hạ Tưởng thấy nhục nhã cũng là giấc mộng của y. Y cũng hận một điều là không làm cho Hạ Tưởng phải ở trong hầm ăn phân trâu, đầu đội anten
Cuộc gặp ở huyện An là sự nhục nhã cả đời của y.
Mỗi lần nhớ tới, Lã Chấn Dương quả thật muốn lấy dao chém Hạ Tưởng.
Ngay từ đầu, khi sự việc vẫn được coi là thuận lợi, theo dõi đến khách sạn Quang Hoa, tận mắt nhìn thấy Hạ Tưởng với hai người phụ nữ khác, lên lầu vào phòng và khóa cửa lại.
Lúc này Gia Cát Phách Đạo đề nghị, mấy người bọn họ không thể lộ diện, vì Hạ Tưởng biết họ, không thể để Hạ Tưởng nhận ra, cho dù hắn đoán được cũng không thể nhìn thấy.
Vì thế liền yêu cầu mấy thuộc hạ lên lầu, chụp ảnh xong, Hạ Tưởng cũng không thể đuổi theo kịp, rồi xuống lầu, Gia Cát Phách Đạo và Lã Chấn Dương ngồi trong xe đợi, xem thành quả vừa có được, giống như là nhặt được vật báu vậy, khoa chân múa tay, Hạ Tưởng mày cũng có ngày hôm nay sao?
Nhận ảnh xong, bọn họ quay trở về thực nghiệp Trung Thiên, không ngờ đi đến nửa đường liền nhận được tin tức rằng Ngưu Lâm Quảng bị cảnh sát theo dõi, xung quanh thực nghiệp Trung Thiên bây giờ đều là cảnh sát, tốt nhất không nên quay về đó.
Gia Cát Phách Đạo suy nghĩ một lúc, sau đó quyết định đến nhà Lã Chấn Dương trốn tránh, đi đến nửa đường Gia Cát Phách Đạo phát hiện có rất nhiều cảnh sát, biết Hạ Tưởng đã áp dụng biện pháp phản công, cảm thấy đi đến nhà Lã Chấn Dương cũng không an toàn, liền xuống xe, bảo Lã Chấn Dương về nhà.
Cũng là do Gia Cát Phách Đạo cẩn thận nên những bức ảnh mới chụp không rơi vào tay Tiêu Ngũ, cũng làm cho những việc về sau có rất nhiều biến động.
Gia Cát Phách Đạo đủ thông minh, lại cẩn thận, trốn kịp lúc, còn Lã Chấn Dương và Trương Thần Phương lại không có may mắn như vậy.
Hai người về đến nhà, cả đêm vui quá không ngủ được, nhưng vẫn cảm thấy không quá thích thú, dường như tối nay không được chứng kiến cảnh Hạ Tương gặp đen đủi, bọn họ khó mà có thể ngủ được.
Làm sao bây giờ? Ra ngoài tìm cơ hội khác.
Hai người bàn với nhau, ra cửa, lại đến khách sạn Quang Hoa, chuẩn bị xem Hạ Tưởng có còn ở cùng hai người phụ nữ đó không. Tuy rằng những bức ảnh mà Gia Cát Phách Đạo chụp rất tuyệt, nhưng vẫn chưa đủ làm Hạ Tưởng lao đao, chính là một nam hai nữ, cũng không nói được vấn đề gì.
Nếu thật có thể chụp được ảnh Hạ Tưởng cùng với hai người phụ nữ ở trên giường, Hạ Tưởng coi như xong đời. Theo cách nghĩ hại người ích ta, Lã Chấn Dương và Trương Thần Phương lén lút cầm camera, tiến đến cửa phòng, để ý không có ai liền nghe lén ở cửa.
Không nghe thì tốt, vừa nghe đã thấy bên trong vọng ra tiếng đồi trụy người con trai gọi người con gái, hai người liếc nhau, vẻ mặt tươi cười, cầm chìa khóa bọn họ lấy trộm ở dưới quầy lễ tân nhẹ nhàng mở cửa tiến vào, trong phòng tối đen, chỉ có hai người đang giằng co nhau ở trên giường.
Lã Chấn Dương càng thích thú, dường như có thuốc kích thích vậy, không tính đến hậu quả, liền chụp ảnh liên hồi. Sau khi chụp được mấy bức xong mới phát hiện là không phải, bởi vì trên giường là một nam một nữ, không phải một nam hai nữ. Hơn nữa người đàn ông dáng người mập mạp, rõ ràng không phải Hạ Tưởng, chẳng lẽ chụp sai rồi?
Nói chậm mà hành động thì nhanh, người đàn ông và phụ nữ trên giường đang trong kịch liệt bất chợt bừng tỉnh, một trận kinh hãi và hoảng loạn, sau đó bật đèn sáng lên, Lã Chấn Dương và Trương Thần Phương cùng với hai người trên giường, tất cả đều sợ ngây người.
Lã Chấn Dương xấu hổ đỏ mặt, Trương Thần Phương há hốc miệng, trợn mắt nhìn.
Người đàn ông trên giường mặt đỏ bừng, người phụ nữ vội lấy chăn che người, không chịu lộ diện.
Người đàn ông sửng sốt một lúc lâu, bổng nhiên nổi giận:
-Lã Chấn Dương, anh đang làm cái gì thế? Có phải muốn chơi đểu tôi? Anh đúng là đồ khốn, cũng không phải là anh chưa từng ăn vụng, sao lại dám chụp lén tôi, tôi đắc tội gì với anh sao?
Người đàn ông trên giường không phải là Hạ Tưởng mà là Cục trưởng cục Tài chính La Chính Nguyên.
Nhầm lẫn lớn rồi, sao lại có sự lầm lẫn như vậy chứ?
Lã Chấn Dương mặt đỏ bừng, quan hệ giữa y và La Chính Nguyên không tồi, La Chính Nguyên đối với y rất tốt, rõ ràng La Chính Nguyên đang đi vụng trôm lại bị y chụp ảnh, quả thật là khó giải thích.
Mấu chốt nữa là, La Chính Nguyên lại còn nói y cũng đi vụng trộm, khiến cho Trương Thần Phương trợn mắt nhìn. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Sư tử Hà Đông bắt đầu nổi giận.
Sau khi nói xong, Lã Chấn Dương cuối cùng cũng có thể thoát thân, y không biết rằng Phó Tiên Tiên và Cổ Ngọc bàn nhau, cảm thấy ở khách sạn Quang Hoa không an toàn, liền chuyển đi, trước khi dời đi, Phó Tiên Tiên nhớ tới La Chính Nguyên, liền lấy danh nghĩa khách sạn gọi điện cho La Chính Nguyên nói rằng khách sạn tặng phòng với miễn phí phí dịch vụ.
La Chính Nguyên không biết đó là kế, vui vẻ chấp nhận, một người cô đơn khó có thể chịu đựng được, liền gọi cho nhân tình, kết quả khiến cho gã gặp đen đủi.
Lã Chấn Dương và Trương Thần Phương bước ra ngoài, cảm thấy xui xẻo, Lã Chấn Dương lại bị Trương Thần Phương mắng, giải thích hồi lâu, Trương Thần Phương mới bớt nóng, không ngờ chưa về đến nhà liền bị mấy người lạ mặt bắt cóc.
Một đêm ở Tần Đường, ngoại trừ Gia Cát Phách Đạo tránh được kiếp nạn, mấy tay sai của Ngưu Lâm Quảng cùng với Thang Đại Thiếu, Tu La, đều gặp phải đả kích toàn bộ với mức độ khác nhau.
Sau khi Lã Chấn Dương và Thần Phương mất tích vào đêm hôm đó, từ sau lúc đó trong một thời gian rất dài, đều không có tin tức gì, khiến cho Ngưu Lâm Quảng vô cùng buồn bực, bởi vì gã không biết ai đã làm chuyện này.
Lã Chấn Dương và Thần Phương mất tích, khiến cho bên cạnh Ngưu Lâm Quảng thiếu đi hai nhân vật dạng đầu trâu mặt ngựa, cũng chôn xuống phục bút vì sự bị lật chìm của Ngưu Lâm Quảng.
So với sự tao ngộ của Lã Chấn Dương và Trương Thần Phương, dưới tay của Ngưu Lâm Quảng rất nhiều lâu la, nên chật vật hơn nhiều.
Thang Đại Thiếu mặc dù là tay chân của Ngưu Lâm Quảng, địa vị cao hơn Tu La, nhưng Tu La mới là cánh tay đắc lực của Ngưu Lâm Quảng, Thang Đại Thiếu so sánh với y, vẫn còn thua kém nhiều.
Tu La không những thân thủ tốt, hơn nữa y lòng lang dạ sói, trước khi y làm việc cho Ngưu Lâm Quảng, từng làm xã hội đen ở Hồng Kông, lúc đó đắc tội với một thế lực xã hội đen lớn, đối phương đòi cắt một cánh tay, thế lực đằng sau y bởi vì e ngại đối phương, cũng không muốn bảo vệ y.
Người lăn lộn trong xã hội đen, không có một cánh tay, thì không có tay để ăn cơm,Tu La không đồng ý, quyết định thắng thua với đối phương. Đối phương đồng ý, nhưng muốn hai chọi một, hơn nũa đối phương còn vũ khí, y không được phép có vũ khí.
Nếu y đồng ý, sống chết dựa vào số.
Ai cũng nghĩ Tu La sẽ không đồng ý, bởi vì một sinh mệnh đổi lấy một bàn tay, không ngờ Tu La lại đồng ý.
Thời điểm quyết đấu, không ít thế lực xã hội đen đều đến xem, đối phương có hai người, mỗi người một cây đao dài một thước, một mình Tu La, tay không, tất cả mọi người đều cho rằng chưa đến 3 hiệp, Tu La sẽ chết chắc.
Vừa ra tay, đối phương liền bổ đao tới, Tu La không né tránh, dùng bả vai chống được một đao, nhân lúc đối phương đang sửng sốt, y cố nén đau, đánh trả lại đối phương, trong lúc đối phương đang đau, y nhân cơ hội này cướp dao trong tay đối phương, hét lớn một tiếng, dùng hết sức chém một đao, máu tuôn ra như sông.
Tu La lại không quan tâm, tiếp tục rút dao đâm vào bụng đối phương, khi y chuẩn bị đâm nhát thứ hai, người kia cầm đao chém tới, y không né tránh, gồng người lên chịu đựng 3 đao của đối phương.
Người kia chém y 3 đao thì y đâm người trước mặt 5 đao.
Tu La khắp người là máu, giống như điên cuồng vậy, quay đầu lại một đao xông tới, không ngờ một đao lại chém dứt cánh tay của người phía sau. Sau đó y tiến lên phía trước, không chút nào nương tay, đâm thẳng vào tim của đối phương.
Tu La trở nên nổi tiếng sau một trận đánh, khiến cho nhiều người mới nghe đến tên thôi cũng đã sợ hãi.
Sau khi theo Ngưu Lâm Quảng, Tu La giúp Ngưu Lâm Quảng giải quyết những vấn đề khó khăn nhất, cũng giúp Ngưu Lâm Quảng đánh bại nhiều đối thủ cạnh tranh, y ở trong tập đoàn của Ngưu Lâm Quảng được mệnh danh là độc thủ số một.
Tu La nhiều năm đã không gặp đối thủ nào, giờ thấy đối phương chỉ có một người, trong lòng có chút khinh thường, cười nhạt:
-Giả thần giả quỷ! Có giỏi thì xuất đầu lộ diện, đừng có nấp sau cột điện hù dọa người khác.
Còn chưa dứt lời, đối phương đã xuất đầu lộ diện. Vóc dáng không cao, tướng mạo xấu xí thậm chí còn hơi gầy, đứng trước Tu La và Thang Đại Thiếu, thanh âm âm trầm hỏi:
-Trần Lị ở đâu? Nói thật đi, tôi có thể tha cho các anh một con đường sống.
- Mẹ nó, còn dám đe dọa bố mày.
Thang Đại Thiếu tức giận, gã bình thường thích làm ra vẻ, cảm thấy phiền khi người khác giả thần giả quỷ. Gã bước lên phía trước, không nói một lời liền tung ra một cước.
Vừa mới nhấc chân lên, không thấy đối phương có động tác gì, liền cảm thấy một cơn đau truyền đến chân, tai còn nghe thấy một tiếng "rắc", là tiếng gãy xương, nhìn lại thì thấy chân phải đã bị gãy, lộ cả xương trắng
Thang Đại Thiếu hét lớn một tiếng, liền ngã xuống đất, ngất đi.
Tu La trong lòng sợ hãi, không dám tin vào mắt mình. Cừ thật, một chiêu thôi đã khống chế được địch. Y tự nhận ở Tần Đường có thể hoành hành ngang ngược, không ngờ ở Tần Đường còn có một cao thủ như vậy.
Tu La cũng không nói, cúi đầu, rút con dao găm trong người, xoay người hướng về phía người trước mặt đâm tới.
Đối phương cũng không hàm hồ, chớp mắt đã né sang được một bên, lập tức trả đòn, cướp dao của Tu La. Tu La liền đạp đối phương, đối phương né đòn một cách nhanh chóng. Chỉ chớp mắt hai người đều giao thủ bốn năm chiêu, không ai chiếm thế thượng phong.
Tu La âm thầm khiếp sợ, đối phương có thân thủ tuyệt vời, so với y không kém hơn, mà còn cao hơn y một bậc, bởi vì y có dao còn đối thủ tay không.
Làm sao bây giờ? Muốn hạ độc thủ cũng không được. Nhân lúc đối phương không chú ý, một tay rút ra một con dao găm, y luôn luôn có hai con dao trên người, để phòng chẳng may. Sau đó nhân lúc đối phương không có chuẩn bị, giơ tay lên, liền ném ra một con dao găm.
Tưởng rằng có thể đâm trúng bụng đối phương, không ngờ đối phương quả thật lợi hại, dường như đã có sự chuẩn bị trước vậy, né tránhh đòn rất nhẹ nhàng, tuy rằng đối phương chụp được dao của y, nhưng máu ở bàn tay cũng chảy ra rất nhiều, nhưng đối phương toàn diện cảnh giác, đột nhiên đánh tới.
Hai người chớp mắt lướt qua nhau, quay nhìn lại, hai bả vai của Tu La đầy vết dao găm, hàn khí lạnh người.
Tu La bịch một tiếng rồi ngã xuống đất, lại kiên trì một lát, nhưng lúc sau đã ngã trên đất, bất tỉnh nhân sự. Máu không ngừng chảy trên hai vai, mắt thấy hai cánh tay của mình không giữ được nữa
Vào lúc Tu La và Thang Đại Thiếu bị đánh gãy tay chân, Lã Chấn Dương và Trương Thần Phương một đôi uyên ương số khổ, cũng gặp phải sự phiền phức lớn.
Quả thật đêm đó vốn dĩ Trương Thần Phương không xảy ra vấn đề gì cả, nhưng Trương Thần Phương rảnh rỗi không có việc gì làm liền đi cùng Lã Chấn Dương. Lã Chấn Dương vốn bị Gia Cát Phách Đạo sai đi đánh lén Hạ Tưởng, phải chụp được ảnh Hạ Tưởng cùng với phụ nữ, Trương Thần Phương mới nghe rằng có thể làm cho Hạ Tưởng nhục nhã, liền hưng phấn giống như là đánh máu gà vậy.
Đặc biệt là khi ả nghe nói Hạ Tưởng có khả năng sẽ ở cùng hai người phụ nữ, nghĩ lại muốn tận mắt thấy.
Có lẽ trong thâm tâm của mỗi người phụ nữ xấu đều theo đuổi khát vọng hành xử ba người, chẳng qua là tự cảm thấy xấu hổ, không dám hy vọng xa vời mà thôi. Cho nên cảm thấy rất muốn chứng kiến cảnh tượng tuyệt vời của người khác.
Lã Chấn Dương sợ vợ thành thói quen rồi, hễ Trương Thần Phương nói gì là làm đó, liền cho cô đi theo. Làm cho Hạ Tưởng thấy nhục nhã cũng là giấc mộng của y. Y cũng hận một điều là không làm cho Hạ Tưởng phải ở trong hầm ăn phân trâu, đầu đội anten
Cuộc gặp ở huyện An là sự nhục nhã cả đời của y.
Mỗi lần nhớ tới, Lã Chấn Dương quả thật muốn lấy dao chém Hạ Tưởng.
Ngay từ đầu, khi sự việc vẫn được coi là thuận lợi, theo dõi đến khách sạn Quang Hoa, tận mắt nhìn thấy Hạ Tưởng với hai người phụ nữ khác, lên lầu vào phòng và khóa cửa lại.
Lúc này Gia Cát Phách Đạo đề nghị, mấy người bọn họ không thể lộ diện, vì Hạ Tưởng biết họ, không thể để Hạ Tưởng nhận ra, cho dù hắn đoán được cũng không thể nhìn thấy.
Vì thế liền yêu cầu mấy thuộc hạ lên lầu, chụp ảnh xong, Hạ Tưởng cũng không thể đuổi theo kịp, rồi xuống lầu, Gia Cát Phách Đạo và Lã Chấn Dương ngồi trong xe đợi, xem thành quả vừa có được, giống như là nhặt được vật báu vậy, khoa chân múa tay, Hạ Tưởng mày cũng có ngày hôm nay sao?
Nhận ảnh xong, bọn họ quay trở về thực nghiệp Trung Thiên, không ngờ đi đến nửa đường liền nhận được tin tức rằng Ngưu Lâm Quảng bị cảnh sát theo dõi, xung quanh thực nghiệp Trung Thiên bây giờ đều là cảnh sát, tốt nhất không nên quay về đó.
Gia Cát Phách Đạo suy nghĩ một lúc, sau đó quyết định đến nhà Lã Chấn Dương trốn tránh, đi đến nửa đường Gia Cát Phách Đạo phát hiện có rất nhiều cảnh sát, biết Hạ Tưởng đã áp dụng biện pháp phản công, cảm thấy đi đến nhà Lã Chấn Dương cũng không an toàn, liền xuống xe, bảo Lã Chấn Dương về nhà.
Cũng là do Gia Cát Phách Đạo cẩn thận nên những bức ảnh mới chụp không rơi vào tay Tiêu Ngũ, cũng làm cho những việc về sau có rất nhiều biến động.
Gia Cát Phách Đạo đủ thông minh, lại cẩn thận, trốn kịp lúc, còn Lã Chấn Dương và Trương Thần Phương lại không có may mắn như vậy.
Hai người về đến nhà, cả đêm vui quá không ngủ được, nhưng vẫn cảm thấy không quá thích thú, dường như tối nay không được chứng kiến cảnh Hạ Tương gặp đen đủi, bọn họ khó mà có thể ngủ được.
Làm sao bây giờ? Ra ngoài tìm cơ hội khác.
Hai người bàn với nhau, ra cửa, lại đến khách sạn Quang Hoa, chuẩn bị xem Hạ Tưởng có còn ở cùng hai người phụ nữ đó không. Tuy rằng những bức ảnh mà Gia Cát Phách Đạo chụp rất tuyệt, nhưng vẫn chưa đủ làm Hạ Tưởng lao đao, chính là một nam hai nữ, cũng không nói được vấn đề gì.
Nếu thật có thể chụp được ảnh Hạ Tưởng cùng với hai người phụ nữ ở trên giường, Hạ Tưởng coi như xong đời. Theo cách nghĩ hại người ích ta, Lã Chấn Dương và Trương Thần Phương lén lút cầm camera, tiến đến cửa phòng, để ý không có ai liền nghe lén ở cửa.
Không nghe thì tốt, vừa nghe đã thấy bên trong vọng ra tiếng đồi trụy người con trai gọi người con gái, hai người liếc nhau, vẻ mặt tươi cười, cầm chìa khóa bọn họ lấy trộm ở dưới quầy lễ tân nhẹ nhàng mở cửa tiến vào, trong phòng tối đen, chỉ có hai người đang giằng co nhau ở trên giường.
Lã Chấn Dương càng thích thú, dường như có thuốc kích thích vậy, không tính đến hậu quả, liền chụp ảnh liên hồi. Sau khi chụp được mấy bức xong mới phát hiện là không phải, bởi vì trên giường là một nam một nữ, không phải một nam hai nữ. Hơn nữa người đàn ông dáng người mập mạp, rõ ràng không phải Hạ Tưởng, chẳng lẽ chụp sai rồi?
Nói chậm mà hành động thì nhanh, người đàn ông và phụ nữ trên giường đang trong kịch liệt bất chợt bừng tỉnh, một trận kinh hãi và hoảng loạn, sau đó bật đèn sáng lên, Lã Chấn Dương và Trương Thần Phương cùng với hai người trên giường, tất cả đều sợ ngây người.
Lã Chấn Dương xấu hổ đỏ mặt, Trương Thần Phương há hốc miệng, trợn mắt nhìn.
Người đàn ông trên giường mặt đỏ bừng, người phụ nữ vội lấy chăn che người, không chịu lộ diện.
Người đàn ông sửng sốt một lúc lâu, bổng nhiên nổi giận:
-Lã Chấn Dương, anh đang làm cái gì thế? Có phải muốn chơi đểu tôi? Anh đúng là đồ khốn, cũng không phải là anh chưa từng ăn vụng, sao lại dám chụp lén tôi, tôi đắc tội gì với anh sao?
Người đàn ông trên giường không phải là Hạ Tưởng mà là Cục trưởng cục Tài chính La Chính Nguyên.
Nhầm lẫn lớn rồi, sao lại có sự lầm lẫn như vậy chứ?
Lã Chấn Dương mặt đỏ bừng, quan hệ giữa y và La Chính Nguyên không tồi, La Chính Nguyên đối với y rất tốt, rõ ràng La Chính Nguyên đang đi vụng trôm lại bị y chụp ảnh, quả thật là khó giải thích.
Mấu chốt nữa là, La Chính Nguyên lại còn nói y cũng đi vụng trộm, khiến cho Trương Thần Phương trợn mắt nhìn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Sư tử Hà Đông bắt đầu nổi giận.
Sau khi nói xong, Lã Chấn Dương cuối cùng cũng có thể thoát thân, y không biết rằng Phó Tiên Tiên và Cổ Ngọc bàn nhau, cảm thấy ở khách sạn Quang Hoa không an toàn, liền chuyển đi, trước khi dời đi, Phó Tiên Tiên nhớ tới La Chính Nguyên, liền lấy danh nghĩa khách sạn gọi điện cho La Chính Nguyên nói rằng khách sạn tặng phòng với miễn phí phí dịch vụ.
La Chính Nguyên không biết đó là kế, vui vẻ chấp nhận, một người cô đơn khó có thể chịu đựng được, liền gọi cho nhân tình, kết quả khiến cho gã gặp đen đủi.
Lã Chấn Dương và Trương Thần Phương bước ra ngoài, cảm thấy xui xẻo, Lã Chấn Dương lại bị Trương Thần Phương mắng, giải thích hồi lâu, Trương Thần Phương mới bớt nóng, không ngờ chưa về đến nhà liền bị mấy người lạ mặt bắt cóc.
Một đêm ở Tần Đường, ngoại trừ Gia Cát Phách Đạo tránh được kiếp nạn, mấy tay sai của Ngưu Lâm Quảng cùng với Thang Đại Thiếu, Tu La, đều gặp phải đả kích toàn bộ với mức độ khác nhau.
Sau khi Lã Chấn Dương và Thần Phương mất tích vào đêm hôm đó, từ sau lúc đó trong một thời gian rất dài, đều không có tin tức gì, khiến cho Ngưu Lâm Quảng vô cùng buồn bực, bởi vì gã không biết ai đã làm chuyện này.
Lã Chấn Dương và Thần Phương mất tích, khiến cho bên cạnh Ngưu Lâm Quảng thiếu đi hai nhân vật dạng đầu trâu mặt ngựa, cũng chôn xuống phục bút vì sự bị lật chìm của Ngưu Lâm Quảng.
So với sự tao ngộ của Lã Chấn Dương và Trương Thần Phương, dưới tay của Ngưu Lâm Quảng rất nhiều lâu la, nên chật vật hơn nhiều.