Đối với người phụ nữ luôn tự phụ về diện mạo của mình, tuy rằng cảm thấy phiền chán với những người theo đuổi mình, nhưng nếu gặp phải người đàn ông không thèm để ý tới diện mạo của mình, chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu. Liên Nhược Hạm cũng không ngoại lệ. Tâm lý phụ nữ vừa cổ quái, vừa phức tạp, không có cơ sở nào để đo lường cả.
Sau khi xảy ra sự kiện đâm xe, Liên Nhược Hạm gặp lại Hạ Tưởng ở phòng công an huyện. Khi biết hắn là thư ký của Bí thư huyện ủy, cô cũng hơi giật mình. Tuổi trẻ mà điềm đạm, chắc chắn, hơn nữa thấy hắn nói chuyện làm việc lại càng suy xét chu đáo hơn xa so với những người cùng lứa tuổi. Hắn đứng cùng một chỗ với Trịnh Khiêm và Vương Quan Thanh, trừ vẻ trẻ tuổi hơn rất nhiều thì xét về khí thế và sự điềm đạm, chắc chắn, hắn không hề có vẻ gì kém hai người trung niên đã dày dặn kinh nghiệm quan trường kia. Điều này khiến cô không khỏi coi trọng hắn thêm một chút. Tuy nhiên cô vẫn không tin, huyện Bá nhỏ nhoi này lại có người thật sự như vậy, có lẽ hắn chỉ là một ông cụ non mà thôi. Không phải cô chưa gặp những kẻ như ông cụ non, tuy nhiên sau khi gặp chuyện thì sự thật đã chứng minh, đa số những kẻ đó đều chỉ là trầm mặc ít nói không phải người chân chính gặp chuyện thì không hề sợ hãi.
Hai lần sau gặp lại Hạ Tưởng, cô càng cảm thấy hắn là một kẻ thành thục nhất trong số những đứa con nít ranh cô đã gặp. Ví dụ như lần ở phòng công an, âm thầm dạy Trịnh Đào cầu xin cô tha thứ. Ví dụ như ở dưới lầu tại nhà khách, hắn cố ý vẽ mấy vòng tròn để bẫy cô. Sau đó hắn lại giả vờ hỏi thăm Mễ Huyên nhưng thực tế là âm thầm nhắc nhở cô chú ý váy quá ngắn để lộ cảnh xuân, v.v... Tất cả đều biểu hiện đầy đủ sự cơ trí và hài hước của hắn hơn xa những đứa con nít ranh cùng tuổi. Trong cảm nhận của Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng chỉ là một thiếu niên hơi trưởng thành một chút mà thôi, còn kém xa vạn dặm so với hình tượng trong mơ của cô.
Trong tưởng tượng của Liên Nhược Hạm, người đó không chỉ cưỡi ngựa trắng mà còn rất phong độ. Chẳng những tuổi xấp xỉ tuổi của cô mà còn thành thục, điềm đạm, chắc chắn, ý chí rộng lớn, vừa có sự hưng phấn, nhiệt tình của tuổi trẻ, lại vừa có sự trầm ổn của người trung niên. Người như vậy không dám nói là độc nhất vô nhị nhưng ít nhất cũng là thế gian hiếm thấy. Tuy nhiên cô cũng biết, cho dù có thì cũng là biển người mờ mịt, không thể gặp được, chỉ có thể tồn tại trong tưởng tượng của cô mà thôi.
Cho đến khi Hạ Tưởng quyết đoán chỉ huy, giọng điệu ra lệnh bảo cô đi tìm đá, tiếp đó hắn tự lái xe bay qua hố sâu, an toàn dẫn dắt mọi người thoát hiểm, Liên Nhược Hạm chỉ cảm thấy dường như thế giới trước mắt cô đã mở ra một cánh cửa mới. Một chàng trai toàn thân bao phủ trong hào quang bảy màu từ trong cửa đi ra, vô cùng lịch lãm vươn tay về phía cô.
- Tỉnh dậy đi, đến nơi rồi.
Liên Nhược Hạm mở to mắt, nhớ lại vừa rồi cô chỉ giả vờ nhắm mắt ngủ, âm thầm đánh giá Hạ Tưởng, không ngờ lại ngủ thật. Người đánh thức cô đúng là Hạ Tưởng. Hắn đã dừng xe ở nhà khách huyện ủy, lại mở cửa xe ra cho cô:
- Mệt hả? Mệt thì nghỉ ngơi một chút đi. Chuyện vừa rồi coi như một lần thám hiểm không tồi. Đừng nghĩ nhiều nữa. Đại nạn không chết sẽ có hạnh phúc về sau, khẳng định sau này sẽ có chuyện tốt tìm tới cô.
- Không cần anh phải an ủi. Tôi có đủ năng lực chịu đựng tâm lý.
Liên Nhược Hạm vốn muốn tỏ vẻ biết ơn một chút nhưng vừa thấy Tào Thù Lê bám sát phía sau Hạ Tưởng, bỗng nhiên tim cô nhảy dựng, cô lại khôi phục giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng như lúc đầu.
Tào Thù Lê nhìn Hạ Tưởng, lại nhìn Liên Nhược Hạm, liền kéo Hạ Tưởng sang một bên, nói nhỏ:
- Chị Liên hơi nóng tính, anh nhường chị ấy một chút. Dù sao chị ấy cũng là phụ nữ.
Hạ Tưởng cũng đang mệt mỏi. Dù sao vừa trải qua hết thảy những chuyện vừa rồi, bất cứ ai cũng đều phải cảm thấy nghĩ mà sợ, mệt mỏi cả thể xác và tinh thần. Hắn thấy Liên Nhược Hạm vẫn có vẻ lạnh lùng, trong lòng cũng hơi tức giận:
- Nhường thì nhường. Người ta nói phụ nữ và trẻ con rất khó chiều, thật chẳng sai chút nào.
- Muốn ăn đòn phải không? Anh nói như vậy tức là mắng cả em hả?
Tào Thù Lê giả vờ giơ tay lên đánh hắn nhưng trong mắt lại toát lên nụ cười:
- Em rất ngoan đó nha, không thể vơ đũa cả nắm.
Hạ Tưởng thấy sắc trời không còn sớm, cũng không lên lầu nữa mà để ba cô gái lại rồi trở về cơ quan. Vừa lúc Lý Đinh Sơn vẫn còn ở đó. Lý Đinh Sơn bảo hắn gọi Cổ Hợp, ba người đi ăn tối.
Lại nói, gần như ngày nào Hạ Tưởng cũng gặp Lý Đinh Sơn và Cổ Hợp nhưng Lý Đinh Sơn và Cổ Hợp chưa chắc ngày nào cũng đã gặp nhau. Trừ khi Lý Đinh Sơn dùng xe, nếu không bình thường Cổ Hợp cũng không gặp được Lý Đinh Sơn. Cũng một thời gian rồi ba người không ăn cơm cùng nhau, Hạ Tưởng biết, hẳn là Lý Đinh Sơn có chuyện gì muốn nói.
Quả nhiên, khi ăn uống gần xong, Lý Đinh Sơn buông đũa nói với Cổ Hợp:
- Tiểu Cổ, cậu cũng đi theo tôi đã nhiều năm, vẫn không có được ưu đãi gì. Hiện tại làm lái xe ở cơ quan, đãi ngộ cũng không phải quá tốt. Tuy nhiên tôi sẽ mau chóng giúp cậu giải quyết một biên chế, hiện tại cậu cứ coi như như làm hợp đồng tạm thời, chờ khi có biên chế sẽ là cán bộ chính thức của quốc gia. Không cần lâu lắm, trong vòng nửa năm hẳn là không thành vấn đề.
Cổ Hợp biết tâm ý của Lý Đinh Sơn, muốn nói gì lại bị Lý Đinh Sơn giơ tay ngăn lại. Lý Đinh Sơn cười nói:
- Tôi giải quyết giúp cậu vấn đề công tác, tuy nhiên vấn đề cá nhân của cậu lúc này không dễ giải quyết. Nếu cậu có thể tìm được người thích hợp ở huyện Bá thì cứ thoải mái. Cùng lắm thì về sau khi điều động lại tìm cách điều đi.
Cổ Hợp cười ha hả:
- Tôi cảm thấy độc thân cũng rất tốt. Chủ yếu là phụ nữ quá phức tạp, tôi không thể nào hiểu được họ suy nghĩ gì, cho nên họ đều không thích tôi. Chán ghê.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Cổ Hợp, không phải là anh thích Trương Tín Dĩnh đó chứ?
Cổ Hợp lập tức đỏ mặt:
- Làm gì có chuyện đó? Tiểu Hạ, hiện tại cậu là thân phận thư ký, nói chuyện phải chú ý ảnh hưởng, đừng có tùy ý vu oan cho người tốt.
Lý Đinh Sơn cười ha hả chỉ Hạ Tưởng:
- Cậu này nha, đừng có trêu Tiểu Cổ nữa. Không thấy Tiểu Cổ da mặt mỏng, vừa nói tới chuyện bạn gái liền thẹn thùng đỏ mặt tía tai, đến cổ cũng đỏ kìa.
Cổ Hợp sờ cổ nói:
- Tôi đỏ mặt nhưng cổ không đỏ mà.
Sau khi cười xong, Lý Đinh Sơn lại trịnh trọng nói với Hạ Tưởng:
- Tiểu Hạ, tôi cảm thấy năng lực như của cậu mà đảm nhiệm thư ký của tôi có vẻ như nhân tài không được trọng dụng. Tôi quyết định thả cậu ra ngoài, tới xã Cổ Trại làm phó chủ tịch xã. Thế nào?
- Bí thư Lý, việc này quá đột ngột. Tôi cảm thấy hẳn là nên ở bên cạnh ngài rèn luyện thêm hai năm, hiện tại đi xuống cơ sở ngay, có phải quá sớm hay không? Nguồn truyện:
Hạ Tưởng hơi không đoán được tâm tư của Lý Đinh Sơn. Đề nghị này khiến hắn rất bất ngờ, trở tay không kịp, đành phải cẩn thận ứng phó một chút.
- Có phải Bí thư Lý cảm thấy tôi làm việc không tốt, muốn đẩy tôi ra ngoài sung quân hay không?
- Đừng có được tiện nghi lại còn ra vẻ.
Lý Đinh Sơn cười gõ Hạ Tưởng:
- Cậu tăng lên cấp phó phòng, tuy nói làm thư ký cho tôi cũng đúng, tuy nhiên sau khi tôi suy nghĩ cặn kẽ, vẫn quyết định thả cậu ra xã Cổ Trại làm Phó chủ tịch xã, làm phó phòng thực chức, cũng coi như có quyền trong tay, có thể làm việc thật sự. Đồng thời, tôi còn suy xét tới phương diện khác.
Lý Đinh Sơn không giấu diếm gì với Hạ Tưởng, cũng không hề chú ý gì tới nghệ thuật lãnh đạo nói nửa kín nửa hở trước mặt hắn, nói ra cho Hạ Tưởng suy nghĩ. Hiện tại có thể nói ông ta và Hạ Tưởng là quan hệ cấp trên cấp dưới, đồng thời còn là đồng minh kiên định, ông ta không chỉ cần trí tuệ của Hạ Tưởng giúp ông ta vượt qua những cửa ải khó khăn mà hơn nữa còn cần năng lực của Hạ Tưởng giúp hắn làm ra chiến tích. Để Hạ Tưởng tới xã Cổ Trại làm Phó chủ tịch xã là bước chuẩn bị cho đại cục về sau của ông ta.
Bởi vì về sau dù là nhà máy thực phẩm hay làng du lịch thảo nguyên, đều nằm ở xã Cổ Trại. Có thể nói, nếu ở xã Cổ Trại không có một người mà ông ta tuyệt đối tín nhiệm có thể khống chế cục diện, ông ta ở huyện ủy cũng khó có thể yên tâm.
Được Lý Đinh Sơn thức tỉnh, Hạ Tưởng cũng ý thức được tâm tư của ông ta. Dù sao nhà máy thực phẩm và làng du lịch thảo nguyên đều là những dự án mà ông ta đầu tư toàn bộ tinh lực và kỳ vọng. Việc này có thể làm ra chiến tích nhưng quan trọng hơn là, nếu vận hành thỏa đáng, vài năm sau, có thể không giải quyết được ấm no cho toàn bộ nhân dân huyện Bá, nhưng khiến hơn một nửa dân chúng thoát khỏi nghèo khó là có hy vọng.
Lý Đinh Sơn thả hắn ra ngoài, thứ nhất là ủy thác trọng trách, thứ hai cũng là cử chỉ bất đắc dĩ. Trong lòng Hạ Tưởng biết rõ, hiện tại Lý Đinh Sơn đến huyện Bá thời gian còn ngắn, còn chưa có ai có thể hoàn toàn tin tưởng. Hơn nữa làng du lịch thảo nguyên và nhà máy thực phẩm đều xuất phát từ ý tưởng của hắn, Lý Đinh Sơn cho hắn buông tay đi ra làm cũng là vì cảm thấy hắn có năng lực hoàn thành hai dự án này. Nếu giao cho người khác, Lý Đinh Sơn sẽ lo lắng. Ông ta cũng không muốn tâm huyết của mình bị những kẻ quan liêu bất tài làm hỏng.
Hạ Tưởng cũng không phản đối, gật đầu đồng ý với an bài của Lý Đinh Sơn:
- Bí thư Lý nói thế nào, tôi sẽ làm như vậy. Tuy nhiên tôi cảm thấy làm thư ký cho ngài vẫn tốt hơn. Nếu xảy ra chuyện đã có ngài ở phía trước chống đỡ, tôi có thể lén lười biếng một tí. Nếu thật sự phải làm Phó chủ tịch xã, chuyện gì cũng phải tự thân làm, chỉ nghĩ thôi cũng đủ đau đầu.
- Lại như vậy nữa rồi! Hạ Tưởng cậu cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi một điểm là trước mặt tôi mà vẫn không chịu nói thật! Làm thư ký cho lãnh đạo là vì cái gì? Cũng không phải là vì làm thư ký cả đời mà chính là vì chuẩn bị cho một ngày sau lên làm lãnh đạo chủ quản một phương. Tuy nhiên nói thật, tôi cũng không muốn để cậu ra ngoài sớm như vậy, chẳng qua là vì có nguyên nhân bất đắc dĩ.
Lý Đinh Sơn khá thoải mái với thái độ của Hạ Tưởng. Nếu thật sự Hạ Tưởng tuyệt đối không hề có ý tứ lưu luyến với mình, trong lòng ông ta mới là không thoải mái. Đương nhiên, với hiểu biết của ông ta về Hạ Tưởng, ông ta cũng biết Hạ Tưởng tuyệt đối không hai lòng với mình. Ông ta cũng giúp đỡ Hạ Tưởng hết sức mình là vì kỳ vọng một ngày sau hắn sẽ giúp mình triển khai kế hoạch lớn.
Hạ Tưởng thấy vẻ mặt Lý Đinh Sơn có chút cô đơn, trong lòng giật mình:
- Có chuyện gì vậy, Bí thư Lý? Chẳng lẽ tỉnh lại có xu hướng lớn gì sao?
Lý Đinh Sơn lắc đầu:
- Không phải trên tỉnh mà là ở thành phố, là thành phố Yến. Tôi nghe được tin Trần Phong cố ý thông qua Thành ủy thành phố Chương Trình, triệu hồi cậu về thành phố Yến. Năng lực của Trần Phong không nhỏ. Ông ta muốn hạ quyết tâm điều cậu đi, tôi cũng không có biện pháp. Tuy nhiên cũng may, quan hệ của ông ta là Trưởng Ban tổ chức cán bộ Thành ủy Vương Tiếu Mẫn của thành phố Chương Trình. Vừa lúc trưởng ban Vương có việc phải lên tỉnh họp, nghe nói phải mất thời gian một tháng. Thừa dịp này, tôi thả cậu ra ngoài làm Phó chủ tịch xã. Nếu bọn họ muốn điều động cậu, sẽ phải cẩn thận suy xét.
Hạ Tưởng hiểu được ý tưởng của Lý Đinh Sơn. Nếu hắn chỉ là một thư ký, cấp trên muốn điều đi quả thật rất dễ dàng. Nhưng nếu hắn lên làm Phó chủ tịch xã, muốn điều động sẽ phải qua thủ tục và trình tự phức tạp hơn nhiều, sẽ cần phải thận trọng hơn nhiều so với việc điều một thư ký đi. Biện pháp của Lý Đinh Sơn thực ra cũng là không có biện pháp nào. Hạ Tưởng không rõ, vì sao Trần Phong lại biết tên mình, còn muốn điều mình quay về thành phố Yến? Hắn tự cảm thấy mình không có gì để Trần Phong yêu thích cả, chẳng lẽ là Cao Hải?
- Không phải Cao Hải, là chủ ý của bản thân Trần Phong!
Lý Đinh Sơn cũng đoán được nghi vấn trong lòng Hạ Tưởng:
- Hẳn là Trần Phong nhìn trúng thiết kế quảng trường thư giãn và dự án màn hình tinh thể lỏng của cậu. Đúng rồi, tình cờ ông ta gặp Thù Lê ở quảng trường nhà ga, trong vòng một ngày hai lần thấy hạng mục cậu thiết kế. Cả hai hạng mục đều khiến ông ta khen không dứt miệng, tự nhiên cũng khiến ông ta có ấn tượng khắc sâu về cậu. Còn nữa, có thể Giám đốc sở Tào được ông ta nhìn trúng cũng là vì nguyên nhân xuất phát từ Tào Thù Lê. Xét đến cùng, cũng là vì có cậu là nút mấu chốt, là cầu nối tất cả mọi người.
Hạ Tưởng cũng không biết nên tự nhận là may mắn hay xui xẻo. Hắn thầm mong muốn an ổn vượt qua thời gian hai, ba năm ở huyện Bá, tránh né mũi nhọn từ phía Cao Thành Tùng, đồng thời kết giao với những cán bộ sau này có thể quật khởi. Đương nhiên, gặp được một Thị trưởng có năng lực và ngay thẳng như Trần Phong, trong tình huống cho phép, hắn cũng sẵn lòng giúp đỡ ông ta một phen, với điều kiện tiên quyết là phải trốn ở một nơi bí mật nào đó, không bị Cao Thành Tùng ghi hận. Nói giỡn sao? Nếu Bí thư Tỉnh ủy ghi hận một thư ký nho nhỏ của một Bí thư huyện ủy, chẳng phải bóp nát hắn trong tay chẳng khác gì một con kiến sao?
Đáng tiếc chính là cuộc sống luôn có những điều bất ngờ. Hai lần Trần Phong nghe được tên của hắn, lại thêm một lần tình cờ gặp Tào Thù Lê, không ngờ khiến vị Thị trưởng Trần đang bị áp lực từ trên tỉnh làm cho sứt đầu mẻ trán, thời điểm tuyệt vọng gặp phải cái gì cũng có thể thử. Chưa nói tới việc vận dụng quan hệ muốn kéo Tào Vĩnh Quốc tới làm Phó thị trưởng thường trực, lại còn muốn kéo Hạ Tưởng tới không biết để làm gì. Trần Phong đúng là có năng lực, tuy nhiên vì dám nghĩ dám làm nên sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh xung đột với Cao Thành Tùng. Hắn ở bên cạnh Trần Phong, khẳng định sẽ bị tai bay vạ gió.
Lý Đinh Sơn thấy Hạ Tưởng trầm mặc không nói gì, liền nói tiếp:
- Thế nào? Chẳng lẽ cậu muốn đến bên cạnh Thị trưởng Trần? Có phải cảm thấy tôi hơi hống hách khi quyết định, không trưng cầu ý kiến của cậu không?
Hạ Tưởng giật mình tỉnh lại, vội cười nhận lỗi:
- Suy nghĩ quá tập trung, xin Bí thư Lý đừng trách. Nói thật, nếu người khác không được sự đồng ý của tôi đã muốn bố trí tiền đồ của tôi, cho dù tôi cảm kích người đó nhưng cũng sẽ cảm thấy không thoải mái vì có cảm giác bị người bố trí. Nhưng ngài thì không như vậy. Từ khi đi khỏi thành phố Yến tới huyện Bá, tôi đã quyết định một lòng cùng tiến cùng lùi với Bí thư Lý. Nếu đã lựa chọn tới huyện Bá, chưa làm ra được thành tích gì đã rời đi, thứ nhất là rất có lỗi đối với sự tín nhiệm và giúp đỡ của Bí thư Lý đối với tôi, thứ hai là cũng rất có lỗi với quyết tâm của bản thân. Hơn nữa huyện Bá nghèo khó như vậy, thật vất vả trông mong mới được Bí thư Lý tới đây, nếu tôi không trợ giúp Bí thư Lý làm ra chút gì cho nhân dân huyện Bá, nhân dân huyện Bá sẽ cực kỳ thất vọng.
Lý Đinh Sơn cười ha hả:
- Hiện tại cậu mới chỉ là thư ký, về sau làm Phó chủ tịch xã thì không cần phải nói năng ngọt xớt như vậy nữa. Phải chú ý tới hình tượng bản thân.
Hạ Tưởng ưỡn ngực, nghiêm mặt nói:
- Ở trước mặt Bí thư Lý, tôi là cấp dưới, cũng là bề dưới, có cái gì phải giả vờ giữ gìn hình tượng chứ? Như vậy mới biểu hiện ra sự thành thực của tôi cho Bí thư Lý thấy, đỡ phải khiến ngài cảm thấy tôi không đủ hoạt bát.
Nói đùa vài câu, tâm tình Lý Đinh Sơn tốt lên. Ông ta lại nghĩ tới một việc:
- Tôi vận dụng quan hệ ở Bắc Kinh, âm thầm hỏi thăm một chút về Liên Nhược Hạm, vậy mà không ai biết cô ta rốt cục là ai. Lạ thật!
Có những gia tộc ẩn nấp rất sâu. Tư liệu về bọn họ thuộc cấp bí mật cao nhất, không tìm hiểu được tin tức cũng là rất bình thường. Hạ Tưởng kể lại việc hắn và Tào Thù Lê, Liên Nhược Hạm, Mễ Huyên đi dò đường, cũng không dấu diếm sự việc nguy hiểm trong khi đó. Lý Đinh Sơn nghe thấy kinh hãi đứng dậy, trịnh trọng nói với Hạ Tưởng:
- Tiểu Hạ, về sau không được làm những việc nguy hiểm như vậy, rất dọa người. Cậu ngẫm lại xem, bốn người các cậu đều là những nhân vật quan trọng, nếu chẳng may có gì sơ xuất, có lẽ sẽ nháo ra động tĩnh lớn. Sau này đừng có làm như vậy, nhớ chưa?
Trong lời nói của Lý Đinh Sơn bộc lộ tình cảm thân thiết rất rõ ràng.
Hạ Tưởng cảm thấy trong lòng ấm áp. Sự quan tâm của Lý Đinh Sơn đã vượt qua sự trân trọng của cấp trên đối với cấp dưới mà hoàn toàn là tư thái của người bề trên thân thiết. Hắn cũng không muốn ông ta lo lắng quá nhiều, liền cười ngại ngùng:
- Đây không phải là chủ ý của Liên Nhược Hạm sao? Tính cách cô ta rất bảo thủ, đã quyết định là nhất định làm, ai nói cũng không nghe, tôi cũng không có biện pháp. Cũng may, Thù Lê và cô ta chơi khá thân, nếu không đừng nói là cùng đi dạo với cô ta, chỉ sợ ngồi lên xe cô ta cũng không có cơ hội.
Lý Đinh Sơn có ấn tượng rất tốt về Tào Thù Lê, cảm thấy cô gần như là hoàn mỹ:
- Cô bé Thù Lê này rất không tồi. Đáng tiếc là tôi không có con trai xấp xỉ tuổi cô bé, nếu không chắc chắn phải rước cô bé về làm con dâu tôi. Cô bé này rất đáng yêu cũng rất biết cách cư xử. Tiểu Hạ, ngàn vạn lần đừng bỏ qua cơ hội tốt, phải nắm lấy thật nhanh. Tôi dám nói, về sau cô ấy nhất định sẽ làm một người vợ hiền, tuyệt đối là hậu phương vững chắc của cậu.
Lý Đinh Sơn đã không biết bao nhiêu lần nhắc nhở Hạ Tưởng không được bỏ qua Tào Thù Lê. Hạ Tưởng cũng hiểu được ý tưởng của ông ta, đồng thời hắn cũng rõ ràng Tào Thù Lê có tình cảm đối với mình, cũng thấy rõ cô có thể trợ giúp mình lớn tới mức nào. Nhưng trong lòng hắn luôn cảm thấy Tào Vĩnh Quốc có tâm lý phòng ngừa mình, cũng mơ hồ có thể đoán được Tào Vĩnh Quốc kỳ vọng rất lớn ở Tào Thù Lê, khẳng định rằng ông ta hy vọng cô sẽ tìm được một con cháu nhà quan chức quyền quý môn đăng hộ đối. Chờ sau khi từ Giám đốc sở Tào lên thành Phó thị trưởng Tào, ánh mắt của ông ta sẽ lại cao thêm một tầng. Đến lúc đó Phó thị trưởng Tào đang đắc chí có còn thèm liếc thằng ranh như mình một cái hay không? Có còn giữ vẻ mặt ôn hòa với mình hay không?
Trong lòng Hạ Tưởng luôn thiếu tự tin.
Sự ưu tư của Hạ Tưởng bị Cổ Hợp cắt đứt. Y đỏ mặt, ngượng nghịu cười:
- Hạ Tưởng, bên cạnh cậu có ba mỹ nữ, trong đó có một người thành thục, náo nhiệt nhất, chính là cô gái thích mặc áo đỏ ấy. Cô ta là ai?
Hạ Tưởng cảm thấy hứng thú. Hóa ra Cổ Hợp âm thầm nhìn trúng Mễ Huyên. Cũng đúng thôi, Mễ Huyên thành thục nóng bỏng, đúng loại phụ nữ mà đàn ông hiền lành như Cổ Hợp thích. Hắn liền trêu Cổ Hợp:
- Cô ấy tên là Mễ Huyên, chị họ của Thù Lê. Ánh mắt anh không tồi, quả thật cô ấy trông quyến rũ hơn Thù Lê và Liên Nhược Hạm. Tuy nhiên ánh mắt cô ta rất cao, anh cần phải cố gắng nhiều!
Cổ Hợp liên tục xua tay:
- Không, không có gì, đừng nói lung tung, tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, chỉ vì cảm thấy cô ấy khá dễ nhìn. Không phải, rất quen mặt, bộ dạng rất giống một người quen cũ của tôi.
Tuy nhiên mặc kệ Hạ Tưởng hỏi thêm kiểu gì, Cổ Hợp cũng không chịu nói bộ dạng Mễ Huyên giống ai, chỉ ấp úng lái sang đề tài khác. Lý Đinh Sơn ở một bên cười không nói gì, trong lòng nghĩ thầm, Hạ Tưởng không kiêu ngạo không nóng nảy, chiếm được Trần Phong thưởng thức vậy mà không hề động tâm chút nào. Ông càng cảm thấy Hạ Tưởng đáng tin cậy, đáng được mình mạnh mẽ giúp đỡ. Thanh niên được như vậy bây giờ không còn nhiều nữa. Có thể được Thị trưởng của thành phố Yến thưởng thức, có mấy thanh niên có thể giữ được bình tĩnh, chịu ở lại nơi thâm sơn cùng cốc như huyện Bá để dần phát triển lên? Phát triển ở huyện, nhiều nhất chỉ đi lên tới cấp phòng là chấm dứt, còn đi theo bên cạnh Thị trưởng, có thể nói là tiền đồ không thể nào đo lường nổi. Dù sao thành phố Yến cũng là thủ phủ của tỉnh, một khi Trần Phong lên cấp thành Bí thư Thành ủy, chính là ủy viên thường vụ tỉnh ủy. Người mà ông ta nhìn trúng, còn không có triển vọng tốt sao?
Tuy nhiên Lý Đinh Sơn cũng cười tự giễu. Hạ Tưởng cũng không biết mạng lưới quan hệ sau lưng mình rốt cục rộng lớn tới mức nào. Nếu mình thật sự muốn vận dụng quan hệ của bố vợ, đó cũng là một lực lượng không thể bỏ qua. Nhìn khuôn mặt trẻ trung mà tràn đầy tinh thần phấn chấn của Hạ Tưởng, Lý Đinh Sơn thầm hạ quyết tâm "Hạ Tưởng, cứ làm cho tốt. Đi theo tôi, tôi sẽ không để cậu phải lo, khẳng định sẽ không kém so với đi theo Trần Phong, thậm chí còn phải tốt hơn rất nhiều. Còn nhiều thời gian, hãy xem thực tế!"
Đối với người phụ nữ luôn tự phụ về diện mạo của mình, tuy rằng cảm thấy phiền chán với những người theo đuổi mình, nhưng nếu gặp phải người đàn ông không thèm để ý tới diện mạo của mình, chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu. Liên Nhược Hạm cũng không ngoại lệ. Tâm lý phụ nữ vừa cổ quái, vừa phức tạp, không có cơ sở nào để đo lường cả.
Sau khi xảy ra sự kiện đâm xe, Liên Nhược Hạm gặp lại Hạ Tưởng ở phòng công an huyện. Khi biết hắn là thư ký của Bí thư huyện ủy, cô cũng hơi giật mình. Tuổi trẻ mà điềm đạm, chắc chắn, hơn nữa thấy hắn nói chuyện làm việc lại càng suy xét chu đáo hơn xa so với những người cùng lứa tuổi. Hắn đứng cùng một chỗ với Trịnh Khiêm và Vương Quan Thanh, trừ vẻ trẻ tuổi hơn rất nhiều thì xét về khí thế và sự điềm đạm, chắc chắn, hắn không hề có vẻ gì kém hai người trung niên đã dày dặn kinh nghiệm quan trường kia. Điều này khiến cô không khỏi coi trọng hắn thêm một chút. Tuy nhiên cô vẫn không tin, huyện Bá nhỏ nhoi này lại có người thật sự như vậy, có lẽ hắn chỉ là một ông cụ non mà thôi. Không phải cô chưa gặp những kẻ như ông cụ non, tuy nhiên sau khi gặp chuyện thì sự thật đã chứng minh, đa số những kẻ đó đều chỉ là trầm mặc ít nói không phải người chân chính gặp chuyện thì không hề sợ hãi.
Hai lần sau gặp lại Hạ Tưởng, cô càng cảm thấy hắn là một kẻ thành thục nhất trong số những đứa con nít ranh cô đã gặp. Ví dụ như lần ở phòng công an, âm thầm dạy Trịnh Đào cầu xin cô tha thứ. Ví dụ như ở dưới lầu tại nhà khách, hắn cố ý vẽ mấy vòng tròn để bẫy cô. Sau đó hắn lại giả vờ hỏi thăm Mễ Huyên nhưng thực tế là âm thầm nhắc nhở cô chú ý váy quá ngắn để lộ cảnh xuân, v.v... Tất cả đều biểu hiện đầy đủ sự cơ trí và hài hước của hắn hơn xa những đứa con nít ranh cùng tuổi. Trong cảm nhận của Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng chỉ là một thiếu niên hơi trưởng thành một chút mà thôi, còn kém xa vạn dặm so với hình tượng trong mơ của cô.
Trong tưởng tượng của Liên Nhược Hạm, người đó không chỉ cưỡi ngựa trắng mà còn rất phong độ. Chẳng những tuổi xấp xỉ tuổi của cô mà còn thành thục, điềm đạm, chắc chắn, ý chí rộng lớn, vừa có sự hưng phấn, nhiệt tình của tuổi trẻ, lại vừa có sự trầm ổn của người trung niên. Người như vậy không dám nói là độc nhất vô nhị nhưng ít nhất cũng là thế gian hiếm thấy. Tuy nhiên cô cũng biết, cho dù có thì cũng là biển người mờ mịt, không thể gặp được, chỉ có thể tồn tại trong tưởng tượng của cô mà thôi.
Cho đến khi Hạ Tưởng quyết đoán chỉ huy, giọng điệu ra lệnh bảo cô đi tìm đá, tiếp đó hắn tự lái xe bay qua hố sâu, an toàn dẫn dắt mọi người thoát hiểm, Liên Nhược Hạm chỉ cảm thấy dường như thế giới trước mắt cô đã mở ra một cánh cửa mới. Một chàng trai toàn thân bao phủ trong hào quang bảy màu từ trong cửa đi ra, vô cùng lịch lãm vươn tay về phía cô.
- Tỉnh dậy đi, đến nơi rồi.
Liên Nhược Hạm mở to mắt, nhớ lại vừa rồi cô chỉ giả vờ nhắm mắt ngủ, âm thầm đánh giá Hạ Tưởng, không ngờ lại ngủ thật. Người đánh thức cô đúng là Hạ Tưởng. Hắn đã dừng xe ở nhà khách huyện ủy, lại mở cửa xe ra cho cô:
- Mệt hả? Mệt thì nghỉ ngơi một chút đi. Chuyện vừa rồi coi như một lần thám hiểm không tồi. Đừng nghĩ nhiều nữa. Đại nạn không chết sẽ có hạnh phúc về sau, khẳng định sau này sẽ có chuyện tốt tìm tới cô.
- Không cần anh phải an ủi. Tôi có đủ năng lực chịu đựng tâm lý.
Liên Nhược Hạm vốn muốn tỏ vẻ biết ơn một chút nhưng vừa thấy Tào Thù Lê bám sát phía sau Hạ Tưởng, bỗng nhiên tim cô nhảy dựng, cô lại khôi phục giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng như lúc đầu.
Tào Thù Lê nhìn Hạ Tưởng, lại nhìn Liên Nhược Hạm, liền kéo Hạ Tưởng sang một bên, nói nhỏ:
- Chị Liên hơi nóng tính, anh nhường chị ấy một chút. Dù sao chị ấy cũng là phụ nữ.
Hạ Tưởng cũng đang mệt mỏi. Dù sao vừa trải qua hết thảy những chuyện vừa rồi, bất cứ ai cũng đều phải cảm thấy nghĩ mà sợ, mệt mỏi cả thể xác và tinh thần. Hắn thấy Liên Nhược Hạm vẫn có vẻ lạnh lùng, trong lòng cũng hơi tức giận:
- Nhường thì nhường. Người ta nói phụ nữ và trẻ con rất khó chiều, thật chẳng sai chút nào.
- Muốn ăn đòn phải không? Anh nói như vậy tức là mắng cả em hả?
Tào Thù Lê giả vờ giơ tay lên đánh hắn nhưng trong mắt lại toát lên nụ cười:
- Em rất ngoan đó nha, không thể vơ đũa cả nắm.
Hạ Tưởng thấy sắc trời không còn sớm, cũng không lên lầu nữa mà để ba cô gái lại rồi trở về cơ quan. Vừa lúc Lý Đinh Sơn vẫn còn ở đó. Lý Đinh Sơn bảo hắn gọi Cổ Hợp, ba người đi ăn tối.
Lại nói, gần như ngày nào Hạ Tưởng cũng gặp Lý Đinh Sơn và Cổ Hợp nhưng Lý Đinh Sơn và Cổ Hợp chưa chắc ngày nào cũng đã gặp nhau. Trừ khi Lý Đinh Sơn dùng xe, nếu không bình thường Cổ Hợp cũng không gặp được Lý Đinh Sơn. Cũng một thời gian rồi ba người không ăn cơm cùng nhau, Hạ Tưởng biết, hẳn là Lý Đinh Sơn có chuyện gì muốn nói.
Quả nhiên, khi ăn uống gần xong, Lý Đinh Sơn buông đũa nói với Cổ Hợp:
- Tiểu Cổ, cậu cũng đi theo tôi đã nhiều năm, vẫn không có được ưu đãi gì. Hiện tại làm lái xe ở cơ quan, đãi ngộ cũng không phải quá tốt. Tuy nhiên tôi sẽ mau chóng giúp cậu giải quyết một biên chế, hiện tại cậu cứ coi như như làm hợp đồng tạm thời, chờ khi có biên chế sẽ là cán bộ chính thức của quốc gia. Không cần lâu lắm, trong vòng nửa năm hẳn là không thành vấn đề.
Cổ Hợp biết tâm ý của Lý Đinh Sơn, muốn nói gì lại bị Lý Đinh Sơn giơ tay ngăn lại. Lý Đinh Sơn cười nói:- Tôi giải quyết giúp cậu vấn đề công tác, tuy nhiên vấn đề cá nhân của cậu lúc này không dễ giải quyết. Nếu cậu có thể tìm được người thích hợp ở huyện Bá thì cứ thoải mái. Cùng lắm thì về sau khi điều động lại tìm cách điều đi.
Cổ Hợp cười ha hả:
- Tôi cảm thấy độc thân cũng rất tốt. Chủ yếu là phụ nữ quá phức tạp, tôi không thể nào hiểu được họ suy nghĩ gì, cho nên họ đều không thích tôi. Chán ghê.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Cổ Hợp, không phải là anh thích Trương Tín Dĩnh đó chứ?
Cổ Hợp lập tức đỏ mặt:
- Làm gì có chuyện đó? Tiểu Hạ, hiện tại cậu là thân phận thư ký, nói chuyện phải chú ý ảnh hưởng, đừng có tùy ý vu oan cho người tốt.
Lý Đinh Sơn cười ha hả chỉ Hạ Tưởng:
- Cậu này nha, đừng có trêu Tiểu Cổ nữa. Không thấy Tiểu Cổ da mặt mỏng, vừa nói tới chuyện bạn gái liền thẹn thùng đỏ mặt tía tai, đến cổ cũng đỏ kìa.
Cổ Hợp sờ cổ nói:
- Tôi đỏ mặt nhưng cổ không đỏ mà.
Sau khi cười xong, Lý Đinh Sơn lại trịnh trọng nói với Hạ Tưởng:
- Tiểu Hạ, tôi cảm thấy năng lực như của cậu mà đảm nhiệm thư ký của tôi có vẻ như nhân tài không được trọng dụng. Tôi quyết định thả cậu ra ngoài, tới xã Cổ Trại làm phó chủ tịch xã. Thế nào?
- Bí thư Lý, việc này quá đột ngột. Tôi cảm thấy hẳn là nên ở bên cạnh ngài rèn luyện thêm hai năm, hiện tại đi xuống cơ sở ngay, có phải quá sớm hay không? Nguồn truyện: Truyện FULL
Hạ Tưởng hơi không đoán được tâm tư của Lý Đinh Sơn. Đề nghị này khiến hắn rất bất ngờ, trở tay không kịp, đành phải cẩn thận ứng phó một chút.
- Có phải Bí thư Lý cảm thấy tôi làm việc không tốt, muốn đẩy tôi ra ngoài sung quân hay không?
- Đừng có được tiện nghi lại còn ra vẻ.
Lý Đinh Sơn cười gõ Hạ Tưởng:
- Cậu tăng lên cấp phó phòng, tuy nói làm thư ký cho tôi cũng đúng, tuy nhiên sau khi tôi suy nghĩ cặn kẽ, vẫn quyết định thả cậu ra xã Cổ Trại làm Phó chủ tịch xã, làm phó phòng thực chức, cũng coi như có quyền trong tay, có thể làm việc thật sự. Đồng thời, tôi còn suy xét tới phương diện khác.
Lý Đinh Sơn không giấu diếm gì với Hạ Tưởng, cũng không hề chú ý gì tới nghệ thuật lãnh đạo nói nửa kín nửa hở trước mặt hắn, nói ra cho Hạ Tưởng suy nghĩ. Hiện tại có thể nói ông ta và Hạ Tưởng là quan hệ cấp trên cấp dưới, đồng thời còn là đồng minh kiên định, ông ta không chỉ cần trí tuệ của Hạ Tưởng giúp ông ta vượt qua những cửa ải khó khăn mà hơn nữa còn cần năng lực của Hạ Tưởng giúp hắn làm ra chiến tích. Để Hạ Tưởng tới xã Cổ Trại làm Phó chủ tịch xã là bước chuẩn bị cho đại cục về sau của ông ta.
Bởi vì về sau dù là nhà máy thực phẩm hay làng du lịch thảo nguyên, đều nằm ở xã Cổ Trại. Có thể nói, nếu ở xã Cổ Trại không có một người mà ông ta tuyệt đối tín nhiệm có thể khống chế cục diện, ông ta ở huyện ủy cũng khó có thể yên tâm.
Được Lý Đinh Sơn thức tỉnh, Hạ Tưởng cũng ý thức được tâm tư của ông ta. Dù sao nhà máy thực phẩm và làng du lịch thảo nguyên đều là những dự án mà ông ta đầu tư toàn bộ tinh lực và kỳ vọng. Việc này có thể làm ra chiến tích nhưng quan trọng hơn là, nếu vận hành thỏa đáng, vài năm sau, có thể không giải quyết được ấm no cho toàn bộ nhân dân huyện Bá, nhưng khiến hơn một nửa dân chúng thoát khỏi nghèo khó là có hy vọng.
Lý Đinh Sơn thả hắn ra ngoài, thứ nhất là ủy thác trọng trách, thứ hai cũng là cử chỉ bất đắc dĩ. Trong lòng Hạ Tưởng biết rõ, hiện tại Lý Đinh Sơn đến huyện Bá thời gian còn ngắn, còn chưa có ai có thể hoàn toàn tin tưởng. Hơn nữa làng du lịch thảo nguyên và nhà máy thực phẩm đều xuất phát từ ý tưởng của hắn, Lý Đinh Sơn cho hắn buông tay đi ra làm cũng là vì cảm thấy hắn có năng lực hoàn thành hai dự án này. Nếu giao cho người khác, Lý Đinh Sơn sẽ lo lắng. Ông ta cũng không muốn tâm huyết của mình bị những kẻ quan liêu bất tài làm hỏng.
Hạ Tưởng cũng không phản đối, gật đầu đồng ý với an bài của Lý Đinh Sơn:
- Bí thư Lý nói thế nào, tôi sẽ làm như vậy. Tuy nhiên tôi cảm thấy làm thư ký cho ngài vẫn tốt hơn. Nếu xảy ra chuyện đã có ngài ở phía trước chống đỡ, tôi có thể lén lười biếng một tí. Nếu thật sự phải làm Phó chủ tịch xã, chuyện gì cũng phải tự thân làm, chỉ nghĩ thôi cũng đủ đau đầu.
- Lại như vậy nữa rồi! Hạ Tưởng cậu cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi một điểm là trước mặt tôi mà vẫn không chịu nói thật! Làm thư ký cho lãnh đạo là vì cái gì? Cũng không phải là vì làm thư ký cả đời mà chính là vì chuẩn bị cho một ngày sau lên làm lãnh đạo chủ quản một phương. Tuy nhiên nói thật, tôi cũng không muốn để cậu ra ngoài sớm như vậy, chẳng qua là vì có nguyên nhân bất đắc dĩ.
Lý Đinh Sơn khá thoải mái với thái độ của Hạ Tưởng. Nếu thật sự Hạ Tưởng tuyệt đối không hề có ý tứ lưu luyến với mình, trong lòng ông ta mới là không thoải mái. Đương nhiên, với hiểu biết của ông ta về Hạ Tưởng, ông ta cũng biết Hạ Tưởng tuyệt đối không hai lòng với mình. Ông ta cũng giúp đỡ Hạ Tưởng hết sức mình là vì kỳ vọng một ngày sau hắn sẽ giúp mình triển khai kế hoạch lớn.
Hạ Tưởng thấy vẻ mặt Lý Đinh Sơn có chút cô đơn, trong lòng giật mình:
- Có chuyện gì vậy, Bí thư Lý? Chẳng lẽ tỉnh lại có xu hướng lớn gì sao?
Lý Đinh Sơn lắc đầu:
- Không phải trên tỉnh mà là ở thành phố, là thành phố Yến. Tôi nghe được tin Trần Phong cố ý thông qua Thành ủy thành phố Chương Trình, triệu hồi cậu về thành phố Yến. Năng lực của Trần Phong không nhỏ. Ông ta muốn hạ quyết tâm điều cậu đi, tôi cũng không có biện pháp. Tuy nhiên cũng may, quan hệ của ông ta là Trưởng Ban tổ chức cán bộ Thành ủy Vương Tiếu Mẫn của thành phố Chương Trình. Vừa lúc trưởng ban Vương có việc phải lên tỉnh họp, nghe nói phải mất thời gian một tháng. Thừa dịp này, tôi thả cậu ra ngoài làm Phó chủ tịch xã. Nếu bọn họ muốn điều động cậu, sẽ phải cẩn thận suy xét.
Hạ Tưởng hiểu được ý tưởng của Lý Đinh Sơn. Nếu hắn chỉ là một thư ký, cấp trên muốn điều đi quả thật rất dễ dàng. Nhưng nếu hắn lên làm Phó chủ tịch xã, muốn điều động sẽ phải qua thủ tục và trình tự phức tạp hơn nhiều, sẽ cần phải thận trọng hơn nhiều so với việc điều một thư ký đi. Biện pháp của Lý Đinh Sơn thực ra cũng là không có biện pháp nào. Hạ Tưởng không rõ, vì sao Trần Phong lại biết tên mình, còn muốn điều mình quay về thành phố Yến? Hắn tự cảm thấy mình không có gì để Trần Phong yêu thích cả, chẳng lẽ là Cao Hải?
- Không phải Cao Hải, là chủ ý của bản thân Trần Phong!
Lý Đinh Sơn cũng đoán được nghi vấn trong lòng Hạ Tưởng:
- Hẳn là Trần Phong nhìn trúng thiết kế quảng trường thư giãn và dự án màn hình tinh thể lỏng của cậu. Đúng rồi, tình cờ ông ta gặp Thù Lê ở quảng trường nhà ga, trong vòng một ngày hai lần thấy hạng mục cậu thiết kế. Cả hai hạng mục đều khiến ông ta khen không dứt miệng, tự nhiên cũng khiến ông ta có ấn tượng khắc sâu về cậu. Còn nữa, có thể Giám đốc sở Tào được ông ta nhìn trúng cũng là vì nguyên nhân xuất phát từ Tào Thù Lê. Xét đến cùng, cũng là vì có cậu là nút mấu chốt, là cầu nối tất cả mọi người.
Hạ Tưởng cũng không biết nên tự nhận là may mắn hay xui xẻo. Hắn thầm mong muốn an ổn vượt qua thời gian hai, ba năm ở huyện Bá, tránh né mũi nhọn từ phía Cao Thành Tùng, đồng thời kết giao với những cán bộ sau này có thể quật khởi. Đương nhiên, gặp được một Thị trưởng có năng lực và ngay thẳng như Trần Phong, trong tình huống cho phép, hắn cũng sẵn lòng giúp đỡ ông ta một phen, với điều kiện tiên quyết là phải trốn ở một nơi bí mật nào đó, không bị Cao Thành Tùng ghi hận. Nói giỡn sao? Nếu Bí thư Tỉnh ủy ghi hận một thư ký nho nhỏ của một Bí thư huyện ủy, chẳng phải bóp nát hắn trong tay chẳng khác gì một con kiến sao?
Đáng tiếc chính là cuộc sống luôn có những điều bất ngờ. Hai lần Trần Phong nghe được tên của hắn, lại thêm một lần tình cờ gặp Tào Thù Lê, không ngờ khiến vị Thị trưởng Trần đang bị áp lực từ trên tỉnh làm cho sứt đầu mẻ trán, thời điểm tuyệt vọng gặp phải cái gì cũng có thể thử. Chưa nói tới việc vận dụng quan hệ muốn kéo Tào Vĩnh Quốc tới làm Phó thị trưởng thường trực, lại còn muốn kéo Hạ Tưởng tới không biết để làm gì. Trần Phong đúng là có năng lực, tuy nhiên vì dám nghĩ dám làm nên sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh xung đột với Cao Thành Tùng. Hắn ở bên cạnh Trần Phong, khẳng định sẽ bị tai bay vạ gió.
Lý Đinh Sơn thấy Hạ Tưởng trầm mặc không nói gì, liền nói tiếp:
- Thế nào? Chẳng lẽ cậu muốn đến bên cạnh Thị trưởng Trần? Có phải cảm thấy tôi hơi hống hách khi quyết định, không trưng cầu ý kiến của cậu không?
Hạ Tưởng giật mình tỉnh lại, vội cười nhận lỗi:
- Suy nghĩ quá tập trung, xin Bí thư Lý đừng trách. Nói thật, nếu người khác không được sự đồng ý của tôi đã muốn bố trí tiền đồ của tôi, cho dù tôi cảm kích người đó nhưng cũng sẽ cảm thấy không thoải mái vì có cảm giác bị người bố trí. Nhưng ngài thì không như vậy. Từ khi đi khỏi thành phố Yến tới huyện Bá, tôi đã quyết định một lòng cùng tiến cùng lùi với Bí thư Lý. Nếu đã lựa chọn tới huyện Bá, chưa làm ra được thành tích gì đã rời đi, thứ nhất là rất có lỗi đối với sự tín nhiệm và giúp đỡ của Bí thư Lý đối với tôi, thứ hai là cũng rất có lỗi với quyết tâm của bản thân. Hơn nữa huyện Bá nghèo khó như vậy, thật vất vả trông mong mới được Bí thư Lý tới đây, nếu tôi không trợ giúp Bí thư Lý làm ra chút gì cho nhân dân huyện Bá, nhân dân huyện Bá sẽ cực kỳ thất vọng.
Lý Đinh Sơn cười ha hả:
- Hiện tại cậu mới chỉ là thư ký, về sau làm Phó chủ tịch xã thì không cần phải nói năng ngọt xớt như vậy nữa. Phải chú ý tới hình tượng bản thân.
Hạ Tưởng ưỡn ngực, nghiêm mặt nói:
- Ở trước mặt Bí thư Lý, tôi là cấp dưới, cũng là bề dưới, có cái gì phải giả vờ giữ gìn hình tượng chứ? Như vậy mới biểu hiện ra sự thành thực của tôi cho Bí thư Lý thấy, đỡ phải khiến ngài cảm thấy tôi không đủ hoạt bát.
Nói đùa vài câu, tâm tình Lý Đinh Sơn tốt lên. Ông ta lại nghĩ tới một việc:
- Tôi vận dụng quan hệ ở Bắc Kinh, âm thầm hỏi thăm một chút về Liên Nhược Hạm, vậy mà không ai biết cô ta rốt cục là ai. Lạ thật!
Có những gia tộc ẩn nấp rất sâu. Tư liệu về bọn họ thuộc cấp bí mật cao nhất, không tìm hiểu được tin tức cũng là rất bình thường. Hạ Tưởng kể lại việc hắn và Tào Thù Lê, Liên Nhược Hạm, Mễ Huyên đi dò đường, cũng không dấu diếm sự việc nguy hiểm trong khi đó. Lý Đinh Sơn nghe thấy kinh hãi đứng dậy, trịnh trọng nói với Hạ Tưởng:
- Tiểu Hạ, về sau không được làm những việc nguy hiểm như vậy, rất dọa người. Cậu ngẫm lại xem, bốn người các cậu đều là những nhân vật quan trọng, nếu chẳng may có gì sơ xuất, có lẽ sẽ nháo ra động tĩnh lớn. Sau này đừng có làm như vậy, nhớ chưa?
Trong lời nói của Lý Đinh Sơn bộc lộ tình cảm thân thiết rất rõ ràng.
Hạ Tưởng cảm thấy trong lòng ấm áp. Sự quan tâm của Lý Đinh Sơn đã vượt qua sự trân trọng của cấp trên đối với cấp dưới mà hoàn toàn là tư thái của người bề trên thân thiết. Hắn cũng không muốn ông ta lo lắng quá nhiều, liền cười ngại ngùng:
- Đây không phải là chủ ý của Liên Nhược Hạm sao? Tính cách cô ta rất bảo thủ, đã quyết định là nhất định làm, ai nói cũng không nghe, tôi cũng không có biện pháp. Cũng may, Thù Lê và cô ta chơi khá thân, nếu không đừng nói là cùng đi dạo với cô ta, chỉ sợ ngồi lên xe cô ta cũng không có cơ hội.
Lý Đinh Sơn có ấn tượng rất tốt về Tào Thù Lê, cảm thấy cô gần như là hoàn mỹ:
- Cô bé Thù Lê này rất không tồi. Đáng tiếc là tôi không có con trai xấp xỉ tuổi cô bé, nếu không chắc chắn phải rước cô bé về làm con dâu tôi. Cô bé này rất đáng yêu cũng rất biết cách cư xử. Tiểu Hạ, ngàn vạn lần đừng bỏ qua cơ hội tốt, phải nắm lấy thật nhanh. Tôi dám nói, về sau cô ấy nhất định sẽ làm một người vợ hiền, tuyệt đối là hậu phương vững chắc của cậu.
Lý Đinh Sơn đã không biết bao nhiêu lần nhắc nhở Hạ Tưởng không được bỏ qua Tào Thù Lê. Hạ Tưởng cũng hiểu được ý tưởng của ông ta, đồng thời hắn cũng rõ ràng Tào Thù Lê có tình cảm đối với mình, cũng thấy rõ cô có thể trợ giúp mình lớn tới mức nào. Nhưng trong lòng hắn luôn cảm thấy Tào Vĩnh Quốc có tâm lý phòng ngừa mình, cũng mơ hồ có thể đoán được Tào Vĩnh Quốc kỳ vọng rất lớn ở Tào Thù Lê, khẳng định rằng ông ta hy vọng cô sẽ tìm được một con cháu nhà quan chức quyền quý môn đăng hộ đối. Chờ sau khi từ Giám đốc sở Tào lên thành Phó thị trưởng Tào, ánh mắt của ông ta sẽ lại cao thêm một tầng. Đến lúc đó Phó thị trưởng Tào đang đắc chí có còn thèm liếc thằng ranh như mình một cái hay không? Có còn giữ vẻ mặt ôn hòa với mình hay không?
Trong lòng Hạ Tưởng luôn thiếu tự tin.
Sự ưu tư của Hạ Tưởng bị Cổ Hợp cắt đứt. Y đỏ mặt, ngượng nghịu cười:
- Hạ Tưởng, bên cạnh cậu có ba mỹ nữ, trong đó có một người thành thục, náo nhiệt nhất, chính là cô gái thích mặc áo đỏ ấy. Cô ta là ai?
Hạ Tưởng cảm thấy hứng thú. Hóa ra Cổ Hợp âm thầm nhìn trúng Mễ Huyên. Cũng đúng thôi, Mễ Huyên thành thục nóng bỏng, đúng loại phụ nữ mà đàn ông hiền lành như Cổ Hợp thích. Hắn liền trêu Cổ Hợp:
- Cô ấy tên là Mễ Huyên, chị họ của Thù Lê. Ánh mắt anh không tồi, quả thật cô ấy trông quyến rũ hơn Thù Lê và Liên Nhược Hạm. Tuy nhiên ánh mắt cô ta rất cao, anh cần phải cố gắng nhiều!
Cổ Hợp liên tục xua tay:
- Không, không có gì, đừng nói lung tung, tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, chỉ vì cảm thấy cô ấy khá dễ nhìn. Không phải, rất quen mặt, bộ dạng rất giống một người quen cũ của tôi.
Tuy nhiên mặc kệ Hạ Tưởng hỏi thêm kiểu gì, Cổ Hợp cũng không chịu nói bộ dạng Mễ Huyên giống ai, chỉ ấp úng lái sang đề tài khác. Lý Đinh Sơn ở một bên cười không nói gì, trong lòng nghĩ thầm, Hạ Tưởng không kiêu ngạo không nóng nảy, chiếm được Trần Phong thưởng thức vậy mà không hề động tâm chút nào. Ông càng cảm thấy Hạ Tưởng đáng tin cậy, đáng được mình mạnh mẽ giúp đỡ. Thanh niên được như vậy bây giờ không còn nhiều nữa. Có thể được Thị trưởng của thành phố Yến thưởng thức, có mấy thanh niên có thể giữ được bình tĩnh, chịu ở lại nơi thâm sơn cùng cốc như huyện Bá để dần phát triển lên? Phát triển ở huyện, nhiều nhất chỉ đi lên tới cấp phòng là chấm dứt, còn đi theo bên cạnh Thị trưởng, có thể nói là tiền đồ không thể nào đo lường nổi. Dù sao thành phố Yến cũng là thủ phủ của tỉnh, một khi Trần Phong lên cấp thành Bí thư Thành ủy, chính là ủy viên thường vụ tỉnh ủy. Người mà ông ta nhìn trúng, còn không có triển vọng tốt sao?
Tuy nhiên Lý Đinh Sơn cũng cười tự giễu. Hạ Tưởng cũng không biết mạng lưới quan hệ sau lưng mình rốt cục rộng lớn tới mức nào. Nếu mình thật sự muốn vận dụng quan hệ của bố vợ, đó cũng là một lực lượng không thể bỏ qua. Nhìn khuôn mặt trẻ trung mà tràn đầy tinh thần phấn chấn của Hạ Tưởng, Lý Đinh Sơn thầm hạ quyết tâm "Hạ Tưởng, cứ làm cho tốt. Đi theo tôi, tôi sẽ không để cậu phải lo, khẳng định sẽ không kém so với đi theo Trần Phong, thậm chí còn phải tốt hơn rất nhiều. Còn nhiều thời gian, hãy xem thực tế!"